God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
rận chiến năm 1947 giữa sự liên kết của Ngũ Đại Gia chống lại gia đình Corleone đã đem lại một giá đắt cho cả hai bên. Sự thể còn phức tạp hơn vì áp lực của cảnh sát đè nặng lên tất cả, hòng truy ra tên sát nhân đã hạ đại úy McCluskey. Hiếm khi các sếp lớn bên Sở cảnh sát lại không chấp nhận sự bao che của mấy quan to bên hành chính đối với giới cờ bạc, nhưng với vụ một đại úy cảnh sát bị anh chị giết chết, các quan đành bó tay không dám bao che cho dân giang hồ nữa.
Nhưng tuy mất ô dù, sự thiệt hại của nhà Corleone không nặng nề bằng những phe đối thủ của họ. Thu nhập của nhà Corleone chủ yếu dựa vào cờ bạc, khi bị đánh mạnh vào những ổ đề và cá cược thể thao, đám đàn em chạy cò bị cớm hốt, kể cả vài chủ thầu lớn cũng bị lọt lưới, nhà Corleone ra lệnh tất cả hoạt động cờ bạc tạm thời "án binh bất động". Đồng thời chấp thuận cho đám da đen tại địa bàn màu mỡ Harlem được quyền hoạt động. Bọn nghiệp dư này tổ chức những sòng rải rác, đánh "du kích", nên cảnh sát khó lòng tóm được.
Sau cái chết của đại úy McCluskey, báo chí đăng tải mối quan hệ giữa ông ta và tên buôn bán ma túy Sollozzo. Họ nêu các băng cớ McCluskey đã nhận những khoản tiền mặt lớn chẳng bao lâu trước khi chết. Những tin tức này do bàn tay dàn dựng và cung cấp bởi Tom Hagen. Tuy Sở cảnh sát không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, nhưng những thông tin này rất có hiệu quả. Qua lời rỉ tai của các điềm chỉ viên, các tay cớm vẫn nhận lương riêng của nhà Corleone, thì McCluskey là một thằng cớm vô lại, xảo quyệt. Không chỉ ăn những khoản tiền lặt vặt có thể chấp nhận, tha thứ được, lão còn ăn bẩn, giết người và ma túy. Đạo lý của người cảnh sát không thể chấp nhận được.
Tom Hagen rành tâm lý mấy anh cớm quá, một anh cớm tin tưởng vào an ninh trật tự luật pháp hơn cả dân. Vì trật tự và luật pháp là cơ sở sức mạnh của cảnh sát. Tuy nhiên cớm vẫn cứ ngấm ngầm ấm ức với dân. Vì dân chúng vừa là đối tượng được bảo hộ, vừa là con mồi của cảnh sát. Được bảo vệ thì họ đòi hỏi, phỉnh phờ, mưu ma chước quỷ. Là con mồi thì họ tinh ranh, nguy hiểm, đầy xảo quyệt. Phạm pháp, bị cảnh sát bắt giữ, chúng chạy chọt để các ông lớn can thiệp. Rồi tòa án mở lượng khoan hồng với cả những thằng cô hồn tồi tệ nhất. Thống đốc bang và cả Tổng thống đưa đủ quyền đặc xá để tha bổng những vụ phạm pháp đến mức những luật sư tài giỏi cũng chịu bó tay. Phải một thời gian trong nghề, anh cớm mới tỉnh ra. Vậy thì tội gì anh ta phải từ chối những khoản tiền do tụi bất lương cúng kiếng? Tại sao con cái không vào được đại học? Vợ chẳng đủ tiền mua sắm? Bản thân anh ta, vào kỳ nghỉ đông không được hưởng chút nắng ấm Florida? Anh cũng cần tiền lắm chứ. Vả lại anh phải liều mạng sống, đâu phải chuyện đùa.
Nhưng luôn phải tránh ăn bẩn. Tiền của đám thầu đề, của mấy thằng cha khoái đậu xe không đúng chỗ, của mấy con bé hành nghề mại dâm đều có thể chấp nhận được. Vì dù sao đây cũng chỉ là những tật tự nhiên của con người. Nhưng tuyệt đối không thể cầm đồng tiền dơ dáy của tụi mua bán ma túy, cướp của, giết người...
Giết một đại úy cảnh sát là tội tày trời, nhưng khi biết ra lão McCluskey bị sát hại vì liên hệ với trùm ma túy, dính vào âm mưu ám sát người thì sự hăng hái trả thù của các đồng nghiệp trong ngành cảnh sát nguội dần. Vả lại chuyện cơm áo bạc tiền còn cả đống phải lo, nào tiền trả góp xe, tiền con ăn học. Không có "ngoại bổng" của các Đại Gia, cảnh sát cũng phải bươn chải, eo hẹp vì tiền. Tiền phạt đám hàng rong không giấy phép, tụi đậu xe trái quy định chỉ đủ chi cho bữa ăn trưa, tiêu vặt. Nhiều anh cớm kẹt quá, phải mọi tiền cả của đám bị tạm giam nghi can đồng tính luyến ái, quậy phá, đánh lộn. Sau cùng thì tình hình cũng bớt căng. Cảnh sát buông cho các Đại Gia hoạt động lại, nhưng phải chi nhiều hơn. Vậy là phải lên
bản danh sách sếp mới, sếp cũ để "chi trả" mỗi tháng. Và trật tự xã hội giả tạo được tái lập.
Tuy theo đề nghị của Hagen là mướn thám tử tư phối hợp với toàn quân tinh nhuệ của toán Tessio để bảo vệ Ông Trùm trong bệnh viện nhưng Sonny vẫn không yên tâm. Nên khi Ông Trùm qua khỏi cơn nguy kịch và được chuyển về, phòng ngủ của ông được cải tạo thành phòng bệnh viện, với đầy đủ dụng cụ cấp cứu. Các y tá chỉ được tuyển sau khi kiểm tra từ tay nghề đến nhân thân, và phải thay phiên túc trực đêm ngày. Một số tiền lớn được chi ra để đón bác sĩ Kennedy về làm bác sĩ riêng cho cái bệnh viện đặc biệt này.
Cơ ngơi nhà Corleone cũng chỉnh đốn lại cho thêm phần an toàn. Tất cả những gia đình ở nhờ đều được cung cấp tiền bạc về thăm làng cũ bên Ý, nhường nơi ở lại cho những tay súng bảo vệ nhà.
Fred Corleone được đưa qua Las Vegas để an dưỡng, cũng nhân dịp đó quan sát để đặt cơ sở hoạt động khách sạn sòng bài cho gia đình. Những phe phái khác còn điên đầu vì đủ thứ rắc rối ở New York, chẳng ham gì mua thù chuốc oán thêm, nên thằng Fred sẽ được an toàn tại Las Vegas.
Bác sĩ Kennedy cấm tuyệt đối bàn bạc việc nhà trước mặt Ông Trùm. Nhưng chính Ông Trùm ra lệnh mở cuộc họp ngay trong phòng ông. Nên Sonny, Tom Hagen, Clemenza và Tessio đều có mặt ngay đêm đầu tiên ông trở lại nhà.
Tuy còn yếu quá, chưa nói được, nhưng ông muốn biết hết mọi chuyện đã xảy ra. Khi biết thằng Fred đã đến Las Vegas để học nghề kinh doanh sòng bạc, ông gật đầu chấp thuận. Nghe tin lính nhà thịt thằng Bruno Tattaglia, ông thở dài, gật đầu. Nhưng điều làm ông buồn nhất là khi nghe chuyện Michael bắn chết Sollozzo và đại úy McCluskey và phải chuồn qua
Sicily. Nghe đến đầy, ông ngoắc tay cho mọi người qua phòng bên họp tiếp.
Sonny ngồi thoải mái trong ghế bành lớn, sau bàn làm việc, lên tiếng trước:
– Tôi nghĩ mình nên để ông già nghỉ ngơi vài tuần nữa, khi nào bác sĩ cho biết ông có thể trở lại công việc hãy hay. Còn bây giờ, tôi muốn mình cứ tiếp tục mọi việc, trước khi ông khỏe lại. Tụi cớm đã bật đèn xanh cho ta hoạt động rồi mà. Trước hết là mấy ổ đề ở khu Harlem. Tụi nhọ hưởng như vậy đủ rồi, mình phải lấy lại thôi. Đám cò của tụi nó không chịu chung chi cho người trúng cược. Tụi nó lái Cadillac phom phom mà không trả hay chỉ trả phân nửa tiền ăn cá của người ta. Tôi cóc ưa mấy thằng chạy cò khoe mẽ, ăn mặc chải chuốt, lái xe đời mới mà lại ăn gian tiền của con bạc. Và tôi cũng cóc ưa tụi nghiệp dư dính vào công việc. Tụi nó làm mình mang tiếng. Tom, mày lo dẹp cái đám này ngay đi.
Hagen góp ý:
– Khu Harlem cũng có mấy thằng ngầu lắm. Chúng biết mùi bạc lớn rồi, bây giờ bảo tụi nó trở lại chạy cò, chắc tụi nó không chịu.
Sonny nhún vai:
– Thì đưa tên mấy thằng ấy cho chú Clemenza. Việc của chú ấy mà. Clemenza bảo Hagen:
– Được, để tao lo.
Tessio nêu một câu hỏi quan trọng:
– Ngay khi mình hoạt động lại, năm gia đình kia sẽ tìm cách phá mấy ổ đề của chúng ta ở Harlem, cả mấy sòng cá cược ở khu Đông nữa. Chưa kể chúng có thể gây rối trong vụ quần áo may sẵn của mình nữa. Cuộc chiến này không rẻ đâu.
Sonny bảo:
– Có thể chúng sẽ không làm vậy. Vì chúng biết nếu quậy quy, mình sẽ đập lại liền. Tôi cho dò la rồi, tình hình này mình có thể thu xếp ổn thỏa được, bằng cách trả một khoản tiền bồi thường cái chết của thằng con út nhà Tattaglia.
Hagen nói:
– Thương thuyết là ta phải chịu lép vế. Vì mấy tháng qua chúng bị mất lợi lớn, hao tốn tiền bạc. Tất cả những chuyện đó, chúng đổ tại nhà ta. Tao thấy là chúng chỉ muốn ta đồng ý làm ăn vụ ma túy. Chúng cần ảnh hưởng của nhà Corleone đối với chính quyền. Có thể nói cách khác, đường lối của Sollozzo mà không có Sollozzo. Nhưng chúng sẽ chỉ bàn chuyện này với ta, sau khi chúng chơi vài vố dằn mặt ta đã. Rồi đợi khi ta suy yếu bớt chúng mới đặt vấn đề ma túy.
Sonny nói thẳng:
– Không có vấn đề ma túy. Ông Trùm đã nói không là không, cho đến khi nào ông đổi ý hãy hay.
Hagen nói ngay:
– Vậy là chúng ta kẹt chiến thuật. Ai cũng biết tiền bạc chúng ta dựa vào cờ bạc, bảo kê, cá độ. Nếu chúng phá là ta mất ráo. Nhà Tattaglia còn có nhà thổ, đĩ điếm, nghiệp đoàn bến cảng. Làm cách nào ta phá nó được? Mấy gia đình kia cũng dính dáng chút đỉnh vào cờ bạc, nhưng chủ yếu công việc của chúng là xây dựng, vay lãi, công đoàn, chạy hợp đồng. Chúng kiếm bộn nhờ đánh đấm, nhưng lại có những công việc liên quan với dân lương thiện. Như cái hộp đêm nổi tiếng của nhà Tattaglia, làm sao đụng vào được? Ông già chưa hoạt động được thì ảnh hưởng chính trị của chúng cũng ngang ngửa nhà mình. Vấn đề chính là ở đó.
Sonny vẫn giữ lập trường:
– Đó là việc của tao, Tom. Tao sẽ tìm ra giải pháp. Cứ tìm cách thương lượng và tìm hiểu sự việc. Hãy làm ăn lại, để coi chuyện gì xảy ra, lúc đó sẽ tính. Nếu cả năm nhà kia muốn nổ, Clemenza và Tessio có đủ lính để chơi mà. Chúng ta chỉ trải thảm chờ.
Chuyện dẹp mấy ổ đề của dân da đen, chỉ vài lần cảnh sát mạnh tay là xong. Thời gian đó dân da đen đâu dám hé hé đưa hối lộ. Thành kiến phân biệt chủng tộc rất nặng nề, bởi vậy chuyện bình định khu Harlem chỉ là chuyện nhỏ.
Ngũ Đại Gia chọn một hướng bất ngờ để tấn công nhà Corleone. Hai viên chức cao cấp trong nghiệp đoàn may mặc bị giết là thành viên của gia đình Corleone.
Dân cá mập đứng bến, đám thầu đề của nhà Corleone không được mon men gần khu cảng. Tụi cai nghiệp đoàn nhảy qua phe năm gia đình kia. Tất cả chủ thầu đề trên toàn thành phố bị hăm dọa phải cắt liên hệ với phe Corleone. Một chiến hữu cũ của ông Trùm làm chủ thầu đề lớn tại khu Harlem bị giết rất tàn bạo. Không còn chọn lựa nào khác, Sonny ra lệnh cho các caporegime trải đệm lâm chiến.
Hai căn hộ trong thành phố trải đầy đệm cho các tay súng ngủ đêm, tủ lạnh luôn đầy ắp thức ăn, súng ống, đạn dược được trang bị đầy đủ. Các gia đình thầu đề được lính nhà bảo vệ cẩn trọng. Còn những chủ thầu đề lớn tại khu Harlem đã ngả về phe địch, lúc này tạm thời để yên. Tất cả những chuyện này làm gia đình Corleone phải chi nhiều hơn thu. Vì vậy chỉ sau mấy tháng, nhà Corleone bị hụt hơi, quá tải.
Lý do chính là vì Ông Trùm còn yếu, chưa thể tham gia việc nhà, nên phần lớn sức mạnh chính trị của gia đình bị vô hiệu hóa. Lại thêm mười năm qua sống trong sự an cư lạc nghiệp đã quen, cũng làm nhụt nhuệ khí tranh đấu của hai lão caporegime. Clemenza vẫn là tay lãnh đạo và đao phủ
có tài, nhưng không còn nhiệt tình của thuở thanh xuân nữa. Tessio bớt tàn nhẫn, vì sự mềm yếu của tuổi già. Còn Tom Hagen có tài thật đấy, nhưng không thích hợp tí nào trong vai trò cố vấn trong thời chiến. Khuyết điểm chính yếu của nó là không phải dân Sicily thực thụ.
Sonny nhận thấy hết những chỗ yếu của phe nhà, nhưng vô phương cứu chữa. Nó đâu phải là trùm! Chỉ duy có Trùm mới có quyền thay đổi các caporegime và consigliori! Chỉ một đổi thay, ngay tức thì sẽ gây thêm nguy hại cho tình thế, có thể đưa đến cả sự bội phản. Song cứ ngỡ đánh đấm lai rai, cầm chừng khi Ông Trùm khỏe lại, nhưng bây giờ nào chủ sòng nhỏ theo phe địch, chủ sòng lớn bị khủng bố liên miên đã đặt nhà Corleone vào một vị thế thật bấp bênh. Sonny quyết định phải phản công.
Mà đã đánh là phải đánh ngay trung tâm điểm của địch, phải ứng dụng chiến thuật cấp kỳ đồng loạt, phải lấy bằng được năm mạng đầu não của đối phương. Sonny lập hẳn một hệ thống theo dõi từng sinh hoạt hàng ngày của năm đầu lĩnh bên kia. Nhưng mới chỉ sau một tuần. Năm vị sếp phe địch lặn mất tăm.
Ngũ Đại Gia và đế chế Corleone lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già