Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Aldous Huxley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Brave New World
Dịch giả: Hiếu Tân
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ội ngũ tạp dịch của Bệnh viện để Chết Park Lane gồm có 162 Delta chia thành hai Nhóm đồng sinh Bokanovsky: 84 nữ đầu đỏ và 78 nam đầu dài đen. Vào sáu giờ, khi ngày làm việc hết, hai nhóm tập hợp ở tiền sảnh của Bệnh viện và được Phó Thủ quỹ chia phần soma.
Từ trong thang máy, người Hoang dã bước ra đi vào giữa đám. Nhưng đầu óc anh còn để đâu đâu, với cái chết, với nỗi đau khổ và niềm ân hận của anh; buồn bã, không có ý thức về những việc anh đang làm, anh lấy vai hích đẩy mở đường qua đám đông.
“Anh đẩy ai đấy? Anh nghĩ rằng anh đang đi đâu?”
Giọng cao, giọng thấp, từ nhiều cổ họng riêng rẽ chỉ có hai âm thanh phát ra: rít và gầm. Lặp lại giống nhau như lột, như thể một dãy gương, hai khuôn mặt, một trọc và bị tàn nhang hình trăng quầng màu cam, một mỏng, mặt nạ chim có mỏ, lởm chởm râu hai ngày, giận dữ quay nhìn anh. Những lời của họ và những cú thúc bằng khuỷu tay vào sườn xuyên qua màn sương vô thức của anh. Một lần nữa anh tỉnh ra trước thực tại bên ngoài, nhìn quanh, biết anh đang nhìn thấy gì, biết điều đó, với cảm giác nôn nao vì kinh sợ và ghê tởm, vì cơn mê sảng cứ luôn quay trở lại suốt ngày đêm, cơn ác mộng của tính đơn điệu bầy đàn mờ mịt. Những đồng sinh, những đồng sinh... giống như những đám giòi ô uế lúc nhúc trong bí mật về cái chết của Linda. Lại những con giòi, nhưng lớn hơn, trưởng thành đầy đủ, nay đang trườn qua nỗi đau và niềm ân hận của anh. Anh dừng lại và, với cặp mắt hoang mang lo sợ, nhìn quanh đám đông kaki, ở giữa chúng, anh đứng đó, cao hơn chúng hẳn một cái đầu.
“Bao nhiêu con người xinh đẹp ở đây!” Lời bài hát chế nhạo anh. “Loài người đẹp đẽ biết bao! Chao ôi thế giới mới tươi đẹp...”
“Phân phát soma!” – một giọng quát to – “Xếp hàng trật tự. Nhanh lên”.
Một cái cửa đã được mở ra, bàn ghế được mang vào tiền sảnh. Giọng nói vừa rồi là của một Alpha trẻ vui nhộn, người vừa đem vào một chiếc két sắt. Một tiếng rì rầm thỏa mãn bật lên từ những đồng sinh đang chờ đợi. Chúng đã quên hẳn người Hoang dã. Sự chú ý của chúng bây giờ tập trung cả vào chiếc két bằng sắt mà người trai trẻ vừa đặt trên bàn, và bây giờ đang chuẩn bị mở khóa. Chiếc nắp được nâng lên.
“Ố-ô” – một trăm sáu hai đồng thanh bật lên, như thể chúng đang xem pháo hoa.
Người trai trẻ lấy ra một nắm những tuýp thuốc nhỏ xíu. “Nào, bây giờ bước lên, từng người một. Không xô đẩy” – anh ta nói giọng hách dịch.
Người Hoang dã đứng nhìn. “Ôi thế giới mới tươi đẹp, ôi thế giới mới tươi đẹp!” Trong tâm trí anh giọng của câu hát đã thay đổi. Chúng đã mỉa mai anh qua nỗi đau khổ và ân hận của anh, chế giễu anh bằng cái giọng nhạo báng mới vô sỉ làm sao! Cười cợt độc ác, chúng cứ nhăn nhẳn dở cái lối dơ dáy, xấu xí đến nôn mửa của cơn ác mộng ấy. Rồi bỗng cất lên tiếng kèn xung trận. “Ôi thế giới mới tươi đẹp!” Miranda 1 tuyên bố cái khả năng đẹp, cái khả năng biến từ ác mộng thành một cái gì cao quý tuyệt vời. “Ôi thế giới mới tươi đẹp!” Nó là một thách thức, một mệnh lệnh.
“Không chen lấn xô đẩy” – Phó Thủ quỹ quát bằng giọng giận dữ. Hắn đóng sập nắp két sắt. “Tôi sẽ thôi phân phát nếu không cư xử cho tử tế.”
Bọn Delta thì thầm, chen hích nhau thêm chút nữa, rồi im lặng. Lời đe dọa đã có tác dụng. Mất phần soma thì thật kinh khủng.
“Thế tốt hơn” – gã trai trẻ nói và mở lại chiếc két sắt.
Linda đã từng là nô lệ, Linda đã chết; những người khác phải được sống trong tự do, và thế giới sẽ trở nên tươi đẹp. Một sự sửa chữa, một nghĩa vụ. Và bỗng nhiên người Hoang dã thấy rõ ràng anh phải làm gì; nó sáng bừng lên như một cánh cửa chớp được mở ra, một tấm rèm được kéo lên vậy.
“Nào” – Phó Thủ quỹ nói.
Một cô gái mặc đồng phục kaki bước lên.
“Dừng lại!” – người Hoang dã gọi bằng một giọng to và vang – “Dừng lại!”
Anh xô đẩy chạy lại bàn; các Delta kinh ngạc nhìn anh.
“Dừng lại!”
“Ford!” – Phó Thủ quỹ nói, thấp giọng – “Người Hoang dã đây mà”. Gã thấy hoảng sợ.
“Nghe đây, tôi yêu cầu anh” – người Hoang dã nghiêm túc kêu lên. “Hãy nghe cho kỹ...” 2 Từ trước anh chưa bao giờ nói trước công chúng, và cảm thấy rất khó khăn diễn đạt những điều anh muốn nói. “Đừng uống cái chất khủng khiếp đó nữa. Nó là chất độc, nó là chất độc.”
“Này, ngài Hoang dã” – Phó Thủ quỹ nói, mỉm cười làm lành – “Anh làm ơn để cho tôi...”
“Độc cho cả linh hồn lẫn thể xác.”
“Vâng, nhưng anh để cho tôi phát hết chỗ này chứ? Anh là một người bạn tốt”. Với vẻ thận trọng ân cần như khi người ta vuốt ve một con vật khét tiếng hung dữ, gã phát nhẹ vào cánh tay người Hoang dã. “Hãy để cho tôi...”
“Không bao giờ” – người Hoang dã kêu lên.
“Nhưng kìa, ông bạn thân mến...”
“Vứt hết đi, thứ thuốc độc kinh khủng này.”
Câu “Vứt hết đi” xuyên qua những lớp bọc u mê dày đặc thấu vào tận ý thức của lũ Delta. Một tiếng lầm bầm giận dữ bốc lên từ đám đông.
“Tôi đến để mang tự do cho các bạn” – người Hoang dã nói, hướng về phía lũ đồng sinh – “Tôi đến...”
Người Phó Thủ quỹ không nghe thêm nữa, anh ta tuồn ra khỏi tiền sảnh và đang tra tìm số trong danh bạ điện thoại.
“Không có trong phòng của hắn” – Bernard tóm tắt – “Không trong phòng tôi, không trong phòng anh. Không trong Aphroditaeum; không có ở Trung tâm hay Cao đẳng. Hắn có thể đi đâu?”
Helmholtz nhún vai. Họ từ chỗ làm trở về đinh ninh người Hoang dã đang đợi họ ở một trong những nơi thường gặp, và chẳng thấy một dấu vết nào của anh ta. Thật bực mình, vì họ đã định đi Biarritz bằng chiếc trực thăng thể thao bốn chỗ ngồi của Helmholtz. Họ sẽ trễ bữa ăn tối nếu anh ta không đến kịp.
“Chúng ta cho hắn thêm năm phút nữa” – Helmholtz nói – “Nếu hắn không xuất hiện, chúng ta sẽ...”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời anh. Anh cầm ống nghe. “Alô, tôi đây”. Rồi, sau một hồi lâu nghe, “Thảm họa 3 ”, anh rủa. “Tôi đến ngay.”
“Chuyện gì đấy?” – Bernard hỏi.
“Một người tôi quen ở Bệnh viện Park Lane” – Helmholtz nói – “người Hoang dã đang ở đấy. Hình như đã phát điên. Dù sao, cũng là khẩn cấp. Anh có đi với tôi không?”
Hai người hối hả ra hành lang lên thang máy.
“Nhưng các ngươi có thích làm nô lệ không?” – người Hoang dã đang nói khi họ vào trong Bệnh viện. Mặt anh đỏ gay, mắt anh sáng rực lên vì nhiệt huyết và phẫn nộ. “Các anh có thích làm những đứa trẻ sơ sinh không? Phải, sơ sinh. Khóc oa oa và nôn mửa” – anh nói thêm, giận điên lên vì sự ngu si như thú vật của họ, đến mức ném những lời sỉ nhục vào những người anh đến để cứu. Những lời chửi mắng đập vào lớp vỏ cứng của sự ngu muội của họ, nảy bật ra; họ nhìn anh trừng trừng với một vẻ ngây dại của nỗi oán hận ngu đần và sưng sỉa trong những cặp mắt họ. “Phải, nôn mửa!” – anh thật sự quát to. Đau khổ và ân hận, tình thương và bổn phận – lúc này bị quên hết cả, và thật sự đang bị hút vào nỗi căm hờn mãnh liệt áp đảo của những quái vật thấp kém hơn loài người này. “Các ngươi có muốn tự do và làm những con người không? Thậm chí các ngươi không hiểu tự do và loài người là cái gì à?” Nỗi tức giận làm anh ăn nói lưu loát hẳn lên, từ ngữ dễ dàng tràn ra. “Phải không?” – anh nhắc lại, nhưng không ai trả lời. “Vậy thì được rồi” – anh tiếp tục dứt khoát – “Ta sẽ dạy các ngươi, ta sẽ làm cho các ngươi thành tự do dù các ngươi muốn hay không”. Và đẩy mở một cửa sổ nhìn ra mảnh sân trong của bệnh viện, anh bắt đầu ném từng nắm những hộp soma nhỏ ra sân.
Trong một khoảnh khắc lũ mặc đồng phục kaki lặng im tê liệt trước cảnh tượng của trò đùa báng bổ này, sửng sốt và ghê sợ.
“Nó điên rồi” – Bernard thì thầm, mở to mắt nhìn trừng trừng. “Họ giết nó mất. Họ sẽ...” Một tiếng thét lớn bỗng nhiên vang dậy từ bầy đàn, một đợt sóng hung dữ tràn lên về phía người Hoang dã. “Có Ford mà cứu nó” – Bernard nói và quay mặt đi.
“Ford cứu những ai biết tự cứu mình”. Và với một tiếng cười, đúng là một tiếng cười hân hoan, Helmholtz Watson chen qua đám đông.
“Tự do! Tự do!” – người Hoang dã hét lên, một tay tiếp tục ném soma ra quãng trống, tay kia đấm vào những khuôn mặt giống nhau như lột của những kẻ tấn công. “Tự do!”, và bỗng có Helmholtz đứng ngay bên cạnh – bạn thân mến Helmholtz – cũng đấm, “Nào hãy can đảm lên!”, và từng đợt cũng ném từng nắm chất độc qua cửa sổ mở. “Đúng rồi, can đảm lên! can đảm lên!”, và không còn thuốc độc nữa. Anh giơ cái két lên và cho họ thấy bên trong rỗng không. “Các bạn được tự do!”
Hú hét, lũ Delta nhảy xổ vào với sự căm giận tăng lên gấp đôi.
Do dự bên lề cuộc vật lộn, “Bọn nó bị diệt rồi” – Bernard nói, bị một sức đẩy đột ngột thôi thúc, chạy lao lên để cứu họ; nhưng rồi nghĩ kỹ và dừng lại; rồi, hổ thẹn, lại bước tiếp; rồi lại nghĩ kỹ hơn, và đứng lại trong lòng hoang mang một ý nghĩ phân vân nhục nhã rằng họ có thể chết nếu gã không cứu họ, và rằng gã có thể bị giết nếu gã đến cứu, (Sáng danh Ford!) khi cảnh sát mắt lồi đeo rọ mõm như heo, trong những mặt nạ khí độc, chạy vào.
Bernard lao theo họ. Gã vẫy tay, ra điệu rằng gã đang làm gì đó. Gã gào lên “Cứu với!” nhiều lần, càng lúc càng to để tạo cho gã cái ảo tưởng rằng gã đang cứu. (Cứu với! Cứu! CỨU!)
Những người cảnh sát đẩy gã sang bên và lao vào công việc của họ. Ba người đeo máy phun xịt trên vai phun từng đám hơi soma vào không khí. Hai người khác bận rộn quanh Hộp Âm nhạc Tổng hợp. Mang những súng phun nước nạp đầy chất gây mê, bốn người khác chen vào đám đông và hết tia này đến tia khác quật đổ một cách bài bản những chiến binh hung dữ nhất.
“Nhanh lên! nhanh lên!” – Bernard la hét – “Họ sẽ bị giết nếu các anh không nhanh lên. Họ sẽ... Ôi!”. Tức giận vì sự lăng xăng của gã, một viên cảnh sát tương cho gã một phát súng nước. Bernard đứng một vài giây loạng choạng trên hai chân mà gã có cảm tưởng như bị rút mất hết xương, gân, thịt, và chỉ còn là những cái gậy bằng nước thịt đông, rồi cuối cùng thậm chí cũng không còn được như nước thịt đông nữa: gã đổ sụp xuống thành một đống trên sàn.
Bỗng nhiên, từ Hộp Âm nhạc Tổng hợp một giọng nói cất lên. Đây là Tiếng nói của Lý trí, Tiếng nói của Tình cảm Tốt. Những rãnh ghi âm được tua lại trong Diễn văn Chống Bạo loạn Tổng hợp số Hai. (Cường độ Trung bình). Bay thẳng ra từ sâu thẳm của một trái tim không tồn tại, “Các bạn, các bạn”, giọng nói vang lên thật thống thiết, với một vẻ trách móc dịu dàng vô hạn, thậm chí mắt các anh cảnh sát đột nhiên đẫm nước đằng sau các mặt nạ hơi độc của họ, “Thế này là nghĩa lý gì, tại sao tất cả chúng ta không đối xử tốt với nhau và cùng nhau hạnh phúc? Hạnh phúc và tốt”, giọng nói nhắc lại. “Hòa bình, hòa bình”. Nó run lên và trầm xuống thành tiếng thì thầm và tắt đi trong giây lát. “Chao ôi, sao tôi muốn bạn hạnh phúc thế này”, nó bắt đầu, với khao khát thiết tha. “Bởi vậy tôi cũng muốn bạn thật tốt, Nào, nào, làm ơn hãy tỏ ra thật tốt và…”
Hai phút sau, Tiếng nói và soma đã phát huy tác dụng. Bọn Delta ôm hôn nhau trong nước mắt, nửa tá đồng sinh một lượt trong cái ôm hiểu biết. Thậm chí Helmholtz và người Hoang dã gần phát khóc. Một đợt cung cấp những hộp thuốc viên mới được đem ra từ phòng Tài vụ, một đợt phân phát mới mau mắn được thực hiện, và trong âm thanh đầy thương cảm trìu mến của Tiếng nói, những lời từ biệt bằng giọng nam trung, những đồng sinh giải tán thổn thức như thể tan nát cõi lòng. “Tạm biệt, bạn thân yêu nhất, Ford phù hộ cho bạn. Tạm biệt, bạn thân yêu nhất, Ford phù hộ cho bạn. Tạm biệt, bạn thân yêu…”
Khi Delta cuối cùng đã đi khỏi, cảnh sát tắt nguồn điện. Giọng nói thiên thần tắt ngóm.
“Anh có im lặng mà đi không? Hay phải đợi chúng tôi bơm thuộc mê?” – viên Trung sĩ hỏi, anh ta giơ súng nước ra một cách dọa dẫm.
“Ồ, được, chúng tôi sẽ im lặng đi” – người Hoang dã trả lời, tay vỗ nhẹ hết cái môi bị cắt toạc, đến cái cổ bị cào xước và bàn tay trái bị đánh dập.
Tay vẫn giữ khăn mùi xoa trên cái mũi đang chảy máu, Helmholtz gật đầu khẳng định.
Tỉnh dậy, và đôi chân đã đi lại được, Bernard chọn đúng thời điểm này lẩn ra cửa một cách kín đáo nhất.
“Này, anh kia” – viên Trung sĩ gọi, và một cảnh sát đeo mặt nạ lợn vội vã băng ngang phòng và đặt bàn tay lên vai gã. Bernard quay lại với vẻ vô tội công phẫn. Trốn ư? Gã chưa hình dung ra chuyện thế này. “Dù anh muốn quái quỷ gì ở tôi”, gã nói với Trung sĩ, “Tôi thật sự không…”
“Anh là bạn của bọn tù phải không?”
“Ờ...” – Bernard nói, ngập ngừng. Không, thật sự gã không thể phủ nhận điều đó. “Tại sao tôi không thể?”
“Vậy thì đi” – viên Trung sĩ nói, và dẫn đường ra cửa, nơi xe cảnh sát đã đợi sẵn.
--------------------------------
1 Xem chú thích trang 183. (ND)
2 William Shakespeare, Julius Caesar: “Lend me your ears”. (ND)
3 Nguyên văn: “Ford in Flivver”: Ford Flivver là loại máy bay một chỗ ngồi do Henry Ford chế tạo. Sau một tai nạn thảm khốc khi bay thử, loại này bị ngừng sản xuất. (ND)
Thế Giới Mới Tươi Đẹp Thế Giới Mới Tươi Đẹp - Aldous Huxley Thế Giới Mới Tươi Đẹp