There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
17. Qua Cầu
ôm ấy, Hạ Chi rất nóng lòng mong mỏi chồng trở về. Trời xế tối, Tạo vẫn bình thản như mọi khi, vẫn trao tép da cho Chi, rồi ngồi xuống ghế cởi giầy.
- Tối nay chắc lạnh lắm.
Tạo nói, chàng không hay rằng vợ mình đang nhìn mình với đôi mắt bốc lửa. Cởi xong giày ngẩng đầu lên, Tạo thấy vợ yên lặng.
- Sao, không khỏe à?
- Vâng, đôi vai hơi mỏi.
Hạ Chi đưa tay lên xoa nhẹ vai.
" Khéo đóng kịch quá nhỉ? Ông tưởng tôi chưa biết gì cả à? Lầm to, từ nay đừng hòng được tôi ban bố tình yêu một cách thành thật nữa."
Gian phòng yên lặng nặng nề, không có lấy tiếng trẻ.
- Dương Tử đâu rồi?
- Không thấy. Hạ Chi thờ ơ lạnh nhạt chứ không có cử chi lo lắng như mọi khi.
Thằng Xá nghe mẹ bảo vội từ lầu chạy xuống.
- Con thấy nó mới ở trong phòng sách cơ mà.
Xá chạy vào phòng khách, nhưng gian nhà trống vắng.
- Lạ thật, thế thì nó đi đâu.
Hạ Chi bắt đầu thấy lo. Nàng ngại trường hợp thứ nhì của Lệ xảy đến.
- Chắc nó chạy ra sân đấy.
Rồi bỏ chạy ra cửa:
- Dương Tử ơi, Dương Tử…
Không có tiếng đáp. Nó bỏ đi đâu rồi, biết đâu…Hạ Chi rùng mình nếu Dương Tửu bỏ đi luôn chẳng về. Tạo sẽ biết. Không được ta sẽ không để Tạo biết được chuyện ta đã hiểu hết sự thật, ta phải để chàng ngủ say trên chiến thắng…Dương Tử phải về.
Hạ Chi vừa lách trong vườn vừa gọi. Một chút ray rứt còn lại trong tim Dương Tử, Dương Tử trở về đi con, mẹ bậy thật. Dù đã rõ Dương Tử chính là con tên sát nhân Thạch Thổ Thủy, Hạ Chi vẫn không làm sao ghét bỏ ngay nó được.
Bóng tối tràn cả khu vườn. Hạ Chi bắt đầu khóc và bước vào nhà.
- Mẹ ơi, Dương Tử có phải là con nuôi của ba mẹ không?
Thằng Xá ngồi cạnh Khởi Tạo đột ngột hỏi, khiến Tạo ngỡ ngàng nhìn Hạ Chi.
- Ai nói con thế?
- Mà phải hay không chứ?
- Không, Dương Tửu do mẹ sinh, con không nhớ sao?
"Bằng đủ mọi giá ta không nên để cho Xá biết được sự thực." Hạ Chi đột ngột đổi ý.
- Thế tại sao…Tại sao tối thế này mà Dương Tử không về, trong khi cha chẳng chút lo lắng cho em con?
- Trời tuy tối thật, nhưng mới hơn năm giờ rưỡi thôi, em con lại thông minh thì đâu thể nào đi lạc được.
Xá đưa mắt nhìn Khởi Tạo, giọng nói như muốn khóc:
- Con thấy cha có vẻ chẳng thương Dương Tử tí nào cả, không bao giờ cha bế nó…
Tạo bối rối nhưng chẳng biết làm thế nào trấn an con.
Giữa lúc đó, bé Dương Tử mặc áo nỉ màu xanh nước biển, chiếc cặp da mang trên vai đi lang thang ngoài đường, nó không biết nên đi về đâu. Khuôn mặt Hạ Chi lúc siết cổ nó vẫn còn hiện rõ trong óc. Tại sao mẹ định giết con? Nó phân vân không hiểu gì cả.
Buổi sáng thức dậy, Hạ Chi còn gỡ tóc cho nó. Úp sát vào lòng mẹ, mùi nước hoa thơm ngát của mẹ, Dương Tử thích lắm. Nhất là nụ cười, đôi mắt nữa, khi sắp mi nó một cái thật ngon trước khi đi học…Nhưng…Nhưng buổi trưa nay mẹ làm gì lạ thế?
Dương Tử bước đến trạm xe buýt chờ đợi. Chiếc xe buýt chạy mãi chạy mãi, Dương Tửu đưa mắt nhìn ra khung cửa, bầu trời tối đen, những ngọn đèn đường vàng vọt. Chiếc xe leo qua cầu. Dương Tử chưa hề rời khỏi nhà một mình bao giờ, nó thấy buồn đến muốn phát khóc.
Xe chạy vào chợ Khởi Xuyên và dừng lại bên cạnh một thương xá to, Dương Tử cuốn theo đoàn người xuống xe đi về phía nhà ga xe hỏa.
Xe hỏa sắp chạy, đứng bên dưới ngẩng mắt nhìn lên xe. Người đàn bà ngồi nơi khung cửa trước mặt nhìn nó cười. Giống mẹ ta quá! Dương Tử lưu luyến. Một hồi còi hụ to. Người đàn bà bình thản quay vào trong nói chuện với người đàn ông bên cạnh.
Chuyến tàu đã chạy. Dương Tử ngơ ngác nhìn theo, nó không biết bây giờ đi về đâu. Trở về nhà? Không được, gương mặt dễ sợ của mẹ…Phải rồi, một tia hy vọng lóc qua óc non nớt. Đến nhà dì Thăng vậy.
Nhà dì Thăng, mẹ Dương Tử thường đưa nó đến, con đường quen thuộc quá đối với Dương Tử. Nó vội rảo chân men theo vỉa hè.
Nhà dì Thăng là căn nhà hai tầng cất bằng gỗ, nằm trong khu đất khá rộng, hành lang bên mặt đưa đến nhà bếp, nhà vệ sinh, và cuối hành lang bên trái là phòng tập vũ. Tử Thăng ngụ ở trên lầu và tầng dưới cùng dùng làm nơi tiếp khách.
Khách của Tử Thăng rất nhiều, nhưng gần như chẳng dính dấp gì đến nghề dạy vũ của nàng cả. Đại khái gồm mấy ông giáo sư trung học, bác sĩ, nhân viên ngành ngân hàng, thương gia, văn sĩ…Những ông khách này rất tự nhiên, họ đến đây và xem đây như nhà họ, nằm vật nằm dựa khắp nơi, có khi ngồi lên bệ cửa sổ bàn luận thời sự thế giới, hoặc đôi lúc chỉ là một màn nhậu nhẹt suông.
Chuyện ăn uống của họ cũng lạ. Tử Thăng để mặc những người bạn của mình tự do hành động, thức ăn thức uống gần như là hoàn toàn do họ mang đến. Thí dụ trong một buổi họp mặt nào đó có người nói:
- Ê, hôm nay hết gạo rồi đó nhé.
Thì ngày mai không hiểu ai đã tự động mang gạo đến, Vì vậy nhiều lúc sự tự nhiên trở nên thật buồn cười.
Giữa thế giới của phòng tiếp khách này, người ngoài đến họ sẽ ngạc nhiên khôn cùng khi chứng kiến một cuộc thảo luận, vì đôi khi họ sẽ có cảm giác như bao nhiêu tài danh thế giới từ Mozart, Nietzsche, Picasso đến Becthoven…đều là bạn thân của họ cả.
Mỗi lần khi chẳng có giờ tập cho vũ sinh, Tử Thăng thường xuống đây, ngồi ở một góc nào đó để nghe họ nói chuyện. Nàng chỉ yên lặng ngồi nghe và khi gặp mặt người bên ngoài, muốn nói đến họ, Thăng thường gọi chung một danh từ “bọn phòng khách ở nhà tôi”.
Hạ Chi thỉnh thoảng mang Dương Tử đến, sự có mặt của nàng không làm câu chuyện của họ bị đứt đoạn, thế giới của họ là thế giới xa hẳn thế giới bên ngoài, không còn vấn đề lễ nghi xã giao thường lệ. Hạ Chi có thể đứng lại một chút hay bỏ ngang lên gác cũng không làm ai bận tâm. Không khí tự do thái quá ở nhà Tử Thăng khiến Hạ Chi cảm thấy khó chịu, vì vậy khi nào cần lắm nàng mới đến dù Tử Thăng là người bạn duy nhất của nàng.
Dương Tử bước vào, Tử Thăng đang tập vũ cho các vũ sinh.
- Mẹ con đâu?
- Dạ ở nhà.
- Thế con đến đây một mình à?
- Vâng.
Tử Thăng nhún vai.
- Mới bảy tuổi mà biết bỏ nhà ra đi rồi giận mẹ à?
- Dạ không.
- Thế cha.
- Không.
- Hay anh Xá.
- Dạ không giận ai cả.
Tử Thăng ngạc nhiên:
- Thế thì thế nào?
Nàng nghĩ ngay đến Hạ Chi, có lẽ Chi đã làm gì khiến con bé hờn dỗi. Nhưng sự thắc mắc cũng thoảng qua, một ý đùa lóc qua óc. "Con bỏ nhà ra đi là lỗi tại mẹ," Thăng nghĩ:"- Ta sẽ để cho Chi nó lên ruột một lần chơi."
Nàng đưa con bé Dương Tử lên lầu, cho dùng cơm rồi bắt nó lên giường, đoạn ngồi canh bên máy điện thoại.
Sáu giờ, bảy giờ, rồi tám giờ. Điện thoại vẫn không reo. Lạ thật, Tử Thăng bối rối. Tại sao con mất tích mà chẳng cho người đi tìm gì cả. Tám giờ rưỡi. Hạ Chi yêu con bé lắm mà, làm gì lạ vậy. Chín giờ. Quả nhiên điện thoại reo. Bên kia đầu dây là giọng nói của Hạ Chi. Tử Thăng cười thầm.
- Alo. Vâng…Vâng tôi đây. Sao? Mất tích à? …Làm gì có chuyện đó, coi chừng ca thứ hai của bé Lệ thì mệt…
Có tiếng ai nấc bên kia đầu dây. Tử Thăng không muốn kéo dài trò đùa.
- Nói đùa bà đấy, chứ nó đang ngủ ở đây này…À…À…yên trí.
Tử Thăng đặt ống nghe xuống. Rõ hư thật!
Vừa ngồi lên bàn ăn, Tử Thăng nói ngay với Dương Tử:
- Tối qua mẹ con có phôn đến!
Dương Tử mở to mắt yên lặng.
- Mẹ con lo cho con, khóc nữa.
Dương Tửu chột dạ.
- Mẹ khóc nữa à? Tội cho mẹ. Thế mẹ có mắng con không?
Nó đã quên hết khuôn mặt hãi hùng của Hạ Chi ngày hôm qua.
- Không, mẹ nói nóng tính làm cơn giận một tí không ngờ con bỏ đi luôn, có không?
Dương Tử yên lặng, nó thấy tội cho mẹ nó quá.
- Dì ơi, dì thương mẹ con không?
- Cũng thương.
- Nghĩa là không thương lắm?
Tử Thăng cười xòa:
- Không ai hoàn toàn cả con ạ, bao giờ con lớn, con sẽ thấy rằng, người ta sinh ra trên đời có chỗ đáng yêu nhưng cũng có chỗ đáng ghét chứ không một ai hoàn bích cả.
- Dì cũng thế?
- Vâng.
- Thế mà con thấy dì chỉ đáng yêu thôi.
- Cám ơn con. Tử Thăng xúc động, nàng nói miên man như tâm sự với một người đang lứa tuổi mình – Có điều người con yêu chưa hẳn là người tốt đâu con nhé, cũng như với những người con ghét, họ cũng không hoàn toàn là người xấu, vì ghét là do mình giận người ta mà sinh ra.
- Con không hiểu gì cả.
- Vâng, bao giờ lớn lên con sẽ hiểu ngay. Nhưng để dì lấy thí dụ nhỏ cho con hiểu một chút nhé. Thí dụ như con, con rất yêu mẹ vì mẹ con lúc nào cũng làm vừa lòng con, bây giờ chỉ cần một lần nào đó mẹ con không làm theo ý con hay là làm cái gì mà con chẳng thích thì con sẽ ghét mẹ ngay, thí dụ như trường hợp bỏ đi của con hôm qua đó.
- …
- Nếu mỗi lần vì giận mà bỏ đi như vậy thì đến một lúc nào đó. Hết chỗ đi con sẽ khổ chỉ có nước tự tử thôi.
- Tự tử là gì dì?
Tử Thăng giật mình khi thấy mình lỡ lời nói chuyện tự tử với trẻ con, nàng lờ sang chuyện khác.
- Tóm lại dù con có ghét ai, cũng gắng mà giữ trong bụng thôi, nghe không?
- Vâng.
Sau cú điện thoại đêm qua, Tử Thăng nghĩ rằng sáng sớm là Hạ Chi sẽ đến rước bé Dương Tử ngay. Nàng chuẩn bị cho con bé chu tất và ngồi chờ. Bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ…Quái lạ, sao mãi đến giờ mà Hạ Chi vẫn không đến? Không chịu được, nàng đưa bé Dương Tử ra đón xe.
Một đêm dài không ngủ được, mắt Hạ Chi trắng dã, nàng không phải buồn vì sự bỏ đi của Dương Tử mà vì tương lai. Nghĩ đến việc làm thế nào để đưa Dương Tử ra khỏi nhà mà không khiến mọi người phải nghi ngờ, nàng khổ tâm vô cùng. Bé Dương Tử còn ở trong nhà một ngày là lương tâm Hạ Chi chẳng chịu ngủ yên.
Thằng Xá từ ngoại chạy vào.
- Mẹ ơi, Dương Tử về rồi kìa!
- Thế à?
Hạ Chi giả vờ đau khổ, nàng ôm chầm lấy con.
- Dương Tử!
- Mẹ!
Những giọt nước mắt khổ tâm lăn dài trên má, Hạ Chi không còn cảm xúc ấm áp khi ôm bé Dương Tử trong lòng như ngày qua. Nàng lo lắng không biết con bé có mách lại cho Tử Thăng biết hết tự sự không.
- Bà hư lắm đấy, tại sao mẹ mà lại chẳng biết chiều con?
Câu bông đùa của Tử Thăng khiến Hạ Chi giật mình. "Nó đã nói hết rồi sao?" Nhưng câu nói tiếp của Tư Thăng khiến Hạ Chi an tâm.
- Con bé này coi vậy mà ngoan lắm, tôi hỏi nó có phải mẹ con làm con buồn không? Nó lắc đầu, hỏi hết những người trong gia đình, nó cũng không chịu tiết lộ.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm