Số lần đọc/download: 1427 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7: Vong Hồn Đòi Mạng (phần 2)
T
rở về Tử Trúc lâm, mọi người trông thấy thi thể của Phá Trúc đều không dám tin vào mắt mình. Bi thương nhất chính là Linh Tường, không chỉ bởi Phá Trúc thuộc Vũ tộc, mà còn do sự thông minh và cá tính của nàng ta khiến cho Linh Tường rất yêu thích. Vậy mà còn chưa nói chuyện được mấy đã ra đi rồi, điều này khiến Linh Tường khó lòng chịu đựng được? Linh Tường vốn muốn đợi linh lực hồi phục rồi sẽ truyền thụ cho Phá Trúc huyễn thuật mà chỉ Vương tộc tinh linh mới có tư cách tập luyện. Nhưng giờ đây, chuyện gì cũng đều là quá muộn, Phá Trúc vĩnh viễn không thể biết được tâm ý của Linh Tường.
- Tiên Cụ, vừa rồi có ai không ở trong phòng?
Đặt thi thể của Phá Trúc ở khoảng giữa nơi mọi người đứng, Trần Phong hỏi.
- Ngự Nô ở trong phòng, Linh Tường và Tế Qua thì đều không. Bọn họ quay về từ Tử Trúc lâm.
Tiên Cụ trả lời.
- Các ngươi đi đâu?
Trần Phong nhìn sang hai người.
- Thuộc hạ ở một nơi không xa lắm đằng sau phòng xem đom đóm, xem say mê quá đến quên cả quay trở về, đến lúc nghe thấy tiếng sấm mới biết có chuyện, vội vàng quay lại.
Linh Tường nói.
- Thuộc hạ luyện tập linh lực trong Tử Trúc lâm, hi vọng có thể sớm hồi phục.
Tế Qua lạnh lẽo đáp lại.
- Các ngươi chỉ có đúng một mình mình, không ai có thể làm chứng cho các ngươi được.
Trần Phong nói.
- Thưa chủ nhân, người nghi ngờ họ sao?
Tiên Cụ không dám tin, hỏi.
- Thuộc hạ hiểu. Không chỉ hai người chúng thuộc hạ, ở đây mỗi một người đều có điểm khả nghi. Phá Trúc đã từng nói với thuộc hạ rằng thuật Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của nàng ta mỗi giây đều sinh ra biến hóa khác nhau, cũng có nghĩa nếu người nào may mắn vào được thì cũng không thể ra được, do đó tên thích khách ấy giờ vẫn còn ở bên trong Tử Trúc lâm.
Linh Tường lên tiếng.
- Kẻ đáng nghi nhất chính là ngươi, Tịch Nguyệt.
Ức Hà Phiêu hằn học.
- Ta biết, cũng đích thực là rất khả nghi. Hai lần thích khách xuất hiện đều dùng độc, hơn nữa đều do ta là người đầu tiên phát hiện, cũng không hiểu do ngẫu nhiên hay có kẻ cố ý sắp xếp. Nhưng nếu là ta, ta không thể để lộ mình quá rõ như thế.
Tịch Nguyệt nói.
- Đó là do cả hai lần ngươi đều bất đắc dĩ, chúng ta truy đuổi quá gắt gao nên ngươi không kịp che giấu, do đó mới tương kế tựu kế, đưa mình vào vị trí đáng nghi nhất, như vậy cũng dễ thoát hơn.
Ức Hà Phiêu dằn từng tiếng một.
- Không thể là Tịch Nguyệt được. Khi ấy bọn ta đều đang giúp Phá Trúc phòng thủ ở mấy nơi quan yếu trong trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp, căn bản không có khả năng tới Tử Trúc lâm thích sát Tiên Cụ.
Sầm Hàm nói.
- Nếu trong lúc ấy tự tiện rời vị trí thì trừ Tịch Nguyệt, cả ta và Sầm Hàm cũng khả nghi.
Cát Duyệt nói.
- Độc Phá Trúc trúng phải rất lợi hại, nếu không nhập thổ sẽ dẫn tới thối rữa toàn bộ.
Tịch Nguyệt nói.
Tịch Nguyệt nói.
- Để ta mai táng cho nàng.
Linh Tường nói.
Thi thể của Phá Trúc được chôn cất ở nơi bình thường nàng vẫn luyện kiếm. Linh Tường đào cho nàng ta một mộ phần sâu ba thước. Khi nắm đất cuối cùng được đưa xuống, trên không đột nhiên bay xuống một vật màu trắng, không phải tuyết, mà là lông vũ. Đây chính là lễ vật cuối cùng mà Linh Tường tặng cho Phá Trúc. Chiếc lông vũ này tượng trưng cho Vương tộc của Vũ tộc. Linh Tường nghe phụ vương nàng nói, tinh linh tới phàm trần tìm công chúa cùng Ngự Nô tuy không phải Vương tộc, song đều là thành phần ưu tú của mỗi tộc. Bây giờ Linh Tường vừa mới gặp được hậu nhân ưu tú nhất của tinh linh Vũ tộc, chưa kịp làm gì đã phải tự tay chôn cất nàng ta dưới đất sâu, nỗi thống khổ trong lòng chỉ mình nàng có thể hiểu được.
Mọi người trở về phòng thì trời cao trút cơn mưa lớn, nhưng chẳng thấy tia chớp hay tiếng sấm động. Giống như dòng lệ thủy không nhịn được tuôn rơi của Phá Trúc, nhưng nàng quật cường không để phát ra âm thanh nào.
Cơn mưa kéo dài suốt một ngày, đến đêm vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi. Trần Phong bị mất ngủ, ngồi uống trà trong phòng, cửa sổ đều mở, mưa có lúc hắt cả vào. Nơi đây ngoại trừ phòng của Ức Hà Phiêu sát vách không thể thấy ra, toàn bộ phòng hai bên đều có thể quan sát được.
Trong phòng của Tiên Cụ quả nhiên có độc, nhưng đã bị Tịch Nguyệt thanh tẩy hết. Phòng của hắn ở tận cùng bên trái, trong phòng còn ánh sáng leo lắt, xem ra hắn cũng bị mất ngủ. Cạnh bên là phòng Ngự Nô, cũng sáng đèn. Sau đó là Lạc Anh, nàng ta vẫn đang hôn mê, trong phòng tối đen, còn lại là Tế Qua và Linh Tường. Tận cùng bên phải vốn là phòng của Phá Trúc nhưng giờ đây người đi lầu vắng. Bên cạnh là phòng của Tịch Nguyệt, ở trong không thắp đèn. Tiếp đó là Sầm Hàm và Cát Duyệt, đều thấy ánh đèn hắt ra từ trong phòng.
Khi Trần Phong hớp một ngụm trà, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, sau đó cửa sổ cửa chính đều khép lại. Trần Phong nhìn người này, hạ tách trà xuống, rót cho nàng một tách rồi mời nàng ngồi.
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ tới bàn với người về cái chết của Phá Trúc.
Người vào chính là Tịch Nguyệt.
- Nói đi.
- Linh Tường nói đúng. Trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc ngoại trừ mấy người bọn thuộc hạ, không ai có thể dễ dàng tiến vào. Do đó, Thích khách nằm chính trong bọn thuộc hạ.
Tịch Nguyệt nói.
- Nói tiếp đi.
- Kiếm của Phá Trúc chưa rút ra làm thuộc hạ nghĩ tới hai nguyên nhân, thứ nhất là do cô ấy đã trúng kịch độc, thứ hai chính là cô ấy chưa chuẩn bị rút ra đã bị giết rồi.
- Chuyện này ta đã nghĩ đến.
- Mắt cô ấy mở to như vậy nhất định không phải bởi trông thấy điều gì khủng khiếp, một người đến Vương Xà còn chẳng sợ, còn sợ cái gì đây? Do đó, nhất định là đã nhìn thấy người quen thuộc không ngờ đến đột nhiên hạ thủ.
Tịch Nguyệt nói.
- Điều này ta cũng biết.
- Vết thương ở một nơi yết hầu đó thôi không cần độc đã đủ trí mạng rồi. Do đó, thuộc hạ cho rằng thích khách nhằm mục đích che giấu, còn cả chuyện rõ ràng giết Phá Trúc xong vẫn chặt đứt một cánh tay của cô ấy cũng là để che giấu.
- Tại sao cần phải che giấu? Có phải để bảo đảm hơn nữa không?
Trần Phong hỏi.
- Điều này căn bản không cần thiết. Thứ nhất, Phá Trúc ban đầu đã trúng độc. Thứ hai, kẻ đó đủ khả năng giết cô ấy trước khi Phá Trúc kịp có phản ứng.
- Vậy che giấu nhằm mục đích gì?
Trần Phong hỏi.
Trần Phong hỏi.
- Vết thương, binh khí.
Tịch Nguyệt thốt nên mấy chữ.
- Ngươi đã có kẻ khả nghi rồi.
Trần Phong tựa hồ đã hiểu mục đích thực sự lần này Tịch Nguyệt đến đây.
- Đúng, đó chính là Cát Duyệt.
Tịch Nguyệt nói.
- Ngươi cho rằng vết thương ở yết hầu và dấu vết chỗ tay đứt bị độc làm cho không nhìn rõ là để che giấu đao pháp nhanh như điện của hắn?
Trần Phong hỏi.
- Phải.
- Nếu đúng như vậy, tại sao hắn phải đi thích sát Ức Hà Phiêu, sau đó là Tiên Cụ, cuối cùng mới giết Phá Trúc. Mấy người này tuy ở cùng nhau nhưng có thể nói giữa họ không có mối liên hệ nào.
- Vũ, Hỏa, Tuyết, Lôi bốn tộc tinh linh năm ấy phân tán ra tìm công chúa, thuộc hạ và Phá Trúc cùng nhau sinh ra và trưởng thành nên thân với cô ấy nhất, còn Sầm Hàm và Cát Duyệt đều sau này mới gặp. Vào một tối trước khi chết cô ấy đã đến tìm thuộc hạ, nói rằng khi trở về sau khi thu phục ác quỷ ở thôn làng đã thấy sự biến động trong trận, sau đó kiểm tra lại cẩn thận một lượt mới phát hiện dấu vết một cửa trọng yếu bị người khác dịch chuyển.
Tịch Nguyệt tiếp tục.
- Điều đó có thể cho biết gì?
Trần Phong hỏi.
- Cửa quan đó từ bên trong rất khó tìm ra, cho nên chỉ là người bên ngoài thôi, mà người không hiểu nội tình càng không thể tìm thấy, do đó chỉ có chủ nhân, Ức Hà Phiêu, Phá Trúc và Cát Duyệt. Khi Phá Trúc chết thì chủ nhân và Ức Hà Phiêu ở cùng nhau, vậy kẻ khả nghi chỉ còn Cát Duyệt. Hắn đã làm biến động trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp chính là để khiến chúng ta có cảm giác sai lầm rằng có người xâm nhập.
- Ngươi nói rằng Phá Trúc bởi vì phát hiện ra chuyện Cát Duyệt thích sát Ức Hà Phiêu nên sau đó mới bị diệt khẩu?
- Có khả năng.
- Dẫu cho nói vậy chấp nhận được, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ sơ hở.
Cửa mở, Ức Hà Phiêu bước vào. Nàng cũng ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một tách trà.
- Nếu là do Cát Duyệt làm, vậy động cơ là gì? Còn nữa, mỗi lần thích sát đều là dùng độc chứ không phải đao. Sở trường của hắn không phải độc mà là đao pháp, còn độc đó rõ ràng phải là cao thủ dùng độc mới có thể sử dụng được.
- Ta hiểu, ngươi luôn luôn nghĩ là ta.
Tịch Nguyệt đáp.
- Phương pháp tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm sau đó ngầm tra xét người khác của ngươi quả thực là cao minh, bởi vì như vậy cho dù tất cả mọi người đều nghi ngờ ngươi, thậm chí nói chính là ngươi, nhưng chủ nhân không nói người khác cũng chẳng thể bắt ngươi được.
Ức Hà Phiêu nói.
- Ta và ngươi không có lời nào để nói.
Tịch Nguyệt nói rồi bực tức vội vã muốn bỏ đi.
- Hiện tại việc quan trọng là tìm cho ra cánh tay đứt của Phá Trúc, cũng chỉ có ở đó mới lưu lại đầu mối chuyện này.
Ánh mắt Trần Phong lóe lên tia nhìn sắc bén.
Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt đi rồi, Trần Phong phân tích lại một lượt cuộc nói chuyện vừa xong. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lời Tịch Nguyệt cũng chỉ là câu chữ phiến diện của nàng ta, không thể tin hết, nhưng cũng rất có lý, không thể không tin.
Trong vụ thích sát Ức Hà Phiêu, Trần Phong đuổi tới kẻ nghe tiếng động xông ra là Tiên Cụ và Ngự Nô, cũng cho biết rằng ngoại trừ họ những người khác đều đáng hiềm nghi. Lúc xảy ra chuyện thích sát Tiên Cụ, hắn và Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi, người duy nhất ở trong phòng mình là Ngự Nô. Nói như vậy, ngoại trừ chính bản thân ra, lại loại trừ người bị thích sát là Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ, vậy chỉ còn cách loại trừ nốt cả Ngự Nô rồi cả Lạc Anh luôn hôn mê bất tỉnh nữa.
Châu Tế nói trong các tinh linh Vương tộc có nội gián. Nếu đúng như vậy chuyện thích sát Ức Hà Phiêu cũng hợp lý, bởi Ức Hà Phiêu là nguyên thần của công chúa gửi gắm, nhưng tại sao muốn thích sát cả Tiên Cụ nữa? Lúc này động thủ chẳng phải là hơi sớm ư? Trong số tinh linh Vương tộc chỉ còn lại Tế Qua và Linh Tường, giữa họ đích xác có một là nội gian sao? Trần Phong quả thực không cách nào biết được.
Châu Tế nói trong các tinh linh Vương tộc có nội gián. Nếu đúng như vậy chuyện thích sát Ức Hà Phiêu cũng hợp lý, bởi Ức Hà Phiêu là nguyên thần của công chúa gửi gắm, nhưng tại sao muốn thích sát cả Tiên Cụ nữa? Lúc này động thủ chẳng phải là hơi sớm ư? Trong số tinh linh Vương tộc chỉ còn lại Tế Qua và Linh Tường, giữa họ đích xác có một là nội gian sao? Trần Phong quả thực không cách nào biết được.
Nếu lần thích sát này không phải do tinh linh Vương tộc làm, vậy hậu nhân của Ngũ tộc tinh linh chỉ còn bốn người: Phá Trúc, Cát Duyệt, Sầm Hàm và Tịch Nguyệt. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lại ba người, Tịch Nguyệt tuy đáng nghi nhất nhưng Trần Phong thấy như vậy quá ư lộ liễu. Sầm Hàm ở cùng với nhóm Trần Phong từ rất sớm, hẳn có rất nhiều cơ hội giết Tiên Cụ nhưng nàng không làm. Còn Cát Duyệt, dẫu lời Tịch Nguyệt đêm qua nhằm vào Cát Duyệt, nhưng Trần Phong chưa thấy được nguyên nhân và động cơ.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Nguyệt gõ cửa.
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ có phát hiện mới.
- Phát hiện gì?
Trần Phong nói.
- Thuộc hạ thấy bên mộ phần của Phá Trúc có cánh tay đứt ấy.
- Đi! Chúng ta đi xem xem!
Trần Phong nói rồi cùng Trần Phong phóng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc.
Tới bên mộ phần, sự tình kỳ lại lại xảy ra, bởi vì bên cạnh đoạn cánh tay đứt của Phá Trúc mà Tịch Nguyệt nói giờ đây có thêm một cánh tay nữa. Hai người đứng đó, cảm giác lại có chuyện phát sinh.
- Tại sao lại có thể nhiều thêm một cánh tay nữa, là của ai?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ không biết, vừa rồi rõ ràng chỉ có một cánh tay, bởi vì trên tay có độc nên nếu di động sẽ khiến độc tính lan ra rất nhanh, chủ nhân chưa kịp thấy thì đã bị rữa ra hết rồi, do vậy thuộc hạ mới mời người tới đây để xem.
Tịch Nguyệt nói.
- Là ai đưa cánh tay này tới đây? Có dụng ý gì?
- Thưa chủ nhân, người xem bàn tay của cánh tay.
Tịch Nguyệt chỉ vào cánh tay của Phá Trúc.
- Ngón tay cứng ngắc mà co lại, giống như trước khi chết đang nắm thứ gì, sau khi chết bị giằng mạnh ra.
Trần Phong quan sát nói.
- Có lẽ vật mà Phá Trúc nắm được trước khi chết có thể chứng minh thân phận của thích khách, nhưng thời gian khẩn cấp, thích khách chỉ còn cách chém đứt tay cô ấy mới có thể tránh bị phát hiện.
Tịch Nguyệt phân tích.
- Có khả năng đó, nhưng tại sao phải đưa trở lại cánh tay đứt này? Còn nữa, cánh tay kia là chuyện gì?
- Thưa chủ nhân, người xem kìa.
Tịch Nguyệt kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy trên cánh tay kia có một vết thương hình chữ "X", đây chính là tay của Cát Duyệt.
- Là Cát Duyệt.
Trần Phong cũng kinh ngạc.
Sau đó cả hai đều cảm thấy chóng mặt, ngã xuống bên cạnh cánh tay đứt.
Khi họ tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau, mở mắt ra trông thấy hai cánh tay ấy đã rữa chỉ còn xương trắng. Tiên Cụ, Sầm Hàm và Ngự Nô đang đứng bên cạnh họ.
- Chủ nhân, người không sao chứ.
Tiên Cụ tới trước đỡ Trần Phong.
- Tịch Nguyệt, ngươi có sao không?
Sầm Hàm đỡ Tịch Nguyệt dậy. Ngự Nô đứng đằng sau quan sát xung quanh, không hề thấy có nơi nào khả nghi.
- Các ngươi sao lại ở đây?
Trần Phong cảm thấy không ổn liền hỏi.
- Có kẻ thích sát thuộc hạ, thuộc hạ đuổi theo hắc y nhân đến đây.
Sầm Hàm nói.
- Cái gì? Thích sát ngươi?
Trần Phong cảm thấy tầng tầng lớp lớp sương mờ che phủ.
- Thưa chủ nhân, chúng ta vừa bị mê yên làm cho chóng mặt ngất đi. Loại mê yên này rất thông thường nhưng không dễ phát hiện.
Tịch Nguyệt nói.
- Cát Duyệt!
Trần Phong đột nhiên nhớ tới vết thương hình chữ "X".
- Chúng ta mau quay về.
- Chúng ta mau quay về.
Trên đường quay về họ gặp Ức Hà Phiêu đang đi tới. Ức Hà Phiêu thấy vẻ mặt nhóm Trần Phong là hiểu có chuyện xảy ra, nhưng không hỏi ngay mà cùng cả bọn trở về Tử Trúc lâm.
Lúc về tới Tử Trúc lâm, Tế Qua đang ở trong sân vườn, Linh Tường thì không có đó. Tế Qua ở đây cảm giác sự tình không hay, thấy nhóm Trần Phong vội vàng quay lại càng chứng minh được điểm này, mau chóng ra nghênh tiếp.
- Cát Duyệt!
Trần Phong chạy thẳng tới phòng Cát Duyệt, không gõ mà đẩy cửa vào thẳng. Nhưng trong phòng trống không, chỉ lưu lại đầy hoa đã héo úa. Rõ ràng là do độc, loại độc dùng khi thích sát Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ.
- Linh Tường đâu?
Trần Phong quay đầu hỏi Tế Qua.
- Thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ vừa rồi cũng không ở đây, khi quay về thì không thấy ai cả.
Tế Qua đáp.
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ đây.
Mái tóc lam sắc và trường bào phất phơ mang theo làn hương dìu dịu.
- Ngươi đi đâu?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ đi loanh quanh trong rừng, hi vọng có thể tìm thấy đoạn cánh tay đứt của Phá Trúc, nhưng tiếc rằng không thấy, lại tìm thấy thi thể của Cát Duyệt.
Linh Tường khi nói câu này rất lạnh lùng bình tĩnh, không hề có biểu hiện kinh ngạc lạ lùng, nhưng đây cũng là thái độ nhất quán của nàng.
- Lại chết thêm một người, vậy chúng ta đi xem xem.
Theo đó tất cả đều theo Linh Tường tới nơi phát hiện thi thể Cát Duyệt.
Tử trạng của Cát Duyệt và Phá Trúc không khác nhau nhiều, chỉ là vết thương trí mạng không ở yết hầu mà nằm nơi tâm tạng. Vết thương đều có độc, hơn nữa còn đang rữa, mắt cũng trợn to, thêm nữa, tay trái bị đứt đoạn.
- Giờ đây mọi người đều có mặt, Sầm Hàm, ngươi nói đi.
Trần Phong nói.
- Thuộc hạ đang luyện Cửu Tiết tiên và huyễn thuật, bởi vì thuộc hạ luôn nghĩ tới việc biến nước thành tuyết hoặc băng. Nhưng có một tên hắc y bịt mặt cầm song kiếm thích sát thuộc hạ, đánh chưa lâu y đã bỏ chạy. Thuộc hạ đuổi theo sau nhưng bị trúng ám toán, y tung độc phấn ra, thuộc hạ phải tránh nên để y chạy thoát được, lúc đuổi theo thì đã muộn rồi. Trên đường thuộc hạ gặp Ngự Nô và Tiên Cụ đang đi tìm cánh tay đứt của Phá Trúc, do đó cùng nhau đi một hướng, cuối cùng tới mộ phần của Phá Trúc thì gặp được chủ nhân và Tịch Nguyệt.
Sầm Hàm nói.
- Tịch Nguyệt, đây là trò bịp của ngươi.
Ức Hà Phiêu bảo.
- Sáng sớm hôm nay, ta tới mộ phần của Phá Trúc thì phát hiện thấy cánh tay bị đứt của cô ấy, sau đó gọi chủ nhân tới xem cùng ta, khi tới nơi thì thấy có thêm cánh tay của Cát Duyệt, sau đó bị mê yên làm ngất di.
Tịch Nguyệt tường thuật một cách thành thực.
- Ngươi không thấy rất khả nghi à? Tại sao ngươi chỉ gọi mình chủ nhân, hơn nữa xem rồi liền bị mê yên làm ngất, khi tỉnh lại cánh tay biến thành xương trắng, cũng có thể nói chứng cứ không có. Còn nữa, cao thủ dùng độc như ngươi mà để bị trúng mê yên chẳng phải quá bất hợp lý sao.
Ức Hà Phiêu vặn lại.
- Ta sở dĩ gọi mình chủ nhân bởi vì chỉ có người tin ta, hoặc giả là, ta nhận thấy chỉ có người tin ta. Còn chuyện mê yên, ta thừa nhận ta đã bất cẩn.
