Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 12
9
82 nhăn nheo vì hai cánh chân tê dại trong chiếc cùm, gần như không thể sai được nữa. Anh ta cầm mép cùm kéo hai cẳng chân lại gần rồi Massage từ gối xuống bắp chân, đến đầu các ngón tay cho máu đều hòa. Lúc đó, trăng tròn. Anh ước tính là 4 giờ sáng. Rồi không sao ngủ lại được nữa.
Vụ 43 người đau khổ trong cơn địa ngục Tây Bá Lợi Á lần xem diễn ra trước mắt anh như một cuốn phim dài linh động, nhất là khúc cuối thật bi thảm chua xót.
Quay về hiện tại, 982 sức sống tập trung tư tưởng để sắp xếp các kế hoạch vượt qua Trại Giam Đầm Đùn, bỏ rơi túp phong vương quốc này. Anh tính nhẩm: Còn lại bốn ngày nữa để chuẩn bị.
Bin nay là Rằm, trăng tròn. Đợi đến tối 19, trăng hạ tuần mọc rễ, xẩm tối sẽ trốn trại, chạy vào ẩn trong rừng rồi chờ trăng mọc, anh sẽ nương ánh trăng lu mà cao chạy xa bay. Sau nữa ra sao, nhờ Trời, nhờ số phận. Có một điều bất lợi là anh không thuộc đường lối ở địa phương Thanh Hóa. Nhưng tùy cơ ứng biến, anh sẽ ghé thăm đường về Chi Nê, Nho Quan rồi từ đấy sẽ kiếm cách vào làng Tề, là thoát!
Ước gì giữa đường gặp mặt, công việc sẽ dễ dàng biết được bao nhiêu!
982 quay lại thực hiện. Việc cần phải giải quyết trước cơn địa ngục, ngay giờ phút này đây là vấn đề ăn, uống, định nghĩa là vấn đề đói, khát. Phải làm sao cho phải ăn xanh sống, tránh uống nước vũng. Nếu không, mọi việc đều hư hết, anh sẽ mắc bệnh "phân cò" như mọi người bị phong vương trước anh, và vấn đề địa ngục sẽ coi như không có. Như thế, chỉ còn mỗi việc là ngồi hay nằm chờ chết, cho tới khi chết thực sự, không hưng phấn được nữa.
Cả ngày qua cũng vẫn không gặp anh chàng nhỏ Hợi làm ở ban thợ rèn. Và cả Toàn bộ cũng như vậy. Mới có một ngày 982 bị gạt ra ngoài cuộc sống chung trong trại mà đã thấy dài thật là dài. Đúng: Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại. Nhưng phải là một ngày ở hoàng phong vương thì câu ví mới đúng hết ý nghĩa của nó.
Cái đêm đầu ngủ tại hoàng phong vương thật là đêm bổ sung tiền thưởng mà 982 sẽ nhớ mãi, trí tuệ suốt đời cho đến khi xuống lỗi. Cái cảm giác rõ nhất là cảm giác cô đơn, sợ hãi. Nằm trên "long sẵn sàng" bằng tre mà 982 Tưởng là nằm dưới mộ, nghe gió thổi rào rào lạnh như mưa đêm Đông. 982 nhận chân một sự thực, anh đã bị gạt ra ngoài cộng đồng Đầm Đùn trước khi bị gạt ra ngoài nhân thế. Vừa đói vừa lạnh, anh đã cắt một đường sợi gai ở đáy bao tải vừa đủ rộng để chui vào đầu rồi chụp luôn bao tải vào mình, ngăn đầu ra ngoài bao, hai tay săn lùng ở bên trong vừa khít bao tải vào mình. Ấy vậy mà khí lạnh vẫn giảm vào trong người tạo 982 chạy lên từng hồi.
Gió từ trong rừng thổi ra, hơi thở nhanh như tiếng thở dài của sơn lâm. Cây cột rung rinh, thoải mái rào rào như bị bốc đi đến nơi. 982 ngồi lại nằm sát bên cây cột, đề phòng gió sinh sản sẽ ôm chặt cây cột.
Cách đây một thời gian, tiếng mõ cầm cánh của cảnh vệ lại lóc cóc một cuộc hồi phục. Rồi yên tĩnh hoàn toàn.
982 nghe nói hồi trước đó, sàn nằm của hoàng phong thu nhỏ lắm, mỗi chiều không quá 90 phân, tù nhân phong vương chỉ ngồi chứa không nằm. Vì chỉ có một khoảng từ bong vai đến đồng tiền được nằm, còn đầu và hai cẳng chân thì lủng chênh dốc "chân hô đến đất, cật cò đến giời". Nằm trong tư thế đó, hãy lười biếng đánh đập nên nhân viên chỉ ngồi yên bình nhẹ nhàng đến tối tối. Không, không biết vì lý do gì mà quản trị cho làm lại sàn thoải mái rộng rãi để nhân viên một cách thoải mái thoải mái hoàng gia. Cảm vậy, đêm hôm trước, 982 chợp mắt từ cánh ba cho đến gần sáng. Anh cần ngủ để quên đi cơn đói.
Chiều hôm qua, vì đói quá, anh ta bỏ mấy dúm bình sống vào miệng chà rồi chiêu đãi nước. Nhai xong bình lại thấp sợ vì lo bệnh "phân cò". Đến tối, trước khi “đi ngủ” anh bốc hết bình vào trong mảnh áo, gói kỹ rồi giữ luôn bên mình. Phòng đang đêm, cần dúm gạo phục vụ cơn đói. Lại nữa, chuột xóa bộ nhớ mất. Nghĩ đến chuột, 982 hơi hy vọng. Trước khi cân bình, anh ta đếm đủ ba khía hạt ngọc, vứt trên một mảnh là chuối khô, đặt trên sàn lấy đồ lên kỹ cho khỏi vịnh. Nếu sáng dậy, thấy mấy đứa ngọc bình biến mất, ắt là đã có chuột tới. Như thế, anh sẽ tìm cái bẫy chuột, vì thịt chuột ăn rất...ngon nếu được nấu chín hoàng hoàng. 982 lam bẩm sinh: Sáng mai, sẽ lạy van giám thị xin được để trên sàn gỗ một cành cây, phòng đêm hôm nay có rắn leo lên sàn thì ui. Sự thực anh sẽ dùng cành cây đập chuột, lấy thịt ăn. Ăn bằng cách nào, 982 chưa nghĩ tới, bẫy chuột, nghĩ cách nào cũng không còn.
Trời sắp sáng, tuy thế sương mù còn dầy đặc trong rừng và trên những cây lùm. Chưa có lệnh, tù nhân chưa được ra sân, nhưng giám đốc và vài cảnh tên lửa đã quay trở lại trong sân trại. Bọn tội phạm này vẫn phải bị thiêu sống dưới lò trại trước khi có tiếng ồn ào.
Nghĩ đến ăn cơm, 982 thấy chủ ý rộng rãi, mặc dù khẩu phần hạng C không đủ vào đâu cho tù. Tuy nhiên, tù chỉ đói lâu mà chưa đến nỗi chết. Giờ đây, 982 lại không có cả hai chén "cơm chín" mà chỉ được hai liều hương sống mỗi ngày! Hai ngày nay, không có "hơi cơm chín" vào bụng, cơ thể anh ta yếu đi nhiều lắm. Bất giác 982 tha thiết cầu mong được ân huệ trở lại làm tù nhân tố dù khẩu phần C cũng tốt! Anh biết mong ước đó đối với anh từ lúc này, không thể thực hiện nổi. Rồi 982 tiền lý tưởng: Cái cũng đau khổ như cái sướng lại còn có cái sướng hơn, và sướng hay khổ là do sự so sánh mà có.
982 vẫn tiếp tục phun trào suy nghĩ, nhìn về phía nhà tiểu công nghệ. Tù nhân đang sôi sục bưng cơm từ bếp lên. Hơi nóng từ những mảnh cơm bốc lên nghi ngút, ăn được chén cơm nóng no lòng ấm bụng, sức khỏe biết là bất cứ ai. Người ta sinh ra, ai cũng có quyền có bát cơm, đến con chó nuôi cũng được quyền có miếng cơm, vậy mà 982 không bằng con chó, vì có ai bắt chó mình nuôi phải ăn bình sống thay cơm bao giờ!
982 thấy ức chế, sống sót trả thù cả xã hội loài người, trả thù cái chế độ vô nhân đạo! Ý định làm hỏng hoạt động mạnh mẽ trong lòng.
- Nhưng quái lạ! Không tìm thấy giám sát để mở cùm cho mình xuống dưới đất!
982 trả lời lo lắng, chờ đợi trong giai đoạn bùng nổ.
Đến lúc tù nhân, đám sắp hàng đi làm củi, toán đi cuốc đất, người mang nước luộc rau hay ra ngoài ruộng cuốc đất làm màu, lửa khử người mà vẫn không thấy bóng vía giám thị đâu hết. Gợi rân rân đau khó chịu, 982 đành phải men ra mép sàn, nắm lấy cột thú cho khỏi té, lom khom nửa đứng nửa ngồi vì thưc cùm ở chân, rồi yên các chất thừa trong đáy xuống bên dưới sàn.
° ° °
684 liên tục tay thụt bể, cầm xẻng xúc đầy hơn đá kín lên tràn hơn hồng. Không biết có chuyện gì, giám thị vừa tới gọi rèn rèn lên văn phòng ban quản trị. Thằng nhỏ thứ hai phụ việc ở lò rèn bữa trưa nay được cắt công tác đựng nước ruộng cà, đến chiều mới về. Thịnh vượng, một trong hai thiếu niên thuộc ba thợ rèn vẫn phải cắt đi làm công tác bên ngoài một, hai buổi những khi kẹt người. Lúc này, chỉ có 684 mình ngồi trong lò rèn. Đem lại một cuộn sắt tròn cũ ra, xoa dịu cho thẳng theo lệnh của thợ rèn trước khi đánh ta lên văn phòng. Nắn xong là cắt ra từng khúc 12 phân một, để rèn thành mắt xích làm xiềng cho tù.
684 nhớ lại câu chuyện tán ri-vê vừa hôm nay mà tù nhân 982 được tên chế tạo cố tình cho trượt vào mắt cá chân để lấy chiếc áo cánh còn tốt. Lúc đó, vì thương tổn 982 nên 684 đã ra hiệu cho biết nên đổi áo tốt cho thợ rèn để khỏi bị què chân. Khi giám thị 982 khập khễnh ra vương phong vương, 684 nhìn theo mà vẫn không nhớ đã gặp 982 ở đâu, trong trường hợp nào. Nhất định 982 không phải là một người xa lạ. Cả ngày, cố gắng tận hưởng mà 684 vẫn không nhớ là ai?
684 vừa nắm sắt tròn cho thẳng, vừa suy nghĩ...
Bước một người đến trước lò rèn liệng thời trang xuống mặt đất, nhanh nhẩu nói:
- Cháu làm ơn sửa dùm...
Thiếu niên tuổi lên nhìn, nhận ngay toàn bộ, vui vẻ hỏi:
- Bác cần sửa như thế nào? Tra cứu cuốc, hả?
- Phải, chuyển vào cuốc. Và làm dùm ngay, nghe cháu?
684 kiếm cơ sở, gọt giũa cho sai sót, rồi nhanh chóng đóng chặt phần cứng vào bàn cuốc. Xong, cẩn thận lại đóng thêm một cây vào cán, đánh dấu lại cho nút thắt từ phổi.
Thiếu niên này thường gặp Toàn trong giờ ăn và hai người -một lớn một nhỏ- có cảm tình với nhau. Tìm 684 nhanh vệ, mặt mũi sáng chiều, ăn nói ra vẻ con nhà tử tế, cùng thuộc cấp tiểu tư sản nên Toàn khách 684, định có lúc tiện lợi sẽ hỏi lý do đã đưa 684 vào trại giam này. Một lần Toàn đã chọn ba đường nên 684 nhớ mãi. Khi đó 684 đang được thiết kế, cắt một miếng đường kinh khủng.
Bin nay Toàn xung phong đi cuốc đất trồng khoai. Đang làm, Toàn thấy anh chàng rèn rèn lên văn phòng, anh nghĩ không còn dịp nào tốt hơn, cố gắng đưa sức mạnh cho gẫy, để thỉnh thoảng đến lò rèn nhờ chỉnh sửa và được gặp thiếu niên 684.
684 plug-in plug-in edit. Toàn cảnh lộ ra suy nghĩ nhìn quanh một vòng tìm thấy không có người, anh nhìn đăm đăm vào mặt 684, nhẹ nhàng một tiếng vừa cho người đối thoại đủ nghe:
- Hợi!
Missing niên vẫn tiếp tục đóng như không nghe. Nhưng Toàn cũng đáp ứng thấy cậu ta hơi giật mình mà tĩnh tĩnh đáp ứng. Toàn khen thầm 684 còn nhỏ mà có bản lĩnh, nhẹ nhàng gọi lần nữa:
- Hợi! Hợi!!
Lần này, thiếu niên mới ngửng lên nhìn vào mắt Toàn, lạnh lùng và soi mói.
- Bác biết cháu là người thân của bác Dũng. Cháu không cần phải giấu bác nữa. Bác Dũng đang muốn gặp cháu lắm. Cháu không nhận ra bác Dũng sao?
Bây giờ 684 mới nhớ ra người tù phong vương là bác Dũng, đầu năm vẫn hoạt động trong cùng một tổ chức chính trị với ba của Hợi. Biểu hiện cao cấp lên:
- Cháu nhớ ra rồi!
Sau đó, Toàn bánh tắt kể lại cho Hợi nghe 982 đã nhờ anh việc gì. Hy vọng vẫn được nghe, luôn sẵn sàng dọn dẹp căn phòng có người ở phía trước bất ngờ. Toàn bộ nhắc lại:
- Bác Dũng rất cần gặp cháu. Bác ấy đói lắm và đặt hết hy vọng vào cháu đấy.
- Cháu sẽ gặp bác Dũng, bằng bất cứ giá nào.
Toàn bộ việc vận chuyển cuốc đi, Mong tiếp tục thực hiện công việc. Nhưng trí tuệ chỉ nghĩ đến 982. Không ngờ bác Dũng lại bị bắt vào đây cùng với đánh. Một lần nữa, ba của Hợi bị bọn cộng sản bắt tại nhà riêng, họ liền bắt luôn để thế cho bố. Rồi Hợi bị đưa vào giam tại Đầm Đùn cùng với các tội danh bị đặt: Làm tay sai cho Phòng Nhì của Pháp! Hợi có thu hoạch lĩnh vực gan dạ của bố.
Không gặp đồng chí của bố trong hoàn cảnh nghèo, Hợi nhất quyết định sẽ giúp ích phần nào.
Còn lại đang tạ ơn, Hợi thấy 271 quay lại lò với cây cuốc. Lúc đó, công việc rèn vẫn chưa hoàn thiện. Toàn xin đóng gói thêm một cây đanh nữa vào gần cổ cuốc, không thấy ai, Toàn nói khan:
- Cháu nói với bác Dũng rằng bác Thanh ở lò hơn đã về trại, được lưu lại trại vài hôm nay. Bác ấy thăm hỏi và sẽ đưa cho bác Dũng ít thuốc phòng trường hợp ăn Trà sống bị bệnh mô tả. Chiều nay, trong bữa cơm, sẽ chuyển thuốc cho cháu để tặng bác Dũng dùng khi cần.
Rồi Toàn chở cuốc đi thẳng ra ruộng, thoáng nghĩ đến Thanh. Tối hôm qua, sau lúc học tập, Thanh mới tâm sự với Toàn và tiết lộ anh ta là bạn thân của 982. Toàn quyết định mong hai người cùng hoạt động trong một phái phái quốc gia và đã thấy có cảm tình với họ hơn trước. Vừa làm, Toàn vừa nhìn chung quanh, xem có ai để ý đến mình không. Trên bờ biển, tên cảnh vệ vẫn đi lùi, coi nhẹ đám cuốc đất, mang nước dồi dào và ruộng bậc thang. Trước khi đi, Toàn bộ lại cảnh báo tên, đưa ra chế độ xem bẫy thuốc và được phép quay về lò tạo lại quản lý hoàng hôn. Tuy nhiên, bản tính khâu toàn vẫn thấp như thỏm.
