Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ố mẹ bạn trai tôi sẽ đi ra ngoài vào đêm nay, và anh ấy đã mời tôi ở lại qua đêm. Ngay khi tôi vừa bước đến cánh cửa, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…”
“Phòng ngủ của bạn trai tôi”
Cho tạp chí Chik
Lilly ghét bản thân cô vì đã nói có, nhưng những gì mà một người yêu thích nghệ thuật sẽ làm là bỏ qua lời mời đến thăm nhà Liam Jenner và chiêm ngưỡng bộ sưu tập cá nhân của ông hay sao? Cái lời mời kia chẳng được đưa ra một cách tử tế gì cho lắm. Lilly trở về sau buổi đi dạo sáng Chủ Nhật vừa lúc Amy đưa cho cô cái điện thoại.
“Nếu cô muốn xem những bức vẽ của tôi, đến nhà tôi lúc hai giờ chiều” Ông nói nhanh. “Không sớm hơn. Tôi đang làm việc, và tôi sẽ không trả lời chuông cửa đâu.”
Cô chắc chắn là đã ở L.A quá lâu bởi vì cô hầu như đã quen thuộc với sự khiếm nhã của ông. Khi cô đi hết con đường chính và rẽ vào con đường phụ theo chỉ dẫn của ông, cô nhận ra cô đã trưởng thành với quá nhiều lời xu nịnh vô nghĩa và những ca tụng trống rỗng. Cô gần như đã quên rằng những con người như ông vẫn còn tồn tại, những người mà họ sẽ nói chính xác những gì họ đang nghĩ.
Cô nhìn thấy cái hộp thư màu xanh lam hỏng nát vì mưa gió, cái mà ông đã nói cho cô. Nó nằm lệch trên một cột kim loại được chôn trong cái lốp xe cũ với xi măng.
Cô cho xe chạy chậm khi đang đi qua một vũng lầy. Mặc dù vậy, chiếc xe của cô lún xâu chòng chành một cách đáng báo động. Cô quyết định ra khỏi xe và đi bộ phần còn lại của đoạn đường khi các bụi cây rậm đã biến mất và sỏi đã làm phẳng bề mặt đường mấp mô. Một lát sau, cô thở hắt ra khi căn nhà lọt vào tầm nhìn của mình.
Đó là một cấu trúc đẹp rất hiện đại với lan can bằng bê tông trắng, gờ đá, và thủy tinh. Tất cả mọi thứ về cấu trúc thiết kế đều mang dấu ấn của Liam Jenner. Khi cô bước ra khỏi xe và tiến đến hốc tường được thiết kế ở cửa trước, cô tự hỏi ông đã tìm đâu ra một kiến trúc sư đủ rộng lượng để có thể làm việc được với ông. Cô liếc nhìn đồng hồ và thấy rằng cô đã muộn chính xác là nửa giờ so với mệnh lệnh ông. Đúng như dự định của cô.
Cánh cửa mở. Cô chờ đợi việc ông la mắng cô vì không đến đúng giờ và đã bị thất vọng khi ông chỉ gật đầu, sau đó lùi lại cho cô vào.
Cô đã thật sự nín thở. Bức tường kính đối diện cửa ra vào được chia ra thành các phần không đồng đều xen giữa bởi một cầu thang hẹp bằng sắt cao tầm 10 feet (3,05 m) tính từ mặt đất. Xuyên qua tấm kính, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của hồ nước, những vách đá, và rừng cây.
"Thật là một ngôi nhà tuyệt vời."
"Cảm ơn. Cô có muốn cái gì để uống không?"
Đề nghị của ông rất thân mật, nhưng cô thậm chí còn ấn tượng hơn với việc ông muốn thỏa thuận trong cái áo vải lấm lem màu vẽ phủ ngoài cái áo sơ mi lụa đen và cái quần dài màu xám sáng. Trớ trêu thay, quần áo văn minh của ông chỉ tô đậm thêm cho nét mặt gồ ghề nơi ông.
Cô từ chối lời mời thức uống của ông. "Tuy nhiên, Tôi rất muốn một chuyến tham quan ngôi nhà.”
"Được thôi.”
Tổng thể ngôi nhà gồm hai phần không đồng đều, phần lớn hơn được thiết kế với phòng khách mở rộng, nhà bếp, thư viện, phòng ăn, với một vài phòng ngủ nhỏ được bố trí thấp hơn một chút với vài bậc thang. Lối cầu thang hẹp cô đã thấy lúc cô bước vào nhà dẫn đến một tòa tháp bằng kính nơi mà Liam đã nói với cô đó là xưởng vẽ của ông. Cô hy vọng ông sẽ để cho cô nhìn thấy nó, nhưng ông chỉ cho cô thấy phong ngủ lớn phía dưới, một không gian được thiết kế đơn giản gần như tu viện.
Các công trình nghệ thuật tuyệt vời được trưng bày ở khắp mọi nơi, và Liam đã nói về chúng với niềm đam mê và sự hiểu biết sâu sắc. Một bức tranh sơn dầu Jasper Johns rất lớn treo không xa một tác phẩm mang dáng vẻ trầm tư trong nền xanh be của Agnes Martin. Một trong những tác phẩm nghệ thuật đèn neon của Bruce Nauman đang nhấp nháy gần cái cổng vòm thư viện. Đối diện đó treo một tác phẩm của David Hockney, sau đó là một bức chân dung của Liam được vẽ bởi Chuck Close. Một bức tranh sơn dầu Helen Frankenthaler uy nghi chiếm nguyên một bức tường dài trong phòng khách, và một tác phẩm điêu khắc biểu tượng của một bộ tộc bằng đá và gỗ thống trị một hành lang. Rất nhiều tác phẩm của các họa sĩ đương đại hàng đầu thế giới được trưng bày ở ngay trong ngôi nhà này. Tất cả ngoại trừ Liam Jenner. Lilly đợi cho đến khi chuyến thăm quan kết thúc và họ trở lại giữa phòng khách trước khi cô đặt câu hỏi về điều đó. "Tại sao anh không treo các tác phẩm của chính mình?"
"Nhìn vào các tác phẩm của mình khi tôi không ở trong xưởng vẽ làm tôi cảm thấy như là nghỉ ngơi mà vẫn phải làm việc.”
"Tôi cho là thế. Nhưng chúng sẽ rất sung sướng được treo trong ngôi nhà này."
Ông nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu. Sau đó, các nét cương nghị trên khuôn mặt ông dịu lại với một nụ cười. "Cô thực sự là một fan hâm mộ của tôi đúng không?"
"Tôi e là vậy. Tôi đã hỏi mua một trong những bức tranh của anh cách đây vài tháng – Bức Composition #3. Quản lý của tôi buộc tôi phải bỏ ra 250.000 đô cho nó."
“Thật mê hoặc, đúng không?"
Ông trông rất hài lòng khi cô cười. “Anh nên xấu hổ về chính mình. Nó không đáng với bất cứ một đồng xu nào trên 200.000. Và tôi chỉ mới bắt đầu nhận ra tôi ghét việc khen ngợi anh bao nhiêu. Anh thật sự là người hống hách nhất mà tôi biết."
"Nó làm cho cuộc sống dễ dàng hơn."
"Giữ cho đám đông tránh xa?"
"Tôi đánh giá cao sự riêng tư."
"Đó là lý do tại sao anh lại xây dựng một ngôi nhà đặc biệt trong vùng hoang dã ở miền bắc Michigan thay vì ở Big Sur hoặc Cap d'Antibes.”[83]
“Cô đã hiểu tôi nhiều hơn rồi đấy.”
"Anh là một diva. Tôi tin là tôi không có nhiều sự riêng tư như anh có, nhưng nó đã không biến tôi thành một ẩn sĩ. Anh có biết rằng tôi vẫn không thể đi bất cứ đâu mà không có người nhận ra tôi không? "
"Đó là ác mộng của tôi."
"Tại sao nó lại một vấn đề lớn với anh?"
"Một quá khứ dài."
"Nói cho tôi biết đi."
"Nó là một câu chuyện vô cùng nhàm chán. Cô không muốn nghe nó đâu."
"Tin tôi đi, tôi muốn." Cô ngồi trên chiếc ghế dài để khuyến khích ông. "Tôi thích nghe những câu chuyện của người khác."
Ông nhìn chằm chằm vào cô, sau đó thở dài. "Các nhà phê bình phát hiện ra tôi ngay trước khi sinh nhật 26 của tôi. Cô có chắc chắn muốn nghe điều này không?"
"Đương nhiên.”
Ông đút tay vào túi và đi lang thang về phía cửa sổ. "Tôi đã trở thành một luồn cảm xúc mới – được điền vào tất cả các danh sách khách mời của mọi người, là chủ đề chính cho các tạp chí quốc tế. Tôi có rất nhiều người sẵn sàng ném tiền vào tôi."
"Tôi vẫn nhớ cảm giác đó như thế nào."
Sự thật thì cô hiểu những gì ông đã trải qua theo một cách nào đó mà hầu hết mọi người không thể nhận ra ở ông. Ông rời khỏi cửa sổ tiến đến ngồi xuống thoải mái đối diện cô, chiếm hữu chiếc ghế ông chọn với cùng một cách ông chiếm hữu mọi không gian ông xuất hiện. Cô cảm thấy một chút lo lắng. Craig cũng luôn áp đảo như thế.
"Nó đã đi vào đầu của tôi," ông nói, "và tôi bắt đầu tin vào tất cả những thứ hão huyền đó. Cô cũng nhớ điều đó chứ?"
"Tôi may mắn hơn. Chồng tôi luôn giữ tôi đứng trên mặt đất.” Nhưng lại hơi quá, cô nghĩ. Craig không bao giờ hiểu rằng cô luôn cần lời khen ngợi từ anh nhiều hơn những lời phê bình nghiêm khắc của anh.
"Tôi đã không may mắn như vậy. Tôi đã quên rằng nó là về công việc, không phải là về nghệ thuật. Tôi đi đến các buổi tiệc tùng thay vì ở xưởng vẽ. Tôi đã uống rất nhiều. Tôi trở nên thích côcain và quan hệ tình dục tự do (free)"
"Ngoại trừ việc tình dục không bao giờ là miễn phí (free) đúng không?"
"Không khi tôi đã kết hôn với người phụ nữ mà tôi yêu. Ah, nhưng tôi đã bào chữa cho hành vi của mình, cô biết không, bởi vì cô ấy là tình yêu đích thực của tôi và tất cả những quan hệ tình dục kia đều không có ý nghĩa gì cả. Tôi biện minh rằng bởi vì cô ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm của thai kỳ, và bác sĩ đã nói với tôi hãy để cô ấy một mình cho đến khi em bé được sinh ra."
Lilly nghe thấy anh đang khinh bỉ chính mình. Đây là một người đàn ông phán xét bản thân mình thậm chí còn gay gắt hơn ông đánh giá người khác.
"Vợ tôi tất nhiên là phát hiện ra tất cả, và đã làm điều đúng đắn bằng cách rời xa tôi. Một tuần sau, cô ấy sinh, nhưng đứa bé đã chết sau khi sinh."
"Ôi, Liam..."
Ông ngoảnh mặt khỏi sự cảm thông của cô với một nét cong khinh bỉ trên miệng của mình. "Đó là một kết thúc tốt đẹp. Cô ấy đã kết hôn với một nhà biên tập tạp chí và đã có ba đứa con khỏe mạnh. Về phần tôi... Tôi đã học được một bài học nghiêm túc về những gì là quan trọng và những gì là không."
"Và anh đã sống trong sự cô lập từ lúc đó?"
Anh mỉm cười. "Hầu như không. Tôi có rất nhiều bạn bè, Lilly. Thật sự đấy.”
"Những người mà anh đã biết cả trăm năm kia ấy à," cô đoán. “Và không có chỗ cho những người mới."
"Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều sẽ trở thành bạn bè khi chúng ta già đi, đúng không?
"Tôi cho là thế." Cô bắt đầu hỏi tại sao ông muốn mời cô đến đây, bởi vì cô chắc chắn mình là một người mới, nhưng có một câu hỏi quan trọng hơn xuất hiện trong tâm trí cô. "Tôi có bỏ lỡ điều gì không, hay là anh đã bỏ qua một cái quan trọng trong chuyến tham quan nhà?"
Ông chìm sâu hơn vào ghế và nhìn khó chịu. "Cô muốn xem xưởng vẽ của tôi."
"Tôi chắc chắn rằng anh không có thói quen cho người khác xem nó, nhưng–”
"Không ai được vào trong đó trừ tôi và một vài người mẫu đặc biệt."
"Hoàn toàn dễ hiểu," cô nói trơn tru.
"Tuy nhiên, tôi sẽ rất biết ơn nếu tôi có thể chỉ nhìn sơ qua."
Một tia nhìn tính toán xuất hiện trong đôi mắt của ông. "Biết ơn như thế nào?"
"Anh có ý gì vậy?"
"Biết ơn đủ để làm mẫu cho tôi không?"
"Anh sẽ không bỏ cuộc đúng không?"
"Đó là một phần sự quyến rũ của tôi."
Nếu họ đang ở tại B & B hoặc ở dòng suối trên đồng cỏ, cô có thể sẽ từ chối, nhưng không phải tại đây. Đó là một không gian bí ẩn, nơi ông đã tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới. "Tôi không thể tưởng tượng được tại sao anh lại muốn vẽ một phụ nữ vừa béo vừa già 45 tuổi, nhưng nếu nó là những gì cần thiết để được xem xưởng vẽ của anh thì, được thôi, tôi sẽ làm mẫu cho anh. "
"Tốt. Hãy theo tôi." Ông đứng bật dậy khỏi cái ghế và hướng đến một tổ hợp các bậc đá dẫn đến lối cầu thang hẹp. Khi đến đó, ông liếc nhìn lại cô. "Cô không béo và cô già hơn 45."
"Tôi không có!"
"Cô đã làm rất tốt với vùng da xung quanh mắt của cô, nhưng không có bác sĩ phẫu thuật nào có thể cắt đi những trải nghiệm cuộc sống ẩn chứa phía sau chúng. Cô đã gần 50.”
"Tôi 47."
Ông chăm chú nhìn cô từ lối cầu thang. “Cô đang làm tôi mất kiên nhẫn đấy."
"Cái thái độ đó có thể làm anh mất kiên nhẫn đấy," cô càu nhàu.
Khóe miệng của ông cong lên. "Cô có muốn xem xưởng vẽ của tôi hay không?"
"Ồ, tôi cho là thế." Cau mày, cô bước nhanh, sau đó đi theo anh xuyên qua một cấu trúc hẹp và thoáng. Cô liếc nhìn khó khăn xuống khu phòng khách phía dưới. "Tôi cảm thấy như thể tôi đang bị bịt mắt đi trên một tấm ván vậy."
"Cô sẽ quen với nó."
Câu nói của ông ngụ ý rằng cô sẽ quay trở lại đây, một ấn tượng mà cô ngay lập tức phải sửa chữa. "Tôi sẽ làm mẫu cho anh chỉ trong hôm nay, và đó là tất cả."
"Đừng làm tôi phát cáu." Ông đã đi đến cuối lối cầu thang hẹp, và ông đứng quay về phía cô khiến bóng của ông rọi xuống vòm đá. Cô cảm thấy một kích động nhục cảm rất nhỏ khi ông nhìn cô tiến gần đến bắp chân ông và đôi tay ông khoanh vòng trên ngực giống như một chiến binh cổ đại.
Cô đưa cho ông cái nhìn lạnh lùng diva của cô. "Hãy nhắc cho tôi tại sao tôi thậm chí còn muốn nhìn thấy nó."
"Bởi vì tôi là một thiên tài. Chỉ cần hỏi tôi là biết."
"Im đi và tránh đường cho tôi."
Ông cười vang to. Ông quay lại và dẫn cô qua vòng cong của bức tường vào xưởng vẽ của mình.
"Ôi, Liam..." Cô ấn tay lên môi mình.
Xưởng vẽ được đặt lơ lửng phía trên khu rừng trong một vũ trụ riêng của nó. Nó có hình dạng kỳ quặc với ba trong số năm phía hình vòng cung. Cuối buổi chiều ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuyên qua bức tường ở phía bắc, cái mà được xây dựng hoàn toàn bằng thủy tinh. Phía trên không, các cửa sổ ở mái có thể điều chỉnh ánh sáng theo thời gian trong ngày. Các lớp sơn đầy màu sắc văng tung tóe trên các bức tường thô, đồ nội thất, và cả sàn đá vôi đã biến xưởng vẽ thành một tác phẩm nghệ thuật hiện đại theo một cách riêng. Cô cũng có cảm giác như vậy khi cô đứng bên trong Getty.
Những bức tranh sơn dầu được hoàn thành một nửa đang được đặt trên giá vẽ trong khi những cái khác đang đặt dựa vào tường. Một số bức tranh sơn dầu lớn được treo trên cái khung đặc biệt. Tâm trí của cô hoạt động điên cuồng khi cô cố gắng để nắm bắt tất cả. Cô có thể không có nhiều kiến thức chính thống, nhưng cô đã học về nghệ thuật theo cách riêng của mình trong nhiều thập kỷ qua, và cô không phải là một người ngoại đạo. Tuy nhiên, cô thấy công việc lão luyện của ông rất khó để có thể phân loại. Tất cả những hiệu ứng đều rất rõ ràng – cái nghiến răng của Abstract Expressionists[*], làn sóng tươi mát của Pop, sự hoang vắng trơ trụi của Kiến trúc tối giản. Nhưng chỉ có Liam Jenner đã táo bạo thêm vào cảm xúc lên những cái tưởng như vô cảm.
Đôi mắt cô uống vào hình ảnh hoành tráng, chưa được hoàn thành của bức vẽ Đức Mẹ Maria và Đứa trẻ chiếm gần hết một bức tường. Trong tất cả các nghệ sĩ đương đại, chỉ Liam Jenner có thể vẽ một Đức Mẹ Maria và Đứa trẻ mà không cần sử dụng phân bò như là phương tiện của mình, hoặc thêm vào một dấu hiệu Coca-Cola nhấp nháy ở vị trí của một ngôi sao. Chỉ có Liam Jenner tự tin tuyệt đối để thể hiện tư tưởng Giải-cấu trúc[84] giễu cợt, tư tưởng mà phổ biến thế giới trong nghệ thuật đương đại với một sự tôn sùng không nao núng.
Trái tim của cô tràn đầy nước mắt mà cô không thể cho phép mình tuôn ra. Những giọt nước mắt mất mát cho cái cách cô để bản thân bị nuốt chửng bởi những kỳ vọng của Craig, giọt nước mắt mất mát cho đứa con trai cô đã cho đi dễ dàng. Nhìn vào bức tranh, cô nhận ra cô đã vô tâm như thế nào với những gì được cho là thiêng liêng nhất với mình.
Tay ông cuộn tròn xung quanh vai cô trong một cử chỉ nhẹ nhàng như làn sơn màu xanh-vàng được vẽ mềm mại lên tóc của Đức Mẹ. Sự đụng chạm của ông dường như có cả sự tự nhiên và cần thiết trong đó, và khi cô nuốt xuống những giọt nước mắt, cô đã phải chống lại mong muốn được nép vào ngực của ông.
"Lilly tội nghiệp của tôi," ông nói nhẹ nhàng. "Cô đã làm cho cuộc sống của mình thậm chí còn khó khăn hơn cả của chính tôi."
Cô không hỏi làm sao ông lại biết, nhưng khi cô đứng trước bức tranh kỳ diệu, chưa hoàn thành đó, và cảm thấy bàn tay ông an ủi trên vai cô, cô hiểu rằng tất cả những bức tranh sơn dầu đó đều khắc họa nên hình ảnh con người ông – sự oán giận mãnh liệt của ông, trí tuệ của ông, sự nghiêm túc của ông và nét dịu dàng mà ông đang cố gắng để che đậy. Không giống như cô, Liam Jenner luôn thể hiện xuất sắc trong công việc.
"Ngồi xuống đi," ông thì thầm. "Theo cách của cô.” Cô để cho ông dẫn cô đến một cái ghế gỗ đơn giản giữa căn phòng. Ông vuốt ve vai cô, sau đó bước trở lại và tìm một trong các bức vải vẽ tranh trắng gần bàn làm việc vủa ông. Nếu ông là một người khác, cô sẽ cảm thấy như mình đang bị điều khiển, nhưng sự điều khiển đó lại không xảy ra khi cô ở cùng ông. Ông chỉ đơn giản là khắc phục nó với nhu cầu sáng tạo, và vì một lý do nào đó cô không thể hiểu được, nó lại liên quan đến cô.
Cô không còn lo lắng nữa. Thay vào đó, cô chăm chú nhìn vào bức Đức Mẹ và Đứa bé và nghĩ về cuộc sống của cô, hạnh phúc trong nhiều khía cạnh nhưng lại bất hạnh ở những khía cạnh khác. Thay vì tập trung vào những mất mát của mình – con trai cô, chính bản thân cô, người chồng cô mà cô yêu thương lẫn phẫn nộ – cô nghĩ vê tất cả những sự công nhận dành cho cô. Cô đã may mắn có một trí tuệ sắc sảo và bộ óc ham học hỏi. Cô được ban tặng khuôn mặt xinh đẹp và một cơ thể tuyệt vời khi mà cô cần đến nó nhất. Vì vậy, sẽ như thế nào nếu vẻ đẹp đó đã phai mờ? Ở đây, bên cạnh một hồ nước ở phía bắc Michigan, điều đó dường như không còn quan trọng nữa.
Khi cô chăm chú nhìn vào Đức Mẹ, một cái gì đó đã xảy ra. Cô nhìn thấy cái chăn-vườn thảo mộc của mình thay vì bức tranh của Liam, và cô bắt đầu hiểu những gì đang lẫn tránh cô. Khu vườn thảo mộc là ẩn dụ cho một người phụ nữ đang sống bên trong cô – một người phụ nữ trưởng thành hơn, người mà đang muốn hàn gắn và yêu thương thay vì một người phụ nữ quyến rũ, một người phụ nữ với vẻ tinh tế thay vì vẻ đẹp loè loẹt. Cô đã không còn là người phụ nữ trước kia nữa, nhưng cô chưa thật sự hiểu được người phụ nữ mà cô đang trở thành. Bằng cách nào đó mà tấm chăn đó đã cho cô câu trả lời.
Ngón tay của cô xoắn chặt trong lòng khi một luồn năng lượng mới dâng lên trong cô. Cô cần giỏ may và các hộp vải. Cô cần đến chúng ngay bây giờ. Nếu cô có chúng – nếu cô có chúng ngay bây giờ! – cô có thể tìm thấy chìa khóa cho con đường dẫn đến giải mã cho việc cô là ai. Cô đứng bật lên khỏi ghế. "Tôi phải đi."
Ông đang hoàn toàn chăm chú vào công việc của mình, và trong một lúc ông dường như không hiểu những gì cô nói. Rồi một cái gì đó mà gần như trông giống nỗi đau được kìm nén bên trong những nét gồ ghề của ông được bộc phát ra. "Ôi, lạy Chúa, cô không thể."
"Làm ơn. Tôi phải đi – tôi sẽ trở lại ngay. Tôi chỉ cần lấy một vài thứ ở xe thôi."
Ông bước ra khỏi khung vẽ. Để lại một vệt màu trên trán khi ông lùa tay vào mái tóc mình. "Tôi sẽ lấy nó cho cô."
"Có một cái giỏ trong cốp xe của tôi, tôi cần cái hộp nằm trong đó. Tôi cần – chúng ta sẽ cùng đi."
Họ chạy băng qua lối cầu thang hẹp, cả hai như đang được đặt trên đống lửa, mong cho xong công việc này để họ có thể trở lại với việc cần thiết phải làm. Hơi thở cô đứt quãng khi cô chạy xuống các bậc thang. Cô mở túi xách để lấy chìa khóa nhưng không thể tìm thấy nó.
"Cô nghĩ thế quái nào mà lại khóa xe chứ!" ông gầm lên. "Chúng ta đang ở giữa một nơi hoang vắng!"
"Tôi sống ở L.A.!" cô hét trả lại.
"Đưa đây!" Ông giật lấy cái túi xách từ tay cô và bắt đầu lục lọi.
"Trả nó cho tôi!" Cô chộp lại nó và tìm kiếm.
"Nhanh lên!" Ông giữ khuỷu tay cô, kéo cô xuống các bậc thang về phía cửa trước. Trên đường đi, cô đã tìm thấy chìa khóa. Cô thoát khỏi ông và nhấn remote mở cốp xe.
Cô gần như khóc nhẹ nhõm khi cô nắm lấy rổ may của mình và đẩy các hộp vải cho ông. Ông hầu như không nhìn vào nó.
Họ chạy vào trong một lần nữa, vội vã lên cầu thang, chạy xuyên qua lối đi hẹp. Khi họ tới xưởng vẽ, cả hai đều rất khó khăn để lấy lại nhịp thở, nó là vì cảm xúc hơn là gắng sức. Cô đổ sụp người xuống ghế. Ông vội vã chạy tới khung vẽ. Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Và cả hai người đều mỉm cười.
Đó là một khoảnh khắc tinh tế. Một trong những khoảnh khắc thấu hiểu hoàn toàn. Ông đã không đặt câu hỏi nào cả, không một thái độ coi thường nào được thể hiện dù là nhỏ nhất, khi ông nhìn vào nó ông chỉ thấy một cái giỏ may của phụ nữ đã làm cho cô điên cuồng. Bằng cách nào đó ông hiểu cô cần phải tạo ra cái gì đó, cũng giống cái cách cô thấu hiểu ông.
Một cách toại nguyện, cô tập trung hoàn toàn vào công việc của mình.
Ngoài trời trở nên tối dần. Đèn trong xưởng vẽ được bật sáng, tất cả đều được bố trí một cách tinh xảo để không có một bóng tối nào trong xưởng. Cô lấy kéo cắt mảnh vải. Kim của cô chạy những mũi khâu rộng giữ những mãnh vải lại với nhau cho đến khi cô có thể kiểm soát được các đường may. Các mép nối được may lại với nhau. Màu sắc được pha trộn. Các mẫu vải khớp nhau hoàn hảo.
Ngón tay ông chạm sượt qua cổ cô. Cô đã không nhận ra ông đã rời khỏi khung vẽ. Một vệt đỏ tươi được bôi trên cái áo sơ mi lụa màu đen của ông, và một đốm bẩn màu cam dính trên cái quần đắt tiền ông mặc. Mái tóc quăn lấm tấm bạc của ông rối bù và dính nhiều việt màu hơn phần chân tóc.
Da của cô như bị kim châm khi ông chạm vào chiếc nút trên cùng của cái áo sa tanh cam của cô. Nhìn thẳng vào mắt cô, ông trượt bung cái nút ra. Sau đó, ông mở những chiếc nút tiếp theo.
"Được không," ông nói.
Cô đã không làm gì để ngăn ông, không khi ông một trượt một bên áo xuống. Không ngay cả khi những ngón tay mạnh mẽ dính đầy màu vẽ của ông trượt xuống cái móc gài áo ngực của cô. Thay vào đó, cô cúi đầu xuống tập trung vào các đường may của mình và để cho ông cởi nó ra.
Ngực của cô tràn ra hoàn toàn, và nặng hơn nhiều so với khi cô còn trẻ. Cô cho phép ông sắp xếp lại cái áo của mình theo ý ông muốn. Ông trượt một tay áo xuống cánh tay cô cho đến khi nó bị mắc lại ở khủy tay. Sau đó đến bên kia. Ngực cô nằm trên một chồng các mảnh vải như một gà mái mẹ đầy đặn.
Các bước chân ông vang trên nền đá vôi khi ông quay trở lại khung vẽ.
Với ngực trần, cô vẫn tiếp tục công việc may vá của mình.
Trước đó cô đã tin rằng tấm chăn của cô thể hiện sự chăm sóc hơn là sự quyến rũ, nhưng bây giờ thực tế đáng ngạc nhiên rằng việc cô cho phép ông làm điều này đã nói với cô một ý nghĩa phức tạp hơn. Cô đã nghĩ rằng phần nhục dục trong cô đã chết. Bây giờ thì sự khao khát nóng bỏng trong cơ thể cô làm cho cô hiểu đây không phải sự thật. Tấm chăn vừa mới mở cánh cửa bí mật con người mới của cô.
Không màng đến những mảnh vải ở khủy tay cô, cô lục trong cái hộp bên cạnh mình để tìm một mảnh vải nhung mềm và cũ. Nó mang một màu đỏ thẫm gợi cảm với nhiều sắc tối. Sắc tối của màu xanh thẫm húng quế. Màu sắc bí mật của cơ thể phụ nữ. Ngón tay cô run lên khi tìm thấy góc mảnh vải. Mảnh vải sượt qua ngực cô khi cô làm việc với nó, làm cho nó căng ra và khâu lại với nhau. Cô lục hộp vải một lần nữa và tìm thấy một mảnh với màu sắc thậm chí còn thẫm hơn để có thể đặt như là trung tâm bí mật.
Cô sẽ đính thêm vào các giọt pha lê nhỏ.
Một lời nguyền rủa tắc nghẹn làm cho cô ngước nhìn lên. Liam đang nhìn chằm chằm vào cô, những giọt mồ hôi sáng lấp lánh trên khuôn mặt gồ ghề của ông. Cánh tay dính đầy màu vẽ của ông đang buông lỏng ở hai bên, và một cái chổi vẽ nằm dưới chân ông, nơi ông muốn bỏ lại nó. "Tôi đã vẽ hàng trăm người khỏa thân. Đây là lần đầu tiên..." Ông lắc đầu, nhìn hoang mang. "Tôi không thể làm được điều này."
Một sự xấu hổ dâng lên trong cô. Mảnh chăn rơi xuống sàn nhà khi cô bật dậy, túm lấy áo của mình và kéo nó lên.
"Không." Ông đi về phía cô. "Không, không phải như vậy."
Ngọn lửa trong đôi mắt ông làm cô sửng sốt. Chân của ông chạm vào váy cô, và tay ông luồn vào bên trong cái áo cô vừa mới kéo lại. Kéo ngực cô lại trong tay ông, ông chôn vùi mặt mình trong nơi phồng lên đó. Cô bấu chặt vào cánh tay ông khi môi ông đóng lại trên núm vú cô.
Sự bùng nổ đam mê giữa họ chỉ dành cho những cô cậu nhóc, họ đã không còn trẻ nữa. Cô cảm thấy chiều dài cứng rắn của ông. Ông tìm thấy cái dây thắt lưng váy của cô. Sự tỉnh táo quay trở lại, và cô đẩy tay ông ra. Cô muốn ông nhìn thấy cô trần truồng nhưng chỉ một lần thôi, không phải là bây giờ.
"Lilly..." Ông thở hổn hển tên cô để phản đối.
"Tôi xin lỗi..."
Ông không còn đủ kiên nhẫn để hèn nhát thêm nữa. Ông tìm bên dưới váy cô và túm lấy quần lót của cô, sau đó ông quỳ xuống và kéo chúng ra. Ông nhấn khuôn mặt mình vào trong váy của cô, dựa vào cô... Hơi thở ấm áp của ông thấm giữa hai chân cô. Cảm giác rất tuyệt. Cô tách chúng ra, chỉ một vài inch, và để cho hơi thở của ông chạm vào trung tâm bí mật của mình.
Ông kéo cô xuống bên cạnh ông trên nền đá vôi cứng. Khum lấy khuôn mặt cô trong tay mình, ông hôn cô. Nụ hôn sâu và lão luyện của một người đàn ông biết rất rõ phụ nữ.
Họ cùng nhau ngã xuống. Váy của cô rối bù ở thắt lưng. Ông đưa bàn tay mình chạy dọc theo chân cô và đẩy chúng ra xa. Sau đó ông chôn vùi mặt mình giữa chúng.
Cô thu mắt cá chân của mình lại, để cho đầu gối cô được mở rộng ra, và mụ mị với niềm đam mê mãnh liệt của ông. Cơn cực khoái của cô tràn đến thật mạnh mẽ và dự dội làm cho cô bị bất ngờ. Khi cô hồi phục trở lại, ông đã hoàn toàn trần truồng.
Cơ thể của ông rất cường tráng và thật đẹp. Cô giang cánh tay mình ra, và ông đâm vào bên trong cô. Với ngón tay cuộn tròn vào mái tóc ông, cô nhận lấy nụ hôn sâu của ông và quấn chân cô xung quanh ông. Cột sống của cô đâm vào nền cứng bên dưới. Cô nhăn mặt khi ông đâm vào một lần nữa.
Ông dừng lại, vuốt ve nhẹ nhàng hơn, sau đó di chuyển cơ thể của họ để cho cơ thể ông chịu đựng nền đá vôi cứng. "Tốt hơn chứ?" Ông đưa tay khum lấy ngực cô khi nó đong đưa trước mặt ông.
"Tốt hơn rôi," cô trả lời, tìm kiếm một nhịp điệu làm hài lòng cả hai.
Khi họ di chuyển, những màu sắc trên các bức tranh sơn dầu dường như xoay xung quanh họ, những màu sắc đó trở nên sáng hơn, dịu dàng hơn. Cơ thể của họ đang làm việc với nhau, tràn ngập trong cảm giác nóng bỏng. Cuối cùng cả hai đều không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, và tất cả các màu sắc của vũ trụ tan vỡ trong một vụ nổ ánh sáng, một ánh sáng trắng.
Cô tìm lại bản thân một cách chậm rãi. Cô đang nằm phía trên người ông, áo và váy của cô chụm lại nhàu nát ở thắt lưng. Cô đã rơi vào bùa mê. Người đàn ông đã bỏ bùa cô thì rõ ràng như những tác phẩm của ông.
Ông rên rỉ. "Tôi đã quá già cho sàn nhà rồi."
Cô bật dậy khỏi ông, trườn ra ngượng ngùng che cơ thể cô lại. "Tôi xin lỗi. Tôi – tôi quá nặng. Đáng ra tôi đã nghiền nát ông."
"Không phải lần nữa chứ." Ông lăn về một bên, nhăn mặt, và từ từ kéo chân mình lên. Không giống như cô, ông dường như không bận tâm phải vội vàng mặc lại quần áo. Cô từ chối nhìn ông. Thay vào đó, cô đẩy cái váy nhàu nát của mình xuống, cùng lúc cô nhận thấy cái quần lót của cô nằm trên sàn nhà dưới chân của ông. Cô không thể tự mặc lại cái áo ngực của mình được, nên cô kéo mặt trước của cái áo cánh của mình lại, cho đến khi ông nắm lấy tay cô trên các nút áo.
"Nghe tôi này, Lilly Sherman. Tôi đã làm việc với hàng trăm người mẫu trong những năm qua, nhưng tôi chưa bao giờ phải dừng việc vẽ lại để quyến rũ một trong số họ."
Cô định nói rằng cô không tin ông, nhưng đây là Liam Jenner, một người đàn ông không có kiên nhẫn cho những thứ tế nhị. "Nó – nó thật điên rồ."
Biểu hiện của ông đã tăng lên dữ dội. "Cơ thể của em thật tuyệt vời. Nó đầy đặn và khiêu gợi, đó là chính xác những gì cơ thể phụ nữ cần. Em có thấy cái cách mà ánh sáng ngập tràn trên làn da em không? Trên ngực em? Chúng thật quá đẹp, Lilly. Phóng khoáng. Trần tục. Dồi dào. Tôi sẽ không bao giờ có đủ để vẽ chúng. Núm vú của em…" Ông đặt ngón tay cái của mình lên chúng, cọ sát, và đôi mắt ông bừng cháy với niềm đam mê cùng với niềm đam mê của cô khi ông vẽ. "Chúng làm cho tôi liên tưởng đến suối nguồn. Suối nguồn của dòng sữa màu mỡ và trù phú." Cô rùng mình dữ dội khi nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn của ông. "Chảy tràn mặt đất... biến thành sông... lấp lánh, con sông thịnh vượng chảy để nuôi dưỡng những lục địa khô cằn."
Ông như một con người lạ lùng quá mức. Cô không biết phải làm gì với một tầm nhìn thái quá như vậy.
"Cơ thể của em, Lilly..., em không thấy sao? Đây là cơ thể đã sinh ra loài người."
Những lời nói của ông đi ngược với tất cả mọi thứ của thế giới nơi cô đang sống. Chế độ ăn kiên. Sự sợ hãi. Một nỗi ám ảnh với thân hình phụ nữ thay vì xác thịt phụ nữ. Văn hóa nghèo nàn của lớp trẻ.
Của sự keo kiệt.
Của sự xấu xí.
Của nỗi sợ hãi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô thoáng thấy sự thật. Cô nhìn thấy một thế giới trong sâu thẩm nội tâm của người phụ nữ rằng không có gì có thể xóa nhòa được bản năng gốc – hình dạng tự nhiên của cơ thể của cô.
Tầm nhìn đó quá sức với kinh nghiệm vốn có của cô, và nó rất mông lung. "Tôi – tôi phải đi." Trái tim của cô đập vào lồng ngực. Cô cúi xuống và nắm lấy cái quần lót của mình, ném chúng vào sọt may và giật lấy mảnh chăn của cô. "Việc này... thật là vô trách nhiệm."
Ông mỉm cười. "Tôi giống như có khả năng làm em mang thai à?"
"Không. Nhưng còn có nhiều thứ khác."
"Không ai trong chúng ta lăng nhăng cả. Chúng ta đều đã trả giá đắt cho bài học tình dục là rất quan trọng.”
“Anh gọi việc đó là gì?" Cô chỉ tay về phía sàn nhà.
"Đam mê." Ông gật đầu về phía mảnh chăn đang vắt trên giỏ may của cô. "Để tôi xem thử cô đang làm cái gì vậy.”
Cô không thể tưởng tượng được việc cho phép một thiên tài như Liam Jenner xem dự án thủ công đơn giản của mình. Lắc đầu, cô chạy đến cửa, nhưng trước khi đến được đó thì một điều gì đó khiến cô dừng và quay trở lại.
Ông đứng nhìn cô. Một vệt sơn màu xanh dính ở đùi ông gần phía háng. Ông đang trần truồng và tuyệt đẹp.
“Anh nói đúng,” cô nói. “Tôi 50!”
Câu trả lời nhẹ nhàng của ông đã theo cô ra khỏi nhà và xuống đường.
"Đã quá già để trở thành một kẻ hèn nhát hả."
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)