Số lần đọc/download: 204 / 9
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Chương 16 - Khúc Củi Sần Sùi To Tướng
V
antresillion sải bước dọc hành lang, hai đứa tôi chạy theo lão muốn hụt hơi. Lão vác theo cái hộp đầy nút bấm, còn chúng tôi đang đeo hai chiếc vòng nên dù có tháo chạy cũng vô ích.
“Thôi,” Charlie nói. “Lạc quan lên. Dù sao thì ta cũng sắp được về nhà rồi.”
“Chỉ có điều ta sẽ được về đúng năm phút rồi tan tành thân xác.”
“Không,” Charlie đáp. “Là tớ tan xác mới đúng. Còn cậu được thêm năm phút nữa.”
“Tuyệt quá nhỉ. Làm tớ thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.”
“Biết thế nào được,” Charlie nói. “Ngài tổng tư lệnh Ối A nào đó biết đâu sẽ tin lời chúng ta nói.”
“Sẽ chẳng ai tin chúng ta đâu,” tôi đáp. “Về bất cứ điều gì.”
“Vào đi,” Vantresillion nói. “Snekkit.”
Cánh cửa trên tường mở ra, và chúng tôi bước vào căn nhà kho lớn trắng toát mà tôi thấy khi mới tới nơi. Trần nhà trắng vút lên hai mươi mét trên đầu. Những khuôn cửa sổ cao tít nhìn ra thảm trời sao. Và cũng như lần trước, cô Pearce, thầy Kidd và trinh sát Hepplewhite đang ngồi bên chiếc bàn dài, trong bộ áo choàng tím.
“Tidnol,” Vantresillion nói. “Basky dark.”
“Crispen hooter mont,” cô Pearce đứng dậy đáp. Rồi cô ta bước về phía chúng tôi. “Ái chà chà. Hóa ra mấy đứa này lại không phải đồ vô tích sự. Cũng đáng ngạc nhiên đấy.”
“Rất sẵn sàng được giúp đỡ,” Charlie đáp.
“Đi vào khoang Luồng Gia tốc,” Vantresillion ra lệnh. “Và nhớ cho rõ. Năm phút. Thằng Charles sẽ tiêu tùng. Mười phút. Tới lượt thằng James. Và sau đó ta sẽ nhanh chóng, rất nhanh chóng chán ngấy cái lũ chúng mày.”
Lão xua chúng tôi về cái lỗ kín hình trụ. “Vào trong. Cả hai đứa.”
“Sẽ hơi bị nghẹt thở vì sức ép đây,” Charlie than.
“Giờ này mà còn lo bị nghẹt thở,” Vantresillion nói.
Tôi bước vào trong. Charlie bước theo sau. Vantresillion đẩy chúng tôi một phát, rồi thêm một phát nữa mạnh hơn. Tiếp đó lão hô, “Snekkit,” và cánh cửa tròn khép sập lại sau lưng chúng tôi.
“Thắt chặt dây an toàn nhé,” mặt Charlie ép sát tai tôi. “Cửa khoang lái về chế độ tự động.”
“Giờ ta làm sao đây?” tôi hỏi.
“Bó tay chấm com,” Charlie đáp. “May mắn ra thì một gã lính nhảy dù nào đó sẽ thủ tiêu mình bằng một khẩu chống tăng ngay khi mình trồi lên khỏi mặt đất.”
Rồi tiếng bùm! nổ vang, đầu tôi như bị ai mang gậy bóng vồ nện vào giữa đỉnh. Tôi đưa tay lên bịt chặt hai tai, mọi phân tử trong cơ thể đều rung lên bần bật. Quần áo tôi nhễ nhại mồ hôi, và tôi thấy say sóng kinh hoàng. Charlie chắc cũng đang bị say, vì nó đã nôn thẳng một bãi xuống lưng tôi, bốc mùi nồng nặc.
o O o
Rồi những phân tử trong cơ thể tôi bắt đầu ngừng rung, và cảm giác nôn nao cũng dần biến mất. Charlie nói, “Xin lỗi cậu nhé,” và từ ZARVOIT bay loáng qua màn hình bé xíu nằm sát mặt tôi. Một tiếng kính-coong như tiếng chuông ngân lên, nắp khoang lái trượt mở, và chúng tôi từ từ được nâng lên bên trên.
