Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 17
B
ỗng nhiên có tiếng đám phu cất lao xao. Một tên quay lại. Bằng một cử chỉ để cắt nghĩa những câu nói xí xô mà Kitty không hiểu, hắn cố làm cho nàng chú ý. Nàng nhìn theo hướng tay của hắn và thấy ở trên đỉnh một ngọn đồi một cái mái tam quan đã được dựng lên để tưởng nhớ công đức của một bậc danh nho hoặc gương tiết liệt của một người hiền phụ. Từ khi đi bằng kiệu nàng thường gặp những đình chùa và mái tam quan như thế nhưng chưa có nơi nào được oai nghiêm như ở đây. Cái mái tam quan in bóng trên nền trời chiều và như đang tỏa ra một ý nghĩa âm u, thầm kín khiến Kitty cảm thấy khó chịu lạ lùng. Phải chăng nàng đang nhận thấy một sự hăm dọa, một lời mỉa mai, giễu cợt? Kiệu đi qua một khu vười tre, các thân tre nghiêng ngả trên mặt đường như muốn giữ nàng ở lại. Buổi chiều mùa hạ, mặc dù không khí yên tĩnh nhưng các lá tre vẫn rung động nhẹ nhàng. Có bóng người vô hình nào đang nấp trong các cành lá để rình đón nàng đi qua chăng? Sau cùng đoàn kiệu cũng đến chỗ chân đồi và ra khỏi đám ruộng. Đám phu rảo bước. Ở xung quanh, những nấm đất xanh cỏ đùn lên chi chít, ngổn ngang khiến ta có cảm tưởng đất gợn sóng mấp mô như bãi cát lúc mực thủy triều hạ xuống.
Nàng nhận thấy ở gần những thành phố đông dân cư nào cũng đều có một bãi đất như thế cả. Đó là bãi tha ma. Nàng hiểu tại sao lúc nãy bọn phu đã chỉ cho nàng cái mái tam quan dựng trên cao. Cuộc hành trình của nàng đến đây là hết.
Đi qua dưới mái tam quan bọn phu dừng lại để đổi vai đòn. Một tên lấy chiếc khăn bẩn lau cái mặt ướt đẫm mồ hôi. Con đường đổ xuống ngoằn ngoèo, hai bên là những dãy nhà tồi tàn, xiêu vẹo. Ngày sắp hết. Bỗng bọn phu hoảng hốt nhảy nép vào tường làm kiệu Kitty bị lắc. Nàng thấy ngay duyên cớ của sự hoảng sợ của chúng: bốn người dân quê lặng lẽ khiêng một cỗ quan tài mới đang thoăn thoắt lướt qua trước họ, mầu gỗ trắng nổi bật trên bóng hoàng hôn. Kitty rụng rời, tim đập mạnh. Cỗ quan tài đã đi qua rồi mà bọn phu vẫn không nhúc nhích như không còn can đảm để đi tiếp nữa. Phía sau có tiếng giục chúng mới chịu đi. Nhưng bây giờ thì chúng im thin thít.
Chúng đi một thôi nữa rồi đột ngột rẽ vào một cái cổng mở rộng và đặt kiệu xuống. Đã đến nơi rồi.