A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười Lăm
ôi gọi Gina khi Pat đang ngủ ở nhà cha mẹ tôi. Tôi chợt nhận ra là mình cần phải nói chuyện với cô. Thực sự nói chuyện với cô. Không phải chỉ la hét, than vãn và dọa nạt. Nói với cô những gì đang ở trong đầu tôi. Cho cô biết tôi đang nghĩ gì.
“Về nhà đi,” tôi nói. “Anh yêu em.”
“Làm sao anh có thể yêu ai đó - thực sự yêu ai đó - và lại đi ngủ với người khác?”
“Anh không biết giải thích như thế nào. Nhưng chuyện đơn giản thôi mà.”
“Thế nhưng tha thứ không đơn giản đến vậy, được chưa?”
“Chúa ạ, em thật sự muốn thấy anh quỵ lụy phải không?”
“Không phải là vì anh Harry à. Là vì em.”
“Thế còn cuộc sống của hai chúng ta? Không phải hai chúng ta có một cuộc sống cùng nhau sao? Làm sao em có thể vứt tất cả đi chỉ vì một lần lầm lỡ?”
“Không phải em vứt đi. Là anh.”
“Em không yêu anh nữa à?”
“Tất nhiên là em yêu anh, đồ ngốc. Nhưng giờ thì em không thấy yêu anh.”
“Khoan đã nào. Em yêu anh, nhưng giờ em không thấy yêu anh sao?”
“Anh đã làm em tổn thương quá nhiều. Và anh sẽ lại làm thế. Và đến lần sau thì anh sẽ không còn thấy áy náy nhiều như bây giờ. Lần sau anh sẽ có thể tự biện hộ với bản thân. Rồi một ngày anh sẽ gặp ai đó anh rất thích. Ai đó anh yêu. Và đấy là lúc anh sẽ bỏ em.”
“Không bao giờ.”
“Là như thế đấy Harry à. Em đã nhìn thấy tất thảy từ cha mẹ em rồi.”
“Em yêu anh, nhưng em không thấy yêu anh? Em nói thế nghĩa là gì?”
“Tình yêu là thứ còn lại khi không còn thấy yêu nữa, anh hiểu không? Nó là khi ta quan tâm đến ai đó và hy vọng là họ được hạnh phúc, nhưng ta không còn ảo tưởng gì về họ. Có lẽ loại tình yêu đó không thú vị và nồng nàn và cũng không giống những thứ mờ nhạt dần theo thời gian. Tất cả những thứ mà anh say mê. Nhưng rốt cuộc thì đó mới là thứ tình yêu quan trọng.”
“Anh không hiểu em đang nói gì,” tôi nói.
“Và đấy chính là vấn đề của anh,” cô bảo tôi.
“Quên Nhật Bản đi. Hãy về nhà. Em vẫn là vợ anh, Gina à.”
“Em đang gặp gỡ một người,” cô nói, và tôi có cảm giác như một kẻ mắc bệnh tưởng khi cuối cùng cũng được xác nhận căn bệnh đã đến giai đoạn cuối.
Tôi không bất ngờ. Tôi đã dành quá nhiều thời gian để sợ phát khiếp đến nỗi khi cuối cùng nỗi sợ hãi tồi tệ nhất cũng trở thành hiện thực, nó lại mang đến cho tôi một sự nhẹ nhõm ảm đạm.
Tôi vẫn luôn chờ đợi nó - kinh sợ nó - từ ngày cô bước ra khỏi cửa. Xét trên một phương diện nào đấy, tôi mừng là nó đã xảy ra, vì giờ tôi không phải lo xem bao giờ nó sẽ xảy ra nữa. Và tôi không ngớ ngẩn đến mức nghĩ rằng mình có quyền được tức giận. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra mình phải làm gì với ảnh cưới của chúng tôi. Ta nên làm gì với ảnh cưới sau khi hai người chia tay?
“Kiểu nói cũ rích này cũng vui đấy nhỉ?” tôi nói. “Ý anh là cái câu ‘đang gặp gỡ một người’ ấy. Nghe như thể ta đang soi xét họ vậy. Ngắm nghía họ. Chỉ nhìn thôi. Nhưng thực chất đâu phải thế. Ý anh là chỉ nhìn thôi ấy. Khi người ta đang gặp gỡ một người, thì đã quá cái mức độ chỉ nhìn thôi. Chuyện này có nghiêm túc không?”
“Em không biết. Làm sao mà biết được? Anh ấy đã có vợ.”
“Chết tiệt.”
“Nhưng họ không... hình như là họ không được tốt đẹp từ lâu lắm rồi. Họ bán-ly-thân.”
