Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 14 - Món Thịt Nấu Đông
S
au tai nạn với ông John Pendleton, tối hôm ấy, Pollyanna muộn giờ cơm tối, nhưng cô bé không bị quở mắng vì Dì Polly vắng nhà.
Đón cô ở cửa, Nancy thở phào: “6 rưỡi rồi cô ạ. Thấy tiểu thư về tôi mừng quá! Có chuyện gì mà cô về muộn thế?”
“Em biết mình đã về muộn nhưng Dì Polly sẽ không phạt em đâu. Em vừa làm được một việc tốt chị Nancy ạ.”
“Dì cô chẳng có thời gian trách mắng cô đâu. Bà có việc phải vắng nhà ít hôm.” Nancy thông báo, vẻ hài lòng hết sức.
“Có việc ư?” - Pollyanna hốt hoảng - “Không phải vì em mà dì phải đi đấy chứ?” Vừa nói, em vừa nhớ lại những sự việc xảy ra sáng nay liên quan đến Jimmy Bean, đến những chú chó mèo hoang, đến từ cấm kị là “vui vẻ” và chủ đề không được chào đón về cha cô.
“Không. Em họ của bà ở Boston đột ngột qua đời nên bà phải đi gấp. Sau khi cô đến Hội bảo trợ, bà đã nhận được điện khẩn. Ba ngày nữa bà mới về. Tôi và cô chủ tha hồ được thoải mái. Chúng ta sẽ vừa trông nhà, vừa vui chơi thỏa thích. Thật sướng quá!”
Pollyanna trách: “Nhà có chuyện buồn mà chị lại thấy vui thế ư? Đám tang diễn ra khi nào hả chị Nancy?”
“Nhưng phải có việc này dì cô mới vắng nhà hai, ba ngày chứ.” - Ngừng một lúc, Nancy nghiêm nghị nói tiếp. - “Cô Pollyanna, tôi đâu có vui mừng vì sự mất mát của người khác. Chẳng phải chính tiểu thư đã nói với tôi về trò chơi tìm kiếm niềm vui trong mọi hoàn cảnh sao?” Đôi mắt Nancy ngời lên rạng rỡ khi nói ra điều ấy.
Nhưng Pollyanna cau mày đáp lại, giọng không hào hứng: “Chị Nancy à, có những dịp chơi trò ấy không phù hợp chút nào. Đám tang là một trong những dịp như vậy.”
Nancy cười khúc khích, rồi lấy giọng nghiêm trang, cô nhận xét: “Chúng ta có thể thấy vui vì đó không phải là tang lễ của chính mình.”
Song Pollyanna chẳng để ý đến lời Nancy nói. Cô bé kể lại chuyện ông Pendleton gặp nạn. Cô hầu gái ngạc nhiên, chăm chú lắng nghe.
Chiều hôm sau, Pollyanna gặp lại Jimmy Bean như đã hẹn. Đó là một buổi chiều dịu nắng. Jimmy vô cùng thất vọng khi biết Hội bảo trợ đã từ chối cậu để cứu giúp những cậu bé ở Ấn Độ. Cậu thở dài bảo Pollyanna: “Lẽ tự nhiên thôi. Những thứ mới lạ luôn tốt đẹp hơn những thứ kề cận mà ta biết rõ. Giống như khoai tây ở nửa đĩa kia bao giờ cũng ngon lành hơn vậy. Giá có ai ở một phương trời nào đó cũng quan tâm đến tớ như vậy. Một ai đó từ Ấn Độ xa xôi chẳng hạn.”
Đột nhiên, Pollyanna vỗ tay kêu lên: “Jimmy, tớ có cách giúp cậu rồi. Tớ sẽ gửi thư tới Hội bảo trợ - nơi tớ ở trước kia. Mặc dù Hội bảo trợ này ở rất xa, nhưng ấm áp tình người. Dù không phải ở Ấn Độ, nhưng từ chỗ họ đến đây cũng là cả một quãng đường xa khủng khiếp lên được ấy!”
Gương mặt Jimmy vui hẳn lên. Cậu phấn chấn hỏi: “Cậu tin là họ sẽ đón nhận tớ chứ?”
“Đương nhiên rồi. Nếu muốn, họ có thể vờ như cậu là một chú bé nghèo khổ nào đó đến từ Ấn Độ, bởi từ đây đến chỗ họ đủ xa để dựng lên bất kỳ bảng thành tích nào. Tớ sẽ viết đầy đủ thông tin về cậu và gửi bà White. Mà không, tớ sẽ gửi tới bà Jones. Gia đình bà White giàu nhất nhưng bà Jones mới là người hay chia sẻ nhất. Tớ đoán chắc các bà, các cô trong Hội sẽ nhận cậu về.”
“Đừng quên nói với họ là tớ sẽ làm việc để được ở lại nhé.” - Jimmy bổ sung - “Tớ không phải là kẻ ăn mày, kể cả khi vào Hội bảo trợ cũng vậy.” - Và rồi cậu thêm vào, giọng cương quyết - “Tốt hơn là tớ về trại trẻ mồ côi và chờ tin cậu.”
“Đương nhiên là thế.” Pollyanna tán thành rồi nói tiếp: “Có tin vui tớ sẽ báo cho cậu ngay. Chắc chắn họ sẽ nhận cậu. Cậu ở xa thế này cơ mà. Mà cậu có nghĩ là Dì Polly nhận nuôi mình vì từ nhà mình đến đây cũng xa lắc xa lơ như từ đây đến Ấn Độ không?”
“Cậu là cô gái lạ lùng nhất mà tớ biết.” Jimmy cười rồi quay về.
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày ông Pendleton gặp nạn. Sáng hôm ấy, Pollyanna xin phép dì: “Dì ơi, dì cho cháu đem thịt bê nấu đông tới nhà một người thay cho nhà bác Snow được không ạ?”
“Cháu lạ thật! Cháu định đem cho ai?” Dì Polly hỏi với giọng không vui.
Pollyanna nhíu mày lo ngại. Em vội nói tránh đi:
“Dì ơi, ‘lạ’ là khác thường phải không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Ồ, cháu thấy vui khi cháu là người khác thường dì ạ. Ở Hội bảo trợ của cháu, bà White thường chê bà Rawson là tầm thường, kém cỏi. Hai bà ấy vốn không ưa nhau. Cha con cháu thường xuyên phải hòa giải những cuộc tranh cãi vã giữa hai người. Ý cháu là mọi người không ít lần gặp rắc rối vì hai bà ấy.” Polyanna lúng búng, vội vàng sửa sai. Người cha quá cố đã dặn cô không được nói về những vụ tranh cãi trong nhà thờ, người dì lại chẳng thích nghe chuyện cha cô. Kết quả là Pollyanna được một phen chật vật tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Nhưng Dì Polly khó chịu kêu lên vẻ mất kiên nhẫn: “Pollyanna, cháu không có chuyện gì khác ngoài chuyện Hội bảo trợ sao?”
“Thưa dì, vâng ạ. Hội bảo trợ đã nuôi nấng cháu.” Pollyanna mỉm cười hạnh phúc.
“Bây giờ cháu nói ta nghe, cháu định đem thịt bê nấu đông cho ai?” Dì Polly lạnh lùng ngắt lời.
“Thưa dì, cháu muốn đem tới cho một người. Bác ấy bị gãy chân, lại sống một mình ạ. Cháu thấy bác ấy đáng thương hơn bác Snow, vì bác Snow còn có con gái chăm sóc. Bác ấy đau lắm, không nằm nghỉ thoải mái như bác Snow đâu. Hơn nữa, bệnh tình của bác Snow còn kéo dài lâu, mình có thể mang thịt bê tới cho bác ấy vào những lần sau cũng không muộn mà dì.”
“Pollyanna, cháu đang nói về ai vậy?”
Pollyanna mở to mắt, nét mặt đã dịu bớt vẻ lo sợ. Cô bé vội nói:
“Cháu quên chưa kể chuyện này với dì. Chính hôm dì đi vắng, đang đi dạo trong rừng thì cháu thấy bác ấy gặp nạn; và cháu đã mở khóa nhà bác ấy rồi gọi điện thoại cho bác sĩ với mấy người đến giúp, xong cháu để bác ấy tựa đầu vào cháu và nằm nghỉ. Từ hôm đó đến giờ cháu không gặp bác ấy. Nhưng khi chị Nancy làm món thịt bê nấu đông tuần này cho bác Snow, cháu chợt nghĩ được mang món này cho bác ấy thì sẽ tốt biết bao. Như thế có được không Dì Polly?”
“Được rồi, được rồi. Cháu cho ta biết tên người ấy đã.” Dì Polly đồng ý, giọng thờ ơ.
“Thưa dì, bác ấy là John Pendleton.”
Dì Polly giật bắn người nhắc lại: “John Pendleton?”
“Vâng ạ. Dì cũng biết bác ấy ạ?”
Thay cho câu trả lời, bà hỏi lại: “Cháu đã làm quen với ông ấy à?”
Pollyanna gật đầu nói: “Vâng ạ. Cháu gặp bác ấy trên đường và chủ động bắt chuyện. Hai bác cháu trò chuyện với nhau rất vui dì ạ. Bác ấy chỉ làm bộ cáu kỉnh bên ngoài thôi ạ. Cháu muốn đem món thịt đông tới mời bác ấy. Chị Nancy đã đặt tô thịt đông vào giỏ rồi. Xin phép dì cháu đi ạ.”
Dứt lời, Pollyanna vội rảo bước. Nhưng mới tới giữa phòng khách, cô đã nghe thấy giọng Dì Polly vang lên rất nghiêm:
“Pollyanna, dừng lại! Ta không đồng ý để cháu đem thịt bê cho ông Pendleton đâu. Hãy mang tới cho bà Snow như thường lệ. Đó là mệnh lệnh, cháu hiểu chứ?”
Mặt Pollyanna xịu xuống. Cô vội giải thích: “Dì ơi, bác Snow còn ốm tiếp và mình mang thịt bê đến sau vẫn được mà, dì biết đấy. Còn bác Pendleton bị gãy chân cơ, gãy chân thì có bị mãi đâu. Bác ấy bị đau đã một tuần nay rồi.”
Dì Polly lạnh lùng nói: “Ta biết ông John Pendleton đang bị thương nặng, nhưng ta không muốn gửi thịt bê cho ông ấy.”
“Bác Pendleton luôn tỏ ra cáu kỉnh, nhưng chỉ là bên ngoài thôi ạ. Cháu biết dì không ưa bác Pendleton nên mới nói vậy. Nhưng cháu sẽ không nói là dì gửi biếu đâu. Món quà này là của cháu biếu bác ấy. Cháu thương bác ấy lắm.”
Dì Polly lại lắc đầu. Đột nhiên, bà dịu giọng, trong câu hỏi pha chút tò mò:
“Ông ấy có biết cháu là ai không, Pollyanna?”
“Cháu nghĩ là không dì ạ. Cháu đã nói cho bác ấy biết tên cháu, nhưng chẳng bao giờ bác ấy gọi tên cháu cả.”
“Cháu có cho ông ấy biết địa chỉ nhà mình không?”
“Dạ, không ạ.”
Dì Polly im lặng quan sát vẻ mặt cô cháu gái nhưng dường như tâm trí bà đang hướng về một nơi khác. Thấy Pollyanna cứ thở dài thườn thượt, đứng không yên, bà buộc lòng phải đồng ý. Vẫn bằng giọng nhỏ nhẹ, tò mò mà người ta hiếm khi nghe được từ miệng bà, bà nói: “Được rồi, Pollyanna, cháu có thể đem thịt bê nấu đông cho ông Pendleton như một món quà của riêng cháu. Không được nhắc tới ta, nghe không?”
“Vâng ạ. Xin phép dì cháu đi ạ.” Pollyanna mừng rỡ tạm biệt dì, rồi chạy như bay ra khỏi phòng.