Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunters
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Kho Báu Trong Cái Hồ
ột vài giây sau câu nói của Rod và dấu hiệu của Mukoki từ lùm cây tuyết tùng, Wabi vẫn còn ngồi ngơ ngẩn.
- Nó không phải là vàng...
Giọng anh đầy nghi vấn.
- Chính là vàng.
Rod khẳng định. Giọng anh cất cao trong niềm cảm xúc mà anh cố kềm lại một cách vô ích.
- Nó cứng, nhưng hãy xem mũi dao của cậu đã cào xước nó! Nó nặng một phần tư aoxơ! Trong xoong còn cục nào nữa không?
Anh quỳ xuống bên Wabi, hai mái đầu sát cạnh nhau, hai cặp mắt náo nức sục sạo mớ sỏi cát trong xoong. Mukoki tiến lại gần, Rod đưa cục quặng vàng cho ông, rồi đứng lên.
- Xong rồi, các bạn. Chúng ta đã tìm đúng chỗ. Hãy la lên ba tiếng chúc mừng John Ball rồi về ăn trưa thôi.
- Tôi đồng ý chuyện ăn, nhưng reo mừng thì không, hoặc là chúng ta phải reo thầm thôi. Hãy nhớ giọng của chúng ta đã vang đội thế nào trong hẻm núi. Tôi tin rằng chúng ta có thể nghe thấy tiếng hét cách đây nửa dặm!
Mukoki đã chọn một khoảnh đất bên rìa cụm tuyết tùng để hạ trại, và đã bày bữa ăn trên một phiến đá lớn bằng phẳng. Để tạo cảm hứng, như lời Wabi, anh đặt viên quặng vàng ở giữa cái bàn tạm thời, và nó đã có một tác dụng khá hiệu quả. Sau bữa ăn nhanh chóng, Mukoki theo hai người bạn trẻ khi họ quay lại dòng suối, và cuộc tìm kho báu được tiếp tục với lòng hy vọng nóng bỏng sôi sục.
Chỉ có những kẻ đã từng tham gia săn vàng và những kẻ từng theo đuổi cái ảo tưởng khó nắm bắt đó – sự quyến rũ của vàng – mới có thể hiểu được những cảm giác đang khuấy động trong máu và làm nóng bừng tâm trí của một tay săn vàng khi anh ta xúc vào cái xoong lớp cát của dòng suối nơi anh ta tin rằng thiên nhiên đang cất giấu kho tàng của nó. Khi Rod, một đứa con của thế giới văn minh, nơi đô la có thể là luật pháp, quay trở lại với công việc thú vị đầy hứa hẹn, dường như anh đang nửa tỉnh nửa mê. Xung quanh anh, ở mọi nơi, là vàng! Anh không hề nghi ngờ gì về điều đó, anh không nghĩ tí gì về việc có thể sẽ không còn tí vàng trong vùng cát và sỏi mà từ đó Wabi đã đãi được cục quặng. Kho tàng đang nằm trong cồn cát dưới chân anh! Nó ở đó, giữa những tảng đá, nơi dòng nước giận dữ đang thét gào và biến thành một làn sương trắng xoá; nó nằm ở dưới thác nước, dưới chân vực, ở khắp nơi, khắp nơi quanh anh. Trong một tháng John Ball và các bạn ông đã thu hoạch được 27 cân vàng, một gia tài gần 7000 đô la! Và họ đã thu hoạch nó ở đây! Anh nôn nóng múc lên một xoong đất cát quý báu. Anh nghe thấy tiếng đãi nước lỏm bỏm từ xoong của Mukoki và Wabigoon. Ngoài ra, không còn tiếng động nào phát ra từ họ.
Trong những phút giây đầu tiên của cuộc tìm kiếm kho báu này không ai nói nên lời. Ai sẽ là người đầu tiên hét lên vì sự phát hiện? Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua. Rod không tìm thấy gì cả. Khi anh trút lớp cát sỏi ra khỏi xoong, anh thấy Wabi đang múc một mớ mới. Cả anh ta cũng thất bại. Mukoki ngâm sâu người tới ngang hông giữa những tảng đá. Đãi xoong thứ hai, rồi xoong thứ ba, và Rod bắt đầu cảm thấy thất vọng. Có lẽ anh đã chọn phải một điểm không may lắm, nơi vàng không tập trung! Anh rời vị trí và nhận thấy Wabigoon cũng đã làm điều tương tự. Xoong thứ tư và thứ năm cũng chả có gì. Mukoki đã băng qua con suối, mé dưới chân thác nước, và đang đãi ở mé bờ đối diện. Xoong thứ sáu, rồi Rod tới gần Wabigoon. Sự kích thích đã mất đi trên gương mặt họ. Một giờ rưỡi trôi qua, và không có tí vàng nào thêm cả!
