Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Quyển 2 - Chương 16 - Tôi Còn Có Thể Làm Chuyện Thân Mật Với Anh Sao?
C
ái ý niệm này vẫn luôn ở trong đầu của Chử Đồng đảo quanh, gạt không đi được, Giản Lệ Đề từ nhỏ sống dưới đôi cánh chim che chở của nhà họ Giản, trừ ngã bệnh bên ngoài, còn lại vẫn luôn không có chịu đựng qua khổ sở, nhưng người khác thì sao? Chử Nguyệt Tình thì sao?
Đôi đũa trong tay đâm vào chén, bởi vì quá dùng sức mà đem chén lật úp, cháo chảy ra ngoài, trước tiên văng đến trên mu bàn tay của Giản Lệ Đề. Cô kêu lên sợ hãi, cũng là đứng dậy lôi kéo Chử Đồng, " chị dâu, chị không sao chứ? "
Chử Đồng lắc đầu một cái, Giản Lệ Đề rút khăn giấy ra cho cô, vừa hướng đến Giản Trì Hoài đối diện, " anh, anh có thể hay không đừng như vậy a, con gái là phải dỗ dành a. "
Giản Trì Hoài liếc nhìn Chử Đồng, " có lúc, dỗ dành cũng không tốt đâu. "
" vậy cũng phải dỗ dành a. " Giản Lệ Đề không hiểu chuyện bên trong, có chút gấp, Chử Đồng lấy lại tinh thần, nhận lấy khăn giấy trong tay cô, " chị không có sao, cháo cũng không phải quá nóng. "
" chị dâu, hai người tại sao gây gổ a? "
Chử Đồng nhìn về phía Giản Lệ Đề trước người, " không có gây gổ. "
" đừng gạt em mà. "
" được rồi, " Giản Trì Hoài đứng dậy, " con nít quan tâm nhiều như vậy làm cái gì? Ầm ỹ hay gây gổ, chuyện này cũng với em không quan hệ. "
Đúng vậy, không quan hệ. Chử Đồng hạ mi đôi mắt, Giản Lệ Đề cái gì cũng không biết, nhưng nếu như cô ta cái gì cũng biết, cô ta có thể chịu đựng được nhiều như vậy sao? Giản Lệ Đề là tâm tính con gái, nói chuyện yêu đương, tự nhiên muốn tìm người thảo luận một chút, cô lôi kéo Chử Đồng ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách, vừa nói chuyện cô cùng người con trai kia đi cùng thế nào, vừa nói đối phương thế nào dụ dỗ cô vui vẻ, chuẩn bị cho cô bánh ngọt DIY (tự làm)
Thẳng ở lại Bán đảo hào môn đến chạng vạng tối, sau khi Giản Lệ Đề nhận được điện thoại, lúc này mới trở về, nói là buổi tối sẽ đi ra ngoài xem phim. Cô cầm túi, Chử Đồng đứng trước cửa sổ sát đất, thấy cô bước chân vui sướng rời đi, đầu óc Chử Đồng không nhịn được lại nghĩ, nếu như Chử Nguyệt Tình hôm nay thật tốt, chị trải qua cuộc tình với Đoàn Lại Hoằng, sau khi thoát ra, vẫn có thể nói một cuộc yêu, cho dù là bình bình thường thường, khi đó, chị khẳng định cũng sẽ trước tiên cùng cô chia sẻ, tựa như hôm nay như vậy, vùi trong ghế sa lon rách nát ở nhà, nói chuyện là cả một ngày.
Thật tốt a? thật tốt !
Cái trán Chử Đồng tựa lên kính thuỷ tinh trong suốt, dán chặt tới mức lạnh lẽo làm cô tỉnh lại, cô xoay người, thiếu chút nữa đụng vào Giản Trì Hoài phía sau. Hai người chẳng qua là nhìn nhau, không nói gì.
Đến buổi tối, Chử Cát Bằng gọi điện thoại tới đây, hỏi Chử Đồng có hỏi được tung tích của Chử Nguyệt Tình ko, ông ôm hy vọng cũng không lớn, cho nên sau khi biết được kết quả, cũng không gọi là tuyệt vọng.
Chử Đồng ngồi trên bệ cửa sổ, Giản Trì Hoài đem đồ trong túi tất cả ném lên đầu giường, sau đó cầm quần áo đi tắm. Bên trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy tích tích, Chử Đồng vội vàng đi tới trước đầu giường, cầm lấy điện thoại di động, màn ảnh có khoá bảo vệ, mật mã lúc trước hiển nhiên bị đổi, căn bản không vào được. Chử Đồng thử mấy lần, còn là không có kết quả, màn ảnh rất nhanh bị khóa lại, nhắc nhở đợi thử lại sau.
Chị cô nếu bị đưa đi, điện thoại di động nhất định sẽ có số liên lạc mới, Chử Đồng lầm lượt bấm con số, cho đến khi bên trong phòng tắm tiếng nước chảy hoàn toàn biến mất.
Cô làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra nằm dài trên giường, Giản Trì Hoài vừa lau tóc vừa từ bên trong phòng tắm đi ra, Chử Đồng nhắm lại đôi mắt, qua hồi lâu, Giản Trì Hoài lên giường, anh quay sang nhìn Chử Đồng, biết cô không ngủ, bàn tay anh rơi xuống đầu vai cô, cúi người xuống tiến tới chỗ tai cô, " có phải hay không sau này đều không muốn nói chuyện với tôi? "
Cô vẫn như cũ nhắm mắt lại, " trừ chuyện của chị tôi, cái khác, tôi không muốn dây dưa với anh. "
Giản Trì Hoài buông tay ra, nằm lại bên cạnh. Chử Đồng căn bản không ngủ ngon, âm thanh của TV rõ ràng truyền tới trong tai, cô mở mắt ra, cố định nhìn sâu vào drap giường màu xám tro dưới thân ngẩn người. Ko biết qua bao lâu, Giản Trì Hoài đem TV tắt, lại tắt thêm ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, bên trong phòng ngủ đen kịt một mảnh, trong nháy mắt đổi lấy một mảng tĩnh mịch.
Chử Đồng nằm ngửa, đôi mắt trợn tròn, căn bản không có buồn ngủ tí nào, trong đầu ông ông tác hưởng, chung quanh hoàn cảnh càng thanh tịnh, cô lại càng cảm thấy thời gian khó khăn đi qua, trong lòng cô thầm đếm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên cạnh tiếng hít thở người đàn ông từ từ trầm ổn, cũng ngủ rồi.
Qua khoảng rạng sáng, Chử Đồng lật người, chợt nghe có âm thanh chấn động truyền tới trong tai, cô giật cả mình, nhanh chóng chống đỡ ngồi dậy, quả nhiên, điện thoại di động của Giản Trì Hoài phát ra ánh sáng chớp chớp, biểu hiện có người gọi vào.
Chử Đồng bò tới, đưa điện thoại di động cầm trong lòng bàn tay, không tiếp xúc đến mặt bàn, chấn động rõ ràng lộ vẻ yếu đi, nhưng cũng có thể rung động lòng bàn tay cô tê dại, Chử Đồng cẩn thận vén chăn lên đứng dậy, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.
Cô một đường đi, chỉ sợ đối phương đem điện thoại cắt đứt, cho nên cơ hồ là bước nối bước vào thư phòng, cô không còn kịp nữa nhìn kỹ dãy số, trực tiếp nhận máy.
Bên kia giọng nói trước tiên truyền tới trong tai cô, " anh cuối cùng nhận máy, tôi cho là không gọi được đây. "
Là một cô gái, hơn nữa, chính là Chử Nguyệt Tình, Chử Đồng đang muốn mở miệng, Chử Nguyệt Tình tiếp tục nói, " anh đừng cúp điện thoại của tôi, tôi thừa dịp sau khi bọn họ ngủ say, thật vất vả cầm được điện thoại di động, tôi ở nơi này rất không quen, không ngủ được, nơi này cũng không có vườn hoa tường vi, bọn họ còn ko để cho tôi ra cửa, ai, có thể hay không để tôi trở về? Tôi muốn trở lại chỗ ở lúc trước. "
Chử Đồng che miệng lại, biết chị lúc này muốn cùng Giản Trì Hoài nói chuyện, cô một khi mở miệng nói chuyện, Chử Nguyệt Tình có thể sẽ đem điện thoại bấm đoạn.
Thấy bên này không có động tĩnh, Chử Nguyệt Tình cũng không cảm thấy kỳ quái, " để tôi trở về đi thôi, tôi ở nơi này thật không quen, lại sắp bắt đầu thành thói quen ngủ trễ, không ngon giấc, ba mẹ và em gái đều nói muốn dẫn tôi về nhà, tôi đối với nơi đó cũng rất xa lạ, tôi cứ thấp thỏm, có thể hay không đừng giam giữ tôi nữa? Tôi mặc dù có lúc không tỉnh táo, nhưng tôi sẽ không làm tổn thương người khác. "
Chử Nguyệt Tình cái gì cũng quên, quên Đoàn Lại Hoằng, quên giải phẫu cắt thận, tự nhiên ngay cả chân tướng đến tột cùng tại sao bị giam ở nơi này cũng quên, có lẽ, là từ đâu tới cũng không biết luôn.
Chử Đồng nén nhịn tiếng khóc, Chử Nguyệt Tình nói chuyện rất nhẹ, sợ bị người khác nghe được, chắc cũng là núp ở chỗ nào đó, giọng nói của cô cũng không vội vã, dịu dàng như nước, một dáng vẻ giống hệt như trong ấn tượng của Chử Đồng, " hãy để cho tôi về nhà đi, thật ra thì, tôi cũng rất muốn cùng người nhà tôi sống với nhau, dù là không có thói quen, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn so với tôi ngày ngày chờ đợi một người như thế. Tôi muốn xem một chút chỗ ở trước kia, muốn biết tôi từ trước đến giờ tột cùng là người như thế nào, để tôi trở về có được hay không, có được hay không......"
Chử Đồng cũng không nhịn được nữa, cô nhẹ giọng khóc sụt sùi, nghẹn ngào mở miệng, " chị, em là Đồng Đồng, em dẫn chị về nhà có được hay không? "
" Đồng Đồng? tại sao là em nghe điện thoại? " Chử Nguyệt Tình trong giọng nói tràn đầy không hiểu.
" chị, chị ở đâu, chị mau nói cho em biết, ở đâu? " Chử Đồng vội vàng hỏi tới.
" bây giờ cũng đã trễ thế này, tại sao điện thoại của anh ấy lại ở trong tay em? " Chử Nguyệt Tình cắn chặt cái vấn đề này, " hai người là không phải là chung một chỗ chứ? "
" chị, chúng ta trước đem những chuyện này bỏ qua đi, chị không phải nói chị muốn về nhà sao? mau nói cho em biết chị ở đâu, em tới đón chị, chúng ta về nhà !"
Chử Nguyệt Tình sợ run hồi lâu không lên tiếng, Chử Đồng có chút nóng nảy, " chị !"
" chị cũng không biết, chị căn bản không biết chỗ này, chỉ biết hoàn cảnh tốt vô cùng, chung quanh rất vắng vẻ. "
Chử Đồng ở bên trong thư phòng đi tới đi lui, nóng nảy chịu không được, " chị một đường tới đó không có đèn đường sao? "
" chị không có chú ý nhìn, " Chử Nguyệt Tình trả lời lơ mơ, tiếp theo lại mở miệng hỏi, " Đồng Đồng, hai người sẽ không ở cùng một chỗ chứ? "
Chử Đồng bị hỏi đến nỗi á khẩu không trả lời được, Chử Nguyệt Tình lặng lẽ đợi câu trả lời bên này, chờ tới nhưng thủy chung là im lặng, Chử Đồng không muốn bỏ qua chuyện này, thật vất vả có được cơ hội, sau này nếu lại muốn bắt được điện thoại của Giản Trì Hoài, quá khó khăn? " chị, như vậy đi, chị len lén đi ra ngoài, em đem địa chỉ nhà gửi cho cái điện thoại di động này, trên người chị nếu không có tiền cũng không sao, đến nhà em tiếp chị thật tốt được ko? "
" nhưng là......"
Chử Nguyệt Tình nửa câu nói sau còn chưa truyền tới trong tai của Chử Đồng, điện thoại bên tai cô chợt bị người cướp đi, Chử Đồng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt xanh mét của Giản Trì Hoài đang đứng ở sau lưng cô. Cô không nói hai lời, tiến lên cướp đoạt, Giản Trì Hoài sát bên cạnh, đưa điện thoại di động giơ qua đỉnh đầu, " tôi cư nhiên không biết, em còn có bản lãnh như vậy !"
" đem điện thoại đưa cho tôi !"
" đây là của em à? "
Chử Đồng nhón chân lên, một tay nắm cánh tay của anh, một tay kia muốn với lên, " đưa cho tôi !"
Giản Trì Hoài đem điện thoại cắt đứt, Chử Đồng thấy vậy, trông như thể muốn chết, cô xông lên trước hung hăng đấm lên ngực Giản Trì Hoài, " ai cho anh cúp máy !"
Người đàn ông đưa điện thoại di động nhét vào đâu đó bên trong người, Chử Đồng hai tay bắt lại cánh tay của anh, " chị tôi nói muốn về nhà, chị ấy muốn cùng chúng tôi sống chung một chỗ, anh tại sao phải như vậy? "
" chuyện này đến đây chấm dứt, Chử Đồng, đừng để cho tôi lần nữa từ trong miệng em nghe được những lời này, em cũng đừng quên, chị của em là một người không hề tồn tại ! sau này, quản tốt miệng của em !" Giản Trì Hoài hất tay của cô ra, Chử Đồng lui nhẹ về phía sau hai bước, cô siết chặt hai quả đấm, " vĩnh viễn không thể nào đến đây chấm dứt, Giản Trì Hoài, nếu như anh cố ý không chịu thả chị tôi ra, vậy tôi cũng có biện pháp của mình. "
Giản Trì Hoài bước chân về phía trước chợt dừng lại, anh nheo lại đôi mắt đẹp, " em muốn dùng biện pháp gì? "
Chử Đồng mím môi, không khí một lần nữa giương cung bạt kiếm, thời điểm hận một người, đó là rất hận, hận không được xông lên xé xác anh ra, " Giản Trì Hoài, chị tôi điên rồi, chị ấy ngay cả mình gặp qua cái gì cũng không nhớ được, anh nhốt hay không nhốt, có khác nhau sao? "
" khi tất cả mọi người cho là một người đã chết, cô ta lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, em nói, trong này có khác nhau hay ko? " Giản Trì Hoài cáu kỉnh hỏi ngược lại.
Chử Đồng dây dưa đến gần hai ngày, chờ tới câu trả lời cuối cùng nhưng đều là tuyệt vọng, cô cuối cùng hiểu được, đây chính là một ngõ cụt, dù là cô hết lần này đến lần khác cùng Giản Trì Hoài dây dưa đụng chạm nhau, anh cũng sẽ không như cô mong muốn, có một số việc, cũng là bị buộc phải làm.
Chử Đồng giơ bàn tay lên, đem nước mắt lau khô ráo, " được, ý của anh thế nào, tôi đều hiểu. "
Giản Trì Hoài thấy cô xoay người đi ra ngoài, anh cũng biết, chuyện xảy ra mấy ngày liên tiếp làm cô không chịu nổi, trong này người vô tội nhất, đương nhiên là Chử Đồng. Anh tiến lên bước, níu lại cánh tay của cô, đem cô dựa vào sát vách tường, Chử Đồng thẳng lưng, trước mắt một bóng đen áp gần, cánh môi bị người đó dùng lực vồ lấy. Cô muốn đẩy anh ra, lại bị hai tay anh cuốn lấy phần eo, Giản Trì Hoài đem cô vây ở trong ngực, từ từ nụ hôn này càng sâu, Chử Đồng hé miệng dùng sức, thấy Giản Trì Hoài lui về phía sau, một tay đè ép nơi khóe miệng.
Chử Đồng hướng ngoài miệng xoa xoa, " Giản Trì Hoài, có phải hay không tất cả mọi chuyện ở trong mắt anh, đều là chuyện nhỏ bé như con kiến? Nhỏ đến nỗi để cho anh nghĩ là, tôi còn có thể cùng anh làm chuyện thân mật như vậy? "