Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 16
N
hưng Judith vẫn giận suốt ngày, và chẳng có ai để tập trung cơn giận này ngoại trừ chàng Joe Hearn vắng mặt. Lúc hoàng hôn, nàng tổ chức cuộc họp tham mưu thường lệ của nàng, và mặc dầu những chàng công tố viên trẻ tuổi của nàng pha trò như thường lệ, sự khôi hài giễu cợt không đến với nàng được và trong lúc họ cười, nàng chỉ buồn rầu nhìn ra ngoài qua bàn giấy của nàng. Sau đấy, nàng ra khỏi tòa nhà, bước lên vỉa hè trong bóng tối, định tâm chỉ hướng đến trạm tầu điện ngầm để về nhà thôi. Nhưng thay vì làm như vậy, vì không có gì khác để bận bịu trong buổi tối và vì những diễn biến trong ngày vẫn còn đang quay cuồng trong lồng ngực, nàng chợt thấy mình đi về Bộ Tư lệnh Cảnh sát.
Quảng trường Cảnh sát đối với nàng có vẻ rộng như một sân bóng đá lúc nàng băng qua đó. Những lối đi được phác họa bằng những hàng cột đèn, bằng những hàng cây nhỏ. Sẽ là những hàng cây tuyệt đẹp trong vòng hai mươi; ba mươi năm nữa, nếu chúng vẫn sống. Gót chân của nàng reo trên những phiến đá lát bằng máy dưới chân. Các lối đi đều gặp nhau ở tòa Tổng tư lệnh, một pháo đài thấp, vuông vức bằng gạch đỏ với những cửa sổ như lỗ châu mai. Ánh đèn vẫn còn sáng trong nhiều ô cửa sổ. Nàng không thích cái dáng của tòa nhà - kiến trúc nặng nề, ngột ngạt và là một sự tương xứng rất sít sao, cho ý niệm chung chung của khối óc Cảnh sát. Nó cũng chẳng phù hợp với kiến trúc nổi bật của khu vực, chừng như những cái tháp văn phòng chồng chất lên nhau, nếu không thì cũng giống như những tòa nhà công cộng đầy những hàng cột kiểu Hy Lạp.
Nàng vào trong Bộ Tư lệnh, trình tín nhiệm thư với Ban an ninh và đi thang máy lên tầng mười hai, tầng của Hearn. Nàng đã nguội lại, và còn cảm thấy hơi ngốc nghếch nữa. Nhưng vì nàng đã đi xa thế này nàng quyết định là sẽ hài lòng khi Hearn không có trong căn phòng của chàng - và tại sao chàng lại có ở đó vào giờ này nhỉ?
Nhưng chàng lại có mặt. Từ hành lang, nàng trông thấy chàng, qua cánh cửa mở, đang đứng ở cửa sổ, quay lưng về phía nàng. Trong phòng trước, viên trung sĩ trực đang ngồi đọc tạp chí tại chiếc bàn giấy, ghế nghiêng ra sau và Judith, trong lúc rảo bước qua mặt anh ta, không hề đi chậm lại.
Chiếc ghế nghiêng rơi xuống buông ra một tiếng rắc. Viên trung sĩ trực chỉ nói được, “Thưa bà, bà không vào đấy được.” Nhưng lúc ấy Judith đã qua mặt anh ta và xông đến chỗ Joe Hearn. Hearn, đã từ cửa sổ quay lại, có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Judith phẫn nộ khi trông thấy chàng. “Sao ông dám không trả lời điện thoại của tôi hả?” Nàng nói. “Sao ông dám thế chứ?”
Hành động đầu tiên của Hearn là bước vòng qua bàn giấy để đóng cửa ngăn viên trung sĩ trực lại. Hắn đang đứng há hốc.
“Nghe này,” Hearn lên tiếng.
“Không, ông nghe đấy.” Giọng nàng bắt đầu cao lên cùng với sức nóng của lời nàng. Nhưng giống như có một phần của con người nàng đang đứng trong góc nhìn nàng và nàng kinh ngạc về diễn xuất của mình. Trong các trường hợp bình thường, nàng không còn là một người đàn bà nữa khi lên giọng. Tại sao nàng xử sự như thế này nhỉ? Vụ án đã có ý nghĩa đối với nàng như thế ư? Và nếu thế thì tại sao? Hoặc đấy là do một điều gì khác? Và trong lúc nàng tự hỏi như thế, giọng của nàng bớt the thé đi, nàng hạ giọng và nhìn phản ứng của Joe kỹ hơn. Nhưng chàng chỉ đứng sau bàn giấy cam chịu và chẳng thanh minh lời nào cả.
Điều này cũng không bình thường, hay nàng nghĩ như thế nhi? “Ông có thể nêu ra những lý do nào về việc không thèm trả lời những cú điện thoại của tôi nhỉ?” Nàng hạch.
“Tôi bận.”
“Chưa đủ tốt đâu.”
“Tôi bận kinh khủng.”
“Về việc gì?”
Chàng đứng, đôi tay tựa lên thành ghế. Chàng mặc bộ đồ màu nâu. Chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cà vạt màu nâu với những mẫu vẽ hồng nhỏ ở trên. Chàng trông thật đẹp, ngoại trừ khuôn mặt của chàng, nàng bỗng nhận ra nó để lộ một vẻ thất bại hoàn toàn.
“Về việc gì?” Nàng lặp lại.
Cằm chàng hơi rắn lại, hay có lẽ chính là miệng chàng đang mím lại. “Vợ tôi gian díu với một người đàn ông khác,” chàng lên tiếng và đột nhiên ngồi xuống ghế.
Nàng phải nói gì về vấn đề này nhỉ? Nàng không thể tiếp tục phàn nàn chàng được. Nàng chưa biết rõ chàng như thế. Đây là một văn phòng cảnh sát ở trên cao của tòa Tổng tư lệnh và có một viên trung sĩ trực ngay ngoài cửa. Nhưng cơn tuyệt vọng của Joe rõ ràng và tim nàng mở ra với chàng.
“Tôi vừa phát hiện ra chắc chắn vài giờ trước đây thôi.”
Nàng vẫn không biết phải nói gì. “Ông đã ăn tối chưa?”
“Chưa”.
“Chúng ta hãy đi ăn tối với nhau đi,” nàng bảo.
Chàng dò xét nàng một lúc rồi bảo, “Tôi ngại là tôi sẽ không vui mấy đấy.”
“Ông phải ăn chứ.” Đối với nàng đây có vẻ là một câu ngu xuẩn như nàng đã nghe vừa rồi. Đó là một sự đáp ứng cổ điển của tất cả những người phụ nữ khắp nơi vào những lúc khủng hoảng, và nàng cảm thấy một người đàn bà đang sống trong thời hiện đại như nàng lẽ ra phải nghĩ đến những điều khá hơn.
“Nào,” nàng bảo, “chúng ta sẽ đi uống một cái gì đấy trước và sẽ bàn chuyện ấy nếu ông muốn. Và nếu ông không muốn, thì tôi sẽ cho ông biết tôi đã làm gì về vụ án của chúng ta trong lúc vắng mặt ông. Tôi nghĩ rằng có lẽ ông cần có bạn đấy.” Và nàng tặng cho chàng một nụ cười. Khi chàng không phản ứng, nàng vòng qua bàn giấy và nắm lấy tay chàng. Nàng kéo chàng đứng dậy và đi về phía cửa. Nhưng lúc nàng đến cửa để mở ra, nàng cẩn thận buông tay chàng. Viên trung sĩ trực không mù. Nàng không thích khởi sự những lời đồn đãi.
Nàng đưa chàng đến một tiệm ăn ở khu lân cận gần nhà nàng. Suốt bữa ăn tối, nàng liên tiếp rót rượu và dồn dập hỏi chàng những câu hỏi mà nàng nghĩ chàng muốn trả lời. Rượu làm chàng mềm lưỡi, nhưng lỗ tai thông cảm của nàng cũng thế. Hiển nhiên là nhu cầu cần nói chuyện của chàng rất mãnh liệt. Và nhu cầu của nàng để nghe hết câu chuyện của chàng, nàng sớm phát hiện ra, cũng như thế. Dần dần những câu hỏi của nàng trở nên thăm dò hơn. Đó là những câu hỏi thật khôn khéo. Nàng đã có rất nhiều kinh nghiệm để thăm dò những chi tiết mà những người ngồi đối diện nàng, thường là phụ nữ phải miễn cưỡng để tiết lộ.
Chẳng có niềm tự thương hại nào trong Joe cả, hoặc ít ra chàng chẳng để lộ điều gì. Tuy nhiên, có rất nhiều lúc im lặng buồn rầu, những tiếng cười buồn bã. Chàng như một người bị đụng xe trong chuyến đầu tiên của mình và đang cố gắng hình dung ra điều ấy đã xẩy ra như thế nào. Người tình của vợ chàng là huấn luyện viên bóng chày của con trai họ, rõ ràng là như thế.
“Một tên ngốc nghếch vai u thịt bắp,” Joe bảo. “Tôi cũng không biết rằng bà ấy biết hắn nữa đấy.”
Judith rót thêm rượu vào ly chàng, nhưng chàng chỉ xoay đế ly giữa những ngón tay, tạo thành những vòng tròn đồng tâm trên khăn bàn.
“Thật là sửng sốt.” chàng bảo. “Thực là kinh ngạc.”
“Làm sao ông có thể biết rõ rằng hắn là người ấy như thế? Hoặc ngay cả rằng bất kỳ ai là người ấy nhỉ?” Judith đã bắt đầu cảm nhận được trong câu chuyện này có nhiều sự kiện hơn là những điều mà nàng đã được nghe kể cho lúc này. Đấy thường là trường hợp tình dục của con người có vẻ như được gắn bó thật mật thiết vào tâm hồn đến nỗi một vết sây sát cho cái này cũng làm sây sát đến cái kia. Người ta đơn giản không thể đề cập rõ đến những tổn thương về tình dục mà không gây cho mình những nỗi đau khổ mãnh liệt. Tuy nhiên, một mức độ đau khổ vừa đủ hình như thiếu vắng trong lối kể của Joe cho đến lúc này. Vậy thì sự đau khổ nằm ở đâu và tại sao chàng không để lộ thêm nhỉ?
“Tôi vẫn không thể tin được,” Joe nhìn đăm đăm xuống bàn và cằm chàng hình như nhíu lại. Đây có lẽ là bằng chứng mà Judith đang tìm kiếm, tuy nhiên điều ấy có vẻ như vừa quá nhẹ nhàng vừa như được đặt vào vị trí kỳ lạ.
“Ông nói rằng ông không có lý do nào để không tin tưởng vợ ông ư?”
“Đúng là bà ấy không phải là loại đàn bà như thế.” Joe vẫn nói. “Và chúng tôi rất hạnh phúc. Ít ra tôi đã nghĩ rằng chúng tôi hạnh phúc. Bà ấy có mọi thứ bà ấy muốn.”
Một sự im lặng bao trùm giữa họ. Ít ra là Judith không thể rót thêm rượu vào ly của chàng. Nó vẫn còn đầy. Và thế là nàng chờ chàng tiếp tục lên tiếng.
“Đến khi tôi tin rằng có - ai đấy - tôi cứ nghĩ có thể đấy là một người trong lớp hội họa của bà ấy. Bà ấy đi học vẽ vào mỗi ngày thứ tư, cô có biết thế không?”
Judith nhìn chàng.
“Nhưng trong lớp ấy chỉ có độ ba người đàn ông thôi, họ đều là những tên pê-đê cả.”
Judith cảm thấy hình như những chi tiết này đang được dùng để che đậy những chi tiết khác.
“Một tên huấn luyện viên bóng chày ngốc nghếch như thế. Khó tin đấy, phải không?”
“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ gặp một huấn luyện viên bóng chày.”
“Giả sử cô có thể nói rằng hắn đẹp trai đi. Nhưng Mary, cô biết đấy, rất có tâm hồn nghệ sĩ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng bà ấy lại mê một tên huấn luyện viên bóng chày cả. Và hắn lại còn trẻ hơn bà ấy nữa.”
“Đôi khi đàn bà làm những điều kỳ lạ đấy.” Judith tiếp tục nhìn kỹ chàng. Tiệm ăn sáng lờ mờ. Ngọn đèn trên bàn họ tỏa ra những tia sáng lung linh trên những nét chính của khuôn mặt Joe. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy nhiều nét đau khổ hơn trước, có nghĩa là có lẽ họ đang đến gần hơn phần còn lại của câu chuyện, phần mà cho đến lúc này chàng đã không cho nàng biết.
“Vậy làm sao ông phát hiện ra tên huấn luyện viên bóng chày nhỉ? Tôi muốn nói có phải một kẻ lẻo mép nào đấy đã kể lại cho ông hoặc là gì đấy.”
“Chiều nay tôi định lái xe về nhà,” Joe đáp sau một lúc. “Bà ấy vừa lùi xe ra khỏi đường xe riêng nhà tôi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi theo bà ấy đến bất kỳ nơi đâu mà bà ấy đến, rồi đến sau lưng bà ấy và, làm bà ấy ngạc nhiên bằng một cái hôn thật kêu.”
Một sự nói dối hoàn toàn, Judith tin như thế từ lời đầu tiên mà chàng đã cho nàng. Nàng tin chắc như thế. Việc các đôi vợ chồng đôi khi làm nhau ngạc nhiên bằng những cách ấy có thể có đấy, nàng cho rằng như thế. Vì chưa hề kết hôn nên nàng không biết rõ được. Hiển nhiên là Joe đã theo dõi vợ chàng, một bước bất thường cho bất cứ ông chồng nào dùng đến. Tại sao nhỉ?
“Được rồi, ông đã theo dõi vợ ông, nhưng bà ấy đi đâu nhỉ?”
“Tôi không theo dõi bà ấy. Cô biết đấy, tôi chỉ đi theo bà ấy thôi. Bà ấy đến sân bóng chày,” chàng bỏ lửng.
“Và rồi?”
“Bà ấy cãi nhau với hắn và tát vào mặt hắn.”
“Bà ấy tát vào mặt hắn ư?”
“Đấy là lúc tôi biết đấy.”
Judith nhìn đăm đăm vào đĩa của nàng. Nàng hầu như đã không đụng đến thức ăn, nhưng Joe còn ăn kém hơn nữa. Nàng đưa mắt lên và nhìn chàng nốc một hơi rượu dài. “Hãy ăn gì đi, Joe” nàng khẽ bảo. Nàng không muốn chàng say.
Nhưng chàng chỉ lắc đầu với vẻ hoài nghi và lại lên tiếng, “Đấy là lúc tôi biết.”
Lời giải thích - một cái tát - không đủ. Vì Judith đã quen nghĩ đến những lời khó hiểu của vấn đề thi hành pháp luật nên những lời hiện ra trong trí lúc này là những lời của vấn đề thi hành pháp luật. Lời buộc tội vợ chàng ngoại tình là thiếu lý do có thể có được.
“Joe,” nàng lên tiếng, “có điều gì ông không muốn cho tôi biết không?”
Đây cũng là những lời mà nàng đã dùng trong công việc của nàng hầu như mọi ngày. Hàng đoàn người đàn bà bị hãm hiếp đã đến trước mặt nàng và hầu như mọi người đều cố giấu bất kỳ chi tiết nào mà họ cảm thấy hình như là nhục nhã nhất.
“Có chứ?” Judith hỏi.
Và thế là toàn bộ câu chuyện bắt đầu tuôn ra: chuyện bị hiếp dâm của vợ chàng, cuộc điều tra riêng của chàng và rồi tất cả những chi tiết chứng thực rằng câu chuyện của vợ chàng là giả dối. Những chi tiết này tuôn ra, trùm lên nhau: hai cặp còng tay, bốn cục băng keo, lời khai của viên thư ký thu ngân, ống tranh vẽ mà Mary đã chối là không có.
“Bà ấy đã vào sẵn trong đấy với tên huấn luyện viên bóng chày, bỗng tên hiếp dâm xông vào.”
Rõ ràng và thực sự là bà ấy đã phản bội chàng đấy, Judith tự nhủ. Nếu bây giờ có người đàn bà nào ve vãn chàng, Judith nghĩ, Mary sẽ chỉ được điều xứng đáng với bà ấy thôi.
Nàng vẫn không thấy được niềm tự thương hại nào ở Joe cả. Chàng không khóc, chỉ tìm cách hiểu cho ra điều đã xảy ra thôi và điều ấy khó cho chàng.“Dù có thể làm bất kỳ điều gì đi nữa, bà ấy cũng không đáng bị cưỡng hiếp,” Joe bảo.
Judith nhìn chàng.
“Nếu bà ấy cảm thấy mình phải ngoại tình,” Joe bảo, “Tôi nghĩ rằng đấy là lỗi của tôi. Tôi đoán rằng tôi đã không cho bà ấy đủ thì giờ hoặc không đủ tình yêu.”
“Việc bị cưỡng hiếp không phải do lỗi của bà ấy”, Judith bảo, “cũng như việc bà ấy đã phản bội ông chẳng phải là lỗi của ông.”
“Tôi không muốn nói thế.” Joe nói.
“Tôi xin lỗi.”
Trong một lúc lâu không ai lên tiếng cả. Rồi Joe trả tiền và họ rời tiệm ăn. Vào một điểm nào đấy trong suốt bữa ăn tối, Joe đã gọi một chai rượu thứ hai và chàng đã uống gần hết. Khi ra đường chàng tuyệt nhiên chẳng say gì cả, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lại có vẻ quá vui vẻ. Judith nghĩ đến việc chàng lái xe về nhà mãi tận Long Island và ý nghĩ ấy làm nàng lo ngại. Họ rảo bước qua trước mặt các ngôi nhà bằng đá nâu trên một con đường có cây con hai bên. Những đường phố ở Paris, London và một số nơi khác mà nàng đã đến thăm thường phủ đầy cây to. Không như ở đây. Cây cối ở New York thường chết yểu.
Họ đến tòa nhà của Judith và dừng lại. Người gác cửa đứng ngay bên trong cửa kính nhìn ra. Đó là một đêm êm dịu của mùa xuân. Một vầng trăng treo trên các mái nhà và một cơn gió thoảng ấm áp thổi từ hướng bờ sông dọc theo con đường. Nó làm rối tóc Judith và những tay áo của nàng.
“Ông cảm thấy thế nào, Joe?”
“Khỏe, tôi cảm thấy khỏe thực sự.”
“Bây giờ ông định lái xe về nhà không?”
Chàng tránh nhìn nàng. Chàng nhìn dọc theo con đường đến khoảng xa. “Tôi không biết. Tôi đã không nghĩ đến điều ấy. Về nhà hoặc về lại văn phòng tôi. Vừa rồi nhiều đêm tôi ngủ ở văn phòng.”
Judith nhìn lên tòa nhà của nàng. Nàng không nhìn thấy được nhiều. Tòa nhà bằng gạch đỏ và hơi cổ kính với những trang trí bằng gạch và đá trên ngưỡng cửa và trên những ô cửa sổ thấp hơn mà nàng có thể nhìn được. “Tôi nghĩ ông không nên lái xe vào lúc này,” nàng đề nghị.
“Tôi khỏe. Tôi khỏe thực sự đấy.”
Nàng đã chia xẻ nỗi đau của chàng và cảm thấy một sự gần gũi với chàng. Nàng biết mình không muốn buổi chiều chấm dứt. Có lẽ điều nàng muốn còn là cảm thấy gần gũi với chàng hơn nữa, nhưng tư tưởng của nàng không rõ ràng. Nàng không chịu nghĩ đến điều ấy và tự nhủ rằng nàng chỉ lo ngại về việc chàng lái xe gần 50 km hoặc hơn nữa trong điều kiện hiện tại của chàng. Nàng muốn chàng lên phòng nàng, nhưng không biết phải mời như thế nào. Nàng không muốn có giọng duyên dáng. Nàng cũng chẳng muốn có giọng bạo dạn quá.
Họ đứng đấy gật đầu chào nhau. Cuối cùng Judith lên tiếng. “Ông nên ngồi ở đâu đấy. Ông nên chờ độ nửa giờ trước khi ngồi sau tay lái.”
“À,” Joe đáp.
“Tôi sẽ làm cho cả hai người chúng ta một tách cà phê,” nàng khẩn trương nói, “và ông có thể uống chậm rãi hơn lúc ông uống thứ rượu ấy và rồi ông có thể lái xe về nhà an toàn.”
“Được thôi,” Joe đáp.
Và thế là họ đi qua người gác cửa và dùng thang máy lên đến tầng 16. Judith đứng một bên góc phòng thang máy. Joe đứng bên kia. Chàng không nhìn nàng ranh mãnh hoặc cười điệu. Chủ yếu là chàng nhìn xuống sàn cũng như nàng.
Khi đã vào trong, nàng để chàng ở phòng khách và trao cho chàng một tờ tạp chí để lật qua, trong lúc nàng vào nhà bếp và bận rộn pha cà phê. Nhưng lúc quay lại, nàng bỗng thấy chàng đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp nhìn nàng.
Họ ngồi uống cà phê ở hai đầu chiếc trường kỷ mới màu nâu xám mà nàng vừa mua tuần trước và rất tự hào. Nàng cảm thấy hài lòng và thoải mái, dù bất kỳ điều gì có thể xảy ra tiếp theo, nếu có. Nàng không còn biết rõ mình muốn gì nữa. Bất kỳ điều gì xảy ra cũng thật là khó xử. Chẳng có cách nào tránh sự khó xử cả. Nó khó xử trong bản chất các sự việc, và rồi sau đấy đôi lúc còn khó xử hơn. Nàng đã không có mấy kinh nghiệm và nàng chưa bao giờ cảm thấy có điều gì đúng tuyệt đối cả. Bây giờ nàng ý thức được những tình cảm kỳ lạ nàng dành cho người đàn ông ở đầu kia của chiếc trường kỷ, và không thể nào hiểu rõ được tình cảm ấy là gì. Chàng là một người đã có gia đình, và nàng biết tốt hơn không nên dính líu vào một người đàn ông đã có gia đình. Tuy nhiên cuộc hôn nhân của chàng đã chấm dứt hoặc có vẻ như thế, chàng nói chuyện như là cuộc hôn nhân của chàng đã chấm dứt. Suốt trong hai giờ qua chàng đã bộc lộ một phần lớn tâm hồn chàng. Nàng quan tâm đến chàng rất nhiều và tin rằng nàng hiểu chàng. Điều nàng cảm thấy nàng dành cho chàng lúc này cũng có thể là tình yêu hoặc ít ra cũng là sự khởi đầu của tình yêu. Nàng không biết. Có lẽ đấy chỉ là niềm thương hại thôi, hòa lẫn một lòng khao khát được săn sóc một người nào đấy. Cho đến một lứa tuổi nào đó, mọi sự trong cuộc sống của mình sẽ rõ ràng hoặc có vẻ rõ ràng, nàng nghĩ, và sau đó hầu như chẳng có gì là rõ ràng cả. Trong phòng xử, nàng biết cách thức của mình, có những quy luật và trong vòng quy luật nàng có thể để cho tình cảm của nàng ảnh hưởng nàng và cả bồi thẩm đoàn nữa. Bên ngoài phòng xử, lúc bị cuộc sống thực tế vây quanh, nàng chẳng hiểu rõ nàng chút nào cả. Nàng chỉ biết bất cứ sự bộc lộ tình cảm nào cũng là một sự mời mọc dễ bị tổn thương, tổn thương nặng và đôi lúc bầm dập nữa.
Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ điều này điều nọ và nhìn chăm chú vào tách của mình, nàng bỗng cởi giày ra và quay lại đối diện với chàng, chân nàng bỏ lên chiếc trường kỷ, váy nàng phủ xuống đầu gối. Điệu bộ của nàng khá trang nhã và theo một cách nào đấy nó thoải mái hơn rất nhiều. Như thể là nàng đang đối diện về hướng mà tai nạn sắp xuất phát, nó không còn làm hoảng hốt nữa.
Lúc ấy Joe làm một điều kỳ lạ - chàng cũng cởi giày ra và quay lại trên chiếc trường kỷ để đối diện với nàng, lòng bàn chân chàng ép vào lòng bàn chân nàng, những ngón chân của chàng khẽ ép vào những ngón chân của nàng. Nàng nhận thấy điều này khá đáng yêu, và nó làm nàng mỉm cười.
Tách cà phê của chàng đã cạn. Tách của nàng cũng thế.
“Vài tuần trước,” Joe bảo nàng, hoặc có lẽ chỉ nói với mình thôi. “Tôi nghĩ rằng tôi có mọi thứ trên đời”. Chàng dừng lại.
Judith chỉ phải nói một câu nhẹ nhàng nào đấy để đưa chàng ra về trong đêm. Chẳng hạn, ông có nghĩ rằng bây giờ ông có thể về nhà an toàn không? Gần như bất kỳ câu nào cũng thế cả. Nàng biết như vậy. Nhưng thay vì thế, nàng lại muốn tiếp tục câu chuyện. Nàng bảo, “Và bây giờ anh muốn gì nhỉ?”
Tại trường luật nàng đã học là không bao giờ nên đưa ra những câu hỏi hướng dẫn cho các nhân chứng cả. Một luật sư phải tìm những câu trả lời đã được biết trước. Bất kỳ câu gì khác sẽ mời mọc những bất ngờ và chẳng có ai tài giỏi gì khi bị bất ngờ cả. Những bất ngờ làm cho đầu gối người ta cứng lại, điều khá tệ hại đấy. Nhưng nó cũng làm cho đầu óc người ta đông lại nữa.
“Nhưng bây giờ,” Joe bảo “anh muốn có em đấy?”
Đây chắc chắn là một điều hài lòng để nghe đấy. Nàng muốn nhoẻn miệng cười, nhưng giờ đây, nàng cho rằng mình quá già để có một phản ứng như thế. Luôn luôn phải thận trọng, các sự việc rất ít khi đúng như vẻ ngoài của chúng. Và thế là nàng nén tiếng cười lại, biến nó thành một nụ cười buồn bã và bảo “Không. Anh đã bị tổn thương ghê gớm rồi, chỉ có thế thôi.”
Những ngón chân của chàng vẫn ép vào những ngón chân nàng và nàng cũng thế. Đấy là hình thức tiếp xúc thân xác xưa nhất có thể tưởng tượng được. Thực ra chúng đang chạm vào nhau, tuy nhiên theo một cách thức mà một sự tiếp xúc thân mật hơn như thế này không thể nào có được mà không có một sự thay đổi vị trí đầy lúng túng nào. Nhưng chẳng ai trong hai người nhúc nhích cả và Joe chẳng nói gì, chỉ nhìn vào mắt nàng và miệng hơi nhép nhưng không có âm thanh nào bật ra cả.
“Anh chỉ đang tìm một bộ ngực để tựa đầu vào đấy thôi,” nàng gợi ý.
“Vâng,” chàng bảo, “ngực của em đấy”. Vậy là chàng đã không tỏ ra trái ý nàng mấy nhưng những lời nói quá lạnh lùng đến nỗi nàng không thể đọc được trong đấy thứ gì cả, không phải là tình yêu hoặc ngay cả điều có lẽ là tình yêu, cũng chẳng phải sự say đắm, một sự thân mật kỳ cục, có lẽ thế, về phần chàng, một sự mệt mỏi. Chàng đã chán chạy rông.
Nàng bỗng đứng dậy. Nàng bối rối hơn bao giờ hết và gần như bị khuất phục bằng một cảm giác cô đơn. Nàng cô đơn bao giờ hết. Lúc Joe ôm lấy nàng, nàng cảm thấy một góc râu chạm vào má nàng.
“Ồ, Joe” nàng bảo, “Em không rõ rằng đây có phải là một ý nghĩ hay không đấy.”
“Anh cũng thế,” chàng đáp.
“Anh nên đi, hoặc….”
“Anh không muốn đi.” Chàng buông ra một tiếng cười buồn bã. “Anh chẳng có chỗ nào để đi cả.”
Nàng đứng trong vòng tay của chàng, rồi hôn chàng.
Trong lúc hôn, tâm hồn nàng hình như bay thoát ra khỏi người nàng vào bóng tối bên ngoài, nơi nó bắt đầu tìm tâm hồn nàng. Nàng không hiểu được tâm hồn nàng có tìm ra không. Nàng không hiểu nàng hy vọng ở tương lai còn có thể có hay không nữa, càng ít chắc chắn hơn nhiều. Chỉ có hiện tại là có thể được, và tốt nhất là nàng hãy nhận nó trước khi lời đề nghị bị rút lại.
“Được rồi,” nàng bảo, “anh có thể ở lại”.
Nàng nắm lấy tay chàng đưa vào phòng ngủ và rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc. Nàng bật đèn trong phòng tắm và để cửa hé ra một tí. Nàng kéo khăn phủ giường ra, gấp lại và đặt lên một chiếc ghế. Khi nàng xoay lại để nhìn Joe, chàng đã cởi chiếc áo ngoài và xếp lại kỹ lưỡng đặt trên một chiếc ghế thứ nhì. Tay chàng đang tháo cà-vạt, không phải bằng cách nóng nảy, mà là cẩn thận không làm nó hư hoặc biểu hiện sự vội vã, rõ ràng, nàng cho như thế, là cách thức một người đàn ông chuẩn bị đi ngủ với một người đàn bà mà chàng đã yêu và quen biết thân mật rất nhiều năm, một người vợ, có lẽ thế. Nhưng nàng không phải là vợ chàng. Chàng đang đứng đấy trong chiếc áo sơ-mi hồng, và chiếc quần nâu, cả hai tay ở cổ áo, cán khẩu súng ngắn lộ ra trên thắt lưng. Ngay cả lúc nàng nhìn, chàng vẫn cởi ra và đặt lên trên chiếc áo khoác đã gấp lại. Chàng rất ngăn nắp, có lẽ giống như anh chàng cảnh sát trẻ đã dụ dỗ cô Carlson. Cô Carlson đã kêu là bị cưỡng hiếp, nhưng nàng sẽ không như thế, Đầu óc Judith bấn loạn. Nàng đứng đấy như kinh hoàng, suy nghĩ về súng ống và cảnh sát, súng ống và nhân loại, về nhu cầu của đàn ông không chỉ để giết, nhưng chỉ để nhét vật giết người ấy vào cái bao nhỏ nhất có thể được. Nàng đang nghĩ đến việc đưa cái bao ấy vào một phòng riêng biệt, ít ra trong ít phút nữa, để yêu đương. Vậy là nàng cũng nghĩ đến tình yêu. Tình yêu là nhu cầu kia của đàn ông. Của đàn bà nữa. Và nếu người ta không có nó, nhu cầu đối với nó đôi khi trở thành tuyệt vọng.
Chàng cảnh sát của nàng đã ngừng cởi quần áo và nhìn nàng. Nàng lại ý thức được sự lúng túng. Điều ấy lúc nào cũng lúng túng cả, chẳng có cách nào khác, dù rằng đôi lúc người đàn ông có thể bớt lúng túng bằng cách ôm ấp người đàn bà, bằng cách mở những chiếc nút mà những ngón tay cứng đờ của nàng đang gặp rắc rối rất to. Nhưng đêm nay Joe không đến với nàng gần hơn. Chàng chỉ nhìn nàng, cử động của chàng bỏ lửng cho đến lúc nàng đã cởi xong khuy áo và để nó rơi ra phía trước xuống cánh tay nàng. Rồi nàng nhìn chàng trong lúc chiếc áo lót của chàng được giở lên và kéo qua khỏi đầu chàng. Đôi vai chàng rộng, có một vùng lông xoắn rối trên ngực và sự thu hút của chàng quyến rũ quá mãnh liệt đến nỗi nó làm nàng cảm thấy yếu ớt với vẻ hài lòng. Nhưng nàng quay nhanh nhìn nơi khác, không dám nhìn chàng vì sợ chàng nhìn lại. Nàng không còn là một cô gái trẻ nữa. Thân thể nàng có lẽ sẽ không làm chàng hài lòng tí nào.
Rồi nàng lên giường với chàng, quá căng thẳng đến nỗi phải tìm cách cảnh cáo chàng, nhưng tiếng nói của nàng lại vang ra như một lời xin lỗi. “Em rất lãng mạn khi còn con gái đấy. Em không mấy kinh nghiệm về việc này đâu.” Lẽ ra nàng có thể nói với chàng rằng mình vẫn còn trinh khi trở thành chưởng lý quận, và trong nhiều năm sau đấy, rằng nàng luôn luôn muốn lập gia đình chỉ một lần thôi, rằng nàng muốn còn trinh vào đêm tân hôn. Nàng nghĩ chàng có quyền nghe những lời giải thích này, và nàng còn định nói ra nữa.
“Suỵt”, chàng khẽ bảo và hôn nàng, và sau đấy điều ấy đỡ hơn. Nàng bắt đầu bớt căng thẳng và sưởi ấm trong hơi nóng, toát ra từ thân thể của chàng. Ngay sau đấy điều này được tiếp theo bằng một sự lúng túng mới, nhưng nó chỉ kéo dài một lúc thôi và từ đấy trở đi mọi việc xảy ra có vẻ hoàn toàn tự nhiên. Chàng gây ra cho nàng những cảm giác mà nàng không biết bản thân nàng có khả năng như thế, làm nàng thoáng nghĩ về vợ chàng mà trên thân thể ấy chàng đã quá thành thạo, người vợ mà nàng đang phản bội cũng như Joe đang phản bội, nên trong ít phút suy nghĩ trong lòng, nàng tìm cách biện minh cho tư cách của nàng, cũng như tư cách người tình của nàng, với ý nghĩ, mình không định phá vỡ hôn nhân của chàng. Chẳng có người đàn bà nào có thể phá vỡ một cuộc hôn nhân cả. Nó đã vỡ rồi, nếu không, bây giờ mình không ở đây, chúng mình không ở đây, những cảm giác này có lẽ không xảy ra.
Độ hai mươi phút sau, trong lúc nằm lên người chàng, nghịch quấn lông ngực chàng quanh ngón tay, nàng lại nghĩ đến khẩu súng của chàng trên đống quần áo đặt ở ghế. Trước kia chưa bao giờ có khẩu súng nào trong phòng ngủ của nàng cả. Nàng bảo, “Joe, anh có bao giờ bắn ai chưa nhỉ?”
“Một lần,” chàng đáp và bắt đầu cười, “Ít ra anh cũng bắn hắn ở phần nào đấy.”
“Bắn ai đấy có buồn cười không nhỉ?”
“Lúc này thì có đấy.”
Nàng hoàn toàn thoải mái với chàng nên nàng tưởng tượng rằng họ sẽ luôn luôn thoải mái trong những lúc thế này, mỗi lần họ gặp nhau trong thời gian cả hai vẫn còn sống.
“Vụ án ấy bắt đầu vào đêm kỷ niệm thứ năm đám cưới của bọn anh, mười bốn năm trước, Mary đang ở trong xe với anh”.
“Nếu vợ anh có trong chuyện này, em không biết em có muốn nghe không nữa”. Nàng có thể nói bất kỳ điều gì. Đấy là một cảm giác tuyệt vời, chẳng có luật cấm nào cả.
Joe lại cười. “Bà ấy chỉ có trong đó một phút thôi”.
“Mười bốn năm trước”, Judith bảo, “em vẫn còn đang học luật. Em chưa làm chưởng lý quận”. Nàng nhớ lại đó là cuối thời lãng mạn kiểu cũ - nàng mặc váy đi học hằng ngày.
Joe và Mary đã đi nhà hàng và rồi đi xem vở kịch “Mái tóc”, một vở mới của năm ấy. Khoảng nửa đêm, họ định rời một gara đậu xe để đi qua một đoạn đường xấu đến quảng trường Deer. Chiếc xe trên dốc trước mặt chiếc Volkswagen của họ là một chiếc Cadillac. Tài xế của nó quay đầu lại và Joe nhận ra là một tên chuyển ma túy quan trọng tên Carlo Tuminaro.
Cả hai chiếc xe đều rẽ xuống phố dưới dọc theo đường Broadway. Đến đường 47 cả hai xe đều dừng lại chờ đèn hiệu. Lúc ấy các rạp hát đều tan xuất và các vỉa hè đều đông nghẹt. Các tiệm ăn nhỏ vẫn còn mở cửa và đông người. Các cửa hàng cũng thế. Các mái và cửa rạp chiếu bóng vẫn còn đèn nhấp nháy. Broadway là một tấm panô nhấp nháy rất to ở thật xa cuối tầm mắt. Đấy là Quảng Trường Times vào ban đêm và Joe, trong lúc đợi đổi đèn hiệu, trố mắt nhìn vào phía đầu Tuminaro nhưng chẳng trông thấy gì cả.
Bên cạnh chàng, Mary mệt mỏi trên ghế và chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng Joe, vì hoạt động theo ngẫu hứng, quyết định muốn theo đuổi Tuminaro và chàng đã làm như thế. Hai chiếc xe đi qua dưới bề mặt của một bảng quảng cáo có hình con lạc đà đang nhả ra những vòng khói lớn từ một lỗ tròn có hình cái miệng. Qua trước mắt những bóng đèn điện chạy quanh hông tháp Times đang ráp vần những bản tin trong ngày. Được một lúc Mary mới nhận ra điều Joe đang làm và bắt đầu phản đối.
“Anh chẳng có bằng chứng gì về Tuminaro cả ngoại trừ tiếng đồn thôi”, Joe lên tiếng trong lúc chàng vuốt tóc Judith.
“Anh là một thanh niên can đảm”.
“Tuminaro không biết anh đang theo đuôi hắn đâu”.
“Không, nhưng vợ anh biết”.
Bên dưới quảng trường Times ánh đèn nhạt dần và các vỉa hè vắng người. Tòa nhà làm việc vắng vẻ và tối. Tuminaro rẽ về phía Tây ra hướng sông. Với Mary hờn dỗi trong ghế của nàng, Joe theo Tuminaro xuống phố dọc theo xa lộ Cánh Tay. Các mũi tàu nhô ra đường. Đôi lúc giữa các cầu thang, Joe liếc nhìn sông Hudson, nước lấp lánh như than đá dưới ánh sao.
Tuminaro đậu xe ở một nhà kho trên Đường phía Tây -đối diện vũng tàu đậu và đi vào bên trong. Dù đã gần một giờ, ánh đèn ở đó vẫn còn. Nhà kho thuộc về một hãng nhập khẩu lò làm bánh pizza. Joe biết, Tuminaro không có chân trong việc mua bán lò bánh pizza. Joe đã tắt máy và đợi.
“Em có thể tưởng tượng được Mary thế nào”, Joe bảo Judith. Đây là ngày kỷ niệm của bọn anh và anh vẫn còn phải vượt tám mươi ki lô mét nữa để về nhà”.
Lúc đầu Joe đã nài nỉ nàng hãy kiên nhẫn. Nhưng sau đấy đến lượt chàng giận lên. Chàng bảo nàng là nếu muốn về nhà quá, nàng nên đón taxi đến ga Penn và đi xe lửa.
“Anh phải mất một chai nước hoa mười lăm đô la để dàn xếp vụ ấy”.
“Các bà vợ ấy mà”, Judith bảo. Nàng đã bắt đầu khẽ thay đổi trọng lượng của nàng. Nàng muốn chàng ý thức đến nàng, chứ không phải đến một người đàn bà khác.
“Em làm gì đấy?” Joe hỏi.
Chân nàng đã gác lên chân chàng. “Em sẽ nạp đạn lại cho khẩu súng của anh”, nàng bảo. Điều này làm cả hai cười khúc khích, vì cử động của nàng đã gây trong người chàng một phản ứng cơ thể nhất định.
“Anh nghĩ rằng em đang định làm chính điều ấy!” Joe bảo.
Một lúc sau, Judith nói, “Chắc anh đang thích làm tình đấy”. Nhưng những lời nói thoát ra từ giữa hai hàm răng cắn chặt, hầu như là một loạt tiếng càu nhàu và có những giọt lệ sung sướng ở mắt nàng.
Và một lúc sau câu chuyện lại tiếp tục. Ngày hôm sau, Joe đã mở một cuộc điều tra quan trọng nhắm vào Tuminaro. Chàng cho người theo dõi vụ án 24 trên 24. Một chuyến tàu chở lò pizza từ Sicile đến nhà kho. Độ một giờ sau ba người đàn ông với những chiếc va li đi ra và bước vào chiếc Cadillac.
“Bọn anh theo đuổi đến một tòa chung cư tại đường Queens. Một trong những tòa nhà gạch trắng, trông như bệnh viện ấy. Tuminaro chiếm một dãy phòng dưới một cái tên khác”. Ngay sau đấy họ nhìn thấy những người mua hàng đến, hai người khác cũng mang va ly theo. Những chiếc va ly này đựng đầy bạc.
“Anh cho một chiếc xe chạy gấp đến văn phòng chưởng lý quận xin một trát lệnh”, Joe bảo Judith. “Không phải một chưởng lý quận như em đâu”, chàng bảo và cho vào bộ ngực trần của nàng một cái đập thân thiện nên những lời ấy làm nàng bật cười.
Từ phía sau chiếc xe kia chàng dùng ống nhòm quan sát tòa nhà. Nhưng chàng chẳng nhìn thấy được gì cả. “Tôi định lén để nhìn kỹ hơn”, chàng nói với nhân viên điều tra đang đi với chàng. “Hãy ở đây”. Và chàng ung dung đi dọc theo con đường. Ngay lúc ấy, chính Tuminaro đi ra với một bao hàng giá trị trên vai cùng một chiếc xách tay.
“Anh thấy rằng các nhân viên điều tra của anh sẽ chẳng bao giờ mang trát về kịp cả”. Nhưng câu chuyện của Joe đã bắt đầu chậm lại và giọng nói của chàng đã hơi lạc đi.
“Nếu em cứ tiếp tục như thế”, chàng bảo Judith, “anh sẽ không kể hết câu chuyện được đâu nhé”.
“Chúng ta có thể hoãn phần cuối câu chuyện lại”.
“Em muốn như thế ư?”
“Vâng, ồ, vâng. Ồ, Joe, vâng”.
Sau một lúc nàng cười và bảo. “Bây giờ em đã sẵn sàng nghe phần cuối câu chuyện đấy”.
“Không còn ngắt ngang nữa chứ?”
“Em hứa đấy”.
“Khi Tuminaro vào lại bên trong tòa nhà, anh đi theo hắn. Anh theo sau độ mười bước. Chiếc cửa thang máy vừa đóng lại”.
Joe chạy vội lên cầu thang, súng cầm tay. Chàng nấp ở cầu thang cho đến lúc nghe cánh cửa phòng mở ra cho Tuminaro, rồi xông tới. Sau khi đẩy Tuminaro đi vào trước, chàng lao vào gian phòng.
Chàng đứng đối mặt với bảy người, kể cả hai người đàn bà. Có những chiếc va ly trống mở ra ở trên sàn nhà đầy những bao nhựa đựng bột trắng. Có hai chiếc va ly trống khác trên giường nhưng chứa những bó tiền. Sẽ là vụ lớn nhất về ma túy lẫn tiền bạc từ trước đến nay, nếu chàng sống sót để thực hiện việc ấy. Nhưng cũng có ba khẩu súng ngắn trên giường nữa và khi Joe ve vẩy khẩu súng cảnh sát đơn độc loại P38 có năm viên đạn của chàng, chẳng ai nhúc nhích cả.
“Rồi sao?” Judith hỏi.
“Ổn cả”.
“Anh có sợ không?”
“Tất nhiên là anh sợ”, chàng bảo, “nhưng cũng có những tình cảm khác nữa”. Và chàng tìm cách mô tả điều ấy.
Lúc đứng trong phòng một mình chống lại năm tên đàn ông, đúng là chàng đang ở nơi mà chàng muốn, dù có sợ hay không. Chàng đã chấp nhận sự liều lĩnh một cách lạnh lùng, tính toán, và háo hức. Chắc chàng khoái mình đấy, Judith vừa nghĩ vừa lắng nghe, vấn đề thổ lộ tâm tư thật riêng tư như thế này là một hành động thân mật hơn bất kỳ hành động nào họ đã tham dự vào cho đến nay, một sự bộc lộ bản ngã còn sâu xa hơn cả sự trần truồng hoặc tình dục nữa và nàng cảm thấy sung sướng và hãnh diện vì chàng sẽ làm điều ấy.
Chàng kể với nàng rằng, chàng ý thức rất rõ là, trong mười phút nữa chàng có thể chết, có lẽ còn nhanh hơn thế nữa, một cảm giác kỳ lạ tự bản chất của nó, và nhất định sẽ được nghiên cứu lại sau này lúc rảnh rỗi, nếu chàng còn sống. Dầu vậy, chàng vẫn nhảy vào cơ hội này. Chàng đã được tác động bằng tham vọng, chứ không phải bằng lòng can đảm. Đây là dịp tốt nhất để làm chàng nổi bật điều mà chắc chắn chàng chưa hề có được, cơ hội của một đời chàng. Chàng có thể xây dựng một sự nghiệp trên đó. Chàng giống như bất kỳ một chàng thanh niên West Point tốt nghiệp nào tìm kiếm một trận chiến. Nhìn thấy hành động thực là quan trọng. Phải chấp nhận liều lĩnh, vì những người sống sót là những người tiến nhanh trên cấp bậc.
Lúc ấy chàng hai mươi sáu tuổi. Chàng có một bằng đại học và đang theo học tại phân khoa John Jay mỗi tuần hai đêm để lấy bằng tiến sĩ về xét xử tội phạm. Nhưng chàng vẫn có thể ăn nói cứng rắn khi phải làm như thế. Trong lúc đối diện với năm gã đàn ông và hai người đàn bà, một mình chàng đã vừa vẫy súng vừa lầu bầu. “Tao có cả một đạo quân ngay dưới đường. Bọn bây định làm gì, sẽ chết hết đấy”.
Nhưng “đạo quân” của chàng đã không xuất hiện. Trong lúc Joe nghĩ cuống cuồng - hoặc cố gắng nghĩ - phải làm gì tiếp theo, năm gã đàn ông bắt đầu khẽ bảo nhau bằng một loại ngôn ngữ mà Joe không nhận ra.
“Chắc chúng nó đang nói tiếng Sicile. Anh muốn nói là không phải tiếng Ý đâu nhé. Một vài loại thổ ngữ nào đấy. Anh có đủ tiếng Ý để biết điều ấy”.
Điều này làm nàng giật mình. Đêm nay chàng có đầy những điều bất ngờ. “Anh đã học tiếng Ý ở đâu thế?”
“Ngoài đường phố”.
Khi cuộc trao đổi bằng thổ ngữ chấm dứt, hình như tất cả năm người đều nhảy về những hướng khác nhau. Ít nhất có một người với lấy khẩu súng trên giường. Với khẩu súng nắm chặt bằng cả hai tay, Joe bắn.
“Anh cũng chẳng biết anh bắn vào ai nữa”, chàng bảo Judith. Chàng bắt đầu cười. “Anh trông thấy một bàn tay đưa lên với một khẩu súng trong đó thế là anh bắn. Hóa ra đó chính là Tuminaro. Anh đã nhắm vào hệ thống những điểm trí mạng như bọn anh đã học. Em biết đấy: Đầu, tim và xương sống. Anh bắn trượt cả ba”.
“Coi chừng đấy”, Judith bảo.
“Hắn đi tong, anh đi tong. Sự việc xảy ra là - hệ thống trí mạng của một người không dễ bắn trúng cho lắm”.
“Anh bắn trượt hoàn toàn sao?”
“Ngược lại đấy. Anh bắn bay khẩu súng khỏi tay hắn ngay. Khẩu súng văng vào tường và Tuminaro lùi lại vừa bóp tay vừa thét lên. Đây hoàn toàn là tình cờ. Đáng lý em nên thấy bọn chúng rầu thế nào sau khi việc ấy xảy ra. Chắc có lẽ bọn chúng nghĩ rằng đang đương đầu với một anh chàng biệt động đơn độc đấy”.
Bằng hai bước dài chàng đã đến cửa sổ, đập bể kính ra và kêu tiếp cứu. “Quay 911”, chàng kêu xuống sân trong.
Chưa đầy hai phút sau, chàng có thể nghe nhũng tiếng còi hụ vọng đến từ mọi hướng, lúc ấy chàng biết mình an toàn, và sẽ không chết vào ngày hôm ấy.
“Hết chuyện”, Joe bảo và lại bắt đầu hôn và mơn trớn nàng. “Em có muốn bắt đầu một chuyện khác không?”
“Anh biết rồi, em nghĩ thế”, nàng lên tiếng và có một nỗi lo sợ len trong giọng nói của nàng, không phải vì diễn xuất của chàng hoặc của nàng, nhưng là một điều gì đấy quan trọng như thế này có thể đã xảy ra với nàng.
“Em tuyệt lắm”, Joe thở vào tóc nàng.
“Không đâu”. Nhưng điều ấy nghe hay đấy.
“Em nên tự nghiệm xem”, chàng thủ thỉ, “Em thật tuyệt đấy”.
Nàng nhận ra rằng đàn ông trong những cơn say đắm thường hay nói lên tình yêu của họ dành cho một người đàn bà dù cô ta là một người mà họ vừa mới gặp, do đó nàng đợi, nhưng Joe Hearn, dù thở mạnh vẫn không có những lời tuyên bố như thế. Nàng cũng nhận ra rằng hành động yêu đương đôi lúc cũng làm rối trí xét đoán của đàn ông cũng như của đàn bà, y như rượu hoặc ma túy. Nhưng tim nàng đập mạnh, người nàng mướt mồ hôi và nàng hầu như không thở được. Nàng chưa từng có một kinh nghiệm như thế này trước đây nên, dù Joe vẫn im lặng, đôi lời hình như cần phải ra khỏi người nàng. Chúng dâng lên từ lồng ngực của nàng như bị một lực nào đó lôi khỏi sự kiểm soát của nàng và đó là những lời nguy hiểm.
“Em yêu anh, Joe”, nàng rên rỉ. “Em yêu anh”.
Sau đó, khi chàng đã đi khỏi, nàng cuộn người trong tấm mền đứng ở cửa sổ nhìn ra thành phố tối. Bên dưới dãy phòng của nàng, những hàng nhà bằng đá nâu chạy dài đến bốn, năm khu nhà ra đủ mọi hướng. Rồi những tòa nhà cao lớn lại tiếp theo. Chúng nổi lên trên với những bức tường phẳng phiu, cửa sổ đen ngòm như mắt nhắm, vì ít có ánh đèn ở bất cứ phòng nào.
Nàng không biết chàng đi đâu, nàng không hỏi, có lẽ về nhà thôi. Chàng đã hứa mai sẽ gọi nàng. Nhìn ra cửa sổ, nàng thấy rằng đã là mai rồi. Bầu trời đã bắt đầu chuyển thành xám dù nàng để ý thấy những mẫu tự màu đỏ to lớn trên đỉnh tòa nhà cơ quan hồng thập tự tắt đi. Rồi nàng nghĩ đến vụ án của cô Carlson mà nàng sẽ trình lên đại bồi thẩm đoàn trong vòng vài giờ nữa thôi.
“Hãy gọi em nhé”, nàng thì thầm nhưng lớn giọng. “Em không muốn là một vụ án “cảm giác bẩn thỉu.” Ồ, Joe, hãy gọi nhé”.