Nguyên tác: Echoes Of Love
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Chương 15
L
ễ hội diễn ra rất sôi nổi và hoành tráng. Cuộc đua xe thành công tốt đẹp mặc dù xe của Charlie long mất một bánh khi leo lên đồi Stocks, kết quả là Charlie và Felix chỉ với một tay và ngôn ngữ hoa mỹ mà đẩy được nó về đích. Đoàn diễu hành lượn quanh làng Kellynch và Drayton Magna. Cuộc thi hóa trang đang diễn ra ở khu vườn Memorial và tại Biệt Thự Hampton, ban nhạc Wild Chicks sắp đi đến hồi kết cho tiết mục kéo dài một giờ đồng hồ.
Đối với Anna, đây là trải nghiệm phi thực tế; ban nhạc biểu diễn trước hiên nhà, dạo gần đây cô mới thấy nó thân quen như những vị trí khác trong ngôi nhà. Nó được trang hoàng không phải với những chiếc bình to cắm hoa vân anh rủ e ấp mẹ cô đã rất thích mà với những cái đèn lồng Cheya của Nhật, một vài hình đầu người được khảm bằng đá cẩm thạch có nước chảy róc rách, thể loại mà bố cô dè bỉu là không hợp thời trang.
Bãi cỏ đã từng được cắt xén chính xác từng milimét trơ để chơi bóng gỗ nay trồng hoa cúc và bồ công anh cùng với mấy chiếc chuông gió được treo trên cây gần túp lều thợ săn. Ở đây toàn người là người. Họ ăn bánh kem, uống trà, tỏ vẻ ngưỡng mộ mảnh vườn hoặc đơn giản đi tha thẩn nghe nhạc và thích thú với từng cơn gió nóng liên tiếp thổi tới.
Cô đánh sai nhạc hai lần liền bởi vì còn mải đảo mắt tìm Felix, mặc dù cô không hiểu tại sao phải tự hành hạ bản thân như vậy.
Khi đang chơi bản "Nắm Giữ Trái Tim Em" cô ngẩng lên và chợt trông thấy anh đang đứng tựa gốc cây táo mê mải ngắm cô. Anh bắt gặp ánh mắt của cô nhưng không hề lảng tránh. Cơn gió thoảng qua hất nhẹ tờ nhạc bướm, cô với tay xếp lại ngay ngắn. Lúc cô ngước lên anh đã quay đi và đang cười đùa ầm ỹ, cô vẫn nhớ đó là kiểu cười khùng khục.
Cô gái đang tay trong tay và giương mắt nhìn anh đầy vẻ ngưỡng mộ không ai chính là Louisa Musgrove.
"Anna à?"
Ban nhạc đã kết thúc buổi biểu diễn và Anna đang định theo chân mọi người đi lấy đồ uống thì bà Ruth khẽ chạm vào vai cô.
"Này," bà Ruth nói ngay trước khi cô kịp mở lời. "Ta không hiểu cụ thể chuyện gì xảy ra giữa cháu và Felix, nhưng ta biết điều này."
Anna chờ đợi cuộc công kích mà cô chắc mẩm sẽ đến ngay thôi.
"Chắc hẳn nơi đây ghi dấu nhiều kỷ niệm tình yêu - và khi mấy ông bà già như chúng ta can thiệp vào cuộc sống riêng của thanh niên các cháu, thì kết cục thường đẫm nước mắt," bà thủ thỉ. "Ta chỉ có thể đoán già đoán non chuyện giữa hai đứa - vì Felix không hé răng nói một lời."
Lấy tay che mắt trước ánh nắng chói chang, bà nhìn về phía khu vườn.
"Thật là buồn cười, khi ta rủ Felix đi đâu đó cho khuây khỏa trong một khoảng thời gian, nó nói ngay là muốn ở đây."
Bà hất đầu về phía Louisa và Felix đang vui đùa cùng nhau.
"Có vẻ nó đang muốn kết bạn mở rộng quan hệ," bà dò xét. "Thật ra thì nó sẽ thấy không dễ dàng chút nào."
"Xin lỗi - Ý cô là gì ạ?"
Ruth mỉm cười. "Cả đời ta đã đi du lịch vòng quanh thế giới với Joseph," bà giảng giải. "Và cháu biết gì không? Ta nghĩ khi về nhà mình sẽ có hai người bạn thân. Rất nhiều mối quan hệ, nhưng chỉ có hai người là thân." Bà nhìn Anna, nụ cười tắt dần trên môi. "Phải là người cực kỳ đặc biệt thì mới duy trì mối quan hệ cách xa nhau nghìn trùng như thế," bà nói tiếp. "Mọi người nói rằng cuộc sống sẽ dễ dàng đối với người đi hơn là kẻ ở lại." Bà quay sang nhìn về phía Felix. "Cháu biết đấy, ta chưa bao giờ dám chắc điều này hoàn toàn đúng. Đôi khi cháu về nhà với những mong chờ, hy vọng... ôi Joseph anh yêu đây rồi! Anh đã lấy được đá chưa?"
Khoảnh khắc đó ngay lập tức bị ngắt quãng và Anna ở lại chiêm nghiệm những gì Ruth vừa cố gắng truyền tải.
"Anna à? Chào, em khỏe không?"
Anna đang định bước vào xe để về Magpie thay quần áo cho buổi khiêu vũ thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Jamie! Anh đã về - rất vui được gặp anh. Chúc mừng nhé, nhân tiện đây - anh chắc phải vui mừng lắm."
"Về điều gì?"
"Một vai diễn trên truyền hình," Anna đáp lời.
"À. Ừ. Cám ơn em. Em có biết Phoebe vừa mới... " Giọng anh lạc đi.
"Đính hôn chứ gì?" Cô nhẹ nhàng nói. "Cô ấy nói với anh rồi à?"
"Không, anh nghe lỏm chuyện Henrietta nói với Leo, thấy nhắc đến hai từ "Phoebe" và "đính hôn" - vì thế anh hỏi Leo ngay. Không thể chịu đựng nổi."
Cằm Jamie run bần bật và nom anh ta như sắp sửa khóc đến nơi.
"Em biết chuyện này quả là khó khăn, nhưng hai người đã chấm dứt một thời gian và... "
"Anna, khi em yêu như anh đã từng yêu, em không thể cho qua được đâu," Jamie nói như đang đóng phim. "Anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô gái như Phoebe, không bao giờ."
"Dĩ nhiên là anh sẽ tìm thấy một người đối xử với anh tốt hơn," Giọng Anna quả quyết. "Giới nghệ sỹ đầy những cô gái tuyệt vời."
"Không ai tuyệt vời bằng Feebs."
Anna thầm nghĩ, đã đến lúc chuyển chủ đề.
"Anh có đến buổi khiêu vũ tối nay không?"
"Anh không nghĩ là có thể chịu đựng được - nếu Phoebe không tới."
"Cô ấy quay lại Luân Đôn rồi."
"Chắc là đến ở cùng với gã đó," Jamie thở dài não ruột.
"Tới nhé," Anna nói. " Đó là mệnh lệnh đấy, OK? Em tin ở anh."
Bình thường Anna rất thích khiêu vũ nhưng hôm nay cô không có tâm trạng. Jamie đến ngồi lặng thinh ở chỗ quầy bar, gương mặt ủ dột, mắt nhìn xa xăm. Louisa thì bám riết lấy Felix còn Henrietta thì mê đắm với Leo. Cô đã hy vọng Shannon và những người khác sẽ ở lại đây tối nay nhưng họ lại có kế hoạch riêng.
Anna đi vào buồng vệ sinh di động Portakabin đặt ngay ngoài hội trường giáo xứ. Bỗng chợt cô nghe thấy giọng nói quen thuộc lọt qua ô cửa sổ ở mái nhà.
"Nếu Mallory mà còn kêu ca thêm lần nào nữa chuyện không ai thèm ăn bánh rán cháy khét của nó, em sẽ rú lên cho mà xem."
Giọng Louisa văng vẳng.
"Thành thực mà nói, làm sao Charlie có thể chịu đựng được con bé nhỉ," cô nàng tiếp tục oang oang. " Nó hợm hĩnh y như Gaby vậy. Anna thì OK - mặc dù cô nàng là loại dễ bị lừa phỉnh. Em nghe đồn thế, mà anh cũng biết thừa cơ mà."
Anna cố nín thở, trong khi đó cô nàng vẫn bô bô.
"Em kể cho anh nghe," Louisa đế thêm. "Không ai trên thế gian này có thể bắt em làm điều mà em không muốn. Đôi khi mẹ em cũng cố đấy nhưng cuối cùng phải đầu hàng. Hen thì dễ bảo hơn nhiều!"
Cô nàng bật cười như nắc nẻ và Anna có thể hình dung Felix sẽ ngây ngất trước hàm răng trắng bóng hoàn hảo, làn da không tì vết và đôi mắt xanh sắc lẹm của Louisa.
"Lại nói về Anna, anh biết mẹ em nói gì không? Bà nghĩ... "
Anna không bao giờ biết được mẹ Louisa nghĩ gì bởi vì những lời nói sau đó chìm nghỉm trong tiếng ai đó gõ cửa buồng vệ sinh để hỏi xem Anna có chết ngất trong đó không. Cô đứng trước bồn rửa mặt, mặc kệ những giọt nước rớt trên tay và ngẩn ngơ nhìn vào gương. Một kẻ dễ bị lừa phỉnh ư? Đó là điều mọi người nghĩ về cô sao? Không đúng - làm sao mà Louisa dám nói những điều đó với Felix trước mặt tất cả mọi người?
Khi cô thẫn thờ đi về phía hội trường, Henrietta đuổi theo, ngay sau là Leo tay cầm hai ly rượu đầy ú ụ.
"Anna, đợi đã! Không bất ngờ sao? Mình không thể đợi được nữa!" cô nàng chộp lấy tay Anna. "Lúc đầu mẹ không cho mình và Lou đi, nhưng... "
"Hen, mình chả hiểu cậu đang lảm nhảm gì đâu," Anna thở hắt ra, nom rõ ràng không muốn giả vờ hưởng ứng.
"Zac không gọi cho cậu à?" Henrietta cau mày. "Anh ấy và Sula sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình vào tuần tới. Thất là tuyệt vời."
Anna đang định đáp lời thì liếc thấy Louisa và Felix tay trong tay đi về phía hội trường.
"Sẽ rất tuyệt đấy," Henrietta liến thoắng. "Anh Zac nói sẽ mới Leo và mình, dĩ nhiên là cả Charlie và Mallory, Louisa và Felix... "
Những cái tên đã được ghép đôi hết cả rồi, Anna thầm nghĩ. Cô cảm thấy phát ốm và muốn khóc luôn.
"Anh ấy không mời mình đâu," Anna vội đáp, tìm cách kìm nén những giọt nước mắt.
"Đừng có ngốc thế, dĩ nhiên là sẽ mời rồi." Henrietta quả quyết. "Zac quý cậu lắm."
Cô nàng ngừng lại liếc về phía quẩy bar nơi Jamie vẫn ngồi đó cắm mặt vào cốc bia.
"Cả Jamie nữa, dĩ nhiên là vậy," Henrietta bồi thêm, "thế thì không phải chỉ một mình cậu đơn côi."
Cô nàng xị mặt.
"Chắc sẽ có cảnh hay đây, mình không thể đợi lâu hơn!"
"Em có đến chỗ Zac không?" Lát sau, Felix hỏi Anna trong khi mọi người mải mê khiêu vũ.
"Em không chắc." Cô định nói thêm "anh có muốn em đến không?" nhưng lại không dám.
"Sao lại không chắc?" Felix gặng hỏi. "Em có phải xin phép bố đến dự tiệc mà trong đó có vị khách như anh không?"
"Không," Anna mệt mỏi đáp lời. "Anh biết gì không? Những lời nhận xét cùa anh càng ngày càng nhàm chán. Em nghĩ anh rất trẻ con."
Nói xong, cô quay ngoắt bỏ đi. Không thể tin những điều vừa mới nói nhưng cô nhận ra đó chính là suy nghĩ thực của mình. Khi ra tới xe, bàn tay cô run rẩy đến nỗi không thể nhét chìa khóa vào ổ. Vẫn đang lóng nga lóng ngóng, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đằng sau. Quay lại, cô chạm mặt Felix.
"Xin lỗi em," anh cười xòa. "Nhưng anh vui vì đã đưa ra lời nhận xét ác ý đó."
"Thật sao? Em không hiểu tại sao."
"Bởi vì," Felix khẽ nói. "Anh đã nhìn thấy cô Anna dễ tự ái của anh. Tuy nhiên, anh phải đi rồi - đã hứa đưa hai chị em sinh đôi về nhà."
Cô câm lặng trong xe một lát sau mới khởi động máy. Trên đường về Magpie, câu nói ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu.
"Cô Anna dễ tự ái của anh, cô Anna dễ tự ái của anh."
Cô Anna của anh.
Có thể đây chỉ là phút lỡ lời, cô tự nhủ. Nhưng mình đã từng thuộc về anh. Mà anh không nhận ra bây giờ mình vẫn vậy. Có vẻ như sau này vẫn mãi thuộc về anh.