Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 15
H
elen ngồi trên sàn nhà trong một vòng tròn với Myra, Liz và Tara. Nến thắp sáng bao quanh họ và trung tâm là một tấm áo choàng màu nâu. Mục tiêu thật đơn giản. Thắp nến, nắm tay chung sức mạnh, trút năng lượng của mỗi cá nhân vào tấm áo choàng. Liz là một Druid đáng ngưỡng mộ. Bà có sở trường tạo ra những vần điệu thần chú, hay bất cứ cách gọi nào họ dùng, rất hiệu quả.
Không thể rời khỏi phòng riêng mà không phải chịu đựng nỗi đau thực thụ, Amber vẫn nhốt mình trong phòng. Nắm tay nhau, ngay cả với các thành viên gia đình, cũng là quá sức chịu đựng của cô. Tâm trí cô đong đầy suy nghĩ của họ mặc dù cô không có mặt.
“Chúng ta phải nhanh lên”, Tara nói, liếc mắt sang cánh cửa được Cian canh gác. Ở bên ngoài, Duncan trông chừng và sẵn sàng chuyển hướng bất kì kẻ nào có khả năng lang thang trong lâu đài.
Lizzy nắm lấy bàn tay Helen.
“Cháu không chắc mình cần làm gì.”
“Chỉ cần nghe theo cô và tin tưởng. Tập trung vào chiếc áo choàng.”
“Và đừng bỏ đi,”, Myra nói thêm với một chút sắc bén trong giọng điệu.
“Thậm chí khi chúng tôi bắt đầu bay lên.”
Bay? Helen nhận ra hai mắt mình mở to. Liz siết chặt tay cô.
“Xin lỗi, quên nói với cháu. Mỗi khi chúng ta thực hiện điều này, sức mạnh của chúng ta kết hợp lại ở một mức độ. Vì cô là người biết bay trong gia đình, mọi người sẽ bị kéo theo một chuyến”, Liz nói như thể đang chuẩn bị chuyến đi tới siêu thị.
“Ý cô nói một chuyến là sao?”, Helen hỏi.
“Chúng ta chỉ lơ lửng một chút. Không có gì nghiêm trọng.”
Myra đặt một bàn tay bảo vệ cái bụng nhô ra. “Không có gì nguy hiểm, bằng không tôi đã ngồi qua một bên rồi. Hơn nữa, Lizzy biết kiểm soát khả năng lơ lửng. Chúng ta chỉ bay bổng vài tấc thôi.”
Tara cười. “Lần đầu chúng ta bị bốc lên tận vài mét. Rồi rớt xuống.”
Tay Helen ướt mồ hôi. Ngay cả với tông giọng bình thường trong cuộc trò chuyện, cô vẫn lo lắng về điều được tiết lộ. “Rớt?”
“Chúng ta sẽ không bị rơi nữa. Lizzy sẽ điều khiển việc đáp xuống”, Tara mỉm cười với em gái khi nói.
“Ồ.” Tất cả họ nói chuyện nghe thật tự nhiên. Tim Helen đập quá nhanh, hơi thở dồn dập.
“Nếu mọi người đang phụ đạo Helen, mọi người cứ tiếp tục”, Cian đề nghị mà không hề lộ nụ cười nào trên mặt. “Tất cả đang đợi kìa.”
Trách cứ câu chuyện phiếm của họ, Helen chuyển sự chú ý vào chiếc áo choàng ở trung tâm vòng tròn.
“Sẵn sàng chưa?”, Lizzy hỏi.
Một điệp khúc “rồi” đáp lại bà. Helen nhìn những người khác và cố gắng bắt chước hành động của họ, hy vọng sự hiện diện của mình sẽ không phá hỏng hoạt động.
Lizzy cất giọng và nắm chặt tay Helen. “Chúng tôi bao quanh mình bằng ánh nến và yêu cầu giúp đỡ cho hoàn cảnh của chị em mình. Quyền năng của cô ấy đang làm suy yếu phàm thể và tất cả chúng tôi nhờ vả sự hỗ trợ của các Tổ tiên.”
