Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 15: Bác Sĩ Chilton
K
hi Pollyanna đến nhà ông John Pendleton lần thứ hai, bức tường xám không còn mang vẻ rầu rĩ như lần trước nữa. Tất cả các cánh cửa sổ đều rộng mở. Một người phụ nữ đứng tuổi đang phơi quần áo ở sân sau. Cỗ xe độc mã của bác sĩ đang đỗ trước cổng.
Pollyanna tới cổng bấm chuông. Ngón tay nhỏ bé của em bấm nút thuần thục hơn lần đầu.
Đang nằm trên bậc thềm, chú chó với vẻ thân quen, mừng rỡ lao xuống đón cô bé. Nhưng phải một lúc sau, một người phụ nữ mới ra mở cổng. Pollyanna tươi cười chào: “Cháu chào bác ạ. Cháu đem món thịt bê nấu đông tới nhà để bác Pendleton thưởng thức đây ạ.”
“Cảm ơn cháu.” Người phụ nữ vừa đưa tay đón tô thịt, vừa nói với giọng nhẹ nhàng: “Nhưng bác muốn biết ai đã gửi biếu ông chủ món này?”
Từ đại sảnh, bác sĩ Chilton đi ra đã nghe thấy câu hỏi của bà và nhận thấy vẻ buồn rầu trên khuôn mặt Pollyanna. Ông bước vội về phía cổng, vui mùng kêu lên: “Ồ, cháu gái, cháu đem thịt bê nấu đông tới đấy à? Hay quá! Cháu vào đây.”
“Vâng ạ.” Pollyanna vui vẻ trả lời.
Được sự đồng ý của bác sĩ, người phụ nữ đưa Pollyanna qua đại sảnh. Vẻ mặt bà không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Đứng sau bác sĩ là một y tá trẻ. Anh mới về thực tập ở phòng khám của bác sĩ. Anh thốt lên, giọng lo lắng: “Thưa bác sĩ, ngài Pendleton không muốn tiếp bất kỳ ai lúc này.”
“Ồ, tôi biết.” - Bác sĩ thừa nhận một cách điềm tĩnh. - “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về vị khách nhỏ tuổi này.”
Ngừng một lát, ông nói: “Cậu băn khoăn về vị khách nhỏ tuổi đó phải không? Cô bé ấy có thể mang lại nhiều hơn những gì sáu lọ thuốc bổ trợ mỗi ngày làm cho bệnh nhân đấy. Nếu ai cũng đem niềm vui đến cho bệnh nhân như cô bé ấy thì hay biết bao! Đó là lí do vì sao tôi để cô bé vào thăm ông Pendleton.”
“Cô bé đó là ai vậy, thưa ông?”
Sau phút giây do dự, bác sĩ nói: “Cô ấy là cháu gái một người có tiếng nhất vùng này. Tên cô bé là Pollyanna Whittier. Dù không thể gọi là thân quen với Pollyanna, tôi đã được nghe nhiều bệnh nhân của mình kể về cô bé đặc biệt này.”
Anh y tá mỉm cười nói: “Thưa ông, tôi không biết cô bé ấy dùng phương thuốc thần diệu gì để làm dịu nỗi đau của người bệnh?”
“Giá mà tôi biết được. Cô bé có một niềm vui tuôn trào, không khi nào cạn về tất thảy mọi việc trên đời. Những lời nói lạ lùng của cô bé cứ vang lên trong đầu tôi, trong đó tôi nghe văng vẳng câu hát ‘hãy vui cười lên’. Ước gì thế giới này có nhiều người như Pollyanna, lúc ấy những thầy thuốc như tôi và cậu chỉ còn cách đi bán ruy băng hay đào mương rãnh để kiếm sống thôi.” Nói đến đây, ông bật cười rồi thắng cương, bước lên xe ngựa.
Pollyanna theo người phụ nữ tới phòng ông John Pendleton. Qua thư viện đại sảnh, cô bé nhận thấy một sự thay đổi lớn. Những giá sách được kê thẳng hàng sát tường, những tấm rèm cửa đỏ thắm vẫn như cũ, song đồ đạc ngổn ngang trên sàn đã được xếp đặt gọn gàng. Các điện thoại được đặt đúng chỗ và chiếc vỉ lò bằng đồng đã được đánh sáng bóng. Tất cả các phòng đều được quét dọn, lau chùi sạch sẽ. Khác với hôm trước, một trong số những cánh cửa đầy bí ẩn của ngôi nhà đang mở sẵn. Người phụ nữ dẫn Pollyanna vào trong căn phòng ngủ bài trí sang trọng của ông Pendleton. Với giọng e ngại, người phụ nữ giúp việc kính cẩn nói: “Thưa ông, tôi đã đưa một vị khách nhỏ đến thăm ông. Bác sĩ đã cho phép cô ấy mang món thịt bê nấu đông vào phòng để ông thưởng thức. Xin phép ông.”
Người phụ nữ lui bước rời khỏi phòng. Chỉ còn một mình Pollyanna với người bệnh đang nằm trên giường. Thoáng nhìn, ông Pendleton chưa nhận ra cô bé này là ai. Ông bực mình lên tiếng: “Lại gần đây, cô bé! Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.” Pollyanna bước tới gần ông.
“Ồ, cháu đấy ư?” Giọng ông như vỡ ra, song không niềm nở lắm - có lẽ vì ông vẫn còn đau.
Pollyanna mỉm cười trả lời: “Dạ, cháu đây thưa bác. Cháu rất vui khi được vào thăm bác. Lúc nãy, cháu đứng ngoài cổng, bác giúp việc đã nhận bưng giúp tô thịt bê nấu đông. Cháu chỉ sợ không được vào thăm bác. Nhưng bác sĩ Chilton đã xuất hiện kịp thời và cho phép cháu vào đây. Bác đã đỡ đau chưa ạ?”
Mặc dù môi hé mở nụ cười nhưng miệng ông chỉ bật ra tiếng “Hừm...”. Pollyanna nói tiếp: “Cháu đem món thịt bê nấu đông tới để bác dùng. Bác có thích không ạ?” Cô bé hỏi và chờ đợi một câu đáp lại của bệnh nhân.
“Bác chưa bao giờ nếm món thịt bê nấu đông.” Nụ cười vừa thoáng nở trên môi ông Pendleton bỗng nhanh chóng nhường chỗ cho vẻ cau có thường thấy.
Pollyanna thấy buồn khi nghe câu nói ấy. Nhưng chỉ một loáng sau, nét mặt em lại ngời sáng. Đặt tô thịt đông xuống ghế, em vui vẻ nói: “Nếu bác chưa bao giờ được thưởng thức món thịt bê nấu đông thì làm sao bác biết mình có thích món đó hay không, đúng không ạ? Cháu mời bác nếm thử.”
“Được rồi, bác sẽ thưởng thức thịt bê nấu đông cháu đem tới. Nhưng hiện giờ, bác phải nằm yên trên giường. Không chừng bác sẽ phải nằm đây đến ngày tận thế mất.”
Pollyanna hoảng hốt kêu lên: “Không, bác ơi. Bác không thể nằm một chỗ đến ngày tận thế được. Chỉ khi nào thiên thần Gabriel thổi kèn trumpet, ngày tận thế mới đến. Kinh Thánh nói rằng ngày ấy có thể tới nhanh hơn bác cháu mình nghĩ. Không lẽ, ngày tận thế lại đến ngay lúc này. Làm sao lại đến nhanh thế được!”
Ông Pendleton bật cười to. Đang định vào phòng ông, anh ý tá vội rút lui một cách lặng lẽ khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của vị bệnh nhân cau có. Nom anh như một người thợ làm bánh đang hốt hoảng sập cửa lò lại để bảo vệ mẻ bánh nướng dở trước hơi lạnh bên ngoài chực luồn vào.
“Cháu gái đang nói những gì vậy?” Ông lại cười lớn.
Pollyanna vội trấn an: “Chân gãy có thể lành lại được, không như căn bệnh của bác Snow đâu bác ạ. Vậy nên bác không phải lo rằng sẽ phải nằm một chỗ đến ngày tận thế đâu ạ.”
“Ồ, bác biết điều đó.” Ông đáp lại, nụ cười đã tắt nhường chỗ cho khóe môi nghiêm nghị.
“Bác chỉ bị thương một bên chân thôi. Bác nên thấy vui vì bác không bị gãy cả hai chân, bác ạ!” Pollyanna vẫn hết sức nồng nhiệt với nhiệm vụ mà em tự giao cho mình: động viên tinh thần ông Pendleton.
“Đó đúng là điều may mắn cho bác. Theo cách nói của cháu, nếu bác là một con rết, bác sẽ bị rụng năm mươi cái chân mất.” Ông khịt mũi nhận xét.
Pollyanna thích thú với câu nói hài hước ấy. Cô bé thỏ thẻ: “Cháu cũng biết về loài rết ạ. Chúng có rất nhiều chân. Cũng may mà bác chỉ có hai châ...”
Ông Pendleton đột ngột ngắt lời: “Được rồi, được rồi, bác nên vui lên, vui vì mọi thứ, vui khi được nghỉ ngơi một thời gian dài, để mặc cho bác sĩ, y tá và người đàn bà kia muốn làm gì thì làm.” Giọng giễu cợt, cay đắng của ông như oán trách số phận.
“Bác không thích họ ư? Nhưng sẽ thế nào nếu không có họ?”
“Sẽ thế nào à?”
“Cháu nghĩ, khi ốm đau nặng thế này, bác cần có vài ba người giúp đỡ. Dù không thích, bác vẫn phải cần đến họ.”
“Ôi, giá như bác không gặp tai nạn thì hay biết mấy! Bác vui làm sao được khi phải nằm bẹp một chỗ thế này và để mặc người đàn bà khó tính kia làm đảo lộn mọi sinh hoạt của ngôi nhà. Bà ta gọi đó là ‘sự gọn gàng, ngăn nắp’. Lại còn anh y tá nữa, cũng hùa theo bà ta. Bác sĩ Chilton giao cho hai người này phục vụ bác. Và họ muốn được bác trả công hậu hĩnh.”
Khuôn mặt Pollyanna tỏ vẻ cảm thông: “Vâng, cháu hiểu ạ. Thật tệ khi phải tiêu xài nhiều tiền sau chừng ấy năm tiết kiệm.”
“Cháu nói sao?”
“Ý cháu là bác đã chi tiêu tiết kiệm. Những bữa ăn của bác cũng không cầu kì, chỉ có đậu hạt và cá viên. Đậu hạt rẻ hơn thịt gà những sáu mươi xu, bác có thích ăn thịt gà không ạ?”
“Này cô bé, cháu đang nói gì vậy?”
Pollyanna mỉm cười trả lời: “Chị Nancy đã cho cháu biết công việc bác đang làm.”
“Nancy là ai mà lại biết công việc của bác?” Ông Pendleton ngạc nhiên hỏi.
“Chị ấy là giúp việc của Dì Polly cháu ạ.”
“Dì Polly!”
“Vâng ạ. Tên dì cháu là Polly Harrington. Cháu ở với dì bác ạ.”
Ông Pendleton thở gấp, nhắc lại: “Polly Harrington! Cháu ở với bà ấy ư?”
“Vâng ạ, cháu là cháu ruột của Dì Polly. Khi cha mẹ cháu qua đời, dì đã đón cháu về. Cháu coi dì như mẹ cháu ạ.”
Ngập ngừng một lúc, Pollyanna nói tiếp với giọng trầm lắng:
“Mẹ cháu là chị gái dì Polly. Cháu đã sống ở Hội bảo trợ một thời gian trước khi chuyển về với dì cháu.”
Ông Pendleton im lặng một lúc lâu. Pollyanna sợ hãi nhìn gương mặt tái nhợt của ông. Em ngập ngừng đứng dậy.
“Có lẽ đã đến lúc cháu phải về rồi ạ. Cháu hi vọng bác sẽ thích món thịt bê nấu đông.” Em nhẹ nhàng nói.
Ông Pendleton bất ngờ quay đầu lại và mở to mắt. Pollyanna nhận thấy một niềm khao khát mãnh liệt trong đôi mắt ấy. Cô bé vô cùng ngạc nhiên.
“Cháu là cháu gái bà Polly Harrington ư?” Ông nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt đen của người đàn ông dừng lại trên gương mặt Pollyanna khá lâu. Với cảm giác mơ hồ, em khẽ nói:
“Bác biết dì cháu ạ?”
Ông Pendleton nở nụ cười bí hiểm. Do dự một lúc, ông nói: “Phải, bác biết dì cháu từ rất lâu rồi. Dì cháu gửi thịt bê nấu đông cho bác phải không?” Ông chậm rãi hỏi.
Pollyanna bối rối nhìn ông. Sau một lúc, em trả lời: “Dạ không, thưa bác... à, mà đúng là dì cháu gửi. Nhưng dì cháu bắt cháu phải hứa không cho bác biết chuyện này. Vậy mà cháu...”
Ông Pendleton ngắt lời: “Bác hiểu rồi.” Sau đó, ông quay đầu nhìn cảnh vật ngoài trời qua khung cửa sổ. Pollyanna nhón chân rời khỏi phòng với tâm trạng vô cùng bối rối.
Nhìn xuống cổng, em thấy bác sĩ Chilton đang ngồi trong xe ngựa đợi mình. Còn anh y tá đứng trên cầu thang. Pollyanna vội chạy xuống. Trông thấy em, bác sĩ mỉm cười nói: “Lên xe đi, cô bé. Bác sẽ đưa cháu về. Xe chạy được một đoạn rồi bác mới bất chợt nghĩ phải quay lại đón cháu. Bác cháu mình cùng về cho vui.”
“Cháu cảm ơn bác đã quan tâm đến cháu. Cháu rất thích đi xe ngựa bác ạ.” Pollyanna vui vẻ nói với bác sĩ.
Bác sĩ đỡ em lên xe. Ông gật đầu chào anh y tá rồi đánh xe về. Chạy một đoạn, ông mỉm cười hỏi: “Pollyanna, dường như có rất nhiều việc khiến cháu thích thú phải không?”
Pollyanna bật cười trả lời: “Cháu cũng không rõ bác ạ. Song cháu đoán cháu chỉ thích thú với những việc khiến cháu cảm thấy mình đang tận hưởng niềm vui của cuộc sống thôi. Còn những việc như khâu vá hay tập đọc thì chẳng vui chút nào.”
Bác sĩ Chilton lặng im. Pollyanna nói tiếp: “Bác ạ, có những việc cháu biết là tốt như: học đọc, học viết, tập khâu vá... nhưng cháu không thích nổi. Dì Polly bắt cháu học làm cháu không thoải mái chút nào.”
“Không thoải mái?” Bác sĩ sửng sốt hỏi lại.
“Vâng ạ. Dì cháu bảo phải học thì mới tồn tại được.” Pollyanna thở dài nói.
Giờ đây, bác sĩ đã hiểu. Ông hỏi một cách lúng túng:
“Dì cháu bảo thế ư?”
“Thưa bác, vâng ạ. Nhưng cháu không nghĩ như vậy. Cháu không nghĩ rằng cần phải học mới biết sống. Cháu có thế đâu.”
Bác sĩ thở dài: “Bác e rằng đúng là một số người phải học mới biết sống thật, cháu gái ạ.” Ông nói, rồi im lặng hồi lâu. Pollyanna liếc nhìn khuôn mặt bác sĩ. Nom ông thật buồn. Em ước giá như mình có thể làm việc gì đó cho ông. Em rụt rè, khẽ nói:
“Bác sĩ Chilton, cháu nghĩ công việc của bác đã đem niềm vui đến cho bác. Bác là người thầy thuốc hết lòng vì bệnh nhân.”
“Vui ư?” Bác sĩ ngạc nhiên thốt lên: “Bác vui làm sao được khi thấy bệnh nhân của bác khổ sở vì bệnh tật mà có lúc bác phải bó tay?”
“Nhưng bác đang hàng ngày giúp đỡ họ mà, không phải vậy sao ạ? Cháu nghĩ bác phải vui chứ ạ.”
Đôi mắt ông nhòa lệ khi nghe câu nói ấy. Cho đến giờ, ông vẫn cô độc và chưa có nổi một ngôi nhà riêng. Ông chỉ có phòng khám bệnh hai buồng ở khu nhà trọ. Song điều đó không làm bác sĩ Chilton nản chí. Ông quyết tâm học hỏi để nâng cao tay nghề. Và ông nguyện gắn bó đời mình với công việc gian khổ, khó khăn này.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Pollyanna, bác sĩ Chilton cảm thấy như đức Chúa hiển linh ban phước lành cho ông. Ánh mắt ấy như muốn nói: Dù công việc gian nan, vất vả đến đâu, ông cũng không bao giờ được từ bỏ. Ông chỉ có niềm hăng say học hỏi và yêu thương bệnh nhân hết lòng mà thôi.
“Cầu Chúa ban phước lành cho cháu, cháu gái ạ.” Bác sĩ nở nụ cười hiền dịu, nụ cười luôn làm an lòng các bệnh nhân của ông từ trước đến nay. “Có lẽ, bác sĩ đôi lúc cũng cần một liều thuốc bổ như liều thuốc cháu vừa mang lại.”
Câu nói của ông làm Pollyanna vô cùng bối rối, không biết cô bé còn bối rối tới mức nào nếu không có một chú sóc tinh nghịch băng qua đường, thu hút sự chú ý của em. Chẳng bao lâu, chiếc xe ngựa đã dừng trước cổng nhà. Bác sĩ đỡ cô bé xuống xe, mỉm cười với Nancy lúc này đang quét dọn cổng và chào tạm biệt, rồi ông đánh xe về.
Qua mấy bậc lên thềm, Pollyanna phấn khởi nói với Nancy: “Em vừa trải qua những phút giây thú vị khi được đi cùng xe ngựa với bác sĩ Chilton chị Nancy ạ. Bác ấy là một người rất dễ mến. Trong lúc trò chuyện với bác ấy, em đã nói ‘Cháu nghĩ bác rất vui với công việc bác đang làm’.”
Nancy kêu lên: “Sao cô lại nói thế? Hàng ngày phải gặp người bệnh và cứu chữa cho họ là một công việc vô cùng vất vả, đôi khi còn xảy ra những điều tồi tệ nữa.” Gương mặt cô lộ vẻ hoài nghi.
Polllyanna cười nói: “Bác sĩ cũng trả lời em như thế. Nhưng dù vất vả đến mấy vẫn có thể tìm được niềm vui. Chị đoán xem đó là gì?”
Nancy nhăn trán suy tư hồi lâu. Càng ngày cô càng thạo trò chơi nhỏ của Pollyanna hơn. Những câu hỏi thú vị của cô bé đã lôi cuốn Nancy tự lúc nào không hay.
“Ồ, tôi đoán ra rồi. Bác sĩ có thể tìm thấy niềm vui trong điều trái ngược với niềm vui của bà Snow.”
“Điều trái ngược?” Pollyanna nhắc lại, vẻ ngạc nhiên.
“Vâng. Tiểu thư chẳng đã bảo bà Snow nên thấy vui vì tất cả mọi người khác đều không được như bà, luôn được nằm nghỉ ngơi trên giường còn gì.”
“Đúng là em đã nói vậy.”
“Vậy thì bác sĩ nên vui mừng vì ông không đau ốm, bệnh tật gì cả, không như những bệnh nhân ông chăm sóc hàng ngày.” Nancy trả lời, tin chắc mình đã tìm được đáp án đúng.
Song Pollyanna lại nhăn mặt. “Ồ, vâng... đó cũng là một cách nghĩ, song em không thích cách nghĩ ấy cho lắm. Bác sĩ cũng không thể vui được khi có nhiều người đau ốm như vậy. Chị chơi trò tìm niềm vui buồn cười quá, chị Nancy à.” Pollyanna thở dài khi quay lưng bước vào nhà.
Pollyanna gặp dì ở phòng khách. Dì Polly bất ngờ hỏi cháu gái:
“Người đàn ông lúc nãy là ai vậy, Pollyanna?”
“Thưa dì, đó là bác sĩ Chilton ạ.”
“Bác sĩ Chilton! Sao ông ấy lại tới đây?”
“Bác ấy đưa cháu về dì ạ. Dì ơi, cháu đã đến thăm bác Pendleton và gửi biếu bác ấy món thịt bê nấu đông.”
Dì Polly vội ngẩng đầu lên hỏi: “Cháu không nói ta gửi chứ?”
“Vâng ạ. Cháu đã bảo bác Pendleton rằng món thịt bê này không phải do dì Polly dặn cháu mang sang biếu bác đâu.”
Dì Polly bỗng đỏ mặt, tâm trạng vô cùng bối rối. Bà thốt lên:
“Cháu đã nói như vậy sao!”
Pollyanna kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói như mất hồn của dì. Cô hoảng hốt kêu lên: “Chẳng phải dì dặn cháu như vậy sao ạ?”
Dì Polly thở dài bảo: “Đúng là ta nói như vậy, Pollyanna, rằng không phải ta gửi biếu, và ta đã nhắc cháu là tuyệt đối không được để ông ấy nghĩ rằng ta làm việc đó - chuyện này hoàn toàn khác với việc cháu nói thẳng tưng ra miệng rằng không phải ta gửi biếu. Thôi, cháu cất mũ rồi thay đồ đi.” Bà buồn bực quay đi.
“Vâng ạ.”
Pollyanna rời khỏi phòng khách, không hiểu điều gì đã xảy ra với dì. Cô thở dài đi tới mắc áo và treo mũ lên móc.
“Trời ơi, mình chẳng thấy hai chuyện đó khác gì nhau cả.”