“Anh ta nói với em thế à? Bán-ly-thân? Và em tin anh ta phải không? Bán-ly-thân. Đấy là một cách diễn đạt mập mờ khá phù hợp đấy. Anh chưa nghe thấy cụm này bao giờ. Bán-ly-thân. Hay thật đấy. Cái này bao quát được gần như là tất cả các khả năng. Anh ta vẫn có thể giữ người vợ của mình ở nhà làm sushi vui vẻ trong khi anh ta lén lút đi với em đến nhà nghỉ gần nhất.”
“Ôi Harry. Ít ra thì anh cũng nên chúc em hạnh phúc chứ.”
“Anh ta là ai? Một gã nhân viên văn phòng người Nhật thấy phê bằng cách ngủ với đàn bà Tây chăng? Em không thể tin tưởng người Nhật được Gina à. Em tưởng mình biết tỏng họ, nhưng em không hiểu gì về họ đâu. Họ không có chung hệ giá trị như chúng ta. Nhật Bản là một dân tộc hai mặt xảo quyệt.”
“Anh ấy là người Mỹ.”
“Thế à, sao em không nói? Còn tồi tệ hơn.”
“Anh sẽ chẳng thích bất kỳ ai mà em dính líu đến, phải không Harry? Anh ta có thể là một người Eskimo và anh sẽ nói - ‘Ôi, những người Eskimo, Gina à. Tay lạnh, tim lạnh. Tránh xa những người Eskimo, Gina ơi.’ “
“Anh chỉ không hiểu tại sao em lại thích người nước ngoài đến vậy.”
“Có lẽ là vì em đã thử yêu một người cùng quốc tịch. Và anh ấy đã đập tan trái tim em.”
Phải mất một giây tôi mới nhận ra là cô đang nói về tôi.
“Anh ta có biết là em có con không?”
“Tất nhiên là anh ấy biết. Anh nghĩ là em sẽ giấu bất kỳ ai điều đó chắc?”
“Và anh ta nghĩ gì?”
“Ý anh là sao?”
“Anh ta có quan tâm đến Pat không? Anh ta có lo lắng về thằng bé không? Anh ta có lo cho hạnh phúc của thằng bé không? Hay anh ta chỉ muốn ngủ với mẹ nó?”
“Nếu anh định nói kiểu đấy, Harry, em sẽ dập máy.”
“Em muốn anh nói như thế nào?”
“Em và anh ấy chưa nói chuyện về tương lai. Chúng em chưa đến đoạn đấy.”
“Nhớ báo cho anh khi hai người đến đoạn đấy.”
“Em sẽ báo. Nhưng đừng dùng Pat làm cái cớ để gây khó cho em.”
Tôi đang làm thế sao? Tôi không biết sao mà sự lo lắng chân thành của mình đã chuyển thành sự ghen tị chân thành nữa.
Pat là một trong những lý do mà tôi muốn thấy bạn trai của Gina chết trong một vụ tai nạn ô tô. Nhưng tôi biết thằng bé không phải lý do duy nhất. Có lẽ nó còn không phải là lý do chính.
“Chỉ xin em đừng cố đầu độc con trai anh chống lại anh,” tôi nói.
“Anh đang nói cái gì vậy hả Harry?”
“Pat nói với mọi người là em bảo em yêu nó nhưng em chỉ thích anh.”
Cô thở dài.
“Đấy không phải là điều em nói. Em bảo với nó chính xác những gì em vừa nói với anh. Em bảo nó là em vẫn yêu cả hai cha con nhưng đáng tiếc và đáng buồn thay là em không còn thấy yêu anh nữa.”
“Anh vẫn không biết thế nghĩa là gì.”
“Nghĩa là em vui vì bao năm chúng ta ở bên nhau. Nhưng anh làm em tổn thương đến mức em không bao giờ có thể tha thứ cho anh hay tin tưởng anh được nữa. Và em nghĩ thế có nghĩa là anh không còn là người đàn ông mà em muốn ở bên cả đời. Anh quá giống tất cả những người đàn ông khác. Quá giống cha em.”
“Đâu phải lỗi của anh khi ông già nhà em bỏ em và mẹ em.”
“Anh là cơ hội của em để vượt qua mấy chuyện đó. Và anh đã làm hỏng nó. Anh còn bỏ em nữa.”
“Thôi nào. Chỉ là một đêm, Gina à. Chúng ta phải nói chuyện thế này bao nhiêu lần nữa?”
“Đến khi anh hiểu cảm giác của em. Nếu anh có thể làm một lần thì anh có thể làm cả nghìn lần. Đấy là luật cơ bản trong việc lăng nhăng. Nguyên lý chung của lăng nhăng viết rõ là nếu họ làm một lần, họ sẽ làm lần nữa và lần nữa. Anh đã phá hỏng niềm tin của em và em không hề biết cách hàn gắn lại nó. Và nó cũng làm em tổn thương Harry à. Em không cố tình khiến Pat chống lại anh. Em chỉ đang cố giải thích tình hình cho nó. Anh thì giải thích như thế nào?”
“Anh không giải thích được việc này. Ngay cả với bản thân mình.”
“Anh nên thử. Vì nếu anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với chúng ta, anh sẽ không bao giờ hạnh phúc được bên ai khác.”
“Em giải thích cho anh xem.”
Cô thở dài. Ta có thể nghe tiếng cô thở dài từ tận Tokyo.
“Chúng ta có một cuộc hôn nhân mà em tưởng là trôi chảy, nhưng anh nghĩ nó đang thành lệ thường. Anh là một chàng trai lãng mạn điển hình Harry à. Một mối quan hệ không đẹp bằng ảo tưởng thảm hại và phi thực tế của anh, thế nên anh đập tan nó. Anh phá hỏng mọi thứ. Và anh còn có gan xử sự như thể anh là bên bị hại.”
“Ai là người đang điều trị tâm lý cho em thế? Anh bạn trai người Mỹ của em à?”
“Em có bàn luận với Richard về chuyện đã xảy ra.”
“Richard? Đấy là tên hắn ta à? Richard. Ha! Chúa ạ.”
“Richard là một cái tên hoàn toàn bình thường. Nó chắc chắn không lạ lùng hơn Harry.”
“Richard. Rich. Chim chích. Chích. Richard Chim chích - tiêm chích.”
“Nhiều lúc em nhìn anh và Pat, và em thật sự không thể phân biệt được đâu mới là đứa trẻ bốn tuổi.”
“Dễ mà. Anh là đứa có thể tè mà không làm rớt gì ra sàn.”
“Anh phải tự nhận thấy lỗi lầm của bản thân trong tất cả chuyện này,” cô nói, ngay trước khi dập máy. “Nó xảy ra vì anh không biết trân trọng thứ mình có.”
Đâu phải. Tôi đủ khôn để biết mình có những gì. Nhưng quá ngu để biết cách giữ nó.
Giống như bao cặp đôi sống trong cùng một nhà, chúng tôi nhanh chóng lập nên những thói quen thường ngày của mình.
Ngay sau rạng đông, Pat sẽ loạng choạng bước vào phòng ngủ của tôi với đôi mắt lờ đờ, hỏi tôi xem đã đến giờ phải dậy chưa. Tôi sẽ bảo với thằng bé là bây giờ mới là nửa đêm chết tiệt và cu cậu sẽ trèo lên giường với tôi, ngay lập tức ngủ li bì ở chính chỗ mà Gina từng ngủ, vung tay vung chân loạn xạ trong giấc mơ hoang dã, trẻ con của mình cho đến khi tôi phải từ bỏ ý định cố nghỉ ngơi thêm nữa và buộc mình thức dậy.
Tôi đọc báo trong bếp khi Pat lê mình ra khỏi giường, và ngay lập tức tôi sẽ nghe thấy nó lén vào phòng khách bật băng lên.
Giờ khi Pat không đi học và tôi không đi làm, hai cha con có thể bình tĩnh chuẩn bị. Nhưng tôi vẫn không muốn để cho nó làm chính xác điều nó muốn làm, và điều nó muốn làm là xem băng cả ngày. Thế nên tôi sẽ tắt băng rồi dẫn nó vào bếp, để nó nghịch bát Coco Pops của mình cho đến khi tôi ban cho nó tự do.
Sau khi chúng tôi đã tắm rửa và mặc quần áo, tôi sẽ đưa thằng bé đến công viên cùng với cái xe đạp của nó. Nó được gọi là Bluebell, và nó vẫn còn hai bánh phụ. Đã có lần Pat và tôi bàn về chuyện bỏ bánh phụ đi và thử đi xe chỉ với hai bánh. Nhưng có vẻ là một bước nhảy bất khả thi đối với cả hai cha con. Biết được bao giờ nên bỏ bánh phụ của xe đạp là một trong những chuyên môn của Gina.
Đến chiều thì mẹ tôi thường đến đón Pat và nhân thể tôi đi mua ít đồ, lau dọn nhà, lo lắng về tiền bạc, đi tới đi lui và tưởng tượng Gina rên lên trong khoái lạc trên giường của một người đàn ông khác.
Nhưng vào buổi sáng, chúng tôi đi công viên.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con