Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Cuộc Gặp Gỡ Của Những Người Không Quen Biết
ôi là Eilonwy con gái của Angharad, con gái của Regat.” Eilonwy nói tiếp, đặt tay lên vầng trăng lưỡi liềm bằng bạc trên cổ mình. “Nhưng anh là ai?” Cô nhắc lại. “Tôi không hề hay biết chút gì về chuyện anh đang nói đến cả.”
“Tỉnh dậy đi,” Taran kêu lên. “Cô đang mơ đấy thôi.”
“Ờ, đúng là như vậy.” Eilonwy đáp, với một nụ cười lơ đãng và mơ màng. “Nhưng làm sao anh đoán được? Tôi không nghĩ là khi ta đang mơ thì nó lại hiện ra trên mặt đâu.” Cô ngừng lại và nhíu mày. “Hay là có nhỉ? Một lúc nào đó tôi phải tìm hiểu xem mới được. Tôi đoán cách duy nhất là tự ngắm mình trong khi ngủ. Và làm cách nào để làm thế được thì tôi không biết.” Giọng cô ngập ngừng kéo dài rồi tắt hẳn; dường như cô đã bất thình lình quên cả sự có mặt của Taran và cô lại nằm ngả xuống trường kỷ. “Khó lắm, khó lắm.” cô lẩm bẩm. “Thật chẳng khác nào tìm cách lộn ngược mình từ trong ra ngoài vậy. Hay là lộn từ ngoài vào trong nhỉ?”
“Eilonwy, nhìn tôi này!” Taran cố kéo cô dậy. Nhưng Eilonwy với một tiếng kêu khẽ vẻ bực bội, đẩy cậu ra. “Cô phải nghe tôi nói.” Taran nài nỉ.
“Từ nãy giờ tôi vẫn nghe đấy thôi.” cô đáp. “Nhưng anh nói tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi ngủ dễ chịu hơn nhiều. Tôi thích nằm mơ hơn là bị quát tháo như thế. Nhưng tôi đang mơ chuyện gì nhỉ? Một giấc mơ rất thú vị - có một con lợn trong đó – và cả một người nào đó nữa – không, giờ thì nó biến mất rồi, nhanh hơn cả một cánh bướm. Anh đã làm hỏng giấc mơ của tôi rồi.”
Taran bắt cô phải ngồi thẳng lên. Giờ thì cậu nhìn cô chằm chằm với vẻ kinh hoàng. Mặc dù quần áo bám đầy bụi đường và tóc rối bù, cô có vẻ không bị thương tích gì. Nhưng cặp mắt cô trống rỗng một cách kỳ lạ. Đó không phải là do ngái ngủ, và tay cậu run lên khi nhận ra Eilonwy đã bị đánh thuốc mê hoặc – tim cậu buốt lạnh khi nghĩ đến điều này - bị bỏ bùa.
“Hãy nghe tôi cho kỹ đây,” cậu van vỉ “không còn thời gian nữa…”
“Tôi không nghĩ là người ta lại có quyền xông vào cắt ngang giấc mơ của người khác mà không xin phép trước. Eilonwy nói, vẻ hơi phật ý. “Làm thế không được lịch sự cho lắm đâu. Như thể đi lên một cái mạng nhện trong khi con nhện vẫn còn đang sử dụng nó.”
Taran chạy đến bên cửa sổ. Cậu không nhìn thấy nhóm bạn ở đâu đó phía dưới, cũng không nhìn thấy Quạc đâu. Trăng đã lặn và bầu trời sẽ nhanh chóng sáng lên. Cậu vội vã quay lại với Eilonwy.
“Xin hãy nhanh lên, tôi xin cô đấy!” Cậu kêu lên. “Hãy trèo xuống với tôi. Sợi dây đủ khoẻ cho cả hai chúng ta mà.”
“Một sợi dây ấy à?” Eilonwy kêu lên. “Tôi ư? Trèo xuống với anh ư? Tôi chỉ mới biết anh có một lúc nhưng tôi thấy có vẻ như anh có những đề nghị ngốc nhất trên đời. Không, cảm ơn.” Cô cố kìm một cái ngáp. “Anh đi mà tự mình tuột xuống sợi dây đó đi.” cô nói thêm với một thoáng gay gắt, “Và hãy để cho tôi ngủ trở lại. Tôi hy vọng có thể nhớ lại được giấc mơ của mình đã dừng lại ở đâu. Điều đáng ghét nhất là khi giấc mơ bị cắt ngang giữa chừng. Ta sẽ không bao giờ tìm lại được nó nữa.”
Taran lòng cồn cào hoảng hốt, quỳ xuống bên cạnh cô. “Cái gì đang ám cô vậy?” Cậu thì thầm. “Hãy cố chống lại nó đi. Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Taran, Phụ - chăn lợn…”
“Nghe hay quá nhỉ,” Eilonwy nhận xét. “Một lúc nào đó anh phải kể cho tôi nghe nhiều hơn về anh mới được. Nhưng không phải là bây giờ.”
“Hãy nghĩ đi,” Taran nài nỉ, “hãy nhớ đến Caer Dallben, Coll rồi Hen Wen...”
Qua ô cửa sổ, luồng gió biển thổi vào những làn sương nom như những sợi dây leo quấn quýt nhau. Taran nhắc lại những cái tên ấy, cùng với tên của cả nhóm bạn.
Cái nhìn của Eilonwy xa xăm đến nỗi dường như chính cô cũng đang ở một nơi cách xa gian phòng này. “Caer Dallben.” Cô lẩm bẩm. “Lạ thật... tôi nghĩ nó cũng có thể là một phần trong giấc mơ của tôi. Ở đó có một vườn cây ăn quả; những hàng cây đang trổ hoa. Tôi đang trèo lên, trèo cao hết mức có thể...”
“Đúng, đúng thế.” Taran hối hả thúc giục. “Tôi cũng nhớ rõ ngày hôm ấy. Cô nói sẽ trèo lên ngọn cây táo. Tôi đã bảo cô đừng làm thế, nhưng cô vẫn cứ trèo.”
“Tôi muốn biết rõ các loại cây.” Eilonwy nói tiếp. “Mỗi năm ta lại phải làm quen lại với chúng,” cô nói, “bởi vì chúng luôn đổi khác. Và ở trong giấc mơ, tôi đã trèo lên cành cây cuối cùng...”
“Đó không phải là một giấc mơ,” Taran khẩn khoản nói, “đó là cuộc đời mà cô vẫn biết rõ, cuộc đời của chính cô, không phải là một bóng tối sẽ biến mất dưới ánh mặt trời. Đúng là cô đã trèo lên cành cao nhất. Nó đã bị gãy, đúng như tôi đã sợ.”
“Làm sao một người có thể biết được giấc mơ của người khác nhỉ?” Eilonwy nói, như thể đang tự hỏi chính mình. “Đúng, nó đã gãy, và tôi đang rơi xuống. Có ai đó đứng dưới gốc cây để đỡ tôi. Đó có phải là một anh chàng Phụ - chăn lợn không nhỉ? Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta?”
“Anh ta đang ở ngay đây lúc này.” Taran khẽ nói. “Anh ta đã tìm kiếm cô rất lâu là theo những cách mà ngay cả anh ta cũng không biết rõ. Giờ thì anh ta đã tìm thấy cô rồi, chẳng lẽ cô lại không tìm được đường về với anh ta hay sao?”
Eilonwy đứng lên. Mắt cô long lanh và lần đầu tiên chúng sáng lên một chút. Taran chìa tay ra cho cô. Cô do dự, rồi bước một bước tới trước.
Nhưng ngay khi bước về phía cậu thì cái nhìn của cô lại trở nên trống rỗng và ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. “Đó chỉ là một giấc mơ thôi, không hơn không kém.” cô thì thầm và quay đi.
“Chính Achren đã gây ra việc này!” Taran kêu lên. “Mụ ta không thể làm hại cô được nữa.” Cậu nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía cửa sổ.
Nghe nhắc đến tên Achren, Eilonwy bỗng vươn thẳng người và giật tay ra. Cô quay ngoắt lại đối mặt với cậu. “Ngươi dám đụng vào một công chúa dòng họ Llyr sao?”
Giọng cô trở nên cay nghiệt; cặp mắt cô chẳng còn vẻ nồng ấm; và Taran thấy rằng khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô nhớ lại mọi việc đã biến mất. Cậu biết bằng mọi giá, Eilonwy phải được giải thoát khỏi nơi khủng khiếp này. Nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng của cậu càng tăng thêm với ý nghĩ có lẽ ngay lúc này cũng không còn mong cứu chữa gì được cho cô nữa. Cậu vật lộn cố túm lấy eo lưng cô và ném cô lên vai mình.
Eilonwy đấm thẳng vào mặt cậu mạnh đến nỗi cậu loạng choạng ngã về phía sau. Thế nhưng cú đấm không làm cậu đau đớn mà chính là ánh mắt khinh bỉ của cô. Bây giờ trên môi cô là một nụ cười nhạo báng và hiểm độc. Với cô, cậu chỉ là một kẻ không quen biết, và cậu tưởng chừng như trái tim mình sẽ vỡ tan ra mất.
Cậu lại cố túm lấy cô một lần nữa. Eilonwy thét lên một tiếng giận dữ, vặn người và thoát ra được.
“Achren!” Cô gọi to, “Achren! Giúp tôi với!”
Cô chạy đến cửa buồng và lao ra hành lang. Taran chộp vội lấy cây nến và đuổi theo cô công chúa đang chạy trốn. Tiếng dép của cô lẹp kẹp vang lên dọc theo dãy hành lang tối đen, và cậu thoáng thấy một góc vạt áo cô biến mất sau một khúc quanh. Cô vẫn không ngừng gọi tên Achren. Chỉ một giây nữa thôi là cả lâu đài sẽ bị đánh động và nhóm bạn sẽ bị phát hiện. Taran nguyền rủa mình vì đã quá hậu đậu. Giờ cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài đuổi kịp cô gái trước khi mọi hy vọng trốn thoát biến mất. Cậu đã nghe tiếng vũ khí chạm nhau loảng xoảng.
Cậy nến làm tay cậu bỏng rát và cậu ném nó sang bên. Trong bóng tối, cậu lao đến cuối hành lang và đâm bổ xuống một cầu thang dài. Gian đại sảnh của Caer Colur trải ra trước mắt cậu, làn sương mù đỏ thắm của buổi bình minh tràn vào những ô cửa sổ điêu tàn của nó. Eilonwy chạy qua sàn nhà rộng lát đá đã mòn vẹt và rạn nứt, rồi lại biến mất. Một bàn tay bỗng túm lấy áo cậu và xoay cậu lại. Một ngọn đuốc loé lên chiếu vào mắt cậu.
“Thằng chăn lợn!” Magg rít lên.
Tên tổng quản rút con dao găm từ giữa một nếp áo ra vung về phía Taran. Cậu liền đưa tay lên đỡ. Con dao sượt qua một bên. Magg chửi thề và vung ngọn đuốc tới như thể nó là một thanh gươm. Taran lùi lại, loay hoay tìm cách rút vũ khí ra. Tiếng la hét của bọn lính canh bị đánh thức tràn ngập gian đại sảnh. Một giây sau cậu nhìn thấy Gwydion và những người bạn đồng hành theo sát gót.
Magg quay ngoắt lại. Fflewddur đã thoát khỏi đám quân hỗn loạn và đang lao hết tốc lực về phía tên tổng quản. Mái tóc vàng dựng ngược của chàng ca sĩ bay phất phơ sau đầu và mắt anh rực lên vẻ đắc thắng dữ dằn.
“Con nhện già ấy là của tôi!” Fflewddur kêu lên, lưỡi gươm của anh rít lên trên đầu. Magg khi nhìn thấy chàng ca sĩ đang điên cuồng liền hét lên một tiếng kinh hoàng và toan bỏ chạy. Chỉ một giây sau, chàng ca sĩ đã nhảy bổ vào y, lưỡi gươm đập xuống bên này bên nọ, tấn công loạn xạ đến nỗi phần lớn những cú đánh của anh ta không trúng đích. Magg, với sức mạnh của kẻ cùng đường, nắm lấy cổ chàng ca sĩ và vật lộn với anh ta.
Taran chưa kịp chạy đến bên Fflewddur để trợ chiến thì một tên chiến binh cầm rìu đã lao ra chắn đường, và bất chấp nỗ lực tự vệ hết sức kiên cường của mình, Taran vẫn thấy mình bị dồn vào một góc đại sảnh. Giữa trận chiến hỗn loạn, cậu nhìn thấy Gwydion và Rhun đang vật lộn với những tên lính khác. Chàng hoàng tử đảo Mona dữ dội chém tứ phái bằng thanh gươm gãy của mình, và chính nhờ một trong những cú đòn bất ngờ của Rhun mà kẻ tấn công Taran mới ngã xuống.
Fflewddur và Magg vẫn đang ghì chặt nhau. Trong khi Taran chạy đến bên chàng ca sĩ thì hình thù đen sẫm, lông lá của Gurgi cũng đuổi kịp cậu. Với một tiếng la thịnh nộ, Gurgi nhảy lên không mà bám chặt lấy vai hắn. Tên tổng quản vẫn còn đeo chuỗi xích bạc của hắn; Gurgi liền túm lấy nó và để mặc cho mình đu đưa qua lại. Magg hổn hển và lảo đảo lùi lại, nghẹt thở rít lên trong khi Gurgi đu đưa một lát rồi nhảy bật ra khỏi tên tổng quản đang ngã xuống. Chỉ trong chớp mắt, chàng ca sĩ đã nhảy tới bên Magg đang nằm sóng soài. Không thèm để ý đến đôi chân của hắn đang đá ra, Gurgi túm lấy gót chân hắn và vận hết sức bám thật chặt, trong khi Fflewddur, vốn đang ngồi lên đầu Magg thì có vẻ như định thực hiện lời đe doạ bóp bẹp đầu tên tổng quản phản trắc.
Gwydion với thanh gươm Dyrnwyn tuốt trần sáng chỏi, đã chém hạ hai tên lính đang nằm chỏng chơ bất động trên nền đá. Khiếp sợ khi nhìn thấy món vũ khí rực lửa, những tên lính còn lại liền bỏ chạy. Bằng những sải chân dài, Gwydion vội tiến lại chỗ nhóm bạn.
“Eilonwy đã bị bỏ bùa!” Taran kêu lên. “Cháu đã mất dấu cô ấy rồi.”
Mắt Gwydion hướng về phía cuối gian đại sảnh, nơi những tấm màn đỏ thắm vừa bị gạt ra khỏi một góc tường. Eilonwy đang đứng đó, và bên cạnh cô là Achren.
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr