You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
dit: Á bì
Lời Hạ Hi nói còn chưa xong, thì tim của Hạ Hoằng Huân đột nhiên nghĩ đến không phải là cô bị Hạ Tri Dư đánh ở trước mặt Lệ Hành chứ? Nhưng nếu với tính cách của cô thì không thể nào nuốt xuống nỗi cơn giận này rồi, vậy thì mới có thể không phân biệt trắng đen rõ ràng mà đã định "tội" Lệ Hành. Từ đó mới chặt đứt quan hệ với anh ta, vì vậy mà hiểu lầm của hai người từ đầu tới cuối vẫn không có cơ hội được làm rõ.
Đối với chuyện vào lúc đó của Lệ Hành và Hạ Hi, Hạ Hoằng Huân biết cũng không nhiều, nhưng anh có thể khẳng định rằng tình cảm của hai người đối với nhau vẫn nồng nàn như cũ. Bên người của Hạ Hi từ trước đến nay vẫn không có nhiều người theo đuổi, nhưng dựa vào sự ưu tú của Lệ Hành, thì anh ta có thể tự tìm ình một người ưu tú như Hạ Tri Dư, cô ta đều là người có điều kiện tốt nhất, và bọn họ cũng là người độc thân, chẳng lẽ không đủ để nói rõ vấn đề sao?
Nhưng mà ruốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm cho hai người yêu nhau sâu đậm lại chia tay nhau trong sáu năm đây? Hạ Hoằng Huân chắn chắn trong lúc đó nhất định có người không muốn người ta biết được sự hiểu lầm hoặc có điều bí ẩn nào đó.dღđ。l。qღđ
Làm sao có thể để cho cô ta đụng vào Hạ Hi chứ? Đôi má vẫn còn nóng rát và đau thương, Lệ Hành thấy Hạ Tri Dư muốn ra tay với Hạ Hi, nên anh bất chấp tất cả ngăn cô ta lại, bởi vì sức lực quá lớn mà làm cho cô ta đụng vào cái cây ở sau lưng.
Nếu đổi là một người khác dám đụng vào một đầu ngón tay của anh thì đã bị anh bẻ gãy xương rồi, nhưng lần này đối phương lại là Hạ Hi. Căn bản Lệ Hành cũng không đếm xỉa tới, đứng ở trước mặt của cô, anh có chút lo lắng hỏi, "Sao em không báo cho anh một tiếng trước mà đã chạy tới đây rồi hả? Không phải đã nói em cứ yên tâm đi mà, nếu như anh nhớ không nhầm thì hai ngày này là ngày thi của em mà, làm sao lại không nghe lời như thế!"
Yên tâm sao? Anh đều đã phản bội cô như vậy mà giờ lại làm ra vẻ cô như người nhàn rỗi cứ yên tâm đi như vậy sao? Đến cuối cùng anh xem cô là gì đây chứ! Hạ Hi như có ảo giác long trời lở đất, vừa lùi lại vừa nói, "Rốt cuộc anh muốn gạt em đến khi nào hả? Anh nói muốn kiên trì bốn năm, thì em cũng đã kiên trì bốn năm với anh, anh nói phải tin tưởng anh, được, em đã tin tưởng anh, A Hành, em đã như vậy..." Hai chữ "yêu anh" này chỉ đành dừng lại ở trên đầu môi, đôi mắt trong veo lại hiện lên ánh sáng như lưu ly, nước mắt của Hạ Hi đã không thể nào khống chế mà chảy ra, cô nghẹn ngào nói, "Làm sao anh có thể đối với em như vậy?"
Căn bản Lệ Hành nghe không hiểu những lời nói của Hạ Hi, nhưng anh vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn phản ứng của cô thì cũng đủ biết cô hiểu lầm rồi, anh vội nói, "Em đừng có suy diễn lung tung, anh nói cho em biết những gì em nhìn thấy đều không phải như em nghĩ đâu..." Lệ Hành muốn tiến lên kéo tay cô.
Hạ Hi đã mất đi lý trí, căn bản không cho Lệ Hành có cơ hội giải thích mà đã chạy đi rồi. Tay phải của Lệ Hành không dùng lực được nên đã không bắt được cô mà còn bị cô đẩy cho lảo đảo.