Khi giọng nói như hát của Lizzy vang lên, cơ thể họ cũng vậy. Đủ chắc chắn, cả bốn người chầm chậm bị nhấc bổng khỏi sàn nhà. Kì lạ là cơ thể cô không hề cảm giác bị mất đi trọng lực, hay thậm chí không cảm thấy mất đi điểm tựa dưới chân, nhưng váy cô giờ đang đung đưa dưới đầu gối khi những người khác trong vòng tròn cũng gặp tình trạng tương tự. Những ngọn nến bốc cao lên như hiệu ứng phim ảnh. Không khí như có điện và lông tay Helen dựng đứng. Thật khó để tập trung vào lời Lizzy khi cảm giác lạ lẫm cứ râm ran trên làn da mình, nhưng Helen đã cố gắng. Helen nhìn chằm chằm vào áo choàng, lặp đi lặp lại lời Lizzy trong đầu. Cô thêm vào những từ ngữ, vì Amber, và cô đã đạt đến trình độ kiểm soát cao nhất của mình khi lờ đi thực tế rằng cô đang trôi nổi trên sàn nhà.
“Ban cho cô ấy bình yên và tĩnh lặng khi được phủ lên mình tấm áo này. Nếu đấng Tổ tiên chứng giám, hãy truyền đạt thông qua dấu hiệu.”
Tất cả đều nín thở chờ đợi. Đến khi Helen nghĩ mình sẽ chẳng nhìn thấy gì thì không khí ở giữa vòng tròn ấm lên và thổi tung mái tóc cô ra sau vai. Giống như những lúc trước đây, khi khả năng bẩm sinh dẫn cô đến với những thứ cô muốn tìm, làn da cô lại râm ran và ý thức sâu sắc về việc biết rõ thứ mình tìm kiếm choáng ngợp lấy cô.
Không khí cuộn thành lốc và nóng lên, tấm áo choàng rời sàn nhà bay lên, căng rộng ra. Luồng sáng quay cuồng tỏa nhiệt, vệt sáng màu hổ phách và bạc ra tạo từ những đốm li ti trông như bụi tiên mà Helen từng xem trong phim hoạt hình. Thứ nhảm nhí này thực sự có hiệu quả. Vừa lúc ý nghĩ đó tuôn ra từ tâm trí cô thì tấm áo choàng chầm chậm đáp xuống sàn nhà, chính giữa bọn họ.
“Wow”, cô thì thầm.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con cảm tạ sức mạnh các Tổ tiên ban cho.” Lizzy nghiêng đầu và di chuyển thận trọng, Helen cảm thấy lưng mình chạm sàn. Những ngọn nến tạo ra những tiếng lách tách nhỏ và tắt cùng một lúc. Ánh lửa là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Lizzy thả tay Helen ra và vỗ nhẹ vào gối cô. “Cháu làm rất tốt.”
“Cháu chẳng làm gì cả.”
“Không, tôi nghĩ cháu đã làm gì đó.” Tara đứng dậy và giúp Myra đứng lên theo. “Chúng tôi đã thực hiện điều này một thời gian và tôi thậm chí còn không nhớ cảm giác da dẻ mình lại rần rần như thế.”
“Ồ, phải, em cũng cảm thấy vậy”, Myra vừa nói vừa cọ xát đôi chân.
“Tất cả cùng tham gia vào vòng làm phép. Mọi người có thể tự thực hiện, nhưng cùng nhau sẽ mạnh hơn. Không biết tại sao, chỉ là đúng như thế.”
Cánh cửa sau lưng cọt kẹt khi Cian rời khỏi phòng không nói lời nào.
“Chuyện gì với cậu ấy vậy?”, Tara hỏi.
“Ước gì em biết”, Myra nói.
“Anh ta có biểu hiện lạ sao?” Helen nghĩ anh ta khắc kỷ và đó không phải hành vi mới mẻ. Anh ta hiếm khi cười hay thậm chí hiếm báo hiệu sự hiện diện của mình, cố tự nói chuyện một mình. Anh ta chỉ thực sự lên tiếng khi nói ra điều quan trọng. Không tán gẫu với ai. Anh ta chính là hiện thân sách vở của hình ảnh chiến binh Cao nguyên.
“Cậu ấy không giống mọi ngày.”
Tara thu lượm nến xung quanh phòng trong khi Lizzy nhặt áo choàng lên. “Bất kể điều gì đang ảnh hưởng đến cậu ấy đều đang trầm trọng hơn. Cô ước cậu ấy chịu trò chuyện với ai đó. Cậu ấy thường mở lòng với Simon.”
Lizzy gấp áo choàng vắt trên cánh tay. “Cậu ấy cần một cô bạn gái để đẩy mình ra khỏi sự nhút nhát.”
Helen mỉm cười. “Thời đại này cũng có chuyện như thế à? Theo cháu thấy, mọi người hoặc đã kết hôn hoặc đang tán tỉnh.” Cô đã trông thấy không ít những cái liếc mắt nhướng mày của mấy gã đàn ông cao to dưới nhà.
“Không như cảnh câu lạc bộ hay phim ảnh, nếu cháu có ý hỏi vậy, nhưng ve vãn trong thế kỷ này về tổng thể không quá khác thế kỷ XXI”, Tara nói.
“Chúng ta không gọi đó là ve vãn.”
“Và quan hệ ngẫu hứng không được hầu hết mọi người ở đây chấp nhận”, Lizzy giải thích. “Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không xảy ra. Với những cô nàng chạy quanh, cháu nghĩ Cian sẽ tìm thấy ai đó để tán tỉnh chắc, thậm chí chỉ là tạm bợ.”
Helen nhún vai đáp. “Riêng tư là một phần thưởng hiếm quanh đây. Thật khó tìm một chốn vắng vẻ yên tĩnh để suy nghĩ chứ đừng nói đến những khoảnh khắc thân mật.”
Lời lẽ vừa rời khỏi miệng, cô liền ý thức được mình đang nói gì. Và nói với những ai. Hai gò má nóng bừng, hiển nhiên cô đã biến chúng thành màu đỏ rực. Thánh thần ơi, cô vừa nói với mẹ Simon về khao khát có vài phút riêng tư cùng Simon. Nói đến tình thế khó xử.
“Và hãy lưu ý”, Tara cười khúc khích. “Mau mang vật này đến cho Amber rồi chờ xem hiệu quả của nó.”
Lizzy gửi cho cô một nụ cười lúc họ rời phòng. Người phụ nữ này thực sự là viên ngọc quý. Quá tệ khi bà ấy và phần còn lại của gia tộc phải sống trong quá khứ. Họ sẽ có nhiều niềm vui hơn khi hẹn hò với nhau ở tương lai. Một tương lai mà Helen từng có khoảng thời gian khó hình dung sẽ quay lại khi mọi người cầm nến đi dọc theo hành lang dài nối liền các phòng ngủ, hay phòng riêng, cách mà những cô hầu gái gọi là chốn ngủ nghê.
Myra gõ nhẹ lên cửa phòng Amber trước khi bước vào. Trông nhợt nhạt hơn lúc Helen gặp, Amber đang ngồi trước lò sưởi cháy âm ỉ, mỉm cười với thần sắc uể oải lúc mọi người tới gần.
“Bọn chị có thứ này muốn em thử.” Lizzy mở tấm áo choàng trên tay ra đưa cho Amber.
Amber liếc nhìn gương mặt từng người. “Mọi người trông rất hy vọng.”
“Bọn chị nghĩ nó sẽ hiệu quả.”
“Nếu lửa nhấp nháy và gió thổi từ hư không là chỉ thị, thì có lẽ điều gì đó đã xảy ra”, Helen nói và ngồi bên mép giường.
“Hãy thử xem”, Myra nói.
Amber nhấc mình ra khỏi chiếc ghế trông như một phụ nữ gấp ba lần số tuổi thật của cô ấy. “Thậm chí nếu nó không hiệu quả, cũng cảm ơn sự cố gắng của tất cả mọi người.”
“Nếu không được, bọn chị sẽ quay về và thử lại.” Amber quay mặt đi, hướng lưng về phía Lizzy.
Lizzy giũ tấm áo, do dự một chút trước khi khoác lên vai Amber.
Amber hít thật sâu một hơi không khí sạch sẽ và buông lỏng qua tiếng thở. Vai cô bắt đầu rung lên. Lizzy đặt tay lên cánh tay cô. “Em ổn không?”
“Vâng.” Khi Amber quay lại, những dấu vết mệt mỏi hằn trên khuôn mặt từ khi Helen gặp cô bắt đầu mờ dần. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. “Vâng.” Cô bước tới và suýt ngã.
Helen đứng bật lên.
Lizzy đón lấy cô ấy và Myra lao về phía trước. Tara đón được Amber đầu tiên. “Có chuyện gì vậy?”
“Có gì đó không hiệu quả à.”
“Không, em ổn.” Họ dìu Amber ngồi xuống ghế. “Điều này giống như toàn bộ sức nặng của Scotland được nhấc lên. Em hơi choáng.”
“Em có muốn cởi nó ra không?”, Lizzy hỏi.
Amber kéo viền áo bao quanh mình. “Không. Nó hiệu quả. Các hình ảnh từ tâm trí những người bên dưới đang mờ dần, từ từ… nhưng chúng đang nhòa đi.”
“Nó hiệu quả. Cảm ơn Chúa, nó hiệu quả”, Myra nắm lấy cánh tay Amber và mỉm cười khi Amber không rụt lại trong đau đớn.
Helen nhìn các chị em nhặng xị quanh Amber. Người đưa nước uống trong khi người khác thêm củi vào lò sưởi. Như một gia đình thân thương.
Không phải gia đình của cô.
Đây là gia đình mà số mệnh bắt Helen phải rời khỏi. Tạm bợ, giống như mọi thứ trong cuộc sống của cô bấy lâu nay.
“Cháu đi tìm Simon và kể cho anh ấy nghe chuyện đang xảy ra.”
Lizzy gửi gắm một ánh mắt khi cô rời khỏi căn phòng.
Những người khác hầu như không nhận ra cô đã đi mất.
Bên ngoài cửa phòng, dãy hành lang tương đối tĩnh lặng. Những tiếng ồn trầm thấp nổi lên từ dưới lầu. Đâu đó trong một giờ trước, đầu cô bắt đầu ong ong, giờ thì cơn choáng trở thành tình trạng đau nửa đầu.
Helen tháo buộc tóc xõa tung nó ra, loại bỏ áp lực. Hai viên thuốc an thần sẽ giúp ích, nhưng cô ngờ những thứ như thế không có sẵn. Cô chạy đi tìm Simon.
Hơn một cặp mắt dõi theo khi cô bước vào sảnh chính. Đàn ông đứng tụ từng nhóm. Một số ngồi trước lò sưởi giữ ấm trong khi những người khác đang quấn chăn gà gật. Thật lạ khi thấy nhiều đàn ông ở cùng một nơi như vậy. Helen biết cánh đàn ông bảo vệ thành trì theo ca. Khả năng những người đang ngủ đã phải trải qua nhiều giờ gác của ngày, cho đến khi chỉ còn lại chút ít thời gian nghỉ ngơi.
Nhà bếp dường như không tắt lửa. Chưa đến giờ ăn tối và đã có một nhóm lớn người đang ở ngoài sân. Helen lờ đi cái nhìn chằm chằm của họ, cách tốt nhất để cô tìm kiếm một gương mặt quen thuộc trong căn phòng. Không thấy ai, cô xoay về hướng phòng sách của Ian.
Những bóng đổ nô đùa trên bức tường dưới ánh sáng lờ mờ của phòng sách. Helen ngay lập tức biết người nào đó đi theo cô.
“Một tiểu thư duyên dáng. Nhà MacCoinnich đã giấu cô ở đâu suốt bao lâu nay nhỉ?”
Helen xoay người suýt va vào vuông ngực vạm vỡ của người đàn ông đứng sau cô. Gã ta hẳn phải trải qua sáu phần ngày tồi tệ, cơ thể rắn như thép. Một cơ thể đã không được tắm trong thời gian dài. Cô lùi một bước để đối phương biết gã đã xâm phạm quá sâu không gian cá nhân của cô. Dung mạo chiến binh rắn rỏi được phủ bởi bộ râu ngắn và vết sẹo chạy hết nửa mặt bên trái gã.
“Tôi đang tìm Lãnh chúa Ian”, cô nói với gã. Tốt nhất là nói ra cái tên có quyền lực nhất trong ngôi nhà để tránh những sự chú ý không mong muốn. Ánh mắt gã di chuyển theo đường cong cơ thể cô khiến cô ngứa ngáy.
“Cô thuộc nhà MacCoinnich?”
“Không”, cô trả lời không cần suy nghĩ.
“Cô ăn mặc quá đẹp so với thân phận hầu gái.” Gã mặt sẹo bước tới và chạm vào mái tóc cô.
Helen lùi lại, cảm nhận có bức tường sau lưng.
“Tôi không phải hầu gái, và tôi không có hứng thú.” Ngay cả ở giữa một lâu đài đầy ắp chiến binh, Helen vẫn cảm thấy dễ bị tổn hại hơn lúc đi bộ trên phố Hollywood giữa đêm mà không có bạn đồng hành.
“Nhưng cô nói chuyện như một ả đàn bà.” Thế là nghĩa quái gì?
Gã chạm vào mái tóc cô lần nữa và cô hất tay gã. “Phần nào của cụm không có hứng thú mà anh không hiểu vậy?”
“Mạnh mẽ. Tôi thích cá tính đó của nữ nhân.” Khi gã đàn ông chạm vào Helen lần nữa, cô hất tay đẩy hắn ra. Bàn tay cô chẳng chạm được vào đâu.
Gã mặt sẹo bay vèo qua đại sảnh với một cái bóng mờ vụt qua.
Simon đứng giữa Helen và kẻ hâm mộ không mong muốn, tay đặt trên thanh gươm. “Gã đàn ông này làm phiền em hả, tiểu thư Helen?”
Cô không biết trả lời thế nào. Căng thẳng sẽ tràn ngập mỗi vết nứt trong sảnh khi hai người đàn ông đối đầu. Simon trông như muốn giết người. Đánh nhau lúc cuộc chiến âm ỉ bên ngoài cửa dường như rất vô lý.
“Tôi không biết cô ấy là của ngài, ngài Simon.” Ngài Simon? Đó là gì vậy?
“Giờ thì ngươi biết rồi.”
Mặt sẹo buông lỏng tư thế của mình và cúi đầu về phía Helen. “Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư.”
“Ừ, được rồi.”
Mặt sẹo xoay người bỏ đi. “Vậy, em là của anh, thế à?”
Simon bỏ tay khỏi vũ khí và xoay về phía cô. “Tốt nhất tất cả họ phải tin em được anh bảo vệ.”
“Và em không được nói gì về chuyện này?”
Simon nhíu mày. “Không phải là em muốn gây chú ý với Geer, hay bất cứ ai khác chứ?”
“Trọng điểm không phải ở đó”, giọng cô lên cao khi năng lượng từ cuộc đối đầu với Geer bắt đầu ngấm qua các lỗ chân lông.
“Là khi em còn ở đây.” Và rõ ràng đó là cách kết thúc một cuộc thảo luận. Ít nhất theo cách Simon muốn. “Em đang làm gì dưới này vậy?”
“Em tìm anh. Amber đã…”, Helen liếc nhìn sảnh trống đằng sau Simon. “Nó hiệu quả. Cô ấy đang khá dần lên.”
Anh gật đầu. “Anh sẽ nói với mọi người.” “Được thôi.”
Không ai di chuyển.
“Em nên quay lên lầu. Sẽ an toàn hơn. Lần tới hãy đi cùng một người khác.”
“Em cần phải nhờ hộ tống à?” “Trong lúc này.”
“Điên rồ”, cô nói khi bước ngang qua mặt anh, phỉ nhổ vào thời đại bất bình đẳng. Cô không phải loại phụ nữ đòi giải phóng, nhưng cần hộ tống sao? Làm ơn đi!
Cô mở cửa đi vào sảnh chính thì giọng Simon ngăn cô lại.
“Helen”, anh chỉ quát tháo.
“Gì?” Cô quay lại, đụng phải vuông ngực to khỏe, hoàn hảo của anh. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng cánh tay anh luồn quanh eo và kéo cô lại gần. Anh hôn cô mạnh mẽ và nhanh chóng, sau đó đẩy cô ra. “Nói Amber sẽ ổn. Anh đi truyền đạt cho những người khác.”
Ai đó ở gần bật tiếng cười khúc khích, Helen nhận ra họ có một lượng lớn khán giả đang chăm chú. Chúa ơi, Simon đánh dấu lãnh thổ của mình ngay trước mặt một đội quân.
“Tất cả chuyện này thật ngu ngốc, điên khùng…” Anh hôn cô lần nữa, buộc cô phải ngậm miệng.
Lần này, khi thả cô ra, hai bàn tay anh xoay hông và vỗ nhẹ vào mông cô. “Đi nào, tiểu thư. Em đang làm anh mất tập trung.”
Cô xoay lại đẩy anh một cú rất mạnh. “Anh sẽ phải trả giá.” Rồi cô bước lên cầu thang, bỏ lại đằng sau những tiếng cười rộ khoe khoang của đám đàn ông.