Wabi nói:
- Nói cho cùng, có lẽ chúng ta chọn sai địa điểm.
Rod đáp:
- Nó phải ở đây. Nơi có một cục quặng phải có nhiều hơn. Vàng nặng, và nằm cố định. Có lẽ nó chìm sâu ở đáy suối.
Mukoki băng qua, tới gần họ. Ở mé giữa những tảng đá ông đã tìm thấy một hạt vàng không lớn hơn đầu kim gút, và đấu hiệu này làm họ phấn chấn trở lại. Tháo giày ra, cả Rod và Wabi đi theo Mukoki tới giữa suối. Nhưng những xoong tiếp theo chỉ làm tăng thêm sự thất vọng của họ.
Bóng núi đã kéo dài và mờ dần. Xa xa trên đầu, những vòm thông đỏ đã che khuất tia nắng cuối cùng. Bóng tối giữa hai ngọn núi nhắc họ nhớ rằng thế giới bí ẩn đã sắp chìm vào màn đêm thẳm. Nhưng chỉ khi không còn nhìn thấy rõ những ánh lấp lánh của mấy mẩu mica họ mới dừng tay đãi. Ướt tới hông, mệt nhoài, vỡ mộng, họ quay về lều trại.
Niềm hy vọng của Rod xuống cấp trầm trọng. Có lẽ nào không còn vàng nữa? Lẽ nào ba nhà mạo hiểm trước đây đã phát hiện ra một “túi vàng” ở đây, và đã gom hết cả rồi? Ý nghĩ này ngày càng lớn dần trong đầu Rod. Nó làm anh lo lắng.
Nhưng nỗi thất vọng của anh không kéo dài. Đống lửa lớn mà Mukoki đốt lên và mùi cà phê thơm ngát đã giúp Rod lấy lại tinh thần. Chẳng bao lâu sau đó, anh và Wabi phá lên cười và lại lên kế hoạch khi họ lót những cành lá tuyết tùng để làm giường ngủ. Họ ăn tối trên phiến đá phẳng – thịt gấu nướng, bánh bích quy đá, cà phê, và sang trọng hơn cả trong những thực phẩm ở chốn hoang dã, mỗi người một củ khoai tây. Hai chàng trai một lần nữa dệt những mộng tưởng về tòa lâu đài trên cát của họ trong ngày hôm sau. Mukoki lắng nghe, và tới gần đống lửa để hong mớ quần áo ướt, thỉnh thoảng lại bước vào bóng tối để nhìn lên dòng thác trắng đang đổ qua mép tảng đá lớn trên đầu họ. Suốt buổi chiều hôm ấy Wabi và Rod đã quên gã thợ săn điên và thân cây kỳ lạ. Nhưng Mukoki thì không.
Trong ánh lửa trại, hai chàng trai đọc lại mảnh giấy chia phần của John Ball và hai người Pháp. Mảnh giấy nhỏ mỏng manh, đã ố vàng vì thời gian, chính là nối kết giữa họ và quá khứ mờ mịt đầy lãng mạn, một di tích của tấn thảm kịch bi thương mà những bức vách núi đen ngòm và tối mù này có lẽ mãi giữ nó trong vòng bí mật.
Rod lặp lại:
- Hai mươi bảy cân. Đó là kết quả của một tháng làm việc.
Wabi hít sâu một hơi:
- Gần một cân mỗi ngày. Tôi bảo cậu này, Rod, chúng ta chưa tìm ra địa điểm đúng.
Rod hỏi:
- Tôi tự hỏi tại sao phần chia cho John Ball lại gấp đôi hai người kia? Cậu có cho rằng đó là vì ông ta đã khám phá ra vàng trước?
- Trong mọi khả năng là như thế. Điều đó giải thích vì sao ông ta bị giết. Những người Pháp được phần ít hơn.
Rod trầm ngâm:
- Năm 1859. Cách nay 45 năm, trước Nội chiến. Này...
Anh dừng lại và nhìn Wabigoon.
- Cậu có bao giờ nghĩ rằng có thể John Ball chưa bị giết chết không?
Wabi nghiêng người về phía trước với sự nôn nao khác thường. Anh nói:
- Tôi có một ý nghĩ...
- Sao?
- Rằng có lẽ ông ta không chết.
- Và rằng sau đó, khi hai người Pháp đã chết trong cuộc đấu dao, ông ta quay lại và thu hết số vàng?
- Không, tôi không nghĩ tới việc đó.
Wabi nói. Đột nhiên anh đứng lên và đi tới chỗ Mukoki trong bóng tối của hẻm núi.
Rod bối rối. Có cái gì đó trong giọng nói, trong nét mặt và lời nói của bạn anh làm anh khó chịu. Wabi muốn nói gì?
Chàng trai da đỏ chẳng bao lâu đã quay lại với anh, nhưng anh ta không nói gì về John Ball nữa.
Khi hai chàng trai đã chui vào những tấm da, Mukoki vẫn còn thức. Trong một lúc lâu, ông ngồi bên đống lửa, tay cầm chặt khẩu súng đặt ngang đầu gối, đầu ông hơi nghiêng theo dáng điệu cố hữu giống như một pho tượng của người da đỏ. Suốt trọn một giờ ông ngồi bất động, và theo cách riêng của mình, ông đang chìm sâu vào suy tưởng. Ngay sau khi họ phát hiện ra cục quặng vàng đầu tiên, Wabigoon đã thì thầm vào tai ông những điều gì đó mà Rod không biết. Và đêm nay, ngồi trong bóng tối của hẻm núi, ông lặp lại những từ đó. Chúng làm ông phải nghĩ suy. Ông đang nghĩ về một chuyện gì đó xảy ra cách đó đã lâu, khi vùng hoang dã còn non trẻ và ông còn là một chàng thanh niên. Hồi đó, vật quý báu lớn của ông là một con chó. Và một mùa đông ông cùng người bạn trung thành đó đi thật xa vào những vùng đất săn miền Bắc, một cuộc săn dài hàng tháng. Khi trở về, sau đó nhiều tháng, ông chỉ còn một mình. Trong một chuyến săn đi sâu vào miền đất cô quạnh, người bạn đồng hành của ông đã biến mất, và không bao giờ quay lại nữa. Tất cả đã xảy ra trước khi Mukoki gặp cô gái da đỏ xinh đẹp sau trở thành vợ của ông, rồi sau đó đã bị bầy sói giết chết, và ông nhớ con chó như nhớ một người anh em con người. Tình yêu của người da đỏ, ngay cả đối với súc vật, là một cái gì đó sống động. Và hơn hai mươi con trăng sau đó, hai năm của một đời người, một lần nữa ông quay lại căn lều cũ, và ở đó ông đã tìm thấy Wholdaia, con chó! Con vật biết ông, và chạy cẩng lên vì vui mừng trên ba chân. Nhờ cái chân bị mất đó, Mukoki biết lý do vì sao nó đã không quay về với ông hồi hai năm trước. Hai năm là một thời gian dài trong cuộc đời một con chó, bộ lông nó xám đi vì gian khổ và những bắp thịt của nó đã nhão đi vì tuổi tác.
Mukoki nghĩ tới Wholdaia không phải không có lý do. Ông đang nghĩ về những lời của Wabi – và gã thợ săn điên. Chẳng phải gã điên cũng làm như Wholdaia đã làm sao? Có thể nào cái gã chó dại đã bắn những viên đạn vàng và thét như mèo rừng gào ấy lại là con người đã sống ở đây nhiều năm về trước, người có tên gọi John Ball? Những lời của Wabi làm đầu ông rộn lên nhiều nghi vấn. Chàng trai da đỏ không nói điều này với Rod. Anh ta đã nói với Mukoki chỉ vì anh ta biết người mở đường già có thể giải đáp câu đố này, và thế là anh ta đã nói với ông.
Sáng hôm sau, khi những người kia đang kết thúc bữa điểm tâm, Mukoki chuẩn bị cho chuyến hành trình riêng của ông.
Ông giải thích với Rod:
- Đi xuống hẻm núi. Tìm nơi để đi ra đồng cỏ. Săn thịt.
Ngày hôm đó, hai chàng trai làm việc có hệ thống hơn, bắt đầu ở gần ngọn thác, mỗi người một bên bờ suối, và chậm rãi đãi dọc xuống hẻm núi. Tới trưa họ đã qua được hai trăm thước, và phần thưởng duy nhất cho họ là một mẩu vàng tí xíu, không đáng giá một đô la, mà Rod tìm thấy trong xoong của anh. Vào lúc bóng tối nhắc họ ngừng tay, họ đã đãi qua một phần tư dặm xuôi con suối mà không phát hiện được dấu hiệu nào khác về kho báu của John Ball. Dù thất bại, họ không nãn lòng bằng chiều hôm trước, vì thất bại này, theo cách nào đó, cũng có một tác dụng giảm nhẹ và thoải mái. Nó làm họ tin rằng trước mặt họ là một công việc khó khăn và có lẽ phải lâu dài, rằng họ không thể mong chờ sẽ tìm thấy kho báu đó nằm gom thành một đống vàng ngay được.
Vào đầu giờ chiều, Mukoki quay lại với một tảng thịt tuần lộc, và thông báo rằng khe núi đầu tiên của hẻm núi ở bên dưới năm dặm. Lúc này, những nhà mạo hiểm thấy hối tiếc vì đã đốn ngã thân cây khô, vì rõ ràng công việc kế tiếp sẽ được tiến hành ở dòng suối phía trên thác nước, và thế là họ phải mất một chuyến đi mười dặm, năm dặm tới khe núi và năm dặm quay về. Khi cuộc hành trình bắt đầu vào rạng đông ngày hôm sau, họ mang theo thực phẩm cho nhiều ngày, và một sợi dây dài để họ có thể tuột xuống khu lều trại nhanh hơn khi đã hoàn tất công việc. Rod nhận thấy rằng những tảng đá trong dòng suối dường như lớn hơn lúc anh thấy chúng lần đầu, và anh lưu ý Wabi về sự kiện này.
Wabi giải thích:
- Dòng nước lũ chảy nhanh. Tất cả tuyết tan từ các sườn núi, và không có cái hồ nào để chứa dòng nước suối này. Trong vòng một tuần sẽ không còn hơn vài tấc nước bên dưới ngọn thác.
Rod tuyên bố với sự nồng nhiệt cũ:
- Và đó chính là lúc chúng ta tìm ra vàng! Cậu nghe này, chúng ta đã không làm đủ sâu! Vàng đã ở đây suốt nhiều, nhiều thế kỷ, và có lẽ nó đã lắng xuống bên dưới bề mặt của đáy suối. Ball và hai người Pháp tìm được hai mươi bảy cân vàng vào tháng Sáu, khi dòng suối hầu như khô cạn. Cậu có đọc về những cuộc khám phá ra vàng ở vùng Alaska và Yukon chưa?
- Một ít, hồi còn học trung học với cậu.
- Vâng, những nơi nhiều vàng nhất được tìm thấy luôn luôn ở độ sâu ba đến mười bộ bên dưới bề mặt, và khi một người tìm vàng tìm thấy những dấu hiệu khi đãi trên bề mặt anh ta biết bên dưới có nhiều vàng. Chà, hãy tìm vàng của chúng ta trong hẻm núi này, gần thác nước!
Niềm tự tin của Rod là điều chủ yếu giữ vững tinh thần của những kẻ săn vàng trong suốt mấy ngày kế tiếp, vì chưa có dấu hiệu đầu tiên nào của vàng được phát hiện bên trên thác nước. Từng thước một, những người tìm kho báu làm việc dọc lên hẻm núi cho tới khi họ đã đãi hơn một dặm. Hết ngày hôm đó, như Wabigoon đã dự đoán, dòng nước ngày càng cạn, cho tới khi họ có thể lội ngang qua nó mà không ướt tới đầu gối. Vào cuối ngày thứ tư, họ tuột xuống bên dưới một tảng đá để xuống hẻm núi thứ hai. Rod tin chắc vào việc vàng đang ẩn nấp sâu dưới đáy khe suối đến nỗi anh đào một cái hố sâu một thước dưới ánh đuốc và đêm đó, sau giờ ăn anh đã đãi nhiều xoong cát dưới ánh sáng của đống lửa trại. Nhưng anh vẫn không thấy dấu hiệu nào của vàng.
Công việc ngày tiếp theo vẫn không khả quan. Ngoài hai ba mẩu vàng tí hon, ba nhà mạo hiểm không tìm thấy có gì giá trị trong lớp cát sỏi sâu của con suối. Đêm đó sự thất vọng hoàn toàn bao trùm lên khu trại. Cả Wabi lẫn Rod cố gắng một cách vô hiệu nhằm làm sống lại tinh thần hăng hái. Chỉ có Mukoki là vẫn bình thản vì với ông vàng chỉ có một giá trị nhất thời, dù niềm hy vọng của ông cũng hạ xuống do nỗi thất vọng của hai người bạn. Rod chỉ tìm ra một lý giải duy nhất cho thất bại của họ. Ở đâu đó gần thác nước, John Ball và hai người Pháp đã tìm thấy một túi vàng phong phú, và họ đã gom hết cả, có lẽ trước lúc có tấn bi kịch định mệnh trong căn lều gỗ cũ.
Wabi khăng khăng, trong một nỗ lực khác để làm sáng lên niềm tin của họ:
- Nhưng còn gã điên và những viên đạn vàng của ông ta thì sao? Mỗi viên đạn vàng cân nặng một ao-xơ, và tôi dám lấy đầu ra cuộc rằng chúng đến từ hẻm núi này. Ông ta biết vàng ở đâu, nếu chúng ta không biết.
Mukoki càu nhàu:
- Sẽ sớm quay lại! Hãy quan sát hắn. Rồi tìm vàng!
- Đó là điều chúng ta sẽ làm!
Chàng trai da đỏ kêu lên, đột ngột đứng lên và kéo Rod lùi lại khỏi tảng đá mà anh đang ngồi.
- Nào, vui lên Rod! Vàng ở đây, đâu đó, và chúng ta sẽ tìm ra! Tôi mắc cỡ cho cậu đấy. Cậu, người mà tôi đã tưởng là chẳng bao giờ ngã lòng!
Rod cười lớn khi đứng vững lại sau cú đùa mạnh mẽ của Wabi.
- Phải rồi, tôi đáng bị một cú nữa! Chúng ta còn cả một mùa xuân và mùa hè trước mặt, và nếu chúng ta chưa tìm ra vàng vào lúc tuyết bắt đầu rơi, chúng ta sẽ thử lại vào năm sau! Cậu bảo sao?
- Và mang Minnetaki theo chúng ta!
Wabi nói, nhảy cẩng lên, đá hai gót chân vào nhau.
- Cậu có thích vậy không, Rod?
Anh xiết chặt người bạn, tiếp theo, cả hai vừa lăn lộn vừa cười phá lên trong lúc vật lộn nhau, và với sự khéo léo của một con mèo chàng trai da đỏ luôn luôn thắng vào lúc chung cuộc.
Dù có những khoảnh khắc như thế, khi tinh thần hăng hái và nhiệt tình tự nhiên của những nhà mạo hiểm trẻ trung vượt lên sự nãn lòng của họ, tuần lễ tiếp theo hoàn toàn đáng thất vọng. Họ thám hiểm suốt nhiều dặm đường trong hẻm núi và vào cuối tuần họ chỉ thu hoạch được hơn một ao-xơ vàng. Nếu không có gì thì họ lại ít thất vọng hơn, như Wabi nói, vì họ có thể từ bỏ giấc mộng phú quý. Nhưng một vài hạt vàng quý giá mà thỉnh thoảng họ tìm được lại quyến rũ họ, hệt như những hạt vàng tương tự đã quyến rũ hàng trăm hàng ngàn người từ buổi rạng đông của nền văn minh loài người. Ngày lại ngày, họ cố duy trì những nỗ lực. Đêm lại đêm, họ ngồi quanh đống lửa, khích lệ nhau với niềm hy vọng mới và lập ra những kế hoạch mới. Mặt trời mùa xuân rực rỡ hơn, những chồi linh sam xòa ra những chiếc lá tí hon và bên ngoài hai vách núi những dấu hiệu đầu tiên của mùa hè đã đến trong những làn gió phương Nam thơm ngào ngạt mùi của lá vân sam, lá thông và hàng ngàn loài cây lá khác đang lớn lên trong đồng cỏ.
Nhưng cuối cùng rồi cuộc tìm kiếm cũng kết thúc. Suốt ba ngày họ không tìm thấy ngay cả một hạt vàng nhỏ xíu. Xung quanh tảng đá lớn, nơi họ ngồi ăn, Rod và các bạn cùng đi tới một kết luận. Sáng hôm sau họ sẽ nhổ trại, và để lại chiếc thuyền, vì dòng suối lúc này quá cạn, ngay cả đối với một chiếc thuyền độc mộc, tiếp tục cuộc thám hiểm hẻm núi để tìm những cuộc mạo hiểm mới. Cả mùa hè còn đang ở phía trước, và dù họ thất bại trong việc tìm kho báu mà John Ball và hai người Pháp đã phát hiện, họ vẫn có thể tìm thấy một kho báu khác xa hơn. Ít nhất thì chuyến đi sâu vào miền đất chưa từng được biết cũng sẽ tràn đầy kích thích.
Mukoki đứng lên, để Rod và Wabi tiếp tục thảo luận các kế hoạch. Đột nhiên ông quay lại, và một tiếng kêu thảng thốt bật ra từ đôi môi ông, trong khi ông giơ cánh tay dài chỉ ngược lên lên thác nước ở hẻm núi bên trên.
- Nghe kìa. Hắn! Hắn!
Gương mặt người chiến binh già co giật vì kích động, tay vẫn giơ ra, đôi mắt đen của ông nhìn chòng chọc vào Rod và Wabigoon đang ngồi im như những hòn đá xung quanh họ. Rồi từ một khoảng cách xa, vọng đến một tiếng thét kinh hoàng, tiếng thét đã làm họ rùng mình ở hẻm núi bên trên – tiếng thét của gã điên.
Khi tiếng thét vừa vọng tới, Wabi đứng bật lên, đôi mắt anh rực cháy, đôi má màu đồng trở nên trắng bệch trong một sự kích động hơn cả của Mukoki.
Anh hét lên:
- Muky, tôi đã bảo ông! Tôi đã bảo ông!
Thân hình Wabi run lên, hai bàn tay nắm chặt, và khi anh quay sang Rod, chàng trai da trắng giật mình vì nét mặt của anh.
- Rod, John Ball quay lại với kho vàng của ông ta!
Gần như khi nói xong câu đó, sự căng thẳng trên người anh biến mất và đôi tay anh buông thỏng xuống hai bên hông.
Những lời đó bật lên từ môi anh trước khi anh có thể tự kiểm soát để không nói chúng ra. Trong thoáng giây kế tiếp anh thấy hối tiếc. Ý nghĩ rằng John Ball và người thợ săn là cùng một người anh đã giữ cho riêng mình, cho tới khi vì một số lý do anh đã nói với Mukoki. Trong khi ý tưởng đó ngày càng lớn dần trong tâm trí, anh biết rằng xét từ mọi góc độ lô gích, điều đó là không thể có, và sự xung đột đó ngăn anh nói về nó với Rod. Nhưng giờ thì những lời đó đã bật ra. Một nét đỏ bừng xấu hổ hiện lên thay cho vẻ trắng nhợt lúc nãy trên gương mặt Wabi. Trong thoáng giây kế tiếp anh nghiêng người về phía Rod, đôi mắt sáng rực trở lại. Anh đã không chờ mong cơ hội mà giờ đây anh thấy đã đến với chàng trai da trắng. Anh nói tiếp:
- Tôi đã nghĩ về điều đó suốt một thời gian dài. Ngay từ khi chúng ta phát hiện ra những dấu chân trên cát. Chúng ta chỉ cần có một chứng cứ, và...
- Nghe kìa!
Rod cắt ngang câu nói và giơ tay lên cảnh báo.
Lần này tiếng thét của gã điên hiện ra rất rõ. Ông ta đang tiến đến gần ở hẻm núi bên trên.
Chàng trai da trắng đứng lên, đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào mắt Wabigoon. Mặt anh xanh nhợt đi.
- John Ball!
Anh lặp lại, như thể anh vừa nghe hai từ đó xong.
- John Ball!
Điều dường như đối với anh là sự thật quét qua đầu anh như một cơn nước lũ, và trong thoáng giây, anh có thể nghe từng nhịp tim mình đập mạnh đầy kích động. Anh đứng yên như một pho tượng.
John Ball! John Ball đã quay lại với cuộc đời để tìm ra kho tàng cho họ, để kể cho họ nghe tấn thảm kịch và bí mật của những ngày dài chết chóc đã qua! Như thuốc súng bùng cháy bởi một que diêm, trí tưởng tượng của anh loé lên đề xuất gây choáng váng của Wabi.
Mukoki kêu lên:
- Giấu! Giấu mấy thứ đó!
Ông chỉ vào những đồ vật trong khu trại.
Cả hai chàng trai hiểu.
Wabi kêu lên, gom một mớ vật dụng trong trại:
- Không được để cho hắn nhìn thấy dấu hiệu nào của chúng ta từ đỉnh thác nước! Giấu chúng phía sau lùm tuyết tùng!
Mukoki vội vã quay lại túp lều trại và tháo dỡ nó xuống. Mọi người hoàn tất công việc trong năm phút. Một lần trong thời gian đó họ nghe tiếng gào của gã điên, và ngay khi vừa dọn xong mọi thứ, tiếng gào lại xuất hiện, lần này cách không tới một tầm đạn ở bên ngoài thác nước. Đó không phải là một tiếng thét mà là một tiếng rên rỉ trầm trầm, làm tim cả ba đập nhanh cuồng dại và lòng họ dâng lên một niềm thương xót không tên, không thể đo lường. Đã có thay đổi gì ở gã điên? Tiếng rên giờ đây cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần lại tiến tới gần hơn, và trong chúng có một nỗi thắc mắc, van nài gần như là những tiếng nức nở đầy tuyệt vọng, một nỗi niềm gì đó làm tim Rod nhói lên và thôi thúc anh phải đáp lại chúng, phải chạy ra, chìa đôi bàn tay để chào đón con người lạ lùng hoang dã đang tới gần hẻm núi.
Rồi, khi nhìn lên, anh thấy có vật gì đó chạy lên bên trên mép tảng đá lớn bên ngoài thác nước, và anh phải ôm ngực để kềm giữ những lời muốn bật khỏi môi anh. Vì anh biết chắc rằng, tương tự như anh biết Wabi đang ở bên cạnh mình, anh đang nhìn lên John Ball! Trong thoáng giây, người điên tới chỗ ngọn cây khô lúc trước, và khi thấy nó đã bị đốn đi, ông ta đứng thẳng người, và kêu lên một tiếng bi thương. Khi ông ta đứng bất động ở đó, ba người bạn nhận thấy người điên là một ông già, cao gầy, nhưng thẳng như một cây thông non, bộ râu và tóc dài bờm xờm che phủ gương mặt và ngực ông ta. Tay ông ta cầm một khẩu súng trường, khẩu súng đã nhả những viên đạn vàng, và ngay cả ở khoảng cách đó, những người đang náu mình trong bóng tối của căn lều gỗ vẫn nhận ra nó là một khẩu súng nạp đạn bằng nòng giống như những khẩu mà họ tìm thấy trong căn lều gỗ kia, cùng với hai bộ xương của hai người Pháp đã chết trong cuộc đấu dao.
Cả ba nín thở chờ đợi, không một bắp thịt nào trên người họ động đậy. Một lần nữa, ông già nghiêng người bên trên mép tảng đá, cất giọng rên rỉ, rồi một lúc sau ông chìa hai tay ra, vẫn còn nức nở, như cầu khẩn sự giúp đỡ từ một ai đó. Quang cảnh đó làm lòng Rod thắt lại. Một làn lệ nóng trào lên mắt anh, và cổ họng anh nghẹn lại. Hai người da đỏ vẫn đang quan sát. Với họ, đó là một sự cố hơi khác thường của vùng hoang dã. Nhưng với Rod, đó là tiếng khóc của linh hồn một ông già da trắng đang kêu gọi hồn anh. Hai cánh tay vươn ra của ông ta dường như với tới anh, tiếng nức nở đầy tuyệt vọng, lẻ loi, dường như là một lời van nài anh hãy bước đến, nắm lấy đôi tay ông ta, đáp lại linh hồn lạc bước của miền hoang dã. Với một tiếng kêu khẽ, Rod bước lướt người qua giữa hai người bạn. Anh ném cái nón xuống, ngẩng mặt lên con người trên tảng đá, và khi anh bước từng bước một tới trước, tay giơ ra thân thiện. Anh gọi khẽ một cái tên:
- John Ball! John Ball! John Ball!
Trong khoảnh khắc, người thợ săn điên đứng thẳng lại, xoay người định bỏ chạy.
- John Ball! Xin chào! John Ball!
Trong cơn nôn nao, Rod gần như nức nở thốt lên tiếng gọi. Lúc này anh quên hết mọi thứ, ngoại trừ con người cô độc trên tảng đá. Anh bước tới gần hơn, gần hơn, vẫn khẽ gọi cái tên đó, cho tới khi người điên quỳ xuống, khom người trong bộ râu dài và tấm áo da mèo rừng, nhìn xuống Rod và thốt lên một câu đáp trầm trầm than thở.
- John Ball! John Ball! Có phải là ông không?
Rod ngừng lại. Người đàn ông đang ở trên cách anh bốn mươi bộ, và có cái gì đó làm anh nghẹn thở khi nhìn thấy một vẻ lạ lùng hiện lên trong đôi mắt của ông già.
- John Ball!
Đôi mắt điên dại bên trên chuyển động trong thoáng giây. Chúng liếc xuống hai mái đầu đang ló ra từ cửa căn lều gỗ, rồi ông già điên đứng lên. Trong chớp mắt ông ta đứng ở mép tảng đá, rồi với một tiếng thét, ông vọt đi với sự linh hoạt dữ tợn của một con thú rừng vào dòng xoáy của thác nước! Rồi thân hình ông hiện ra sau màn nước đang chảy xuống. Khoảnh khắc sau, với một luồng nước tung tóe, ông ta biến mất trong lòng hồ bên dưới con thác!
Wabi và Mukoki đã nhìn thấy cú nhảy tuyệt vọng đó, và chàng trai da đỏ tới bên cạnh lòng hồ trước khi Rod có thể thoát khỏi sự kinh hoàng. Suốt nhiều thế kỷ, ngọn suối đã tuôn xuống lòng hồ này, ngày càng đào nó sâu xuống hàng năm, cho tới khi lòng nước của nó sâu qua khỏi đầu người. Còn chiều rộng của nó chỉ chừng mười bộ.
Wabi la lên:
- Hãy tìm ông ta! Ông ta có thể chết đuối nếu chúng ta không kéo ông ta lên.
Rod nhảy tới mép lòng hồ, theo sau là Wabigoon và Mukoki. Sẵn sàng để nhảy xuống lòng nước lạnh giá ngay khi nhìn thấy mái đầu bạc trắng hoặc cánh tay chới với của ông già, cả ba đứng, mỗi cơ bắp căng thẳng chuẩn bị cho hành động. Một giây, hai giây, năm giây trôi qua, vẫn không có dấu hiệu gì. Tim Rod bắt đầu đập loạn lên như trống đánh. Mười giây! Một phần tư phút! Anh nhìn Wabigoon. Chàng trai da đỏ đã cởi tấm áo choàng da tuần lộc khỏi người. Khi nhìn lại Rod, đôi mắt anh lướt qua gương mặt sợ hãi của chàng trai da trắng.
- Tôi sẽ lặn xuống tìm ông ta.
Chớp mắt, anh đã lao đầu vào lòng hồ. Chiếc áo choàng của Mukoki rơi xuống đất. Ông khom người cho tới khi thân hình gần như nằm sát vào tảng đá. Mười lăm giây sau, Wabi ló đầu lên mặt nước, và Mukoki khẽ kêu lên.
- Tôi xuống đây!
Ông phóng người xuống và biến mất trong một cột nước tung tóe gần chỗ Wabi. Rod đứng lặng người, lòng tràn ngập một nỗi sợ ngày càng dâng lên theo từng hơi thở. Anh nhìn thấy những xoáy nước nhỏ do hai người da đỏ tạo nên bên dưới lòng nước. Wabigoon lại ló đầu lên để thở, rồi tới Mukoki. Dường như đã hàng thế kỷ trôi qua với Rod, và anh không còn hy vọng gì nữa. John Ball đã chết!
Giờ đây anh không còn chút ngờ vực nào nữa về nhân thân của người thợ săn điên. Ánh sáng lạ lùng, đăm chiêu thế chỗ cho tia nhìn giận dữ trong đôi mắt của ông già khi nghe thấy tên của chính mình đã nói lên nhiều điều hơn những ngôn từ. Đó chính là John Ball. Và ông ta đã chết! Wabigoon và Mukoki trồi lên lần thứ ba, lần thứ tư, và ở lần thứ năm họ đu người lên những tảng đá ở mép hồ. Mukoki không nói lời nào mà chạy về trại và ôm tới một nắm củi khô để đốt lửa. Wabigoon vẫn còn ở mép hồ, ướt sũng và lạnh run. Hai bàn tay anh nắm chặt, và Rod có thể thấy trong hai bàn tay ấy đầy cát sỏi. Chàng trai da đỏ xòe tay ra, nhìn vào cái mà anh đã vô ý thức mang lên khỏi mặt nước.
Anh nhìn trong một thoáng, rồi với hơi thở hổn hển, anh khẽ kêu lên kinh ngạc, giơ hai bàn tay ra cho Rod. Lấp lánh trong lòng hai bàn tay, giữa những hạt sỏi là một cục quặng vàng nguyên, lớn đến nỗi Rod hét lên điên dại, và trong khoảnh khắc quên rằng John Ball đã chết hoặc gần sắp chết bên dưới con thác.
Săn Vàng Miền Viến Bắc Săn Vàng Miền Viến Bắc - James Oliver Curwood Săn Vàng Miền Viến Bắc