Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 16 - Tâm Sự Đêm Rừng
S
au cơn nổi da gà, Minh móm đã kịp “phân tích” tiếng kêu khi nó lặp lại: thầm thì nhưng rõ ràng:
- Minh móm ơi... Minh móm!
Hắn giật nảy mình khi tin chắc rằng tiếng kêu quái đản ấy là âm thanh quen thuộc của cô nàng Tú Anh! Tên tử tù bị giam kín không thể nào hiểu được tại sao Tú Anh lại có thể phát ra những tiếng gọi hồn kinh dị ở đây? Minh móm run run giọng trả lời:
- Minh móm... đây! Tú Anh... đó hả?
Tiếng rền rĩ của Tú Anh lại vang lên:
- Tú Anh đây! Mình ở trên này nè! Bây giờ Minh móm phải tránh xa cái lỗ trên trần nhà, mình thả con dao xuống. Minh cố cắt dây trói, tim cách dụ tên cai ngục vào, thủ tiêu hắn, tụi này sẽ xuống tiếp cứu!
Minh móm dòm lên trần và phát hiện cái lỗ sáng nhờ nhờ. Hắn chưa kịp di chuyển thì một con dao nhọn hoắt từ trên đó được Tú Anh thả xuống, cắm phập lên sàn gác, ngay trước mặt Minh móm. Hắn bị trói thúc ké nên xoay xở vô cũng khó khăn. Xoay lưng về phía con dao, Minh móm sờ soạng tìm nó và cắn răng để bẻ cổ tay lên tự cứa dây trói. Thanh toán xong sợi dây, Minh móm thở dài xoa nắn hai cái cổ tay tê buốt. Lại thủ hai tay ra sau lưng như còn bị trói, vẫn cầm chắc con dao nhọn, Minh móm la bài hãi lên:
- Bớ người ta, cứu tôi với! Bớ người ta...
Vừa la, hắn vừa dộng tay vô vách ầm ầm. Một tên bảo vệ lực lưỡng mở toang cửa chạy vô nạt nộ:
- Cái gì vậy? Mày lên cơn hả, thằng nhãi kia?
Minh móm vẫn bài hãi:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Tên kia nhìn thằng tù ngạc nhiên:
- Mày có bị cái gì đâu mà cứu?
Minh móm vẫn đứng im, hất cằm xuống phía dưới:
- Trong này nè, nó trong này né! Cứu tôi với...
Gã bảo vệ bực bội:
- Trong này là...trong đâu?
Trong... quần nè! Nó... nó... ở trong đó, cứu tôi với!
Gã kia trêu chọc:
- Thì tao biết nó ở trỏng rồi.
Minh móm vẫn cứ bài hãi:
- Ở trỏng đó... Hổng phải nó... mà là... con rắn! Cứu tôi với...
Tên bảo vệ tỏ ra chưa vội tin:
- Bốc phét, ở đây làm gì có rắn?
Minh móm van nài khẩn thiết, mặt xanh như tàu lá:
- Có mà, nó rớt xuống từ cái lỗ trên kia, rồi chui vô quần tui. Nó nằm ở trỏng, anh làm ơn làm phước...
Sau khi nhíu mày suy nghĩ, tên bảo vệ gật gù:
- Chà! Chắc là trò phá đám của thằng Hoàng Tử Bé đây! Thôi đứng im đó, để tao giúp cho.
Tên bảo vệ bước tới gần Minh móm. Gã cúi xuống cố làm sao thật nhẹ nhàng kéo cái fermeture quần Minh móm. Ngay lúc ấy, gã cảm thấy một vật gì vừa lạnh vừa nhọn chạm vào gáy. Minh móm tuyên bố:
- Đứng im, nhúc nhích là con dao này cắt cổ nhà ngươi liền! Kéo fermeture lên cho ta. Hề, hề... to đầu mà dại, làm gì có con rắn nào ở trỏng. Bây giờ tự trói mình lại đi!
Minh móm dùng chân hất sợi dây cho gã bảo vệ, bị con dao nhọn hoắt kề cổ, hắn ngoan ngoãn tuân lệnh. Vừa lúc ấy, ngoài cửa phòng giam xuất hiện Thông bác học và Hải khòm. Hai tên thủ lĩnh chạy vào, khen rối rít:
- Khá lắm, Minh móm giỏi lắm!
Thông bác học nói:
- Bây giờ bọn mình phải nhanh chóng trở lên phòng Hoàng Tử Bé đợi thủ tiêu nốt thằng Phái viên, sau đố thoát ra ngoài...
Một giọng cười đột ngột vang lên ngoài cửa:
- Ha... ha... ha...! Chúng mày tự dẫn xác vào đây thì ta khỏi mất công đi tìm nữa!
Cả đám giật thót người nhìn ra thì thấy tên Phái viên xuất hiện cùng hàng chục tên bảo vệ, tên nào tên nấy to như con voi trong Sở thú!
o O o
Màn đêm đã bắt đầu bao phủ khu rừng. Hai anh em cô Ba cõng Kim Thúy vào một hầm vàng bỏ hoang. Thoạt đi vô, trông nó từa tựa như cửa địa đạo nhưng bên trong, dọc ngang chằng chịt những cây đòn gỗ dùng để chèo chống cái trần đất. Nền và vách hầm còn hằn vết cuốc xong đào xới nham nhở. Kim Thúy có cảm giác như cô vừa lạc vào thời đại sơ khai của những con người ăn lông ở lỗ. Không khi nặng nề ẩm thấp, mùi đất nồng nặc đến khó thở. Có những loại cây dại nhỏ và dây leo không cần mặt trời đã tua tủa khắp nơi trên đất, trên vách. Tên anh Hai bước đi từng bước một, hai mắt tinh tường dò xét cẩn thận chung quanh. Đến một góc hầm, chỗ này lộ lên một khối đá to, phẳng lì như cái mặt bàn rộng, anh chàng Tarzan cắm cây đuốc tự chế lên vách, gác khẩu súng tựa phiến đá. Nhanh nhẹn và không cần suy nghĩ, cởi áo ra, trải lên phiến đá, ra hiệu cho cô bé Ba đặt Kim Thúy xuống. Bé Ba vừa cảm phục anh, vừa ghen tị:
- Ở nhà đời nào anh Hai trải giường cho tui đâu!
Tên anh Hai vẫn lầm lì:
- Mày khác, người ta là dân thành phố...
Bé Ba vuốt mái tóc mượt mà của Kim Thúy:
- Chà! Coi bộ anh tui...
Anh Hai cộc lốc:
- Sao mậy?
- Thì sao đâu! Thôi, tui đói rồi! Hai người có ăn củ mì hông?
Cô gái “người rừng” móc trong túi áo khổng lồ ra một gói lá bự tổ chảng, thản nhiên đặt lên mặt đá, mở ra và ngồi chồm chổm bốc khoai mì ăn tỉnh bơ. Anh Hai cầm lấy một khúc mì, giúi vào tay Kim Thúy:
- Ăn đi! Nó ăn dữ lắm, đừng hòng nó mời ai!
Kim Thúy nhai nhai miếng khoai sượng cứng và lạnh ngắt, cô vẫn chưa thể nào hiểu được điều gì đã đẩy đưa cô tới hoàn cảnh lạ lùng này. Cô nhìn quanh và vái trời che chở cho cô tai qua nạn khỏi, vái thổ địa đừng có... sập cái hầm giống như nhà mồ này. Kim Thúy chợt nấc lên:
- Ba má ơi... con nhớ ba má quá!
Tên anh Hai tỏ ra dửng dưng:
- Ờ khóc một lát đi! Rồi dễ ngủ hơn...
Cô bé Ba cười:
- Người ta nhõng nhẽo đòi ba má, hổng lo dỗ! Thôi, no rồi, tui đi ngủ đây!
Lời vừa dứt thì bé Ba cũng vừa lăn ra cái giường đá nằm cong queo như con tôm. Kim Thúy cũng vừa ăn xong miếng khoai. Tên anh Hai lặng lẽ chìa khúc khoai khác:
- Ăn đi!
Kim Thúy lắc đầu:
- Mệt quá. Không thấy đói!
- Ở thành phố... có đi học không?
Kim Thúy ngó thấy cây đuốc chập chờn trên vách, bóng những sợi dây leo cứ run rẩy trông như cả một đàn rắn rít đang nhảy múa:
- Có chứ! Còn anh?
- Tui hả? Từ hồi nhỏ tới giờ, tui với con nhỏ em cứ theo ba tui đi đãi vàng hết chỗ này tới chỗ khác, đâu có học hành gì!
- Ba anh là người ở đây?
- Đâu có! Ổng là dân thành phố đó chứ! Nhưng mà... ổng ghét dân thành phố lắm.
- Sao vậy?
- Nghe mấy ông già dân đào vàng nói: hồi đó, đẻ tui với nhỏ em xong, má tui bỏ ông đi ở với người khác giàu có hơn, ổng mới thù hận dắt tui lên rừng đào vàng, mong có dịp làm giàu cho má tui sáng mắt! Ổng đặt tui tên Thù, nhỏ này tên Hận!
Kim Thúy xúc động bởi câu chuyện ly kỳ như tiểu thuyết, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như mắt mèo của anh Hai:
- Vậy, anh Hai thấy Kim Thúy là dân thành phố có sợ không?
- Sợ gì?
- Thì ba anh đã nói dân thành phố ác lắm, dữ lắm!
- Đó là chuyện của ổng.. Sẽ có ngày tui đi kiếm má hỏi cho ra lẽ.
- Má anh thấy chắc... sợ lắm!
- Sao vậy?
- Tại anh giống Tarzan quá chừng!
- Tarzan là ai?
Kim Thúy bắt chước giọng kể chuyện đời xưa của mẹ:
- Đó là một anh chàng người rừng nhân hậu, bạn của muông thú...
Câu chuyên kể rùng rợn và lãng mạn của Kim Thúy dứt thì cây đuốc trên vách đã phụt tắt. Bóng tối dày dặc chụp xuống cái hầm vàng hoang phế. Kim Thúy mở hai mắt thao láo mà vẫn không cách gì nhìn được bàn tay của chính cô dù đã đưa lên sát mặt mình. Trong cái màu đen nguy hiểm ấy, tiếng tên anh Hai vang lên khe khẽ:
- Thôi, ngủ đi! Có tui canh chừng, đừng lo!
o O o
Bây giờ không phải một mình Minh móm mà có thêm Hải khòm và Thông bác bác học cũng bị trói thúc ké ngồi chong ngóc trong phòng giam. Ở trên đầu bọn chúng, trong phòng Hoàng Tử Bé Hoàng Thân, tên Phái viên đang xoa hai bàn tay vào nhau:
- Thế là đã tóm gọn chúng nó rồi! Ta nghe nói, còn một con nhỏ nữa không biết chui lủi ở đâu!
Hoàng Thân hỏi:
- Anh bắt họ để làm gì?
- Hỏi lạ chưa? Bọn nó đang mưu đồ phá đám công việc của ta, đang muốn đem cậu ra khỏi đây. Ta hỏi thật, cậu muốn ở đây với một cuộc sống như ông hoàng hay muốn trở lại với cái nhà dột nát và cuộc đời đói rách mồ côi?
Hoàng Thân trả lời không suy nghĩ:
- Tôi thích giàu có nhưng không thích làm nô lệ!
Phái viên nghiêm mặt:
- Chà, thích một lúc hai thứ thì khó thực hiện lắm! Thôi, trước mắt cậu vẫn ở đây và cứ thực hiện các công việc như trước nay. Sau chuyến hàng Công Chúa Bé sang Mỹ, đời sống cậu hoàng của ta sẽ được nâng lên thêm, yên tâm nhé! Hết giờ làm việc rồi, nghỉ ngơi đi! Ta đi đây.
Tên Phái viên bỏ đi sau khi đã căn dặn hai tên bảo vệ canh gác trước cửa phòng Hoàng Thân cẩn thận.
Hoàng Thân đến trước tủ quần áo, trong lúc chọn lựa, thì thầm với Tú Anh, người duy nhất còn sót lại của cả bọn:
- Làm sao bây giờ, bọn họ bị bắt hết rồi!
Tú Anh ngọ nguậy trong tủ:
- Tú Anh đã có cách nhưng... cách này thì Hoàng Tử Bé hơi cực à nhe, chịu không?
- Cách gì vậy?
Sau khi nghe Tú Anh thầm thì vào tai mình cái kế hoạch “hơi cực”, Hoàng Tử Bé Hoàng Thân xanh xám mặt mày thiếu điều ngất xỉu...