Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 17
L
ivia ở London bảy ngày bảy đêm, trở về với lỉnh kỉnh đủ thứ những hộp quà, những trang phục đủ mà sắc, chứng minh cho chuyến đi đến Lon Don của cô cho tất cả mọi người biết rằng đó chỉ là cuộc đi mua sắm bình thường..
Các vị khách nữ tò mò nhìn Livia soạn ra từ những hộp cao ngồng kia ra, nào là những chiếc mũ gắn lông chim màu vàng, xanh, đen….đôi gắng tay có đính hạt cườm, khăn choàng, vải lụa mềm mại..v..vv..và một bộ sưu tập những mẫu thiết kế mà các nhà tạo mẫu ở Luân Đôn đã thiết kế cho cô.
Đương nhiên, Susan Chamberlain đã hỏi Livia có gặp Mr Shaw và McKenna trong khi cô ở London không, và Livia trả lời với giọng chế giễu."Ồ vâng, chúng tôi đã gặp nhau, cùng với bà Smedley của tôi và tôi đã dành một buổi tối thú vị nhất với cả hai người đàn ông đó tại Nhà hát Capitol, xem nhiều tiết mục rất hay và đặc sắc lắm.”
Mặc dù Livia tỏ ra bình thường, và hào hứng kể về những chuyến đi chơi của mình nhưng tất cả mọi người dường như vẫn nghi ngờ rằng còn có nhiều câu chuyện hơn nữa so với những gì nãy giờ cô nói.
Aline muốn nghe chi tiết hơn về chuyến đi của Livia nên cô chủ động đi đến phòng ngủ của em gái và cùng nhấm nháp rượu vang trên giường sau khi Livia đã trút bỏ bụi đường bằng việc tắm thoải mái.
Aline dựa lưng mình vào thành giường ngủ bởi những trụ to lớn trong khi Livia ngôi đối diện cô đang ôm một cái gối trong lòng
“ Em và anh ấy đã ở bên nhau vào mỗi đêm..” má Livia đỏ lên khi cô kể với Aline “ Bảy ngày tuyệt vời”
" Anh ấy có dịu dàng với em không?" Aline cười, tò mò hỏi Livia.
" Ưm, có..có..." Không thể tìm ra từ nói về sự dịu dàng của anh Livia chỉ trả lời gật đầu liên tục như muốn Aline tin chắc điều đó. "Nó thật khác xa khi em cùng với Amberley, có những điểm mới lạ khác nhưng em rất thích. "Cô thẹn thùng mặt đỏ gay lên.
"em sẽ kết hôn với ánh ấy chứ?" Aline nói với một giọng hài lòng khi cô nhìn thấy em gái mình hạnh phúc nhưng cùng lúc đó cô lại lo lắng nghĩ về điều nước Mỹ quá xa xôi và trung thực một tý cô cảm thấy ghen tỵ với hạnh phúc của em gái mình- chỉ một chút thôi.
“Anh ấy đã cầu hôn với em”Livia nói và cô gây ngạc nhiên cho Aline khi nói tiếp “ Nhưng em đã khước từ”
“Cái gì, em khước từ…sao lại thế?”
"Chị biết tại sao mà."Livia buồn rầu nói.
Aline gật đầu thông cảm với Livia, hai người im lặng ngồi bên nhau.
Thở ra một hơi dài cô an ủi Livia “ Mặc dù, khó khăn nhưng chị tin đó là quyết định đúng, em thân yêu!”
"Không sao chị à, em cũng không buồn lắm đâu."
Họ ngồi im lặng trong một phút, cho đến khi Livia hỏi, " Chị không hỏi về anh McKenna sao?"
Aline nhìn chằm chằm vào ly của mình. "Anh ấy thế nào?"
“Trầm lặng! và dao động dữ dội khi….em nói với anh ấy về chị” cô ngập ngừng nhưng quyết định không muốn giấu Aline.
Một tiếng kêu cảnh báo vang lên trong đầu Aline làm cô sợ hãi khi nghe cách trả lời thận trọng của Livia, cô nhìn vào em gái mình một cái nhìn sắc và lạnh “ Em nói sao? Em nói về chị à?”
Livia uống một ngụm lớn. " Thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra," cô nói một cách thận trọng. "Ít nhất, nó không quá tồi tệ, mặc dù em không thể chắc chắn phản ứng của anh ấy-"
"Livia, em nói những gì!" Aline lo lắng nói: “ Em đã kể gì với anh ta?”
"Không có gì nhiều." Livia nhìn Aline phòng thủ. " Em cuối cùng đã can đảm để xin lỗi anh ấy về những gì em đã làm cho cả hai người, trong quá khứ đấy, chị biết mà khi em nói với Cha”
"Livia, không…không", Aline quá tức giận và sợ hãi hét lên, cổ họng thắt chặt lại. Hai tay cô run lên dữ dội làm rượu vang của mình tràn ra bên ngoài.
"Không có gì lo lắng cả", Livia nói, tức giận vì phản ứng của Aline. " Em không phản bội lại lời hứa với chị về tai nạn của chị và những vết sẹo ở chân, em chỉ nói với anh ấy về một phần có em trong đó khi em phát hiện hai người và đi bẳm báo cho cha biết…. và tốt thôi, em cũng đã đề cập đến việc chi đẩy anh ấy đến nước Mỹ là vì chi muốn bảo vệ anh ấy thoát khỏi Cha”
"Cái gì? Chị không muốn anh ấy biết!Thiên Chúa ơi, Livia, em đã làm gì thế này? " Aline hoảng sợ.
"Em chỉ nói với anh ta một phần nhỏ của sự thật." Dường như Livia bị giằng co giữa thách thức và sự ăn năn, mặt cô đỏ bừng lên. "em xin lỗi nếu em đã làm chị buồn bã. Nhưng đúng khi mọi người nói, trung thực là chính sách tốt nhất, ngay trong trường hợp này "
"Chị không biết!" Aline phát rồ lên. "Đó là câu châm ngôn để khuyên mọi người không nói dối trong cuộc sống và nó chắc chắn không phải là chính sách tốt nhất trong tình huống này. Oh, Livia, em không nhận ra em đang làm chị đau khổ sao? Và ngay sau đó anh ấy phản ứng ra sao khi anh ấy biết…. "Cô đột ngột dừng lại hỏi." Em kể với anh ấy khi nào? "
"Đêm thứ hai em đã ở Luân Đôn."
Aline nhắm mắt lại suy nghĩ. Những bông hoa đã đến hai ngày sau đó. Vì vậy, đó là lý do tại sao McKenna đã gửi quà và bài thơ.
"Livia, chị muốn giết em quá ", cô thì thầm. Rõ ràng không còn sợ hãi, em gái cô nói chuyện dứt khoát.
"Em không nhìn thấy những gì là quá khủng khiếp khi loại bỏ một trong những trở ngại giữa chị và McKenna. Điều duy nhất còn lại để làm bây giờ là chị can đảm nói với anh ấy về đôi chân chị ".
Aline hét lên vang dội. "Điều đó không bao giờ xảy ra."
"Chị không còn gì để mất bằng cách nói sự thật cho anh ta. Chị đã luôn luôn là người dũng cảm nhất mà em từng biết đến cho đến bây giờ, khi chị có một cơ hội hạnh phúc, chỉ vì sợ hãi chị đã nhẫn tâm ném nó đi"
" Chị chưa bao giờ dũng cảm," Aline dịu giọng lại. "Lòng dũng cảm không phải chịu đựng một cái gì đó chỉ đơn thuần là vì không có sự lựa chọn nào khác. Lý do duy nhất mà chị đã không ném mình xuống đất và đá gót chân mình và hét la lên mỗi ngày trong mười hai năm qua với sự hiểu biết rằng không có gì thay đổi nữa cả. Hai chân của chị sẽ luôn luôn mang những vết sẹo kinh tởm này, em không hiểu được điều đó thì tại sao em dám nói chị là kẻ hèn nhát khi không dám nói chúng với Mc Kenna!”
Cô rời khỏi giường và đặt cốc uống rượu của mình sang một bên. " Em là một kẻ đạo đức giả Livia, em tin Mc Kenna chấp nhận chuyện này trong khi em lại từ chối kết hôn với Mr Shaw”.
"Đó là không công bằng", Livia phản đối phẫn nộ. "Hai tình huống hoàn toàn khác nhau. Vết sẹo của chị lại so sánh với sự nghiện rượu của anh ta và sao chị lại nghĩ rằng em hẹp hòi trong việc từ chối anh ta cơ chứ?”
Cơn giận dữ bốc khói trên đầu làm Aline sải chân nhanh ra cửa “ hãy để cho chị được yên và em mà dám nói thêm một điều gì với Mc Kenna thì chị sẽ không tha thứ cho em đâu” cô đóng cửa một cái rầm không khoan nhượng khi cô đi ra khỏi phòng.
Aline và Livia quan hệ chị em thân thiết với nhau. Có lẽ đó là vì Aline hơn Livia bảy tuổi cách biệt xa nên đối với Livia Aline vừa là người chị và cũng là người mẹ thứ hai. Có những dịp hai người họ bất đồng quan điểm thì cả hai sẽ kiềm nén lại cơn bực tức của mình và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu cuộc tranh cãi nặng hơn thì họ sẽ tìm sự giúp đỡ của bà Faircloth, người luôn nhắc nhở họ rằng không có gì là quan trọng hơn bằng mối quan hệ tình thân giữa những người ruột thịt với nhau.
Tuy nhiên, vào lúc này Aline lại không tâm sự với bà và thực lòng cô cũng không còn giận cô em gái mình nữa, nhưng chuyện này Livia đã đi quá xa rồi khi không nghĩ đến người chị gái của mình cô đã đem những vấn đề cá nhân bật mí mà không được sự cho phép của cô, Aline cố gắng bình thường, và cô có biện pháp để Livia không được tuỳ tiện như vậy, chỉ khi nào Livia nói lời xin lỗi với cô không thì Aline sẽ không bao giờ hạ mình xuống trước. ….
Nhưng hình như nó lại khó khăn đối với Livia để nói điều đó khi từ sau cuộc tranh luận đã ba ngày trôi qua và Livia vẫn chưa có hành động gì cả. Bề ngoài cả hai người coi như không có chuyện gì nhưng bên trong đang còn giận dỗi với nhau.
Vào tối thứ bảy cuối tuần, Marcus đang chuẩn bị một bữa tiệc ăn ngoài trời thì lại không may khi những đám mây đen kéo đến báo hiệu chuẩn bị có mưa to. Bầu trời tối thui nhanh chóng, gió nổi lên ào ào, một vài giọt mưa đã rơi xuống mặt đất làm mọi người chạy nhanh hơn tìm cho mình chỗ trú mưa.
Trong khi mọi người đang lao xao tránh mưa thì Aline lại vội vã lao ra ngoài chỉ đạo người hầu mang thức ăn, nước uống, bàn ghế… chuyển vào trong. Trong một loạt cảnh đang huyên náo đó, Aline nhìn thấy Livia đang nói chuyện với Gideon Shaw, vừa trở về từ London.Họ đứng gần cửa ra vào, trong khi Livia dựa lưng vào tường và cười phá lên bởi những câu chuyện phím của anh ta, hai bàn tay siết chặt vào nhau sau lưng như thể nó đang cố kiềm chế bản thân để không nhảy bổ vào anh ta.
Nếu có bất kỳ sự nghi ngờ về điều Livia đang yêu Gideon thì ngay lập tức cô gạt phắt đi, Livia hầu như nhìn như thế vào người đàn ông khác không chỉ riêng vì Gideon, và mặc dù từ đây cô không thể nhìn gương mặt anh rõ ràng nhưng qua tư thế đứng bên cạnh nó cô cũng có thể hiểu anh luôn luôn muốn bảo vệ Livia.
Đang miên man suy nghĩ về Livia đột nhiên cô cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ lây lan trên mỗi inch làn da của mình, ở khắp tất cả các nơi lan đến mái tóc cô, sững người lại cô biết cảm giác này do đâu mang lại, chỉ có một người duy nhất trong suốt cuộc đời cô mà thôi. Trong khi, nhiều người đang chạy tán loạn vì cơn mưa đã ập đến nhưng cô vẫn đứng im như một bức tượng.
“ Aline….” Một giọng nói trầm ấm phát ra phía sau lưng cô, tiếng gọi làm cô xao xuyến nhìn bất động vào làn mưa mờ mịt, không còn suy nghĩ được gì nữa, cô khẽ khàng quay lại nhìn anh và thấy anh đang đứng cách cô vài chỉ vài bước chân.
Thật khó để tin rằng cô cần người này nhiều hơn trong suy nghĩ, cô khao khát muốn anh ôm mình vào trong lòng, sưởi ấm cô. Tim cô đập dữ dội trong lồng ngực, trong khi chân cô vụng về đi chầm chậm về phía anh. Họ đứng ở ngoài rìa khu vườn giống như hai bức tượng bằng đá cẩm thạch im lặng nhìn nhau, mọi người và tiếng mưa hình như không còn quan trọng đối với cả hai nữa.
Anh ấy nhìn thấy những khao khát của cô- cô hoảng hốt nghĩ khi cô nhìn vào ánh mắt anh, đôi mắt sáng với những niềm đam mê không che giấu trong quá khứ yêu thương giữ hai người, chỉ với ánh mắt đó anh đã cướp lấy tâm hồn cô, bỏ bùa yêu cô, làm cô không thể thoát khỏi anh được.
Aline vẫn im lặng và bất động, một giọt mưa đậu trên má cô và nhẹ nhàng trượt tới đôi môi mềm mại, Mc Kenna đưa tay về phía cô, hứng giọt mưa đang muốn rơi trên môi cô và anh cọ xát êm dịu làn môi cô như nó là một báu vật quý được nâng niu, theo bản năng sợ hãi cô lùi bước, tránh xa khỏi anh nhưng anh không cho cô làm thế, nhanh nhẹn anh ôm cô vào trong lòng mình và kéo cô trong góc khuất nào đó tránh ánh mắt mọi người.
Bất ngờ, Aline chúi ngã vào trong ngực anh, anh cúi người ôm cô càng chặt hơn vào lồng ngực ấm áp của anh, cô lắng nghe tim anh đập nhanh và mạnh mẽ, cảm thấy hạnh phúc cô ước gi được đứng với anh như thế này mãi mãi, không chia lìa. Nhìn xuống cô, khuôn mặt dịu dàng đang áp chặt vào trong ngực mình, bàn tay anh di chuyển má sát lưng cô, gáy cô muốn cảm nhận làn da mịn màng dưới lòng bàn tay mình.
Cảm xúc yêu thương quấn quýt vây quanh họ không phải là những khát khao tình dục về thể xác mà cao hơn là bằng cả linh hồn của hai người.
Niềm hạnh phúc. Niềm vui sướng cảm nhận về nhau. Niềm thăng hoa cảm giác yêu và được yêu.
"Cảm ơn anh," Aline thì thầm sau một thời gian dài giữa hai người
"Về chuyện gì?" Môi anh di chuyển nhẹ nhàng trên trán cô.
"Những món quà", cô hạnh phúc nói. "Nó rất đáng yêu."
McKenna vẫn im lặng, hít thở mùi hương từ mái tóc cô.
Trong một nỗ lực tuyệt vọng trấn tĩnh mình Aline cố gắng trò chuyện. “ Việc kinh doanh ở Luân Đôn thì sao?” Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi anh bị phân tâm khi trả lời cô
“ Hoàn hảo” Tay anh phía sau gáyô miết nhẹ. “Bọn anh đã thuyết phục được các nhà đầu tư của mình vẫn tiếp tục đầu tư vào công việc kinh doanh và cả công ty vận tải hàng hải Somerset Shipping cũng đã đồng ý yêu cầu của bọn anh”
"Bao gồm cả anh trai em?"cô ngập ngừng hỏi
Điều đó đã thu hút một nụ cười nhanh chóng từ anh. "Anh ấy hình như cũng biểu lộ muốn tham gia cùng với bọn họ”
Cô thở phào nhẹ nhõm. “ Vậy thì tốt rồi!”
"Bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, anh phải nhanh sớm trở về New York, có rất nhiều việc phải làm và quyết định.
Vâng, em bíêt..." Tiếng nói của cô dường như không thể thốt lên thành lời khi cô nhìn lên anh. "Khi nào anh sẽ đi?”
“Thứ ba tuần này!” Anh nhìn cô chằm chằm.
Nhanh quá- cô buồn bã thầm nghĩ trong lòng. "Shaw và anh sẽ quay trở lại New York. Còn Chamberlains, Cuylers, và những người còn lại sẽ đi tham quan các nước khác nữa. Đầu tiên là đi tới Paris và sau đó tới Rome."
Aline lặng suy tính trong khi anh nói. Nếu con tàu khởi hành vào thứ ba, do đó McKenna và Shaw phải rời khỏi Stony Cross vào sáng ngày mốt. Cô không thể tin rằng anh lại đi xa cô nhanh như vậy.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, áo khoác ngoài màu đen của Mc Kenna và tóc đã bị thấm nước, “ Chúng ta nên đi vào nhà thôi anh” Aline nói, vươn tay lên muốn phủi đi những giọt mưa đang rơi trên áo anh, anh nắm chặt lấy tay cô, nhè nhẹ bóp khẽ và đưa lên môi anh hôn từng ngón tay cô.
"Khi nào anh lại có thể nói chuyện với em?" anh hỏi.
"Chúng ta vẫn đang nói mà."
" Em biết anh đang nói đến điều gì mà," Anh thì thầm nói với cô
Aline gắn chặt cái nhìn của mình với hàng rào vượt ra ngoài đôi vai rộng lớn của anh.
Đúng thế, cô biết chính xác những gì khi anh muốn hẹn cô và cô có thể làm bất cứ điều gì để nó không xảy ra … nhưng cô lại nói khác suy nghĩ của mình “vậy sáng sớm ngày mai khi trời chưa sáng, chúng ta có thể gặp nhau tại chuồng ngựa và đi dạo đâu đó….”
“ Được rồi!’ anh nhìn cô đôi mắt đen loé lên tia sáng.
" Vậy gặp nhau vào ngày mai" Cô cúi đầu nói buông anh và đi về phía ngôi nhà.
McKenna nhẹ nhàng bắt cô quay trở lại vòng ôm của mình, môi nhanh chóng áp lên môi cô không cho thời gian cô kịp phản ứng “ Vòng tay nàng ôm anh đi, anh muốn hôn em”. Đôi cánh tay cô quấn quanh cổ anh ngay khi anh cúi xuống và bắt đầu nhâm nháp môi cô, lưỡi anh dò tìm bên trong môi dưới của cô, một luồng run rẩy chạy dọc xuống lưng cô, siết chặt ôm anh và nhón chân lên để những nụ h của anh vào sâu hơn. Bầu ngực cô tỳ sát vào ngực anh và nàng thở gấp khi tay anh chạm vào nàng qua lần vải mỏng, ngực cô trở nên nặng nề, thắt chặt và săn cứng. anh làm cô phát điên lên, trêu chọc đôi môi cô với lưỡi và răng của anh, khiến cô rên rỉ gọi tên anh một cách ngân nga trong miệng, anh rút lui đột ngột, nhìn sự đam mê của anh trong đôi mắt cô, anh thở dài hài lòng “ rất ngọt, rất thơm, và mềm mại”
Anh tấn công cô thêm một lần nữa trước khi anh rên rỉ buông cô ra, thở dốc áp khuôn mặt anh vào khuôn mặt cô, anh thầm thì “ Dừng lại, trước khi anh không thể kiềm chế được nữa”
Hai người đứng hổn hển thở ngây ngốc nhìn nhau, nhún vai cởi chiếc áo khoác của mình, McKenna quàng lên vai Aline che áo cô khi đã ướt đẫm dán sát vào thân thể mảnh mai của cô và dìu cô chạy vào nhà “ Chúng ta nên vào trong thôi” anh cười nói “ Không thì cả hai ta sẽ bị sét đánh mất thôi”
Anh mắt anh nhìn cô âu yếm hơn khi cô đang liếc dỗi nhìn anh “ Không phải là anh không biết điều đó. Cưng ơi, đã quá lâu chúng ta mới gần nhau….”