We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
Ít lâu sau lúc nửa đêm, Saít đi qua sa mạc dưới một mảnh trăng phát ánh sáng từ phía tây không trung. Đi đến khoảng vài trăm mét cách cái gò của quán cà phê, anh huýt sáo ba lần và đợi. Nhất định mình phải giáng một đòn nếu không mình hóa điên mất. Anh hy vọng rằng Tácgiăng đã thu được tin tức. Lão chủ quán đến ngay không chậm trễ như bóng tối nhô ra. Hai người ôm hôn nhau và Saít hỏi ngay:
- Có tin gì chưa anh?
Lão Tácgiăng thở phì phì vì thân thể to béo của lão, đáp:
- Một tên trong bọn họ đã tới đây.
Saít nóng ruột:
- Tên nào vậy?
- Thầy Bagiađa. Hắn đang ở trong quán cà phê để thương lượng một món hàng.
- Việc chờ đợi không đến nỗi vô ích. Anh có biết nó sẽ đi đường nào không?
- Nó sẽ trở về theo con đường đồi.
- Cám ơn, ông chủ!
Nương theo ánh trăng, Saít đi nhanh về hướng đông, về phía một bụi cây rậm bên bờ suối, rồi anh đi theo phía nam cho đến phía mép đường đi sâu vào sa mạc, nơi gặp gỡ con đường từ trên đồi xuống. Trong khi có ngọn gió khô và giải nồng thổi đến thì có tiếng động từ một bụi cây xa trong sa mạc. Tuy nắm chắc khẩu súng ngắn, Saít suy tính cách chụp lấy đối thủ bất ngờ rồi làm thế nào để buộc nó phải nói ra trước khi chết. Bằng một giọng thoảng nhẹ mà cây cối đang rì rào cũng không nghe thấy được, anh thì thầm:
- Trước nhất là Alixơ rồi Raúp, trong một đêm thôi rồi sau đó thì mặc cho mọi việc diễn ra.
Anh thu mình lại chuẩn bị cho một cuộc đợi chờ lâu, nhưng không bao lâu đã hiện ra một bóng người đàn ông từ trên gò xuống đi rảo bước về phía bụi cây. Khi bóng người chỉ còn cách một mét thì Saít nhảy ra chĩa súng quát:
- Dừng lại!
Bóng đen sững lại như bị điện giật và mở to mắt nhìn trừng vào Saít, không nói lời nào. Anh nói:
- Bagiađa, tôi biết rõ anh từ đâu đến, công việc anh làm và có bao nhiêu tiền trong lưng.
Hơi thở của tên kia to gấp gáp hơn, giống như tiếng rít lên của loài rắn và tay nó run rẩy một lúc, nói lắp bắp:
- Đấy…là tiền cho các cháu nhỏ.
Saít giáng cho nó một cái tát làm nó thấy trời đêm tối đen hơn nhiều và quát khẽ:
- Anh không nhận ra tôi à, đồ chó?
Bagiađa giật mình:
- Không lẽ nào!… Tôi có nhận ra tiếng nói nhưng không tin vào tai mình… Saít Maran.
- Đừng có cử động, một cử chỉ nhỏ anh sẽ chết.
- Anh định giết tôi, tại sao thế? Chúng ta có phải là kẻ thù đâu.
Saít giơ tay giật lấy túi tiền đầy treo trên cổ hắn và trả lời:
- Hãy mở đầu như vậy đã!
Bagiađa hốt hoảng:
- Đó là tiền của tôi, tôi không phải kẻ thù của anh…
- Câm mồm đi, tôi chưa lấy hết những cái tôi muốn…
- Chỗ bè bạn với nhau, anh không thể làm thế!
Anh rung rung khẩu súng trong tay:
- Nếu anh muốn khỏi chết mà về thì hãy nói cho tôi biết Alixơ trốn ở đâu.
Bagiađa dứt khoát khẳng định:
- Tôi không rõ và chẳng có ai biết cả.
Anh lại cho hắn một cái tát nữa, mạnh hơn cái trước và giận dữ:
- Tôi sẽ giết anh nếu anh không nói nó ở đâu. Anh sẽ nhận lại tiền nếu tôi biết chắc chắn rằng anh đã nói đúng sự thật.
Bagiađa nhắc lại đau đớn:
- Tôi không biết, tôi xin thề rằng tôi không biết.
- Mày nói dối.
- Tôi sẵn sàng ruồng bỏ vợ tôi nếu tôi dối anh.
- Dù sao thì nó cũng chẳng biến thành mây khói được.
Người kia van xin, Saít tin hắn:
- Tôi cũng không biết, mọi người cũng vậy. Thằng cha đã bỏ ngôi nhà ngay khi anh tới thăm vì sợ anh trả thù. Nó đã đi đến khu Rốt en Pharat.
- Địa chỉ và số nhà ở đâu?
- Anh hãy nghe tôi, Saít. Sau cái chết của Chaban, Alixơ đã cùng vợ đi ngay không nói với ai là đi đâu. Nó sợ chết khiếp và vợ nó cũng thế. Và chắc có ai biết về hắn?
- Anh hãy coi chừng đó, Bagiađa.
- Nếu tôi nói dối anh thì tôi phải bỏ vợ ba lần!
Saít lại cho hắn cái tát thứ ba. Nó rên rỉ và kêu lên giọng the thé:
- Sao anh lại đánh tôi, Saít? Xin Chúa hãy giáng sấm sét vào thằng cha đó ở nơi nó trốn. Nó có phải là em tôi hay bố tôi đâu, và vì sao tôi lại phải hi sinh đời tôi cho nó?
Cuối cùng thì Saít bị buộc phải tin hắn và thất vọng về việc tìm ra địch thủ của mình. Nếu anh không ám ảnh về chuyện giết nhầm người thì anh đã có thể kiên nhẫn chờ đến khi có thời cơ, nhưng viên đạn lạc đã phá tan hy vọng thiết tha nhất. Bagiađa thở dài:
- Anh thật bất công đối với tôi.
Saít không nói câu nào, thằng cha đó lại nói:
- Tiền của tôi thì sao?
Hắn đưa tay lên má bị đau rát và tiếp:
- Tôi chưa bao giờ làm gì sai với anh và anh không có quyền chiếm đoạt tiền của tôi. Anh phải tôn trọng tình bạn của chúng ta.
Saít phản ứng khinh bỉ:
- Anh là một tên trong nhóm của chúng.
- Tôi là bạn nó và cùng hợp tác với nó. Điều đó không có nghĩa tôi là kẻ thù của anh, tôi chẳng dính dáng gì đến chuyện nó phản bội anh.
Cuộc đấu thế là chấm dứt, chỉ còn việc rút lui thôi. Saít thú nhận mình cần tiền. Bagiađa nhanh nhẹn nói luôn:
- Anh cứ lấy đủ mà dùng.
Nhưng Saít chỉ lấy có mười bảng. Bagiađa đi thoát, bàng hoàng vì không suy suyển tí gì. Saít lại trở về với không gian mênh mông, dưới ánh trăng sáng và cây cối rì rào to hơn. Hình như Alixơ đã trốn khỏi nanh vuốt của sự trả thù. Nó đã thoát nạn lần nữa và sự phản bội của nó tăng thêm hàng ngũ những tên phản bội không bị trừng trị. Còn mày, Raúp, hy vọng duy nhất hãy còn nếu đời ta không uổng phí.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó