Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 16
M
ột đôi lần họ đi dạo trong vườn, và Jane chỉ cho anh xem những thành quả cô đã đạt được với khu vườn và giải thích những dự định sắp tới. Nhưng hầu hết thời gian họ ở trong nhà. Dù sao tuần đó cũng nhiều sương mù và ẩm ướt. Jane phó mặc cho hạnh phúc cuốn mình đi. Cô dành nhiều giờ ngồi thêu bên lò sưởi, việc tất yếu trong tiết trời lạnh lẽo, và những cánh rừng mùa thu cứ nối tiếp nhau trải dài từ góc này qua góc kia của mặt vải lanh. Thỉnh thoảng anh đọc sách cho cô nghe - họ đã đi được gần nửa quyển Mansfield Park. Buổi tối anh thường chơi đàn. Hầu hết là sáng tác của anh. Đôi khi ngập ngừng, lưỡng lự ở đoạn mở đầu, như thể anh không biết bản nhạc đến từ đâu hay sẽ đi đến đâu. Nhưng cô dần nhận ra một điểm là khi vượt qua trí óc và đôi tay thì nó trở thành thứ âm nhạc của trái tim và tâm hồn. Khi đó tiếng nhạc tuôn tràn đầy hứng khởi.
Có lúc cô đứng sau anh hoặc ngồi bên cạnh anh và hát - hầu hết là những bản dân ca và tình ca mà cả hai quen thuộc. Thậm chí, ngạc nhiên thay, cả vài bản thánh ca mà anh hát cùng cô bằng một giọng nam trung truyền cảm. “Chủ Nhật nào bọn ta cũng diễu hành đến nhà thờ,” anh kể, “để đặt những cái mông cao quý lên băng ghế sang trọng dành riêng cho gia đình - songọn ta dám liều mạng nhúc nhích trên đó - trong khi những người thấp kém hơn ngồi trên ghế gỗ cứng tròn mắt kính sợ nhìn. Còn em, Jane? Những đứa trẻ mồ côi như em có diễu hành thành hai hàng thẳng tắp, cứ hai người một ngồi trên những chiếc ghế không lưng và cảm tạ Chúa vì những sự may mắn Ngài đã ban cho các em không?” đôi tay anh lướt một hợp âm vang rền.
“Em luôn thích đi nhà thờ,” cô lẳng lặng nói. “Và lúc nào cũng có những điều may mắn để cảm tạ Chúa.” Anh cười khẽ.
Hầu như chiề u nào anh cũng vẽ. Rốt cuộc anh quyết định là không muốn vẽ mỗi gương mặt cô nữa. Anh muốn vẽ cô, như những gì vốn có. Jane đã lườm sắc lẻm khi anh nói thế, và Jocelyn liền nhướng mày lên.
“Em nghĩ ta định đặt em trong một tư thế khiêu khích trên sàn nhà, Jane, chỉ có mỗi mái tóc làm trang phục hay sao? Nếu làm thế ta sẽ dùng em vào mục đích khác hay ho hơn là vẽ, tin ta đi. Vì đêm nay ta sẽ cho em xem. Đúng, nhất định đấy. Đêm nay chúng ta sẽ thắp thật nhiều nến, khỏa thân hoàn toàn, và ta sẽ chỉ em cách tạo dáng như nàng tiên cá mà chắc chắn em có thể làm được nếu chú ý. Còn vẽ, ta sẽ vẽ em đang thêu thùa. Lúc đó em là chính mình.” Anh nheo mắt nhìn cô “Lặng lẽ, chăm chỉ, tao nhã, say sưa trong việc tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.” Và thế là anh vẽ cô đang ngồi thêu, cả hai đều im lặng. Anh luôn cởi áo vét, áo gi lê ra trước khi bắt đầu và mặc một chiếc sơ mi rộng thoải mái phủ ngoài chiếc sơ mi bên trong. Mỗi ngày trôi qua chiếc áo đó lại dính thêm những vệt màu loang lổ.
Anh sẽ không cho cô xem bức tranh cho đến khi nó hoàn thành. “Em đã cho ngài xem mẫu thêu của em còn gì,” cô nhắc cho anh nhớ.
“Ta đã hỏi và em đồng ý. Còn em hỏi và ta nói không.” Trước lý lẽ đó của anh, cuộc tranh cãi không tài nào đi xa hơn được.
Cô bận bịu thêu, nhưng cũng vẫn quan sát anh. Tất nhiên là lén. Nếu cô nhìn thẳng vào anh và ngưng làm việc quá lâu, thế nào anh cũng cau mày, tỏ ra mất tập trung và làu bàu nói cô. Đôi lúc thật khó nhận ra người đàn ông đang thoải mái chia sẻ điêu riêng tư nhất với cô cũng chính là người từng bảo cô rằng anh sẽ cho cô thấy thà chết đói còn hơn làm việc cho anh. Công tước Tresham khét tiếng vô cảm. Anh có tâm hồn nghệ sỹ. Từ bé âm nhạc đã nằm sẵn trong máu anh. Cô chưa thấy bất cứ tác phẩm hội họa nào của anh, nhưng cô nhận ra sự nhập tâm của anh khi vẽ là của một nghệ sỹ đích thực. Gần như vẻ ác nghiệt và nhạo báng đã biến mất khỏi gương mặt ấy. Nhìn anh trẻ hơn, đẹp hơn.
Và vô cùng đáng yêu. Nhưng mãi đến tối ngày thứ tư anh mới thực sự bộc bạch tâm can, để con người đã núp sau cái vỏ ngạo mạn, trơ tráo, hiếu động, tai quái đã trưng ra với thế gian trong suốt quãng đời trưởng thành lên tiếng.
Anh thích cảm giác khác thường khi yêu, nhưng vẫn tự nhủ rằng nó chỉ là sự mới lạ, rằng chẳng mấy chốc nó sẽ kết thúc và anh sẽ an toàn trở về mảnh đất quen thuộc. Điều đó làm anh buồn, cùng lúc lại khiến anh an tâm. Rằng Jane rồi sẽ ấp ủ hy vọng như những phụ nữ xinh đẹp anh từng hứng thú và chán ngán, rằng thời điểm ấy sẽ đến khi mà ý nghĩ về cô, về chuyện ở cùng cô, cả trong lẫn ngoài giường, không còn khiến anh rạo rực như thể đã thâu tóm toàn bộ ánh nắng mặt trời vào trong mình. Đam mê thể xác đối với cô ngày càng mạnh mẽ. Anh không thể thỏa mãn với những lần quan hệ đơn giản trong hai ngày đầu tiên họ bên nhau, mà bắt đầu dạy cô - và cả mình - những khoái cảm khác, trần tục hơn, kéo dài hơn. Tuần trước anh có thế hân hoan trong trò chơi trên giường với nhân tình mới và tiếp tục cuộc sống thường nhật. Nhưng giờ không phải là tuần trước. Nó là tuần này. Và tuần này nó không còn gói gọn trong chiếc giường. Quả thực, anh không còn nghĩ chiếc giường là nơi lý tưởng bởi có quá nhiều lựa chọn khác.
Jocelyn dám làm những việc anh đã thèm muốn khi còn bé - chơi đàn, vẽ, mơ mộng. Để tâm trí trôi giạt vào những vùng đất cách xa thực tại. Anh bực bội với bức tranh của mình và hồ hởi cũng vì nó. Anh không tài nào bắt được điểm cốt lõi của cô, có lẽ bởi vì anh trông đợi quá nhiều và nghĩ quá nhiều về nó, nhưng cuối cùng anh cũng nhận ra. Và thế là anh học lại cái đã từng là bản năng - không dựa quá nhiều vào các giác quan hoặc thậm chí đầu óc mà vào cảm nhận, đó chính là điều cốt yếu. Anh ngừng ép khả năng của mình theo ý muốn. Anh học điều đó để sáng tạo, bằng cách nào đó anh phải để cho sự sáng tạo chảy qua mình. Anh chẳng biết mình có thể diễn đạt nó thành lời không. Nhưng anh đã học được rằng ngôn từ không cũng đáp ứng điều anh muỗn diễn đạt. Anh đã học để vượt khỏi phạm vi từ ngữ.
Dần dần người phụ nữ ám ảnh cuộc sống của anh đã hiện lên trên bức vẽ son dầu. Nhưng rốt cuộc chính từ ngữ mới đưa anh sang một chương mới trong mối quan hệ với nhân tình của mình vào buổi tối thứ tư. Anh ngồi chơi đàn; cô hát. Rồi cô gọi một khay trà và họ uống trà trong sự im lặng gần gũi. Cả hai đều ngồi nghỉ ngơi thư giãn, mỗi người một bên lò sưởi, cô nhìn vào ngọn lửa, anh thì nhìn cô.
“Ở Acton Park có những cánh rừng,” đột ngột anh cất tiếng, bâng quơ. “Những ngọn đồi xanh thoai thoải xuống ranh giới phía đông của trang viên. Hoang sơ, cô tịch, chốn trú ngụ của thú rừng và chim chóc. Ta thường lên tới đó để có những giờ yên tĩnh đến khi nào hiểu thiên nhiên hơn. Đó là lúc ta bắt đầu nhận ra có thể mình chẳng bao giờ vẽ được một cái cây, một bông hoa hay thậm chí một lá cỏ.” Cô mỉm cười uể oải. Lần đầu tiên, anh nhận ra, cô đang ngả người ra ghế, đầu tựa lên chỗ dựa đầu.
“Vì sao?” Cô hỏi. “Ta thường lướt tay qua những thân cây, còn trèo lên cao, vòng hai cánh tay ôm lấy chúng. Ta thường nắm những bông hoa dại trong lòng bàn tay và để những ngọn cỏ lùa qua các ngón tay. Ở đó có quá nhiều, Jane. Quá nhiều kích cỡ. Ta đang nói năng linh tinh phải không?”
Cô lắc đầu, và anh biết cô hiểu. “Thậm chí ta không thể ôm lấy tất cả để lĩnh hội. Ta luôn cảm thấy - biết diễn tả cảm xúc thế nào đây? Nghẹn thở? Không, không đúng. Nhưng có một cảm xúc, như thể ta ở trong một trường bí ẩn không đáy. Và điều kỳ lạ là, ta chưa bao giờ muốn thăm dò tìm hiểu. Thật là thiếu tính tò mò phải không?”
Nhưng cô không để anh tự nhạo mình. “Ngài là một người hay suy tư.” “Cái gì?”
“Nhiều người - thực ra là phần lớn mọi người bằng lòng với mối quan hệ với Chúa trời, và họ để Ngài khống chế bằng từ ngữ cũng như giao tiếp với Ngài bằng từ ngữ. Tất nhiên đó là việc quen thuộc mà tất cả chúng ta đều l trong một chừng mực nhất định. Từ ngữ là thứ con người sử dụng. Nhưng vài người khám phá ra rằng đức Chúa rộng lớn hơn tất cả những từ ngữ bằng mọi ngôn ngữ và mọi tôn giáo trên thế giới gộp lại. Họ phát hiện ra sự ẩn hiện gần như trêu ngươi của Chúa trời chỉ trong im lặng - hoàn toàn vô định. Họ chỉ giao tiếp được với Ngài khi từ bỏ tất cả nỗ lực nhằm làm thế” “Chết tiệt, Jane, ta không tin vào Chúa.”
“Hầu hết những người hay suy tư đều không tin. Hoặc chí ít không tin vào những vị Chúa có thể đặt tên và mô tả bằng từ ngữ hay vẽ ra trong trí tưởng tượng.” Anh cười lục khục. “Ta thường nghĩ thật báng bổ khi tin rằng mình có khả năng tìm thấy đức Chúa trên những ngọn đồi hơn là trong nhà thờ. Ta thấy sung sướng với ý nghĩ báng bổ đó.”
“Kể cho em nghe về Acton đi,” cô lặng lẽ đề nghị. Và anh đã kể. Anh kể chi tiết về ngôi nhà và trang viên, về em trai và em gái anh, về những gia nhân anh tiếp xúc hàng ngày khi còn nhỏ, kể cả bảo mẫu, về những trò chơi tinh nghịch, những giấc mơ, những sợ hãi của anh. Anh tái hiện lại quãng đời từ lâu đã cất riêng vào góc tối của ký ức với hy vọng nó sẽ dần nhạt phai.
Khi anh dứt lời, tất cả chìm vào yên lặng. “Jocelyn” vài phút sau cô lên tiếng, “hãy để tất cả trở lại là một phần của ngài. Chúng vẫn ở đó dù ngài muốn hay không. Và ngài yêu Acton nhiều hơn ngài tưởng.”
“Thoạt nhìn thôi, Jane,” anh bảo cô. “Chỉ là bề ngoài thôi. Lẽ ra ta không nên bộc bạch. Em không nên là một người bầu bạn dễ chịu như thế.” “Đâu có gì quá đáng sợ,” cô nhận xét.
“À,” anh nói, “nhưng em không biết cái gì đang nấp đằng sau chúng, Jane.” Anh đứng dậy và đưa tay cho cô. “Đã đến giờ em làm việc trên lầu rồi.” Nhưng anh cười tươi rói trong khi đôi mắt cô lấp lánh. “Và cũng đã đến giờ em bắt ta làm việc. Đúng không Jane? Lao động chân tay vất vả? Ta sẽ chỉ cho em cách chế ngự ta, và em có thể sử dụng ta bao lâu tùy thích. Hãy đến và chế ngự ta đến kiệt sức, Jane. Bắt ta phải van xin được khoan dung. Bắt ta làm nô lệ cho em.” “Vớ vẩn!” Cô đứng lên và đặt tay vào tay anh. “Em chẳng ham nô dịch ngài làm gì.”
“Nhưng em đã muốn, Jane,” anh ngoan ngoãn, mắt anh tươi cười với cô. “Và đừng bao giờ bảo ta rằng những lời ta nói không khuấy động em. Ta nhận ra sắc hồng tố giác trên má và sự hụt hơi trong giọng nói của em.” “Em chưa bao giờ giả vờ,” cô nghiêm trang bảo anh, “là nhiệm vụ này không thú vị.”
“Vậy thì đi thôi, và để ta chỉ em thấy khoái cảm đến nhường nào khi cưỡi chứ không phải bị cưỡi, Jane. Để ta chỉ em cách làm chủ ta.” “Em chẳng ham...” nhưng cô bỗng bật cười, một âm thanh vui vẻ mà anh rất thích dụ cô. “Ngài không phải ông chủ của em, Jocelyn. Cớ gì em lại muốn làm bà chủ của ngài chứ? Nhưng tốt thôi. Hãy chỉ em cách cưỡi. Có giống như cưỡi ngựa không? Em cưỡi ngựa cũng giỏi đấy. Và tất nhiên chúng phải được dạy dỗ để biết ai là người chỉ huy, những sinh vật tuyệt diệu ấy.”
Tiếng cười của anh hòa cùng cô khi anh dắt cô rời khỏi phòng. Anh hoàn thành bức chân dung vào chiều muộn ngày cuối cùng của tuần đầu tiên. Tối đó anh đã có hẹn ăn tối, và Jane thất vọng, nhưng cô mong đêm anh sẽ trở lại. Một tuần trong cái tháng quý báu của cô đã qua. Chỉ còn lại ba tuần nữa. Cô nâng niu từng ngày, từng giờ.
Cô thích nhìn anh vẽ hơn cả nhìn anh chơi đàn. Khi chơi đàn anh bước rất nhanh vào thế giới của riêng mình, nơi âm nhạc dễ dàng tuôn tràn. Còn với giá vẽ anh vất vả hơn. Anh cau mày nhăn mặt và lẩm bẩm những lời tục tĩu cũng nhiều như sự mải mê trong công việc. Nhưng cuối cùng anh cũng hoàn thành. Anh rửa cọ và cất tiếng.
“Chà,” anh nói, “ta nghĩ em vẫn lén nhìn trộm bức tranh mỗi khi ta không có ở nhà.” “Em không có!” Cô phẫn nộ. “Thật quá đáng, Jocelyn! Chỉ vì ngài đã làm thế.”>
“Không nếu như ta đã hứa. Ngoài ra, ta không bao giờ muốn nhìn lén. Ta sẽ nhìn thẳng. Qua đây xem này. Để xem em có thích mình không.” “Xong rồi sao?” Anh không tỏ dấu hiệu nào chứng tỏ sắp vẽ xong. Cô cắm kim vào mặt vải và đứng bật dậy.
“Qua đây và kiểm nghiệm lời tự khẳng định ta chỉ là kẻ học đòi,” anh nói, nhún vai như thể không quan tâm phán quyết của cô là gì, và làm mình bận rộn với việc lau rửa bảng màu. Jane gần như không dám nhìn, sợ rằng mình sẽ thấy một sản phẩm kém chất lượng mà sẽ phải nói năng sao cho khéo. Nhưng cô biết anh sẽ xé cô thành từng mảnh nếu cô không trung thực.
Cảm nhận ban đầu là anh đã tâng bốc cô. Cô ngồi thêu trên ghế, mọi đường nét cơ thể đều mềm mại thanh nhã. Gương mặt cô nghiêng nghiêng. Cô đang rất chăm chú và mải mê với việc mình làm. Nhưng tất nhiên cô có bao giờ trông thấy mình như thế. Thực ra nó là một bức chân dung đẹp, đến nỗi cô đỏ bừng mặt vì vui sướng. Ấn tượng thứ hai là bức chân dung thực sự không phải tâm điểm chính. Cô không nhìn vào một bức tranh được vẽ ra chỉ để trầm trồ khen người mẫu đẹp. Cô đang nhìn vào một thứ gì đó - một thứ gì đó sâu hơn thế.
Những màu sắc sáng hơn cô nghĩ, nhưng khi nhìn kỹ cô thấy chúng được dùng hoàn toàn chính xác. Nhưng còn có điều gì khác nữa. Jane cau mày. Cô không biết nó là gì. Cô chưa bao giờ am hiểu nghệ thuật. “Thế nào?” Có vẻ nôn nóng và một trời ngạo mạn trong giọng anh. Dường như cả một chút lo lắng nữa. “Phải chăng ta thể hiện em chưa đủ đẹp, Jane? Em không tự cao chứ?”
“Ở đâu...?” Cô lại cau mày. Cô không biết mình muốn hỏi gì. “Ở đâu ra ánh sáng đó vậy?” Chính là nó. Bức tranh chân dung rất đẹp và hài hòa. Nhưng nó không chỉ là một bức tranh. Nó có linh hồn.
Và có ánh sáng bên trong, dù cô không rõ mình định ám chỉ cái gì. Tất nhiên là nó có ánh sáng. Khung cảnh ban ngày rực rỡ mà.> “À,” anh nhẹ nhàng nói, “vậy là ta đã làm được phải không, Jane? Có phải ta đã thực sự nắm bắt được nó? Điểm cốt lõi của em? Ánh sáng phát ra từ chính em. Đó là tác động của em với khung cảnh xung quanh.”
Nhưng anh đã làm như thế nào? “Em thất vọng,” anh nói.
Cô quay sang anh và lắc đầu. “Em cho rằng ngài chưa bao giờ có giáo viên nghệ thuật. Điều đó ắt không dành cho Công tước Tresham tương lai. Jocelyn, ngài làm được tất cả những điều ngài nghĩ rằng quan trọng. Tuần này, ngài dám trở thành con người toàn vẹn hơn khi ở trong căn phòng này. Ngài có tài năng tuyệt vời của một nhạc sỹ, cùng tài năng đáng sợ của một họa sỹ. Ngài phải tiếp tục sử dụng chúng ngay cả khi em đã đi khỏi đây. Vì bản thân ngài cũng như vì thế giới này.” Đặc trưng điển hình của anh, tất nhiên, là chọn soi vào chi tiết nhỏ nhất.
“Ra em định rời khỏi ta sao, Jane? Có lẽ là đến bãi cỏ xanh tươi hơn? Đến với kẻ nào đó có thể dạy em những thủ thuật mới?” Jane nhận ra lý do sự xúc phạm này. Anh đang xấu hổ trước lời tán dương thành thật của cô.
“Tại sao em phải rời bỏ ngài khi mà các điều khoản của hợp đồng quá có lợi cho em trừ phi ngài là người chủ động chia tay trước?” “Chắc chắn sẽ là ta,” anh nói, quan sát cô qua đôi mắt nheo nheo. “Thường thì có một hoặc hai tuần chìm trong mê đắm, Jane, sau đó thêm vài tuần giảm dần hứng thú trước khi đến nhát cắt cuối cùng đứt lìa mối quan hệ. Tính đến giờ thì ta đã mụ mẫm vì em bao lâu rồi?”
“Em thích có thời gian rèn luyện sự khéo léo hơn là chỉ thêu thùa,” cô nói, quay về ghế và thu những cuộn chỉ lụa cho vào túi đồ thêu. “Khu vườn cần được chăm sóc nhiều hơn. Còn bao nhiêu quyển sách phải đọc. Và rất nhiều thứ em muốn viết ra. Em dám chắc một khi hứng thú của ngài suy giảm, em sẽ thấy những ngày của mình bận rộn hơn và đầy ắp những hoạt động em yêu thích.” Anh tủm tỉm cười. “Ta tưởng chúng ta không được cãi nhau trong căn phòng>
“Em tưởng,” cô chanh chua đáp lại, “Công tước Tresham không được mời vào căn phòng này. Em tưởng chúng ta đã thỏa thuận không cho ngài ấy bước qua ngưỡng cửa - con người khó ưa, kiêu ngạo. Thật lố bịch khi bảo em rằng đến lúc nào em có thể thấy hứng thú của ngài đang tắt dần và sau đó em có thể mong đợi hưởng thụ những đặc ân ngài ban phát trong bao lâu. Việc ngài đến đây nom như thể ngài đang ban ân huệ cho em, Jocelyn, và ngài sẽ rời đi còn nhanh hơn lúc đến, tin em đi, em phải ưng thuận, ngài nhớ chứ, thì ngài mới được chạm vào em.” “Vậy là em thích bức tranh hả?” anh nhu mì hỏi.
Cô đặt túi đồ thêu xuống và nhìn anh, cáu tiết. “Ngài luôn phải cố làm tổn thương em mỗi khi ngài cảm thấy mình yếu đuối nhất sao? Em thích nó. Em thích nó vì ngài đã vẽ và vì nó sẽ gợi cho em nhớ về tuần lễ này. Nhưng em ngờ rằng nếu em hiểu hơn về hội họa thì em cũng sẽ thích vì nó là một tác phẩm tuyệt vời. Em tin chắc như thế, Jocelyn. Nhưng ắt ngài sẽ phải hỏi ý kiến một chuyên gia. Cho em bức tranh này được không? Để em cất giữ? Suốt đời?”
“Nếu em muốn nó, Jane. Em có muốn không?” “Đương nhiên là em muốn. Tốt hơn ngài nên đi ngay không thì sẽ muộn buổi tiệc đấy.”
“Bữa tiệc?” Anh nhăn trán, rồi sực nhớ. “Ôi, bữa tiệc. Mặc xác nó. Ta sẽ ở đây và ăn tối với em, Jane.” Cô lại có thêm một buổi tối nữa trong tháng này để ấp ủ cho riêng mình.
Họ uống trà sau bữa ăn và anh đọc Mansfield Park cho cô nghe trong lúc cô ngồi thư giãn trong ghế. Sau đó họ cùng ngồi trong sự im lặng gần gũi, cho đến khi anh lại bắt đầu kể về thời thơ ấu của mình, như anh vẫn làm thế trong hai buổi tối vừa qua. Một khi đã bắt đầu thì dường như anh không thể ngừng lại. “Em nghĩ ngài nên quay về, Jocelyn,” cô nói giữa quãng dừng. “Em nghĩ ngài cần quay về.
“Về Acton ư? Không bao giờ! Chỉ khi nào ta chết.” “Nhưng ngài nói về nó với đầy tình yêu thương. Khi ra đi ngài bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu. Ta đã thề sẽ không bao giờ quay lại. Và ta đã không quay lại, ngoài hai lần chịu tang.” “Hẳn lúc đó ngài còn đi học “ cô nói.
“Phải.” Cô không hỏi thẳng. Thế mới là Jane. Cô sẽ không tọc mạch. Nhưng xem như câu hỏi ấy đã được đưa ra. Cô ngồi lặng lẽ và sẵn sàng lắng nghe.
“Em không muốn biết mọi chuyện đâu, Jane,” anh bảo cô. “Em nghĩ,” cô nói, “có lẽ ngài cần nói ra.”
Đó là tất cả những gì cô nói. Anh nhìn đăm đăm vào ngọn lửa và hồi tưởng lại từ đầu. Cái khoảnh khắc anh đã trở thành cha anh. Và ông nội anh. Một Dudley đích thực. Một người đàn ông. “Ta mười sáu tuổi và đang yêu,” anh nói, “với cô hàng xóm mười bốn tuổi. Ta và cô ấy đã thề yêu nhau và chung thủy với nhau mãi mãi. Ta còn xoay xở để ở riêng với cô ấy một lần và hôn cô ấy - vào môi. Dài tổng cộng ba giây. Chuyện đó rất nghiêm túc, Jane.”
“Không phải lúc nào cũng sáng suốt khi chế nhạo thời tuổi trẻ của chúng ta,” cô nói, phản ứng trước giọng nói đậm chất mỉa mai của anh như thể cô là bà lão tám mươi. “Tình yêu là vấn đề nghiêm túc và đau đớn với người trẻ cũng như người già. Hơn thế nữa, nó còn rất trong sáng.” “Cha ta phong thanh nghe được chuyện đó và đâm ra lo sợ. Nếu ông chịu khó đợi thì chắc chắn sẽ thấy ta chuyển sang cô nàng khác sau hai hoặc ba tháng. Bản chất của người nhà Dudley là không chung thủy trong tình yêu, Jane - cũng như trong tình dục.”
“Ông ấy chia cắt hai người sao?” cô hỏi. “Có một ngôi nhà tranh.” Anh ngửa đầu ra và nhắm mắt lại. “Ta từng nhắc đến với em rồi, Jane. Sống ở đó là một người bà con nghèo lớn hơn ta mười tuổi.”
“Vâng,” cô nói. “Cách ngôi nhà không xa là một cái hồ nhỏ. Rất êm đềm, Jane ạ. Ngay dưới chân đồi, phản chiếu bóng cây xanh ngắt, ríu rít tiếng chim. Vào mùa hè ta thường đến đó tắm chứ không thích nô giỡn ở cái hồ lớn gần nhà. Một ngày nọ chị ta có mặt ở đó trước ta, đang tắm, mặc độc chiếc váy lót mỏng dính.”
Jane không nói gì khi anh ngừng lời. “Chị ta tỏ vẻ hết sức bối rối khi lên khỏi hồ, nom như không mặc gì trên người. Và rồi chị ta cười, buông lời đùa giỡn và nom đầy hấp dẫn. Em tưởng tượng được không, Jane? Một gái bao lành nghề với cơ thể mời gọi và cậu trai ngây ngô chưa biết mùi đời? Lần đầu tiên ấy cả hai thậm chí không kịp quay về ngôi nhà tranh mà quấn lấy nhau ngay trên bãi cỏ ven hồ. Ta đã khám phá ra chuyện đó dẫn tới đâu và điều gì xảy ra khi đã vào đủ sâu. Tất cả diễn ra trong vòng ba mươi giây. Ta nghĩ mình là một thằng ranh hăng máu vụng về.”
Anh mở mắt ra và thấy mắt Jane đã nhắm nghiền. “Chị ta là nỗi ám ảnh đầu tiên của ta.” Anh cười khẽ. “Ngày hôm sau ta mò đến ngôi nhà tranh, và hôm sau nữa. Ta hùng hục vào dịp cuối cùng ấy, nhanh chóng học được rằng mình có thể duy trì khoái cảm lâu hơn ba mươi giây. Ta tự hào và kiệt sức khi cuối cùng cũng chứng tỏ được khả năng của mình. Và rồi chị ta bắt đầu nói, Jane ạ, bằng giọng rất bình thường, rất vui vẻ.”
“‘Cậu ta là học trò có năng khiếu và cho thấy rất nhiều hứa hẹn. Chẳng mấy chốc cậu ta sẽ dạy lại em các mánh khóe cho xem.’ Và rồi trước khi ta có thể ngóc đầu lên tìm hiểu xem chị ta đang nói cái quỷ gì, thì một giọng khác, Jane, giọng cha ta, vang lên từ cửa phòng ngủ đằng sau.” “‘Em đã làm rất tốt, Phoebe. Nó nhún nhảy khá mạnh bạo giữa hai đùi em.’ Ông cười phá lên khi ta nhảy vọt khỏi giường sang chỗ để quần áo như phải bỏng. Ông đang đứng tựa vai vào một bên khung cửa như thể đã ở đó từ lâu. Tất nhiên ông đã quan sát và đánh giá màn trình diễn của ta, có khi còn trao đổi những cái nhảy và ánh mắt đểu cáng với nhân tình của mình nữa. ‘Không có gì phải xấu hổ cả,’ ông bảo ta. ‘Đàn ông nào cũng đều phải có lần đầu tiên với một chuyên gia. Cha ta thu xếp chuyện đó cho ta; ta vừa thu xếp chuyện đó cho con. Vẻ mặt này không có ai thành thạo hơn Phoebe cả, nhưng hôm nay là lần cuối cùng của con với cô ta, con trai ạ. Từ giây phút này cô la là hàng cấm. Ta không thể để con trai léng phéng với tình nhân của mình, đúng không nào?”
“Ôi,” Jane khẽ thốt, đưa tâm trí Jocelyn trở về hiện tại bằng một cú xốc mạnh. “Ta vơ lấy quần áo và lao ra khỏi ngôi nhà ấy, không thèm dừng lại để mặc đồ trước. Ta cần phải nôn ra. Một phần vì cha ta đã nhìn thấy một điều hết sức riêng tư. Một phần vì ta đã chim chuột với chính nhân tình của ông, và tất cả là do ông sắp đặt. Ta còn không biết ông có nhân tình. Ta cứ tưởng ông và mẹ ta chung thủy với nhau. Không bao giờ có kẻ nào ngây thơ hơn ta thuở niên thiếu, Jane ạ.”
“Tội nghiệp cậu bé,” cô lặng lẽ nói. “Ta còn không được nôn một cách yên ổn.” Anh cười khô khốc. “Cha ta đã rủ một người đi cùng - hàng xóm của ông, cha của cô bé mà ta nghĩ mình đang yêu. Hai người họ theo sát gót ta và cùng cười đùa về chuyện đó. Cha ta muốn đưa ta và ông ta tới quán rượu trong làng để uống rượu mừng bước trưởng thành vừa được đánh dấu của ta. Ta bảo cha hãy cút xuống địa ngục, và ta lại kéo dài câu đó khi về tới nhà. Hôm sau ta rời khỏi Action.”
“Và vì chuyện đó mà ngài mang mặc cảm tội lỗi cho đến bây giờ?” Jane hỏi. Anh chợt phát hiện ra cô đã đứng lên, băng qua lò sưởi để đến trước ghế anh. Trước khi anh nhận ra cô định làm gì, thì cô đã ngồi lên lòng anh và nép sâu vào đó cho đến khi đầu ngả lên vai anh. Hai cánh tay anh theo phản xạ vòng qua người cô. “Cảm giác chẳng khác nào loạn luân. Chị ta là ả điếm của cha ta, Jane.”
“Ngài bị rơi vào bàn tay định đoạt của một người cha nghiệt ngã và một gái bao dạn dày,” cô bảo anh. “Đó không phải là> “Ta đang yêu một cô bé ngây thơ trong sang, vậy mà ta không hề nghĩ đến cô ấy trong lúc quay cuồng với ả đàn bà cứ ngỡ là họ hàng, hơn mình mười tuổi. Nhưng ta đã rút được một bài học kinh nghiệm đắt giá, Jane. Ta đúng là con trai của cha, không chệch một ly. Ta là con trai của cha ta.”
“Jocelyn, lúc đó ngài mới mười sáu tuổi. Dù là ai, thì ngài cũng không phải là thần thánh – hoặc khác người – để cưỡng lại sự cám dỗ ấy. Ngài không được tự trách mình, một giây cũng không. Những sự việc đó không chứng minh bản chất của ngài là hư hỏng. Khác xa lắm.” “Ta mất vài năm là chứng minh được,” anh nói.
“Jocelyn” Anh cảm thấy những ngón tay cô đang nghịch một chiếc cúc trên áo gi lê của mình. “Hãy cho em biết, sau này khi ngài có con trai, ngài có làm như thế với thằng bé không? Vỡ lòng cho nó bằng một trong những nhân tình của ngài?” “Anh thở chầm chậm và hình dung điều đò - một sinh linh quý giá sẽ là con trai anh, sản phẩm từ hạt giống của anh, và người phụ nữ anh dùng để thỏa mãn dục vọng chứ không chung thủy với vợ. Ở bên nhau, diễn lại cảnh tượng năm xưa trong lúc anh đứng xem.
“Ta sẽ moi tim mình ra trước.” anh nói. “Cái trái tim không tồn tại của ta.” “Vậy thì ngài không phải là cha ngài hoặc ông nội ngài. Ngài là chính mình. Ngài là một cậu bé nhạy cảm, nghệ sỹ, lãng mạn, bị kìm kẹp chặt và cuối cùng bị dụ dỗ một cách hiểm ác. Tất cả là thế, Jocelyn. Ngài đã để những việc đó làm khô kiệt cuộc sống của mình. Nhưng quãng đời phía trước còn rất dài. Hãy tha thứ cho bản thân đi.”
“Hôm đo ta đã mất cha. Chẳng bao lâu sau ta mất nốt mẹ, ngay khi đến London và phát hiện ra sự thật về bà.” “Phải,” cô buồn bã nói. “Nhưng cũng hãy tha thứ cho họ, Jocelyn. Họ là kết quả của nền giáo dưỡng và kinh nghiệm của thế hệ họ. Ai biết họ chứa thứ ma quỷ nào trong người? Cha mẹ không chỉ là cha mẹ. Họ cũng là con người. Yếu đuối như tất cả chúng ta.”
Những ngón tay anh vuốt ve tóc cô. “Do đâu mà em sáng suốt thế?” Một lúc sau cô mới trả lời. “Lúc nào cũng dễ dàng hơn kh nhìn vào cuộc đời người khác và lấy đó làm gương,” cô nói, “nhất là khi ta quan tâm để ý.”
“Vậy giờ em có quan tâm đến ta không, Jane?” Anh hỏi, hôn lên đỉnh đầu cô. “Khi em biết được những phần bẩn thỉu nhất trong quá khứ của ta?” “Có, Jocelyn,” cô đáp. “Em quan tâm.”
Câu nói ấy cuối cùng đã phá vỡ sự kiềm chế của anh. Anh thậm chí không biết mình đang khóc cho đến khi cảm thấy những giọt nước mắt rơi xuống lăn trên tóc cô và ngực anh phập phồng dữ dội. Anh như đông cứng trong nỗi kinh hoàng. Nhưng cô sẽ không cho anh đẩy cô ra. Cô quàng cánh tay còn tự do qua cổ anh, ép người vào sát hơn. Và thế là anh thổn thức, thỉnh thoảng nấc lên đầy nhục nhã với cô nằm trong vòng tay và sau đó buộc phải tìm khăn tay để hỉ mũi. “Mẹ kiếp, Jane ” Anh nói. “Mẹ kiếp.”
“Hãy cho em biết, ngài có kỷ niệm nào tốt đẹp về cha mình không? Bất cứ kỷ niệm nào?” Hiếm lắm! Nhưng khi nghĩ kỹ, anh nhớ ra cha đã dạy anh cưỡi con ngựa nhỏ đầu tiên của mình, rồi chơi cricket với anh và Ferdinand.
“Ông thường chơi crickct cùng bọn ta, hồi bọn ta còn nhỏ xíu, cầm gậy nhìn lên không trung và ném quả bóng xa được mười phân. Hẳn ông thấy chuyện đó thú vị ngang với xem cỏ mọc.” “Hãy nhớ những kỷ niệm ấy,” cô khuyên anh. “Và tìm thêm những kỷ niệm như thế. Ông không phải một con quỷ, Jocelyn. Ông cũng không phải người dễ chịu. Em không nghĩ mình sẽ thích ông. Nhưng xét cho cùng ông không phải là một con quỷ. Ông chỉ là một người đàn ông. Và cho dù ông đã phản bội ngài, cách nào đó ông đã tưởng mình đang làm điều cần thiết để dạy dỗ ngài.”
Anh lại hôn lên đỉnh đầu cô, và họ rơi vào im lặng. Jocelyn không tin được cuối cùng mình đã hồi tưởng lại những kỷ niệm ấy. Thành tiếng. Trước mặt một phụ nữ. Bất ngờ thay lại là tình nhân của anh. Nhưng nói ra được thật là dễ chịu. Những sự kiện khủng khiếp, nhơ nhớp ấy dường như bớt đáng sợ hẳn khi được thốt thành lời. Có vẻ anh bớt cảm thấy ghê tởm chúng hơn. Thậm chí bớt ghê tởm cha anh hơn.
Anh cảm thấy yên bình.> “Quá khứ của chúng ta có những chuyện thật ghê gớm, Jane,” cuối cùng anh lên tiếng. “Nhưng ta không nghĩ chúng có trong quá khứ của em, phải không?”
“Vâng,” cô nói sau một hồi lâu im lặng đến mức anh tưởng cô sẽ không trả lời. “Không có gì cả.” “Ta về giường thôi?” anh hỏi cô với tiếng thở dài gần như vô cùng mãn nguyện. “Chỉ để ngủ thôi, Jane? Nếu ta nhớ không lầm, thì đêm qua chúng ta đã tốn khá nhiều sức lực. Đêm nay ta chỉ ngủ thôi được không?”
“Vâng,” cô trả lời. Anh gần như cười thành tiếng. Anh sắp vào giường với nhân tình của mình.
Để ngủ. Cha anh thể nào cũng nằm không yên trong mồ.