Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 15
E
mily cảm thấy nỗi khiếp sợ đang ngày càng dâng cao trong tâm trí cô khi cô ngôi trên lưng Pegasus chờ hai người kia. Dường như đã hàng bao nhiêu tiếng đồng hồ trông qua kể từ khi Joel và Eric đi khỏi. Nhưng cuối cùng cũng có tiếng động phát ra từ các bụi cây xung quanh họ và Emily đã nghe thấy tiếng Joel gọi to tên cô.
“Ở đây này, Joel.” Emily đáp lại. “Nhanh lên.”
Chỉ một lúc sau, Joel và Eric xuất hiện lại. “Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.”
Eric vừa nói vừa đặt mấy cái túi giấy to xuống và ôm choàng lấy bạn gái của mình. “Tất cả các kỳ nghỉ phép của quân nhân vừa được lệnh hủy bỏ. Anh đã được lệnh trở lại với đơn vị của mình đang ở cách đây không quá xa. Dường như có một trường hợp khẩn cấp trong thành phố đang cần được xử lý.”
“Chúng ta mới là trường hợp khẩn cấp đấy ạ.”
Emily nói. “Bố cháu đã gọi báo rằng cảnh sát đã biết về Pegasus và việc bọn cháu đã bay lượn trên Đại lộ số 5. Họ cũng đã biết về những con quái vật ấy. Ông còn thông báo rằng bọn CRU đang lùng sục tìm kiếm chúng cháu.”
Eric gật đầu. “Và họ đang gọi điện thoại cho bọn chú để trợ giúp tìm kiếm các cháu. Chú rất lấy làm tiếc, nhưng chú buộc phải đi ngay bây giờ.”
“Chú sẽ không nói cho bọn họ biết chúng cháu đang ở đâu, đúng không ạ?” Emily hoảng sợ hỏi.
“Tất nhiên là không!” Eric trả lời. “Chú sẽ làm tất cả những gì có thể để đánh lạc hướng bọn họ khỏi các cháu. Nhưng không chỉ có bọn họ đang truy lùng các cháu đâu. Còn cả những con quái vật kinh tởm đó nữa. Chú sẽ cố gắng để ngăn chặn chúng lại.”
“Chú không thể ngăn chúng được đâu.” Emily nói.
“Bố cháu đã nói đạn thậm chí còn không ngăn chặn được chúng kia mà.”
“Đúng đó chú.” Joel kêu lên. “Khi cháu đánh vào dầu một con quái vật bằng một cây gậy bóng chày, con quái vật đó chỉ dừng lại có vài giây thôi. Cú ngã từ trên người của Pegasus cũng không làm nó chậm lại được.”
“Đúng là trường hợp đó, thành phố có nhiều việc để phải lo lắng hơn là Pegasus, cháu à!” Eric nói.
Eric nắm lấy tay Carol. “Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, em yêu. Anh muốn em rời khỏi thành phố càng sớm càng tốt.”
Carol mỉm cười gượng gạo. Cô quay sang Emily và nhún vai nói. “Cô rất tiếc là các cháu đang gặp rắc rối. Nhưng quả thật cô chẳng còn chút tinh thần gì trong chuyện này nữa.”
“Không sao ạ, cháu hiểu mà.” Emily nhẹ nhàng đáp lại, Nếu cô bé có được sự lựa chọn, cô cũng muốn chạy trốn nữa. Nhưng cô không thể. Pegasus vẫn rất cần đến cô.
Eric viết ra hai cái tên và số điện thoại vào một mảnh giấy anh rút ra từ túi của mình.
“Cố gắng ghi nhớ mấy số này nhé”, anh nói, và đưa số điện thoại cho Emily. “Họ là người em trai của chú ở Brooklyn và bố mẹ chú ở New Jersey. Gọi người nào cũng được nếu các cháu thực sự gặp khó khăn nhé. Bố chú là cựu quân nhân. Các cháu cứ nói rằng chú đã bảo các cháu gọi cho họ và họ sẽ giúp các cháu ngay. Chú ước là chú có thể làm được nhiều hơn thế này đấy. Nhưng nhiều chuyện khủng khiếp đang xảy trong thành phố và chú buộc phải đi ngay.”
Khi Eric và Carol bắt đầu đi, Eric gọi với trở lại: “Cháu đã có băng bông và thuốc sát khuẩn sẵn trong túi ấy. Hãy sát trùng và làm sạch cái chân đó ngay đi. Và hãy nhớ học thuộc lòng mấy số điện thoại đó. Các cháu có thể sẽ cần đến chúng đó.”
“Cháu sẽ làm theo lời chú ạ.” Emily nhẹ nhàng hứa. “Cảm ơn chú rất nhiều về tất cả mọi việc.”
“Chúc may mắn, bé con, và cầu xin Đức Chúa Trời ban phúc cho các cháu.” Eric nói và vẫy tay tạm biệt khi anh và Carol đi thật nhanh qua khỏi những hàng cây.
Khi họ đã đi, Emily bắt đầu run lẩy bẩy. “Chúng ta sẽ phải làm gì đây, Joel? Bọn CRU đang lùng sục tìm chúng ta.”
Joel nhún vai. “Tớ thực sự không biết. Nhưng dù sao chúng ta cũng không thể làm được gì cho đến khi trời sẩm tối thêm chút nữa.” Cậu bé bắt đầu kiếm sơ qua các túi mua sắm. “Nếu chúng ta có chút may mắn thì bọn CRU và quân đội sẽ tập trung vào việc tìm kiếm các con quái vật trước khi họ tìm đến chúng ta.”
“Trong thời gian đó, chúng ta hãy tranh thủ cho Pegasus ăn no và mau sát trùng, băng bó vết thương ở chân của cậu đi.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn dần, Emily và Joel làm sạch và băng bó các vết cào, cắt sâu hoắm bê bết máu đỏ thẫm ở phần thân sau của con tuấn mã. Họ cũng đã sát trùng và băng bó cho các vết móc vào chân trái của Emily. Mấy viên thuốc giảm đau đã bắt đầu có tác dụng giúp cô bé cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
“Ít nhất thì bây giờ chúng ta đã biết ai đã dùng giáo đâm Pegasus.” Emily nói khi cô nhẹ nhàng thoa kem sát khuẩn vào một vết thương cắt sâu ở chân sau của con tuấn mã.
“Câu hỏi thực sự là tại sao?” Joel hỏi.
Emily tặng Pegasus một nụ hôn dịu dàng lên sống mũi, sau đó cô bé ngồi xuống mặt đất và với tay lấy một quả táo. Nhưng trước khi quả táo kịp chạm môi cô, đôi mắt của cô đã kịp mở to ra.
“Robin!” Cô mừng rỡ kêu lên.
“Cái gì?” Joel nói, chạy vội đến bên cô. “Có chuyện gì nữa sao?”
“Điều cuối cùng bố đã nói với mình là hãy nhớ đến Robin!” Emily níu chặt lấy bàn tay của Joel và khó khăn nhấc chân đứng lên trong đau đớn. “Mình đã không hiểu được hàm ý của ông. Ông nói ra một mật mã để phòng trường hợp bọn CRU có thể nghe được cuộc điện thoại của chúng mình. Nhưng bây giờ thì mình nhớ ra đó là gì rồi!”
“Nhớ ra cái gì cơ?” Emily, cậu đang nói cái quái gì vậy?
Khi cô vừa nói, Emily vừa bắt đầu gói ghém đống đồ của họ vào cái giỏ mây đi dã ngoại của Eric và Carol. “Ngày trước, khi mình còn bé tí, mẹ và bố mình thường đưa mình tới công viên này. Nhà mình luôn đi đến khu vực bí ẩn nằm tận cuối của công viên. Bố mình giả làm cảnh sát trưởng của thành phố Nottingham. Mẹ mình làm tiểu thư Marian và mình đóng vai Robin Hood - anh hùng chốn rừng xanh! Mỗi chủ nhật hàng tuần, bọn mình đều đến và cùng nhau chơi trò đấu kiếm.”
“Tớ vẫn không hiểu” Joel bất lực nói.
“Trước khi cúp máy, bố mình có nói: “Hãy nhớ đến Robin.” Ông nói ông sẽ có mặt ở đó. Cậu không hiểu sao Joel? Bố ngụ ý với mình rằng hãy đưa cậu và Pegasus đến nơi mà bọn mình đã từng đến để chơi trò đóng giả là Robin Hood. Chỗ đó rất kín đáo. Sẽ không ai tìm thấy chúng ta ở đó đâu. Chúng ta có thể ẩn nấp trong một thời gian và lên kế hoạch cho địa điểm di chuyển tiếp theo của chúng ta.”
“Vậy thì, chúng ta còn chần chừ gì nữa chứ?” Joel reo lên vui mừng. “Để tớ đưa cậu lên trên lưng của Pegasus lại và bắt đầu đi thôi!”
Cố gắng ẩn nấp dưới tán phủ an toàn của những tầng cây. Cuối cùng họ đi về phía bắc. Cuối cùng, mặt trời cũng đã mất dạng, và họ đi bộ trên con đường đã chìm sâu hoàn toàn trong bóng tối. Khi họ di chuyển, hai đứa trẻ nghe thấy âm thanh của những chiếc máy bay trực thăng đang bay đến trên bầu trời của Công Viên Trung Tâm. Nhìn chăm chú lên trời qua những tán cây, bọn trẻ nhìn thấy các cụm ánh sáng chói lóa được chiếu rọi xuống mặt đất.
“Bọn họ đang tìm kiếm chúng ta kìa.” Joel cảnh báo.
Emily nhìn xuống Pegasus và thấy rằng trong bóng tối, con tuấn mã thậm chí còn phát sáng nhiều hơn trước. Nó không còn trông giống như một con ngựa bình thường. Rõ ràng là con tuấn mã khác với những con ngựa khác. Nếu ánh sáng của cái đèn tìm kiếm rọi xuống trúng vào con tuấn mã, thì chắc chắn họ sẽ không có lối thoát.
“Joel, chờ chút, chúng ta cần phải dừng lại. Cậu đỡ mình xuống đi.”
“Chúng ta không thể dừng lại. Chúng ta sắp gặp được bố của cậu ở sân chơi rồi mà!” Joel dừng lại khi nhìn thấy Emily đang loay hoay cố bước xuống khỏi người Pegasus. “Cái gì vậy, Emily?” Cậu vừa nói vừa đỡ cô xuống. “Có chuyện gì vậy?”
“Pegasus, nó đang tỏa ra một màu trắng rực rỡ quá đó! Chúng ta phải làm gì đó để che bớt màu trắng sáng ấy của nó đi.” Emily quay sang Joel. “Nó không giống như thế này khi lần đầu tiên mình thấy nó trên mái tòa nhà. Ngay cả đêm qua nó cũng không có màu trắng sáng như thế này. Nhưng nhìn nó ngay lúc này xem! Hình như nó đang ngày càng sáng hơn, sáng lên từng phút ấy.”
“Ừ nhỉ, cậu nói đúng đó. Nó thực sự bắt đầu phát sáng hơn.” Joel đặt cái giỏ mây dã ngoại xuống nền mặt đất và bắt đầu lục lọi khắp cái túi đựng vật dụng, thực phẩm của họ. “Trong khi chúng tớ ra ngoài mua sắm, tớ đã nảy ra một ý tưởng này. Chúng tớ đã mua tất cả những gì có thể mua.”
“Cậu lấy cái gì vậy?” Emily hỏi.
Joel giơ lên một gói đồ, nhưng trong bóng tối, Emily không thể nhìn thấy được đó là gì.
“Cái gì thế?”
“Thuốc nhuộm tóc.” Joel giải thích. “Chúng tớ mua được mười gói. Nhưng có một rắc rối nho nhỏ: mấy gói này không cùng một màu với nhau. Chúng tớ đã mua màu nâu sẫm và màu đen”, cậu dừng lại và nói thêm, “và mấy thứ đó cũng không cùng nhãn hiệu với nhau luôn. Cậu nghĩ như vậy thì có gây ra vấn đề gì không?”
Emily nhún vai: “Mình không biết. Mình thường dùng nó để giúp mẹ nhuộm tóc, nhưng bà luôn luôn dùng có một loại thôi. Mình thậm chí còn không biết nó có sử dụng cho ngựa được không nữa”. Một lần nữa, Pegasus giậm giậm chân vì nó lại khó chịu về chữ “ngựa”. “Xin lỗi Pegs.” Emily đưa tay ra vuốt ve gương mặt nó. “Nhưng em hiểu ý chị chứ. Thứ này là dành cho người. Chị hy vọng nó không làm đau em.”
“Chúng ta phải thử thôi.” Joel nói. “Bộ lông trắng của nó phát sáng y hệt một ngôi sao. Chẳng bao lâu nữa bọn CRU sẽ phát hiện ra chúng ta nếu nó cứ như thế này. Ban ngày chắc cũng không đến nỗi nhưng bây giờ thì nó đang sáng rực như một ngọn đèn hải đăng vậy.”
Họ quyết định sẽ dùng thuốc nhuộm trước khi mọi chuyện trở nên xấu đi. Họ đi qua nhiều tán cây cho đến khi tới được một trong những cái hồ ở Công Viên Trung Tâm. Phần lớn công việc sẽ được hoàn thành dưới vòm cây, và họ chỉ dám mạo hiểm chường mặt ra khi Pegasus xuống hồ để xả nước.
“Nếu cậu làm phần đầu và bờm, thì tớ sẽ làm phần đuôi và mông. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đoạn giữa.” Joel gợi ý. “Tối quá tớ không đọc được lời hướng dẫn. Cậu biết phải làm sao không?”
Emily giải thích cho Joel cách mẹ cô trộn các hóa chất với nhau để bôi lên đầu. Cả hai đeo găng tay có trong hộp thuốc nhuộm vào và bắt đầu nhuộm. “Chị xin lỗi em nhé, Pegs,” Emily vừa nói vừa đổ dung dịch màu đen hôi ơi là hôi đó lên gương mặt tuyệt đẹp của Pegasus. “Nhưng làm như thế này giúp giấu được em. Bọn chị sẽ cố làm cho em giống một con ngựa bình thường. Vì như thế thì nếu có ai thấy họ sẽ không bao giờ biết được sự thật.”
Họ phải mất rất nhiều thời gian và sử dụng hết số thuốc nhuộm họ có mới nhuộm được cả người con ngựa. Họ cẩn thận để không bị dính thuốc nhuộm lên mấy cái lông vũ trên cánh của nó. Khi họ nhuộm đến điểm cuối cùng, Emily gỡ găng tay ra.
“Bây giờ thì chúng ta chờ thôi.” Cô bé nói rồi mệt mỏi ngồi xuống. Chân cô bắt đầu đau. “Mẹ mình thường mất ba mươi phút để màu thấm.”
“Mình để cho nó ba mươi lăm phút đi.” Joel vừa nói vừa đặt hẹn giờ đồng hồ và ngồi xuống bên cô. Trong khi chờ đợi, họ lắng nghe tiếng trực thăng liên tục lùng sục trong công viên. Trực thăng đã bay qua đầu họ mấy lần rồi nhưng vòm cây trên đầu đã giúp họ ẩn nấp. “Hết giờ rồi.” Joel nói, và giúp Emily đứng lên.
“Đến lúc chị xả nước cho em nhé, Pegs.” Emily vừa nói vừa mang găng tay mới vào. Chui ra khỏi vòm cây, họ ngước lên tìm vị trí của mấy chiếc trực thăng. Quân đội đang tập trung mọi nguồn lực vào mấy bụi cây thấp trong công viên.
Pegasus bước xuống hồ và Emily đi theo nó.
“Emily, dừng lại đi.” Joel giơ tay cảnh báo.
“Nhưng mình có thể giúp được mà.” Emily phản đối.
“Ừ, nhưng chân cậu sẽ bị nhiễm nước bẩn cho xem.” Joel phân bua. “Cậu chỉ cần đứng trên bờ canh chừng thôi. Và hãy báo cho tớ khi có người đến nhé.”
Emily bực bội khi bị buộc phải làm theo ý người khác. Cô cũng có thể làm mọi việc như Joel mà. Nhưng thẳm sâu bên trong, Emily biết là Joel nói đúng. Chân cô đang đau rát. Hình như có gì đó rất tệ đã xảy ra. Bị nhiễm nước bẩn chỉ khiến nó tệ hơn.
“Thôi được.” Cô đồng ý. “Nhưng cậu phải làm thật nhanh đấy.” Đứng trên mép nước, Emily lo lắng quan sát mấy chiếc trực thăng đang vần vũ trên đầu trong khi Joel và Pegasus từ từ đi dần xuống nước. Con tuấn mã ngập mình trong nước và Joel nhanh tay xả nước cho nó.
“Nhanh lên.” Emily la lên khi có hai chiếc trực thăng bắt đầu quay đầu lại bay về phía họ. “Bọn chúng đang bay tới đây đó!”
Hai chiếc trực thăng đang bay rất nhanh. Joel và Pegasus không kịp lên bờ nữa rồi vì hai chiếc trực thăng đã ở ngay trên đầu họ.
“Hụp xuống!” Joel la lên rồi anh và con tuấn mã trầm mình xuống nước.
Emily chỉ kịp nép vào vòm cây trước khi ánh đèn pha của máy bay chiếu vào chỗ cô đang đứng. Máu đập mạnh trong các tĩnh mạch và cả cái chân đang đau của cô, cô nhìn theo hướng hai chiếc máy bay đang bay về phía bắc công viên.
“Bọn chúng đi rồi.” Cô nói và khập khiễng đi trở lại mép nước.
Joel và Pegasus cẩn thận ngoi lên mặt nước. Tình hình đã trở nên cấp bách hơn, Joel nhanh chóng xả nước cho con ngựa, Pegasus bước ra khỏi mặt nước, bộ lông nó đen sẫm dù cánh của nó vẫn còn trắng lòa. Khi Emily đang dùng một cái chăn để phủ lên đôi cánh nó thì một giọng nói cất lên.
“Các ngươi đã làm gì với nó vậy?”
Một người phụ nữ cao lớn giận dữ tiến đến. Bà ăn mặc có vẻ bẩn thỉu nhưng khi cất bước, bà vẫn toát lên vẻ thanh lịch và uy quyền. Bà đang cầm một cây giáo dài với mũi nhọn lóe lên ánh sáng vàng. Đôi mắt bà màu xanh điện sáng rực lên trong bóng tối. “Sao các người dám đụng đến nó chứ?” Bà vừa hỏi vừa đẩy Emily sang một bên rồi tiến thẳng đến Pegasus.
“Các ngươi đã làm điều khủng khiếp gì với nó vậy?”
Bà quay sang Pegasus và nói: “Sao ngươi có thể để những đứa trẻ ngu xuẩn này đụng vào mình như vậy?”
“Xin lỗi bà,” Joel nói, “nhưng con ngựa này là của bọn cháu.”
“Pegasus không thuộc về ai cả.” Người phụ nữ giận dữ nói. Bà quay lại nhìn con tuấn mã rồi dịu giọng: “Nhìn đi kìa, ông bạn già của tôi. Trông ông giống như một con ngựa cày ấy.”
Người phụ nữ bắt đầu kiểm tra Pegasus, con tuấn mã hí lên phấn khích. Bà đặt trán mình lên người con tuấn mã rồi buồn bã nói: “Pegasus, chúng ta đã thất thủ. Cha ta đang ở trong ngục tối. Apollo đã chết và xứ Olympus đã đổ nát hết rồi. Bọn Nirad đã đánh bại chúng ta.”
“Bọn Nirad á?” Emily hỏi đầy nghi hoặc.
Người phụ nữ nhìn vào cái chân đang bị thương của Emily và nói: “Ta có thể nhận ra mùi của bọn chúng trên người cô. Cô đã chiến đấu với bọn Nirad hả? Thật may mắn là cô vẫn còn sống.”
“Bọn Nirad có phải là bọn sinh vật có bốn tay không ạ?” Joel hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: “Chúng đã giết em trai ta. Giết chết vô số những người khác và chiếm vùng núi Olympus rồi.”
“Bà nói là bọn chúng đã giết thần Apollo. Có phải bà là... là nữ thần Diana?”
“Đó là một trong số những tên gọi của ta.” Người phụ nữ cao lớn đáp. Bà chăm chú nhìn Joel một lúc và nói: “Còn cậu là người La Mã.”
Tiếng động từ mấy chốc trực thăng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
“Thần Diana ơi,” Joel nài nỉ, “cháu biết bà là một chiến binh vĩ đại, nhưng hãy tin chúng cháu, bà không thể ở đây. Mấy cái cỗ máy biết bay đó sẽ đến để bắt bà.”
“Chúng ta phải trốn đi thôi.”
Thần Diana bối rối lặp lại: “Trốn đi ư? Ta không chạy trốn các trận đánh đâu”.
“Giờ thì bà phải trốn thôi.” Emily nói và tiến lại gần Pegasus, “Đi thôi nào, Pegs. Chúng ta phải đi trước khi bọn chúng nhìn thấy em”.
Pegasus nhìn sang thần Diana và hí lên một tràng nhưng vẫn đi theo Emily xa khỏi hồ.
“Pegs á?” Thần Diana lặp lại khi bà đi theo họ. “Có phải ta mới nghe thấy cháu gọi nó là Pegs không?”
Khi đã ẩn nấp an toàn trong lùm cây, Emily quay về phía bà: “Em ấy chả giận đâu. Cháu nghĩ cái tên đó rất dễ thương đối với nó.”
Thần Diana hoài nghi: “Dễ thương sao? Con gái ơi, con có biết con đang nói chuyện với ai không? Đấy là Pegasus, một tuấn mã dũng mãnh của xứ Olympus. Đừng bắt nó phải chịu đựng một sự sỉ nhục như vậy chứ.”
“Dĩ nhiên cháu biết Pegasus là ai mà.” Emily phản pháo lại và đưa tay vuốt mõm con tuấn mã. “Nhưng nó cũng là bạn của cháu.”
Joel nhắc: “Emily, thôi đi nào. Cậu không biết cậu đang nói chuyện với ai đâu. Hãy tỏ ra tôn trọng bà ấy một chút đi!”
“Tôn trọng á?” Emily lặp lại, “Bà ấy có tôn trọng mình chút nào đâu?” Cô quay lại thần Diana. “Nếu Pegs không thấy phiền khi bị gọi như vậy thì sao bà lại thấy phiền?”
“Cái con bé hỗn láo này?” Thần Diana hét lên. Bà tiến lại gần và chỉ thẳng vào Emily: “Cô phải biết vị trí của mình ở đâu chứ.”
Pegasus vội vã bước tới đứng chen vào giữa thần Diana và Emily. Nó nhìn thần Diana rồi phát ra một loạt các âm thanh lạ. Gương mặt bà dịu lại. Người phụ nữ cao lớn nhìn Emily nhiều lần trước khi cúi đầu xuống.
“Ta xin lỗi. Thái độ của ta thật không thể tha thứ được. Pegasus đã giải thích những gì cháu đã làm cho nó và cháu đã giúp nó thế nào. Xin hãy tha lỗi cho ta. Ta đã chứng kiến cha ta bị đánh bại, em trai ta bị giết và nhà ta bị phá hủy. Ta không còn là chính mình nữa.”
Emily cau mày. Thần Diana có thể hiểu được Pegasus sao?
Cô nhìn vào người phụ nữ với vẻ mặt ghen tị thậm chí là ghen tuông. Cô thầm ước mình cũng là một vị thần của xứ Olympus. Lúc đó thì cô và Pegasus sẽ tha hồi nói chuyện với nhau.
“Cháu hiểu.” Cuối cùng Emily lên tiếng: “Cháu rất tiếc về sự mất mát của bà.”
“Xứ Olympus thật sự bị phá hủy rồi ạ?” Joel vừa hỏi vừa rụt rè tiến đến gần. “Làm sao có thể như vậy được chứ? Các vị là những vị thần. Ai có thể đánh bại được các vị chứ?”
“Bọn Nirad.” Thần Diana buồn bã đáp. “Không sớm thì muộn chúng nó cũng sẽ tiêu diệt thế giới của các cháu thôi.”
“Tiêu diệt thế giới của chúng cháu á?” Emily cảm thấy bị sốc, “Tại sao chứ? Bọn chúng muốn gì?”
“Chúng ta không biết.” Thần Diana nói. “Trước chúng ta chưa từng gặp bọn Nirad. Chúng ta không lạ gì về bọn chúng cho đến khi chúng xuất hiện. Chúng chả cần gì cả và không lấy một thứ gì từ đống đổ nát hết. Tất cả những gì chúng muốn là phá hủy. Và nếu là chúng ta không tìm được cách để ngăn chúng lại, tất cả sẽ bị diệt vong.”
“Làm thế nào chúng ta ngăn bọn chúng lại được?” Emily hỏi, “Dường như không gì có thể đánh bại được chúng. Thậm chí một tòa nhà hai mươi tầng đổ sập cũng không ngăn chúng được mà.”
“Bọn ta đã tìm ra được một điều.” Thần Diana nói. “Trong quá trình chiến đấu, ngay trước khi Pegasus bay đến thế giới của các cháu, ta đã đánh bại một tên Nirad. Nhưng chỉ sau khi con quái vật ấy đụng vào dây cương vàng của Pegasus thôi, nó đã bị trúng độc. Bọn ta tin rằng nó chết vì chạm vào dây cương vàng chứ không phải vì ngọn giáo của ta.”
“Bà cần sợi dây cương vàng của nó hả?” Emily hỏi và cố gắng xâu chuỗi lại những gì mình đã nghe được.
Thần Diana gật đầu: “Đó là lý do vì sao ta đến đây. Ta cần nó để rèn vũ khí chống lại bọn Nirad. Ta đã thấy cháu gỡ nó ra khỏi người Pegasus khi nhuộm màu cho nó. Cho ta xin lại được không?”
“Nó không có ở đây ạ.” Emily nói, “Một người ở xứ Olympus tên là Paelen đã ăn trộm nó từ Pegasus ngay trước khi cả hai bị sét đánh trúng. Hắn đã lấy được sợi dây cương. Nhưng bây giờ bọn CRU đã bắt hắn đi rồi ạ.”
“Có phải Paelen không?” Nét mặt thần Diana sầm xuống: “Cái tên ăn trộm xấu xa đó! Hắn sẽ không dám giữ lại dây cương nếu hắn biết nó sẽ làm được gì cho thần dân của chúng ta.”
Bà quay lại nhìn Emily và hỏi: “Bọn CRU bắt được hắn ở đâu? Ta có thể tìm thấy bọn chúng ở đâu?”
“Bà không thể tìm được đâu.” Joel cảnh báo. “Bọn họ rất nguy hiểm.”
“Ta đã chiến đấu với những đội quân mạnh nhất của Hy Lạp và La Mã. Ta không sợ ai cả.”
“Từ bây giờ trở đi thì bà sợ dần đi là vừa ạ.” Emily khuyên. “Bọn chúng rất nguy hiểm.”
Joel nhìn thần Diana rồi hỏi: “Lần cuối cùng bà ở đây là khi nào?”
Thần Diana nhẩm tính: “Đã lâu lắm rồi. Khi con người các ngươi không có những công cụ như chúng ta trên bầu trời. Các ngươi di chuyển bằng ngựa và chiến đấu bằng gươm.”
“Vậy thì bây giờ nó không còn là thế giới cũ bà từng biết nữa đâu.” Joel nói. “Loài người chúng cháu đã thay đổi.”
“Đúng đấy ạ.” Emily đồng ý. “Ngày nay con người không còn tin vào các vị nữa.”
“Đúng vậy ạ.” Joel tiếp. “Và chúng cháu có nhiều vũ khí mới có thể làm hại bà. Hãy nhìn Pegasus kìa. Nó bị gãy cánh và mặc dù đôi cánh đang lành, nó vẫn cần thêm thời gian. Nếu con tuấn mã có thể bị thương thì bà cũng vậy.”
“Không phải thế giới của các người hay những thứ bay bay kia làm hại chúng ta đâu.” Thần Diana nói với vẻ rất tuyệt vọng: “Chính cái chết của Ngọn Lửa xứ Olympus mới làm chúng ta suy yếu.”
“Ngọn lửa của xứ Olympus là gì ạ?” Emily tò mò hỏi.
Thần Diana nhìn Emily rồi thở dài não nuột. “Ngọn lửa là nguồn gốc của mọi quyền lực và sức mạnh của chúng ta. Nó đã cháy ở xứ Olympus từ khởi thủy. Nhưng gần đây sức mạnh của ngọn lửa đã giảm bớt. Vì ngọn lửa yếu đi nên chúng ta cũng vậy. Bọn Nirad sử dụng điểm yếu này để tấn công chúng ta. Nếu Ngọn lửa mạnh mẽ như xưa thì chúng ta đã đánh bại bọn Nirad dễ dàng. Do đó, bọn Nirad đã đến Đền Thờ Ngọn lửa và dập tắt nó hoàn toàn. Chúng ta tin là chúng ta sẽ chết nếu không có ngọn lửa đó. Nhưng chúng ta đã không chết.”
“Nhưng bà đã mất hết sức mạnh của mình rồi, đúng không ạ?” Joel đoán.
Thần Diana gật đầu: “Cha ta hy vọng sẽ sử dụng vàng trong sợi dây cương để đánh bại bọn Nirad và thắp sáng lại Ngọn lửa. Vào lúc bị bắt, ông đã sử dụng số năng lượng cuối cùng của mình để gửi ta đến đây lấy lại dây cương và giúp Pegasus thực hiện sứ mệnh của nó.”
“Sứ mệnh của nó là gì?” Emily hỏi, “Nó không nói cho chúng cháu biết”.
Thần Diana nhìn Pegasus: “Cha ta gửi mi đến đây làm gì?”
Cả Emily và Joel đều đứng lặng thinh khi Pegasus bắt đầu hí lên nho nhỏ.
Con ngựa tiếp tục hí thêm vài lần nữa.
“Ta không bao giờ được biết toàn bộ sự việc.” Thần Diana thì thầm, “Không ai trong chúng ta được biết. Chỉ có Cha ta, nữ thần Vesta và Pegasus biết thôi.”
“Biết gì ạ?” Emily nóng lòng hỏi.
“Hãy cẩn thận với vết thương ở chân đó, cháu ngồi xuống đi.” Thần Diana nói và giúp Emily ngồi xuống dưới vòm cây. Joel, vẫn còn hơi choáng váng, ngồi xuống cạnh cô.
“Pegasus đang thực hiện một nhiệm vụ rất cao cả”, bà bắt đầu. “Nó nói rằng đáng lẽ đã thất bại rồi nếu không có sự giúp đỡ của cháu. Và rằng sự sống còn của xứ Olympus và thế giới của cháu phụ thuộc hoàn toàn vào cháu.”
Đột nhiên Emily không muốn nghe tiếp nữa. “Trước khi ta được sinh ra, vào những ngày cuối của Trận Chiến Vĩ Đại giữa các thần xứ Olympus và các thần Tiên, một Ngọn lửa đã xuất hiện ở trung tâm của xứ Olympus”, thần Diana tiếp tục nói: “Nữ thần Vesta có nhiệm vụ bảo đảm cho ngọn lửa được cháy sáng và mạnh mẽ. Vì sức mạnh của nó cũng là sức mạnh của chúng ta. Cuộc sống của nó là cuộc sống của chúng ta. Một ngôi đền tuyệt đẹp đã được xây dựng chung quanh Ngọn lửa và nó đã cháy sáng ở xứ Olympus từ đó đến nay.”
“Thần Vesta ư?”, đột nhiên Joel cất tiếng. “Thần Lò Sưởi á? Bà ấy sử dụng những Trinh nữ Vestal để giữ cho ngọn lửa cháy sáng trong một ngôi đền vào thời La Mã cổ đại.”
Thần Diana gật đầu: “Đó là Ngọn lửa biểu tượng của xứ Olympus. Những trinh nữ này là nô tỳ của Vesta. Ngọn lửa thật luôn luôn ở xứ Olympus. Nhưng ngay từ những ngày đầu, cha ta đã lo sợ là nếu Ngọn lửa bị tiêu diệt, chúng ta sẽ mất đi quyền lực của mình. Do đó ông đã gửi thần Vesta đến trái đất cùng trái tim của Ngọn lửa và ra lệnh cho bà giấu nó trong một đứa trẻ. Một bé gái. Người Con gái bí mật này của Vesta sẽ mang trái tim của Ngọn lửa trong người nó mà vẫn không hề hay biết.”
“Nhưng đó là thời xưa mà.” Emily cau mày nói. “Bà ấy bây giờ chắc đã chết rồi.”
“Đúng vậy.” Thần Diana nói. “Nhưng chắc chắn thần Vesta đã làm được một điều là ngay sau khi bà mất, trái tim của Ngọn lửa sẽ được truyền sang một đứa bé gái khác vừa được sinh ra. Nó sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, băng qua mọi vùng biển của trái đất.”
“Vậy thì bây giờ,” Joel suy nghĩ, “có một người con gái khác của nữ thần Vesta đang giữ trái tim của Ngọn lửa của xứ Olympus.”
“Thật là điên rồ hết chỗ nói.” Emily nói. “Làm sao mà một ngọn lửa lại có trái tim được chứ?”
“Emily...”, Joel gắt lên.
“Không, Joel à, chuyện này đã đi quá xa rồi.” Emily cắt ngang. “Đầu tiên Pegasus là thật và nó rơi xuống mái tòa nhà mình. Rồi đến thần Diana, cũng là một - vị thần của xứ Olympus, có mặt ở đây và nói là ngọn lửa có trái tim và nó được truyền từ đứa con gái này sang đứa con gái khác. Mình có thể tin rất nhiều thứ, nhưng chuyện này quá là điên rồ. Làm sao cậu có thể chấp nhận nó dễ dàng như vậy được chứ?”
“Bởi vì tớ đã đọc sách!” Joel đáp lại. “Tớ đọc sách nhiều hơn đánh nhau mà, cậu cũng biết đấy. Tớ đọc sách. Hai thiên sử thi Iliat và Ôđixê là hai cuốn tớ thích nhất. Chúng kể về những vị thần.”
“Ồ, chỉ là chuyện kể thôi mà.” Emily phản bác. “Đây là đời thật và một ngọn lửa thì không thể có trái tim!”
“Emily, ta biết những cuốn sách này.” Thần Diana nói. “Cha ta đã có chúng trong lâu đài của ông trước khi bọn Nirad tấn công. Chúng không nói dối, chúng kể những sự kiện có thật. Tin ta đi. Ngọn lửa xứ Olympus có một trái tim sống. Và cha ta đã gửi Pegasus xuống đây để tìm cô gái đang sở hữu nó và mang cô ấy về Olympus để thắp sáng lại ngọn lửa của chúng ta.”
“Ồ!” Emily thốt lên và cố gắng để hiểu được tất cả.
“Nhưng sau rất nhiều thế hệ, làm cách nào nó biết được cô gái đó là ai khi chính bản thân cô ấy cũng không biết?”
Thần Diana mỉm cười: “Chỉ có Pegasus mới có thể thấy được ngọn lửa cháy trong cô ấy. Cô ấy sẽ chỉ đường cho nó đi tới. Nó sẽ không thể cưỡng lại được cô ấy vì cô ấy là nguồn sức mạnh của nó.”
Joel gật đầu tỏ vẻ am hiểu. “Vậy thì, Pegasus đến trái đất để tìm cô gái đó. Nhưng rồi nó đã bị thương và rơi xuống mái tòa nhà của Emily.”
“Đúng vậy,” thần Diana nói. “Với cái cánh bị gãy, nó không thể bay tới chỗ cô ấy được.”
“Cô ấy ở đâu?” Emily hỏi. “Cô ấy có đang ở nước Mỹ không ạ?”
Pegasus hí nhẹ.
“Pegasus nói là cô gái của thế hệ này đang ở đây, ngay trên đất nước này”, thần Diana dịch lại. “Cô ấy ở không xa đây đâu. Nhưng nó nói là có điều gì đó đã xảy ra với cô ấy vì ngọn lửa trong cô ấy đã yếu đi. Đây là lý do vì sao Ngọn lửa ở xứ Olympus cũng bị yếu, và cho phép bọn Nirad tấn công và tiêu diệt chúng ta.”
“Có lẽ cô ấy đang bị bệnh.” Emily đoán.
“Cũng có thể lắm”, thần Diana đồng ý. “Nhưng dù cô ấy là ai, cô ấy cũng cần phải thực hiện một sứ mệnh cao cả. Nhưng là một sứ mệnh đau khổ. Cô ấy sẽ phải hy sinh cho tất cả mọi người.”
“Ý bà là sao ạ?” Joel hỏi.
“Khi con gái thần Vesta được đưa trở lại xứ Olympus, cô ấy phải hy sinh bản thân cho Ngọn lửa”, bà nói. “Nó sẽ nuốt lấy cô ấy. Nhưng chính nhờ cách hy sinh bản thân cô ấy như vậy mà Ngọn lửa xứ Olympus sẽ được tái sinh và tất cả sức mạnh của chúng ta sẽ được hồi phục.”
“Cô ấy sẽ phải chết ạ?” Emily thì thầm.
Thần Diana gật đầu. “Cô ấy phải sẵn lòng hy sinh bản thân để Ngọn lửa được tái sinh”, bà nói. “Không ai được ép buộc cô ấy.”
“Nhưng chúng cháu thì có thể làm được gì?” Joel hỏi.
Thần Diana cúi đầu: “Pegasus cần các cháu nói chuyện với cô gái khi nó tìm thấy cô ấy. Các cháu sống trong thế giới của cô ấy. Các cháu có thể giải thích tốt hơn ta. Các cháu cần phải cho cô bé này biết rằng sự hy sinh của cô ấy không chỉ cứu vùng núi Olympus mà còn cứu cả thế giới này nữa.”
“Con gái thần Vesta là một đứa trẻ ạ?” Emily hỏi. “Và bà muốn tụi cháu nói với cô bé đó là phải chết để cứu tất cả mọi người?”
“Không đời nào.” Joel lắc đầu nguầy nguậy. “Cháu biết các vị có cách xử sự riêng theo cách của những vị thần xứ Olympus. Nhưng như vậy thì quả là quá sức của bọn cháu. Bà đừng mong rằng chúng cháu sẽ khuyên một cô bé đi tự sát.”
“Ta không biết cô ấy bao nhiêu tuổi. Pegasus cũng vậy,” thần Diana giải thích, “nó chỉ biết là cô ấy ở gần đây. Cô ấy có thể là một bà lão đã già sắp chết hoặc một cô bé mới ra đời. Nhưng dù cô ấy là ai thì cuối cùng đó cũng phải là quyết định của cô ấy. Không ai có thể bắt cô ấy tự hy sinh bản thân của mình được.”
Emily chậm rãi nói: “Vậy thì chúng ta sẽ phải gõ cửa từng nhà và hỏi họ xem họ có đồng ý tự sát để cứu thế giới không?” Cô cảm thấy hơi bị sốc. “Cậu sẽ làm gì nếu đó là cậu hả Joel?”
“Tớ sẽ chạy trốn và gọi cảnh sát.”
“Mình cũng vậy.” Emily đồng ý.
“Rồi thì tất cả sẽ biến mất và thế giới của các cháu cũng sẽ tiêu tan”, thần Diana thẳng thừng nói. “Bọn Nirad đã bắt những người sống sót ở xứ Olympus làm nô lệ và phá hủy hết nhà cửa của chúng ta rồi. Các cháu cũng đã gặp bọn chúng ở thế giới này rồi. Bọn chúng biết nhiệm vụ của Pegasus và sẽ gửi thêm nhiều người đến tiêu diệt nó trước khi nó tìm thấy Con gái thần Vesta. Ta đến đây để giúp nó bằng tất cả sức mình.”
“Tụi cháu cũng vậy”, cuối cùng Emily nói. Cô bé nhìn Joel.
“Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu trên đường đi xuất hiện thêm nhiều tên Nirad nữa thì chúng ta phải tìm cách ngăn bọn chúng lại.”
“Từ từ đã!” Joel nói, hình như trong đầu cậu đã lóe ra một ý tưởng.
“Nếu chúng ta tìm lại được sợi dây cương thì sao nhỉ? Có thể chúng ta sẽ dùng nó để làm vũ khí đánh bại bọn Nirad. Sau đó, khi chúng ta sẽ mang Con gái thần Vesta đến xứ Olympus, thần Jupiter sẽ có thời gian để tìm ra một cách khác giúp thắp lại ngọn lửa và cô ấy sẽ không phải chết.”
Emily nhìn thần Diana: “Bà nghĩ cách đó có thể thực hiện được không ạ?”
“Ta không biết.” Bà đáp. “Cũng có thể lắm.”
“Cháu sẽ cố thử.” Joel nói. “Như vậy còn tốt hơn là phải nói với một cô gái tội nghiệp nào đó rằng cô phải tự sát đi.”
“Tớ đồng ý.” Emily phấn khởi.
Joel dẫn cả nhóm đi tiếp. “Thôi nào, ta đi nào.”