Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
au ngày Hội đua thuyền hai ngày, Lorna nhận được thư của bà Agnes, báo tin về chiến thắng oai hùng của Jens.
"Cậu ta băng lên trước mọi thuyền khác như cơn gió lốc, làm tất cả mọi người há hốc miệng kinh hoàng. Nhìn con thuyền của Jens chạy băng băng, các thuyền khác tưởng như thuyền họ nhích lên trong bùn trong khi thuyền của Jens lướt trên thủy ngân.
Thuyền của Jens đến đích chặng trong khi các thuyền khác mới ì ạch đi được nửa quãng đường tới đó. Thuyền Jens quay lại chặng về thì còn mỗi một mình. Lúc thuyền Jens băng qua đích, tiếng reo hò vang lên đến mức người bên kia hồ chắc cũng phải nghe thấy.
Trong lúc con thuyền về thứ hai đến đích thì cậu Jens của cháu đã buộc xong con thuyền vào bến, đang ngồi trong nhà ăn của Câu lạc bộ ăn bữa tối với ông Tim Iversen cùng toàn đội thủy thủ của cậu ta, xung quanh họ đám phóng viên báo chí vây chặt phỏng vấn và lấy tin..."
"Vậy là chàng đã đạt được mục đích" Lorna thầm nghĩ, lúc nàng ngồi trong phòng của tu viện, lá thư nắm trong tay. Nàng buồn rười rượi nhìn qua làn nước mắt ra những ngọn đồi xanh mướt xa xa, hình dung ra sông hồ mênh mông và những cánh buồm trắng băng băng.
Ôi, giá có đôi cánh để mình băng đến đó, để mình nhìn thấy con thuyền của chàng đánh bại tất cả các con thuyền khác, để thấy con thuyền thon nhỏ và bẹt phân biệt hẳn với mọi thuyền khác!
Lorna quay mắt nhìn lá thư.
"Cha cháu, do vị trí Chủ tịch Câu lạc bộ đáng ra phải trao cúp cho Jens, nhưng không hiểu sao bệnh đau dạ dầy của ông bỗng tái phát và cha cháu đành ủy nhiệm ông phó chủ tịch làm thay."
Vậy là lòng tự ái của cha nàng đã bị tổn thương. Không hiểu sao lúc này Lorna ít quan tâm đến bệnh tật của cha hơn là chiến thắng oai hùng của Jens.
Giá nàng được có mặt ở đó, Lorna đã có công là người đầu tiên tạo con đường cho Jens và chính nhờ nàng mà chàng được giao vẽ thiết kế cũng như thi công con thuyền Lorna D. Nàng đã ngồi xem chàng làm việc, nghe tâm sự mơ ước của chàng, đã yêu chàng. Lẽ ra nàng phải có mặt ở đó lúc chàng đạt được ước mơ và dành được vinh quang.
Nhưng Lorna bị giam trong cái tu viện xám xịt này cùng với đứa con trong bụng.
Bên ngoài mùa hạ đang xanh rờn trên các ngọn đồi, trong các khu rừng. Lorna lơ đãng sờ bụng của nàng. Đứa con... con của Jens. Mấy tháng gần đây nó đạp mạnh và nàng thấy rõ sự tồn tại có thực của nó. Nó hích đầu gối và cùi tay vào thành bụng nàng. Nhiều lúc đột nhiên Lorna bật cười vô cớ. Nàng luôn sờ tay lên bụng, mong đến ngày được bế nó trên tay và hôn nó.
Lorna không biết chắc chắn mà chỉ mơ hồ phỏng đoán, chưa chắc nàng đã được hôn nó cũng như hôn cha nó nữa.
Bác Agnes đã gọi chàng là "cậu Jens của cháu". Chàng không còn là của nàng mặc dù nàng rất khao khát được như thế. Lúc này bỗng nhiên Lorna ao ước Jens không kém gì nàng ao ước chàng trong thời gian đầu tiên hai người ân ái. Từ mấy tháng nay Lorna giữ mối tình đó trong lòng như giữ một tảng đá màu xám. Nhất là từ hôm Jens giận dữ bỏ đi, tảng đá ấy càng nặng thêm rất nhiều.
Đem con cho người khác ư? Không, không thể để như thế được. Jens nói đúng nếu nàng cho đi đứa con, kết quả của tình yêu, thì đấy là một việc khiến chàng căm hờn nàng đến hết đời. Đúng vậy, Lorna nghĩ, đấy là hành động không thể tha thứ. Ôi, làm sao bây giờ? Làm thế nào để giữ được con và lấy được Jens, người nàng vô cùng yêu quý. Nhưng như thế có nghĩa là nàng sẽ phải từ bỏ gia đình, từ bỏ cha mẹ, từ bỏ mọi thân thích, bạn bè.... Việc ấy quá khó.
Nhưng nhiều lúc Lorna vẫn mơ hồ ân hận. Lẽ ra hôm đó nàng nên bỏ tu viện đi theo Jens. Nàng nhớ lại giọng van vỉ nài xin của chàng. Và cuối cùng là cơn giận dữ khủng khiếp lúc nàng thoái thác không đi theo chàng.
Ba ngày sau, Lorna trở dạ. Đang ngủ, chợt một cơn đau làm nàng choàng thức giấc. Lát sau cơn đau bụng dịu đi và nàng đờ đẫn nhìn lên vầng trăng đang chiếu sáng ngoài cửa sổ, giữa trời đêm. Cơn đau đã dịu. Lorna đứng dậy ra cửa sổ, tì tay lên bậu cửa. Nàng chờ một cơn đau thứ hai kéo đến. Khoảng một tiếng sau, cơn thứ hai kéo đến thật. Vậy là đúng rồi. Cơn đau thứ hai dịu xuống. Lorna vội chạy ra ngoài nhờ xơ ngủ phòng bên cạnh báo cho xơ Marlene biết.
Liền sau đó xơ Marlene chạy vào:
- Con đau đẻ phải không?
- Vâng, hình như thế, thưa xơ.
- Con thức giấc từ bao lâu rồi?
- Khoảng một tiếng.
- Vậy thì bắt đầu thôi. Con đừng lo. Ta đi trình với mẹ Nhất. Khi nào cha Guttmann đến dự buổi cầu kinh năm rưỡi, ta sẽ trình cha và cha sẽ báo ông bác sĩ đến. Mẹ con cũng đề nghị khi nào con trở dạ thì đánh điện cho bà biết.
- Thưa xơ, con muốn xin xơ một việc.
- Việc gì, Lorna?
- Mẹ con có nói với ai ở đây về chuyện đem đứa con của con đi đâu không, thưa xơ?
- Có đấy, phu nhân Barnett có nói với mẹ Nhất.
- Nhưng con không muốn đem con đi đâu hết. Con đã quyết định giữ nó để nuôi lấy.
Lúc đến đây xơ Marlene có đem theo nhọn đèn bão. Dưới ánh sáng ngọn đèn ấy, xơ bước đến trìu mến sờ má Lorna, như ban phước.
- Chúa đã có cách an bài của Người và không phải bao giờ Chúa cũng dành cho các con của Người sự dễ dàng. Ta hiểu hoàn cảnh khó khăn của con lúc này. Và ta cũng nghĩ rằng không nên bứt đứa con ra khỏi mẹ nó. Ta tin rằng Chúa tán thành và ban phước cho con, khi thấy con quyết định điều đó.
Xơ Marlene đã ra, Lorna ngồi lại trong phòng một mình chờ đợi. Trời bên ngoài rạng sáng. Những cơn đau vẫn tiếp tục và khoảng cách lâu dần. Đến ba giờ chiều thì bụng Lorna đau dữ dội. Bác sĩ Enner đến, khám cho nàng xong, nói vẫn còn phải đợi thêm một quãng thời gian nữa.
- Là bao lâu thưa bác sĩ, - Lorna hỏi, miệng méo xệch vì lại một cơn đau nữa kéo đến.
- Đẻ con so bao giờ cũng đau nhiều và đau lâu hơn con dạ.
Cơn đau mỗi lúc một dữ dội và gần nhau hơn. Hai tiếng đồng hồ sau Lorna nằm kiệt sức trên giường, mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đầm. Nàng tin đã sắp đến lúc. Nàng thoáng nghĩ đến Jens, lúc này chàng ở đâu và có biết nàng sắp sinh đứa con của chàng không?
Xơ Marlene vẫn ngồi bên cạnh nàng thì thầm:
- Con nằm nghỉ đi Lorna.
Khi thấy nàng đau quá mặt nhăn nhó, xơ dịu dàng bảo:
- Con hãy nghĩ đến những kỷ niệm nào thật vui đi. Nghĩ đến phong cảnh nơi nào con yêu nhất.
Lorna nghĩ đến mặt hồ White Bear, những con sóng xanh biếc và những cánh buồm trắng bay lượn. Nghĩ đến hình ảnh Jens đứng trước mũi con thuyền, làn tóc vàng bay theo gió. Lúc cơn đau lui, Lorna mở mắt, thấy bà Levinia đang cúi xuống nhìn con gái.
- Mẹ đấy ạ?
- Mẹ đây, Lorna.
Lorna mỉm cười yếu đuối.
- Sao mẹ đến được nhanh thế?
- Con đừng nghĩ ngợi gì hết. Nghỉ đi.
- Hình như con sốt.
- Không sao. Các xơ sẽ trông nom con. Bác sĩ bảo chưa đến lúc đâu. Con nghĩ đi. Mẹ ra ngoài ngồi chờ.
Lúc mẹ nàng đi rồi, Lorna quay sang xơ Marlene nói khẽ:
- Không ngờ mẹ con đến nhanh thế.
Bác sĩ buộc một vòng dây da vào chân giường, lồng bàn chân nàng vào đó, báo cho nàng biết đã sắp đến lúc.
Lorna nhìn thấy các bà xơ đã xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay và lấy ghim băng cài mũ mấn che kín hai tai, chắc để khỏi nghe thấy tiếng nàng la hét. Mười lăm phút sau, toàn thân Lorna căng lên, bụng dưới nàng đau dữ dội. Nàng phải nghển đầu khỏi gối và căng các cơ bắp. Nàng gào lên để quên đi phần nào cơn đau đang như xé thân thể nàng:
- Jens, Jens, Jeeeeeeeenss!
Nàng oặt người, nhưng may hai bàn chân đã được buộc vào chân giường. Cơn đau đến tột đỉnh và bỗng nhiên nàng thấy cơn đau dịu xuống và nàng nghe thấy một tiếng phụ nữ reo lên:
- Nó đây rồi! Con trai!
Lorna cảm thấy thứ gì đó nặng và ướt đè lên bụng. Bốn góc trần khẽ chao đảo và nước mắt trào ra ướt hai vành tai nàng. Hai bàn tay nàng đưa xuống dưới và người nào đó đỡ gáy nàng trong lúc nàng nhìn thấy đứa trẻ đỏ hỏn, co quắp chân tay.
- Ôi, nhìn kìa... thằng bé xinh quá...
- Đúng là một phép lạ của Chúa! - Xơ Marlene dịu dàng nói khẽ vào tai Lorna trước lúc nàng ngã đầu lên gối - Bây giờ con nghỉ đi. Con xứng đáng được nghỉ ngơi.
Lát sau, khi đã cắt dây rốn và lấy nhau thai ra, Lorna nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con nàng. Xơ Marlene đặt vào tay nàng, đứa trẻ quấn kín trong tã chỉ để hở khuôn mặt nhỏ xíu.
- Ôi, xơ...
Nước mắt Lorna lại trào ra lúc nàng nhìn thấy đứa trẻ nhăn nhúm vừa mới lọt lòng mẹ.
- Ôi, con tôi, con bé bỏng yêu quý của mẹ. Tôi chưa kịp nghĩ tên gì đặt cho nó đây.
Lorna hôn nhẹ trên trán đứa con bé xíu và thấy nó cựa quậy bên trong tấm tả quấn chặt.
- Mẹ đặt tên con là gì bây giờ? - Nàng ngẩng đầu lên nhìn xơ Marlene và thì thầm, cằm nàng run run - Ôi, xơ... lẽ ra cha nó phải có mặt ở đây.
Xơ Marlene chỉ mỉm cười, vén lên lọn tóc rủ trên lông mày nàng.
- Xơ biết không con muốn lấy anh ấy nhưng cha mẹ con không chịu gả.
Lorna cảm thấy hình như đuôi mắt của xơ Marlene sáng lên một chút, nhưng xơ vẫn điềm tĩnh. Thái độ bình thản trước mọi thứ trên thế gian vẫn không thay đổi.
- Nhưng con sẽ lấy anh ấy, - Lorna thì thầm - Con sẽ làm theo trái tim con và con sẽ sống với Jens. Anh ấy sẽ sống với hai mẹ con con.
- Mẹ con muốn xem mặt đứa bé không?
- Ta không biết. Nhưng bà Barnett muốn gặp con - Xơ Marlene đỡ đứa trẻ trên tay Lorna - Con đành để ta bế nó vì ta còn phải tắm cho nó. Mà con cũng phải rửa ráy đấy.
Lorna rửa ráy xong, mặc vào người bộ áo quần trắng và vừa nằm xuống giường thì bà Barnett vào. Đứa con mới sinh của nàng đã được xơ Marlene bế đi tắm, trong phòng lại vắng lặng như mọi khi. Tuy bà Levinia nhẹ nhàng khép cửa, nhưng cũng không vướng gì vì Lorna vẫn thức đợi bà.
- Mẹ đã nhìn thấy cháu chưa? - Nàng hỏi.
Levinia quay lại ngạc nhiên thấy con gái vẫn tỉnh táo.
- Con thấy trong người ra sao, Lorna thân yêu của mẹ?
- Mẹ đã nhìn thấy cháu chưa?
- Chưa.
- Sao lại thế? Mẹ là bà của nó kia mà?
- Không bao giờ. Không phải theo cái nghĩa con hiểu đâu.
- Sao vậy? Nó là máu của máu mẹ, thịt của thịt mẹ, nó là giọt máu của con, con không chịu đem nó cho ai đâu.
- Lorna, cha mẹ đã bàn chuyện này kỹ lắm rồi.
- Không. Không được. Cha mẹ muốn gì thì cũng phải xem con muốn thế nào đã chứ. Lạy Chúa! Jens đã đến đây. Anh ấy đến đây để gặp con...
- Mẹ không muốn nhắc đến nó.
- Con sẽ lấy anh ấy, mẹ ạ.
- Con không thấy à? Cha mẹ đã nuôi con khôn lớn, vậy mà nó dám đến, đe dọa, sinh sự với cha mẹ. Vậy mà bây giờ con còn nghĩ đến chuyện lấy nó sao?
- Con sẽ lấy anh ấy! - Lorna cương quyết nói.
Mặt bà Levinia đỏ lên vì uất giận. Bà sắp quát lên, nhưng bà ghìm được. Bà bình thản nói:
- Cha mẹ sẽ xem thêm về việc này, - Bà nói và bước ra, bỏ mặc con gái nằm lại một mình.
o O o
Đứng trước cửa phòng giấy của bà Nhất, bà Levinia dừng lại một chút, tạo vẻ mặt cần thiết. Bà hít và thở hai lần dài, lấy hai tay xoa lại khuôn mặt rồi sửa tấm mạng rủ trên vành mũ. Lúc gõ cửa rồi bước vào, tim bà đập rất mạnh, nhưng bà giấu được sự xúc động ấy.
- Chào bà Nhất, - bà Levinia bình thản nói, lúc đi vào phía trong.
- Chào phu nhân Barnett. Rất hân hạnh được gặp lại phu nhân. Mời bà ngồi.
Bà Nhất đã gần tám mươi tuổi, béo phì hai cằm và có một cái mũi kiểu Đức rất to. Bà đeo kính gọng rất mảnh, như dính chặt vào tóc mai. Bàn tay mũm mĩm của bà nắm chặt chiếc bút máy.
- Xin bà cứ ngồi, - bà Levinia nói, ngồi xuống ghế bọc da trước mặt bà Nhất.
Bà Levinia mở ví, lấy ra tấm ngân phiếu mười ngàn đô la, để chi cho tu viện Saint Cecilia. Bà đặt tấm ngân phiếu lên bàn, trước mặt bà Nhất.
- Kính thưa bà, hai vợ chồng tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ chu đáo của bà và các xơ ở đây cho con gái chúng tôi trong mấy tháng qua. Xin bà nhận cho món quà nhỏ này để tỏ lòng biết ơn của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng cảm ơn bà đã tạo điều kiện để con gái tôi được sống thanh thản và chữa lành vết thương lòng sau chuyện bất hạnh kia.
Mẹ Nhất nhìn tấm ngân phiếu rồi dùng ngón tay múp míp nâng lên đọc hàng chữ trên đó.
- Cầu Chúa ban phước lành cho hai ông bà. Ông bà quá hào hiệp.
- Cầu Chúa ban phước cả cho bà, thưa bà Nhất kính mến. Chúng tôi cũng xin báo cho bà biết chúng tôi đã may mắn tìm được một gia đình chịu nhận đứa bé để nuôi nấng.
Bà Nhất ngạc nhiên và nhìn khách.
- Sao lại thế? Chúng tôi cũng có nhiều gia đình sẵn sàng nhận nuôi đứa trẻ.
- Vâng, tôi biết. Nhưng thưa bà Nhất kính mến, chúng tôi đã thu xếp xong chuyện này và xin phép bà hôm nay cho tôi đem đứa trẻ đi.
- Ngay hôm nay? Sao bà vội thế?
- Càng sớm càng tốt, bà tán thành chứ ạ, thưa bà Nhất kính mến? Chúng tôi muốn đưa đứa trẻ đi trước khi mẹ nó gắn bó với nó. Tôi có đem theo chị vú, hiện đang chờ tôi ở khách sạn ngoài thành phố Milwaukee, cho nên bà yên tâm về đứa trẻ.
- Thưa bà Barnett, xin bà tha lỗi, nhưng xơ Marlene có cho tôi biết con gái bà chưa quyết định có đồng ý để người khác nuôi con cô ấy không?
Bà Levinia nhìn thẳng vào mắt bà Nhất, vẻ nghiêm khắc:
- Một đứa con gái vào tuổi nó, trong tình trạng như nó không thể quyết định điều gì quan trọng được. Bà tán thành với tôi chứ ạ, thưa bà Nhất kính mến? - Bà Levinia liếc nhìn tấm ngân phiếu để nhắc bà Nhất nhớ đến "hành vi hào hiệp" kia - Tôi biết số tiền chúng tôi cúng tu viện là để xây một trại trẻ vô thừa nhận. Chúng tôi hoàn toàn không muốn con của con gái tôi bị đưa vào đó.
Bà Nhất đứng lên:
- Bà để tôi lên xem các xơ có chuẩn bị chu đáo cho đứa trẻ để đưa nó đi chưa!
Bà nói và bước ra ngoài.
- Thưa mẹ Nhất, xin mẹ đừng làm thế!
Xơ Marlene trợn cặp mắt đỏ ngầu nhìn thượng cấp.
- Xơ Marlene, con phải tuân theo bề trên của con.
- Nhưng Lorna bảo cô ấy muốn tự nuôi con và sẽ cưới bố của đứa trẻ. Chính là người đàn ông trẻ tuổi hôm trước đã đến đây thăm cô ấy.
- Ta đã quyết định rồi. Bà ngoại nó sẽ đem nó đi.
- Nếu vậy thì không phải con làm việc ấy. Mẹ sai xơ khác.
- Con dám trái lệnh của ta sao, xơ Marlene?
- Con rất tiếc, thưa Mẹ Bề trên, nhưng con thấy đó là tội lỗi lớn nhất trước Chúa!
- Câm.
Xơ Marlene vội vã ngậm miệng và căm giận nhìn bề trên.
- Trao đứa trẻ đây cho ta!
Xơ Marlene cúi gằm xuống, đáp:
- Kính thưa bề trên, con không thể làm theo lệnh của mẹ!
- Vậy hả? Xơ ra ngoài kia! Ta sẽ nói chuyện với xơ sau!
o O o
Một mình trong phòng riêng, nơi chỉ có chiếc giường một và cây thánh giá treo trên bức tường trắng toát, xơ Marlene vô cùng đau khổ. Năm mười bảy tuổi xơ cũng sinh một đứa con ngoài giã thú. Đứa con cũng bị cướp đi giống như đứa con của Lorna bây giờ và bản thân xơ bị cha mẹ đưa vào tu viện, sống cho đến ngày hôm nay, hoàn toàn tách biệt cuộc sống bên ngoài.
Hoàn cảnh của Lorna gợi lên trong lòng xơ những vết thương lòng chưa lành dù từ đó đã mấy chục năm trôi qua.
Xơ nằm úp mặt xuống sàn, dang hai tay như đức Chúa lúc bị hành hình trên cây thánh giá. Xơ nước mắt đầm đìa, lầm rầm cầu Chúa tha tội. Đúng lúc đó một tiếng thét rung chuyển tòa tu viện. Xơ Marlene nhận ra tiếng thét của Lorna.
- Khô...ô...ô...nggg!
Rồi tiếng chân chạy rầm rầm, tiếng khóc nức nở. Lorna chạy vào các phòng tìm con.
- Con tôi đâu? Con tôi đâu? Các người đem con tôi đi đâu?
Rồi tiếng đập cửa, tiếng gào thét, tiếng chân chạy rầm rầm.
Tiếng bà Nhất quát:
- Giữ nó lại!
Nhưng hình như không có xơ nào chịu giữ, bởi xơ Marlene nghe thấy tiếng chân Lorna chạy đến gần phòng bà. Cửa phòng bật mở, Lorna đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đìa, áo quần xốc xếch, đi chân đất chạy vào, đứng lại trước xơ Marlene quát:
- Con tôi đâu? Các người là một bọn khốn kiếp! Tu hành gì các người! Đồ độc ác!
Nàng đá vào hông xơ Marlene rồi quỳ xuống, nắm chặt cả hai tay đấm liên hồi lên lưng xơ.
- Quân khốn kiếp! Quân đạo đức giả! Trả con lại cho tôi!
Xơ vội ngồi dậy túm hai tay cô gái:
- Dừng lại!
Lorna vẫn cố giằng tay ra miệng hét:
- Các người sẽ bị hành hình dưới địa ngục! Quân độc ác! Trả con tôi đây!
- Lorna cô dừng lại kẻo đau cô bây giờ!
- Các người để mẹ tôi đem con tôi đi! Các người là những kẻ độc! Các người có tội lớn!
- Cô dừng lại đi, Lorna! Nghe tôi!
Xơ Marlene đã ôm chặt cô gái tội nghiệp. Hai người cùng quỳ trên sàn nhà.
Lorna vẫn nức nở:
- Tại sao các người làm vậy? Tại sao?
- Cô hãy về phòng nghỉ ngơi, kẻo huyết chảy ra kìa!
- Tôi không cần biết. Tôi không cần sống làm gì nữa!
- Đừng nói thế Lorna thân yêu! Cô phải sống và cô sẽ sống. Thôi, bây giờ cô để ta đưa về phòng.
Xơ Marlene cố nâng Lorna dậy nhưng nàng đã mềm nhũn, mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ nhìn xơ Marlene, miệng thì thào:
- Hãy nói với Jens... - Giọng nàng rất yếu - Nói với anh ấy...
Đầu nàng mềm oặt và gục lên cánh tay xơ Marlene.
- Xơ Denova, xơ Mary Margaret! Có ai ngoài ấy vào đây ngay, giúp tôi một tay! - Xơ Marlene hốt hoảng gọi to.
Một phút sau mới có hai xơ hé cửa ngó vào:
- Cô gái này bất tỉnh! Hai xơ giúp tôi khiêng cô ta về phòng.
- Lúc nãy cô ấy đẩy ngã Mẹ Nhất ngoài hành lang - Xơ Denova thì thầm thương xót.
- Tôi đã bảo cô ấy bị ngất mà! Cùng tôi đưa cô ta về phòng ngay!
Hai xơ mới đến ngập ngừng một chút rồi bước vào làm theo lệnh xơ bề trên Marlene.
Lorna tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời sáng chói chang. Đột nhiên nàng thấy đau ở chỗ kín và nàng sực nhớ: "Mình đã sinh con và con mình đã bị họ cướp đi!"
Nước mắt nàng giàn giụa. Nàng nhắm mắt quay mặt vào tường, đầu nhức như búa bổ.
Lorna cảm thấy ai đụng vào giường nàng. Nàng quay mặt ra mở mắt. Xơ Marlene đang chống tay lên thành giường, cúi xuống nhìn nàng. Trên mặt bà hai vết xưng tím to bằng quả dâu.
- Lorna thân mến! Con đã tỉnh rồi! May quá!
- Con thiếp đi trong bao lâu, thưa xơ?
- Tối hôm qua. Đến bây giờ là gần trọn một ngày một đêm.
Lorna thấy cộm dưới háng và lúc cựa chân nàng thấy rất đau.
- Đau quá! Con làm sao vậy, thưa xơ?
- Lúc sinh con, con bị rách, lẽ ra con phải nằm nghỉ nhưng con lại vùng dậy nên vết rách toác rộng. Hôm qua ta đã lo con ra huyết nhiều có thể nguy hiểm đến tính mệnh. Nhưng may, thế này là yên tâm rồi. Con phải nằm yên để vết thương chóng lành.
Lorna kéo tấm chăn lên che ngực:
- Xơ Marlene! Hôm qua con đá và đấm xơ. Con xin lỗi xơ.
Xơ mỉm cười trìu mến:
- Ta tha lỗi cho con rồi.
Lorna nhắm mắt. Con nàng đã bị đem đi. Jens không có ở đây. Thân thể nàng đau đớn. Lorna không còn thấy cuộc sống có ý nghĩa gì nữa.
Xơ Marlene vẫn nhẫn nại ngồi bên cạnh Lorna, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì nàng cần.
Đột nhiên Lorna òa khóc. Nàng thấy bàn tay xơ Marlene đặt lên bàn tay nàng.
Nắm chặt.
Nắm chặt.
Và nắm chặt thêm nữa.
Lorna nắm bàn lấy bàn tay đó, nghẹn ngào:
- Con sẽ làm gì bây giờ, thưa xơ? - Và nàng rống lên tuyệt vọng: Con sẽ làm gì bây giơ.....ờ?
- Con phải sống vì con sẽ đạt được hạnh phúc, Lorna thân yêu của ta - Xơ Marlene dịu dàng nói.
o O o
Mười một ngày sau đó Lorna rời tu viện Saint Cecilia, mặc vào người một trong ba bộ váy bà Levinia để lại cho con gái. Bà Nhất của tu viện trao nàng chiếc phong bì đựng vé tầu hỏa và một ít tiền để nàng thuê xe ngựa về thành phố Milwaukee và ăn uống dọc đường.
Trong phong bì có cả lá thư của bà Levinia gửi cho con.
Lorna con,
Steffen sẽ đợi con ở ga Saint Paul để chở con về phố Summit hoặc đến biệt thự Rose Point, nơi nào con muốn trong hai nơi đó. Cả gia đình ta hiện đang ở Rose Point cũng như mọi mùa hè khác.
Yêu con.
Mẹ
Trên đường trở về, Lorna trong tâm trạng sầu não. Nàng không quan tâm gì đến xung quanh và hai bên đường. Sức khỏe nàng đã trở lại khiến chuyến đi không làm nàng đau đớn gì. Thỉnh thoảng, chỉ khi tầu dừng lại đột ngột nàng mới thấy hơi đau một chút.
Lorna gần như chỉ ngồi nguyên một chỗ trên khắp chặng đường tầu hỏa. Tiền để ăn đường nàng không đụng đến, bởi đến giờ ăn nàng không buồn đứng dậy sang toa ăn. Lúc tầu đến ga Saint Paul, nhân viên hỏa xa phải đến nhắc nàng là đã đến nơi.
Steffen đợi nàng ở cửa ga, ngả mũ chào nàng theo đúng phép.
- Cô đã về thưa cô chủ.
- Cám ơn anh, Steffen, - Nàng hững hờ đáp rồi đứng ngây ra như thể nàng không biết làm gì bây giờ.
- Cô học hành bình thường chứ? Chặng đường Chicago về đây có vất vả lắm không, thưa cô chủ?
Lorna thoạt đầu ngơ ngác, phải lát sau mới hiểu cha mẹ nàng đã nói dối mọi người là nàng đi học đại học ở Chicago.
- Không. Không hoàn toàn không mệt gì.
Lúc Steffen đỡ nàng lên xe và xách va li cho nàng, anh ta hỏi:
- Cô chủ đi đâu bây giờ?
Lorna nghĩ một lát rồi đáp hờ hững:
- Tôi không biết.
Steffen đang ngồi trên ghế xà ích, ngoái đầu lại sau nhìn nàng ngạc nhiên:
- Cả nhà ta hiện ở ngoài vùng hồ White Bear. Cô chủ muốn tôi chở cô chủ đến đó không?
- Có lẻ thế... à, không!... - Nàng thấy nước mắt lại trào ra. Ôi, tôi chẳng biết.
- Tôi nghĩ nên đưa cô ra vùng hồ, đến biệt thự Rose Point. Các em cô chủ và cả hai bà bác cô chủ cũng đang ở ngoài đó.
Lát sau Lorna như giật mình đáp:
- Hai bà bác... ừ, phải rồi, bác chở tôi ra vùng hồ.
Lorna đến nhà vào buổi chiều muộn, lúc mọi người đang chơi bóng chày. Daphne chơi ngoài sân với một số bạn bè của cô bé. Bà Levinia ngồi tiếp chuyện với bà Whiting bên chiếc bàn có che dù. Bà Henrietta ngồi vẽ lên quạt, còn bác Agnes thêu, chốc chốc nhìn lên.
Theron chơi với bạn cuối vườn.
Mọi thứ y hệt mọi khi.
Không có gì thay đổi.
Bà Henrietta phát hiện ra cháu đầu tiên, bà giơ quạt lên vẩy:
- Lorna! Chào cháu! - Rồi bà quay ra báo cho mọi người. - Kìa, Lorna đã về!
Mọi người chạy ra đón nàng. Cả những người đang chơi bóng cũng quẳng chầy chạy ra. Bà Levinia hôn má con. Bác Henrietta cũng hôn vào trán cháu gái. Bà Whiting đứng đằng sau mỉm cười với nàng. Bác Agnes ôm cháu gái lâu nhất.
Daphne reo lên:
- Chị Lorna! Chị được đi tận Chicago! Chị mua cái áo mới kia ở đấy phải không?
Lorna nhìn xuống tấm áo liền váy nàng mặc áo vào người nhưng không để ý đến nó chút nào.
- Ừ.
Nàng không có cả hào hứng nói với em là nàng mua bộ váy áo này ra sao nữa.
- Ôi, Lorna! Chị sướng thế?
Cậu bé Theron nói:
- Ôi, Lạy Chúa! Em tưởng chị không về nhà nữa.
Cậu đã lớn lên phải đến năm phân kể từ lúc nàng rời khỏi nhà. Bạn bè của các em nàng đều niềm nở chào đón Lorna.
Bà Levinia nói:
- Có chanh ướp lạnh đấy, con uống đi.
Lorna hỏi:
- Jenny đâu?
Daphne đáp:
- Chị ấy đi bơi thuyền với anh Taylor.
Ra là cũng có chuyện mới!
Nàng từ chối mọi lời mời, cũng không ra chơi bóng chầy với Daphne, không ra vườn sau nhà với Theron, không uống nước chanh ướp lạnh với bà Levinia, không ngồi lại với hai bác. Lorna lấy cớ đi đường xa mệt, xin được vào nhà nghỉ ngơi đôi chút.
Nàng vào nhà và mở cửa sổ ra cho thoáng, trên bàn có bó hoa tươi mới hái kèm theo một mảnh giấy xanh nhạt viết mấy chữ:
"Mừng cháu trở về, cháu yêu quý. Cả nhà rất nhớ cháu."
Lorna đặt mảnh giấy xuống, bỏ mũ đặt lên thành cửa sổ. Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn ra hồ, tự hỏi lúc này Jens đang ở đâu, làm cách nào gặp chàng để nói chàng biết con họ ra sao?. Bên dưới tiếng các cô gái cười đùa vọng lên và nàng nghĩ, các em còn trẻ, lúc này sống vô tư lự, mọi thứ xung quanh đều đẹp, nhưng chẳng bao lâu nữa, lớn lên như chị, các em sẽ thấy thực tế nghiệt ngã của cuộc đời.
Ông Gideon về nhà bằng chuyến tầu sáu giờ nhưng cũng không đến gặp con gái. Jenny bơi thuyền về, chạy thẳng lên phòng Lorna, ôm chị khoe, cô và Taylor đã yêu nhau và hỏi xem Lorna có phản đối gì không?
Bà Levinia đến đập cửa phòng nàng báo tin:
- Ăn tối vào tám giờ đấy con ạ.
Lorna phải vất vả lắm mới giữ được vẻ mặt bình thản nhất là khi gặp cha. Ông nhạt nhẻo hôn má con gái và hỏi thăm chuyện học hành của nàng để bà Henrietta đứng gần đấy khỏi nghi ngờ.
Buổi tối khi mọi người đã tản về các phòng, Lorna thoáng thấy cha và mẹ trong phòng khách nhỏ. Nàng lặng lẽ bước vào, đứng lại bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị nói. Mẹ nàng ngồi bên cạnh cửa ra hiên, nhìn ra hồ. Cha nàng ngồi đọc báo, tờ báo che mặt ông.
Lorna bắt đầu câu chuyện bằng câu nói:
- Nếu cha mẹ không muốn cho các em con nghe thấy thì xin cha mẹ đóng cửa lại.
Gideon và Levinia giật bắn người như thể họ vừa bị trúng tên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi ông Gideon đứng lên đóng cửa ra hiên và ngồi xuống cạnh vợ. Lorna ngạc nhiên, có vẻ cha mẹ nàng đều biết trước sẽ có cuộc nói chuyện hôm nay. Nàng sực nhớ mọi khi, vào những buổi tối nóng bức thế này, hai cha mẹ nàng thường ngồi ngoài sân trời.
- Con nghĩ nên nói chuyện với cha mẹ điều con nghĩ về chuyện cha mẹ đã đánh cắp con của con.
Levinia nói.
- Cha mẹ không đánh cắp con của con. Cha mẹ chỉ thu xếp đem nó cho người ta làm con nuôi thôi.
- Ai? Cha mẹ đem cho ai? Cha mẹ đem nó đi không hề báo cho con biết.
- Lorna, con phải hiểu. Báo cho con biết để làm gì? Bởi cha mẹ không thể để con đem đứa trẻ về đây, đúng thế không?
Lorna nói giọng điềm tĩnh:
- Con muốn nói với cha mẹ rằng, sau chuyện đó, con hoàn toàn không còn tình cảm gì với cha mẹ nữa. Hiện con còn sống ở đây vì con chưa có chổ nào để đi. Nhưng con sẽ lấy bất cứ người đàn ông nào cha mẹ muốn, chỉ cốt để mau thoát khỏi cái nhà này. Con hy vọng cha mẹ đều rất vui vẻ về hậu quả của việc cha mẹ đã làm.
Điềm tĩnh giống như xơ Marlene, Lorna bước ra khỏi phòng.
Nhưng Lorna biến thành khác hẳn khi bác Agnes lẻn vào phòng nàng lúc mười một giờ đêm. Hai bác cháu ôm ghì nhau và cố ghìm lại niềm xúc động đang làm trái tim của cả hai đập dồn dập.
- Con trai, bác ạ, - Lorna thì thầm - Cha mẹ cháu đã đánh cắp nó đi không cho cháu biết. Chính cháu cũng chưa nhìn rõ mặt nó, bởi khi nó tắm xong là cháu đã không được gặp nó nữa rồi. Thậm chí cháu cũng chưa biết tóc nó mầu gì.
- Ôi, Lorna! Cháu tội nghiệp của bác!
Trong lúc Lorna gục đầu lên ngực bà bác khóc thổn thức, bà hỏi:
- Jens đã biết chưa?
- Chưa ạ, thưa bác. Bác có gặp anh ấy không ạ?
- Không, nhưng bác hỏi ông Tim Iversen được biết xưởng cậu ta đang phát đạt. Từ ngày con thuyền Manitou do cậu ấy đóng đoạt giải trong hội đua thuyền buồm, ai cũng muốn đặt cậu ấy đóng cho. À, cháu có biết xưởng đóng tầu của Harken ở đâu không?
- Có, thưa bác. Cháu đã dành bao nhiêu tuần lể để cố hình dung xem xưởng của anh ấy nằm ở chổ nào.
Hôm sau Lorna mặc bộ váy và áo sọc xanh nàng đã mặc hôm đầu tiên hai người gặp gở ở nhà ông Tim Iversen. Nàng trang điểm cẩn thận, đứng soi gương một lúc, thấy nét mặt mình không còn vui tươi hồn nhiên như ngày xưa. Nàng lấy chiếc thuyền buồm nhỏ, không cần xin phép bởi nàng biết ông Gideon không còn dám bảo ấy là môn thể thao không phụ nữ nữa, sau khi nàng đã học được của Mitchell cách thức điều khiển thuyền buồm.
Vả lại giá như Lorna có điều khiển tồi và con thuyền bị đắm và nàng chết đuối cũng không sao vì lúc này nàng nghĩ chết đuối còn hơn bị Jens căm thù.
Lorna không khó khăn gì tìm được xưởng đóng tầu của Jens Harken. Ngay khi vào đến vũng Bắc nàng đã nhìn thấy xưởng. Càng đến gần Lorna càng thấy xưởng rất lớn, một mái nhà rất to và những máy móc bên trong.
Lorna đã định giữ thái độ điềm tĩnh giống như xơ Marlene, nhưng khi thấy con thuyền Manitou của Tim Iversen buộc bên cầu tầu và thấy nhà xưởng với cửa sổ phòng trên gác mở, cổng bên ngoài to lớn, đồ sộ trong ánh nắng buổi trưa hè, Lorna lại thấy không ghìm được niềm xúc động. Kèm theo đó là nổi khao khát được sống tại đây với Jens, trong cái xưởng đã bao lâu là niềm mơ ước của hai người. Nàng hình dung con nàng lon ton giữa những tấm ván và máy móc kia, Jens dắt tay con trai và một ngày kia cũng tại đây, chàng sẽ dạy cho con nghề đóng tầu.
Lorna buộc thuyền, đi dọc theo cầu tầu, bên cạnh con thuyền Manitou. Nàng ngắm con thuyền và xúc động thấy nó rất giống con thuyền Lorna D. Lên đến bờ nàng ngẩng đầu nhìn và giật mình nhìn thấy trên sợi giây phơi một số quần áo trẻ con.
- Lạy Chúa, vậy là anh ấy đã kiếm được cô khác rồi!
Lorna sững lại như trời trồng! Nàng chằm chằm nhìn vào những quần áo trẻ con đó, lát sau bình tĩnh trở lại nàng nhận định: Jens đã cưới một phụ nữ góa chồng.
Lorna cố lấy hết nghị lực bước tiếp, hướng về phía có tiếng đánh giấy ráp và tiếng búa gỏ. Đến cổng xưởng, nàng đứng lại. Nhà mái cao, rộng như nhà thờ. Bên trong gỗ chất ngỗn ngang, thoang thoảng đưa ra mùi gỗ bạch đàn thơm phức.
Ba người đang làm việc trong đó, ánh sáng rọi vào qua những ô cửa sổ rộng. Nàng nhận thấy có Jens, Ben Jonson và một người lạ. Họ đang đóng một con thuyền mới. Người lạ nhìn thấy Lorna trước, bèn ngừng tay đánh giấy ráp.
Ông ta đứng lên, chào:
- Chào!
- Chào! - Nàng đáp.
Jens và Ben Jonson cùng ngừng tay, đứng dậy.
- Cô hỏi việc gì đấy, thưa cô? - Người lạ hỏi.
Lorna đang đưa mắt tìm Jens. Ben cất tiếng:
- Chào cô Barnett.
Jens không nói gì. Chàng nhìn nàng vài giây đồng hồ rồi quay đi, cúi xuống đánh giấy ráp tiếp. Trên gác bay xuống mùi thức ăn đang nấu và tiếng trẻ con bi bô.
Người lạ hỏi:
- Cô là Lorna? - Anh ta bước đến gần nàng, chìa tay - Tôi là Dawin, anh của Jens.
- Ôi, anh Dawin, - Nàng thở phào nhẹ nhỏm - Tôi chưa biết anh đến đây. Rất sung sướng được gặp anh.
- Chắc cô đến tìm Jens?
Jens vẫn đánh giấy ráp làm như không biết.
- Vâng, vâng... Tôi định.
Dawin đưa mắt hết nhìn Jens lại nhìn Lorna.
- Hình như Cara đã nấu xong, tôi xin nghỉ tay lên ăn trước. Thế nào Ben, cậu cũng lên ăn với tôi chứ?
Ben đặt búa xuống, xoa tay:
- Tất nhiên rồi.
Dawin nói với Lorna:
- Tôi có được nghe kể nhiều về cô Lorna. Tôi đoán vợ tôi, Cara rất muốn được gặp cô trước khi cô rời khỏi xưởng chúng tôi. Nếu cô có thời giờ, mời cô lên kia uống tách trà với vợ tôi.
Lorna nhoẻn miệng cười rất tươi với Dawin, nhưng trong lòng nàng rất bối rối.
- Anh rất tốt, thưa anh Dawin - Nàng nói và nghĩ, nếu không xẩy ra chuyện rắc rối thì đây là anh chồng nàng.
- Ta lên thôi Ben - Dawin nói và cả hai người bước lên gác.
Còn lại Lorna và Jens. Nàng đứng chờ Jens có chịu nhận ra nàng hay không? Chàng vẫn tiếp tục đánh giấy ráp, quay lưng về phía nàng. Cảnh tượng đó làm cổ họng Lorna nghẹn lại. Nàng bước đến và dừng lại cách Jens chừng năm bước chân.
- Chào Jens, - Nàng nói giọng hơi trách.
Không thấy gì.
Nách áo lao động của Jens ướt đẩm. Dây đeo quần của chàng dính đầy mùn cưa.
- Anh không chào em ư?
Không thấy gì.
Lorna đứng như cô nữ sinh đọc bài đọc thuộc lòng, hai chân thẳng, hai tay chắp, trong lòng đau đớn thấy Jens không quay lại và nói năng với nàng.
- Xưởng lớn quá. Vậy là anh đã có được thứ anh vẫn mơ ước. Cả chuyện anh Dawin đến làm việc với anh. Rồi Ben nữa. Em tin rằng anh rất vui.
- Vâng, tôi rất vui, - Jens nói giọng chua chát.
Lorna nuốt để thông cổng họng, cô bắt chuyện thêm lần nữa:
- Em nghe tin anh đoạt giải nhất trong Hội đua thuyền.
Jens đứng thẳng người, quay mặt lại, lấy tờ giấy ráp phủi mạt cưa dính trên đùi.
- Tôi đang bận Lorna. Cô cần gì không?
- Ôi, Jens... - Nàng nói khẽ, giọng gần như khóc. - Anh đừng... - Mắt nàng đã ướt - Bởi em không nghĩ rằng em lại có thể... Ôi, Lạy Chúa... mấy tuần lể vừa qua thật khủng khiếp.
Nàng nhắm mắt định để nước mắt không trào ra thêm. Rồi nàng mở mắt nói rất khẽ:
- Em đã sinh con rồi. Con trai, anh ạ.
Lorna thấy Jens ngừng tay lắng nghe. Nàng nói tiếp:
- Em chỉ nhìn thấy con một lần, thì người ta đã đem nó đi mất. Cha mẹ em đem nó đi không hề hỏi em và họ đem nó cho người ta.
Trên gác có tiếng trẻ bi bô và tiếng chuyển ghế.
Jens nói:
- Tôi không tin. Chính cô đem cho nó đi.
- Không phải, Jens! Không phải! - Mặt Lorna đau đớn. - Mẹ em đến đấy và lúc mẹ em về, bà đem con mình đi. Các bà xơ ở đó chỉ biết đứa trẻ không còn ở đó, bị đem đi đâu thì họ không biết.
- Cô tưởng tôi tin cô à? Không đâu, tôi không tin!
Jens giận đến nổi mặt chàng méo xệch và chàng dướn người lên như định đánh Lorna.
- Tôi biết chứ. Hôm tôi đến thăm cô ở đấy tôi thấy cô đã thay đổi cách suy nghĩ. Cô bị nhồi nhét những cách nhìn độc ác của mẹ cô. Chính cô nói, nếu đem con cô về nhà thì sẽ nhơ nhuốc cho cả gia đình cô mà cô thì không nỡ làm gia đình cô mang tiếng! Bây giờ cô đem cho con đi để không ai biết cô có con! Không ai biết cô chửa hoang!
Jens uất hận dằn giọng nói tiếp:
- Cô nghe tôi nói đây! Cái ngày bất hạnh nhất trong cuộc đời tôi là cái ngày tôi gặp cô. Tôi oán hận cái ngày đó. Nó chỉ đem lại cho tôi toàn đau khổ, không một chút sung sướng nào. Cái ngày đó tôi đã bị con gái ông chủ mê hoặc. Cô đã gạ chuyện tôi, quanh quẩn bên chổ tôi làm việc, đòi tôi hôn. Lẻn vào phòng ngủ tôi, khiến tôi mê mệt. Nhưng bây giờ tôi tỉnh rồi. Tôi hết mê rồi. Xin mời cô đi đi! Cô hãy để tôi yên!
Lorna choáng váng. Nàng loạng choạng và ngã vào một đống gỗ. Nàng lồm cồm đứng dậy, xoa chổ đau, nghẹn ngào nhìn Jens. Chàng đã quay lưng, cúi xuống, tiếp tục đánh giấy ráp và lần này cử chỉ của chàng đầy uất hận.
Không biết làm thế nào khác, nước mắt đã tuôn chảy ròng ròng trên mặt, Lorna chỉ nói một câu cuối cùng rồi chạy ra ngoài:
- Anh lầm rồi!
Lorna đi khỏi, Jens ngừng tay, đứng thẳng lên. Chàng lắng nghe tiếng chân nàng chạy lên cầu tầu, nhìn theo dáng bé nhỏ của nàng xa dần. Chàng ngồi phịch xuống tấm ván, ôm đầu, khóc nức nở.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim