"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
iki lái chiếc xe hơi thuê đến một khách sạn bên đường gần Willow Cross, rồi bỏ vali trong căn phòng trọ, cô trang điểm lại và trở ra xe.
Bầu trời có nhiều mây, phong cảnh gần như màu xám dưới ánh nắng chiều tà. Cô nhớ lại không khí ở Willow Cross thường như vậy, vì luôn luôn có khói bốc lên từ những nhà ủ thuốc lá rộng lớn và lơ lửng bên trên thung lũng mênh mông. Cô ngắm phong cảnh đồng quê đang chạy ngang, thỉnh thoảng có một biển quảng cáo cơ giới nông nghiệp và xe cũ. Cô hít mạnh để tìm mùi thuốc lá quen thuộc.
Cô lái xe gần tới tốc độ tối đa cho phép, cho đến khi thấy ranh giới của sở nhà, dấu hiệu độc nhất còn lại của cuộc sống mẹ cô. Rồi cô cho xe chạy chậm lại, gần như bò đi, để chuẩn bị cho mình trước khi nhìn thấy lại ngôi nhà, ở đó cô đã biết đến hạnh phúc trong thời thơ ấu và cơn ác mộng đã làm nó chấm dứt đột ngột.
Cảm nghĩ đầu tiên của cô khi nhìn thấy căn nhà, là buồn rầu nhiều hơn là lo sợ. Ngôi nhà nổi bật lên trên nền trời mờ sương trong khổ sở và cô quạnh làm sao, khu vườn cỏ mọc cao, những khoảng trống rộng rãi không được ai săn sóc và bị bỏ hoang phế. Nếu Elle nhìn thấy cảnh hoang tàn này, chắc là bà buồn lắm! Tất cả sự chăm sóc đầy thương yêu của bà đối với ngôi nhà này đã bị xóa sạch. Chỉ còn người thu thuế để ý đến tương lai của ngôi nhà. Ngay cả cái hàng rào cọc gỗ sơn trắng hồi xưa ngay ngắn, nay cũng gãy đổ, những cọc gãy nằm bên đường như là những cọc đánh dấu những cái mồ.
Niki bước xuống xe và rẻ cỏ mọc cao trên lối vào. Cửa vào nhà có ổ khóa bên ngoài. Cô đi vòng ra sau vì nhớ một kỷ niệm từ khi còn thơ. Cửa sổ buồng tắm ở nhà dưới đóng đầy bụi đất. Cô lay nó. Mạnh thêm một chút và nó di động. Không ai thay cái chốt gãy ở đó bây giờ. Niki mở cửa sổ ra và chui vào nhà.
Trong nhà có mùi ẩm thấp và hoang phế đáng sợ. Chậu rửa mặt trong phòng tắm hồi xưa rất đẹp, nay đã nứt làm hai và đầy bụi đất. Sàn gạch bông hồi xưa láng bóng, nay bị hoen ố thật kinh tởm. Những người ở đây là loại người gì? Niki tự hỏi khi chậm rãi đi coi khắp nhà, để ý đến cái ghế nệm dài đã bị rách toạc nhiều chỗ, bàn ghế bị trầy trụa và đâu đâu cũng đầy những lớp bụi đầy. Cô mở toang một cánh cửa sổ để cho gió ùa vào và thổi đi mùi hôi hám. Trong khi đi từ phòng này qua phòng khác, cô trông chờ thấy ma hiện lên ở mỗi góc nhà, nhưng cô không thấy gì hết, ngoài cảm nghĩ trong đầu cô, cảm nghĩ của người chủ đối với ngôi nhà của mình. Đây là nhà của Elle xưa kia do H.D Hyland đã cho bà để đổi lại sự trung thành của bà đối với ông và nay là nhà của cô.
Niki càng tức tối khi lên lầu và vào phòng ngủ của mẹ xưa kia. Đồ đạc xinh đẹp của Elle ngày xưa, nay chỉ còn lại cái giường, ngoài ra đã bị bán hoặc gãy nát. Phòng ngủ của Niki xưa kia, bây giờ là một phòng kho chất đầy những thùng và báo cũ, một bàn máy may hỏng và một hình nộm của người may áo dài.
Cô trở xuống bếp ở dưới nhà, chỗ mà trong ký ức của Niki là nơi cô cười nhiều nhất khi còn ở với mẹ. Ngoại trừ bức tường bị khói ám đen ở gần lò, còn lại không đến nỗi tệ như nơi khác trong nhà. Cuối cùng, cô ra đứng nơi khung cửa và nhìn vào phòng khách. Tim cô bắt đầu đập manh như thể cái đêm hôm ấy, khi cô rón rén xuống cầu thang. Cô thấy người đàn ông đứng bên cạnh ghế nệm… Đó là lần cuối cùng cô thấy mẹ cô còn sống và sau đó là cảnh tượng khủng khiếp sáng hôm sau, khi cô xuống nhà dưới và thấy mẹ nằm chết cạnh cửa sổ bể kính.
Niki bỗng ngộp thở và chạy vào phòng tắm và trèo qua cửa sổ trở ra ngoài như một kẻ trộm. Cô lên xe và lái đi, nhưng chưa ra về. Cô lái xe trên con đường đất hẹp đầy ổ gà, chạy ngang qua cả sở đất rộng năm mươi mẫu Anh.
Không có lấy một bóng người, hay một dấu hiệu gì có hoạt động của con người. Ngay cả trong ánh sáng nhá nhem, khu đất còn mang những vết tích của mùi thuốc lá không ai thu hoạch, trông có vẻ màu mỡ và đẹp lạ lùng. Cô đậu xe lại khi đi đến ranh giới cuối cùng của sở đất, xuống xe và đi bộ lên đỉnh gò đất, là nơi cô nhớ đã có lần cùng Elle lên đó, vì từ chỗ đó có thể nhìn thấy tòa nhà to lớn của gia đình Hyland ở xa xa.
Đấy là lãnh thổ của họ, Niki tự nhắc mình, lãnh địa thiêng liêng của dòng họ Hyland. Họ đã đuổi cô đi, với ý định không bao giờ còn trông thấy cô nữa. Cô dám trở về đây không? Có. Mẹ kiếp, cô cũng có quyền như họ để ở đây. Cô quắc mắt lên với vẻ quyết tâm nhìn trừng trừng vào tòa nhà ở xa và thề rằng không bao giờ rời khỏi đây nữa, ngoại trừ theo những điều kiện do chính cô đặt ra.
"Không bao giờ!" cô bốc đồng thét to lên qua đầu các ngọn cây trải dài ra như tấm thảm đến tận sở đất bao la của những kẻ thù của cô. "Các người nghe tôi không? Đứa con hoang đã trở về!"
Thị trấn Willow Cross nhỏ hơn cô tưởng tượng trong trí nhớ. Trên phố chính có thêm mấy cửa hàng mới, một tiệm bánh sang trọng, một tiệm bán giày thể thao, còn ngoài ra ít có gì thay đổi. Thị trấn vẫn có vẻ đồng quê, yên tĩnh, hơi tàn tạ một chút.
Văn phòng của ông Weatherby ở tầng lầu một của một nhà gạch ba tầng mới; hai tầng lầu kia của một nha sĩ và một thú y.
Niki ập vào, làm người tiếp tân lớn tuổi ngồi ở một bàn giấy kiểu mới ở phòng đợi giật mình. Chống tay cúi xuống trên bàn giấy của bà ta, cô nói:
- Tôi đến đây để gặp ông Weatherby.
- Thưa cô, cô là ai?
- Tôi tên là Sandeman, Niki Sandeman.
Người đàn bà gật đầu không tỏ vẻ gì có phản ứng mạnh. Có thể nào cái tên Sandeman không còn gây nên sự khinh bỉ hoặc khinh thường nơi người dân Willow Cross?
- Tôi rất tiếc, thưa cô. Ông Weatherby đã về luôn rồi.
- Ông ấy đi đâu? Về nhà?
Bà tiếp tân lưỡng lự. Niki nói:
- Này, nếu bà không nói, cũng chẳng can gì nhiều. Tôi vẫn sẽ tìm ra ông ấy. Nhưng tôi sẽ vui vẻ hơn nếu không mất nhiều thì giờ để tìm ông ta.
Bà tiếp tân mỉm cười như khâm phục tính thẳng thắn của Niki.
- Ông ấy đến khách sạn dùng một ly rượu.
Hai chữ "khách sạn" xưa nay luôn luôn có nghĩa là khách sạn Hyland ở trung tâm thị trấn.
- Cám ơn.
Niki nói và bắt đầu đi ra.
Cánh cửa thậm chí còn chưa kịp đóng lại sau lưng cô, thì cô đã nghe bà tiếp tân chụp ống nói máy điện thoại giở lên. Niki nán lại một chút và tự hỏi phải chăng bà ta báo động cho ông Weatherby để ông tránh mặt cô. Rồi cô nghe bà ta nói: "Chị đó hả Lucette? …Chị không đoán được ai vừa vào đây đâu… Đứa con ngoại tình của H.D… Thiệt đó… Hừm, ừm, sắc như dao và cứng như sắt. Cô ta đang đuổi theo Weatherby… sẽ có chuyện lớn, tôi dám nói…"
Niki buồn rầu mỉm cười với mình, đúng ra cô hài lòng vì được mô tả như thế. Cứ để cho họ bàn tán. Cô sẽ không giả vờ không nghe họ nói, như xưa kia Elle đã làm. Cô sẽ lắng nghe… và không lâu nữa, sẽ nói lại.
o O o
Khách sạn Hyland được lập ra ở giữa phố chính từ đầu thế kỷ, lúc đó chỉ là một quán ăn nhỏ, vào lúc dòng họ Hyland vừa mới thành lập cơ sở chế biến thuốc điếu của họ trong những năm Niki được nuôi dưỡng ở Willow Cross, khách sạn còn tương đối nhỏ, thuộc hạng sang. Bây giờ, trong khi đậu xe lại bên ngoài, Niki thấy nó đã được mở rộng và có thể so sánh với một khách sạn sang trọng ở đa số các thành phố lớn. Một tòa nhà cao mười tầng có đủ nhà hàng ăn và quầy rượu, mang những cái tên có dính dáng đến nghành kỹ nghệ nuôi sống Willow Cross - như Phòng ủ thuốc, Cái lá vàng…
Niki ló đầu vào trong phòng có quầy rượu và khi nhìn vào phòng ủ thuốc, trang trí như một câu lạc bộ nhỏ dành cho nam giới, với những ghế bành bọc da và vách lát gỗ, cô thấy ông Weatherby ngồi với một người đàn ông khác ở một cái bàn gần cửa. Cô đi về phía đó.
Ngay khi thấy cô, ông Weatherby cũng đứng dậy và đi ra để chận cô lại. Ông cố nói bằng giọng thân mật, tuy nụ cười của ông có vẻ ngượng ngạo:
- Nicolette, thật là một sự ngạc nhiên…
Ông ta cầm cánh tay Niki và cố kéo cô ra ngoài với ông. Cô cưỡng lại và nói:
- Tôi chắc chắn là vậy, có lẽ là một sự ngạc nhiên không vui. Nhưng chính tôi cũng đã bị ngạc nhiên khó chịu, khi thấy ông đã để cho ngôi nhà của mẹ tôi bị hư hỏng…
Giọng cô có vẻ gay gắt.
- Niki, xin cô đừng làm trận.
Người luật sư nắm khuỷu tay cô kéo ra một chỗ khác ít người thấy hơn. Lần này cô không cưỡng lại. Trong lúc này cô muốn để cho Weatherby nghĩ rằng ông điều khiển được cô. Họ đi ra một góc của sảnh đợi.
- Tôi hiểu rằng cô tuyệt vọng. Nhưng tôi chỉ cho thuê được ngôi nhà ấy cho một người trồng thuốc lá và gia đình của anh ta. Rủi thay, anh ta là người không đáng tin cậy, anh ta rượu chè be bét… không trả tiền thuê nhà - và không giữ gìn đồ đạc tốt…
- Ông Weatherby, số tiền thuế còn nợ của ngôi nhà là bao nhiêu?
- Tôi không biết số chính xác, nhưng nợ thuế đã chồng chất từ mấy lâu nay. Tôi đoán rằng nó đã lên khoảng mười hai đến mười lăm ngàn đô la.
- Nếu không trả số tiền ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
- Ồ, thì ngôi nhà sẽ bị bán đấu giá để trả tiền thuế còn thiếu.
Niki nghĩ bụng, trong cuộc bán đấu giá ấy, chắc chắn Duke Hyland sẽ là người trả giá cao nhất. Bởi vì bây giờ cô có thể thấy được những nét lớn của một chiến lược có lẽ đã được vạch ra sau khi ông H.D chết. Người gia trưởng của dòng họ Hyland đã tỏ ra tốt bụng với Niki, có lẽ không phải vì rộng lượng mà vì muốn bỏ ngôi nhà mà trong đó ông ta đã phạm tội, tội giết người. Thế mà người thừa kế chính của ông ta cũng vẫn còn không chịu và muốn cướp đoạt mảnh đất ấy của Niki, để xóa bỏ mọi liên hệ với cô.
Trong âm mưu phá hoại này có sự thông đồng của Pepper với Duke hay không? Có lẽ.
- Ông Weatherby, sáng mai tôi muốn thấy tất cả các giấy tờ về ngôi nhà ấy, những hợp đồng cho thuê, những khoản thuế còn thiếu, những chi phiếu điều hành, tất cả những giấy tờ ông có. Tôi phải biết đích xác, tôi phải đối đầu với cái gì… bởi vì tôi có ý định trả các khoản thuế còn thiếu và giữ ngôi nhà cùng khu đất.
Ông luật sư sửng sốt nhìn cô.
- Nhưng tại sao cô muốn giữ nó?
- Vì đó là nhà của tôi. Đó là nơi tôi sẽ sống.
Ông lặng thinh một lúc.
- Có lẽ tôi sẽ gặp khó khăn đôi chút để tìm lại được tất cả những giấy tờ ấy trong một thời hạn ngắn như vậy. Tôi có sẵm những giấy báo thuế, dĩ nhiên, còn hợp đồng cho thuê nhà…
Cô nói bằng giọng cương quyết:
- Sáng mai, tất cả giấy tờ.
Hình như ông ta hiểu rằng, nếu không làm vậy, cô sẽ tìm được một cách để làm ông phải khó chịu, dẫu là chỉ truy ông một lần nữa đến tận chỗ ông uống rượu ban đêm và có thể làm rùm beng nhiều hơn lần tới để gây bối rối cho ông. Ông nói:
- Tôi sẽ cố gắng.
- Mong rằng sẽ được như vậy.
Trở ra xe, cô rơi vào một cơn hoảng sợ. Cô có thật muốn dọn về ở chung với bầy sư tử ấy chăng? Mẹ cô đã ở qua thời điểm đáng lẽ phải ra đi và vì thế đã bị tiêu diệt. Có lẽ tốt hơn, cô nên cắt đứt liên hệ cuối cùng, bán nhà để có ít tiền và rời đi nơi khác.
Nhưng hình như có một hồn ma nói nhỏ vào tai cô, đòi công lý và đòi trả thù.
Niki lái xe trở về để thăm người bạn cũ duy nhất của cô trong thời thơ ấu mà cô còn nhớ. Mấy phút sau cô đậu xe lại trước ngôi nhà đã từng là nhà thứ hai của cô. Nhưng khi đến gần thùng thư, cô để ý thấy trên đó không còn tên "Boynton" mà là tên "Stevens"
Thấy có một chiếc xe hơi trên đường vào nhà, cô bấm chuông. Một người đàn bà trung niên mà Niki không biết, ra mở cửa. Khi Niki hỏi tin của bác sĩ Boynton, bà ta đáp rằng ông đã qua đời năm ngoái và bà vợ góa của ông đã về ở với người con trai ở Richmond.
- Có lẽ bà không biết gì về người cón gái của ông tên là Kate.
- Có chứ. Cô ấy lấy một người tên là Forest hay Forester gì đó, không phải người ở quanh đây. Họ có một ký nhi viện dưới phố.
Mười phút sau, Niki bước lên bậc tam cấp của ký nhi viện có tên là "Cầu vồng", đó là một nhà nhỏ hai tầng, sơn màu vàng viền trắng. Một bảng ghi từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều, mà lúc đó đã quá sáu giờ, nhưng Niki vẫn đẩy cửa và thấy cửa không khóa. Một căn phòng rộng choán hết cả tầng trệt, đầy những chiếc nôi và những cái chuồng chơi của trẻ con, những bàn và ghế nhỏ xíu. Những tủ kéo và tủ búp phê sơn những màu tươi sáng. Ở trong một góc phòng là một cái bếp ngăn riêng. Trên vách có treo nhiều hình vẽ, một số do trẻ con vẽ, một số khác cắt ở sách ra và rải rác trên sàn nhà là đồ chơi trẻ con.
Thấy có mấy bậc thang ở ngoài phía sau nhà, Niki trèo lên và gõ vào cánh cửa ở đó. Ra mở cửa là một phụ nữ trẻ, có mái tóc màu nâu mềm mại và đôi mắt hiền hậu sau cặp kính cận, mặc một áo dài bằng vải xuề xòa. Niki hỏi:
- Kate, có phải là cậu đó không?
Đôi mắt hiền hậu mở to để lộ vẻ ngạc nhiên và nhận biết.
- Niki! Mình đã tưởng không bao giờ gặp lại cậu nữa.
Kate ôm chầm lấy cô bạn cũ. Niki cười lớn để hết nghẹn ngào ở cổ.
- Mình cũng tưởng vậy, nhưng bây giờ mình ở đây rồi. Mình chắc rằng cái gì xấu thì thấy mãi.
- Cậu đừng nói vậy, Niki, dẫu là nói đùa. Hãy vào trong nhà để mình mời cậu một tách trà, hoặc ăn tối nếu cậu rãnh.
Niki đi theo Kate vào một căn hộ cũng có không khí dễ chịu như phòng giữ trẻ. Bàn ghế bằng gỗ sồi chắc chắn, sàn bằng gỗ cứng để trần, chỉ có một tấm thảm kiểu thô sơ.
Kate nấu nước lá trong một cái ấm bằng đất nung và bày hai cái tách gốm ra trên một cái bàn kiểu xưa. Cô ấy nói:
- Bây giờ cậu hãy kể cho mình nghe về cậu đi. Chúng ta có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.
- Cậu kể trước đi. Mình tưởng cậu đã đăng vào Đoàn thanh niên Hòa Bình. Mình thật sự rất mong gặp lại cậu ở đây, - Niki nói.
- Mình đã thật sự vào Đoàn Thanh niên hòa bình. Mình đã phục vụ hai năm ở Nigeria. Ở đó mình đã gặp Tim, chồng mình bây giờ. Mình chắc rằng mình đã luôn luôn biết thế nào mình cũng lấy một người chồng có tính nết giống ba mình ngày xưa, bởi vậy khi mình gặp anh chàng này, mình không để cho anh ra lọt khỏi tay mình. Tim chưa muốn lập gia đình lắm, nhưng mình đã lôi kéo anh ta đến tòa Lãnh sự Mỹ và không để cho anh ta kịp mở miệng đòi "ái tình tự do".
Khi nói về chồng, mặt Kate lộ vẻ rạng rỡ. Niki cảm thấy một chút ganh tị, không phải vì Kate có gia đình, mà vì cô đã lập một kế hoạch cho cuộc đời mình và đã theo đúng kế hoạch ấy.
- Cậu hãy nán lại chơi và sẽ gặp anh ấy. Anh ấy có một cửa tiệm nhỏ ở thị trấn, còn mình điều hành chỗ này.
- Chưa có con à? - Niki hỏi.
Mắt Kate thoáng buồn. Cô giải thích:
- Mình không thể có con.
- Ồ, mình xin lỗi.
- Mình cũng rất tiếc. Nhưng có thiếu gì trẻ con để thương mến ở ký nhi viện này. Tim và mình đang bàn chuyện xin con nuôi.
- Vì lý do gì mà cả hai cậu trở về đây? Mình nhớ không lầm thì cậu luôn luôn nói là sẽ ở nơi khác mà.
- Mình đã đổi ý khi ba mình qua đời. Tim và mình về dự đám tang. Hàng trăm người đi đưa đám, Niki ạ, Nhiều đến nỗi chúng tôi thậm chí không biết là ai khi họ đến bày tỏ với chúng tôi sự thương tiếc của họ đối với cha mình. Xưa nay mình vẫn biết cha mình là người tốt, nhưng qua việc đó mình mới biết thật sự ông đã giúp cho Willow Cross như thế nào. Mình bỗng thấy thật là ngu ngốc khi chạy khắp thế giới để cứu nhân độ thế, trong khi ngay tại đây có bao nhiêu người cần đến mình. Hơn nữa, Tim mê thị trấn này và khi mình nhìn theo ánh mắt của anh ấy, mình nhận thức một điều là dân chúng ở đây cũng giống như ở bất cứ nơi nào khác. Vì vậy, bọn mình ở đây…
- Và cậu vui sướng?
- Cậu còn hỏi những câu trật chỗ. Mình đang làm cái mình cần phải làm. Bây giờ đừng đánh trống lãng nữa, hãy kể cho mình nghe về cậu…
Niki có cảm nghĩ câu chuyện của mình tầm thường một cách đáng thương hại so với câu chuyện của Kate. Cô kể vắn tắt, đủ hết, chỉ trừ cuộc tình với Alexi. Cô tóm tắt lại:
- Thật ra, mình chỉ làm có mỗi một việc là đi học. Bây giờ hình như tiền sắp hết, nên mình về đây để xem còn cách nào cứu vãn ngôi nhà của mẹ mình.
- Có lẽ đã đến lúc cậu nên làm vậy. Mình nghe cậu kể có vẻ như là cậu chỉ sống với những ý nghĩ trong đầu của cậu, Niki ạ. Có lẽ đã đến lúc cậu nên thôi không bằng lòng vì đã sống sót sau những chuyện người khác đã gây ra cho cậu. Có lẽ cậu nên bắt đầu chọn cách sống cho mình…
Niki gật đầu. Cô rụt rẻ đưa tay ra cầm bàn tay của Kate và giữ nó trong tay mình, như đã làm hồi còn bé.
Kate hình như cũng nhớ lại. Cô ấy nói:
- Bây giờ mình đã tìm lại được cậu, mình hy vọng cậu không có ý định bỏ mình mà đi nữa.
- Bỏ đi? Tức cười chưa, cậu biết không, mình vẫn nghĩ là ngược lại thì có.
- Bởi vì cậu bị rối loạn trong đầu óc, Niki. Mình viết thư nhiều cho cậu trong hai năm đầu cậu đi học nơi khác, cậu không nhớ sao? Cậu không hề trả lời một chữ. Mình nghĩ rằng cậu đã có bạn mới và không còn quan tâm đến mình nữa, mà chỉ muốn quên mình với những kỷ niệm đau buồn.
- Không bao giờ cậu là một kỷ niệm đau buồn. Cậu đã là của quý nhất trời đã ban cho mình. Cậu đã làm cho đời mình khác đi rất nhiều, - Niki nghẹn ngào nói và nhớ lại một cô bé Kate bé hơn đã cứu mình ra khỏi một tuổi thơ bị hành hạ.
- Mình không thể tin…
- Đó là sự thật, Kate.
- Vậy thì cậu đáng lẽ phải đối xử tốt với mình. Mình không hề làm gì để cậu có lý do nghĩ rằng mình không muốn làm bạn với cậu nữa. Nếu cậu tin điều gì khác, đó là do trong đầu óc của cậu mà ra, Niki. Có lẽ cậu có một cuộc đời khó khăn hơn mình… mình công nhận. Nhưng điều đó không cho phép cậu có quyền gạt bỏ ra ngoài những người nào thật sự quan tâm đến cậu.
- Mình xin lỗi, - Niki lẩm bẩm, rồi ngồi lặng thinh chịu Kate trách móc.
- Tha lỗi cho đấy, - Kate nói và mỉm cười - Mình phải nói cho hả tức. Nói cho cậu, không phải cho mình.
Niki gật đầu thông cảm và chấp nhận. Rồi cô suy nghĩ miên man sang việc khác. Nếu cô nhầm về Kate thì cô còn nhầm về bao nhiêu chuyện khác nữa? Alexi… phải chăng cô đã xua đuổi anh quá sớm? Thế nhưng anh ta đã quan tâm đến cô được bao nhiêu, nếu anh ta bỏ cuộc quá nhanh như vậy?
Bỗng có tiếng bước chân trên các bậc cấp. Một giọng đàn ông kêu to:
- Anh về, em yêu. Hãy ra hôn đức lang quân một cái thật kêu nào!
Kate chạy ra cửa đón chồng, mặt đỏ ửng như thiếu nữ. Hai người hôn nhau rất lâu, không nhớ đến ai hết. Niki ngắm họ và không khỏi mỉm cười, vì Tim giống Kate quá, cả cặp kính không có gọng. Rốt cuộc, Kate buông chồng ra và nói:
- Anh yêu, có một người ở đây em muốn anh gặp. Bạn cũ của em, Niki Sandeman. Niki, đây là chồng mình, Tim Forester.
- Hân hạnh được biết cô, Niki. Kate đã kể nhiều về cô.
- Anh thật tốt phước, Tim Forester. Kate là một người rất đặc biệt.
- Tôi cũng biết thế! - Tim mỉm cười đáp và xoa tóc Kate một cách dịu dàng, đến nỗi Niki có thể cảm thấy tình yêu giữa hai người.
- Mình là người tốt phước, - Kate nói - mình đã gặp được người đàn ông thật sự phóng khoáng nhất trên thế gian. Anh ấy còn nấu bếp rất giỏi. Cậu hãy ở lại dùng cơm tối với chúng tôi, Niki, cậu sẽ thấy.
- Mình đồng ý nếu cậu để mình phụ một tay.
Tim lấy một cái tạp dề mắc ở vách đưa cho Niki và nói:
- Cái này là của tôi, nhưng tôi cho cô mượn vì cô là bạn thân của Kate.
Họ vui vẻ làm việc trong bếp giữa những chậu nhỏ bằng đất nung trồng những thứ lá nấu nước, những soong nồi bằng đồng bóng loáng và đủ thứ kỷ vật của những ngày phục vụ ở Nigeria trong Đoàn Thanh niên Hòa bình. Tất cả những gì Tim và Kate làm cho nhau đều toát lên sự ấm áp và quan tâm.
Khi họ ngồi vào bàn để ăn tối với món súp rau và bánh mì, Niki nói:
- Cái này làm tôi nhớ lại nhà của Kate hồi xưa, khi chúng tôi còn bé. Đó là một chỗ… ta không muốn quay về.
Tim và Kate mỉm cười với nhau, rồi Kate quay qua cô bạn:
- Để làm một điều gì mình đã được dạy cách làm. Nhưng Niki… không bao giờ quá trễ, nếu ta muốn học.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh