Số lần đọc/download: 2912 / 60
Cập nhật: 2015-09-12 20:59:16 +0700
Chương 15
H
ai tai tôi bắt được ngay những tiếng rì rào khi vừa đến sân tập thể dục buổi tối hôm ấy. Tôi nhận ra Kate và Frankie túm tụm vào nhau trên sân tập, hình như đang bàn chuyện gì đó căng thẳng.
Mặt Kate trông cứ như Frankie vừa mới báo tin là bố cô mới qua đời vậy.
Nét mặt đó tôi rất quen thuộc, vì nó cũng chính là nét mặt của tôi nhìn Kate cách đây năm năm khi cô ta cắt ngắn những ngày nghỉ của mình để vội vã về bên chồng. Bây giờ thì Kate đang nói. Và gương mặt của Frankie trông như mới vừa nghe tin con chó của cô ta bị xe cán phải. Gương mặt ấy tôi cũng quen thuộc vì chính tôi là người từng báo tin con chó bị gãy ba chân.
Rồi Kate bối rối như bị bắt gặp đang nói lén chuyện gì khi cô thoáng nhìn qua hướng tôi. Frankie cũng ngưng lại mọi biểu hiện cảm xúc. Có vẻ như bất ngờ, rồi cảm thấy có lỗi, và một nụ cười. Điều đó làm tôi nghĩ dường như họ đang bàn về chuyện thời tiết, hơn là những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của tôi. Mọi thứ thật dễ thay đổi.
Tôi vẫn chờ đợi đấng thiêng liêng chia sẻ những sự cố của tôi. Hẳn ngài sẽ cho tôi một ít thư thái trong tâm hồn bằng những lời khuyên sâu sắc như thường lệ; giải thích rằng những mất mát hiện tại như là một phần của cuộc hành trình, chứ không phải là nơi kết thúc tất cả mọi việc. Hãy xem đó như là cơ hội vô giá để có thêm sức mạnh và kinh nghiệm, để rồi biến một bi kịch khủng khiếp thành một động lực tích cực to lớn. Nhưng dường như lúc này, đấng thiêng liêng chưa muốn đến vì biết rằng việc thuyết phục tôi tin điều đó chẳng phải là công việc dễ dàng. Và hơn nữa, ngài hiểu rằng hai người bạn đang ôm chặt tôi có thể hiểu được những lời ngài muốn nói cũng như hiểu thấu lòng tôi.
Những cái ôm của hai người bạn hôm nay lâu hơn và chặt hơn. Kèm theo đó là những cái vỗ về nhè nhẹ sau lưng. Cả hai hành động đó khiến tôi cảm thấy được an ủi một cách bất ngờ. Vẻ thương xót trên gương mặt của hai đứa bạn như đánh trúng vào sự mất mát to lớn của tôi. Tôi thấy buồn nôn và xây xẩm đầu óc. Tôi nhận ra rằng sự giam mình trong nhà của bố chẳng phải là cách chữa lành vết thương lòng tốt nhất. Cứ mỗi khi tôi rời khỏi nhà để gặp một ai đó, thì y như rằng tôi phải đi qua nỗi buồn một lần nữa. Không chỉ là nhũng chuyện không đầu không cuối, mà tất cả những cảm giác đau buồn đều như quay về, tất cả quay về, những điều mệt mỏi khó diễn tả bằng lời.
Trong vòng tay Kate và Frankie, tôi dễ dàng trở thành một đứa bé mà cả hai đang nâng niu chìu chuộng. Nhưng tôi không như vậy bởi vì nếu tôi làm một đứa bé, thì tôi biết, tôi sẽ không bao giờ lớn lên được.
Chúng tôi ngồi ở chỗ khán đài không mái che, cách xa những phụ huynh khác. Một vài người đang ngồi trò chuyện với nhau, nhưng đa số người khác tận dụng thời gian quý báu hiếm hoi của mình để ngồi đọc sách báo, suy nghĩ, hay xem những đứa con của họ đang nhào lộn ở phía bên kia, trên những tấm nệm cao su.
Tôi nhận ra con của Kate, Eric sáu tuổi và Jayda - đứa con đỡ đầu năm tuổi của tôi. Chúng háo hức đùa nghịch, chạy chỗ này chỗ kia, cười cười nói nói, nắm kéo quần áo của nhau và vấp vào chân nhau. Sam, mười một tháng tuổi, đang ngủ bên cạnh chúng tôi, trong chiếc xe đẩy dành cho trẻ con. Nó phì phì những bong bóng nước bọt nhỏ xíu trên đôi môi chúm chím. Tôi nhìn nó một cách trìu mến, nhớ lại chuyện cũ và nhìn đi chỗ khác. Ừ, chuyện của tôi đã là ngày hôm qua, đã cũ rích rồi.
"Công việc thế nào, Frankie?", tôi hỏi, mong mọi thứ suôn sẻ.
"Vẫn bận rộn như thường lệ", cô trả lời và tôi phát hiện ra điều gì đó trong cách nói, cứ như là ngượng nghịu, lúng túng hay có lỗi. Tôi thèm cái vẻ bình thường như của bạn mình, có thể là thèm muốn cả cái buồn chán của cô nữa.
Tôi ghen tị với việc Frankie ngày hôm nay vẫn giống hệt như cô ngày hôm qua.
"Vẫn mua thấp bán cao?", Kate nói to.
Frankie trợn mắt. "Mười hai năm, Kate!".
"Tớ biết, tớ biết!", Kate cắn môi và cố nhịn cười.
"Mười hai năm tớ làm công việc này và mười hai năm cậu vẫn nói y như vậy. Chẳng vui thích gì đâu. Thật ra, tớ không chối bỏ điều đó, nhưng đâu có nhất thiết cậu phải lôi ra nói hoài như thế!".
Kate cười. "Tớ đùa thôi mà. Làm gì mà cậu cáu thế. Tớ hoàn toàn không biết cậu đang làm gì. Hình như làm ở thị trường chứng khoán?".
"Quản lý, phó trưởng phòng ngân khố và giải pháp đầu tư":
Frankie đáp.
Kate nhìn chằm chằm, ngây ra, rồi thở dài. "Nghe chức danh là biết cậu đang làm việc văn phòng".
"Thế còn cậu, lúc này cậu làm gì? Vẫn làm bánh sandwich chuối à?".
"Mọi việc thay đổi từ khi tớ làm mẹ, Frankie!", Kate thở phù. "Trách nhiệm của tớ là chuẩn bị cho ba đứa con để nếu có chuyện gì xảy ra với tớ, hay khi chúng nó lớn lên, chúng nó hoàn toàn có khả năng sống, làm việc và thành công một cách đầy trách nhiệm trong cái thế giới này".
"Và làm bánh sandwich chuối", Frankie thêm vào.
"Không, không, khoan nào, cậu muốn hỏi việc trước hay sau khi có ba đứa nhóc? Trước?". Frankie gật đầu. "Vâng, tớ làm bánh, sau đó chuẩn bị sinh con.
Và có nó!".
Tôi không tham gia vào cuộc tranh luận, nhưng dường như Kate đang hăng tiết.
"Cậu chưa làm mẹ thì sao hiểu hết ý nghĩa trong từ làm mẹ!". Kate nói trong tức giận. "Mẹ - Đó là cái từ mà sinh nở, có con cũng được gọi, nhưng từ đó lại không thể diễn tả hết trách nhiệm!".
Frankie nhún vai một cách thờ ơ. "Xin lỗi, tớ chẳng quan tâm đến điều đó.
Và tớ cũng nhất định không lấy từ đó để thay cho các bạn đồng nghiệp, cho những thú vui của mình!".
"Thật sao?", Kate nhướng mày. "Tớ tự hỏi tại sao cậu không gặp được một mống đàn ông nào. Tìm một người đi!".
"Đừng lo, tớ đang tìm một người đàn ông đặc biệt cho mình đây!", Frankie cười một cách duyên dáng.
Bạn tôi là thế. Cả hai đứa, lúc nào cũng đốp chát như vậy. Nhưng có một điều lạ là chính điều đó giúp chúng tôi gần nhau hơn, dù rằng kiểu ăn nói ấy có thể làm tan vỡ những tình bạn khác. Một khoảnh khắc im lặng. Cả hai như đang nhớ lại xem chính xác họ đã nói gì về chuyện của tôi. Mười giây sau, Kate phản đối Frankie. Ô, vâng. Chuyện những đứa nhỏ.
Khi bi kịch xảy ra, bạn sẽ nhận ra rằng bạn, người chịu bi kịch, sẽ trở thành người làm mọi việc để cho người khác thoải mái.
"Crapper thế nào?". Tôi phá vỡ sự im lặng khó chịu và hỏi han về con chó của Frankie.
"Nó khỏe; chân của nó đã lành. Nhưng nó vẫn hay gào lên thảm thiết khi thấy hình cưới của cậu!".
"Thế thì cậu bỏ tấm hình cưới ấy đi ... Kate, mà tớ cũng định nói là cậu nên bỏ tấm hình cưới của tớ đi đấy!".
Cuối cùng cũng có thể nói về vụ ly hôn.
"Joyce", Kate lắc đầu nhìn tôi một cách buồn buồn, "Tớ thích tấm hình đó lắm. Trông tớ xinh cực kỳ trong tiệc cưới của cậu. Hay là tớ chỉ cắt hình Conor ra thôi nhỉ?".
"Hay là vẽ một ít râu cho anh ta", Frankie thêm vào. "Hay là cho anh ta biến thành một nhân vật khác. Nên như thế nào nhỉ?".
Tôi cắn môi với vẻ có lỗi để giấu đi nụ cười không mong muốn chực chờ nở ra nơi khóe miệng. Tôi không quen những kiểu nói chuyện như thế này về người chồng cũ. Như vậy là thiếu sự tôn trọng và tôi không chắc tôi thoải mái được với điều đó. Nhưng quả thật, ý tưởng của Frankie thật ngộ nghĩnh. Tôi nhìn ra phía những đưa trẻ đang chơi đùa.
"Các em!", huấn luyện viên vỗ tay, kêu gọi sự chú ý của các em bé. "Chúng ta sẽ lộn ngược. Hãy để hai bàn tay chạm đất, đầu ngón tay hướng về vai khi chúng ta lộn người ra sau, rồi đứng dậy. Như thế này này!".
"Trông chúng dẻo thật đấy", Frankie nhận xét.
Từng em từng em lộn ngược, rồi đứng dậy một cách hoàn hảo. Đến lược Jayda, cô bé lộn chệch qua một bên, đá vào chân một cậu bé đứng gần đó và ngồi dậy trên hai đầu gối, sau đó nhảy lên và đứng lại. Cô bé bắt chước tư thế của Spice Girl và nghĩ rằng chẳng ai để ý đến lỗi của mình. Huấn luyện viên cũng bỏ qua cho cô bé.
"Chuẩn bị những em bé cho thế giới ngày mai", Frankie lặp lại rồi quay sang tôi và xuống giọng. "Joyce, cậu thế nào?".
Tôi đang suy nghĩ xem có nên nói với họ, hay có nên nói với bất kỳ một ai khác ... Tôi không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào khi nghe chuyện của tôi. Nhưng sau những trải nghiệm kỳ quặc của ngày hôm nay, về mặt lý trí, tôi cũng muốn nói ra lắm.
"Có một chuyện rất ... rất kỳ cục, vì thế các cậu cố chịu đựng mà nghe nhé!".
"Ừ", Kate nắm lấy tay tôi. "Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn!".
Frankie thì nhướng mày ra dấu sẵn sàng.
"Cám ơn các cậu". Tôi từ từ rút tay lại. "Tớ vẫn thấy người đàn ông đó".
Kate cố gắng ghi nhận những điều tôi nói. Tôi thấy rõ cô ta cố liên kết dữ liệu ấy với việc mất đứa con của tôi, rồi liên kết thử với vụ ly hôn, nhưng cô không thể hiểu được tôi muốn nói gì.
"Tớ nghĩ tớ biết anh ta nhưng đồng thời tớ biết là tớ không biết anh ta. Tớ đã thấy anh ta chính xác ba lần, lần gần đây nhất là hôm nay, khi anh ta đuổi theo chiếc xe buýt Viking. Và tớ nghĩ anh ta đã gọi tên tớ. Có lẽ tớ đã tưởng tượng ra điều đó bởi vì làm thế nào mà anh ta lại biết tên tớ được? Trừ khi anh ta biết tớ, nhưng chắc chắn là anh ta chưa hề biết tớ. Các cậu nghĩ sao?".
"Khoan đã, quay lại vụ xe buýt Viking", Frankie kéo tôi chậm lại. "Cậu nói gì về xe buýt Viking?".
"Tớ đang trên xe buýt. Với bố tớ. Xe buýt có thể lội nước ấy các cậu biết mà.
Ai cũng đội mũ sắt có sừng và gầm gừ nhau như kiểu các tay cướp biển". Tôi chồm tới gầm thử vào mặt hai đứa bạn và vẫy vẫy tay.
Cả Kate lẫn Frankie đều nhìn tôi sững sờ.
Tôi thở dài trở về chỗ ngồi của mình trên băng ghế. "Dẫu sao đi nữa thì tớ vẫn khẳng định tớ thấy anh ta".
"Được rồi!", Kate nói chậm rãi, nhìn sang Frankie.
Một sự im lặng ngượng nghịu. Tôi hiểu chuyện gì xảy ra:
Hai đứa bạn đang thầm lo lắng cho tinh thần và sự tỉnh táo của tôi.
Tôi chia sẻ với họ điều đó.
Frankie tằng hắng. "Joyce, vậy người đàn ông đó trẻ hay già?".
"Khoảng bốn mươi tuổi. Người Mỹ. Tớ và anh ấy cùng cắt tóc chung tại một tiệm. Đó là lần đầu tiên tớ gặp anh ta".
"Nghe khá dễ thương đấy chứ!". Kate từ tốn nói.
"Mái tóc của tớ ... Bố nghĩ tớ giống nhân vật Peter Pan trong truyện", tôi cười.
"Có lẽ anh ta đã nhớ cậu từ khi ở tiệm cắt tóc rồi ...", Frankie lý giải.
"Ngoài cảm giác kỳ lạ tại tiệm cắt tóc, cậu có nhận ra được cái gì khác không?".
Frankie cười:
"Xin chào mừng đến với thế giới của những phụ nữ cô đơn ...".
Cô quay sang Kate, vẻ mặt như không đồng tình. "Lần cuối cùng Joyce hẹn hò là khi nào? Cậu ấy đã lập gia đình lâu rồi nhỉ!".
"Thôi nào", Kate nói bằng giọng kẻ cả với Frankie. "Nếu cậu nghĩ phụ nữ lập gia đình xong sẽ cô đơn thì cậu đã mắc sai lầm lớn rồi. Không trách sao cậu sợ lập gia đình đến thế!".
"Tớ không sợ, tớ chỉ không đồng ý với điều đó. Cậu biết mà, mới hôm nay tớ xem chương trình trang điểm ...".
"Rồi, tới nữa rồi ...".
"Im đi, nghe này. Chuyên gia trang điểm cho rằng vùng xung quanh mí mắt rất nhạy cảm nên cậu phải dùng kem bằng ngón tay áp út bởi vì ngón này là ngón yếu nhất!".
"Hay thật", Kate nói cộc lốc. "Cậu làm như bọn tớ ngốc lắm!".
Tôi chớp mắt mệt mỏi. "Tớ biết mình nói có vẻ điên khùng. Tớ mệt mỏi và có lẽ đã tưởng tượng ra những điều không đâu. Người đàn ông đáng lẽ ở trong tâm trí tớ lúc này là Conor, nhưng không. Anh ta hoàn toàn không còn gì trong tớ. Tớ không biết nếu tớ cứ trì hoãn việc ly hôn thì tháng tới tớ sẽ ra sao, biết đâu chừng tớ sẽ bị bỏ lại, bắt đầu uống rượu, và mặc toàn quần áo đen mỗi ngày ...".
"Giống Frankie", Kate chen ngang vào.
"Nhưng ngay lúc này tớ chẳng cảm thấy gì nữa và chỉ rất nhẹ nhàng, thanh thản thôi!", tôi tiếp tục. "Điều đó có tệ lắm không?".
"Nếu tớ nói với cậu là tớ cũng cảm thấy thanh thản, dễ chịu như vậy trước chuyện ly hôn của cậu, cậu thấy có ổn không?", Kate hỏi.
"Cậu ghét anh ta à?", tôi buồn buồn.
"Tớ ghét anh ta", Frankie nói nhỏ nhẹ nhưng quả quyết.
"Bọn tớ nhắc chuyện anh ta hôm qua. Lạ thật. Ly hôn mà anh ta muốn biết liệu anh ta có thể lấy máy pha cà phê sau khi chia tài sản không?".
"Chết tiệt", Frankie chen vào.
"Tớ thật sự không quan tâm đến cái máy pha cà phê. Anh ta có thể lấy đi!".
"Nó là trò chơi tinh thần, Joyce. Cẩn thận đấy. Trước hết, là máy pha cà phê, kế đến là cái nhà, rồi tới linh hồn của cậu. Và rồi đến cái nhẫn ngọc lục bảo của bà nội, anh ta nói rằng cậu đã đánh cắp. Nhưng cậu nhớ rõ ràng rằng khi cậu đến nhà anh ta lần đầu tiên để ăn trưa, anh ta đã tặng cậu ... Chuyện sẽ là vậy đấy!". Frankie cáu kỉnh.
Tôi nhìn Kate để tìm sự giúp đỡ.
"Christian đến uống với Conor tối hôm qua", Kate nói. "Hy vọng cậu không khó chịu".
"Dĩ nhiên tớ không khó chịu. Hai người là bạn bè mà. Conor khỏe hả?".
"Ừ, anh ấy có vẻ ổn. Anh ta buồn về việc, cậu biết mà ...".
"Đứa nhỏ. Cậu có thể nói từ đó. Không cần né tránh đâu!".
"Anh ta buồn vì chuyện đứa con và thất vọng vì cuộc hôn nhân đã kết thúc không được tốt đẹp. Nhưng anh ta nghĩ đó là quyết định đúng đắn. Vài ngày nữa anh ta sẽ quay lại Nhật. Anh ta cũng nói là cả hai người cùng đồng ý bán nhà".
"Tớ không muốn ở đó nữa. Bọn tớ đã cùng nhau mua nó vì thế sẽ cùng nhau bán nó".
"Nhưng cậu có chắc không? Cậu sẽ sống ở đâu? Bố cậu không nói cậu điên à?".
Là người hứng chịu bi kịch và là người sắp sửa ly hôn, bạn sẽ nhận ra rằng mọi người sẽ hỏi bạn về những quyết định to tát mà bạn chưa từng quyết định trong đời, chưa từng nghĩ tới. Thông qua hai mươi câu hỏi của họ với những nét mặt hồ nghi, họ sẽ làm sáng lên một vài vấn đề nào đó những vấn đề mà bạn mắc phải lần đầu tiên, hay mắc hàng trăm lần trong thời gian suy sụp nhất của bạn.
"Không", tôi cười, nghĩ về chồng cũ. "Anh ta chẳng bị tác động gì nhiều. Tớ sẽ ở với bố cho đến khi căn nhà được bán đi và tớ sẽ tìm một nơi nào đó để sống".
"Joyce, xa anh ta, cậu cảm thấy thật sự như thế nào? Bọn tớ không gặp cậu kể từ ngày trong bệnh viện và bọn tớ vẫn thấy lo ...".
"Tớ biết. Cho tớ xin lỗi ...". Tôi đã từ chối gặp cả hai khi họ đến thăm, và tôi nói bố ra hành lang tiễn họ về. Nhưng dĩ nhiên lúc đó bố không làm vậy, nên họ đến ngồi bên cạnh tôi vài phút, trong khi tôi nhìn chằm chằm bức tường màu hồng trong bệnh viện, suy nghĩ về việc tôi nhìn chằm chằm vào bức tường màu hồng, và thế là họ đi về. "Tớ thật sự cảm ơn các cậu đã đến".
"Lúc đó cậu chẳng buồn cảm ơn bọn tớ ...".
"Ừ, thì bây giờ tớ cảm ơn này!".
Tôi lẩm bẩm, suy nghĩ về mình thời điểm đó và mình trong lúc này.
"Bây giờ tớ đã ăn thịt, uống rượu vang đỏ. Tớ ghét cá và nghe nhạc cổ điển.
Tớ đặc biệt thích JK Ensemble với giọng John Kelly trên đài FM. Hồi tối, tớ nghe Mirestano le lagrime của Handel trước khi đi ngủ. Tớ hiểu từng lời hát, nhưng tớ không biết lý do vì sao tớ hiểu. Tớ biết rất nhiều về kiến trúc Ai- len, tớ cũng biết nhiều về kiến trúc Pháp và Ý. Lần đầu tiên tớ viết thư cho hội đồng thành phố hỏi họ tại sao lại cho xây một lốc nhà hiện đại xấu xí tại khu vực mà hầu hết là những ngôi nhà cổ xưa. Điều đó không chỉ đe dọa nghiêm trọng đến di sản quốc gia mà còn ảnh hưởng đến sự lành mạnh của cuộc sống người dân.
Trước đây, tớ nghĩ chỉ có bố mới viết những từ ngữ mạnh mẽ như thế. Chuyện đó, không có gì lớn, chuyện lớn là cách đây hai tuần tớ rất thích thú với cuộc triển lảm cảnh quan khu vực. Hôm nay, tớ rất bực mình lời phát biểu về việc sang bằng tòa nhà một trăm tuổi ở thành phố cổ Chicago, và tớ sẽ viết một lá thư nữa. Tớ dám chắc là các cậu sẽ hỏi làm sao mà tớ biết những điều đó. Vâng, tớ đọc số mới nhất Nghệ thuật & Kiến trúc, tạp chí quốc tế chuyên về nghệ thuật và kiến trúc trên thế giới. Bây giờ tớ đăng ký thường xuyên tạp chí đó".
Tôi hít một hơi sâu. "Hãy hỏi tớ bất cứ điều gì, bởi vì tớ có thể biết câu trả lời nhưng không biết tại sao tớ biết".
Choáng váng. Kate và Frankie nhìn nhau, há hốc mồm choáng váng.
"Có thể vì cậu chịu nhiều áp lực chuyện ly hôn với Conor nên cơ thể cậu tự nảy sinh khả năng tập trung vào một điều gì đó khác biệt hơn", Frankie lý giải.
Tôi cũng có lúc nghĩ thế. "Hầu như mỗi tối tớ đều mơ thấy một bé gái với mái tóc màu vàng hoe, và đứa bé cứ lớn lên sau mỗi đêm. Và tớ nghe trong giấc mơ một bài hát mà tớ không hề biết. Những đêm không mơ thấy bé gái đó thì tớ mơ thấy rõ ràng những nơi mà tớ chưa bao giờ đến, ăn những món mà tớ chưa từng ăn, xung quanh toàn là người lạ nhưng chẳng hiểu sao tớ cảm thấy biết khá rõ về họ. Tớ thấy trong mơ một buổi đi chơi ngoài trời ở công viên với một phụ nữ có mái tóc đỏ ...". Tôi đăm chiêu. "Khi, tớ tỉnh dậy, tớ nhớ lại tất cả những việc đã mơ. Giấc mơ của tớ không có thật và sự thật thì chẳng phải là giấc mơ.
Bố ở đó với nụ cười trên gương mặt, xúc xích đang chiên trên chảo, đuổi con mèo Fluffy ra khỏi vườn, và không biết vì lý do gì mà bố giấu hình của mẹ trong ngăn kéo ở đại sảnh. Sau ít phút đầu tiên, tớ thức dậy, tất cả mọi thứ trong giấc mơ giờ chỉ còn lại một, một thứ duy nhất nằm lại trong suy nghĩ. Đó là một người đàn ông, tớ không thể vứt ra khỏi tâm trí của mình được, không phải Conor như các cậu đoán đâu. Tớ nghĩ về người đàn ông Mỹ và tớ chưa từng biết kia kìa ...".
Hai cô bạn tròn xoe mắt, gương mặt hỗn độn những cảm xúc khác nhau, cảm thông, lo lắng, và hoang mang.
Tôi không muốn họ nói điều gì. Chắc chắn là họ nghĩ tôi điên. Tôi nhìn mấy đứa trẻ đang chơi bên ngoài một lần nữa, nhìn Eric đang đi cân bằng trên tấm ván, được trải miếng da mỏng phía trên. Người hướng dẫn khuyên cậu bé giơ hai tay ra, như cánh máy bay. Gương mặt của Eric trông rất căng thẳng. Cậu bé ngừng lại, chậm rãi nâng hai tay lên. Người hướng dẫn không ngừng khuyến khích và nụ cười tự hào nở tươi trên gương mặt Eric. Cậu bé đưa mắt ngước lên xem mẹ có nhìn mình không, và trong tích tắc, mất thăng bằng rơi thẳng xuống.
Gương mặt thì không hề hấn gì.
Frankie thở phì phì. Eric gào lên. Kate chạy đến con trai.
Sam tiếp tục thổi bong bóng.
Và tôi đứng lên, rời khỏi đấy.