Số lần đọc/download: 923 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:52 +0700
Chương 14
A
nna thận trọng bước vào cung điện của Elsa. Nàng thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn, một cầu thang quanh co đầy ấn tượng dẫn lên tầng hai. Cung điện thật lộng lẫy, nhưng nó có vẻ tĩnh lặng một cách kỳ quái.
“Chị Elsa?” Anna gọi đầy lo lắng. “Là em, Anna đây.”
“Anna?” Elsa trả lời. Anna đi theo giọng nói và nhìn thấy chị gái đứng đó, ở bậc thang trên cùng. Nàng thực sự ngạc nhiên trước diện mạo mới của Elsa.
“Elsa, chị đẹp quá!” Nàng nói. “Và nơi này quả là ấn tượng.”
Elsa mỉm cười. “Cảm ơn em. Chị cũng không biết rằng chị có khả năng như vậy.”
Anna bước lên cầu thang. “Em xin lỗi về những gì đã xảy ra. Nếu em biết…”
“Không sao cả.” Elsa nói, rồi quay đi. “Em không cần phải xin lỗi. Nhưng có lẽ em nên đi đi.”
Anna giật mình. “Nhưng em chỉ vừa tới đây.”
“Em thuộc về Arendelle.” Elsa giải thích. “Còn chị thuộc về nơi này. Một mình. Nơi chị có thể là chính mình mà không hại đến ai.”
“Thực ra, thì...” Anna bắt đầu. Nhưng Olaf đã chạy vào, ngắt lời nàng. Một phút đã hết, và cậu ta không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
“Chờ đã.” Elsa nói, tròn mắt ngạc nhiên. “Đây là cái gì vậy?”
Olaf chạy lên cầu thang. “Xin chào, tôi là Olaf, và tôi thích những cái ôm ấm áp.” Cậu nói.
Đột nhiên, người tuyết nhỏ cảm thấy xấu hổ. “Cô đã tạo ra tôi mà.” Cậu nói với Elsa. “Cô nhớ chứ?”
Elsa nhìn cậu chằm chằm. “Cậu có sự sống?”
Nàng hỏi đầy kinh ngạc. Nàng nhìn hai bàn tay, ngạc nhiên trước sức mạnh của chính mình.
“Tôi nghĩ là như vậy.” Olaf trả lời.
“Cậu ấy giống hệt người tuyết chúng ta nặn hồi còn nhỏ.” Anna nói. “Chị em mình từng rất thân. Chúng ta có thể lại như xưa mà.”
Elsa muốn điều đó thành sự thật hơn bất cứ thứ gì. Nhưng dải tóc trắng của Anna là một lời nhắc nhở không ngừng về đêm hôm ấy, khi phép thuật của nàng vô tình trúng phải Anna.
Elsa quay đi, nàng bước lên lầu. “Không, chúng ta không thể,” nàng nói. “Tạm biệt, Anna.”
”Elsa, chờ đã!” Anna thốt lên. “Xin đừng xa lánh em nữa.”
Anna chạy theo lên tầng trên và cố gắng giải thích với chị gái. Giờ đây, nàng đã biết bí mật của Elsa, và nàng nghĩ họ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Nhưng với Elsa thì không đơn giản như vậy. Nàng tin rằng không ai ở Arendelle có thể chấp nhận nàng một lần nữa. Nàng không thể che giấu sức mạnh của mình, và nàng không muốn như vậy! Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng làm ai đó bị thương? Nếu nàng lại làm Anna bị thương? Elsa cảm thấy rằng nếu chỉ có một mình, thì sức mạnh của nàng sẽ không làm hại ai cả. Nhưng có một vài điều mà Elsa không biết.
“Chị đã tạo ra mùa đông vĩnh cửu ở khắp mọi nơi.” Anna nói.
“Ở khắp mọi nơi?” Elsa kinh hoảng khi nghe tin ấy.
Anna liền động viên chị gái. “Nhưng không sao đâu, chị có thể làm tan băng giá mà.”
Elsa nhìn đi chỗ khác. “Không, chị không thể. Chị thật sự không biết phải làm thế nào,” nàng thừa nhận.
Anna không hề tỏ ra lo lắng. “Chắc chắn, chị có thể. Em biết là chị có thể mà.” Anna chạy tới bên chị gái. Nàng tin rằng họ có thể kết thúc chuyện này.
Về phần mình, Elsa đã gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc của mình. Những lời đồn đại rằng Nữ hoàng đã vô tình làm Arendelle chìm sâu trong băng giá khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Phải chăng Elsa chính là con quái vật như mọi người nói. Các bức tường của cung điện bắt đầu đóng băng cao hơn. Elsa muốn tránh xa Anna. Nàng quay lại bước lên cầu thang, và lan can bị băng giá phủ dày hơn khi nàng đi qua.
Anna vẫn không chịu lùi bước, nàng tiếp tục ép Elsa. “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” nàng khẳng định.
Elsa bỗng trở nên giận dữ. Nàng thực sự muốn về nhà, muốn mọi thứ trở lại tốt đẹp, nhưng điều đó không thể! Thất vọng và buồn bã, nàng hét lên, “Chị không làm được!”
Rồi những cảm xúc bị kiềm chế của Elsa bỗng bùng phát. Nàng phóng ra một luồng băng và nó trúng thẳng vào ngực em gái. Anna ngã ra sau, còn Elsa thở hổn hển.
Olaf chạy đến bên Anna và giúp nàng đứng lên. Kristoff bước vào phòng và cũng chạy tới bên Anna.
“Tôi không sao!” Nàng nói đầy nghị lực. “Tôi ổn mà.”
“Hãy tránh xa chị ra!” Elsa nói trong nỗi kinh hoàng.
“Không, em sẽ không bỏ cuộc.” Anna tiếp tục. “Em tin là chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách hóa giải chuyện này.”
“Làm thế nào đây?” Elsa hét lên. “Em có sức mạnh nào để ngăn mùa đông này lại? Để cản chị?”
“Em không biết.” Anna nói, nước mắt dâng trào. “Nhưng em không thể đi mà không có chị!”
Vô cùng đau khổ, Elsa nhìn em gái. “Có.” Nàng nói. “Em phải làm như vậy.”
Nàng vung tay, và phép thuật tỏa sáng lung linh giữa không trung. Và đột nhiên, Elsa biến ra một người tuyết khổng lồ. Người tuyết càng ngày càng lớn, cho đến khi cao hơn cả Anna và bạn bè của nàng.
“Cô đã tạo ra cho tôi một anh trai!” Olaf hét lên vui sướng. Cậu quay sang nói với người tuyết khổng lồ. “Em gọi anh là Kẹo Dẻo nhé!”