When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đỗ Thư
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 186 / 18
Cập nhật: 2020-07-09 16:11:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
XVI - Manh Mối Chiếc Hộp Các Tông
ào lúc bốn rưỡi chiều, tiến sĩ Fell và thanh tra Elliot đi cùng với sĩ quan Bostwick vào phòng ngủ của Marjorie Wills.
Hai người đầu tiên trong số họ đã ăn trưa một cách rất yên lặng tại quán The Blue Lion. Họ im lặng bởi vì thiếu tá Crow đang ở cùng họ. Và, mặc dù thiếu tá đã tuyên bố rằng sau khi vấn đề đặc biệt này được sáng tỏ, ông ấy không còn việc gì với vụ án nữa, nhưng Elliot không chắc chắn về điều này lắm. Elliot, thực ra, đang có khuynh hướng trở nên ủ ê và hơi khó tính khi mà các manh mối đã được ráp lại với nhau. Anh cứ không ngừng tự nói với bản thân rằng đây chính là sự thật, và rằng chuyện là thế, và những thứ đại loại vậy. Hồi tưởng lại thì, cuộc phỏng vấn với Marjorie, và sự hấp dẫn của cô đối với anh, dường như có vẻ quá giả tạo đến độ khiến anh chẳng nói được gì. Có thể họ sẽ treo cổ cô ấy, và thế là xong. Nhưng làm thế quái nào mà cô ấy có thể đọc được những suy nghĩ của anh?
Anh đã hai lần có mặt ở buổi treo cổ. Anh không thích nhớ những chi tiết của việc đó chút nào.
Khi họ đến Bellegarde, anh nhận thấy (với một cảm giác nhẹ nhõm nghẹn lại trong người) rằng Marjorie đã ra ngoài. Cô ấy đã lên xe đi cùng Harding. Pamela – người giúp việc xinh đẹp – nói. Cô ấy đã đi đến Bath hoặc Bristol gì đấy, Lena – người giúp việc tóc đỏ – nói. Cùng với bà đầu bếp Grinley, cả hai bọn họ đều đang ở trong tình trạng tinh thần không tốt, bởi vì chẳng còn ai khác trong căn nhà. Một ông McCracken nào đó – người từng làm trợ lí của Emmet tại những nhà kính – sẽ liên tục đến đây để chào họ và đảm bảo mọi chuyện đều tốt đẹp. Bác sĩ Chesney, mặc dù đêm qua ông ấy đã ngủ tại Bellegarde, nhưng bây giờ ông ấy đã đi rồi. Cả những người giúp việc lẫn đầu bếp đều không có gì để khai thêm về cả hai cái chết những đêm trước.
Bellegarde đang nằm dịu dàng và tươi vui trong ánh nắng mùa thu. Những viên gạch vàng và xanh dương của nó, mái nhà dốc đứng với những đầu hồi kiểu Hà Lan mảnh mai của nó, có vẻ như chẳng che giấu bí mật nào cả. Wilbur Emmet cũng vậy, anh ta đã chết một cách rất yên bình. Những cửa sổ trong phòng ngủ của anh ta quay mặt ra hướng tây, ánh sáng mặt trời nhạt màu đổ lên giường qua những tấm màn cửa chưa đóng kín. Đầu của anh ta đã được băng bó, và khuôn mặt bị sưng tím nhẹ, nhưng khuôn mặt ra đi của anh trông thanh thản và gần như có vẻ thu hút. Anh ta đang nằm thẳng, chăn đắp lên ngực và cánh tay phải, ống tay áo pyjama quay ngược trở lại ra bên ngoài. Bác sĩ West đã được phép di chuyển cái xác để thực hiện khám nghiệm tử thi, vào lúc đó ông ấy chỉ có thể nói rằng Emmet dường như đã mất mạng bởi một liều axit xyanhydric dưới da, có thể là bằng một cây kim tiêm dưới da. Không gì có thể yên tĩnh và khiến trí tưởng tượng bay xa hơn sự sợ hãi. Thậm chí ngay cả tiến sĩ Fell, người đang nhìn quanh căn phòng ngập nắng với họa tiết giấy dán tường giống như những quả đào đó, cũng không thể không rùng mình nhẹ.
“Được rồi,” Bostwick chăm chú nhìn ông ấy với vẻ đồng tình. “Giờ vui lòng đi lối này.”
Phòng ngủ của Marjorie ở phía trước căn nhà. Nó cũng là một nơi tươi vui, rộng rãi với giấy dán tường màu kem có hoa văn ô vuông. Nội thất trong phòng làm bằng gỗ óc chó, những cánh cửa sổ được che chắn bằng rèm vải xếp nếp màu nâu vàng. Bên cạnh chiếc giường là một kệ sách thấp có mặt hướng ra ngoài, nó chứa hơn hai mươi cuốn sách, và Elliot liếc nhanh vào tựa đề của chúng. Một loạt sách hướng dẫn du lịch đến Pháp, Ý, Hy Lạp và Ai Cập. Một cuốn từ điển tiếng Pháp. Và một tờ báo che đi cuốn Tiếng Ý thật dễ. Rừng và biển. Nơi nỗi buồn bắt đầu. Trò khôi hài. Bức tranh của Dorian Gray. Tuyển tập các vở kịch của J. M. Barrie. Những câu chuyện cổ của Hans Christian Andersen, Biên niên sử của một người tình độc ác. Và – anh tự hỏi không biết Bostwick có chú ý hay không – vài quyển sách giáo khoa về Hóa học.
Bostwick đã chú ý đến chúng, “Ồ, mọi người sẽ thấy vài thứ ở đó đấy. Trên cái kệ sách thấp thấp kìa.”
“Ừm. Khá là nhiều loại, không phải sao?” tiến sĩ Fell lẩm bẩm, quay lại nhìn chiếc kệ sách qua vai. “Tính cách của quý cô trẻ này bắt đầu trở nên thú vị hơn tôi nghĩ rồi đây.”
“Đã đủ thú vị với tôi rồi, thưa ngài,” Bostwick nói một cách dứt khoát. “Nhìn đây.”
Chiếc bàn trang điểm được đặt giữa những cánh cửa sổ. Ngay chính giữa bàn, hơi lùi về sau chiếc gương tròn, là năm chiếc hộp vàng hoa mĩ kích thước khoảng năm inch vuông. Tất cả các mặt của chúng đều được làm tròn các góc, và chúng đứng trên bốn cái chân hộp ngắn ngủn. Sự khéo léo này là một sản phẩm thủ công của người Ý, với thiết kế hình Đức Mẹ Maria và Con Chúa trên nắp hộp. Cái đáy giả, chỉ cao khoảng ¼ inch, được che giấu một cách khéo léo và kín đáo. Cái đáy đó làm việc trên cơ chế lò xo, muốn mở ra cần phải ấn vào bông hoa hồng nhỏ xíu ở một trong bốn cái chân. Bostwick minh họa cho họ thấy.
“Tôi nghĩ,” Elliot chậm rãi nói, “cô ấy có chiếc hộp này từ chuyến đi ra nước ngoài?”
“Dám lắm.” Bostwick lãnh đạm nói. “Vấn đề là…”
“Và, do đó, những thành viên khác trong gia đình có thể biết về chiếc đáy giả?”
“Ra là vậy!” tiến sĩ Fell ầm ầm nói, quay lại nhìn anh. “Anh ám chỉ là nó đã được thả vào đây?”
Elliot thành thật nói. “Tôi không biết. Tôi thừa nhận đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến. Nhưng nếu có ai đó đã thả cây kim tiêm vào chiếc hộp này, tôi cũng thừa nhận rằng tôi không thấy được sự logic và nguyên nhân trong đó. Hãy đối mặt với chuyện này.” Anh bước qua bước lại trong căn phòng, trầm ngâm. “Chúng ta phải thừa nhận sự thật là kẻ giết người thực sự hoặc là một thành viên của gia đình này hoặc là một người rất gắn bó mật thiết với Chesney. Chúng ta không thể đi lệch khỏi điều đó được. Nếu đây là một tiểu thuyết, thì kẻ giết người có thể dễ dàng hóa ra là một người ngoài hoàn toàn không liên quan, ví dụ như dược sĩ Stevenson chẳng hạn.”
Bostwick mở to mắt. “Này, này, này! Anh không phải đang nói…”
“Không. Chuyện đó không thể nào. Và chúng ta đều biết điều đó. Nhưng ai trong số họ lại có lí do để…”
Anh kìm bản thân lại, và cả anh lẫn Bostwick đều nhìn quanh, bởi có tiếng cảm thán phát ra từ tiến sĩ Fell. Tiến sĩ Fell không hề hứng thú với hộp trang sức. Thay vào đó ông vu vơ kéo nửa ngăn kéo bên phải của chiếc bàn trang điểm ra, một cách gần như lơ đãng. Từ chỗ này ông lấy ra một chiếc hộp chứa bóng đèn dùng để chụp ảnh: trong hộp trống rỗng. Ông ước chừng cân nặng của nó trên tay. Ông khịt mũi ngửi. Sau khi gắn chặt gọng kính lại trên mũi, ông cầm chiếc hộp lên soi trước ánh sáng như thể đang nghiên cứu một chai rượu vang.
“Ôi chao, tôi nói này,” tiến sĩ Fell nói thầm.
“Sao, thưa ngài?”
“Nhỏ hơn một chút, và giá bao nhiêu thế nhỉ,” tiến sĩ Fell nói. “Nghe này. Nếu không ai phản đối, tôi rất muốn nói chuyện với người giúp việc phụ trách dọn dẹp căn phòng này.”
Chính Elliot là người đi tìm kiếm mấy người giúp việc, vì dáng vẻ của tiến sĩ Fell trông như thể sẽ bắt đầu nện thình thịch vào một cánh cửa, và sẵn sàng phá nó để xông vào. Anh tìm ra rằng Lena – người giúp việc tóc đỏ – là người chịu trách nhiệm dọn dẹp căn phòng. Nhưng Pamela – cô giúp việc xinh đẹp – cứ khăng khăng đòi đi cùng bạn mình để hỗ trợ về mặt tinh thần. Và thế là cả hai bọn họ đối mặt với tiến sĩ Fell trong một bầu không khí căng thẳng và trang trọng mà (sau này Elliot đã rút kinh nghiệm được) khiến anh khá buồn cười.
“Chào,” tiến sĩ Fell nhã nhặn nói.
“Chào ông,” cô giúp việc tóc đỏ nói, có vẻ không hợp tác lắm. Nhưng Pamela, mặt khác, lại cười mỉm với vẻ hào hứng.
“Ha ha ha,” tiến sĩ Fell nói. “Trong các cô ai là người chịu trách nhiệm việc dọn dẹp căn phòng này mỗi sáng?”
Sau khi nhanh chóng nhìn quanh, Lena trả lời một cách ngang ngược rằng chính là cô.
“Từng thấy thứ này trước đây chưa?” tiến sĩ Fell hỏi, tay cầm chiếc hộp bằng bìa các tông.
“Có, tôi có thấy,” Lena trả lời. “Cô ấy mang nó về sáng hôm qua.”
“Cô ấy?”
“Cô Marjorie.” Lena nói, sau khi nhận một cú huých nhẹ từ người đồng hành của mình. “Cô ấy đã lên đường và mua nó từ sớm, và khi cô ấy trở về tôi đang quét dọn phòng, vậy nên tôi mới biết.”
“Nó có phải một manh mối không, thưa ông?” Pamela hỏi, với một sự háo hức ngây thơ.
“Đúng vậy. Cô có biết cô ấy đã làm gì với nó không?”
Lena quắc mắt nhìn. “Cô ấy đặt nó vào ngăn kéo bàn trang điểm ở bên đó, cái mà ông đã mở ra ấy. Và tốt hơn thì ông nên đặt nó trở lại, nếu đó là nơi ông lấy nó.”
“Sau đó cô có thấy lại nó không?”
“Không, tôi không thấy.”
Lúc này có một sự hoảng sợ thuần túy xuất hiện trên khuôn mặt Lena, nhưng thái độ của Pamela thì khác. “Tôi có thấy nó sau đó,” cô tự nguyện nói.
“Thật à? Khi nào?”
“Mười hai giờ kém mười lăm đêm qua,” Pamela nhanh chóng trả lời.
“Á à!” tiến sĩ Fell nói với vẻ nhẹ nhõm, mạnh mẽ và thô lỗ đến nỗi thậm chí cả Pamela cũng che người lại và khuôn mặt của Lena trở nên xanh xao xám xịt. “Mong cô lặp lại lần nữa, tôi rất xin lỗi,” ông thúc giục, vẫy vẫy tay và tỏ vẻ kinh ngạc. Bostwick đang nhìn ông chằm chằm.
“Tốt hơn là bồ nên cẩn thận,” Lena nói một cách mạnh mẽ. “Bồ sẽ bị vào tù, đó là những gì sẽ xảy ra cho bồ.”
“Tôi sẽ không phải vào tù đâu,” Pamela nói. “Đúng không?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” tiến sĩ Fell nói với cô, ông đã dịu lại. “Cô có thể kể tôi nghe chuyện đó không? Hãy cố gắng kể tôi nghe chuyện đó nào.”
Pamela dừng lại đủ lâu để nở một nụ cười bí mật và đắc thắng với người đồng hành của mình. “Tôi đã lấy nó cho ông Chesney,” cô giải thích. “Tối qua tôi ngủ trễ, nghe radio…”
“Cái radio ở đâu?”
“Trong bếp. Và sau đó tôi ra khỏi bếp và bắt đầu vừa ngáp vừa bò lên cầu thang, nhưng ngay lúc đó ông Chesney bước ra khỏi phòng làm việc.”
“Sau đó?”
“Ông ấy nói, ‘Này, cô đang làm gì trên đó thế? Đáng ra cô phải đi ngủ rồi chứ.’ Tôi nói một cách lịch sự, ‘Tôi đang nghe radio, tôi đang tính đi ngủ.’ Ông ấy định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó giáo sư Ingram ra khỏi thư viện. Ông Chesney nói với tôi ‘Cô có biết cái bóng đèn dùng để chụp ảnh mà cô Marjorie vừa mua hôm nay không? Nó ở đâu?’ Tôi biết chuyện đó, bởi vì Lena đã kể cho tôi nghe…”
“Đừng có mà cố lôi tôi vào đấy,” Lena thét lên.
“Ôi, bồ đừng có dở người thế chớ!” Pamela nói, đột ngột trở nên nhạy cảm và thiếu kiên nhẫn. “Chuyện đó chẳng có gì cả, không hề! Tôi đã nói rằng nó ở trên lầu. Ông Chesney nói, ‘Thế thì, cô chạy lên lấy giùm tôi được chứ?’ Và tôi đã làm thế, và mang nó xuống cho ông ấy trong khi ông ấy đang nói chuyện với giáo sư, và sau đó tôi đi ngủ.”
Dù tiến sĩ Fell đang có dòng câu hỏi nào trong đầu, thì nó cũng bị Lena làm gián đoạn.
“Tôi không thèm quan tâm trong chiếc hộp có gì đó hay không,” Lena bùng nổ. “Tất cả những gì tôi biết là tôi đang phát ốm vì phải nói đây nói đó, mà lúc nào cũng phải giữ bí mật về cô ấy.”
“Lena! S-u-ỵ-t!”
“Không, và tôi sẽ không S-u-ỵ-t,” Lena khoanh tay lại, nói. “Tôi không tin cô ấy đã làm những điều mà họ nói cô ấy đã làm, nếu không Pop của tôi sẽ không để tôi ở đây, không dù chỉ trong một phút. Và anh ấy đã bảo tôi thế, và dù sao chăng nữa tôi cũng không sợ cô ấy. Tôi không sợ cả mười cô ấy ấy chứ. Nhưng cô ấy không làm những việc thông thường mà mọi người làm, và đó là lí do tại sao họ lại bàn tán về cô ấy. Tại sao hôm qua cô ấy lại một mình đến chỗ giáo sư Ingram, một phần buổi sáng và cả nửa buổi chiều, trong khi mà vị hôn phu của cô ấy, chàng trai đẹp đẽ mà các ông đã gặp, lại ngồi đây? Còn những chuyến đi đến London thường xuyên của cô ấy, khi mà đáng ra cô ấy phải đến nhà bà Morrison để đọc sách, thì sao? Là để gặp một người đàn ông, chỉ thế thôi.”
Lần đầu tiên sĩ quan Bostwick tỏ ra hứng thú.
“Những chuyến đi đến London? Những chuyến đi đến London nào?” ông hỏi.
“Ồ, tôi chỉ biết thế,” Lena mơ hồ nói.
“Tôi đang hỏi cô, chuyện đó diễn ra khi nào?”
“Đừng bận tâm chuyện đó diễn ra khi nào,” Lena nói, giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo lại và đang ở trong trạng thái gần như run rẩy. “Đó là những chuyến đi để gặp một người đàn ông, chỉ có thế. Và thế là đủ tốt rồi.”
“Nghe đây, cô gái,” Bostwick nói, mất bình tĩnh, “chúng tôi cần biết điều đó, nếu cô biết điều gì là tốt cho cô. Tại sao trước đây cô lại không kể những chuyện này này với chúng tôi?”
“Bởi vì Pop của tôi bảo tôi rằng sẽ đánh tôi nếu tôi dám đề cập chuyện đó với bất kì ai, đó là lí do. Và, dù sao chăng nữa, chuyện đó là năm hay sáu tháng trước rồi, vậy nên nó không liên quan đến việc này. Không có gì liên quan đến vụ này, thưa ngài Bostwick. Những gì tôi đang nói là, nếu tất cả chúng ta được phép cư xử như cô ấy…”
“Người đàn ông cô ấy đến gặp ở London là ai?”
“Làm ơn đi, chúng tôi có thể đi ngay bây giờ không?” Pamela xen vào, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào sườn bạn đồng hành của mình.
“Không, các cô đang giữ manh mối quan trọng nên không thể đi bây giờ được! Người đàn ông cô ấy đến gặp ở London là ai?”
“Chắc chắn là tôi không biết rồi. Tôi có đi theo cô ấy đâu.”
“Người đàn ông cô ấy đến gặp ở London là ai?”
“Ôi, dù sao thì chúng tôi cũng có nhân phẩm chứ, đúng không?” Cô gái tóc đỏ nói, mắt mở lớn. “Thì, tôi không biết. Và tôi vẫn cho là mình không nên biết làm gì, nếu ông có cho tôi hết tất cả tiền trong ngân hàng Anh quốc cũng không. Tất cả những gì tôi biết là cậu trai đó làm việc trong một phòng thí nghiệm hay nơi nào đó như thế, bởi vì cậu ta có viết thư. Không, và ông cũng đừng nghĩ lung tung, địa chỉ được in ngay trên phong bì! Đó là lí do sao tôi lại biết.”
“Một phòng thí nghiệm hả?” Bostwick lặp lại, chậm rãi và nặng nề. Tông giọng của ông đã thay đổi. “Giờ hai cô ra ngoài đi. Và chờ ở bên ngoài cho đến khi tôi gọi.”
Mệnh lệnh này dễ thực hiện hơn nhiều, vì từ lúc nãy Lena cuối cùng cũng đã bật khóc. Những sự kiện trong đêm hôm trước, cộng thêm những hành vi hơi mang tính đe dọa, là hơi quá với cô ấy. Pamela, người nhìn chung bình tĩnh hơn nhiều, lo lắng đưa cô ra ngoài. Và Bostwick xoa trán mình.
“Một phòng thí nghiệm sao?” Ông xem xét ý tưởng này lần nữa.
“Ông nghĩ chuyện đó đáng quan tâm à?” Elliot hỏi.
“Tôi sẽ nói với anh lí do tại sao. Tôi nghĩ cuối cùng chúng ta cũng có được ít may mắn, và có cơ hội phản công lại điều đã đánh bại chúng ta trước đây: nơi cô ta lấy thuốc độc,” sĩ quan tuyên bố. “Đó là kinh nghiệm của tôi. Mọi thứ đang ăn khớp với nhau, không biết là may hay rủi nữa. Đó là thứ chúng ta cần. Một phòng thí nghiệm! Chà, chết tiệt! Tôi… Dù vậy, quý cô trẻ tuổi này có ham mê đặc biệt với các nhà hóa học, không phải sao? Đầu tiên là gã này, sau đó là anh Harding…”
Elliot quyết định.
“Harding chính là gã đó,” anh nói và giải thích mọi chuyện.
Trong suốt quá trình giải thích của anh, trong khi đôi mắt của Bostwick càng ngày càng mở lớn và tiến sĩ Fell vẫn ủ rũ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Elliot có một ý nghĩ rằng chuyện đó không phải là tin tức mới mẻ với tiến sĩ. Những kí ức trong buổi sáng, khi mà tiến sĩ đã lượn lờ hơi quá gần để nghe lỏm, lại quay về trong đầu anh. Nhưng tiếng huýt sáo Bostwick cho anh lại quá dài và phức tạp so với những âm thanh thông thường.
“Anh khám phá ra điều này bao lâu rồi?” ông hỏi.
“Khi cô ấy đang cố gắng, như ông nói, mồi chài một nhân viên cảnh sát.”
(Anh cảm giác được đôi mắt của tiến sĩ Fell đang nhìn mình.)
“À,” Bostwick nói, như thể vừa được mở mang đầu óc. “Vậy nó chỉ là… Đừng bận tâm.” Người sĩ quan mơ hồ hít một hơi, giảm bớt sự tức tối. “Điều quan trọng là, giờ chúng ta đã nắm được vụ án. Chúng ta đang rất an toàn. Chúng ta có thể biết cô ta lấy chất độc ở đâu: cô ta lấy nó từ anh Harding. Có thể cô ta đã đến thăm phòng thí nghiệm của anh ta, cô ta có quyền vào nơi đó, cô ta có thể ăn cắp bất cứ thứ gì cô ta muốn, và còn ai khôn ngoan hơn nữa nào? Hả? Hoặc là…” Ông ngừng lại một chút, một biểu cảm tối sầm và nặng nề xuất hiện trên khuôn mặt ông. “Giờ đây, tôi lại băn khoăn điều gì? Tôi suy nghĩ điều gì? Anh Harding là một loại quý ông rất dễ chịu, nhưng chuyện này ngày càng phức tạp hơn, toàn bộ mọi chuyện, phức tạp hơn chúng ta đã nghĩ. Nếu như họ đã lừa chúng ta từ lúc bắt đầu thì sao? Nếu như cô ta và Harding đã cùng nhau lên kế hoạch toàn bộ chuyện này thì sao? Anh sẽ nói gì về chuyện đó?”
“Tôi sẽ nói rằng sự thật không thể xảy ra theo cả hai giả thuyết của ông cùng một lúc, thưa ông.”
“Như thế nào?”
“Chà, thưa ông, ông nói về một vụ án.” Elliot gần như gầm lên. “Nhưng ông phải bám sát vào vụ án chứ. Chuyện gì đây? Đầu tiên, cô ấy gây án một mình. Sau đó cô ấy móc ngoặc với Emmet gây án. Giờ thì cô ấy giết Emmet và móc ngoặc với Harding. Trời ạ, hãy nói chuyện hợp lí coi nào. Ông không thể buộc tội cô ấy đi lòng vòng khắp nơi và cấu kết với mọi người mà cô ấy gặp để giết người được.”
Bostwick đút tay vào túi trong tư thế nhàn nhã. “Ô? Giờ ý anh là sao khi nói vậy hả chàng trai?”
“Không phải tôi đã nói rất rõ rồi sao?”
“Không, chàng trai, tôi e là không đâu. Ít nhất, anh cũng làm rõ ràng được vài điều, tôi e là thế, nhưng những điều khác thì không. Anh nói như thể anh vẫn không tin rằng cô gái trẻ này có tội vậy.”
“Với vai trò là một người chỉ tin vào sự thật thuần túy,” Elliot nói, “ông nói đúng, tôi vẫn không tin chuyện đó.”
Có một tiếng đổ vỡ nhỏ bỗng vang lên. Tiến sĩ Fell, người chưa bao giờ có thể gọi là cẩn thận trong khi chuyển động, vừa mới thành công làm một chai nước hoa rơi ra khỏi bàn trang điểm. Sau khi liếc mắt nhìn xuống, thấy rằng nó không bị vỡ, và để yên nó ở đó, ông thở ra với một biểu hiện cực kì vui mừng. Sự nhẹ nhõm tỏa ra từ ông ấy như hơi nước bốc lên từ lò sưởi. Tiến sĩ Fell nói:
“Bởi một mình tôi có thể kể những câu chuyện được kể
Người bán thịt của Rouen, Berrold đáng thương
Đất đai bị thống trị bởi những vị vua trên ngai vàng…”
“Sao vậy?”
“Ha!” tiến sĩ Fell nói, vỗ mạnh vào ngực mình như Tarzan. Rồi ông hụt hơi sau câu trích dẫn đầy kiêu ngạo, thở khò khè một hay hai lần, và chỉ vào cửa sổ. “Tốt hơn chúng ta nên,” ông tiếp tục, “nên quyết định dựa trên một kế hoạch nhất định. Chúng ta nên quyết định ai là người chúng ta nên tấn công, nơi nào chúng ta nên tấn công, và tại sao chúng ta nên tấn công. Cô Wills, anh Harding, và bác sĩ Chesney lúc này đang lái xe đến. Có lẽ nên sắp xếp một cuộc nói chuyện thân mật. Nhưng có một điều tôi phải nói ngay bây giờ. Elliot, chàng trai của tôi, tôi quả thực rất vui vì anh đã nói những điều vừa rồi.”
“Vui? Tại sao?”
“Bởi vì anh nói khá đúng,” tiến sĩ Fell đáp đơn giản. “Cô gái đó không có liên quan nhiều với bất kì vụ án nào trong đó đâu.” Xung quanh im lặng như tờ.
Để hồi phục lại từ đầu óc trống rỗng, Elliot kéo mở tấm màn ở cửa sổ gần nhất và liếc nhìn ra ngoài. Phía dưới là bãi cỏ trước được cắt tỉa gọn gàng của Bellegarde, với con đường bằng sỏi ngăn nắp và bức tường đá thấp phía trước. Một chiếc xe mui trần, do Harding cầm lái, vừa mới rẽ vào những cánh cổng. Marjorie ngồi bên cạnh anh ta trên băng ghế trước, và bác sĩ Chesney ngồi uể oải trên ghế sau. Thậm chí ở khoảng cách đó Elliot cũng thấy hơi lố bịch khi bác sĩ Chesney lại cài một bông hoa trắng ở khuyết áo, mặc dù ông ta mặc bộ đồ vest tối màu.
Elliot đã không nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của Bostwick.
“Bây giờ, đây là kế hoạch của anh,” tiến sĩ Fell thuyết phục. “Anh dự định sẽ giả vờ liếc mắt chân thành và khéo léo nhất, và quát mắng cô ấy. Anh dự định sẽ khoa trương về chiếc kim tiêm dưới da trước mặt cô ấy. Anh dự định sẽ tấn công cho tới khi cô ấy thú tội. Anh dự định sẽ dùng cách ngắn nhất, thực tế nhất để khiến cô ấy phát điên và khiến cô ấy làm điều gì đó ngu ngốc. Chà, lời khuyên đơn giản nhất cho anh là: Đừng. Đừng nói một lời nào về chuyện đó. Hơn nữa, trên thực tế cô ấy không hề có tội…”
Bostwick nhìn ông. “Vậy là ông cũng ở phía đó,” ông nói bằng giọng nặng nề.
“Đúng vậy,” tiến sĩ Fell nói. “Trời đất ơi, đúng vậy đấy! Tôi ở đây để đảm bảo sự không thỏa đáng, sự khập khiễng, và sự mù quáng không gây ra bất kì tổn thương nào. Nếu không làm được điều đó thì tôi sẽ không đáng là một đồng bốn xu Birmingham trong việc này. Làm ơn ở yên với cái tẩu của anh và châm nó đi. Tôi nói này, nếu anh đẩy việc này đi xa hơn, thì chính tay anh sẽ tự phá tung vụ án này lên đấy. Chuyện đó sẽ khá là đáng tiếc, bởi vì cô gái đó không có tội và tôi có thể chứng minh điều đó. Chúng ta đã bị lừa bởi một manh mối sai lầm, to lớn và mơ hồ nhất mà tôi từng gặp. Anh có thể nghe sự thật ngay bây giờ. Và quên những cái phòng thí nghiệm chêt tiệt của anh đi. Marjorie Wills không liên quan gì đến nơi đó cả. Cô ấy không hề ăn trộm, mượn, hay thu được chất độc đó từ phòng thí nghiệm của Harding, và Harding cũng không, tôi rất xin lỗi phải nói như vậy. Điều đó có rõ ràng không?”
Trong sự hào hứng hoặc bực mình, ông ra dấu về phía cửa sổ. Đó là nguyên do tại sao tất cả bọn họ lại bước đến quan sát những điều đang xảy ra bên dưới.
Chiếc xe đang nhàn nhã chạy lên con đường vào nhà, còn cách cửa trước khoảng hai mươi feet. Harding đang nhìn xuống Marjorie, người dường như đang đỏ mặt và hơi ngập ngừng, và nói gì đó với cô ấy. Harding đã không hề nhìn vào kính chiếu hậu để xem chuyện gì đang xảy ra sau lưng anh ta – thực tế anh ta cũng chẳng có lí do nào để làm vậy. Bác sĩ Joseph Chesney ngồi nghiêng người về phía trước trên băng ghế sau, hai nắm tay của ông đặt lên đầu gối và có một nụ cười mỉm nở trên khuôn mặt ông. Những người quan sát có thể nhìn rõ từng chi tiết một cách sinh động: bãi cỏ ướt mưa, những cây hạt dẻ vàng lá dọc con đường, và nụ cười mỉm đó cho thấy bác sĩ Chesney có hơi say một chút.
Sau một cái liếc mắt nhìn căn nhà, bác sĩ Chesney lấy bông hoa trắng ra khỏi khuyết áo và ném nó qua cửa xe, lăn lóc dưới con đường dẫn vào nhà. Có một sự xóc nảy nhẹ trên băng ghế sau, và ông với tay vào túi áo khoác. Thứ ông rút ra khỏi túi là một khẩu súng lục cỡ 38. Nụ cười mỉm vẫn ở trên khuôn mặt đầy tàn nhang của ông. Nghiêng người về phía trước, ông vững vàng đặt khuỷu tay của mình lên mặt sau của ghế trước, ép họng khẩu súng vào sau cổ của George Harding, và bóp cò. Những con chim bị giật mình bay khỏi đám dây leo do xung động của cú bắn, và có một cú giật máy cùng tiếng khàng khạc vang lên khi động cơ của chiếc xe khựng lại.
Vụ Án Viên Nhộng Xanh Vụ Án Viên Nhộng Xanh - John Dickson Carr Vụ Án Viên Nhộng Xanh