Số lần đọc/download: 1283 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 19:40:00 +0700
Chương 16
“T
hím, Hiểu Nguyên có sao không?”
Thím nhìn cặp mắt đỏ ngầu của Tử Ngôn, khuôn mặt lo lắng sợ hãi. Bà mỉm cười, vỗ vỗ bả vai anh.
“Không sao, có chú ở đây, có thể để Hiểu Nguyên xảy ra chuyện sao?”
Đoàn người đưa Khương Hiểu Nguyên vào phòng xử lý khẩn cấp, Tống Tử Ngôn bị ngăn bên ngoài.
Anh nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, cả người rơi vào khủng hoảng…
Anh đã có cô, lại phải đối mặt với nỗi sợ mất đi cô?
Nếu như không phải vì bức ảnh kia, cô sẽ không chạy xuống lầu, sẽ không bị xe tải đâm vào, tất cả những chuyện này đều không nên xảy ra, Hiểu Nguyên sẽ ở bên cạnh giúp anh tăng ca, bọn họ cùng ăn cơm hộp cô mang đến, vừa nói về những việc hôm nay xảy ra, cô sẽ cười khi anh kể những câu chuyện cười lạnh. Vì có cô làm bạn, hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên, sau đó bọn họ tay trong tay rời khỏi phòng làm việc lái xe về nhà; sau khi về đến nhà, họ sẽ cùng tắm rửa, anh sẽ hôn cô, trân trọng yêu cô… Nhưng mà, hiện tại, Hiểu Nguyên đang cấp cứu, nếu như… Tương lai anh còn lại cái gì?
Giờ khắc này Tống Tử Ngôn không còn là luật sư, không hề tự tin kiêu ngạo, không gọn gàng sạch sẽ, tóc rối, cà vạt lỏng lẻo lệch sang một bên, ống tay áo sơ mi kéo cao, hai cánh tay anh ôm ngực, giống như đứa nhỏ đang sợ hãi, không yên lòng chân tay luống cuống.
“Tử Ngôn?”
Tống Tử Ngôn xoay người, nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp vô tội nhưng tâm tư sâu như biển. Cô mặc váy trắng, tóc đen xõa ngang vai, son môi đậm đến làm người khác muốn nôn mửa.
“Cô tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Tống Tử Ngôn tức giận lên án.
Đổng Tú Thanh lại cười, đây chính là mục đích của cô ta. Cô ta gọi cho Tiểu Vương không biết chuyện chỉ muốn hỏi thăm tình huống mới nhất, đáp án nhận được làm cho cô ta cảm thấy như trúng được giải thưởng lớn.
Khương Hiểu Nguyên phát hiện bức ảnh, còn xảy ra tai nạn xe, không rõ sống chết.
“Em thế nào?”
“Cô tại sao đặt những thứ đồ như vậy trong phòng làm việc của tôi?”
Nếu như lúc trước anh là nhớ tình cảm cũ mà dư lại chút ấm áp, nếu như vì tình cảm trong quá khứ, đối với cô ta còn có thương tiếc, như vậy, thời điểm bức ảnh kia xuất hiện, tất cả tình cảm anh đối với cô ta, tất cả đều biến thành hư không!
“Tại sao không được? Đó đều là sự thật không phải sao? Em không có ghép ảnh.”
Tống Tử Ngôn run rẩy chỉ vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt. “Bởi vì cô, vợ của tôi hiện tại nằm trong phòng cấp cứu, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cô, dùng cách này làm tôi lần nữa trở lại với cô, yêu cô?”
Đổng Tú Thanh bước tới. “Đúng vậy, em chính là muốn anh yêu em, anh phải yêu em, Khương Hiểu Nguyên tự cao tự đại, đối với loại phụ nữ tự cho mình là đúng, anh cơ bản sẽ không thích, anh chỉ thích em!”
Tống Tử Ngôn hất tay cô đang cầm cánh tay anh. “Tôi hiện tại nói rõ cho cô biết, đời này, tôi sẽ dùng mỗi giây mỗi phút yêu cô ấy, người phụ nữ bên cạnh tôi chỉ có một, chính là vợ tôi, người cô nói tự cao tự đại Khương Hiểu Nguyên! Tôi yêu cô ấy!”
Đổng Tú Thanh làm sao có thể thừa nhận sự thật này? “Không! Anh không thể yêu cô ta! Cô ta cơ bản không phải mẫu người anh thích…”
“Không có thay đổi, tôi yêu cô ấy.”
“Không, anh nói anh sẽ chăm sóc em, anh nói anh yêu em…”
“Đủ rồi!” Tống Tử Ngôn cắt ngang. “Năm đó cô bỏ đi, sự phản bội của cô đã mài mòn tình cảm của tôi đối với cô, hiện tại, tôi không yêu cô, hiểu không? Tôi chỉ yêu vợ của tôi, đối với cô tôi chỉ xem như quan tâm học muội mà thôi!”
Đổng Tú Thanh thê thảm rơi nước mắt. “Tử Ngôn, em khóc, trước kia anh nhất định sẽ không để em rơi nước mắt, anh sẽ an ủi em, anh sẽ ôm em…”
Cô ta muốn nhào vào ngực anh, nhưng Tống Tử Ngôn trực tiếp đẩy cô ta ra. “Tôi thật hối hận, thật sự rất hối hận… Tôi thật hy vọng bản thân có thể sớm nhận ra Hiểu Nguyên đối với tôi rất quan trọng, tôi sẽ không nhớ lại quá khứ, cùng cô cố ý tạo ra bi kịch lừa gạt nữ chính, như vậy, nhiều năm sau gặp lại, tôi sẽ rõ ràng thận trọng giới thiệu cô với vợ tôi, cô là bạn gái trước kia của tôi, đã lâu không còn liên lạc.”
Đổng Tú Thanh ôm đầu thét chói tai. “Không phải như thế! Anh yêu em! Anh yêu em mà!”
“Đổng Tú Thanh, tôi không thương cô, nếu Hiểu Nguyên xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ rất hận cô!”
Cô ta giống như nổi điên, đấm vào người Tống Tử Ngôn như mưa, ánh mắt điên cuồng. “Tử Ngôn, anh yêu em! Anh yêu em mà!”
Thấy tất cả mọi chuyện trước mắt, Khương Dụ Phụ lập tức gọi bảo vệ, bắt Đổng Tú Thanh đang không ngừng giãy giụa đưa ra ngoài.
Ông đã nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, dĩ nhiên cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Ông hổn hển chỉ vào người phụ nữ điên cuồng kia, thét to với Tống Tử Ngôn: “Cậu vì người phụ nữ đó mà cãi nhau với Hiểu Nguyên?”
Tống Tử Ngôn chỉ nghĩ đến an nguy của bà xã, không nghe lọt tai ông đang trách cứ. “Chú, Hiểu Nguyên đâu? Hiểu Nguyên như thế nào rồi?”
Nếu không phải nhìn thấy anh khóc thảm thiết khi cháu gái gặp chuyện không may, Khương Dụ Phụ thật muốn gọi bảo vệ đuổi hết mấy người làm tổn thương Khương Hiểu Nguyên ra ngoài!
“Hiểu Nguyên không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì chảy máu trong, nên phải nằm lại bệnh viện theo dõi, thím Hiểu Nguyên đang giúp nó hoàn tất các xét nghiệm cuối cùng.”
Tống Tử Ngôn nhíu chặt chân mày. “Thím đang giúp Hiểu Nguyên làm mấy bước xét nghiệm cuối cùng?”
Đổng Tú Thanh vẫn còn la hét. “Buông tôi ra! Tôi nói các người buông tôi ra! Ô… Tử Ngôn, bọn họ nắm em thật là đau, anh mau tới cứu em…”
Anh cơ bản không thèm chú ý tới Đổng Tú Thanh, tất cả đều tập trung lên người bà xã.
“Thím không phải làm ở khoa ngoại, tại sao lại muốn giúp Hiểu Nguyên làm xét nghiệm?” Đây là thắc mắc của anh.
Khương Dụ Phụ giống như đuổi ruồi bảo cảnh vệ đuổi Đổng Tú Thanh ra khỏi bệnh viện, rốt cuộc, bệnh viện cũng trở lại yên tĩnh.
“Bởi vì thím cậu muốn xác nhận một chuyện, việc này đối với việc chúng ta sử dụng loại thuốc nào có ảnh hưởng rất lớn.”
Tống Tử Ngôn nghĩ tới. Gần đây, anh không sử dụng biện pháp tránh thai,cũng đem thời kỳ an toàn ném ra sau gáy, lúc đó, anh đã quyết định cùng Hiểu Nguyên sinh con dưỡng cái.
“Hiểu Nguyên mang thai?” Anh nói. Rất mong đợi, nhưng lại sợ hụt hẫng.
“Đúng, kết quả xét nghiệm máu cho thấy Hiểu Nguyên có khả năng mang thai, cho nên thím cậu mới phải làm bước xét nghiệm cuối cùng.”
Tống Tử Ngôn cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt.
“Nếu là như vậy, tai nạn kia đối với Hiểu Nguyên và đứa nhỏ có ảnh hưởng gì không?”
Ông vỗ vỗ vai anh. “Chú và thím ở đây, làm sao có thể để bọn họ xảy ra chuyện gì? Người có chuyện là cậu đó, cậu sao có thể cùng người phụ nữ kia quan hệ mập mờ không rõ? Hiểu Nguyên mang thai, cậu sẽ làm cha, dù có gặp dịp thì chơi như cũng phải hạn chế.”
Trong lòng Tống Tử Ngôn xúc động nói không nên lời. Hắn ngửa đầu, giơ tay ôm mặt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh, anh nên cảm ơn ông trời ban ơn!
Hiểu Nguyên bình an, Hiểu Nguyên mang thai, anh sẽ làm cha!
Tống Tử Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bà xã, môi trắng bệch, nhưng vẫn cảm thấy cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.
Anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cẩn thận nhẹ nhàng, không để cho cô cảm giác một chút không thoải mái. Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tay cô.
“Anh yêu em, Hiểu Nguyên.”
Anh đưa tay kia vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong mắt là tình yêu sâu sắc. “Anh không nghĩ có ngày mình có thể yêu một người như vậy, tha lỗi cho anh, anh sẽ không chần chừ nữa, anh rất yêu em.”
Bàn tay của anh đi xuống vuốt ve bụng bằng phẳng của cô, nơi đó có kết tinh tình yêu của bọn họ. “Bảo bối, cha ở đây, không phải sợ, đã làm con sợ rồi, từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc thật tốt cho con và mẹ, sẽ không để hai người phải sợ hãi nữa.”
Cuộc đời của anh vì có Hiểu Nguyên nên mới hạnh phúc, cũng có thêm đứa nhỏ mà càng thêm hoàn hảo.
Anh yên lặng làm bạn, nhẹ nhàng ấm áp thủ thỉ, cả đêm làm bạn…
Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Khương Hiểu Nguyên mở mắt ra, thấy Tống Tử Ngôn nằm sấp một bên, cô phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt.
“Tỉnh rồi?” Thím nhỏ giọng hỏi, giúp cô điều chỉnh bình dịch truyền.
“Thím…”
“Nói nhỏ một chút, Tử Ngôn thức đến trời sáng mới ngủ, muốn nó đến giường bên cạnh ngủ, nó lại không chịu.”
Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông bên cạnh. “Tại sao anh ta lại ở đây?”
Thím cười. “Bà xã bị xe đụng, nó đương nhiên phải ở đây. Thím hỏi con, Tử Ngôn có phải rất lãng mạn không? Y tá trực nói cả đêm nó đều thủ thỉ mấy lời tình cảm bên tai con, cũng không cần biết con có đang ngủ hay không, cả y tá cũng sắp điên rồi. Phải biết, đầu năm nay gặp được người đàn ông đẹp trai lại tình cảm như vậy cũng không dễ đâu.”
Cả đêm, nói chuyện tình cảm?
Đêm qua, Khương Hiểu Nguyên loáng thoáng nghe được âm thanh của anh, muốn mở mắt ra, lại không thể nào nhấc lên nổi, có cố gắng thế nào cũng không được.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cô lắc đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tống Tử Ngôn. “Cả người đều rất đau.”
Thím dịu dàng cười. “Tất nhiên, con bị xe đụng, có nhớ không? Nhưng mà trời cao phù hộ, vết thương của con đều tốt.”
Bà phát hiện tất cả lực chú ý của cháu gái đều tập trung trên người chồng. Lúc được đưa vào bệnh viện Hiểu Nguyên nước mắt đầy mặt, không nói cũng biết vợ chồng son mới xảy ra cãi vã, có thể làm cho cô không cẩn thận chạy thẳng xuống đường, mặt đẫm nước mắt, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.
“Thím và chú đều xem con như con gái ruột.” Bà cầm tay cháu gái. “Con bị uất ức gì, chú cũng chỉ biết an ủi, chỉ gọi điện quan tâm một chút, nhưng thím thì khác, thím sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, đi mắng cho nó một trận. Nhưng…” Bà nhìn Tống Tử Ngôn, mắt anh có quầng thâm, cả người đầy mùi hôi, nhưng mà vẫn rất đẹp trai, hắc! “Nó rất yêu con, cho nên dù hai đứa có cãi vã chuyện gì, thím cũng không nỡ mắng nó.”
Khương Hiểu Nguyên thất vọng rũ mắt xuống. Yêu? Cô làm sao mà tin đây?”
Thím mỉm cười, nắm chặt tay cháu gái, lúc này cô chỉ muốn dùng hai tay ôm thím để được an ủi, nhưng mà một tay kia của cô bị anh nắm rất chặt, có rút cũng không ra.
“Hiểu Nguyên, con mang thai.”
Khương Hiểu Nguyên trợn tròn mắt.
“Con không biết.”
Nước mắt cô dâng lên. “Kinh nguyệt của con chỉ là chậm mười ngày, con cũng không nghĩ đến… Vậy con xảy ra tai nạn, vậy bảo bảo…”
“Đứa nhỏ không sao.” Thím rất vui vẻ. “Quyết định của thím thật chính xác, trước tiên nhanh chóng giúp con thử máu, không để cho bất kì phương pháp chữa trị hay thuốc không thích hợp ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
Bà cười giúp Hiểu Nguyên lau nước mắt. “Tất nhiên, con cũng không sao. Nếu không thím nghĩ Tử Ngôn sẽ phá hủy cả bệnh viện mất! Thím đem băng ghi hình của phòng cấp cứu lúc đó cho con xem, con không biết lúc con được đưa vào cấp cứu, Tử Ngôn gần như điên rồi… Hiểu Nguyên, người đàn ông này thật sự rất yêu con.”
Khương Hiểu Nguyên xúc động chẹ miệng, một tay cô để lên bụng, một tay bị Tống Tử Ngôn nắm chặt, một người là chồng cô, một người là con cô…
“Dù có chuyện gì cũng không được hết hy vọng vì sắp có một sinh mạng mới ra đời, con bây giờ không phải chỉ có một người.”
Thím không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng người lớn luôn khuyên hợp không khuyên tan, Khương Hiểu Nguyên cũng hiểu ý của thím.
Đứa nhỏ lựa chọn thời điểm mấu chốt xuất hiện, đứng giữa Tống Tử Ngôn và đứa nhỏ, cô nên làm sao bây giờ? Cô không có cách hoàn toàn quên được, không thể xem như giữa anh và Đổng Tú Thanh chưa bào giờ hôn, chưa bao giờ ôm nhau…
Lúc này, Tông Tử Ngôn chợt tỉnh lại.
Thấy bà xã tỉnh táo, anh không nói hai lời, đứng dậy, khom lưng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực.
“Cảm ơn em đã trở lại.” Anh hàn khàn, xúc động nói.