Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2023-08-05 09:48:01 +0700
Chương 14
L
âu rồi Jay’s Bar mới nhộn nhịp như thế này. Phần lớn là những khuôn mặt mới, nhưng Jay không phiền – khách hàng nào cũng là khách hàng. Lão có đủ lý do để tâm trạng được tốt. Bởi với tiếng đục, tiếng lạch cạch chạm nhau của đá với những chiếc cốc vại, tiếng cười, tiếng nhạc Jackson Five phát ra từ máy hát đĩa, những đám mây khói trắng lơ lửng trên trần như những ô hội thoại trong truyện tranh, đêm nay lại là một đêm khác của mùa hè.
Tuy vậy, ở Chuột có thứ gì đó “bất thường”. Hắn ngồi một mình ở cuối quầy, lướt đi lướt lại duy chỉ một trang trong cuốn sách của hắn trước khi từ bỏ ý định và đóng nó lại. Nếu mà được, hắn chẳng mong gì hơn là nuốt hết đống bia còn lại, đi về nhà và cứ thế mà ngủ. Ấy là, nếu mà hắn có thể ngủ.
Đã được một tuần rồi, Chuột không còn thấy mặt vận may ở đâu nữa. Những cơn mộng mị thưa thớt cùng với bia và thuốc lá, thậm chí ngay cả thời tiết cũng đang dần từ bỏ hắn. Nước mưa rửa trôi từ những ngọn đồi xuống con sông, rồi chảy ra biển, biến nó thành một lốm màu nâu và xám. Cảnh tượng ghê tởm, khung nền xấu hoắc. Hắn cảm thấy đầu mình như bị nhét đầy những cục báo cũ. Giấc ngủ của hắn nông, và thường chẳng được bao lâu. Giống như giấc ngủ trong một phòng chờ nha khoa hết sức nóng nực, mỗi khi có người mở cửa là lại thức giấc. Hắn ngước về phía đồng hồ.
Nửa tuần nay được hắn dành trong rượu whiskey, và hắn quyết định sẽ đóng chặt tất cả suy nghĩ trong một thời gian. Hắn xem xét từng vết nứt trong tiềm thức như một con gấu trắng lần tìm lớp băng đủ dày để bước qua. Và chỉ khi nào tìm ra được một thứ khả dĩ nào đó có thể giúp hắn vượt qua được phần còn lại của tuần lễ hắn mới ngủ. Vấn đề là, khi hắn tỉnh giấc, mọi thứ vẫn y nguyên như trước. Trừ việc có thể đầu hắn sẽ hơi nhức một chút.
Chuột nhìn vô hồn vào sáu cái chai bia rỗng xếp trước mặt. Giữa những cái chai hắn có thể trông rõ tấm lưng của Jay.
Có lẽ những cơn sóng đang lùi ra xa rồi, Chuột nghĩ. Lần đầu mình uống bia ở đây là năm mười tám tuổi. Từ đó đến nay đã được mấy nghìn chai bia rồi? Mấy nghìn củ khoai tây rán, mấy nghìn lượt máy hát đĩa chuyển bài? Mọi thứ, tất cả trước đây cuộn trào như những đợt sóng lên con thuyền nhỏ này, lúc này đang rút đi. Mình đã nốc đủ cho một đời rồi chăng? Tất nhiên, đến lúc con người ta ba, bốn mươi tuổi thì ai cũng đã uống một lượng bia kha khá. Dẫu vậy, hắn nghĩ, bia ở đây có một cái gì đó khác. Còn hai lăm tuổi, cái tuổi không tệ lắm để rửa tay gác kiếm. Ai có chút đầu óc cũng đã học xong đại học và đang làm cán bộ tín dụng ở ngân hàng vào cái tuổi này rồi.
Chuột xếp thêm một cái chai rỗng nữa vào đội hình, uống một hơi hết chỗ bia tràn đến miệng cốc của hắn. Theo phản xạ tự nhiên, hắn lấy mu bàn tay chùi mép, rồi quệt cái tay ướt lên ống quần cotton.
Chuyện này phải nghĩ cho kỹ, hắn nói với chính mình.
Đừng có chạy trốn, phải nghĩ. Mày đã hai mươi lăm rồi, cái tuổi thích hợp để suy nghĩ một chút. Mày bằng hai thẳng nhóc mười hai tuổi rồi đấy con trai, tầm vóc của mày đến đâu rồi? Còn chưa được bằng một thẳng nhóc. Có khi không bằng một cái tổ kiến đựng trong lọ thủy tinh. Nào, thôi ngay đi; đừng có đưa ra mấy phép ẩn dụ ngu ngốc đó nữa. Chúng chẳng có ích gì cả. Nghĩ đi, mày đã làm sai ở đâu. Nào, nhớ lại xem. Mày nói như kiểu tao biết phải tìm kiếm từ đâu ấy nhỉ.
Chuột bỏ cuộc và ực hết đám bia còn lại. Rồi hắn giơ tay lên và gọi thêm một chai nữa.
“Hôm nay uống nhiều quá rồi đấy,” Jay bảo. Chẳng hề gì, chai thứ tám được đặt vào chỗ của nó trên quầy.
Đầu hắn hơi nhức một chút. Cơ thể hắn trồi sụt nhấp nhô trên những con sóng vô hình. Hắn cảm thấy choáng váng trong mắt. Nôn đi, giọng nói sâu trong đầu hắn bảo.
Đi mà phun hết ra. Rồi mày sẽ nghĩ được cho kỹ càng. Đứng dậy, xách thân mày vào nhà xí. Không được rồi. Còn chẳng đi quá được vạch xuất phát.
Ấy thế mà bằng cách nào đó Chuột vẫn ưỡn được ngực về phía trước, lết vào nhà vệ sinh, mở một cánh cửa, đuổi ra một cô gái trẻ đang đánh lại mi, gập người xuống cái bồn cầu.
Đã bao nhiêu năm rồi mình uống đến mức nôn thốc nôn tháo nhỉ? Quên cả cách nôn rồi. Cởi quần ra trước hử? Dừng ngay mấy câu đùa đần độn lại. Ngậm mồm vào mà nôn. Nôn cho đến khi không còn gì chui ra ngoài dịch vị dạ dày.
Khi Chuột đã tống toàn bộ số chất lỏng trong bụng ra ngoài, hắn ngồi lên bệ bồn cầu và hút một điếu thuốc. Sau đó hắn rửa mặt và tay bằng xà phòng, dùng hai tay ướt vuốt cho thẳng lại mớ tóc trước gương. Có thể trông hơi ủ ê, nhưng mũi và gò má của hắn trông cũng vẫn khá.
Thứ dung mạo mà một giáo viên cấp hai có thể yêu được, chắc vậy.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đi tới bên cạnh người phụ nữ đã bị hắn làm gián đoạn khâu trang điểm và xin lỗi. Quay trở lại quầy, hắn uống một nửa cốc bia, đuổi nó đi với một ngụm nước đá Jay đưa. Hắn lắc đầu đôi ba lần, và đến lúc thắp được điếu thuốc, đầu óc hắn đã bình thường trở lại.
Rồi, đã chuẩn bị xong, Chuột làu bàu. Đêm vẫn còn dài, bắt đầu nghĩ ngợi nào.