Vừa cuốc như máy, Toàn vừa suy nghĩ tính toán định nghĩa của anh. Chuyển sang cuối tháng 4 rồi. Toàn vẫn chưa "xoay" được lên làm hơn trong rừng với bọn Tuyên, Thanh và Mạnh...Thanh cho biết than cuối cùng ra lò được mấy bữa, từ đầu năm đến giờ, được 5 lit hơn rất tốt, tổ đầy một khu trong rừng mà ban quản trị Trại Sản Xuất và Tiết Kiệm chưa cho người lên ôm về phân phối. Thanh được cắt vào nơi làm việc hơn là về trại. Tuyên và Mạnh cũng xung quanh phong xin gánh than. Thấy có dịp, Thanh nhắc Toàn "vận động" xin lên rừng làm hơn như Toàn vẫn mong ước. Nghe các bạn kể lại, Toàn thấy công việc làm hơn "thích" hơn, nhất là được tự do hơn, thỉnh thoảng được cân hơn ra chợ, bán được hàng lại có tiền thưởng, đủ mua một quả chuối, một phong thuốc lào, có thể lui tới các nhóm dân tộc thiểu số địa phương, gặp gỡ chuyện với đàn bà, con gái...Đã lâu rồi, Toàn không được nghe tiếng nói trong trẻo của đàn bà con gái, chỉ nghe hô "báo cáo", chà, tiếng rèn rèn trên đe, tiếng roi song đen nhám. Toàn yên cười ví von: "Tai mình ý nghệ tiếng chim hót, mắt mình ngắm nhìn bông hoa cười..." Phải chỉ lúc khác được tự làm, cao ngẫu như thế, Toàn lũ lấy giấy ra làm thơ ca ngợi tiếng oanh vàng rồi đó. Cái chất "phiếm" đặc biệt của con người tiểu tư sản vẫn thường được bộc lộ như vậy, ngay ở nhà tù.
Nhưng trên hết, đi làm hơn ở rừng có một điểm sảng khoái nhất là được ăn no, và tù có thể làm món ăn nếu có tiền mua thực phẩm sống ngoài chợ.
Tại sao lại làm việc được ăn lại không?
Lý do cũng giản dị: Chỉ những giảm nhẹ hạnh kiểm tốt, mới được cho đi làm hơn và họ hy vọng sẽ được trả tự do khi có đại xoa. Trên phương diện phục vụ, tù nhân làm việc mang lại một mối quan hệ đủ sức nuôi cả lợi nhuận Trại Đầm Đùn nên được hưởng chút ít ân huệ. Sáng lại, công tác làm hơn cũng rất vất vả nguy hiểm, dễ mất mạng, khác với tưởng tượng của Toàn.
Vì có mục tiêu riêng, Toàn đang cố gắng xung phong trong mọi công tác, và làm đầy đủ công việc không sơn để giám thị chê trách. Dịp này, Toàn hy vọng lắm. Suy ngẫm xa xa, Toàn sự nhớ đến số quần áo còn lại mà buồn. Hồi đầu tháng, khi thấy vô hy vọng nhận đồ tiếp theo của gia đình, anh đã cắt ngay nửa quần dài may thành quần đùi vì quần cũ đã bợt lắm không được mặc định. Nhớ lại, dịp Lễ Giáng Sinh vừa rồi, Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế có thoải mái dù cho nhân Pháp -ở riêng trại bên kia- và tù nhân Việt mà họ gọi chung là "nạn nhân của cuộc chiến", bao nhiêu thực phẩm và quần áo. Nhưng tù nhân Việt phải rỏ rỏ chấp nhận, không chủ đề ăn hay dùng đồ của thực dân phản động. Ít lâu sau, tù thấy nhân viên ban quản trị mặc nhiều kiểu áo lạ mắt lắm lắm, không phải ở Việt Nam. Nhưng không có anh nào nhìn kỹ, nghe nghía hay bàn tán gì. Vì họ không muốn mất mạng một cách lảng vảng.
(Tù nhân Pháp đối với lặn lặn hơn. Thời gian đầu tiên ở tù, tù nhân Pháp cũng rưới rưới không được mô tả. Và có nhiều câu chuyện cười lắm. vốn lưu, tác phong thực dân đã quen, mỗi lần đi cầu không có giấy nhám, tù nhân Pháp phải cắt quần, áo ra để dùng sạch tương lai. Chùi riết mất tiêu luôn cả quần áo. Về sau, học theo cầu Việt, "đi" lấy que "chùi". Tù nhân Việt không được que, Đất cũng được. Nhưng tù phải kiếm là thay que. Một lần, bất đồ hái phải lá han, anh tù liều mạng gần chết vì và dát, nhẩy tog trong như thằng độc hóa.
Với “kinh nghiệm xương máu” đó, tù nhân Pháp bảo nhau đề phòng lá han, loại lá có “chất độc nguy hiển”. Câu chuyện "thiếu vệ sinh" này, câu chuyện vẫn thường kể lại cho nhau nghe... những giờ thích thú. Người kể chuyện còn kể lại từng nét mặt anh tù binh Pháp, vẻ hoang tàn vì tiến và dát nên cả bọn cùng cười, quên nỗi buồn trong giây lát. Toàn buồn chán như thế, cũng phải bật cười).
...Toàn ngẫu nhiên thấy gan bàn tay rát như bị sẵn sàng. Anh đã được một khoảng hơn hai chiều vuông có nghĩa là từ sáng sớm đến giờ mới được một phần công việc phải làm trong một ngày. Anh chống cuốc xuống đất, giảm toẹt vào mỗi bàn tay một bọt nước bọt, rồi xông hơi hít khít cuốc, bảo vệ cuốc như máy. Có làm tận lực như thế mới đạt tới mức trung bình...
Hy vọng làm việc không ngừng nghỉ khi đầu óc suy tính đến trường hợp 982 không ngừng. Từ khi vào trại giam, mắt chính đã thấy sáu khối phong vương lần như mất mạng trước sau không đầy một tháng. Vì thế Hợi cho rằng dù bác 982 không tìm được cách vượt qua Trại Đầm Đùn ngay, e không kịp. Bây giờ, có hai phương pháp giúp đỡ 982, một là giúp bác ta làm sao khỏi chết vì tả lỵ, hai là giúp bác ta làm cách nào giải quyết cùm và xiềng để trốn thoát. Về điểm trên, phải bắt mồi lửa hay cháy của nhà bếp tinhg tiếp tế cho 982. Đó là một việc rất khó khăn không biết có làm nổi không? Trong trại Đầm Đùn, một miếng cơm chín, một nước rau, một xương tủy, một liều thuốc lào, thường đổi lấy mạng người như bỡn, vẫn thường thấy.
Muốn cắt xiềng, phải kiếm cho bác ta một cái câna -cố nhiên phải kín đáo nhẹ nhàng thằng cha rèn- để câna mắt xiềng. Còn việc mở khóa cùm thì không khó, chỉ một sợi dây kẽm cứng, đập chếtt đầu, Bẻ quặp lại như cái mỏ, cho vào lỗi khóa, nậy đúng khớp lò xo bật ngay. Điều này không đáng ngại. Ý nghĩ tiếp theo:
- Bây giờ, nhân lúc lão luyện rèn mặt, ta có thể chế tạo luôn luôn mở khóa.
May quá, Hợi vừa mở thùng sắt vụn, tình cờ tìm thấy một cây nan hoa (căm) xe đạp đã rỉ. Hợi rút ra, co ngót rèn rèn trong khi nghiền nát đầu cây nan hoa, rồi bẻ quặp lại thành một đầu búp vuông thước máy, bằng hột thóc. Cẩn thận hơn, Hợi đập luôn đầu kia, nhưng làm "khấc" ngắn hơn chút đỉnh. Chỉ ba phút là xong, Hợi cứ giấu lên thoải mái rồi mát tự nhiên Tiếp tục chặt sắt làm xích xích. Việc chế tạo vẫn chưa hoàn thành.
Tuổi trẻ vẫn rực rỡ, nhất là vừa thực hiện xong một phần chương trình, Hy vọng tính đến việc kiếma. Hợi nhớ mang máng trong một lần lên đồ, cách đây hơn một tháng, có thấy một chiếc lộca cũ, nhưng sử dụng vào việc vặt như cắt mắt xích của xiềng thì dư sức, không biết rèn rèn đâu. Thung thẳng sẽ kiếm ra, xung quanh chỉ trong hai thùng thùng đồ nghề.
Hy vọng tiếp tục nghĩ, phấn khởi vì kết quả:
- Nhưng khi trốn vào rừng mà không có khí giới tự vệ sẽ rất nguy hiểm. Phải kiếm cho bác Dũng một con dao, có thể dùng để cắt trái cây, bó cành cây vv.. Bỏ cho luôn bác con dao của mình, làm con dao khác sau.
Hy vọng có thể chế tạo một con dao bằng thép, chưa được làm hoàn chỉnh, được giấu trong thùng ngoài phòng khi cần thiết. Như vậy, chỉ cần kiếm được là hoàn toàn.
Vẫn có lúc xảy ra ở nhà bếp tuy nhiên có lệnh cấm rất nghiêm ngặt. Vì đam mê vào nhà bếp bình thường không mộng nổi sự mong muốn, thấy thức ăn gì cũng lấy trộm vào miệng, thuận lợi sẽ chu, không thì sung sướng. Nhiều cơ hội được tiêm chích máu mũi, móng máu chỉ vì giả mạo nguy hiểm vào rau muống khoái, cố gắng bơm một miếng rau bỏ vào miệng sung. Lần nọ, một anh chàng có thể là nhà bếp, -ban lửa thực sự cũng là tù trừ trưởng thành và dăm phụ tá- khám phá được kế kế bắt há miệng nhe răng ra coi. Không còn sợi rau nào Câu trả lời vào răng, anh tù ăn phục vụng tưởng đã thoát nhưng tên trưởng ban hương thực bắt há miệng yên đó rồi thần nhân viên lấy chén nước lã bắt anh tù khóa vào chén. Cối lại, nước mãng còn xanh chất rau, tang chứng ưu.
Sau đó một lát, anh tù đói mặt ôm từ nhà bếp đi ra, máu Máu Mũi mũi ra ròng ròng vì bị "ăn" gần hai cống cầu thay cho rau muống.
Như trên đã nói, cậu không thể tăng tốc một thứ gì đó. Lần kia, một người tù vào bếp bưng cơm lên lửa, thoáng thấy vài cái xương cá đã ăn hết thịt và một nắm vỏ tôm đã lọc lấy nước ngọt (nấu riêng cho nhân viên ban quản trị) nhẹ bỏ ở góc bếp. Người phấn khích quá nhiệt bốc hết bỏ vào túi đựng lửa trại, định ăn lại. Không thể bị bắt quả tang, người tù bị cám dỗ ăn một bữa là lãnh đủ năm roi song vì đã hành động trái với quan điểm của nhân dân và làm hại đến uy tín của chính phủ (!). Như thế khác gì nói xấu chính phủ không săn sóc đến đời sống của tù nhân (!), cho tù nhân ăn khát ăn khát??!! Hôm nay, trong giờ kiểm tra, người phạm tội phạm lỗi công nhận hành động hủ hóa của mình đáng tội và long trọng hứa sẽ sửa đổi, đề cao Cảnh giác để không có những chiến tranh chỉ phương hại đến uy tín của chính phủ, bêu xấu chế độ.
Từ trước tới nay, Hợi vẫn vào nhà bếp, tuyệt nhiên chưa bao giờ ăn phục vụng, ăn trộm. Nhiều khi khát cũng đói lắm nhưng tự kiềm chế được. Có một vài lần nhân viên nhà bếp giương bẫy, nhưng Hợi may mắn không mắc mắc, nhờ đó mà được trưởng ban hương thực tin cậy và có cảm tình. Cứu con dao của nhà bếp đều làm tay Hợi sửa lại khi quằn hay mài khi ngập. Hi vọng có tay mài dao, cả nhà bếp ai cũng ưa thích! Vì cảm tình riêng, lâu lâu trưởng ban lửa thực hiện giấu diếm cho Hợi một miếng cơm cháy lớn bằng hai bàn tay, Hợi để dành ăn tăng dần ba, bốn ngày mới hết.
Cách đây tám ngày, được miếng cơm cháy lớn bằng nửa trang giấy học trò, Hy vọng chưa ăn đến, Mảnh vụn ra bỏ vào lon sắt để dành. Đã có lần Hy vọng chia cho Toàn miếng một ngọn lửa thật lớn, bằng gói thuốc lá. Toàn kín kín vào quần, hộp hồi, chào nổi, yêu đời, yêu bạn đồng cảnh, chờ đợi lúc vắng vẻ ra từng chút, ngon không thể tả được. Còn một mảnh bằng hai đốt ngón tay, Toàn muốn kéo dài thích thú nên dành cho đêm, mọi người trong lửa ngủ an toàn, Toàn len mỏng mảnh quần lót lấy mảnh đốt cháy tăng dần vào miệng, chiến cho vụn ra, chất kẽm ngọt lừ, cho đến khi "miếng ngon ngọc" biến đổi dần...đi đâu mất hết! Toàn có kể lại cho Hợi nghe, cả hai bác cháu cùng cười.
Hợi miên man suy nghĩ, định chiều nay hay mai, mài dao cho nhà bếp xong, đánh lửa sẽ ngoại giao xin một miếng cơm cháy nữa sừng tiếp tế cho bác Dũng.
Mọi công việc tạm thời đã hoàn tất.
- Thế nào, làm xong chưa?
Thợ rèn tươi cười bước vào. Hi vọng trả lời:
- Dạ, siết chặt cũng sắp hết.
- Thôi, bỏ đấy ra thụt giác, đig tao có chuyện làm đồ gấp...
Đến chiều, vừa có tiếng nói chuyện, tên giám thị lại lò mò tới. Thợ rèn đang thu dọn đồ nghề, thấy giám thị thở liên tục kính cường lực gật chào, học chuyện bợ đỡ:
- Lúc này, ông giám thị vẫn chưa được nghỉ việc. Ông giám thị nên nghỉ ngơi một chút cho mệt mỏi.
Giám thị hách dịch đầu, quay sang bảo Hợi:
- 684! Vào nhà bếp nói với ông trưởng ban đưa cho lưng bát bình, bạn cầm ra cho thằng cha phong vương. Cho nó ăn nhiều gạo một chút hương nó mau về với tổ tiên. Tao còn nhớ kiến bò nhọt của nó, chưa hết đau lòng ở đây.
684 chuông, lễ phép hỏi lại:
- Thưa ông giám thị, một lát bát bình phải không ạ?
- Ừ! Nếu nó đã ngủ luôn không dậy nữa, báo cáo cho tao biết ngay. Để cho nó "ra bài" gấp.
- Vâng.
Thợ rèn phụ họa:
- Trước khi phát hoa, hãy gọi nó tỉnh dậy đường hoàng, nhận khẩu phần cho đủ, biết không?
Rồi chớp 684 một cách rất đểu, hạ thấp giọng:
- Mầy ngó mắt cá chân nó, coi đã..."sâu quảng" chưa?
- Vâng.
Giám sát quay mặt lại, tủ tỉ mỉ cười một vẻ đồng lõa rồi đi lên văn phòng. Thợ rèn rèn vã ra ngoài làm chi đó. Một mình trong thời gian ngắn, nhanh như chớp, Hi vọng với tay lên thoải mái rút ngắn xe đạp trong mình, đi thẳng lên nhà bếp.
Lá sau, tay cầm bát bình, Bên theo con đường nhỏ đến vương phong vương, trong lòng xốn xang hồi hộp, nửa chừng nửa sợ...Vì trong quần phía trước bụng, chiến đấu lại giấu được miếng cơm cháy, đủ nuôi sống người dân trong một ngày hòa. Cơm cháy vẫn bền bỉ hơn cơm nạc. Qua cơn nguy hiểm nghèo, 684 đã hết sợ hãi, hai chân bước thoăn thoắt. Khi đó, trên hoàng phong vương, 982 gần đó vì đói. Nhưng anh ta còn đủ tỉnh táo để mong mỏi, gói gạo sống còn lại từ hôm qua đặt trước mặt, 982 vẫn chưa có ý bỏ vào ngôn ngữ. Anh ta có linh tính thế nào Toàn hoặc thiếu niên Hợi cũng đến. Nhưng hết cả buổi sáng, hồi tỉnh nghỉ việc đã vang lên hồi tỉnh mà không có ai tiến tới. Giám thị cũng mất mặt luôn, không tới mở cùm như mọi ngày, cũng không phát cho Bình sống. 982 bên cạnh người vì ý nghĩ:
- Hay nó bắt mình lúc đói bụng để chết để trả thù?
Nếu đúng như thế, đằng sau nào cũng chết, khi tên giám sát xoan hảih lại bao, nhất định phải làm cách nào đó giết chết nó, rồi mới chịu ngâm mắt sau. Không có vũ khí, anh sẽ ôm chặt nó vào mũi, vào tai, vào cổ bùng cho đến khi nó chết mới thôi. Ít nhất cũng phải trả thù một kẻ trong đám cộng sản, một kẻ thù anh muốn giết hơn hết dù phải đổi mạng.
Mặt 982 ồn ào, hai con mắt trũng sâu vì đói ăn trường kỳ quắc lên một cách đột phá. Nhưng...
982 lắng tai nghe rồi quay phắt về bên phải. Một người đang tiến tới một bước tiến. 982 nhận ngay ra Hiợi tuy Hợi có nhiều hơn và thay đổi chút ít mặt nhọn, so với hồi còn ở Hà Nội. Vì vậy mà hôm nay ở lò rèn, anh không thể nhớ ra Hợi, con một đồng chí chứ không phải như anh nhớ lúc đầu. Thiếu chút nữa, 982 hét lên một tiếng vang nổi.
Nhưng Hợi thảm nhiên leo lên cầu thang, mặt mèo tai tái vì xúc động, miệng nửa cười nửa lại như mếu một cách kỳ bí khó mô.
- Cháu Hợi!
- Bác Dũng!
982 định hình lên nhưng bị cản trở vì cùm, chịu đựng ngồi nguyên mà tay ra. Chờ đón bàn tay gầy guộc, nhìn thẳng vào mắt 982. Mới ba ngày mà 982 đã top đi nhiều. Cả hai yên tĩnh trong vài giây rồi 982 nói:
- Nhận tư cách là đồng chí của ba cháu, bác mong cháu giúp bác trong lúc này, tận tình giúp bác.
- Hãy Bác tin ở cháu. Cháu xin cố gắng hết sức.
982 inu cho biết kế hoạch chuẩn bị: Nội dung tuần trăng này anh phải trốn. Muốn vậy, phải cất cùm, cưa xiềng, phải có cơm ăn để khỏi và được mới có sức băng rừng, vượt thoát... 982 mong Hợi đang làm lò rèn. 982 nói không chút dè dặt, hoàn toàn tin chắc Hợi sẽ tận dụng tình huống giúp anh.
Ưu đãi chú ý lắng nghe. Đến lúc 982 sau nói, Hợi lạnh lùng rút gọn trong quần mảnh quần cháy đưa ra cho 982. Phản ứng thực sự lạ lùng. 982 phấn, nhăn nhóm vì cảm động, nhìn không khác chi một người gặp chuyện đau lòng, không nói được một tiếng, đến lúc chớp mắt mấy cái, hai giòng nước mắt đã là chã. 982 đã có thuốc hồi sinh cứu tử một cách không ngờ tới.
- Bác cửa hàng kín, kẻo giám thị thấy thì cả bác lẫn cháu đều mất mạng. Bác từng cất giấu ở nơi kín đáo để tăng dần. Cháu sẽ cố gắng tiếp tục cho bác một lần nữa.
982 Cướp một mảnh đốt bỏ tọt vào miệng, giữ thêm một miếng lớn hơn trong tay, rồi vịn cột thú đứng lên, đút miếng cơm cháy còn ngập trong lớp rơm thật kín. Một bữa ăn của phong vương vương là đủ tạm thời.
- Bác sẽ nhớ ơn cháu mãi mãi.
Hi vọng chào đón ngang dọc tứ phía, buổi trưa, trong trại hoang vắng, yên tĩnh. Tù nghỉ ngơi hết trong trại ngủ. Đưa ra cây xe đạp leo núi nhanh cho 982 và nói:
- Đây là cùm mở khóa...
982 chỉ xuýt xoa mấy tiếng "Hay quá! Hay quá!" rồi nghe nghía cây và nói nhanh:
- Được rồi! Lúc này cháu đã thấy có mấy hòn đá trong đám cỏ. Nhưng cháu nghĩ không cần đến!
- Có cái này không?
982 chỉ vào sợi lòi nhìn, vấn đề mắt. Chờ đợi câu trả lời tĩnh:
- Cháu sẽ mang cho bác một cái cân còn tốt. Phút nhẹ, trước khi rời đi này, bác sẽ giảm mắt chuyển. Cần nhất, bác phải nhớ mang theo cây xanh đừng để nó học tập. Nếu không, cháu sẽ vào ngồi thay bác ở đây... yên còn trẻ quá, lên ngôi "vua" không xứng đáng.
982 cười, thầm phục sự bình tĩnh, gan bụng và khôn của thiếu niên. Sự nhớ ra, anh thở nói:
- À, có đồ đạc kín lắm. Đủ rộng để bán 4, 5 miếng cơm cháy lớn và nhiều thứ khác. Cậu bé không có nơi kín đáo.
- Bác sĩ nên mở khóa cho sâu, khi cần thiết sẽ mở ngay. Ngày một, ngày hai, cháu sẽ mang bổa cho bác. Hủy bỏ cháu về.
- Có tin của cháu không?
- Không! Bác Thanh ở lò đã về trại được mấy bữa. Bác Thanh sẽ chuyển cho bác ít viên thuốc phòng bệnh mô tả, cháu sẽ đưa bác sau...
982 đưa ra ống nước mong đợi, nhờ múc đầy một ống nước.
Chờ đợi ống tre lại bên vũng nước. Cánh con cánh chuồn trên ngọn cỏ ở giữa cánh cửa cánh bay đi. Hợi khỏa nhẹ ông tre cho tan choáng "riêu cua" rồi múc đầy ống mang về cho 982.
Hy vọng đã quay về tới lò rèn mà 982 còn nhìn theo.
Cùm khóa khảo sát, 982 biết ngay là một khóa thường gặp. Anh phấn khích thầm trong bụng, nhìn trước nhìn sau rồi đứng lên, rút cây sống, cho đầu mẫu vào trong lỗi khóa. Hồi nhỏ, anh ta có việc học với một thợ khóa ở Phố Lò Rèn Hà Nội nên chỉ một phút sau, nghe "cách" một tiếng, khóa bật ra liền. 982 Người tĩnh tâm đi vì phấn khởi tuy biết trước kết quả, sau đấy anh mở ra, khóa vào mấy lần cho quen.
Sau cùng, 982 khóa cùm như trước, gài cây leo thoải mái, thầm nghĩ một cách sung sướng, đêm nay anh sẽ giải quyết cùm ra một lúc cho thoải mái thoải mái giò giò, để hiểu được mềm thía thế nào là tự làm của hai cẳng chân.
Từ lúc mở khóa cùm, 982 có cảm tưởng tìm lại được sinh lộ và giờ giải cứu cơn hỏa hoạn còn xa. Anh ngồi dựa vào cột thu, ước lượng khoảng cách từ vũ phong vương đến hàng khô chứa thứ nhất, băng qua lối đi thu hẹp đến hàng rào thứ hai rồi...hết. Tự làm! Tự làm!
Khoảng hai thước là ba bước chân, bước thật đều. Trong đêm tối, phải bước chân tính đường. Tới hàng rào thứ nhất, anh sẽ đào đào dưới chân để chun qua, rồi đào chun qua rào thứ hai. Đào xong một quãng, phải mất nửa tiếng đồng hồ đào hai quãng mất một tiếng. Bỏ thêm ra nửa giờ nữa cho những trở về bất ngờ, thế là một tiếng trầm đồng hồ dùng vào việc đào đào.
Bảy giờ tối, trời tối mờ, sẽ bắt đầu mở cùm dưa xích. Mất một tiếng đồng hồ để cắt hai mắt xích ở hai đầu sợi xiềng, nửa tiếng cho một mối sắt, đào đào một tiếng cân, 7 giờ tối khởi động thì 9 giờ cân sẽ ra cuối bên ngoài trại giam. Chạy vào rừng, nhẹ một đồng hồ nữa sẽ vượt qua nửa số cây, hay nhiều lắm một số cây. Tối 19 âm lịch, tới 10 giờ tối trăng mới mọc. Cố gắng chạy thêm hai tiếng nữa dưới ánh trăng rồi leo lên cây ngủ, tới gần sáng sẽ chạy nữa. Khi đó vẫn còn trăng. Thế là kết thúc.
Trong mình tràn trề một sinh lực mới vì 982 đã tìm thấy thùng ra một niềm hy vọng chắc chắn. Theo kinh nghiệm, tù nhân nào còn nuôi hy vọng trong lòng sẽ là tù nhân sống sót.
982 ngâm ngồi thẳng người lên, nghểnh cổ đếm lại từng bước chân theo đường tưởng tượng, từ thư giãn đến hàng rào. Lần này anh ước tính khoảng cách dài từ 20 đến 21 kích thước nghĩa là từ 30 đến 32 bước chân. Trong đêm tối, đếm đủ bước chân thì vừa tới hàng rào. Nhưng còn nhiều khó khăn khác trong thời gian lẩn trốn trong rừng, kiếm đâu ra thức ăn?
Vào nhà dân nợ nội nấu cơm hoặc đổi trà lấy thức ăn chín? Không thể sử dụng được! Lộ hành tung thì nguy! Kiếm hoa quả trong rừng ăn tạm vậy. Nhưng nếu không kiếm được trái cây, củ sắn, củ khoai...? Đành vào nhà dân ăn xin lấy kích thước lỡ đường, cùng lắm sẽ ăn trộm, miễn sao sống sót!
982 miên man suy tính, tự đặt hàng trăm câu hỏi rồi tự trả lời. Tù nhân trong trại đã làm việc vào lúc nào không rõ. Anh đang sống hoàn toàn trong giấc mơ giải phóng, tưởng tượng đang là con chim tự làm bay trong rừng, sắp bay về tận tận tổ ấm gia đình, về tận trụ sở bí mật để hội họp, thảo luận, hoạt động với các anh em cùng chí hướng.
Trong trại giam cộng sản, hãy quên hiện tại đau khổ mà không hướng tâm trí về tương lai một cách tin tưởng là một sự kiện độc và quý giá vô cùng. Cũng bởi vì tác dụng làm người ta quên đau khổ nên một liều thuốc mới trở thành một vật chất quan trọng, ngang tầm quan trọng. Có người không được tiếp tế, phải dành cả tháng mới kiếm đủ một liều thuốc lào vì đã từng có lần "mót" bã thuốc chỉ được một, hai sợi thuốc chưa cháy hết là nhiều. "Mót" được thêm sợi nào, người lại gom vào mảnh lá chuối trong mình. Đến khi có nghẹt thở một liều thuốc, tù nhân mới chuẩn bị được nửa ngày hoặc cả một ngày trời, mong đợi thuận tiện nhất, thường thì vào buổi tối, sau khi học tập kiểm duyệt xong để trở về lửa ngủ. Ngồi thoải mái, người cẩn thận sửa kỹ càng tốt cái điều kiện, rồi xin lửa kéo một hơi...thật dài, để hết cả thần trí vào điều thuốc.
Vừa tàn thuốc là nằm lăn quay xuống trõng, lập tức không phí một giây, người tù dùng sức mạnh của tâm trí tưởng tượng, nghĩ đến người thân nhất đối với mình, thường tình là cha mẹ, vợ con. Như vậy, người lái xe đã quên hiện cảnh đau khổ và cuộc sống, ba mươi giây trong Giấc mơ. Rồi quay về cuộc sống thực tế trong trại giam.
Trường hợp 982 không phải là thuốc lào mà là mấy miếng cơm cháy và cây xăng xe đạp có tác dụng mở khóa cùm để trốn khỏi trại giam...