Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 17
B
uổi chiều hôm đó bọn tôi hẹn gặp nhau ở nhà kho trong trang trại Cassie.
Khi tôi chường mặt ra trong bộ đồ biến hình, chân không giày, đứa nào cũng biết liền là tôi hổng có đi xe bus tới.
Anh Jake và Marco đang tựa mình lên những bao cỏ. Tobias thì đậu trên chiếc xà ngang. Ngó cậu ấy trở lại lốt chim như thế lòng tôi lại nhói lên…
“Chào Rachel.” Marco nói giọng nửa đùa nửa nghi ngại. “Bồ biến thành con gì rồi đó?”
Cassie đang mắc thay băng cho một con chim cắt bị thương ở cánh.
“Rachel.” Cassie nói. “Bồ giúp mình một tay được chứ? Sao bữa nay hổng thấy bồ ở trường?”
Tôi phụ Cassie giữ chặt con chim đang vẫy vùng. Chim cắt là loài chim nhỏ thuộc họ diều hâu. Con chim cắt này tìm cách mổ tôi bằng được nhưng nó quá yếu nên cú mổ chẳng nhằm nhò gì.
“Hồi sớm nay mình thấy muốn bịnh nên nằm nhà luôn.” Tôi trả lời Cassie.
“Em tới đây bằng cách nào vậy, Rachel?” Anh Jake hỏi.
Cassie đã băng bó xong, nhỏ đỡ con chim cắt từ tay tôi. Tôi quay nhìn vô mắt anh Jake. “Em bay đó, hổng sao chứ?”
Jake liếc Cassie rồi liếc qua Marco. “Con gấu mà em biến hình hôm bữa qua… Em một mình tới Lâm Viên thu nạp nó phải không?”
“Không đâu.” Tôi đáp. “Em gặp nó ở khu thương xá đấy.”
“Được rồi.” Anh Jake gật đầu. “Và bữa nay thì em cúp cua, cuối cùng là biến hình… em biến thành con gì vậy?”
“Thành đại bàng.” Tobias xen vào. “Chiều nay tui thấy một con đại bàng đầu bạc cưỡi trên luồng khí nóng. Lẽ ra tui phải đoán được là ai, vì nó ở trên trời quá lâu và bay lượn theo kiểu một con ó Buzzard. Đại bàng thứ thiệt thì phải đậu lại sau một hồi bay trên không kia.”
“Bồ biết tui có cái riêng như vậy là tốt đó.” Tôi châm biếm.
Anh Jake ngó tôi với ánh mắt sắc như dao. “Em đã ở trong lốt biến hình suốt buổi chiều?”
“Thì sao?” Tôi đáp.
Anh Jake nhảy dựng lên. “Rachel, nếu em làm điều gì ngu xuẩn thì cuối cùng cả bọn sẽ lãnh đủ. Em đi thu nạp một con gấu xám mà không có ai hỗ trợ? Em có thể tự đẩy mình vô chỗ chết đó.”
“Vậy thì sao nào?” Tôi phản pháo. “Anh đã nghe người Ellimist nói rồi mà. Chúng ta đã thất bại. Phe Yeerk một, phe người zero. Chúng ta thua. Vậy thì còn ai để ý đến chuyện em cúp cua để bay lượn trên trời kia chứ?”
Đột nhiên anh Jake chùng hẳn xuống. “Rachel à, anh hổng tranh cãi với em. Anh chẳng biết vấn đề của em là gì, nhưng liệu chính em có biết không? Em phải tự giải quyết thôi.”
Tôi chưa bao giờ thấy anh Jake oải đến vậy. Phút trước ảnh còn là một anh Jake mạnh mẽ, thủ lĩnh của hội Animorph; phút sau trông ảnh như đã hết hơi. Hai con mắt ảnh đỏ vằn. Anh chớp mắt lia lịa. Ngó bộ chỉ thở thôi cũng không đủ sức.
“Ba em muốn em đi với ông tới tiểu bang khác.” Tôi thú thiệt.
Tụi bạn ngó tôi chằm chằm. Ánh mắt đứa nào cũng đờ đẫn mệt mỏi hổng khác mấy anh Jake.
“Vậy bồ tính sao?” Cassie hỏi.
Tôi vung tay lên trời. “Tụi mình còn bao nhiêu việc phải lo… Còn số phận Trái Đất và loài người thì sao?”
“Mỗi người có một nỗi lo khác nhau.” Cassie chỉnh lại. “Mình biết bồ nghĩ như thế nào về ba bồ mà.”
“Ba mình đã sai lầm khi đổ xuống đầu mình chuyện này!” Tôi dằn giọng. “Ý mình là… mấy bồ biết đó… ý mình là…”
Thiệt là kỳ quặc. Đột nhiên tôi cảm thấy như nghẹn cổ. Như thể tôi sắp nổ tung. Như thể trí óc tôi đã vuột khỏi sự kiểm soát.
“Cứ như là… mình phải làm gì bây giờ?” Tôi hét lên. “Sau những gì đã xảy ra đêm qua… sau tất cả những chuyện đó, mình phải quyết định sẽ làm đau lòng ai đây: Mẹ mình hay ba mình? Và mấy bồ nữa chứ? Và…”
“Thôi nào Rachel.” Marco dịu giọng. “Bình tĩnh đi. Coi kìa, bồ là Xena…”
“KHÔNG! Tui hổng phải là thứ nhân vật trong ba cái truyện tranh vớ vẩn của bồ đâu, Marco. Tui sợ hết vía đó. Tui sợ những gì đã xảy ra đêm qua. Chỉ biết rằng có một nơi chốn như thế tồn tại dưới lòng đất là tui đủ sợ rồi. Tui chỉ muốn chạy nhưng lại hổng dám… Nhưng giờ khác rồi. Người thì bảo “Ồ, chỉ cần tới ở với ba và hai ba con mình sẽ đi coi đá banh.” Người thì lại nói 'Ê, quên cái chuyện qua tiểu bang khác đi, bọn ta đã dành cho mấy người một hành tinh khác đây.' Và càng thấy thêm một lối thóat, tui càng sợ hãi hơn…”
Một lúc lâu, chẳng ai nói câu nào.
Marco thở dài thườn thượt. “Tui nghĩ lại rồi. Tui đổi ý. Nếu người Ellimist hỏi lại, tui sẽ biểu quyết thuận.”
“Cái gì?” Anh Jake hỏi. “Vì sao?”
Marco nhún vai.” Rachel đã lung lay. Và nếu nhỏ đã lung lay, những đứa còn lại trong tụi mình sẽ trì được bao lâu đây?”
“Im đi Marco, tui hổng còn lòng dạ nào nghe bồ giỡn đâu nha.” Tôi sửa lưng cậu ta.
“Tui cũng giống bồ thôi.” Marco nói giọng buồn nản. “Bồ có biết đêm qua tui ngủ được bao lâu không? Hổng đầy một tiếng đồng hồ. Toàn ác mộng thôi. Bữa nay tui cứ như cái hồn ma vật vờ trong lớp ấy. Tui cảm thấy như thể… cứ như toàn bộ lớp da của tôi bị chà bằng giấy nhám. Tui bồn chồn, sợ hãi. Tui căng thẳng cực độ.”
“Điều ấy tất sẽ xảy ra thôi.” Anh Jake nói.
“Câu chuyện này ngay từ đầu đã điên khùng rồi mà.” Marco tiếp tục. “Một nhúm nhóc tì mà dám chọi lại cuộc xâm lăng của bọn người vũ trụ? Thử coi chuyện gì đã xảy ra? Tobias bị kẹt cứng trong lốt diều hâu. Rachel thì bắt đầu coi biến hình là một cách để trốn tránh các vấn đề riêng tư. Có một đêm tui thức dậy trên giường và hổng biết tui là ai nữa. Tui hổng biết mình đang có hai tay hay là những chiếc vảy cá hay là vuốt chim đây? Có thể với bồ và Cassie thì không hề hấn gì, Jake à. Nhưng tui cũng chẳng tin vậy đâu.”
“Tất cả những gì tụi mình làm rốt cục cũng chỉ đưa tới thất bại mà thôi.” Marco tuyên bố. “Tụi mình trêu ngươi lũ Yeerk. Có thể tụi mình đã làm nổ tung một phi thuyền, hay đạt được vài thành công cỏn con. Nhưng cuộc xâm lăng thì cứ tiến tới. Và tất cả những gì tụi mình làm chỉ là vừa vặn thóat thân. Tụi mình hệt một đội bóng chày chẳng bao giờ thắng nổi một trận đấu. Và bây giờ, cứ theo người Ellimist thì tụi mình biết là sắp thua cả mùa bóng rồi. Tụi mình hổng vô nổi trận chung kết đâu.”
“Mình cóc cần.” Anh Jake nói. “Mình không bỏ cuộc đâu.”
“Jake à.” Cassie lên tiếng. “Bồ có thấy cái này không?” Nhỏ giơ cánh tay trái lên và chỉ một vết sẹo bên cổ tay. “Mình bị một con ó mổ đó. Nó bị sa bẫy và gãy chân. Mình tìm cách gỡ nó ra để cứu nó. Thế mà nó mổ mình.”
“Tụi mình đâu có phải là ó.” Jake cự lại.
“Chẳng phải ó là gì nếu so sánh với người Ellimist?” Cassie biện luận. “Biết đâu ổng có lý? Có thể đúng là ổng đang tìm cách cứu vãn một phần của giống người? Đúng là ổng đang tìm cách gỡ chúng ta ra khỏi bẫy và bó lại những chiếc xương gẫy cho ta?”
“Cassie nói trúng đó.” Marco hùa theo. “Tui sẽ để mặc cho người Ellimist gỡ cẳng tui ra khỏi bẫy. Nhưng trước hết tui phải đặt vài điều kiện. Phải có một số người đi cùng với tui. Nếu người Ellimist có thể cứu những người ấy cùng với tui, thì tui phải nói đồng ý thôi.”
Marco nhìn tôi. Rồi đến anh Jake và Cassie cũng nhìn tôi. Đã có hai phiếu chống hai. Marco, Cassie với Tobias và Jake. Tôi là lá phiếu quyết định.
Thế có nghĩa là không còn các cuộc uýnh nhau. Sẽ không còn những quyết định khổ tâm mà tôi phải chọn lựa nữa.
Tôi mở miệng. Tôi bắt đầu nói.
TA ĐÃ HỨA LÀ TA SẼ HỎI LẠI CÁC CÔ CẬU.
“Ờ hờ.” Marco bị bất ngờ.
TA SẼ CHỈ CHO CÁC CÔ CẬU CÁI MÀ CÔ CẬU CẦN BIẾT.