Tịch Nguyệt phân trần.
- Nhầm rồi. Ngươi chỉ gọi mình chủ nhân là để người chứng thực một chuyện, chính là ngươi luôn ở cùng một nơi với chủ nhân, không hề rời khỏi. Nhưng sau khi bị mê yên làm ngất đi rồi, hai canh giờ đó ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Ức Hà Phiêu mỉa mai.
- Ngươi nghi ngờ ta trong hai canh giờ đó đi thích sát Sầm Hàm?
Tịch Nguyệt chau mày.
- Không phải thích sát, ngươi chỉ hư trương thanh thế, bởi vì ngươi không hề dùng tới toàn lực mà chỉ đánh một lát là bỏ chạy. Bởi vì mục đích của ngươi là để khiến mọi người cho rằng trong khi ngươi đang hôn mê có người khác tới thích sát Sầm Hàm. Có như thế mọi người mới không cho rằng thích khách là ngươi, cũng có thể tẩy rửa toàn bộ chứng cứ bất lợi luôn bám lấy ngươi.
- Không phải thích sát, ngươi chỉ hư trương thanh thế, bởi vì ngươi không hề dùng tới toàn lực mà chỉ đánh một lát là bỏ chạy. Bởi vì mục đích của ngươi là để khiến mọi người cho rằng trong khi ngươi đang hôn mê có người khác tới thích sát Sầm Hàm. Có như thế mọi người mới không cho rằng thích khách là ngươi, cũng có thể tẩy rửa toàn bộ chứng cứ bất lợi luôn bám lấy ngươi.
Ức Hà Phiêu nói.
- Đúng thế. Tuy ta đã từng giao thủ mấy chiêu với thích khách, nhưng cảm giác rất lạ. Y dùng song kiếm nhưng không giống như kiếm pháp, bởi vì không thuần thục.
Sầm Hàm lên tiếng.
- Vì Tịch Nguyệt sở trường ám khí, cũng chính là phi đao và phi châm trên đầu và quanh mình, chứ đâu phải kiếm pháp, nói gì tới song kiếm.
Ức Hà Phiêu bảo.
Trần Phong đứng bên không nói gì, một mặt phân tích lời đối thoại của họ, mặt khác suy nghĩ về chỗ bất đồng trong lần thích sát này. Dựa theo trình tự bình thường, sự tình phải như sau, thích khách trước tiên giết chết Cát Duyệt, rồi đem cánh tay đứt để chung một nơi với cánh tay của Phá Trúc, chỉ là hành động này nhất thời không giải thích được. Việc Tịch Nguyệt và bản thân bị mê yên làm ngất đi rồi tới vụ thích sát Sầm Hàm, nếu theo như Ức Hà Phiêu nói chỉ là hư trương thanh thế, để chứng minh hoặc che giấu một số chuyện. Thời gian này Tịch Nguyệt đích xác có khả năng tiến hành thích sát, tiền đề là nàng ta không thực sự bị hôn mê mà là một cái bẫy được sắp đặt, nhưng điều này không có chứng cứ. Khi ấy không có ai ở trong phòng mình, họ đều đi tìm cánh tay đứt của Phá Trúc quanh Tử Trúc lâm, nghĩa là, ai cũng có khả năng để thích sát. Hai lần trước thi thể đều do Tịch Nguyệt phát hiện lần đầu tiên, còn lần này lại là Linh Tường. Chuyện bị thích sát của Sầm Hàm cũng chỉ là lời lẽ phiến diện của riêng nàng, không ai có thể chứng minh được. Nếu điều nàng ta nói là thực, thích khách có hai mục đích. Thứ nhất, để tiếp tục gây hàm oan cho Tịch Nguyệt như hai lần trước, đây quả là một cái bẫy lớn, bởi vì Trần Phong có thể chứng minh Tịch Nguyệt ở cùng với mình nhưng trong lúc đó lại bị mê yên thông thường làm hôn mê, như vậy mọi người sẽ nghĩ ngay tới là âm mưu của Tịch Nguyệt. Thứ hai, nếu thích khách đúng là Tịch Nguyệt, vậy chính là để giải thoát khỏi hiềm nghi như Ức Hà Phiêu phân tích. Nhưng nếu điều Sầm Hàm nói là giả, điểm thứ nhất về âm mưu gây hàm oan cho Tịch Nguyệt là từ nàng ta. Nhưng bất kể như thế nào cũng đều không có chứng cứ để chứng minh, toàn bộ đều là suy đoán. Trần Phong nghĩ tới tại sao hai lần trước đều dùng độc và chủy thủ như cố ý che giấu binh khí của bản thân, lần này lại là song kiếm, hơn nữa còn sử kiếm không thuần thục. Điều này có thể nói được rằng thích khách cố ý làm lộ binh khí của mình, nhưng mục đích là để che giấu thứ gì đó quan trọng, bởi vì lúc này căn bản không có lý do để tiết lộ, nhưng rốt cuộc là để che giấu điều gì?
- Những điều hiện giờ có được không đủ để chứng minh ai là thích khách, nhưng tuyệt đối nằm trong những người chúng ta. Ta không thể để bọn họ chết uổng, nhất định phải tìm ra kẻ đó.
Trần Phong nói, ánh mắt sắc bén, giọng nói kiên quyết, rồi chuyển thành sự buồn bã.
- Mai táng thi thể của Cát Duyệt đi, chôn cất bên cạnh Phá Trúc.
Mộ phần cho Cát Duyệt do Tiên Cụ dùng thanh đao trên tay mình đào lên, chôn luôn hai cánh tay đã hóa thành xương trắng. Hắn gào lớn mấy tiếng trước mộ phần, trời cao đánh xuống vô số thiểm điện, đây là táng lễ của Vương tộc Lôi tộc.
Cũng như hôm Phá Trúc ra đi, trời mưa như trút, điều duy nhất khác biệt là sấm sét chẳng ngừng, những làn chớp điện xẹt ngang trời tựa như đao của y. Hắn đang phẫn nộ, hắn cuối cùng có điều gì chưa kịp nói đây?
Cũng như hôm Phá Trúc ra đi, trời mưa như trút, điều duy nhất khác biệt là sấm sét chẳng ngừng, những làn chớp điện xẹt ngang trời tựa như đao của y. Hắn đang phẫn nộ, hắn cuối cùng có điều gì chưa kịp nói đây?
Đêm khuya, cửa phòng Trần Phong bị đẩy ra. Tịch Nguyệt, toàn thân ướt sũng, vẻ mặt đau khổ.
- Xin lỗi chủ nhân. Thuộc hạ đã trách lầm Cát Duyệt.
Tịch Nguyệt nói.
- Sự tình đã như vậy rồi, điều quan trọng nhất là bắt được thích khách.
Trần Phong nói.
Sau khi Tịch Nguyệt đi khỏi, Trần Phong định gọi nàng lại nhưng muốn nói mà ngập ngừng. Hắn có thể tưởng tượng sự đau khổ của Tịch Nguyệt lúc này, để nàng một mình bình tâm lại chắc tốt hơn. Tịch Nguyệt đi chưa lâu, lại có một người tới, không phải Ức Hà Phiêu, mà là Linh Tường.
- Ta nghĩ rằng trong chuyện này ngươi không thể bình chân như vại được, đã đến lúc rồi.
Trần Phong tựa hồ biết rằng Linh Tường sẽ đến.
- Từ lúc ban đầu Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ bị thích sát, thuộc hạ luôn tìm kiếm nguyên nhân và động cơ, nhưng điều tra rất nhiều điểm mà đều không thấy đầu mối nào. Thích khách không thể là các tinh linh trong Vương tộc Ngũ tộc, bởi vì mấy ngày nay thuộc hạ đã tận lực, hết sức cố gắng khôi phục linh lực công kích và khả năng thi triển linh lực công kích, nhưng đều không tác dụng. Tất nhiên, có lẽ với người vô cùng lợi hại cũng có thể khôi phục hoặc ẩn tàng linh lực công kích, nhưng cơ hội rất nhỏ. Do đó thuộc hạ đặt mục tiêu vào hậu nhân của tinh linh bốn tộc kia. Bốn người này chỉ có Tịch Nguyệt và Phá Trúc cùng sinh ra và trưởng thành với nhau, Sầm Hàm và Cát Duyệt sau này mới gặp gỡ, nghĩa là, thân phận của Sầm Hàm và Cát Duyệt rất khả nghi.
Với lời này của Linh Tường, Trần Phong lại thờ ơ.
- Vậy ngươi đã điều tra được gì?
- Căn bản chưa tra ra gì được, nhưng nếu là Sầm Hàm, nàng ta ở cùng chúng ta một thời gian dài, hẳn có cơ hội giết Tiên Cụ. Tất nhiên, có khả năng là trước khi tiến nhập phàm trần linh lực của chúng ta rất cao, nàng ta không thể hạ thủ. Nhưng mỗi lần thích sát đều dùng độc, hơn nữa thủ pháp hạ độc không kém Tịch Nguyệt, vậy hoàn toàn có cơ hội giết Tiên Cụ, không cần đợi tới sau khi tới phàm trần.
Linh Tường nói.
- Nếu giết người trước khi tới phàm trần thì người dễ bị nghi ngờ nhất chính là nàng ta, đây cũng có thẻ coi là nguyên nhân nàng ta không ra tay.
Trần Phong ngắt lời.
- Vậy Lạc Anh thì sao? Độc nàng ta trúng là trước khi tới phàm trần, loại độc mãn tính. Là ai hạ độc chúng ta không biết, nhưng giả dụ là Sầm Hàm, vậy nàng ta cũng có cơ hội hạ độc Tiên Cụ tương tự như vậy, hạ độc một người bị nghi ngờ thì hai người cũng bị nghi ngờ, nàng ta chắc không thể nào sợ điều này. Do đó, hạ độc Lạc Anh nhất định là người khác.
Linh Tường băn khoăn.
- Vậy ngươi cho rằng Cát Duyệt?
- Đúng. Trước khi hắn chết thuộc hạ cho rằng như vậy, tuy không có chứng cứ nhưng chỉ còn lại mình hắn. Song hắn đột nhiên chết đi, toàn bộ đầu mối và mạch suy nghĩ như bị thiểm điện cắt đứt.
Linh Tường nói.
- Khi ngươi phát hiện ra thi thể của Cát Duyệt có thấy chỗ nào khả nghi không?
Trần Phong hỏi.
- Thuộc hạ đã từng hỏi Tịch Nguyệt, giả thiết Cát Duyệt chết bởi vết thương do binh khí nào đó gây ra, nhưng Tịch Nguyệt nói bởi chất độc mà vết thương bị rữa ra, cả thời gian tử vong cũng không phân biệt được, giống như Phá Trúc.
Linh Tường đáp.
- Bây giờ trên bề nổi kẻ đáng nghi nhất là Tịch Nguyệt, hoặc giả, kẻ đáng nghi nhất luôn luôn là nàng ta.
Trần Phong bảo.
Trần Phong bảo.
- Nhưng thế thì quá lộ liễu. Nếu đúng là Tịch Nguyệt vậy phải là càng hoàn mỹ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến thuộc hạ nghĩ đến Sầm Hàm.
Linh Tường nói.
- Ngươi nghi ngờ nàng ta nói dối à?
- Chỉ hoài nghi, nhưng chưa có chứng cứ.
Linh Tường trả lời.
Chuyện khiến người ta không hiểu được chưa kết thúc ở đó. Nỗi sợ hãi tử vong trong Tử Trúc lâm cũng càng lúc càng nặng nề. Sáng hôm sau, Sầm Hàm hối hả gõ cửa phòng Trần Phong, giống như Tịch Nguyệt sáng hôm trước.
- Thưa chủ nhân, có chuyện lạ.
Sầm Hàm nói bên ngoài cửa.
- Có chuyện gì?
Trần Phong mở cửa hỏi.
- Hôm nay thuộc hạ gõ cửa phòng Tịch Nguyệt nhưng cô ấy không ở đó, bèn tới Tử Trúc lâm tìm. Cuối cùng cho rằng cô ấy tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt nên thuộc hạ cũng tới đó, song tới rồi mới phát hiện mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt đã bị xới lên, thi thể bên trong đều không còn thấy nữa.
Lời của Sầm Hàm khiến Trần Phong thấy đau cả đầu.
- Đi! Mau gọi mọi người đi cùng!
Trần Phong nói xong chạy ra khỏi phòng, sau đó Tế Qua, Tiên Cụ, Ngự Nô, Linh Tường và cả Tịch Nguyệt bước ra từ phòng của Lạc Anh.
- Tịch Nguyệt, đêm qua ngươi vẫn ở trong phòng của Lạc Anh chứ?
Sầm Hàm hỏi.
- Không. Ta tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt trước, sau đó mới đến phòng Lạc Anh.
Trên người Tịch Nguyệt có dấu vết bị nước mưa làm ướt, còn cả bùn đất.
- Tối hôm qua ngươi đã tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt à?
Sầm Hàm hỏi tiếp.
- Phải, chuyện gì vậy? Có phải lại có chuyện xảy ra không?
Sự tình mấy ngày nay cũng khiến Tịch Nguyệt mẫn cảm lên.
- Sáng nay ta tới tìm ngươi, thấy ngươi không ở trong phòng, bèn tới chỗ mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt, thấy mộ phần trống rỗng, thi thể không còn thấy đâu.
Sầm Hàm bảo.
Mọi người cảm thấy không ổn, chạy thẳng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt. Đúng như Sầm Hàm nói, mộ phần bị xới lên, thi thể bên trong không còn thấy. Điều này khiến cho Trần Phong nhớ lại lần tới thôn làng thu phục ác quỷ, những phần mộ bị xới lên.
--------------------------------