Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 16
E
mily được giữ chặt trong bàn tay của tên Nirad khi bọn họ đi xuyên qua Dòng Mặt Trời. Trong hai lần đi qua đây, cô đều ngồi trên lưng Pegasus. Có lẽ đôi cánh mạnh mẽ của con tuấn mã cử động vững vàng hoặc do cô được đi cùng nó nên cô đã chẳng để ý đến điều gì cả. Nhưng lần này, không có Pegasus để làm cô yên lòng, nên thứ ánh sáng chói lòa xung quanh và tiếng nổ đì đùng tra tấn đôi tai khiến Emily cảm thấy nôn nao và choáng váng. Cô ngước nhìn khuôn mặt của tên Nirad và có thể thấy hắn cũng không hứng thú gì với chuyến đi này chút nào cả.
Đôi mắt hắn nhắm lại và miệng thì mím chặt. Nếu tiếng ồn của Dòng Mặt Trời không lớn như vậy thì chắc hẳn cô đã nghe thấy tiếng sinh vật này đang rên rỉ rồi.
Cuối cùng họ cũng xuất hiện ở phía trong cùng của một chiếc hang tăm tối khác. Bọn Nirad đi thành hàng ra ngoài ánh sáng ban ngày, trời xám xịt và ảm đạm. Khi Emily hồi lại, cô nhìn thấy xung quanh mình là một thế giới lạ lẫm và cô hít thở để lấy hơi. Bầu trời nặng nề với những đám mây báo bão đen kịt. Nhưng không khí lại hanh khô. Mặt đất dưới chân họ đen sì và bụi bặm, mỗi bước chân lại khuấy lên những đám bụi xám đen quanh chân. Chẳng có cây cối hay bất cứ dấu hiệu nào của đời sống thực vật cả.
Cách đó không xa cô nhìn thấy những sinh vật nhỏ bé trông giống động vật đang chạy nhốn nháo lên mặt đất khô cằn. Chúng có kích thước và hình dạng gần giống gấu trúc, nhưng lại không có lông. Thay vào đó chúng có lớp da như cẩm thạch màu xám đen và nâu. Chúng chẳng tỏ ra sợ hãi khi đoàn quân Nirad khổng lồ dẫn đầu là con lợn lòi dữ tợn đang diễu hành ngang qua. Dưới bầu trời xám xịt, những sinh vật nhăn nheo to lớn trông giống loài dơi đang bay vòng vòng. Chiều dài cánh của chúng rộng gần bằng cánh của Pegasus. Chúng thật duyên dáng và lanh lợi với đôi cánh chao liệng lặng lẽ trong không gian tĩnh mịch. Thảng hoặc, chúng phát ra những tiếng gọi lạ lùng dường như vang vọng đến hàng dặm.
Nhìn xung quanh, Emily vẫn không nhìn thấy một chút đời sống thực vật nào. Không cây cối, không cỏ, không rong rêu và không hoa lá. Có vẻ như chẳng có gì có thể mọc lên khỏi lớp đất dày bụi đen kịt đó cả. Họ nhanh chóng đến một khu vực với những công trình kiến trúc được xây dựng bằng đá xù xì.
Ngôi nhà bằng đá thô sơ có bốn bức tường vững chắc và một phiến đá duy nhất để làm mái. Cô gần như mong mỏi nhìn thấy một người thượng cổ xuất hiện. Nhưng thay vào đó Emily sững sờ khi nhìn thấy sinh vật mà cô nhận ra chính là một phụ nữ Nirad. Cô ta ra khỏi nhà với đứa con trên tay.
Những phụ nữ Nirad to lớn gần bằng đàn ông, nhưng móng vuốt và tóc còn dài hơn nữa. Họ cũng có bốn cánh tay khỏe mạnh, rắn chắc, chúng đang vẫy vẫy trên không đầy đe dọa trước sự xuất hiện của Emily và Pegasus.
Đến chỗ nào cô cũng nhìn thấy dân Nirad dừng lại nhìn chằm chằm và hàng hộ tống vây quanh cô. Hầu hết bọn họ đều gầm gừ và giơ những nắm đấm đầy giận dữ về phía cô khi cả nhóm cô đi qua, nhưng một vài lại tỏ ra cúi đầu và nhìn ra chỗ khác một cách buồn bã.
“Vậy ra đây là thế giới của ngươi,” cô nói với tên Nirad đang giữ cô một cách nể phục.
Hắn nhìn xuống cô và gật đầu.
“Ngươi có con không?”
Đôi mắt của tên Nirad dường như mờ đi.
Emily chắc chắn mình đã nhìn thấy nỗi buồn trong đó vào lúc hắn gật đầu lần nữa.
“Chúng đang gặp nguy hiểm sao?”
Hắn phát ra những âm thanh từ trong yết hầu mà Emily không thể hiểu được. Hắn thể hiện nỗi đau chất chứa và thiết tha khi cố gắng giải thích.
“Ta rất tiếc, ta không hiểu được ý của ngươi,” cô khẽ nói. “Ta ước gì ta có thể nói được ngôn ngữ của các ngươi. Ta thậm chí còn chẳng biết liệu ngươi có tên gọi không. Ngươi có chứ?”
Tên Nirad của cô gật đầu và há miệng ra. Hắn phát ra một tiếng trầm sâu rồi chậm rãi lặp đi lặp lại vài lần.
“Tange,” Emily thử nói, hy vọng phát âm được giống nhất có thể. “Tên của ngươi là Tange?”
Tên Nirad gật đầu.
Emily âm thầm ăn mừng sự tiến bộ đó. Cô và gã Nirad không lồ có tên Tange này đã thực sự giao tiếp được với nhau!
“Ngươi có biết tại sao ta lại ở đây không?” Cô hỏi.
Tange lắc đầu. Nhưng rồi hắn đi tiếp.
Emily cố gắng nhìn quanh đám Nirad đang che mất tầm nhìn của cô. Tange nâng cô lên cao hơn và cô nhìn thấy chỗ họ dừng chân. Đó là một cung điện cẩm thạch trắng, cao lớn thông hoàn toàn lạc lõng trong cảnh vật tối tăm, thê thảm này. Khi cô nhìn thấy những cột trụ cao và bậc đá cẩm thạch trắng dẫn lên lối vào lộng lẫy, cô ngay lập tức nhận ra kiến trúc này. Nó như một bản sao cung điện của thần Jupiter, được mô phỏng lại trong thế giới của bọn Nirad vậy. Dọc con đường dẫn đến cung điện, một hàng tượng dài đứng đó dường như đóng vai trò của một đội bảo vệ danh dự.
“Cung điện đó là từ Olympus!” Emily thì thào: “Sao nó lại ở đây thế?” Cô quay lại nhìn Tange. “Thần Jupiter có ở đây không?”
Trước khi Tange có thể trả lời, một tên Nirad màu cam to lớn khác xuất hiện bên cạnh họ và gầm lên dữ tợn. Đôi mắt hắn dán chặt vào Emily và hắn lắc đầu rồi gầm lên từng tiếng cục cằn với cô. Thông điệp đã rõ. Không được nói chuyện.
Emily nhìn thấy sự căm thù chết chóc rõ ràng ánh lên trên khuôn mặt của tên Nirad. Hắn sẽ không lưỡng lự giết cô nếu hắn có cơ hội. Cô thu mình lại nép sát vào Tange, tự hỏi mình và Pegasus đã làm gì để gây ra con giận dữ với bọn Nirad như vậy.
Dọc đường đi đến cung điện trắng, Emily thấy rõ những biểu hiện của sự thù ghét từ bọn Nirad khi những đám đang túm tụm lại để nhìn chằm chằm và gầm rú lên với cô. Khi một vài tên Nirad màu xám cố gắng túm cô, Tange và những tên Nirad màu cam khác xô chúng ra xa cùng những tiếng gầm và nắm đấm giơ lên đầy đe dọa.
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra khi đám đông cố gắng ném đá và gậy gộc vào Pegasus. Chỉ có quân Nirad màu cam mới bảo vệ con tuấn mã khỏi bị đánh đập.
“Tại sao tất cả các người đều ghét chúng ta chứ?” Emily khẽ hỏi Tange.
Tange không nói gì mà vẫn kiên trì bước về phía cung điện. Càng đến gần, Emily càng nhìn thấy nhiều bức tượng hơn dọc con đường. Một vài bức thì cách xa con đường và một ít thì bị đổ sập và vỡ vụn. Nhìn khắp khu vực này, cô nhận thấy phải có đến hàng trăm bức tượng Nirad như vậy nếu không nói là hàng ngàn.
Tất cả chúng đều có một điểm chung. Bất cứ ai đã tạc chúng đều điểm một nỗi sợ hãi và đau đớn trên những khuôn mặt đó. Không có bức tượng nào cười hay có dáng đứng bình thường cả. Tất cả dường như bị hóa đá trong lúc đang cố gắng di chuyển hoặc bỏ chạy - và không bức nào trông vui vẻ hết. Tất cả đều thể hiện nỗi kinh hãi và đầy đau đớn. Cuối cùng cô ngoảnh mặt đi. Cảnh tượng những khuôn mặt kinh hoàng đó khiến cho chuyến đi của cô thêm tồi tệ.
Sau cùng thì họ cũng đến được những bậc thềm của cung điện trắng. Emily quan sát con lợn lòi có cánh đang đi lên phía trước. Hai tên Nirad màu cam đang đứng gác bên cánh cửa. Khi con lợn đến gần, chúng kéo mạnh hai cánh cửa bằng đá cẩm thạch nặng trịch ra và cả đoàn nối nhau đi vào trong.
Khi Tange mang Emily bước lên những bậc thang cố gắng gượng ngoái lại phía sau. “Làm ơn hãy cho tôi nhìn một chút,” cô đề nghị.
Tange nhìn xuống cô, và rồi nhấc cô lên cao hơn cho đến khi cô có thể nhìn qua phần vai chắc nịch của mình. Ngôi làng của quân Nirad nằm ngổn ngang xung quanh cung điện trắng. Có hàng ngàn công trình bằng đá đen và nhiều tượng hơn nữa ở mọi nơi. Nó gần giống như một bộ phim trắng đen vậy. Không có màu sắc - chỉ là những gam khác nhau của màu xám, đen và nâu mà thôi. Thứ màu sáng duy nhất trong tất cả chỗ này là từ chính những tên Nirad màu da cam. Ngay cả những sinh vật lạ giống loài dơi trên trời cũng màu xám và đen. Emily quan sát chúng lượn tròn quanh khu này và tự hỏi rằng loài khủng long có cánh có giống như thế hay không.
Một lần nữa Emily nhận ra không có dấu hiệu sự sống của thực vật. Cô không hiểu dân Nirad ăn gì. Cô nhớ đến chiếc miệng rộng và hàm răng sắc của Tange và cảm nhận những con đau nhói đầu tiên vì nỗi sợ hãi rất thật của mình. Liệu Nirad có phải là loài ăn thịt không? Và nếu thế, cái gì hay kiểu người nào nằm trong thực đơn của bọn chúng?
Trước khi nỗi sợ hãi kéo đến hoàn toàn, Emily đã bị mang qua cánh cửa của cung điện trắng. Sảnh trước của nó thật bao la. Nó được làm bằng loại đá cẩm thạch giống như mọi công trình ở Olympus. Nhưng không giống cung điện của thần Jupiter, những bức tường ở đây không được trang trí nghệ thuật và mỹ thuật, chỉ có những bức tượng đáng sợ bị hóa đá trong lúc đang di chuyển mà thôi.
Khi họ ì ạch đi về phía trước, Emily nghe thấy tiếng thét inh tai phát ra từ một trong những căn phòng bên phải sảnh trước. Âm thanh lớn đó khiến dây thần kinh vốn đã căng thẳng của cô càng thêm mỏng manh. Cô không muốn biết ai hay thứ gì vừa phát ra âm thanh ghê sợ đó.
Khi cô được đưa về hướng đó, Emily bắt đầu vùng vẫy trong cánh tay của Tange. “Không, làm ơn, Tange, không! Ta không muốn vào đó!”
Pegasus bắt đầu hí vang và thét lên phía sau cô. Cô có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của nó nện mạnh xuống sàn đá cẩm thạch nhẵn nhụi khi nó cố gắng chống lại những tên Nirad màu cam đang dẫn nó tiến tới.
“Chrysaor, đưa cô ta vào!” Một giọng chói tai hách dịch ra lệnh. “Chúng ta muốn nhìn thấy Thần Lửa của Olympus!”
Emily được đưa tới. Khi Tange tiến vào căn phòng lớn, những tên Nirad phía trước họ tách ra và đứng sang hai phía của căn phòng, cô có thể thấy con lợn lòi có cánh đang bước lên phía chủ nhân của giọng nói ghê rợn đó.
Emily bắt đầu thét lên.