Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
gón tay của cô nắm lấy lòng bàn tay hắn. Hắn rõ ràng mới là bị tổn thương nhiều nhất.
Cô ngẩng đầu, đem lòng bàn tay của hắn đặt đến trái tim chính mình, nhìn Dương Tử Minh, ánh mắt chân thành, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, nói ra lời nói khiến Dương Tử Minh động lòng.
“Chúc mừng anh, trở thành người có được Nguyệt Lượng xinh đẹp.”
“Đinh” một tiếng, trong thế giới của hắn phảng phất chỉ còn lại trái tim chính mình đang nhảy lên kịch liệt.
Hắn hoảng hốt, theo bản năng hỏi: “ Tại sao em lại biết bản thân em là Nguyệt Lượng.”
Cô nhìn hắn bộ dáng ngơ ngẩn, ghé đến đến bên tai hắn, cười nói:
“Lần trước anh nói, lần sau chính mình nhất định sẽ theo sát em – Nguyệt Lượng.”
Nói xong cũng không xem Dương Tử Minh phản ứng, từ trong lồng ngực hắn tránh khỏi ra, chịu đựng cơ thể bủn rủn không khoẻ, chạy tiến phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Dương Tử Minh ngay sau đó phản ứng lại, giang hai tay nằm thẳng ở trên giường, cười nhẹ ra tiếng, nâng lên ngón tay, nhẹ gõ vài cái chính mình giữa mày.
Đầu lưỡi ở trong miệng vê chuyển, dư vị trong lời nói Nguyệt Lượng vang vọng trong đầu hắn.
Thật ra cô đã sớm biết.
Thật ra chính mình sớm đã có được toàn bộ Nguyệt Lượng.
Nghĩ đến chính mình ngày hôm qua tới phía trước nhà tìm cô, hắn kia gần như tuyệt vọng, thấp thỏm bất an tâm.
Lúc ấy hắn giả tưởng rất nhiều loại khả năng, để cho hắn sợ hãi chính là, nếu cô biết chuyện này về sau không cần hắn, làm sao bây giờ?
Lúc ấy hắn tự mình trấn an, nói cho chính mình không có quan hệ, hắn có thể chủ động tìm cô, giải thích với cô, cầu xin cô, nói cho cô biết, chỉ cần cô không rời đi, bản thân mình cái gì cũng đều nguyện ý cho cô.
Hắn ở trước cửa nhà cô đợi thật lâu, chờ đến hai chân sớm đã chết lặng, trong tay vẫn luôn nắm di động chờ đến tin tức của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm hắn giống bị người khác hung hăng nắm chặt, xé rách đau đớn, hắn cong hạ thân, che lại chính mình, cả người đều đang run rẩy.
Rốt cuộc cửa thang máy mở, bên hiên nhà truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, hắn đi sau cô, tham lam nhìn bóng dáng cô, ý định sẽ chạy ra đem cô ôm chặt, chất vấn cô vì vấn đề gì mà cả một ngày không liên hệ hắn.
Nhưng vì cái gì mà bước chân của hắn vẫn đứng im?
Thật ra là hắn đang sợ hãi.
Hắn nghĩ rằng nếu hắn không hỏi, làm bộ không biết, thì có phải hay không Nguyệt Lượng vẫn sẽ ở bên hắn.
Hắn đứng âm u ở trong một góc tối, Nguyệt Lượng đứng dưới ánh sáng của đèn.
Hắn vươn tay vẽ lại bộ dáng Nguyệt Lượng, rõ ràng rất gần nhưng lại không chạm được đến cô.
Tay hắn rũ xuống, giữ cánh cửa khép lại, xoay người rời đi.
Bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra, mang qua một trận gió, hắn ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Nguyệt Lượng, thật thơm a, ánh đèn chiếu sáng trên cơ thể Nguyệt Lượng, cô giống như một nàng tiên hạ phàm, đem tất cả u ám trong thang lầu chiếu sáng lên, cô vươn tay chạm vào hắn, môi đỏ khẽ mở:
“Anh đã bị em bắt.”
Hắn vội nắm lấy tay cô.
Hắn đã bị Nguyệt Lượng bắt được.
Một ngày tốt đẹp đã qua đi, ngay sau đó nghênh đón cuồng phong cùng mưa to bão táp đã đến.
Cố Mãn Nguyệt quỳ gối trên sàn nhà, rũ đầu, bả vai run rẩy, phát ra tiếng khóc nức nở.
“Khóc khóc khóc, ngẩng đầu lên!”
Mẹ Cố ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo, trong tay còn cầm một cái thước gỗ dài, không ngừng trách móc.
“Con không… Huhuhu.” Cố Mãn Nguyệt giơ tay che mắt, tư thế rất là ủy khuất.
Ba Cố đau lòng nhìn con gái mình chịu đựng sự ủy khuất, không thể chịu đựng nổi, vội vàng kéo cô từ sàn nhà lạnh lẽo lên.
Cố Mãn Nguyệt nắm lấy cơ hội, ôm lấy ba ba, vùi đầu tiếp tục khóc thút thít, còn không quên trộm nhìn, đánh giá độ tức giận của mẹ Cố hiện tại đang đến gần.
“Thước gỗ còn chưa đánh tới cô, còn khóc cái gì? Ngồi lại đây.”
Bà Cố vỗ vỗ vị trí bên mình, đây là cho cô một cơ hội.
Cố Mãn Nguyệt cũng không tính toán tiếp tục sẽ diễn, cô biết mẹ mình chính là miệng nói một đằng hành động một nẻo, cùng ba mình giống nhau, vừa nhìn thấy cô khóc liền sẽ mềm lòng, bọn họ cũng đều biết cô khóc là giả vờ, nhưng vẫn là sẽ chủ động cho cô cơ hội.
“Mẹ à, người đừng giận con nữa.”
Cố Mãn Nguyệt ôm tay mẹ mình, nũng nịu lay lay cánh tay, làm cho tâm bà đều mềm nhũn, ngữ khí nói chuyện cũng nhu hòa không ít.
“Nếu không phải thầy chủ nhiệm gọi điện thoại cho mẹ báo cho mẹ biết ở trường xảy ra chuyện, thì mẹ cũng không biết con lại gặp phải sự việc như vậy. Mẹ đều đã nói với con rồi, yêu sớm hay học tập không tốt, không quan trọng. Quan trọng nhất chính là con không thể ỷ vào gia cảnh mình tốt mà ức hiếp người khác, con có tính bạo lực trong trường sao?”
Cố Mãn Nguyệt trầm mặc nghĩ thầm, cái này thì tính bạo lực cái gì?… Nếu là tính khí thật sự như vậy, những hành động làm tổn thương người khác kia có phải là hành động bạo lực gián tiếp hoặc trực tiếp đối với Dương Tử Minh?
Cô có chút không vui, động tác vẫy cánh tay như làm nũng dừng lại, hướng về phía mẹ “Hừ” một tiếng, lẩm bẩm một câu nói nhỏ trong miệng: “Ai bảo họ dám vũ nhục Dương Tử Minh, còn nói lớn tiếng như vậy, dường như sợ người khác nghe không thấy, xứng đáng bị con đánh.”
Ba Cố thấy con gái lại trở lên uất hận, bắt đầu hoà giải: “Vợ yêu, Cái gì là tính khí bạo lực? Hành động Mãn Nguyệt Béo đây là anh hùng cứu mỹ nhân, đúng không?”
“Ba! Ba sao còn gọi con là Mãn Nguyệt Béo! Đó là chuyện khi còn nhỏ thôi! Hiện tại con không còn mập đâu!”
Bà Cố thấy hai cha con đấu võ mồm, nhấp miệng, chau mày, con gái mình thật đúng là bị tiểu tử kia câu đến ma quỷ ám ảnh.
Cố Mãn Nguyệt làm nũng phải nói là kỹ thuật vô cùng thuần thục, chỉ trong một lát đã làm bà đến phục tùng, trận chiến nhỏ này có thể coi là kết thúc.
Vừa mới bắt đầu cô còn thành thật ngây người mấy ngày, tuy rằng cô ở nhà, nhưng trong thâm tâm cô đã sớm bay đến chỗ Dương Tử Minh.
Chờ đến ngày thứ ba, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, làm lơ ba mẹ một bộ dáng đối nghịch, chạy ra ngoài cửa đi tìm Dương Tử Minh.
Giờ phút này trong nhà, Ba Cố sợ bà Cố còn tứ giận, ôm lấy bà bắt đầu làm tư tưởng giáo dục: “Bà à, bà xem, bé Mãn Nguyệt nhà ta cũng không phải vô duyên vô cớ liền đánh nhau với bạn học, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó.”
“Ông nói nguyên nhân là chỉ, con gái ông kia là bị sắc đẹp mê muội đầu óc? Sau đó làm trò trước mặt thầy giáo trực tiếp tát một cái vào mặt bạn học?”
Cha Cố gãi gãi đầu, hàm hậu cười: “Ai da, bà à. Bà biết hiện tại người trẻ tuổi thực lưu hành một câu là cái gì sao?”
Bà Cố nhìn ông vẻ mặt muốn biết bà trả lời biểu tình, bất đắc dĩ mở miệng nói tiếp: “Là cái gì?”
“Tôi ấu trĩ nông cạn, nhiệt huyết chỉ vì bạn.”
“Bà à bà không biết, chính là tôi có đối tượng nhiệt huyết. Nếu ai dám khi dễ bà, việc đầu tiên mà tôi làm là liền đi lên xử lí hắn! Cũng giống nhau, cái thằng tiểu tử kia, chính là đối tượng của con bé nhà chúng ta, Nguyệt Nhi Béo có đối tượng nhiệt huyết. Con gái còn trẻ, chúng ta nói quá nhiều con đều là nghe không vào, có một số việc đến con chính mình trải qua quá trình mới có thể hiểu rõ, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi tin tưởng con gái tôi đều nguyện ý gánh vác.”
Học được kết quả gánh vác, là trưởng thành, nhất định sẽ phải trải qua khó khăn.
Bà Cố thở dài một hơi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tư liệu đưa cho chồng mình.
“Ông hãy xem đi.”
Ông Cố nghi ngờ mà tiếp nhận tư liệu, phòng ngủ an tĩnh lại, chỉ có lật xem tư liệu sàn sạt thanh.
“Này… Thực sự có dối trá, lừa lọc như vậy?” Ông Cố nói chuyện thanh âm có chút run rẩy, đầy mặt không thể tưởng tượng.
Bà Cố gật đầu.
“Thật đúng là lừa người như vậy.”
_
Hẻm nhỏ, Lâm San San vừa từ lớp học bổ túc trở về nhà
“San san.”
Phía sau có người gọi lại cô, thanh âm rất quen thuộc, là Ngô Việt. Cô không muốn đối mặt Ngô Việt, nhanh chóng tăng tốc để thoát khỏi. Nhưng Ngô Việt đã tiến lên một phen túm chặt cô, giọng nói hơi tức giận:
“Tại sao cô lại nhìn lén nhật ký của tôi?”
“Tôi không có.”
“Cô lại còn nói dối, thời điểm tôi tỉnh lại thấy cuốn sổ nhật ký rơi ở trên mặt đất.”
Lâm San San giằng co tay thoát ra, tạo ra khoảng cách, trên mặt không có dấu hiệu bị vạch trần mà xấu hổ, ngược lại là biểu tình ghét bỏ Ngô Việt.
“Tôi nhìn thì thế nào?”
“Cô nhìn lén bởi vì muốn tung ra tin đồn? Cô thích hắn? Không chiếm được hắn, liền muốn huỷ hoại hắn?”
Lâm San San không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu.
“Cô không phải nói hắn dung tục sao?”
Ngô Việt càng nói càng kích động, ngôn ngữ bắt đầu loạn xạ: “Đúng rồi, cô không chiếm được hắn liền chửi bới hắn, có cơ hội có thể đến được với hắn, trong lòng của cô lại bắt đầu xôn xao bất an? Từ trước tới giờ cô thật dơ bẩn ti tiện thủ đoạn, thật làm người cảm thấy ghê tởm. Cô vĩnh viễn so với Cố Mãn Nguyệt thật kém cỏi, ít nhất cô ấy còn bằng phẳng. Hiện tại cô cùng một lũ dơ bẩn có cái gì khác nhau.”
Ngô Việt đẩy Lâm San San một cách hung hăng, cũng không thèm quay đầu lại, xoay người rời đi.
Lâm San San thổi thổi qua vết máu đang chảy trong lòng bàn tay bị cứa, cúi đầu nhìn làn váy mình màu trắng dính nước bùn, khóe miệng nhếch lên, tự giễu cười.
Cô không chỉ đã gửi thiệp, cô còn đã gửi tin nhắn chọc giận hắn.
Cố Mãn Nguyệt cùng Dương Tử Minh
Hai bọn họ nhất định sẽ chia tay.
Nhất định sẽ.
Thực tế, Cố Mãn Nguyệt và chính cô không có gì khác biệt.
Cô sẽ không tiếp tục thích Dương Tử Minh, cô nhất định sẽ vứt bỏ hắn.
Ban đêm Lâm San San viết xong tác nghiệp, mở ra di động, WeChat cùng QQ liên tục gửi đến tin tức, cô click mở tin mới nhất một cái, là Ngô Việt chia sẻ cho cô một tấm hình, phía dưới còn nói thêm câu: “Chúng ta đều không có dũng khí như cô ấy.”
Cô click mở hình ảnh, phóng đại, là Cố Mãn Nguyệt cùng bạn bè thân thiết chụp hình, Cố Mãn Nguyệt đã đăng một ảnh chụp ảnh chung, là cô cùng Dương Tử Minh.
Bối cảnh là ở công viên giải trí, Dương Tử Minh đầu đội mũ màu đen, Cố Mãn Nguyệt bị hắn cõng ở trên lưng, đôi tay vòng qua cổ hắn, nghiêng đầu khuôn mặt dán trên người Dương Tử Minh, trên đầu đội một cái mũ trắng cùng bộ đôi mang cùng Dương Tử Minh.
Bọn họ cười nói trông rất vui vẻ. Cô lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tử Minh cười vui vẻ như vậy.
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh