Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 17: Mưu Định Hợp Nhất Quỷ Tam Tiên Nêu Vận Hạn Suýt Lộ Hành Tàng
C
hâu Sách vẫn cười cười dù thấy Hà Khưu Bích tuy đã phần nào hòa dịu nhưng cũng còn gay gắt hỏi:
– Tuy không phủ nhận nhờ thủ đoạn và hành vi mạo hiểm của ngươi đã giúp ta cùng ngoại tổ toàn mạng nhưng ngươi cũng thật quá đáng với những hai lần liên tiếp chỉ chực làm ta vỡ tim chết vì quá sững sờ.
Châu Sách lắc đầu và ung dung ngồi thả người ra tựa lưng vào cội cây ngay phía sau:
– Chỉ một lần thôi và sở dĩ tại hạ mạo muội lẻn bám theo không phải vì muốn dò xét mọi bí ẩn của người mà chỉ vì cảm thấy khó tin vào lời đã hứa của xú cô nương.
Huống hồ điều đó càng thêm tự minh chứng phơi bày qua thái độ mãi đến lúc này xú cô nương vẫn chưa ưng thuận trao ban giải dược.
Ngoại tổ của Hà Khưu Bích đành lên tiếng chen vào:
– Thôi nào, Bích nhi. Nếu gã đã thật sự tuân giữ như đúng lời đã hứa thì sẽ là công bằng, nên đến lượt Bích nhi cần phải thực hiện. Nhưng với tiểu thiếu hiệp, lão thân cũng có lời này, là đừng gọi Bích nhi như nãy giờ nữa. Vì là nữ nhân, ai lại không tổn thương nếu bị gọi như vậy?
Hà Khưu Bích vùng vằng:
– Ngoại tổ đừng nghe theo miệng lưỡi gian ngoa giảo quyệt của gã. Vì hài nhi quả quyết gã không hề trúng độc cho dù tận tay lẫn tận mắt hài nhi cho là đã thấy gã tỏ ra ngoan ngoãn phục độc dược. Bởi nếu là vậy, việc gã dám vận dụng chân lực lẻn bám theo hài nhi suốt cả một đêm trường ắt hẳn độc chất đã phát tác khiến gã vong mạng rồi. Có thể hiểu, gã ngoài tấm thân đao thương bất phạm ắt lại may mắn có tấm thân đó là bách độc bất xâm. Ta nói có đúng chăng, Châu Sách giảo quyệt?
Châu Sách lắc đầu cười:
– Định gọi như vậy để trả hận ư? Phần tại hạ, thôi thì xin tuân nghe lệnh tổ mẫu một lần và nhân đây cũng cần cho cô nương hay, tại hạ chỉ thêm một may mắn là có am tường một ít về y thuật. Thế nên, việc lẻn theo chân cô nương dù là hạ sách vẫn khó gây phương hại cho tại hạ. Không những vậy, có nghe bảo ở lối xuất nhập sơn động từng ám tàng chất độc? Thảo nào tại hạ ngay thời điểm ấy đã có cảm nhận khang khác, giờ mới minh bạch ắt là vì hai loại độc tự xung khắc nhau gây nên. Cũng không biết chừng vì nhờ dĩ độc chế độc nên tại hạ hiện đã vô sự chăng? Tuy nhiên, thà cẩn tắc vô ưu, mong cô nương tuân lệnh lệnh tổ mẫu một lần, ban sẵn giải dược phòng có khi tại hạ cần đến.
Hà Khưu Bích càng ngúng nguẩy:
– Đành thừa nhận ta nói không lại miệng lưỡi đã quá quen giảo hoạt của ngươi.
Nhưng nếu muốn có giải dược thì ngươi phải thật thành tâm đáp lại ta hai điều nghi vấn này. Một là vì sao ngươi đã bắt ta phải mang ngoại tổ chạy cơ hồ trối chết?
Châu Sách kinh ngạc:
– Há lẽ cô nương chưa hiểu? Lão Đại Trạng Nguyên gì đó đã chôn sẵn rất nhiều hỏa dược ở bên ngoài. Không những vậy, ắt cô nương cũng thấy lão đã lo lắng và hốt hoảng vội tháo chạy như thế nào. Đấy là vì lão ngại, cho rằng một khi tại hạ đã tuần tự chế ngự sáu thủ hạ của lão, ắt thế nào tại hạ cũng châm vào dây dẫn hỏa. Nhưng chính vì thế, khi đành để lão chạy đi, thì đương nhiên đến lượt chúng ta lo chạy. Do thế nào lão cũng làm hỏa dược chấn nổ hủy diệt chúng ta.
Hà Khưu Bích cười khẩy và lắc đầu:
– Lần này thì ngươi lầm. Phần ta cũng đáng tự trách vì quá nghe theo ngươi nên phải một phen chạy bở hơi tai. Bởi mọi hỏa dược đều do ta chôn giấu. Và sở dĩ lão chạy thì một là vì ngại ngươi là người của ta, tuân theo ta nên đã châm hỏa dược. Hai nữa là do lão kỳ thực vẫn chưa tự hủy hoặc hóa giải hết chất độc, lại thêm một kích bất ngờ của ngươi, ta tin đã khiến lão thêm tổn hại chân nguyên, thế là lão cần yên thân, ít nhất là vào lúc này để tự điều nguyên khôi phục. Hiểu chưa?
Châu Sách không tin bản thân có thể lầm:
– Vậy lý giải thế nào về việc tại hạ nhờ luôn ngấm ngầm di chuyển nên lần lượt phát hiện sáu thủ hạ của lão ở sáu nơi khác nhau với mỗi nơi đều có sẵn dây dẫn hỏa?
Chỉ trừ phi... Phải rồi, Bốc Thuật Trịnh Bất Vi vì đã đoán biết cô nương chỉ là người mạo nhận Kim Hồ Điệp Tiên Tử nên cũng nhớ luôn cô nương cũng có thói quen dùng hỏa dược như một thủ đoạn không thể thiếu. Do vậy, lão Đại Trạng Nguyên cũng biết, bèn sai thủ hạ kiếm tìm, cũng là quyết dùng thủ đoạn gậy ông đập lưng ông hại ngược lại cô nương. Không đúng sao?
Hà Khưu Bích rùng mình:
– Nói như vậy, thoạt kỳ thủy lão đã quyết sát nhân diệt khẩu? Bảo sẵn sàng đại lượng tạm dung chỉ là kế để lão minh bạch là liệu ta từ lâu nay đã cáo giác hoặc gây phương hại gì đến thanh danh của lão chưa? Quả thật, ta không thể không đáp tạ ngươi ít ra là lần này. Nhưng vẫn còn nghi vấn tiếp theo, là làm cách nào tuy ngươi đã vờ bị ném vào như những thủ hạ trước đó của lão nhất định là do ngươi ném, nhưng phía sau ngươi vẫn còn một thủ hạ nữa của lão cũng bị ném tiếp vào?
Châu Sách cười cười:
– Cô nương cũng dễ đoán thôi nếu như kịp nhớ lại một đoạn dây gọi là Giao Long Sách.
Hà Khưu Bích vỡ lẽ:
– Hóa ra ngươi đã dùng Giao Long Sách tự cột nối bản thân với kẻ đã bị chế ngự phía sau? Quả cao kế. Bội phục!
Châu Sách xòe tay:
– Giải dược.
Hà Khưu Bích lắc đầu:
– Đương nhiên ta phải trao. Nhưng như đã nói, ta cần ngươi đáp hai nghi vấn. Chỉ một chút thay đổi là hai nghi vấn vừa rồi nên gộp làm một. Vì há chẳng phải ta vừa nói là có nghi vấn tiếp theo sao? Là chợt nảy ra ngay tiếp theo sau lời ngươi giải thích nhưng chưa thật rõ.
Ngoại tổ của nàng nhăn mặt:
– Nói lời thì phải giữ lời. Huống hồ ngoại tổ nghĩ Châu tiểu thiếu hiệp không đến nỗi hẹp lượng dù phải giải đáp thêm những nghi vấn nào nữa của Bích nhi. Vậy hãy tỏ thành ý trước thì hơn.
Châu Sách cười cười:
– Lệnh tổ mẫu nói đúng. Vì tại hạ quả thật đang cần một chỗ tương tự thế này tạm nghỉ ngơi. Vậy nếu được cô nương ưng thuận, há lẽ tại hạ dù là nam nhi đại trượng phu lại tỏ ra hẹp lượng với cô nương.
Hà Khưu Bích đành miễn cưỡng trao cho Châu Sách một hoàn giải dược:
– Kỳ thực ta luôn có giải dược bên người. Sở dĩ phải nói dối ngươi vì ta cần thỉnh ý ngoại tổ về sở học Đường gia do ngươi quá nhanh nhảu đáp ứng. Vậy hãy nhận lấy và đáp thêm một lời thật thành tâm. Sở học Đường gia do ngươi đáp ứng là thật hay giả?
Châu Sách nhận giải dược nhưng chỉ để thu cất vào bọc áo:
– Tại hạ một lần nữa minh định đó là sở học đích thực. và cũng may, đã có lệnh tổ mẫu ở đây, sao cô nương không nhờ người tường lãm và cho một lời nhận định về chân giả?
Ngoại tổ mẫu của nàng nhẹ gật đầu:
– Không cần xem, lão thân qua những gì vừa nghe kể vẫn cả quyết là sở học đích thực. Nhưng sở dĩ tiểu thiếu hiệp nhanh nhảu đáp ứng, sẵn sàng đọc đầy đủ cho Bích nhi mặc tình ghi chỉ vì tiểu thiếu hiệp đã tự đoán biết dù bất luận ai cũng vô phương luyện.
Hà Khưu Bích giật mình:
– Tại sao lại không thể luyện? Nhưng gã đã luyện đấy. Há lẽ còn có nội tình bí ẩn?
Ngoại tổ mẫu của nàng lại gật đầu:
– Có thể do tư chất, do quá may mắn nên gã luyện được. Và điều này quá hãn hữu đến độ từ rất lâu ai ai cũng cho sở học Kỳ Lân hoặc chỉ có trong truyền thuyết hoặc nếu thật sự tồn tại thì không hề lợi hại như từng nghe. Nhưng nếu tiểu thiếu hiệp đây đã thực sự luyện được thì truyền thuyết về một quái nhân được gọi là Kỳ Lân Nhẫn Tăng cũng có thật?
Châu Sách bật hỏi ngay:
– Kỳ Lân Nhẫn Tăng? Truyền thuyết như thế nào?
Hà Khưu Bích bĩu môi:
– Ngươi tư cách gì hỏi? Để ngươi theo đó luyện thành thân võ học thượng thừa ư?
Trừ phi phải có sự trao đổi. Là ngươi phải giải thích đã tự luyện như thế nào. Sau đó ta sẽ nài nỉ ngoại tổ chỉ điểm thêm cho ngươi.
Ngoại tổ mẫu của nàng cười xòa:
– Bích nhi sao cứ mãi hơn thua nhất là đối với tiểu thiếu hiệp đây đã lộ rõ là bậc kỳ tài trăm năm hiếm có về võ học? Huống hồ về truyền thuyết ấy cũng không có gì đáng để kể thêm ngoại trừ Kỳ Lân Nhẫn Tăng do may luyện được tuyệt kỹ này nên từ đó luôn nhẫn nhịn, bất luận ai muốn đối phó và xuất chiêu thế nào cũng cam tâm chịu đựng. Tuyệt vô phản kháng, ắt vì hễ hoàn thủ là có mạng phải tuyệt. Chỉ như thế thôi.
Châu Sách nhẹ gật đầu:
– Vì thế gọi là Nhẫn? Còn về cách luyện kỳ thực chỉ nhờ ngẫu nhiên và tại hạ tin rằng quyết chẳng ai đủ đởm lược dám liều luyện như tại hạ. Vậy cô nương đã bao giờ nghe về Tử Vực Tuyền chưa? Tại hạ đã phải luyện ở đấy.
Hà Khưu Bích bàng hoàng:
– Tử Vực Tuyền? Thật chăng? Và ngươi đã an toàn thoát ra từ Tử Vực Tuyền? Thật không tin nổi.
Ngoại tổ mẫu của nàng cũng giật mình nhưng là vì nguyên do khác:
– Đề cập đến Tử Vực Tuyền ắt phải nghĩ ngay đến Tử Hoa Tuyết Ngư do có liên quan. Vậy tại sao tiểu thiếu hiệp phải mạo hiểm nhập Tử Vực Tuyền? Và liệu đã đắc thủ hoặc hưởng dụng một là Tử Hoa Tuyết Ngư, hai là nội đan Vĩnh Lưu Niên của giống kỳ ngư này chưa?
Châu Sách kinh nghi, dẫn đến phân vân ngập ngừng:
– Có vẻ những gì can hệ đến Tử Vực Tuyền, các nhân vật cao niên và đồng hàng với lão tiền bối như Tam Tiên, Nhất Quỷ, Đại Trạng Nguyên đều thông tỏ? Và sở dĩ tiểu bối phải mạo hiểm nhập Tử Vực Tuyền vì cần thu thập Tử Hoa Tuyết Ngư, theo chỉ điểm của Thượng Quan lão thái thái, tức là Đinh Tam Liễu Tiên Tử, hầu giải độc cứu mạng cho Thượng Quan Võ, nội điệt của Đinh Tam Liễu Tiên Tử vừa đề cập.
Ngoại tổ mẫu của Hà Khưu Bích liền buông tiếng thở dài, cũng hồi tưởng về quá khứ:
– Nhắc đến Đinh Tam muội, lão thân không khỏi chạnh lòng và nhớ đến tử trạng khá bi thảm của Nhất Tiên còn lại và cũng là đại tỷ tỷ của bọn lão thân. Hóa ra Đinh Tam muội vẫn nhớ, vì thế đến khi cần cứu nguy cho nội điệt, lập tức nghĩ ngay đến Tử Hoa Tuyết Ngư cùng Tử Vực Tuyền. Nhưng thôi, chuyện đã qua, nhắc lại chỉ thêm sầu thảm. Vậy là tiểu thiếu hiệp đã duy nhất xuất nhập Tử Vực Tuyền an toàn? Thượng Quan Võ vậy là được cứu? Hẳn Đinh Tam muội mãn nguyện vì mai hậu từ Thượng Quan gia ắt sẽ có Thượng Quan Võ làm quang tông diệu tổ nhờ đã phục Tử Hoa Tuyết Ngư là linh vật hãn thế? Và phần tiểu thiếu hiệp cũng tương tự, nhất định cũng nhờ nội đan Vĩnh Lưu Niên hễ càng được dời tiếp bởi các lớp Tử Hoa Tuyết Ngư luân phiên bồi đắp lâu chừng nào thì diệu năng vô cùng tận cũng tăng theo, giúp tiểu thiếu hiệp mau chóng đạt cảnh giới tối thượng của chân nguyên nội lực. Lão thân chỉ đoán để mừng thay, quyết chẳng sinh đố kỵ.
Châu Sách nhẹ cúi đầu:
– Chỉ tiếc ngay sau đó Thượng Quan phủ gia lại lâm thảm biến. Thượng Quan Võ dù hậu vận có thể có tiền đồ sán lạn vẫn không có phúc được hưởng dụng. Và nhờ nghe lão tiền bối chỉ giáo, tiểu bối mới minh bạch Đinh Tam Liễu thái thái đã phải mang tâm trạng thất vọng như thế nào. Nhân đây tiểu bối cũng mong được biết vì sao lão Bốc Thuật lại có thêm ngoại hiệu Bốc Quỷ?
Hà Khưu Bích chen lời:
– Do lão quá quỷ quyệt mà nên danh, đến độ được kể là đồng hàng với ngoại tổ của ta, gọi Nhất Quỷ chính là lão. Phần ngươi ắt thế nào cũng vậy. Vì so ra ngươi giảo hoạt hơn lão Nhất Quỷ bội phần. Nhất là qua thái độ, dù ngoại tổ ta hai lần hỏi về nội đan Vĩnh Lưu Niên ngươi vẫn cứ trí trá lẩn tránh, không màng đáp.
Châu Sách chợt đứng lên và vươn vai:
– A... Mệt thế này ắt là cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng đây. Mong lão tiền bối chớ trách nếu tiểu bối tỏ ra thất lễ và đành mạo muội cáo lui tìm chỗ nghỉ ngơi. Cáo biệt!
Hà Khưu Bích hậm hực nhìn theo và toan phát tác nếu như không có ánh mắt tỏ ý chẳng hài lòng của ngoại tổ đang ném cho nàng.
Đã vậy ngoại tổ nàng còn nhẹ lắc đầu, vừa tủm tỉm cười vừa thì thào với nàng một lúc lâu.
Hà Khưu Bích chỉ nghe không đáp. Có chăng là qua dung diện cứ dần đỏ bừng của nàng cũng đủ để đoán nàng đang miễn cưỡng phải nghe những điều hầu như chẳng phù hợp lắm vào lúc này.