Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2587 / 52
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
eorgie khóa mình trong phòng tắm của Bram và ngâm mình trong bồn tắm. Cô và Chaz đều từng bị đàn ông phản bội - Chaz, khủng khiếp hơn nhiều, trên đường; Georgie thì trên một con tàu giữa hồ Michigan, và sau đó là bởi người chồng cô từng hứa sẽ yêu thương trọn đời. Giờ đây mỗi người họ đều đang cố tìm cách để sống tiếp. Cô tự hỏi Chaz có kể cho cô câu chuyện đau lòng ấy nếu không có máy quay ở đó hay không? “Chuyện này quan trọng,” Chaz đã nói thế khi Georgie cố ngừng quay phim. “Hãy làm cho nó quan trọng.”
Máy quay chỉ đơn thuần ghi lại sự thực hay nó còn sửa đổi sự thực nữa? Nó có thể thay đổi tương lai không? Georgie băn khoăn liệu việc được ghi lại câu chuyện của mình có thể giúp Chaz bắt đầu đặt quá khứ lại phía sau để có thể sống một cuộc đời trọn vẹn hơn hay không. Điều đó không đáng kinh ngạc sao? Và không phải sẽ càng đáng kinh ngạc hơn nếu việc ghi lại câu chuyện của Chaz còn giúp Georgie cân nhắc thận trọng đời mình.
Cô lặn sâu xuống nước và nghĩ về phần duy nhất trong câu chuyện của Chaz đã thực sự làm cô sốc. Vai trò của Bram. Anh đã là kẻ hủy diệt Georgie, nhưng lại là người cứu rỗi Chaz. Cô cứ liên tục biết được những điều mới mẻ về anh, và chẳng có điều nào khớp với những gì cô nghĩ mình đã biết cả. Anh đã tự hào tuyên bố rằng mình chẳng quan tâm đến bất kỳ ai trừ bản thân, nhưng điều đó không hoàn toàn đúng.
Cô lau tóc và sấy khô để nó buông thẳng bóng mượt quanh khuôn mặt đã đầy đặn hơn của cô. Cô đánh mắt màu khói và bôi một trong vô số thỏi soi màu nude của cô, rồi mặc chiếc quần dài bó màu ớt bột và chiếc áo len xám bạc đi kèm đôi giày bệt màu bạc. Thêm vào một đôi khuyên tai bạc trừu tượng, cô đã xong.
Ở chân cầu thang, cô thấy Bram đang đi qua đi lại tiền sảnh trong chiếc quần âu và áo sơ mi trắng. “Tôi tưởng anh sẽ mặc jean,” cô nói.
“Tôi vừa đổi ý rồi.”
Anh nhìn cô, lại giữ ánh mắt cháy bỏng, khiến cô bối rối. “Anh trông như Robert Redford trong Gatsby vậy,” cô nói. “Nhưng lực lưỡng hơn. Một sự thật hiển nhiên, không phải lời khen đâu, nên không cần cám ơn tôi.”
“Tôi sẽ không cảm ơn.” Anh vẫn cháy bỏng nhìn cô, mắt anh đi từ đôi giày bệt màu bạc, qua chân và hông cô, nấn ná nơi ngực cô, và dừng lại ở mặt cô. “Em trông cũng rất đẹp. Đôi mắt xanh to đó…”
“Mắt ruồi.”
Vẻ cháy bỏng của anh được thay bằng vẻ tức giận. “Em không có mắt ruồi, và đáng lẽ em phải vượt qua sự tự ti của mình lâu rồi mới phải.”
“Tôi là người thực tế. Mặt đĩa, mắt ruồi và miệng cao su, nhưng tôi đang bắt đầu thích lại cơ thể mình, và tôi sẽ không đi phẫu thuật đâu.”
Anh thở dài. “Chẳng ai muốn em đi phẫu thuật cả, đặc biệt là tôi. Em không có mặt đĩa. Và khi nào thì em sẽ dừng ngụy trang miệng mình và đánh cho nó ít son đỏ đây? Tôi tình cờ khá thân thiết với khuôn miệng đó và tôi ở đây để nói cho em biết nó tuyệt đẹp.” Anh trượt lòng bàn tay dọc hông cô. “Sự thật hiển nhiên đấy, không phải lời khen đâu.”
Chuyện này đang trở nên nóng bỏng quá sức cô, nên cô phá tan bầu không khí với một gợi ý thân thiện. “Nếu anh muốn Rory nghĩ anh đã thay đổi, có lẽ anh nên ngừng rượu bia.”
“Trà đá đấy chứ.”
“À ừ, đúng rồi.”
Cô hướng ra bếp để kiểm tra Chaz. Những chiếc bát gốm màu cô ban với các khoanh ớt đỏ, sung và xoài, nhiều cuộn hành ngọt, nhiều lát dứa tươi che khắp quầy bếp. “Chắc chắn cứ bốn phút anh phải xoay con gà trong lò nướng một lần đấy,” Chaz bảo Aaron, người đang xếp các cốc thủy tinh lên khay. “Không hơn. Hiểu chưa?”
“Tôi đã hiểu ngay hai lần đầu tiên cô bảo tôi.”
“Những nhánh hương thảo đó sẽ đặt lên trên thịt bò trong lúc nấu.” Lờ Georgie, cô đập bẹp một quả cà chua mà cô đã thả vào bồn rửa lúc trước. “Và phết nước xốt ớt ngọt lên sò. Nhớ là chúng sẽ khô rất nhanh, nên đừng để chúng trên bếp quá lâu.”
“Lẽ ra cô phải nướng chứ không phải tôi,” cậu nói. “Cứ như tôi chưa có đủ việc để làm ấy nhỉ?”
Chaz dường như vẫn nóng tính như mọi khi, một điều cũng khá làm an lòng. Georgie tạm cho Chaz yên và chỉ nói chuyện với Aaron. “Chuyện gì đã xảy ra với tóc em thế?”
“Em mới cắt chiều nay.” Chaz khịt mũi và cậu trừng mắt nhìn cô. “Nó đang trở nên quá dài để có thể khô vào buổi sáng, thế thôi.”
Một cái khịt mũi nữa.
“Trông nó tuyệt lắm.” Georgie quan sát cậu kỹ hơn. Các cúc áo xếp hàng gọn ghẽ dọc ngực chiếc sơ mi màu xanh sẫm của cậu mà không có dấu hiệu căng ra, và chiếc quần kaki không còn kéo căng trên bụng cậu nữa. Aaron đang giảm cân, và cô có cảm giác mình biết ai tạo ra điều ấy.
“Cảm ơn vì giúp Chaz tối nay,” cô nói khi lấy trộm một cây nấm từ một cái bát trên quầy. “Nếu cô ấy trở nên quá mức nguy hiểm, cứ rải ít hạt tiêu lên người cô ấy nhé.”
“Anh ta sẽ tự phun vào mắt mình thôi,” Chaz trả miếng. Cô rất hung hăng, nhưng cô biết Georgie đã chứng kiến nỗi đau của cô, và cô sẽ không nhìn Georgie.
Georgie siết cánh tay Aaron. “Nhắc chị đưa em trợ cấp mạo hiểm khi bữa tiệc này xong nhé.”
Meg thò đầu vào. Cô mặc một cái áo màu lục nhạt cực ngắn với quần legging da báo màu xanh và đôi bốt đến mắt cá chân màu vàng cam. Một dải băng bằng đay tết nhỏ đã thế chỗ dấu son trên trán cô. Cô cười toe toét và dang rộng tay. “Em trông thật tuyệt nhỉ! Công nhận đi.”
Cô ấy trông lộng lẫy thật, dù Georgie biết rõ Meg đủ để hiểu rằng cô ấy không thực sự tin điều đó. Cô ấy thậm chí có thể mặc bộ đồ kinh khủng nhất mà vẫn rực rỡ không kém gì người mẹ cựu siêu mẫu của cô, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng xem bản thân là một con vịt con xấu xí. Kể cả như vậy, Georgie vẫn ghen với mối quan hệ giữa Meg với bậc cha mẹ nổi tiếng của cô. Bất chấp sự phức tạp lùng nhùng giữa họ, họ vẫn yêu nhau vô điều kiện.
Chuông cửa reo, đến lúc Georgie ra sảnh thì Bram đã mời Trevor vào. “Bà Shepard, anh cho là thế nhỉ.” Anh đưa cô một giỏ quà chất đầy những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền. “Anh không muốn tăng thêm bệnh rượu chè của cậu ta bằng cách mang rượu đến.”
“Cảm ơn anh.”
Bram hớp một ngụm scotch. “Tôi không mắc bệnh rượu chè.”
Laura đến ngay sau đó, hơi bơ phờ, mái tóc màu vàng nhạt buông xõa hơi rối, không phải là bức chân dung của một đại diện Hollywood quyền lực, nhưng đó cũng là lý do Paul đã thuê bà. Bà vấp chân khi đang vào nhà và nhợt mặt khi Bram nắm được tay bà. “Xin lỗi,” bà nói. “Cả ngày rồi tôi chưa dùng đến đôi chân này, và tôi đã quên mất cách nó hoạt động rồi.”
Bram mỉm cười. “Rắc rối thường thấy mà.”
“Tin tốt đây.” Laura hôn má Georgie. “Cô có một buổi gặp với Greenberg vào thứ Ba.”
Tóc gáy Georgie dựng lên, nhưng Laura đã quay sang Bram rồi. “Đây là một ngôi nhà tuyệt đẹp. Ai đã cậu trang trí vậy?”
“Tôi tự làm. Trev Elliott có giúp.”
Anh và Laura biến mất về hướng hiên nhà, bỏ lại Georgie nhìn chằm chằm theo anh. Bram đã chọn thảm phương Đông và khăn Tây Tạng sao? Những bức tranh dân gian Mexico và chuông Bali sao? Thế còn những quyển sách đáng khen ngợi xếp hàng trên các giá sách phòng ăn thì sao?
Bố cô xuất hiện trước khi cô kịp xử lý thông tin mới này. Môi ông hạ xuống thật băng giá trên má cô, “Bố, con cần bố tỏ ra tử tế với Bram tối nay,” cô nói khi dẫn ông qua sảnh. “Rory Keene cũng được mời, và Bram cần sự ủng hộ của cô ấy trong một dự án. Không châm biếm. Con nói thật đấy.”
“Có lẽ bố nên quay lại một lúc nào đó khi con không cảm thấy cần phải giảng giải cho bố ngay khi bố đi vào cửa.”
“Tối nay chỉ vui vẻ thôi. Bố nhé. Việc hai người hòa thuận với nhau rất quan trọng với con.”
“Con nhắc nhở nhầm người rồi.”
Khi ông bước đi, một dải ký ức giật nhẹ lấy cô... Mẹ cô đang ngồi khoanh chân trên một tấm chăn và cười với bố cô, còn bố cô chạy ngang bãi cỏ với cọ trên lưng. Điều đó đã thực sự xảy ra, hay chỉ là một điều cô mơ thấy?
Khi tới hiên nhà, cô thấy Bram và bố cô đã chiếm hai cái cột xa nhau hết mức có thể. Bram đang lôi kéo Laura trong khi bố cô nghe Trev kể về một bộ phim hài mà anh đang đóng. Meg tự bổ nhiệm mình vào vị trí bartender, và cuối cùng Paul đến chỗ cô. Ông vẫn luôn thích Meg, một điều mà Georgie chưa từng hiểu nổi, vì lẽ ra ông phải ghét lối sống vô kỷ luật của cô ấy mới phải. Nhưng không như Georgie, Meg làm ông cười.
Georgie nén lại cảm giác ghen tị đau nhói khi Rory bước lên con đường từ sau nhà dẫn tới. Laura làm đổ cốc rượu của mình, còn bố cô ngừng bặt giữa câu nói. Chỉ có Meg và Trev là không bị choáng bởi người mới đến bữa tiệc. Bram hẳn đã nhảy cẫng lên nếu Georgie không nắm chặt cổ tay anh để giữ anh lại. May thay, anh hiểu ám hiệu của cô và chào đón Rory bằng một điệu bộ thong thả hơn. “Hoa hồng cũng phải tỉa tót một chút khi chị ở ngoài này.”
“Xin lỗi nhé. Tôi chỉ nhìn cũng đủ khiến cây cối chết hết.”
“Vậy thay vào đó để tôi lấy đồ uống cho chị nhé.”
Meg bắt đầu chiêu đãi họ những câu chuyện về các chuyến du lịch gần đây của cô. Chẳng mấy chốc, cô đã khiến tất cả mọi người cười lớn khi miêu tả một chuyến du hành bằng thuyền đơn nguy hiểm trên sông Mangde Chhu. Aaron mang ra các khay đựng nguyên liệu cho món thịt xiên tự nướng, và tất cả tụ tập lại để tự mình chọn đồ. Rory làm tất cả mọi người ngạc nhiên khi đá giày ra và tình nguyện giúp nướng thịt. Đến lúc họ ngồi ở bàn với những cốc rượu vang rót đầy và các đĩa chất đầy thức ăn, tất cả mọi người trừ Bram và Georgie đều đã rất thoải mái.
Bram thực hiện động thái đầu tiên trong chiến dịch giành điểm cao từ Rory. Anh nâng cốc và khóa mắt với Georgie ở bên kia bàn. “Tôi muốn được nâng cốc với người vợ hài hước, thông minh, tuyệt vời của tôi.” Từ ngữ của anh dịu dàng và đầy cảm xúc. “Một người phụ nữ với trái tim yêu thương, khả năng nhìn thấu qua bề ngoài...” - giọng anh mới thắm thiết làm sao - “và luôn sẵn sàng tha thứ.”
Bố cô cau mày. Meg trông sửng sốt. Laura hơi mơ màng. Trev có vẻ bối rối, và Rory không thể hiểu thấu. Bram mỉm cười với Georgie bằng một trái tim đầy yêu thương.
Một trái tim đầy rác rưởi.
Georgie nghẹn lời. “Dừng lại, đồ ngốc ạ. Anh sẽ làm em khóc mất.”
Họ uống cạn cốc rượu. Laura mỉm cười. “Tôi biết mình phát biểu hộ tất cả mọi người khi nói thật tuyệt được nhìn hai cô cậu vô cùng hạnh phúc thế này.”
“Chúng tôi đều phải tiếp tục lớn khôn lên,” Bram nói đầy vẻ chân thành. “Đặc biệt là tôi. Chúng tôi sẽ tử tế và lờ đi cuộc hôn nhân của Georgie với quý ngài Ngu Đần. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng ở nơi chúng tôi muốn. Cũng không phải chúng tôi không còn vài thứ cần giải quyết...”
Georgie trấn an bản thân cho bất kỳ thứ gì sắp đến.
“Georgie chỉ muốn có hai con,” anh nói, “nhưng tôi muốn nhiều hơn. Chúng tôi đã tranh cãi khá gay gắt về chuyện đó.”
Người đàn ông này chẳng biết xấu hổ là gì.
Paul đặt dĩa xuống và lần đầu tiên nói chuyện với Bram. “Georgie mà đi chân trần và có bầu thì sẽ khó lòng nâng đỡ lối sống hiện tại của cậu lắm đấy.” Ông bật cười ngắn ngủn, một nỗ lực không thuyết phục để biến lời bình luận của ông thành câu đùa.
Đây chính là những gì Bram đã cảnh báo cô sẽ xảy ra, nhưng anh chỉ dựa lưng vào ghế và trưng ra một nụ cười lười nhác. “Georgie mạnh mẽ như một con ngựa vậy. Họ có thể quay cô ấy từ ngực trở lên. Khỉ thật, con cá cô ấy có thể sinh em bé rồi quay lại làm việc ngay ngày hôm sau ấy chứ. Em nghĩ sao, em yêu?”
“Có khi em chỉ cần ngồi xổm xuống giữa phim trường và sinh con ngay đó.”
Bram nháy mắt. “Rất có tinh thần đấy.”
“Liên đoàn sẽ không dung thứ cho việc đó đâu,” Trevor nói. “Một hành vi vi phạm hợp đồng lao động của họ.”
Meg rên lên.
Bram đã thắng vòng đó, và bố cô trông thật sưng sỉa khi quay lại tập trung vào đĩa thức ăn. Trev kể một câu chuyện hài hước về bạn diễn hiện thời của anh. Ai nấy đều bật cười, nhưng một bóng tối đã quét qua tim Georgie. Cô ước gì Bram không lôi chuyện con cái lên. Cô hoặc phải từ bỏ ý tưởng có con hoặc phải gom đủ dũng cảm để một mình làm việc đó. Mà sao lại không chứ? Các ông bố luôn được đánh giá quá mức. Cô có thể tới một ngân hàng tinh trùng hoặc... Không. Nhất định không!
Với bữa tráng miệng họ thưởng thức một cái bánh chanh ngậy với quả mâm xôi tươi và một miếng sô cô la cuộn. Sau đó, Bram kéo Chaz ra từ bếp. Tất cả mọi người đều khen cô khiến mặt cô đỏ dừ. “Tôi mừng vì mọi người... có vẻ thích nó.” Cô trừng mắt nhìn Georgie.
“Một món tráng miệng tuyệt vời, Chaz,” Georgie nói. “Một sự cân bằng hoàn hảo giữa chua và ngọt.”
Chaz nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ.
Trev có một cảnh quay lúc sáu giờ sáng nên phải đi, nhưng những người còn lại không vội kết thúc buổi tối dù cho gió đã nổi lên và không khí có mùi mưa. Bram bật một bản nhạc jazz và kéo Rory vào một cuộc trò chuyện nhỏ nhẹ về ngành điện ảnh Ý. Georgie thầm chúc mừng anh vì tỏ ra kiềm chế được đến vậy. Khi Rory cáo lỗi để đi vệ sinh, Georgie lẻn đến bên anh. “Anh đang làm rất tuyệt đấy. Khi cô ấy quay lại hãy cho cô ấy khoảng không gian thoáng đãng, để trông anh không có vẻ tuyệt vọng.”
“Tôi đang tuyệt vọng mà. Ít nhất...” Anh chằm chằm nhìn vào tay cô khi cô vuốt một lọn tóc ra sau tai. “Nhẫn cưới của em đâu rồi?”
Cô liếc nhìn ngón tay trần của mình. “Tôi đã vô tình hất nó xuống ống thoát nước khi đang thay đồ. Anh nhận thấy cơ à?”
“Em làm gì cơ?”
“Đặt một cái khác rẻ hơn là trả tiền thợ sửa ống đấy.”
“Từ lúc nào thì em lo lắng đến chuyện rẻ vậy?” Anh lao tới chỗ các vị khách, nói một cách bình tĩnh, nhưng với vẻ căng thẳng ngầm ẩn. “Thứ lỗi cho tôi vài phút nhé. Một người hâm mộ của tôi sắp chết, anh chàng tội nghiệp. Tôi đã hứa với vợ anh ta là tối nay tôi sẽ gọi.” Và chỉ như thế, anh biến mất.
Cô mỉm cười buồn bã và hành xử như thể gọi điện đến giường bệnh là một việc thường ngày vậy.
Mưa bắt đầu rơi tí tách khiến cho hàng hiên thắp nến có vẻ càng ấm cúng hơn. Vì tất cả khách khứa đều đang mải trò chuyện, Georgie lẻn đi mà không ai chú ý.
Cô thấy Bram đang quỳ gối, đầu anh áp vào dưới bồn rửa trong phòng tắm của cô, một cái xô nhựa và mỏ lết vặn ống nước đặt cạnh đầu gối anh. “Anh đang làm gì thế?”
“Cố giải cứu chiếc nhẫn của em,” anh nói từ trong tủ giấu ống nước.
“Vì sao chứ?”
“Vì nó là nhẫn cưới của em,” anh nói gằn. “Tất cả phụ nữ đều có mối gắn bó đa cảm với nhẫn cưới của mình.”
“Tôi thì không đâu. Anh đã mua cái nhẫn cho tôi trên eBay với giá một trăm đô mà.”
Anh thò đầu ra. “Ai nói với em thế?”
“Anh đấy.”
Anh lầm bầm gì đó, nắm lấy cái mỏ lết, rồi lại nhét đầu lại vào tủ.
Cô có cảm giác sởn gai ốc. “Anh đã mua nó trên eBay, phải chứ?”
“Không hẳn,” câu đáp lại nghèn nghẹn của anh vang đến.
“Thế anh đã lấy nó ở đâu?”
“Ở... cửa hàng.”
“Cửa hàng nào?”
Anh thò đầu ra. “Sao mà tôi nhớ được cơ chứ?”
“Chỉ mới cách đây có một tháng!”
“Sao chả được.” Đầu anh biến mất.
“Anh đã bảo tôi chiếc nhẫn là đồ giả. Nó là đồ giả, đúng không?”
“Định nghĩa từ ‘giả’ đi.” Cái mỏ lết đập cách vào một ống nước.
“Như là “không thật’ ấy.”
“À.”
“Bram?”
Một tiếng cách nữa. “Nó không phải đồ giả.”
“Nó là đồ thật à?”
“Đó là điều tôi vừa nói, không phải sao?”
“Sao anh không nói với tôi điều đó ngay từ đầu?”
“Bởi vì chúng ta có một mối quan hệ dựa trên gian dối.” Anh duỗi tay ra. “Đưa tôi cái xô.”
“Tôi không tin chuyện này!”
Anh quờ quạng lấy cái xô, đầu anh vẫn ở trong hộc tủ.
“Đáng lẽ tôi đã cẩn thận hơn!” Cô nghĩ đến tất cả những chỗ cô đã bỏ cái nhẫn vất vưởng, và cô muốn đá anh. “Hôm qua tôi đã đặt nó trên ván nhảy khi tôi đi bơi đấy!”
“Việc đó thật ngu ngốc.” Nước lõm bõm chảy vào xô. “Lấy được nó rồi!” anh nói sau một lát.
Cô ngồi phịch xuống nắp toilet và gục trán vào tay.
“Tôi phát ốm vì có một cuộc hôn nhân dựa trên gian dối rồi.”
Anh hiện ra, mang theo cái xô. “Nói về điều đó ấy hả, có một cuộc hôn nhân trên nền tảng gian dối là tất cả những gì em biết còn gì. Em phải thấy thoải mái mới đúng chứ.”
Cô bật dậy. “Tôi muốn một cái nhẫn giả. Tôi thích có một cái nhẫn giả. Sao anh không bao giờ làm những việc đáng ra phải làm thế?”
“Bởi vì tôi không bao giờ có thể đoán ra việc đó là gì.” Anh giật vòi nước và bắt đầu rửa chiếc nhẫn không giả của cô. “Khi chúng ta quay xuống, tôi sẽ kéo Rory đi. Đừng để bất kỳ ai xen ngang chúng tôi, được chứ?”
“Georgie!” Meg gọi với lên từ chân cầu thang. “Georgie, chị phải xuống đây đi. Chúng ta có một vị khách.”
Làm sao mà cô có thể có một vị khách với một bảo vệ đứng canh ở cổng chứ?
Bram nắm tay cô và luồn chiếc nhẫn vào. “Lần này hãy cẩn thận hơn một chút nhé.”
Cô nhìn chằm chằm xuống viên đá to đùng ấy. “Tôi đã trả tiền thứ này, có phải không?”
“Tất cả mọi người đều nên có một cô vợ giàu.”
Cô lao qua anh và đi nhanh dọc hành lang. Đến nửa đường xuống cô dừng lại.
Chồng cũ của cô đứng ở chân cầu thang.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối