Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 17
“M
ọi người dự trữ càng nhiều không khí càng tốt,” Tôi nhắc lại. “Tụi mình sắp phải xuống sâu đấy.”
Chúng tôi lặn gần như theo chiều thẳng đứng xuống lòng biển. Xuống, xuống nữa, để lại phía sau cái hàng rào sáng trắng. Giã từ mặt trời. Giã từ ánh sáng. Giã từ không khí mà chúng tôi cần cũng ngang với con người cần.
Tôi định vị được một đàn cá ở phía trước, ngay bên dưới chúng tôi. Nhưng chúng tôi đâu có tới đây để ăn uống. Chúng tôi bơi xuyên qua đàn cá và tiếp tục đâm thẳng xuống. Cho tới khi trông thấy đáy biển.
Chúng tôi xoài ra và rà sát đáy biển giống như những chiếc máy bay phản lực bay sạt ngọn cây. Bên trên những bãi rong biển rập rờn. Xuyên qua những đàn cá đang lao lên như tên. Bên trên những bãi đá bám đầy hà, nơi trú ngụ của hàng ngàn thứ tôm cua, cầu gai, sâu và ốc lạ kỳ.
Phía trước có một vồng đất, một kiểu đồi thấp chạy dài, Chúng tôi lao qua đấy.
“Mình bắt đầu cảm thấy thèm hít một ít một hơi không khí rồi đấy,” Rachel kêu “Còn bao xa nữa…”
Ngay lúc đó chúng tôi trông thấy nó.
Trông thấy nó, phải, nhưng khó mà tin nổi.
Tôi đã quá quen nhìn thấy những điều tưởng chừng không có thật: nào người ngoài hành tinh, nào phi thuyền không gian, nào bè bạn hóa thú. Nhưng vật này thì… quả thật là điên cái đầu.
Nó hình tròn. Tròn như cái mâm. Một cái mâm rất to. Đường kính phải tới tám trăm mét.
Nó được chụp kín bằng một cái vòm trong suốt làm bằng kính hay thứ gì đó mà người Andalite dùng thay cho kính.
Và bên trong cái vòm, được bảo vệ khỏi sức ép của nước, là thứ gì đó trông rất giống một công viên.
Một công viên, trong cái vòm làm bằng chất dẻo, ở dưới đáy đại dương!
Có cỏ, màu xanh lơ hơn là xanh lục, nhưng trông vẫn giống cỏ. Có những cây trông như các nhánh súp lơ khổng lồ. Và những cây khác giống những đọt măng tây màu da cam và màu xanh. Ở chính giữa là một cái hồ nho nhỏ, nước xanh trong như pha lê, từ dưới nước mọc lên những tinh thể màu xanh lục trong suốt kỳ ảo trông như những bông tuyết lạ thường.
“Oa!” Marco thốt lên.
“Đó là những thứ mà bồ trông chờ phải không, Cassie?” Rachel hỏi tôi.
“Mình… mình mơ thấy… mình trông thấy loáng nhoáng cái gì đó… nhưng cái này thì… thật không tin nổi!”
“Mình nghĩ có thể có một cửa sập ở phía dưới,” Marco nói. “Mấy bồ có thấy cái phần thò ra kia không?”
“Mình cứ thử coi sao,” Jake đề nghị. “Mình không thể nhịn thở lâu hơn được nữa.”
Bọn tôi bơi xuống, nhắm cái phần có vẻ khác biệt so với cả vòm kính. Lúc tới gần, tôi mới thực sự bắt đầu cảm nhận được kích thước của vòm. Giống hệt như khi ta tới gần một sân vận động cực lớn vậy. Mà còn bự hơn nữa kìa, giá mà các bạn có thể hình dung nổi.
“Cửa sập đây rồi.” Rachel thông báo. Nhỏ tới trước cả bọn một chút. “Một kiểu cửa bằng kính. Phía bên kia có một phòng nhỏ, rồi một cửa khác dẫn vô trong vòm. Bên cạnh cửa ngoài có một tấm bảng nhỏ màu đỏ.”
“Một là thử vô trỏng, hai là ngoi lên thôi,” Marco kêu khẩn thiết.
“Tấm bảng đỏ có thể là chỗ mở cửa,” Jake nhận định. “Nào thì thử. Hy vọng là nó chạy.” Cậu ấy lấy mỏ ấn vào tấm bảng.
Cửa mở ngay lập tức.
“Phải thử xem có an toàn không đã chứ,” Marco đề nghị.
“Không đủ thời gian đâu,” Tôi nói. Hai lá phổi của tôi đã bỏng rát. Tôi cần không khí lắm rồi.
Cả bốn đứa bơi qua cửa. Lại có một tấm bảng đỏ thứ hai. Tôi lấy mỏ đẩy tấm bảng và đóng cửa lại, giam chúng tôi trong một phòng nhỏ bằng kính. Bọn tôi có thể nhìn ra và nhìn lên, khắp xung quanh là biển cả. Nhưng phía dẫn vào vòm thì đục mờ.
“Sớm muộn gì thì tụi mình cũng tới một bể cá cho coi,” Marco nói.
Nước bắt đầu rút ra khỏi phòng từ từ. Mỗi lúc một chút, giải phóng một khoảng không khí trên đầu khoang đệm. Tôi rướn mũi lên hít khí oxy phước đức.
“Hay lắm, mình hoàn hình được rồi.” Jake nói.
Tôi đã bắt đầu từ trước khi cậu ấy nói. Lúc khoang đệm rút nước đến phân nửa thì tôi đã có thể đứng lên đôi chân người của chính mình.
“Tới nơi rồi,” Marco lên tiếng ngay khi cái miệng người của cậu ta thành hình. “Mình chẳng biết tới chỗ nào, nhưng cuối cùng thì tụi mình cũng đã tới.”
Bây giờ khoang đệm đã rút hết nước. Bốn đứa đứng đó chân trần, chỉ độc một bộ đồ biến hình ướt mèm trên người. Còn một tấm bảng đỏ cuối cùng bên cạnh cái cửa dẫn vô trong vòm.
“Sẵn sàng chưa?” Jake hỏi.
“Sẵn sàng như mọi lúc,” Marco đáp.
Jake ấn tay vào tấm bảng.
Cánh cửa trượt mở. Tôi cảm thấy một làn sóng không khí ấm áp và thơm phức lạ lùng ùa ra.
Tôi thoáng nhìn thấy…
Rồi một ánh chớp sáng rực.
Đột nhiên tôi bất tỉnh.