Ánh nắng. Tôi thấy nắng chiếu chan hòa. Trồi lên thêm chút nữa, tôi thấy những đỉnh núi xa trập trùng. Và cả cỏ xanh. Là cỏ thực sự ấy.
Thế rồi tôi thấy một sinh vật quái gở đang đứng sẵn bên trên, với mái tóc rối bù, đôi mắt trừng trừng điên dại, và hai tay nắm chặt một khúc củi sần sùi to đại tướng. Nó rống lên hệt như Tarzan trong bầy vượn, múa tít khúc củi và giáng thẳng xuống vai Charlie. Charlie la hét, nghiêng người ngã lăn xuống thảm cỏ, hai tay ôm chặt lấy vai.
Thế rồi cái hình hài với mái tóc rối bù, đôi mắt trừng trừng điên dại, và khúc củi sần sùi to đại tướng thốt lên, “Jimbo!” và tôi chợt nhật ra đó chính là Becky.
“Đừng đánh em!” tôi thét lớn.
“Mày về rồi đấy à!” Becky thét trả lại. Chị ấy vồ lấy tôi mà ôm chầm vào lòng, hệt như khi tôi mới tìm thấy Charlie trong sảnh ăn. Tôi cũng vồ lại chị ấy và ôm chặt. Cả đời tôi chưa có lúc nào gặp bà chị mà thấy hoan hỉ như lúc này.
“Cái thằng em cưng này!” chị ấy thốt lên.
“Ra là chị đã đợi chúng em,” tôi đáp.
“Dĩ nhiên là tao phải đợi rồi,” Becky nói. “Nếu không thì làm cái gì? Về nhà để bố mẹ làm lẩu tao vì đã lạc mất mày à? Nhưng Chúa ơi, mày chui ra từ cái lỗ nào đây? Sao lưng lại bê bết nôn mửa thế này?”
Rồi tôi chợt nhớ ra. “Em sẽ giải thích mọi việc sau. Bọn em phải tìm cách ngăn chặn không cho Trái Đất bị nổ tung.”
“Hả!?” Becky há hốc miệng.
Tôi nhìn dáo dác xung quanh. “Tại sao chẳng có quân đội hay cảnh sát gì ở đây thế này?”
“Mày lảm nhảm cái quái gì thế?” Becky nói. “Cứ bình tĩnh lại và nói tao nghe đứa nào đã làm gì mày.”
Giọng Vantresillion vang lên trong đầu tôi. “Thế nào hả James, tình hình sao rồi? Còn ba phút nữa. Ta đang ngồi gõ ngón tay đây. Chú mày đang nói chuyện với tên lãnh đạo đấy chứ hả?”
Tôi ấn vào chiếc vòng tay. “Ừm. Vâng. Tôi đang nói chuyện với người lãnh đạo đây. Chúng tôi đang bàc bạc giải pháp. Sắp xong rồi.” Tôi nhấc ngón tay khỏi chiếc vòng.
“Mày đang nói với ai đấy?” Becky hỏi.
Charlie ê ẩm đứng dậy. “Đau quá đi mất.”
“Xin lỗi nhé,” Becky nói. “Chị cứ nghĩ mày là đồng bọn của chúng.”
“Chị Becky. Wow. Đúng là chị rồi,” Charlie đáp. “Em thật không tài nào nhận ra chị trong cái màn cải trang thành bà tiền sử này.”
Tôi quay ra Becky. “Ý chị nói đồng bọn của chúng là sao?”
“Thì cái luồng sáng xanh đó lại lóa lên,” Becky đáp. “Có tiếng nổ bùm!, thế là tao lẻn tới và đập tới tấp vào đầu chúng, rồi trói chúng lại vứt sau tảng đá lớn đằng kia kìa. Chúng chui ra từ cái lỗ nào vậy?”
“À,” Charlie nói. “Hóa ra chính chị là nguyên nhân làm cho chúng bị mất liên lạc với nhau. Quả là thiên tài. Nền văn minh ngoài hành tinh siêu việt bị đánh bại bởi một thiếu nữ với một cây gậy.”
“Charlie,” tôi nhắc. “Đừng lảm nhảm nữa. Mình không còn nhiều thời gian đâu.”
“À, ừ nhỉ,” Charlie đáp. “Quên khuấy đi mất. Tớ vẫn còn đang choáng váng. Cũng chỉ vì bị hành hung đấy.”
“Không cảnh sát,” tôi nói. “Cũng chẳng quân đội. Giờ ta phải làm cái quái gì đây?”
Giọng Vantresillion lại vang lên trong đầu tôi. “Còn hai phút nữa. Ta bắt đầu sốt ruột rồi đấy.”
Charlie đang ôm đầu đi vòng vòng. “OK. Nghĩ đi nào... Nghĩ đi... Nghĩ đi...”
“Mày vẫn chưa trả lời tao,” Becky nhắc.
“Trả lời cái gì?” tôi hỏi.
“Giời ạ, mày đã cuốn xéo tới cái xó xỉnh nào? Còn tao thì kẹt cứng ở đây đã sáu ngày rồi, chỉ cầm cự bằng nước hồ và nhá kẹo Quality Street.”
“Sáu ngày cơ à?” tôi hỏi.
“Chứ gì,” Becky đáp. “Sáu ngày.”
“Buồn cười nhỉ, em cứ nghĩ mình mới đi được một ngày thôi. Chắc mấy thứ không gian thời gian đã lộn tùng phèo hết cả.”
Becky bấu lấy vai tôi mà hét lên, “Mày đã đi đâu thế hở giời?”
Tôi hít một hơi sâu. “Độp. Nó ở trong thiên hà bầu dục lùn Nhân mã ấy. Cách trung tâm dải Ngân hà bảy mươi nghìn năm ánh sáng. Đi về hướng đám mây Magellan Lớn.”
Becky lắc đầu. “Phải cho mày đi bác sĩ thôi.”
“Còn một phút nữa,” Vantresillion nói.
“Becky,” tôi nói. “Nghe em đây. Việc này rất hệ trọng. Khả năng là trong khoảng năm mươi giây nữa, Charlie sẽ bị nổ tung.”
Becky nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc.
“Năm phút sau đó em cũng sẽ bị nổ theo. Vì thế nên em chỉ muốn nói rằng em yêu chị nhiều. Và đừng có đứng gần em quá. Chỉ mấy phút nữa là... thôi, tốt nhất là đừng nên nghĩ đến việc đó.”
“Ba mươi giây...” Vantresillion nói.
Tôi bước tới Charlie, “Cậu là người bạn tốt nhất trên đời, có biết không hả? Và tớ cũng yêu cậu nữa. Nhưng không phải yêu theo kiểu bọn con gái đâu nhé.”
“Có im đi không nào!” Charlie gắt.
“OK, OK, được rồi,” tôi tự ái đáp.
Charlie đụng tay vào chiếc vòng. “Ngài Vantresillion...?”
Tôi cũng nhấn tay vào vòng để nghe.
“Sao?” Vantresillion cấm cảu.
Yên lặng trong chốc lát. “Có rắc rối rồi. Ở đây có một ông cảnh sát.”
“Thế thì sao mà rắc rối?”
“Tại vì, ừm, nếu thấy hai thằng bé bị nổ tung chắc ông ta sẽ chạy đi gọi thêm cảnh sát nữa đến,” Charlie đáp.
“Thế đội Giám Sát của ta đâu?” Vantresillion rít lên.
“Tôi e ông ta chẳng hay biết gì đâu.”
“Cái quái gì đang diễn ra đây?” Becky hỏi.
Tôi đưa tay bịt miệng chị ấy lại.
“Đừng có để gã cớm chuồn mất,” Vantresillion lại rít lên.
“Ưm ưmmmm,” Becky ú ớ cố đẩy tay tôi ra.
“Bằng cách nào cơ?” Charlie hỏi.
“Ta không biết nữa,” lão ấp úng. “Thì cứ... cứ... tống gã vào Luồng Gia tốc.”
“Nhưng ông ta to béo lắm,” Charlie nói.
“Fenting nard!” lão quát. “Thế thì đưa thằng bạn mày đến chỗ gã để ta cho nổ cả hai đứa luôn một thể.”
“Tôi không nghĩ Jimbo chịu để tôi làm vậy đâu,” Charlie đáp.
“Fenting, fenting, fenting nard!” Vantresillion hét lên. “Cấm động đậy. Ta đang cho người xuống. Khi gã cảnh sát đã bị vặt lông xong xuôi thì đến lượt hai thằng chúng mày bị nướng giòn! Hiểu chưa?”
“Rõ,” Charlie nhấc ngón tay ra khỏi chiếc vòng rồi quay sang Becky. “Đến lượt chị chuẩn bị món củi khô rồi đấy.”
Tôi rút tay khỏi miệng Becky, và chị ấy hỏi, “Mày có kể ngay cho tao biết chuyện gì đang diễn ra không hả? Ở đâu tự dưng chui ra một gã cớm tưởng tượng? Và mày nói chuyện với đứa quái quỷ nào thế hử?”
Nhưng trước khi Charlie kịp giải thích một luồng sáng xanh dương lóa mắt đâm xuyên qua nền trời. Một tiếng bùm! nổ lên chói tai, luồng sáng vụt tắt, và Becky lượm ngay khúc củi sần sùi to tướng phi tới ngôi nhà đổ, giương khúc củi qua đầu đứng canh. Nắp khoang trượt mở, đầu cô Pearce lấp ló chui lên, ngay lập tức bị Becky táng khúc củi xuống. Cô ta ré lên đau đớn, gập mình ngã thu lu, mặt úp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Ôi trời ơi,” Beck thốt lên. “Tao đập phải đầu một bà già rồi.”
“Thực ra,” Charlie đáp, “đó là cô Pearce đấy.”
“Trời,” Becky nói. “Tao vừa đập phải đầu cô giáo lịch sử của mấy đứa rồi.”
Tôi cúi xuống vén váy cô Pearce lên. “Thấy cái này rồi chị sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
“Mày làm trò quái gì thế Jimbo?” Becky hỏi.
“Lại đây em chỉ cho xem cái này.”
“Đồ oắt con bệnh hoạn,” Becky nói. “Có cho tiền tao cũng không đời nào đi ngó váy giáo viên.”
Rồi cái bộ phận đó cũng ló ra. Từ một cái lỗ tí hin khoét sau quần lót cô Pearce. Nhìn hao hao một ngồng cải vàng dài và có lông. Chính là cái đuôi.
“Chao ôi,” Charlie thốt lên. “Cái cảnh tượng này chắc sẽ khoét sâu vào bộ nhớ tớ cả đời mất thôi.”
“Chị Becky,” tôi nhắc. “Mở mắt ra đi.”
“Không.”
“Mở ra đi.”
“Không.”
“Mở đi nào.”
Becky mở mắt, ngó xuống và thét lên. Rồi mọi thứ lại chan hòa trong luồng sáng xanh dương và những rặng núi gầm lên một tiếng bùm! đinh tai nhức óc - chỉ có điều chúng tôi chẳng để ý lắm vì còn đang mải hãi hùng cái đuôi của cô Pearce. Thế rồi có tiếng người nói, “Cái lũ người rác rưởi này!”, chúng tôi quay ra sau và thấy Vantresillion đang lừ đừ trồi lên khỏi ống Gia tốc.
Becky phóng về phía lão, vớ lấy cây gậy múa tứ tung, nhưng lão quá sức nhanh. Lão nắm lấy đầu gậy giật khỏi tay Becky.
“Narking frotter!” lão quát, hai mắt rực lên màu xanh dương sáng quắc. “Ta sẽ nướng giòn tụi bây.” Lão chuẩn bị nắm lấy cái vòng tay.
“Chặn lão lại!” Charlie hét.
Nhưng Becky đã kịp rút phắt cái lọ keo xịt tóc loại siêu cứng hiệu L’Oréal từ túi áo sau và xịt tới tấp vào hai mắt lão. Lão già rú lên, đưa hai tay bưng mặt rồi ngã xuống đất.
“Cái vòng,” tôi đạp chân lên cánh tay lão trong khi Charlie bứt tuột nó ra và dùng hết sức bình sinh quăng nó ra xa. Chúng tôi đứng đó và nhìn cái vòng bay qua không trung rồi rơi tõm xuống mặt nước cạnh chiếc thuyền nhỏ đang đậu neo bên vách đá.
Vantresillion hét lớn, “Aaaaaaaaaaeeeeeeaaaaaaa!”
Và Charlie nói. “Jimbo à, bà chị cậu quả là một tay nữ lưu thời đại.”
“Tao sẽ coi đó là một lời khen ngợi,” Becky đáp.
“Vâng,” Charlie nói. “Nhưng khi Vantresillion mất liên lạc với hội sở, ở bên trên sẽ có người nhấn cái nút và ta sẽ nổ tung hết cả, vì thế ngay trong giây phút này ta phải làm điều gì đó thật phi thường.”
Mù mù dở dở, Vantresillion lảo đảo đứng dậy, quờ quạng tìm chúng tôi mà bóp cổ.
“Xăng,” tôi hét. “Dưới thuyền có xăng. Ta phải châm lửa vào cái máy Gia tốc gì gì đó. Phải cho nó phát nổ mới được.”
Chúng tôi bèn ba chân bốn cẳng chạy xuống mép nước, loay hoay tìm cách gỡ động cơ ra khỏi đuôi thuyền nhưng nó nặng quá sức.
“Thôi quên cách đó đi,” Becky vớ lấy một cái can nhựa đựng dầu màu đỏ. “Đây mới là thứ ta cần.”
Chúng tôi lại leo ngược lên cái dốc cỏ, chạy về ngôi nhà hoang.
“Nó sắp đóng kìa!” Charlie quát. “Nhanh lên!”
Tôi giật lấy khúc củi lúc này đã gẫy gập, tống nó vào cái lỗ. Nó bị nghiền tan răng rắc. Charlie và Becky loạng choạng vác một hòn đá tới và nhét nó vào khe hở. Khoang máy siết lấy hòn đá, rung lên bần bật, rồi mịt mù xả ra một luồng khói nâu hắc ám.
Becky vặn nắp can, rót xăng vào khoang Gia tốc. “Giờ thì,” chị ấy nói. “Châm lửa thôi.”
“Bằng cách nào?”
Becky ngừng lại trong giây lát. Rồi bà chị thốt lên một từ hết sức tục tĩu. “Ta không mang theo bật lửa!”
Khoang máy rung chuyển, xịt thêm khói, và hòn đá nứt toác ra làm đôi.
“Bật lửa của Mặt Rỗ!” tôi điên cuồng lục tung túi áo lên. Nào thuốc lá, ví, bông gòn dính nhờn... và cái bật lửa.
Tôi ném mình xuống sàn, thò cánh tay xuống khe miệng ống.
“Dừng lại ngay, đồ đần độn!” Charlie quát lớn. “Cậu định tự châm ngòi cho mình nổ thành nghìn mảnh đấy à!”
Nói đoạn nó lột áo ra, nhét một tay áo vào miệng can dầu, rồi rút ra và châm lửa vào tay áo. Hòn đá cuối cùng cũng vỡ vụn. Charlie đút chiếc áo đang nổi lửa phừng phừng qua cái khe ống lúc này đã khép lại đến xen ti met cuối cùng, rồi hét lớn, “Chạy!”
Chúng tôi chạy bán sống bán chết và quăng mình xuống đất nằm chờ. Và chờ. Tuyệt nhiên chẳng có gì xảy ra hết. Chỉ trừ lão Vantresillion đang lò dò bước vào căn nhà đổ, miệng kêu rên, hai tay duỗi thẳng, sờ soạng bấu vào không khí như một xác chết đội mồ.
Khi lão đi đến chính giữa ngôi nhà thì luồng sáng xanh bật chiếu lên. Lão lại hét lên, nhưng lần này nghe to hơn rất, rất nhiều. Rồi lão tan biến đi trong cột sáng, và chúng tôi không nghe thấy lão hét nữa. Ánh sáng vụt tắt và tiếng bùm! làm rung chuyển dãy núi, và chúng tôi thấy Vantresillion đã bị thiêu rụi thành một pho tượng bằng than. Một cánh tay rơi ra, vỡ vụn tan tành trên mặt sàn. Rồi tới lượt cái đầu lão.
“Không xong rồi!” Charlie nói. “Nó vẫn chưa...”
Và rồi, đột nhiên, kế hoạch của chúng tôi đáo thành. Một tiếng nổ bùm! long trời lở đất, tiếp đó cả khoang Gia tốc lẫn ngôi nhà và pho tượng than của Vantresillion bắn tung lên trời trong một cuộn lửa da cam hình bông súp lơ khổng lồ. Chúng tôi nhắm nghiền mắt, tay ôm đầu. Luồng khí nóng khủng khiếp dội tới chỗ chúng tôi, cảm giác hệt như bị một chiếc xe tải nóng đỏ nghiến qua người.
Chúng tôi mở mắt. Kéo theo là khoảng hai giây đồng hồ im lặng đến quái gở. Thế rồi tiếng loảng xoảng kinh hoàng vang lên mang theo một cơn mưa những mảnh vụn kỹ thuật hiện đại đổ xuống quanh chúng tôi. Tôi ngước nhìn và kịp lăn mình né khỏi một mảnh tường sứ dài nhọn như cái lao, xém chút nữa là bị xiên như thịt nướng.
Chúng tôi lồm cồm bò dậy, nhặt phủi từng mảnh vụn và tro đen khỏi áo quần, bước về phía ngôi nhà đổ. Có điều nó đã không còn ở đó nữa. Chỉ còn một miệng hố đen sì. Một vòng tròn những hòn đá cháy thành than. Một vài sợi kim loại đó đây. Và một hình tam giác những vụn kính màu xanh da trời.
Tôi nghe một tiếng lách cách nhỏ, chiếc vòng trên cổ tay tôi bật nới ra và rơi xuống đất. Thêm một tiếng lách cách nữa và chiếc vòng của Charlie cũng vậy.
Nó cúi xuống nhặt chúng lên. “Chỉ là,” nó nói. “Để cho chắc í mà.” Nó vung tay ra sau và ném mạnh hai cái vòng ra mặt hồ.
Và đây là lúc chúng tôi thấy cô Pearce. Cuối cùng cô ta cũng đứng dậy được, mấy ngón tay bấm chặt vào chiếc vòng. “Gretnoid,” cô ta cất lời. “Nutwall venka berdang.” Cô ta lại bấm cái vòng. “Gretnoid. Nutwall venka berdang.” Giọng cô ta ngày càng bấn loạn. “Gretnoid...? Gretnoid...?”
Charlie bước tới chỗ cô ta. “Cô đã bị mất hết liên lạc với Độp rồi đúng không hả?”
Cô ta quắc mắt nhìn sang.
“Tuyệt vời,” Charlie nói. “Vậy tức là các người sẽ không thể cho chúng tôi nổ tung được nữa hả. Và hành tinh này nữa. Đúng vậy không?”
“Chúng mày sẽ phải điêu đứng vì đã gây ra trò này. Ta sẽ cho cả lũ chúng mày tiêu tùng.”
“Bằng cách nào cơ?” Charlie hỏi.
Cô ta ngơ ra trong giây lát, rồi ngã sụp xuống đất bù lu bù loa. “Ối giời ơi, thế là ta sẽ bị mắc kẹt trên cái hành tinh ngu muội, tồi tàn, khốn nạn của chúng mày mãi mãi rồi.”
“Gì thì gì,” Becky nói, “thôi bọn này chuồn đây. Còn có năm đồng đảng nhà bà đang bị trói đằng kia kìa. Sau cái tảng đá to kia ấy. Đến mà giúp nhau nhé.”
o O o
Chúng tôi sải bước về căn lều. Năm kẻ Giám Sát bị trói gần đó. Tôi nhận ra hai tên lái chiếc Volvo đỏ. Thoạt tiên chúng còn gầm gừ. Rồi Charlie giải thích với chúng rằng cái ống Gia tốc đã bị phá hủy, chẳng có cách nào cho chúng về nhà được nữa. Nghe xong chúng im bặt trong chốc lát, một vài tên còn tu tu khóc giống như cô Pearce.
Becky lục trong ba lô ra một cái áo dự trữ cho Charlie mặc. Chúng tôi gói ghém đồ đạc và quay ra phía bờ hồ. Cô Pearce vẫn đang phủ phục sõng soài, nước mắt sụt sùi khi chúng tôi đi ngang qua.
“Vui vẻ nhé!” Charlie chào.
Cô ta ngước lên nhìn, thút thít như chú chó ủ ê.
Chúng tôi trèo lên thuyền và dìm khoang sau xuống. Becky kéo dây khởi động ba lần, động cơ liền ho sùng sục và thuyền chúng tôi phóng như quả bóng sân gôn, dọc theo kênh ra biển lớn.