From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ồi ngày công bố kết quả cuộc thi về kiến trúc cũng đã đến. Có lẽ hôm nay người háo hức nhất đó là Trọng Khôi và Bảo Huy. Họ thức dậy từ rất sớm để chỉnh trang cho mình thật chỉnh tề và tươm tất.
Đối với Trọng Khôi, dù kết quả cuộc thi này anh có đạt được thành tích cao hay không có lẽ không quan trọng lắm, điều mà anh háo hức nhất là gặp lại Hải Du. Đó là niềm hạnh phúc nhất của anh. Dù nghĩ thế nhưng anh vẫn hy vọng lần này mình cũng sẽ thắng, vì anh rất tự tin và hài lòng về bản thiết kế của mình. Anh đã có dự tính nếu lần này anh được giải cao thì trước mặt mọi người, anh sẽ trao vinh quang này cho Hải Du, người con gái mà anh yêu thương nhất.
Trọng Khôi là thế, những háo hức những dự định của anh chỉ có thế. Còn Bảo Huy thì không ai ngoài anh ra có thể đoán được anh đang có suy nghĩ và dự tính gì, chỉ thấy anh rất phấn chấn và đầy tự tin. Còn nữa, trước đây mỗi khi đi đâu anh thường ăn diện rất mốt theo kiểu lãng tử phong lưu. Nhưng hôm nay thì khác. một sơ mi trắng và bên ngoài là bộ vest màu xám trông rất thành đạt. Còn nữa anh còn mang thêm cặp kính mát màu trắng trông thật trí thức. Đến nỗi vừa nhìn thấy anh, Trọng Khôi đã há hốc mồm kêu lớn:
- Ối trời ơi, mày vừa lột xác đấy ư?
Lời nhận xét của bạn không ngoa tí nào. Nhìn vào gương, Bảo Huy cũng nhận thấy mình như một người khác. Nhưng anh thấy tự hào vì đã không uổng công để lo trang phục cho mình mấy hôm nay. Anh cũng không quên mấy hôm trước, Hải Du cứ nhắc đi nhắc lại là anh phải ăn diện cho thật đẹp, phải nổi trội hơn hẳn mọi người. Dù không biết được Hải Du sẽ có kế hoạch gì, nhưng anh rất hy vọng đây sẽ là cơ hội tốt cho anh. Vì hơn ai hết, anh biết trong trái tim cô gái trẻ ấy đang nung nấu một ý định trả thù.
Liếc sang bạn, anh có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng cảm giác đó qua thật mau với suy nghĩ: Trong cuộc sống đôi lúc phải tranh gình mới có được. Bảo Huy thầm nói một mình:
- Xin lỗi nghe Khôi, xem nư tao đã nợ mày một lần. Mai mốt có cơ hội nhất định sẽ trả.
Trong khi đó Trọng Khôi vẫn vô tư nhìn bạn đầy thán phục.
- Phải công nhận mày ăn mặc như thế này trông đẹp thật đấy. Tao với mày đi với nhau, chắc người ta tưởng tao là tài xế, còn mày là ông chủ quá.
Hình như lúc này Bảo Huy không còn tâm trí để đùa với bạn nên nói:
- Đi thôi, nếu không đến đó trễ, có mà dọn dẹp hội trường ấy.
Họ đến nơi cũng là lúc lễ công bố bắt đầu. Trọng Khôi hoàn toàn bất ngờ vì thấy ông Lâm Hải Phi, người mà anh đã từng ngưỡng mộ và biết ông qua những trang sách báo. Hôm nay ông làm trưởng ban tổ chức cuộc thi đang ngồi trang trọng bên trên bàn ghế của ban giám khảo. Trọng Khôi thì thầm bên tai bạn:
- Ê, mày thấy gì không, ông Hải Phi kìa. Thần tượng của mình đó.
Hơn ai hết, Bảo Huy biết rất rõ về ông Hải Phi, mà cũng chính là ba ruột của cô gái mà anhd dang dồn hết hy vọng vào, nên ậm ừ cho qua chuyện.
- Ờ, tao biết rồi. Mày đừng làm ồn, đến phần quan trọng rồi đấy.
Đúng như lời Bảo Huy nói, 3 bản thiết kế được ban giám khảo xem như xuất sắc nhất được phóng to và chiếu thẳng lên màn hình lớn.
Lúc này Trọng Khôi như líu cả lên:
- Xem kìa, bản thiết kế của tao kìa, hình như đã được chọn rồi. Nhưng sao không thấy của mày.
Bảo Huy hơi dịch sang một chút đế tránh bạn và gắt:
- Đã bảo đừng ồn mà!
Bảo Huy chưa kịp dứt lời thì phía trên bục kia, Hải Du tươi cười xuất hiện. Ánh mắt nàng dừng lại ở nơi Trọng Khôi một giây rồi cúi đầu chào mọi người. Vẻ đẹp rạng rỡ của nàng làm cho khán phòng càng sáng hơn và nhiều ánh mắt cảm phục. Điều đó càng làm cho Trọng Khôi phấn chấn và tự hào.
Trên kia, giọng nàng thật trong trẻo và ngọt ngào.
- Kính thưa quý vị! Đây là cuộc thi lớn đế tìm ra những kiến trúc sư giỏi có tay nghề cao. Các vị giám khảo đã sàng lọc trong rất nhiều bản thiết kế và đã tìm ra được 3 bản xuất sắc nhất. Để cho côn gbằng, chúng tôi muốn tất cả các vị ở đây đều là ban giám khảo với nhậnt xét tinh tường của mình để tìm ra người xuất sắc nhất của hôm nay. Cám ơn tất cả quý vị.
Mọi người như cởi tấm lòng khi nghe Hải Du nói thế. Thế là nhiều tiếng bàn tán xôn xao chung quanh 3 bản thiết kế và cuộc biểu quyết bắt đầu. Khi hỏi về bản thứ nhất, chỉ vài cánh tay đưa lên lác đác. Bản thứ hai cũng thế. Nhưng khi được hỏi đến bản thứ ba, cũng chính là bản thiết kế của Trọng Khôi, khán phòng như vỡ ra và gần như trăm phần trăm đều chọn bản thiết kế của Trọng Khôi là xuất sắc nhất.
Dù đây không phải là lần đầu tiên thành công, nhưng cảm giác của Trọng Khôi lúc này sung sướng đến tột cùng. Anh cảm giác như mình đang lơ lửng trong giấc mô vậy. Niềm vui chưa kịp thốt lên thì phía trên kia, giọng của một người vang lên:
- Kính thưa quý vị! Chắc hẳn tất cả quý vị ở đây ai cũng biết người xuất sắc hôm nay là ai rồi. Nhưng hãy để cô Lâm Hải Du, cũng chính là ái nữ yêu quý nhất của ngài Lâm Hải Phi đây một lần nữa khẳng định và công bố tên người xuất sắc nhất hôm nay.
một thông tin nữa đã làm cho Trọng Khôi bàng hoàng. Anh run rẩy níu lấy áo bạn.
- Bảo... Huy mày có nghe gì không? Hình như ai đó vừa nói là Hải Du là con gái của ông Hải Phi sao...
Bảo Huy đẩy tay bạn ra, vuốt lấy áo mà nơi Trọng Khôi vừa níu lấy, giọng thật lạnh lùng đến mỉa mai:
- Đúng rồi. Hải Du đúng là con gái cưng của ông ấy.
Thấy thái độ bình thản của bạn, Trọng Khôi nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ mày biết từ trước?
Nhưng Bảo Huy đã không có thời gian trả lời, vì trên kia là giọng nói của Hải Du:
- Kính thưa quý vị! Người kiến trúc sư trẻ tuổi tài ba mà chúng ta đã tìm kiếm. Người đó không ai khác chính là...
Trọng Khôi như muốn hét lên vì sung sướng. Anh cảm thấy chưa lúc nào hạnh phúc tràn ngập như thế này. Anh thấy mình không hề mệt mỏi vì đã ngày đêm bên bản thiết kế này. Và lát nữa đây, trước mặt mọi người, anh sẽ trân trọng cầm tay nàng và trao phần vinh quang cao quý nhất này cho nàng. Hải Du ơi! Đây sẽ là một món quà tình yêu lạ nhất, mới nhất mà anh sẽ tặng nàng với một trái tim và cả tâm hồn đàng rừng rực yêu thương cho nàng. Hải Du! Anh tha thiết yêu em.
Trên kia giọng Hải Du như đang hét vào máy:
- Kính thưa quý vị, đó chính là kiến trúc sư trẻ Trương Bảo Huy.
Tiếng vỗ tay òa vỡ cả khán phòng. Trong khi đó Trọng Khôi một lần nữa bàng hoàng đến choáng váng. Anh lầm bầm như kẻ tâm thần:
- Lầm lẫn rồi! Bảo Huy... lầm...
Nhưng đối với Bảo Huy lúc này, hình như không có sự hiện diện của anh bên cạnh. Bảo Huy đứng lên trịnh trọng rạng ngời và chầm chậm bước lên đài vinh quang, bỏ lại Trọng Khôi hụt hẫng chơi vơi. Và hình như trong sự rối bời đó, anh chưa mường tượng được chuyện gì vừa xảy ra. Cho đến khi mọi người lục đục ra về, khán phòng thưa thớt người, anh mới thấy Hải Du và Bảo Huy đang vui vẻ bên nhau thật tình tứ.
Thất thểu bước tới gần, miệng anh gần như không thốt nên lời:
- Hải... Du...
Hải Du liếc về phía anh, môi mỉm miệng cười nhưng tỏ ra thờ ơ:
- Trọng Khôi! Anh cũng đến đấy à? Thế mà...
Vừa lúc đó thì có tiếng nói của ông Hải Phi:
- Kìa con gái! Con còn ở đây ư? Thế mà ba cho xe chờ con ở ngoài đấy.
Nàng mừng rõ chạy ào tới ôm cổ cha và hôn mạnh vào má ông reo lên:
- Ba ơi! Hôm nay con vui quá.
Ông cũng hôn vào trán con gái:
- Vâng, ba cũng nhận thấy điều ấy.
Hải Du kéo cha về phía Bảo Huy háo hức nói:
- Con muốn nói với ba chuyện này.
Liếc về phía Trọng Khôi rồi chỉ Bảo Huy, cô nói:
- Ba có biết người này là ai không?
Ông cười lớn.
- Con làm như ba già lắm rồi. Cậu ta chính là người vừa xuất sắc đoạt giải đây mà.
Đưa tay về phía Bảo Huy, ông tươi cười đáp:
- Chúc mừng cậu, chàng trai rẻmột
Bảo Huy thấy toàn thân lâng lâng vì sung sướng. Anh cúi đầu lễ phép:
- Vâng, cháu cám ơn bác.
Hải Du ôm tay cha nũng nịu:
- Ba! Còn chuyện này con muốn nói với ba.
- Chuyện gì thế con gái?
một lần nữa nàng lại liếc nhìn Trọng Khôi đang đứng thất thểu chơ vơ rồi nói:
- Bảo Huy chính là người bạn trai mà con vẫn thường nói với ba đó.
Ông Hải Phi bật cười một cách sung sướng.
- Bất ngờ quá! Cậu ấy là bạn trai của con đấy ư? À, phải rồi! Ba đã từng gặp cậu ấy rồi. Hải Du, buổi ra mắt của con thật ấn tượng. Ba thật hài lòng lắm.
Hải Du kín đáo liếc nhìn về phía Trọng Khôi. Lúc này gương mặt anh trở nên xám ngắt, đôi mắt thất thần ngây dại, phờ phạc. Tự nhiên Hải Du thấy tim mình hơi nhói lên một chút. Nhưng rồi nghĩ đến những gì đêm ấy Trọng Khôi đã từng làm đối với nàng, nàng thấy thỏa mãn vô cùng.
Nhưng có lẽ lúc này người vui nhất là ông Hải Phi, ông nói:
- Thật tuyệt vời! Thôi thì ba đề nghị như thế này. Chúng ta cùng tới nhà hàng, xem như đây là phần thưởng gặp mặt ba tặng cho con và Bảo Huy, con thấy thế nào?
- Đồng ý 2 tay!
Hải Du reo lên và tình tứ cặp tay Bảo Huy cùng ông Hải Phi đi ra ngoài. Không ai thèm để mắt đến Trọng Khôi dù chỉ một lời chào từ biệt.
Còn lại một mình, Trọng Khôi chơ vơ trong một khán phòng lạnh lẽo. Mãi đến bây giờ, anh cũng chưa xâu chuỗi được chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng có điều anh cảm nhận được là anh vừa bị mất, mất vật gì đó không rõ nhưng hình như lớn lắm. một nỗi mất mát khủng khiếp đã làm cho toàn thân anh tê dại, gục ngã. Đau đớn lẫ ê chề.
- Cậu không sao chứ?
một bàn tay nhẹ nhàng vừa đặt vào vai anh và giọng một phụ nữ thật nhẹ nhàng nhưng xa lạ. Anh quay lại, người phụ nữ lại tiếp:
- Có thể đi uống với tôi một ly rượu không?
Vẫn không trả lời. Trọng Khôi chỉ cúi đầu lầm lũi đi theo bà.
- Bà là ai?
Đó là câu nói đầu tiên của Trọng Khôi kể từ khi anh rời khán phòng để theo chân người đàn bà lạ. Bây giờ, ngồi đối diện với bà trong nhà hàng, giống như đứa trẻ vừa tập nói, điều anh có thể thốt lên chỉ là 3 từ ấy nghe có phần hơi khô khan và phản cảm.
Nhưng người đàn bà lạ cũng không tỏ vẻ gì phật ý. Bà nhẹ nhàng đưa ly rượu màu nâu lên uống một ngụm nhỏ rồi từ tốn.
- Tôi tên Bảo Thu.
- Bảo Thu?
một cái tên hoàn toàn không chút ấn tượng. Và bây giờ Trọng Khôi mới nhìn kỹ. Bà là một phụ nữ ngoài một0 với dáng vẻ sang trọng. Trên gương mặt, nhất là đôi mắt chất chứa nỗi u buồn, sâu lắng. Nhưng nỗi buồn và năm tháng không thể nào xóa đi nét đẹp khả ái trên gương mặt của bà. Trông bà vừa xa lạ nhưng có nét gì đó rất quen thuộc mà cố vắt cả trí óc, Trọng Khôi cũng không thể nghĩ ra được.
Trọng Khôi lên tiếng:
- Hình như tôi và bà không quen biết nhau.
Người đàn bà lại hớp một ngụm rượu:
- Vâng. Có thể nói đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau.
- Thế bà cần gì ở tôi?
- Còn cậu nghĩ về tôi như thế nào?
Trọng Khôi ôm đầu khổ sở:
- Tôi không biết, và tôi cũng không cần biết để làm gì. Bây giờ tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi chỉ muốn được yên thôi.
Bỗng anh nhìn xoáy vào bà rồi tiếp:
- Nhưng tôi cũng cần báo cho bà biết, nếu bà có ý định lợi dụng ở tôi điều gì đó thì hãy dừng lại đi, bởi vì tôi chẳng có gì khác đế bà mưu lợi.
Vẫn không biểu hiện gì khác, người đàn bà lại lẳng lặng nhắm rượu rồi nhìn Trọng Khôi:
- Hãy gọi tôi là dì Thu, vì tôi cũng cỡ tuổi mẹ cậu.
Trọng Khôi nhìn sững bà rồi nghĩ. Hay bà ta là bạn của mẹ anh? Nhưng hình như không phải, vì mẹ anh chỉ là phụ nữ quê mùa, quanh năm với vườn tược. Trong tiềm thức của mình chưa bao giờ có người phụ nữ sang trọng này. Trọng Khôi nói:
- Ba tìm tôi để làm gì?
- Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu.
Trọng Khôi lại nhìn sững bà. Đọc được suy nghì trong đôi mắt của Trọng Khôi, bà mỉm cười, một nụ cười đầu tiên kể từ khi anh gặp bà. một nụ cười quá đẹp hiện trên gương mặt người phụ nữ ngoài 50.
Bà lên tiếng:
- Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Có phải lời đề nghị của tôi phi lý không? Giữa tôi và cậu tuổi tác chênh lệch khá xa. Nhưng nếu thật sự là tri kỷ thì có phân biệt gì tuổi tác.
- Tôi đã nói là tôi không biết bà là ai, còn nữa, bà biết gì về tôi mà nhận làm tri kỷ chứ?
- Tôi biết cậu. Cậu tên là Trọng Khôi, là một kiến trúc sư trẻ đầy triển vọng đang công tác tại một công ty có tiếng tăm của thành phố. Mới hôm trước, cậu đã làm rạng danh mình và cho cả công ty bởi bản thiết kế của mình.
Trọng Khôi hơi tức giận:
- Bà điều tra tôi ư?
- Tôi chưa hề điều tra. Tôi chỉ biết cậu qua thực tế và báo đài bởi sự tài hoa của cậu.
- Thế bà còn biết gì về tôi nữa?
- Cậu có người bạn gái tên Lâm Hải Du và một người bạn thân từ thời còn nối khố tên Trương Bảo Huy.
Nhắc tới 2 tên đó, tự nhiên gương mặt của Trọng Khôi tím tái. Anh đưa ly rượu lên nốc cạn, giọng như rên rỉ đau đớn:
- Đừng nhắc đến họ nữa. Chuyện về họ, từ nay đã trở thành quá khứ rồi.
- Tôi biết. Đó cũng là lý do để tôi muốn làm bạn với cậu.
Thật sự mãi đến bây giờ, Trọng Khôi vẫn không hiểu được ý đồ của người đàn bà mang tên Bảo Thu này. Nhưng anh cũng hỏi tiếp:
- Bà còn biết gì nữa?
Giọng người đàn bà chất chứa niềm thông cảm:
- Tôi biết cậu vừa bị mất... mất người yêu, mất bạn thân và cả công trạng.
Người yêu, bạn thân? Vâng, hình như anh đã mất rồi. Còn công trạng? Anh chồm tới:
- Ý bà muốn nói...
- Anh đã bị người khác cướp công rồi. Thật ra, người thanh niên tên Bảo Huy ấy không đủ sức và không xứng đáng đứng trên bục vinh quang ấy. Phần thưởng đó phải là của cậu.
- Sao bà lại nói thế?
- Vì bản thiết kế đã bị hoán đổi. Lẽ ra người mang tên ấy phải là cậu.
một lần nữa người đàn bà lại chạm vào nỗi đau. Nhưng sao bà ấy lại biết đó là bản thiết kế của anh? Hình như chuyện gì về anh, bà cũng biết cả.
Hơi chồm về phía trước, anh nhìn xoáy vào bà.
- Thật ra bà là ai?
Người đàn bà vẫn điềm nhiên:
- Tôi đã nói rồi, hãy gọi tôi là dì Thu. Đừng thắc mắc nhiều. Tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường như bao người khác thôi.
- Nhưng sao chuyện gì bà cũng biết thế? Hãy nói cho tôi biết, tại sao bà biết bản thiết kế đó là của tôi?
- Vì tôi thường hay xem những kiến trúc do cậu thiết kế. Và những đường nét trên ấy chỉ có bàn tay tài hoa của cậu mới vẽ lên được, còn những người khác thì kém xa. Vả lại, người bạn có tên Bảo Huy của cậu thì chỉ có tài cua gái là giỏi nhất, còn kiến thức thì còn lâu mới theo kịp cậu.
Trọng Khôi khâm phục người đàn bà này. Bà thật sâu sắc và quá nhiều hiểu biết. Tự nhiên anh thấy thật thân thiện và nói như tâm sự:
- Mọi chuyện đến với tôi bất ngờ quá, đến nỗi không biết chuyện gì đã xảy ra đối với mình nữa. Mọi chuyện mới ngày hôm qua đây còn tốt đẹp quá, thế mà hôm nay đã...
Có lẽ vì quá đau đớn và xúc động, thêm phần những ly rượu mạnh đã làm anh ngà ngà say và anh đã bật khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ bị đòn oan.
Bà Bảo Thu ngồi bên lặng lẽ như đang chia sẻ nỗi đau của anh. Lát sau, anh ngước lên với đôi mắt đã đỏ hoe. Giọng anh thì thầm rên rỉ:
- Dì Thu! Bây giờ con phải làm gì đây?
Bà Bảo Thu chớp nhẹ đôi mắt, siết nhẹ tay anh như muốn chia sẻ rồi nói:
- Nếu đã gọi dì là dì và xem dì như một người bạn, thì bây giờ con chẳng làm gì cả.
- Nhưng...
- Dì hiểu. Nhưng Trọng Khôi này! Chuyện gì đến thì cũng đã đến rồi. Hãy biết tự kiềm chế nỗi đau của mình, Khôi ạ.
- Nhưng bây giờ con đau khổ lắm, dì khuyên con phải làm gì đây?
- Việc duy nhất đó là con hãy làm thật tốt công việc của mình đang làm. Con là một kiến trúc sư tài ba, phía trước còn rất nhiều cơ hội đang chờ đón con. Dì hy vọng con sẽ làm được.
Trọng Khôi uống cạn ly rượu của mình rồi rên rỉ:
- Dì Thu ơi! Tại sao Hải Du lại có thể đối xử với con như thế được? Con yêu Hải Du rất chân tình mà. Còn Bảo Huy nữa, con thất vọng quá.
- Dì đã nói rồi, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Còn Hải Du, dì cũng tin cô ấy là một cô gái tốt. Theo dì nghĩ, mọi chuyện ở đây chắc có điều gì uẩn khúc. Trọng Khôi! Hãy tin dì. Dì nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Nhưng phải hứa với dì, con phải dẹp bỏ nỗi dau để làm tốt công việc. Còn phần dì, hãy cho dì một chút thời gian, dì nhất định sẽ mang trả về cho con những thứ gì thuộc về con.
Bảo Thu, một người đàn bà xa lạ, lần đầu tiên biết mặt thế mà những lời an ủi, những câu nói rắn rỏi quả quyết của bà đã hoàn toàn thuyết phục được Trọng Khôi. Và không biết tự bao giờ, Trọng Khôi đã thấy thật quý mến và xem bà như một người thân của mình.
Giọng anh nhẹ nhàng:
- Dì Thu! Con cám ơn dì.
Bà lại cười. Nhưng bây giờ nụ cười rạng rỡ hơn, vì thế trông bà càng đẹp và quý phái hơn. Bà nói:
- Không có gì. Dì được làm bạn với con là may mắn lắm rồi. Mà này, sau này có việc gì thì cứ đến tìm dì nhé.
Bà mở ví đưa cho Trọng Khôi tấm danh thiếp rồi tiếp:
- Đây là địa chỉ và số điện thoại của dì. Con có thể gặp dì bất cứ lúc nào.
Trọng Khôi e dè:
- Liệu có tiện không?
Bà cười trấn an:
- Dì hiểu con đang nghĩ gì. Yên tâm đi. Dì sống có một mình trong một căn nhà nhỏ. Vả lại công việc của dì cũng rất thất thường. Nói chung, dì không ràng buộc về thời gian đâu.
- Nhưng hình như dì vẫn chưa cho con biết hiện dì đang làm công việc gì.
Ngần ngừ một lúc rồi bà nói:
- Bây giờ chúng ta đã là tri kỷ rồi thì chuyện của di, dần dần con sẽ biết thôi. OK?
- Vâng, thế cũng được.
Uống cạn ly rượu còn lại, bà nói với Trọng Khôi:
- Hôm nay uống bao nhiêu đó đủ rồi. Dì sẽ trả tiền. Còn bây giờ dì có chuyện phải làm. Hẹn gặp lại sau nhé!
Anh gật đầu và nhìn theo bóng bà Bảo Thu. Bà đã khuất từ lâu rồi nhưng trong anh vẫn vang lên nhiều câu hỏi. "Bà ta là ai?" Và câu hỏi ấy cứ mãi theo anh suốt con đường về.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn