Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ặc dù tình thế đã vô cùng cấp bách, nhưng bọn họ vẫn phải trì hoãn chuyến đi để làm một cái đai đủ to để vừa Chiron. Thân ngựa ở phía dưới của ông không to như của Pegasus, nhưng mà ông ta nặng hơn rất nhiều. Bọn họ phải bện một cái đai chắn chắn từ những sợi dây rừng để giữ chặt cơ thể ông, rồi phần còn lại được buộc chặt quanh ngực Pegasus, ngay trước đôi cánh của cậu, và vòng qua bụng cậu.
Họ đã quyết định là Fawn sẽ ngồi trên lưng Pegasus với Emily, để giữ cho cô không ngủ gật, và Emily có thể chắn ánh nắng mặt trời cho cô bé bóng đêm. Khi họ đã ngồi yên trên lưng con tuấn mã, Emily quay lại nhìn Chiron đang buộc chặt những sợi dây chằng cuối cùng vào thân trên của mình. “Ông đã sẵn sàng chưa?”
Nhân mã giơ ngón tay cái ra hiệu sẵn sàng. “Bất cứ khi nào cháu muốn. Pegasus, cậu hãy nhớ phải bay càng cao càng tốt. Chúng ta không muốn gặp bất kỳ sự cố nào khi ở Trái đất.”
Pegasus hí lên đồng ý và bắt đầu đập đôi cánh rộng trắng muốt của mình. Từ những bước đi nước kiệu, cậu dần chuyển sang nước đại. Chiron chạy ngay phía sau, cẩn thận không để chiếc đai xộc xệch. Chỗ khoảnh đất trống quá nhỏ gần như không đủ để Pegasus lấy đà bay lên trên bầu trời.
Khi con tuấn mã có cánh đã lao lên không trung, Emily quay lại và hét lớn. Họ vẫn chưa bay lên đủ nhanh. Chiron vẫn đang dùng tay che chắn mặt mình để tránh không bị cây cối xung quanh cào xước. Những tiếng ca cẩm bực bội của Nhân mã hoà trong tiếng gãy gập của cành cây, tiếng rào rạt của lá rụng và tiếng những đàn chim hớt hải bay lên khi thân thể ông bị kéo lê qua những tàng cây.
“Bay cao nữa lên Pegs,” Emily kêu lớn. “Chiron đang bị cọ vào cây.”
Pegasus hí lên lần nữa và Emily có thể cảm nhận các cơ bắp của cậu căng ra để kéo Nhân mã nặng nề phía sau lên khỏi các tàng cây. Cuối cùng rồi Chiron cũng thoát được ra, ngực đầy những vết xước sát, ông ta nhặt các chiếc lá và cành cây vướng đầy trên tóc mình.
“Ông có sao không?” Emily hỏi vọng xuống.
Chiron ho và gạt lá. “Tốt nhất là không phải làm thế lần nữa.”
Paelen cười lớn, khoái trá nhìn Nhân mã bảnh bao cố gắng chùi hết những nhựa lá bám trên ngực mình ra. “Cảm ơn Chiron,” cậu lấy hơi. “Được một trận cười thật là dễ chịu.”
Ngay đến Joel cũng nhoẻn cười và Pegasus thì hí lên đầy vui vẻ.
“Có lẽ lần sau chúng ta nên để cậu thử ngồi vào chỗ tôi đấy, Pegasus.” Rồi ông quay sang Paelen. “Và cả cậu nữa!”
Paelen lắc đầu. “Không cần - tôi có cánh mà.” “Ồ không,” Chiron chỉnh lại. “Cái cậu có là đôi xăng đan có cánh. Không có nó thì cậu cũng như tôi thôi.” Khi những trận cười đã lắng, ông nhìn lên phía Emily. “Dùng viên đá mở ra Dòng Mặt Trời. Phải cõng cả trọng lượng của ta, Pegasus sẽ không đủ sức để tự bay vào đó đâu.”
Emily gật đầu và nhìn qua phía Joel đang ngồi trên lưng Chrysaor và rồi đến Paelen. “Tớ chuẩn bị mở nó đây, các cậu đã sẵn sàng chưa?”
Khi họ gật đầu, Emily giơ cao viên đá màu xanh. “Đưa chúng ta về Trái đất.
Khi họ tiến vào Dòng Mặt Trời, Emily cảm thấy một cơn buồn ngủ trĩu nặng ập tới. Cô quá mệt đến nỗi không mở nổi mắt. “Emily, chị đừng ngủ!”
Mắt Emily lại mở ra. Fawn đang bám chặt vào lưng con tuấn mã và lắc mạnh người cô.
“Chị, chị dậy rồi đây. Cảm ơn em. Chị chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.”
“Này, Em,” Joel gọi lớn, cố gắng át tiếng ù ù của Dòng Mặt Trời. “Cậu hát cùng tớ đi.” Giọng hát trầm ấm của cậu vang lên rất to. “Chín chín chai bia ở trên tường, chín mươi chín chai bia. Nếu một chai rơi xuống đất, chỉ còn lại chín tám chai bia…”
Joel quay lại nhìn Paelen. “Thấy không, bài hát này dễ mà. Cậu hát cùng tớ đi để Emily tỉnh táo.”
“Chờ đã,” Paelen nói lớn. Cậu ta bay lại gần Joel để nghe cho rõ hơn. “Sao lại có chín chín chai bia trên tường? Tường nào mới được chứ? Thế tại sao một chai lại rơi?”
“Chả quan trọng - đừng có hỏi linh tinh nữa, hát đi!” Joel ra lệnh.
Giọng của họ khàn đi vì hát khi họ thoát ra khỏi dòng năng lượng sáng chói loà của Dòng Mặt Trời để hoà vào bầu trời xanh trong không một gợn mây trên Trái đất. Một đại dương rộng lớn vô bờ trải ra bên dưới họ, không hề có dấu hiệu nào của đất liền hiện ra trong tầm mắt.
Emily đảo mắt nhìn xung quanh và thấy mặt trời đang chiếu rọi ngay phía sau họ. Cơ thể cô đang che chắn cho cô bé bóng đêm. “Fawn, em có sao không? Em có cảm nhận thấy ánh nắng mặt trời không?”
Chiếc mũ trên áo choàng của thần Pluto lúc lắc. “Không, em không sao.”
“Được rồi, Em.” Joel ngồi trên lưng Chrysaor gọi to và bay lại gần. “Giờ phụ thuộc vào cậu đấy. Cậu có biết chúng ta phải đi đâu không?”
Emily ngồi thẳng người dậy và quan sát khắp các phía chân trời. Nhiều phút trôi qua nhưng cô… không cảm nhận được điều gì.
Một nỗi sợ hãi bắt đầu trào lên trong cô. Điều gì sẽ xảy ra nếu không tìm được nó? Nhỡ đâu Arious đã nhầm, và trên Trái đất không hề có mảnh vỡ nào của Ngọn lửa? Tất cả mọi người đều đang dõi theo cô, chờ đợi cô chỉ đường cho họ, và cô không hề cảm nhận được bất cứ điều gì. Họ đã không nghĩ đến phương án này. Trái đất quá rộng lớn. Đáng nhẽ họ phải biết nhiệm vụ này không hề dễ dàng gì.
“Thế nào?” Joel hỏi.
“Tớ không biết,” Emily thốt lên. “Riza đã nói tớ sẽ cảm nhận được sức mạnh của nó thu hút tớ, nhưng giờ tớ không cảm thấy bất cứ điều gì!”
“Emily, bình tĩnh,” Chiron nói vọng từ dưới lên. “Nỗi sợ hãi đang cản cháu lại. Hãy thả lỏng, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. Tập trung vào điều cháu cần làm. Hãy để các sức mạnh của cháu thu hút lẫn nhau.”
Pegasus ngoái cổ lại nhìn cô và hí lên. “Cậu ấy nói hãy nhắm mắt lại,” Fawn dịch.
Emily nhắm mắt và cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng cô vẫn không cảm nhận được mảnh vỡ. Đột nhiên trong đầu cô đau nhói.
“Riza, có phải chị đấy không?” Emily gọi. “Chị có nghe thấy em gọi không?”
Cơn đau lặp lại, ra hiệu với Emily rằng cô gái tộc Xan cổ có thể nghe thấy lời cô, dù không thể nói lên thành lời. “Riza, em không thể cảm nhận được mảnh vỡ. Chị có thấy gì không?”
Một lần nữa cơn đau trở lại, và Emily chưa bao giờ biết ơn những chấn động đau đớn đó đến thế. Riza biết mảnh vỡ ở đâu, cô ấy có thể cảm nhận được nó. “Em sẽ quay chầm chậm vòng quanh, nếu đúng hướng cần đi, chị hãy động vào đầu em thật mạnh nhé.”
Emily nhắm mắt và quay người về phía sau.
Cô mở mắt ra và nhìn thấy đuôi con tuấn mã đang ve vẩy trên bầu trời ngay phía sau lưng họ. “Bắt đầu nhé.”
Chầm chậm, Emily xoay đầu về phía bên trái. Một lúc sau, cô đã về đúng vị trí ban đầu nhưng vẫn chưa nhận được tín hiệu nào từ phía Riza. Nhưng khi xoay đầu về bên phải, cô bắt đầu cảm nhận được cơn đau nhẹ từ thái dương và cơn đau tăng dần cho đến khi tay Emily đưa lên ôm chặt đầu kêu lớn. “Oái, được rồi, Riza. Em hiểu rồi, chị ngừng lại đi!”
Cơn đau giảm dần và Emily thở phào nhẹ nhõm. Cô nói với Pegasus. “Bay về hướng bên phải, Pegs.” Cô gọi với tới mọi người khác. “Chúng ta sắp ổn rồi. Tớ không cảm nhận được mảnh vỡ ấy nhưng Riza có thể. Đi nào, theo hướng này.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan