Số lần đọc/download: 4037 / 57
Cập nhật: 2015-07-20 10:30:05 +0700
Tiết Mục Nguy Hiểm Chết Người
D
àn nhạc dạo bài mở màn thật là nhộn.
Trên sân khấu xiếc, ở lối cửa ra chính, một hàng người mặc đồng phục đứng chỉnh tề. Buổi diễn bắt đầu.
Hết nghệ sĩ tung hứng đến nghệ sĩ uốn dẻo rồi lại đến nghệ sĩ nhào lộn biểu diễn... Kìa, một cô bé Số Ba mảnh dẻ, mềm mại đang bước ra sân khấu. Cô bé biểu diễn tiết mục mềm dẻo: theo điệu nhạc đầu tiên cô bé từ từ uốn mình thành Số Sáu, rồi Số Chín và cuối cùng thành Số Tám!
Tiếp đó một kỵ sĩ trẻ tuổi là một cô bé Số Năm duyên dáng nhảy múa trên lưng ngựa, cô ta cứ đứng trên mình con ngựa đang phi nước đại mà nhẩy qua một cái vòng, chiếc đầu xinh xinh của cô bé cứ ngoăn ngoắt ngoẹo sang bên phải rồi lại ngoẹo sang bên trái làm cho chẳng ai phân biệt được đó là Số Năm hay là Số Ba nữa.
Rồi một nghệ ảo thuật bước ra sân khấu. Anh ta xắn tay áo lên và đề nghị mỗi khán giả hãy nghĩ ra một số.
- Tất cả đã nghĩ xong chưa? - Anh ta hỏi.
- Xong rồi! - Khán giả đồng thanh đáp.
Mấy người bạn đường của tôi cũng nghĩ nhẩm một số là số 11.
- Bây giờ đề nghị nhân con số của mình với 6. - Nghệ sĩ ảo thuật nói.
- Mười một nhân với sáu là sáu mươi sáu. - Ta-nhi-a lẩm nhẩm.
- Cộng thêm 21 vào số vừa tính được. - Nghệ sĩ ảo thuật ra lệnh. - Cộng xong chưa?
Bọn trẻ của tôi cộng được 87.
- Thế! Chia tổng ấy cho 3 (Hai mươi chín! - Xê-va huých tôi) - Rồi trừ đi cho 5 (Còn hai mươi bốn. - bọn trẻ thì thầm). Chia cho 2. - Nghệ sĩ ảo thuật liên tiếp ra lệnh. - Chia xong chưa?
- Sắp xong rồi. - Có ai trong hàng ghế khán giả kêu lên - Thêm một phút nữa đã. Thôi, xong rồi!
- Được mười hai. - Bọn trẻ nhìn nhau.
- Chỉ còn một việc nữa là trừ đi một. - Nghệ ảo thuật nói. - Tôi tuyên bố với các bạn là người nào cũng tìm ra đáp số đúng bằng số mình đã nghĩ ban đầu. Có đúng thế không?
- Đúng! - Xê-va hét lên. - Mười một!
- Đúng! - Tứ phía nhao nhao lên. - Tám! Đúng! Sáu! Đúng! Năm, mười bảy, bốn!
Nghệ sĩ ảo thuật nghiêng mình cúi chào khắp phía, trong tiếng vỗ tay như pháo ran. Sau đó anh ta chuyển sang trò khác.
- Trong hộp này đựng những "số không" bình thường. Các bạn đều quen biết cả. Tôi sẽ lấy cái rìu này chặt mỗi Số không thành nhiều mảnh. (Cả rạp giật mình đánh thót). Đây, số không này chặt làm năm khúc, số không này chặt làm bảy khúc, số không này chặt làm ba mươi hai khúc. Xong rồi! Bây giờ các bạn hãy nhìn vào trong hộp. Hoàn toàn không có gì nhé. Tôi ném các mảnh số không vào, rồi lấy khăn đậy hộp lại. Chú ý này!
Nghệ sĩ ảo thuật gõ chiếc đũa màu nhiệm vào thành hộp rồi hô: "Úm ba la!
úm ba la! Chui ra toàn số không này!".
Anh ta hất thật nhanh khăn đậy hộp lên. Các số không thi nhau nhảy vọt từ trong hộp ra, ai nấy đều lành nguyên chẳng suy xuyển gì hết!
Người xem khoái trá như điên cuồng. Nghệ sĩ ảo thuật nói:
- Các bạn xem, dù tôi có chia nhỏ Số Không thành bao nhiêu phần thì nó vẫn cứ là số không! Số Không chia cho bất cứ số nào vẫn là số không! Bây giờ, - anh ta nói tiếp ra vẻ bí mật, - tôi sẽ biểu diễn các bạn xem một trò ảo thuật khủng khiếp nhất. Xin mời một bạn lên đây. Chú Tí Hon bé nhất cũng được. Tôi sẽ chia chú bé đó cho số không để các bạn xem. Ai muốn lên nào?
Chẳng một ai dám ló mặt.
- Thế nào? - Nghệ sĩ ảo thuật nhún vai. - Thôi đành phải gọi mấy người phụ việc của tôi vậy.
Anh ta vỗ tay một cái. Lập tức thấy một cô bé Số Một khẳng khiu, mặc váy lụa hồng và một chú bé Số Không chạy ra sân khấu.
- Tôi sẽ chia cô bé Số Một này cho Số Không! Ai nhát gan thì xin quay mặt đi. Thôi, tốt nhất là tôi lấy tấm vải này đậy hai cô cậu này lại. Thế! Bây giờ đưa cho họ dấu chia... Chuẩn bị! Và nghệ sĩ ảo thuật hô một câu thần chú:
Chia cho Số Không, Hiện mau! Hiện mau!
Một ánh chớp lóe lên, rồi sấm nổ rền.
Tấm vải phủ bỗng bị đội lên, và từ phía dưới nhô lên... một người khổng lồ! Người Khổng Lồ lớn mau như thổi. Chẳng mấy chốc đầu ông ta đã chạm
vòm rạp xiếc. Rồi ông ta chọc thủng cả mái nhà bạt, và cứ thế người Khổng Lồ
lớn mãi, lớn mãi...
Khán giả hoảng quá, co rúm lại với nhau kêu toáng lên:
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Nghệ sĩ ảo thuật vung cây đũa thần. Thế người Khổng Lồ biến đi trong chớp mắt. Trên sân khấu còn trơ lại cô bé Số Một khẳng khiu và chú Số Không bé oắt.
- Bây giờ các bạn đã thấy, - nghệ sĩ nói. - ngay dù chia Một cho Không cũng nguy hiểm đến mức nào.
Anh ta nghiêng mình duyên dáng chào khảo giả rồi lùi khỏi sân khấu giữa tiếng hoan hô như sấm dậy.
Xê-va vội hỏi:
- Anh ấy làm thế nào nhỉ? Người Khổng Lồ từ đâu hiện ra vậy?
- Thế mới là ảo thuật chứ, hiểu ngay được thì còn ra cái gì nữa, - tôi đáp, - nhưng để rồi sau đây anh sẽ giải thích cho mà nghe. Còn bây giờ hãy xem tiết mục hề đã.
Trên sân khấu có hai anh hề bước ra từ hai phía: một anh trắng như bột tên là
Túc và một anh hung hung như da quả cam tên là Tốc.
- Cậu vừa lỉnh đi đâu đấy, hả Tốc? - Túc hỏi.
- Tớ đi mua quà cho cậu. Mua mơ!
- Tớ thích mơ lắm. Thế mơ đâu?
- Dọc đường tớ chén rồi.
- Chén hết à?
- Ừ, hết nhẵn. Rồi tớ lại quay trở lại hàng mơ mua nữa. Nhưng chỉ mua bằng nửa lần trước thôi.
- Thế đâu?
- Tớ lại chén hết!
Túc cáu, cầm gậy định phang.
- Khoan, khoan! - Tốc kêu lên. - Tớ lại quay trở lại hàng mơ mua nữa nhưng chỉ mua bằng một phần tư lần đầu.
- Cậu lại chén hết chứ gì?
- Ừ, tớ lại chén hết... Rồi tớ lại quay lại, mua bằng một phần tám lần đầu. Rồi tớ lại chén hết. - Tốc cười sằng sặc. - Cứ như thế tớ đã quay lại mua năm lần. Mỗi lần lại mua ít bằng nửa lần trước. Cậu xem, tớ có quên cậu đâu.
- Thế nhưng cậu có mang về cho tớ được quả mơ nào không?
- Tất nhiên là có. Đây!
- Được mỗi một quả thôi à?
- Nhưng tớ hết sạch tiền rồi.
- Thế cậu đã chén cả thảy bao nhiêu quả?
- Tớ không đếm. Cậu thử tính xem!
- Cậu ăn mà tớ lại phải tính à?
- Nếu cậu không biết số học thì cậu nhờ khán giả tính giúp vậy. Túc liền quay về phía khán giả nói:
- Các bạn có biết thằng Tốc nó ăn bao nhiêu mơ không?
ả rạp ồn ào. Người ta tính toán, người ta tranh cãi. Ô-lếch là người giải bài toán trước tiên.
- Tốc ăn sáu mươi hai quả.
- Sai rồi! - Tốc quát to. - Sáu mươi ba quả chứ. - Vừa nói anh hề vừa giật quả mơ trong tay Túc bò vào mồm nhai ngấu nghiến. - Đây cũng là quả thứ sáu mươi ba.
- Xưa nay cậu vẫn phàm ăn như thế à? - Túc hỏi.
- Ừ. Hôm qua tớ chén một lúc hết mười hai thanh sô-cô-la, mười lăm cái bánh nướng và hai chục que kem. Ăn hết nhiều thế đấy!
- Có làm sao không?
- À, bị đau bụng một trận mê tơi.
Cuối cùng hai anh hề cùng nhau giải một bài toán: hai cái vòi nước cùng chảy một lúc thì sau bao lâu đầy bể. Đáng lẽ là vòi nước, Túc và Tốc lại lăm lăm cầm ống dẫn nước cứu hỏa. Hai anh hề vấp ngã lăn kềnh, nước phun ướt lướt thướt mà vẫn không sao giải nổi bài toán. Hai người ướt sũng từ từ rút lui khỏi sân khấu.
Một người Tí Hon mặc áo choàng từ cửa chính đi ra trịnh trọng tuyên bố:
- Tiết mục nguy hiểm chết người! Các phân số đu bay.
Người ta thả từ trên vòm rạp xiếc xuống hai dây đu. Hai dây du đưa qua lại ngược chiều nhau.
Bốn cô bé Tí Hon chạy ra sân khấu. Số Hai, Số Ba, Số Bốn và Số Năm. Họ leo thoăn thoắt lên đu. Số Hai và Số Ba ở đu bên trái. Số Bốn và Số Năm ở đu bên phải. Số Hai và Số Bốn đứng thẳng trên thanh ngang, hai tay bám lấy dây đu.
Còn hai diễn viên kia thì bám lấy thanh ngang, treo lơ lửng phía dưới. Họ đu đều đều, nhè nhẹ và làm những động tác đẹp mắt: họ vươn thẳng như chim én, rồi uốn ngược lại chúc đầu dưới... Sau đó họ cùng ngồi lên thanh ngang để nghỉ chốc lát. Người Tí Hon mặc áo choàng tuyên bố:
- Chú ý! Tiết mục cuối cùng: chia các phân số!
Tiếng trống nổi lên dồn đập báo trước một tình huống nguy hiểm.
Các diễn viên lại trở về vị trí lúc đầu, và chúng tôi hiểu rằng họ đang biểu diễn hai phân số. Giữa hai phân số bỗng xuất hiện hai chấm sáng. Đó là dấu chia.
Các diễn viên liếc nhìn xuống phía dưới xem lưới bảo hiểm đã căng chưa. Nếu không có lưới bảo hiểm thì không được biểu diễn tiết mục này. Sau một giây chăm chú, thế là... "Hấp!" - người chỉ huy ra lệnh.
Số Năm lập tức vừa nhảy lộn nhào trên không trung vừa bay vút lên cái đu thứ hai và đứng ngay bên cạnh Số Hai. Đồng thời số Bốn nhảy lao vút xuống bám lấy thanh ngang đu, bên cạnh Số Ba.
Giữa các chữ số bỗng lóe lên hai dấu nhân, giống như trong buổi tranh luận. Đèn tắt phụt rồi lại bật sáng lên ngay, và trên chiếc đu thứ nhất đã thấy đung
đưa phân số 10 rồi.
12
Cả rạp khoái chí hò hét ầm ĩ:
- Nữa! Nữa!... - tứ phía người ta nhao nhao lên đề nghị.
Các diễn viên đành phải biểu diễn lại. Nhưng lần này thì số chia và số bị chia đổi chỗ cho nhau.
Khi đèn bật sáng, trên đu đung đưa một phân số mới: 12.
10
Xê-va kêu lên:
- A! Cũng là phân số ấy, nhưng đảo ngược!
- Thế mới là xiếc chứ, - Ô-lếch nhận xét oang oang.
Các diễn viên nhẹ nhàng tụt xuống đất. Buổi biểu diễn thế là kết thúc.