Hạ Tri Dư chạy tới đỡ khuỷu tay của anh, khẽ nói, "Còn chưa cắt chỉ, nên đừng có làm bậy..."
"Cút đi!" Lệ Hành không thèm nghe Hạ Tri Dư nói cái gì, mắt của anh cũng nhanh đỏ lên, đẩy cô ta ra muốn xoay người đuổi theo, một giây sau lại thấy Hạ Hi bị một chiếc xe thắng gấp xém đụng trúng.
"Tiểu Thất!" Lệ Hành kêu khàn cả giọng, điên cuồng chạy tới, Hạ Hi đã bò dậy chui ra phía sau của một chiếc xe taxi.
Lệ Hành thêu xe đuổi theo tới trạm xe lửa cũng không tìm được Hạ Hi. Lúc anh đang chuẩn bị đuổi theo tới nhà của cô, thì Hạ Tri Dư cũng đã mang theo đội trưởng của anh là Trần Hạo và một bạn ở trong ký túc xá có tên là Sấu Tử tới. Trên người của Lệ Hành có vết thương, và lại sắp diễn tập tốt nghiệp, nên Trần Hạo không thể chắc chắn đó là giả. Lệ Hành lại bắt đầu phạm lỗi, ở trước mặt mọi người, anh cư nhiên dám ra tay với Trần Hạo, sau đó lại bị buộc mang về trường học.dღđ。l。qღđ
Ở trong phòng tạm giam, Lệ Hành đá cánh cửa, "Tôi nói cho anh biết nha Trần mắt to, nếu như bạn gái tôi mà có xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ càn quét cả nhà anh!"
Biết lỗ tai của anh bị thương nên không nghe được, Trần Hạo cũng chẳng muốn nói lời vô nghĩa với anh, nên xoay người rời đi.
Buổi tối, Sấu Tử và một người anh em khác ở trong ký túc xá tới hỏi Lệ Hành đã xảy ra chuyện gì. Lệ Hành nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nên hung hăng đạp hai cái vào cánh cửa, mắng, "Biết rõ bây giờ tôi như người nửa điếc rồi mà còn nói cái gì nữa hả, gọi dùm một dãy số tới nhà bạn gái tôi xem thử cô ấy về chưa, có bị xe đụng bị thương hay không, nói cho cô ấy biết tôi và Hạ Tri Dư không có xảy ra chuyện gì hết, chờ vài ngày nữa tôi về sẽ giải thích với cô ấy. Còn nữa, chuyện tôi đi tái khám, trong các người có người nào con mẹ nó nói cho Hạ Tri Dư biết hả?"
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nói cậu đừng vì lấy lòng người đẹp mà lộ ra hành tung của A Hành, cho dù cô ta có là tiên nữ, nhưng ở bên trong cũng rất ghê tởm. Lần này thì tốt rồi, chờ cậu ta ra được thì không lột da cậu mới là lạ đấy." Ở ngoài cửa Sấu Tử nói dong dài vài câu với người anh em ở bên cạnh, lại hắng giọng nói với Lệ Hành, "Vậy có muốn nói cho người kia của cậu biết rằng cậu diễn tập nên bị thương tới tàn phế hay không?"
Lệ Hành miễn cưỡng cũng nghe được, anh tức giận nói, "Mẹ nó cậu mới tàn phế đấy! Tôi cảnh cáo cậu tốt nhất cậu đừng nên nói cái gì hết, cô ấy muốn thi vào trường cao đẳng nên không thể làm cho cô ấy phân tâm được."
Sấu Tử nghe vậy nóng nảy, mắng, "Cậu nha, lỗ tai đã tàn phế, tay đã tàn phế, vậy mà cậu muốn tim cũng tàn phế theo sao? Chuyện cũng đã như vậy rồi, không nói cho cô ấy biết rằng cậu bị thương, cô ấy có thể tin sao? Cậu cho rằng cậu lo lắng thì có thể làm cho cô ấy bình tĩnh lại hoặc là để cho cô ấy hiểu lầm rồi thi vào trường cao đẳng hả?" Quá tức giận nên đá ngược lại cánh cửa một cái, rồi anh tự nói, "Tôi thật đúng là bị cửa kẹp đầu rồi, cần gì phải chờ sự đồng ý của cậu chứ?"dღđ。l。qღđ
Lệ Hành ôm cánh tay phải cũng mau chóng bị tàn phế tức giận nói, "Nói cái gì thì lớn tiếng một chút, tôi nghe không rõ."
Sấu Tử rống lại, "Đang khen cậu đẹp trai đấy!"
Vị ở bên trong nổi bão, "Cút!"
Sau đó Sấu Tử liền đi gọi điện tới số nhà của Hạ Hi, trước sau vẫn không có ai bắt máy. Chờ đến tối, ruốt cuộc trong nhà mới có người về. Vừa nghe là một giọng nam trầm thấp, Sấu Tử lập tức lanh lợi nói, "Xin chào chú, con là bạn học của Hạ Hi, có chút việc muốn tìm bạn ấy, có thể để bạn ấy nhận điện thoại hay không?"
Hạ Hoành lộ ra vẻ mặt thật bình tĩnh, ông nói, "Hạ Hi có chút không khoẻ, nên đã đi nghỉ rồi."
Về đến nhà thì tốt rồi. Sấu Tử nhẹ thở ra, lại hỏi, "Thế ạ, bạn ấy không có việc gì chứ?"
Hạ Hoành không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sấu Tử, chẳng qua chỉ nói nếu như không có chuyện gì gấp thì có thể đợi ngày mai đến trường rồi nói. Sấu Tử cũng không thể nói thêm cái gì nữa, nên hậm hực cúp điện thoại.
Chờ cúp máy xong Hạ Hoành cầm thuốc đi tới gõ cửa phòng của Hạ Hi, đợi một chút thấy không có người trả lời, ông nói, "Ba vào nha." Rồi ông đẩy cửa vào.dღđ。l。qღđ
Trong phòng, Hạ Hi nằm úp sấp ở trên giường, mặt vùi vào trong gối.
"Ngồi dậy cho ba nhìn một chút." Mở đèn, Hạ Hoành khom người ôm lấy Hạ Hi, để cho cô ngồi dậy.
Dưới ánh đèn nhu hoà, sắc mặt của Hạ Hi có chút tái nhợt, cô thấp giọng nói, "Không có việc gì đâu, cũng đã hết đau rồi."
Vén váy ngủ hoạt hình dễ thương của cô lên, Hạ Hoành nhẹ trách, "Cho rằng ba cũng như con vẫn chưa trưởng thành sao, dáng vẻ đi đường cũng không biết, có đau không?"
Hạ Hi hít hít lỗ mũi, miệng nhỏ méo xẹo không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại đỏ. Cô bị một chiếc xe quẹt qua trầy da ở đùi tại trước cổng trường quân đội, nên cô vốn muốn gạt ba mình, ai ngờ Hạ Hoành là người cẩn thận như vậy, thấy bộ dáng đi lên lầu của cô không thích hợp thì liền phát hiện ra rồi. Lúc Hạ Hoành gặn hỏi thì Hạ Hi đành phải nói thật, bất quá cô không có nói ra cô bị A Hành làm cho tổn thương, mà người ở trong nhà cũng chẳng biết Lệ Hành, cô chỉ nói là ở cổng trường học muốn qua đường thì bị xe chạy nhanh đụng vào. Bởi vì chính mình không cẩn thận, cho nên người lái xe cũng chạy mất.dღđ。l。qღđ
Từ nhỏ Hạ Hi đã nghịch như một đứa con trai, thỉnh thoảng cũng có đánh nhau, đụng đau chân hoặc bị trầy da gì đó, xem như là chuyện thường ngày, cộng thêm tính tình của cô nóng nảy, nên Hạ Hoành cũng không nghi ngờ, chẳng qua chỉ tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, xoa nhẹ rồi nói, "Lúc nào cũng vụng về hấp tấp như vậy!" Rồi cũng không hỏi nữa.
Cuối cùng Hạ Hi làm nũng ôm cổ của Hạ Hoành, thì thào kêu, "Ba."
Ôm đứa con gái yêu quý vào trong ngực, Hạ Hoành vuốt nhẹ lưng cô, ôn nhu nói, "Sợ chưa, về sau cẩn thận một chút, may mà không quá nghiêm trọng, nhưng mà ba vẫn rất đau lòng đấy."
Hạ Hi cố nén nước mắt "Ừ" một tiếng, càng tiến nhanh sát vào trong ngực của Hạ Hoành.
Ngày hôm sau, Hạ Hoành vẫn mang Hạ Hi đi bệnh viện kiểm tra kỹ, khẳng định không bị tổn thương tới xương cốt mới yên tâm. Trong khoảng thời gian này Hạ Hoành có vẻ vội vàng, cho dù có phải đi họp ở nơi khác, trước khi đi sẽ lo lắng vì để Hạ Hi ở nhà một mình, sợ bài vở quá nặng làm cho cô ăn uống và sinh hoạt không bình thường, nên ông liền đưa con gái tới chỗ ba ông, xin anh trai và chị dâu chăm sóc dùm. Cứ như vậy, mà điện thoại nhà của Hạ Hi lại ở trong tình trạng không có người nghe máy.
Thấy sự việc vượt quá giới hạn, để tránh làm cảm xúc của Hạ Hi không ổn định ảnh hưởng tới cuộc thi nên Lệ Hành không quan tâm đến nội quy nhà trường mà chuẩn bị lén trộm về nhà. Kết quả bị người canh gác bắt được, không chỉ bị ghi lỗi nặng, mà khi đó tốt nghiệp có thể được đặc cách nắm chức Trung Uý, cơ hội một bước tiến vào hàng ngũ quân sĩ của phó đội cũng đánh mất.dღđ。l。qღđ
Rơi vào đường cùng Lệ Hành đành phải liên hệ với bạn học Vương Vĩ ở trung học, kêu anh ta mang lời nói của anh nhắn hộ tới Hạ Hi. Vương Vĩ biết Hạ Hi, vừa gặp mặt anh đã nói, "A Hành bị thương, sợ em như năm ngoái làm chậm trễ kỳ thi vì chạy tới thăm cậu ấy nên cậu ấy không nói, không nghĩ tới lại làm em hiểu lầm. Cậu ấy và người họ Hạ kia không phải như em nghĩ đâu, có thể chắc chắn nói giữa bọn họ chuyện gì cũng không có. Em thi tốt chờ cậu ấy trở về."
Trong lòng của Hạ Hi còn chưa bình tĩnh lại, lúc đó cả đầu của cô đều là hình ảnh của Lệ Hành và Hạ Tri Dư ở cùng nhau, cho nên vào giờ phút này, cô không có cách nào nhận định được tính chân thật trong lời nói của Vương Vĩ, nên chỉ có thể nói, "Cảm ơn anh."
Vương Vĩ cũng sốt ruột theo, "Cảm ơn thì không cần, mấu chốt là em có nghe hiểu không? A Hành gấp đến độ ở trong ký túc xá đấm tường, em làm ơn cho bạn anh một phản ứng tốt đi, anh còn phải trả lời cho bên kia."
Hạ Hi ôm sách ở trong lòng, cúi đầu không nói gì.
"Em biết A Hành cũng không phải ngày một ngày hai, cậu ta là loại người thay lòng đổi dạ sao? Em đừng nghĩ ngợi lung tung mà ảnh hưởng tới việc thi vào trường cao đẳng, nếu vậy thì không phải làm cho cậu ta áy náy cả đời hay sao? Được rồi, đừng giận hờn nữa, tối nay tám giờ cậu ta sẽ gọi điện thoại tới nhà em, em ngàn vạn lần phải nhận đó nha..."
Vương Vĩ đặc biệt vì bạn thân mà tận tình khuyên nhủ thật lâu, mãi cho đến khi Hạ Hi gật đầu, anh mới đánh chuông thu binh. Nhưng mà Lệ Hành lại bị hội nghị khẩn cấp ở trong đội ngăn trở, chờ đến khi anh lấy tốc độ chạy xa trăm mét tới gọi điện thoại, đợi cả đêm nên Hạ Hi đã đi cùng với Hạ Hoành ra sân bay đón mẹ Hề Diễn Đình đột nhiên về nước.
Sau đó Hạ Hi lại ở trong khách sạn cùng với Hề Diễn Đình. Lệ Hành điện thoại nhưng không tìm được cô, đành phải để cho Sấu Tử viết hộ anh một bức thư, giải thích rằng ở trong buổi diễn tập thử đã bị thương, không muốn làm cho cô lo lắng nên mới gạt cô. Hạ Tri Dư biết anh đi ra bệnh viện ở bên ngoài để tái khám nên mới đi theo anh, vì vậy mà hai người mới cùng nhau trở về. Sau đó, anh cầm tay phải đang đau lên run run viết cho cô, "Tiểu Thất, bây giờ anh không dám nói với em phải tin tưởng anh vào trong lúc này, bởi vì anh sợ những lời này sẽ làm em nghĩ anh đang lấy cớ để buộc em phải tin tưởng anh. Mà anh cùng với cô ấy thật sự không có chuyện gì hết. Anh không thể phủ nhận từ trước tới nay cô ấy vẫn chưa buông tha anh, anh cũng chưa từng cho cô ấy một chút xíu hi vọng hoặc đường sống nào, tâm ý của anh trước sau vẫn kiên định, anh yêu em, và chỉ yêu mỗi em thôi! Em phải đồng ý với anh, thi thật tốt, ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm ảnh hưởng tới cuộc thi vào cao đẳng, anh sẽ mau trở về, em chờ anh!"
Tin rằng nếu như Hạ Hi nhìn thấy bức thư này thì cô sẽ tỉnh táo lại, cho dù có nghi ngờ gì, thì cũng sẽ thi thật tốt rồi chờ Lệ Hành trở về giáp mặt nói chuyện rõ ràng. Nhưng có một câu nói kêu là nhà dột còn gặp mưa to, đi thuyền lại trùng hợp ngược gió, vốn là ở trong lớp của Hạ Hi có một bạn nam sơ ý làm mất bức thư này nhưng không dám nói với cô, sau đó thì mẹ của Lệ Hành bất ngờ tới thăm, rồi lại từ cái khổ này tới cái khổ khác.
Mẹ Lệ có bộ dáng hơn năm mươi, bị năm tháng tẩy rửa nên đã làm khoé mắt bà có dấu vết đuôi cá nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén giống như Lệ Hành.
Đánh giá Hạ Hi xong, mẹ Lệ đột nhiên lên tiếng, "Hèn gì tôi cứ thấy kỳ quái làm sao đấy, cứ mỗi lần Lệ Hành được nghỉ phép nó lại không về nhà, thì ra là nó ở cùng với cô."
Hạ Hi chưa từng trải qua tình huống như vậy, hơn nữa đứng trước mặt cô giờ là mẹ của Lệ Hành. Cho dù trước mắt có náo loạn với anh như thế nào, thì trong lòng cô vẫn ôm một tia hi vọng, mặc dù là nguyên nhân gì nhưng nghe trong giọng của mẹ Lệ hình như không được tốt lắm, nên cô chỉ ngoan ngoãn đứng đó, không biết nên trả lời như thế nào trong lúc này.dღđ。l。qღđ
Trên thực tế mẹ Lệ cũng không cần cô phải trả lời, bà tự nói, "Tuổi còn nhỏ thì nên lấy chuyện học làm chính, có một số chuyện cũng không cần phải nghĩ quá sớm, suy cho cùng tính tình còn chưa có ổn định, nếu như làm chuyện gì khác người thì cũng sẽ không được tốt lắm."
Hạ Hi nhìn bà, trong ánh mắt bắt đầu lan tràn cảm xúc bị tổn thương, đứng im lặng ở một bên, cuối cùng cô cũng mở miệng, "Dì à, chúng con..."
Nhưng mẹ Lệ cũng không cho cô có cơ hội giải thích, liền nói, "Ba của A Hành và ba của Tri Dư là chiến hữu, hai đứa nhỏ lại rất có duyên khi thi cùng vào một trường, hai nhà của chúng tôi đều cho rằng chúng nó rất hợp nhau. Đều là quân nhân, nên trên sự nghiệp có thể giúp đỡ lẫn nhau, trong sinh hoạt Tri Dư cũng đã tỏ ý của mình, con bé sẽ tôn trọng sự lựa chọn của A Hành, thằng bé đi đâu con bé cũng sẽ đi theo đấy, như vậy cũng tránh được việc vất vả vì phải ở riêng..."
Hiện tại đều đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn muốn ép duyên sao? Hạ Hi không có cách nào đồng ý với cách nói của mẹ Lệ, cô cũng trả lời thẳng, "Ý của dì là muốn con rời xa Lệ Hành, thành toàn cho anh ấy và Hạ Tri Dư sao?"
"Tôi biết cô đang nghĩ gì. Hiện tại thì A Hành cực kỳ yêu cô, nếu không thằng bé cũng sẽ không bị ghi lỗi nặng trong phần đánh giá, nhưng cô có biết không, cô đã làm ảnh hưởng tới tương lai của nó, tôi không hi vọng chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nữa." Biết Lệ Hành bị trường học xử phạt, mẹ Lệ rất là tức giận, nhưng bà lại không gọi điện hỏi Lệ Hành về chuyện này, chẳng qua sau khi biết chút tin bà lập tức chạy tới gặp Hạ Hi.
Cùng giận dỗi với Lệ Hành là một chuyện, bị bậc bề trên can thiệp làm cho hai người tách ra lại là một chuyện khác. Hạ Hi không muốn nghe tiếp, vì thế cô liền nói, "Thật xin lỗi dì, có lẽ dì đã tìm lầm đối tượng để nói chuyện rồi. Hai chúng ta đều không có cùng một lời nói, nên dì và con không thể nói chuyện tiếp. Nếu như dì không có chuyện khác, thì có thể cho chép con trở về đi học hay không?"dღđ。l。qღđ
"Nghe nói mẹ của cô từ nhỏ đã không sống chung cùng với cô, Hạ Hi bây giờ cô còn nhỏ, có thể cô sẽ không hiểu rằng một người phụ nữ cần phải chăm sóc cho chồng của mình, không có người nào muốn sống trong lo sợ." Cố gắng dừng lại một chút, mẹ Lệ lại nhấn mạnh, "Làm quân tẩu lại càng không dễ dàng, là loại người phải chống đỡ cả sinh hoạt vất vả của gia đình, không phải người nào cũng có thể tưởng tượng được. Tôi nghĩ ở trong mắt mẹ của cô cũng không thể nào chấp nhận làm người phụ nữ tốt này được, nếu bà ấy mà tốt thì cũng đã không ly hôn với ba cô, vậy cô có thể nói cái đó với nghề nghiệp của ba cô không có chút quan hệ nào sao? Tôi không muốn cô và A Hành đi vào con đường của cha mẹ cô, tôi dám khẳng định Tri Dư càng thích hợp với A Hành hơn so với cô. Cho nên tôi không đồng ý chuyện cô và A Hành, hi vọng cô sẽ không quấn lấy thằng bé nữa."
Nếu như không có nói tới ba và mẹ kính yêu của cô, chắc cô sẽ không phản bác tới cùng, bởi vì ý kiến và cách nói của bà quá mứ cổ hủ. Nhưng chuyện này lại làm liên luỵ ba mẹ cô, Hạ Hi không thể nào bình tĩnh mà đối mặt, cực tức ở trong ngực cũng được kéo nhanh lên, cô lạnh lùng hỏi, "Dì đối với chuyện nhà của con biết rõ như vậy, là ai đã nói cho dì?"
Mẹ Lệ tránh nói vào chuyện đó, "Người nào nói đã không còn quan trọng, quan trọng đây là sự thật."
Ánh mắt của Hạ Hi bỗng nhiên trở nên sắc bén vài phần, cô nói lại, "Có phải là sự thật hay không thì không có quan hệ gì với dì cả! Cái gì gọi là đi vào đường của ba mẹ con? Bọn họ ly hôn, thì dì có tư cách phán xét bọn họ sao?"
Mẹ Lệ liền đuối lý, thấy Hạ Hi tuổi còn nhỏ nhưng mà sắc bén như vậy nên cũng không muốn dây dưa tiếp, bà có chút không kiên nhẫn nói, "Làm sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy? Tôi là mẹ của A Hành, là bề trên của cô đấy. Thôi, tôi không muốn so đo với một đứa trẻ như cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hôn nhân mà không nhận được sự chúc phúc từ phía gia đình thì rất khó mà hạnh phúc, cô hãy suy nghĩ kỹ đi."
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Hi chưa bao giờ chịu uất ức như thế này, lòng của cô như bị kim đâm vào, đau đến nỗi không thể đứng dậy, khi cố gắng ổn định lại cảm xúc, cô quật cường nói, "Con không có tính gả cho con trai của dì, nói chung dì có thể yên tâm."
"Vậy thì quá tốt." Mẹ Lệ mỉm cười, "Tôi cũng thật sự không có cách nào có thể chấp nhận một cô gái không biết phép tắc và tôn trọng người lớn làm con dâu."dღđ。l。qღđ
Nhìn bóng dáng mẹ Lệ biến mất ở góc đường, cảm xúc Hạ Hi đột nhiên bị bung ra, ở trên phố người đến người đi, cô chợt ôm mặt ngồi xổm xuống...
Tối hôm đó, Hạ Hi nằm ở trong lòng Hề Diễn Đình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thì thào nói mơ, "Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ trở về đi có được hay không, con và ba đều cần mẹ..."
Tim của Hề Diễn Đình bởi vì một câu nói của con gái mà bắt đầu co rút đau đớn, sờ mái tóc mềm mại của Hạ Hi, nước mắt của bà rơi xuống từng giọt. Sau đó bà gọi điện cho Hạ Hoành, nghe được giọng nói trầm ổn của ông vẫn như lúc trước dịu dàng hỏi bà, "Sao vậy Diễn Đình, sao giờ còn chưa ngủ?" Đột nhiên lại ngừng lại.
Sau một lúc không nghe thấy tiếp trả lời, Hạ Hoành đang xem công văn ở trong thư phòng có phần lo lắng hỏi tới, "Diễn Đình, nói chuyện đi chứ, đã xảy ra chuyện gì? Anh lập tức tới ngay."
Hề Diễn Đình nghẹn ngào nói, "Hạ Hoành, thật xin lỗi..!"
Hạ Hoành ở đầu bên kia điện thoại cứng người tại chỗ, sau một lúc ông mới hồi phục lại tinh thần, ông áy náy nói, "Ừ, anh có lỗi với em, anh không thể cho em cảm giác an toàn."
Hề Diễn Đình khóc, "Không phải, em..." Bà không nói được nữa, chẳng qua chỉ cầm lấy ống nghe nước mắt lại càng rơi không ngừng.dღđ。l。qღđ
Vợ trước yếu ớt mà ông yêu nhất đang khóc, Hạ Hoành cảm thấy rất đau lòng, ông liền nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng khóc nữa, sáng ngày mai mắt sẽ sưng đấy. Tiểu Thất đã ngủ chưa? Để anh tới đó xem hai người."
Hề Diễn Đình nghe vậy khóc nói, "Khuya lắm rồi anh không cần tới đây đâu, anh tới sẽ đánh thức con gái..."
Hạ Hoành biết vợ mình đang từ chối, ông không thể làm như không nghe thấy nên đành thở dài, sau đó nói, "Ngày mai em trở về nhà đi, dù sao khách sạn vẫn kém hơn so với ở nhà." Sợ bà hiểu lầm, ông lại giải thích, "Ngày mai anh phải đi công tác, mấy ngày nữa mới về."dღđ。l。qღđ
Hề Diễn Đình không có trả lời, chẳng qua chỉ mang theo thanh âm nức nở nói, "Chờ con gái kết thúc cuộc thi vào cao đẳng, em muốn mang con về ở với em trong một khoảng thời gian ngắn, dù sao ba mẹ cũng nói muốn gặp cháu ngoại. Trước khi vào học em sẽ đưa con bé trở về, có được hay không?"
Hạ Hoành kích động hỏi, "Vậy em có trở về không?" Có thể tưởng tượng đến cuộc sống hoàn toàn mới của bà, ông chỉ có thể nói, "Vậy được thôi."
Bán Sinh Thục Bán Sinh Thục - Mộc Thanh Vũ