Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 16
Cal thò đầu vào phòng ngủ của cô qua cánh cửa phòng tắm nối liền. Một tia lấp lánh chiếu sáng trong mắt anh. “Tôi đang định đi tắm. Em có muốn vào cùng không?”
Cô trượt cái nhìn lên khắp thân hình trần truồng tuyệt hảo của anh, những đường nét đẹp tuyệt được phác hoạ trong tia nắng buổi sáng, và cô phải chống chọi lại sự thúc dục liếm môi mình. “Có lẽ để lần khác.”
“Em không biết mình đang bỏ lỡ cái gì đâu.”
“Em nghĩ là em biết rồi.”
Vẻ thèm muốn vô ý lộ ra trong giọng cô dường như khiến anh ngạc nhiên. “Rosebud nhỏ đáng thương. Em đã tự dồn mình vào chân tường rồi đúng không?” Với một nụ cười tự phụ, anh biến mất vào phòng tắm.
Cô lè lưỡi ra với cánh cửa trống không, tì má vào khuỷu tay đang gập lại của mình, và nhớ về tối tháng tư một tháng trước đây khi cô đã có một quyết định bốc đồng là cởi hết quần áo và tiến đến với anh. Sự cố mất điện không lường trước được ngay khi cô bước vào phòng ngủ của anh đã đánh dấu sự khỏi đầu của những đêm khát khao và đam mê cô sẽ chẳng bao giờ quên. Cô tự cười với bản thân mình. Một tháng đã trôi qua từ đêm đó, Cal đã làm tình rất tuyệt chỉ bằng cách cảm nhận thôi.
Bản thân cô cũng trở nên giỏi hơn trong chuyện đó, cô nghĩ với một lượng lớn chắc chắn tự hào. Có lẽ bản tính tự nhiên đầy sức sống và sự thiếu kiềm chế của anh đã khiến cô tự do khỏi sự kiềm chế của chính cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì…mọi thứ… ngoại trừ để anh nhìn thấy cô trần truồng.
Nó đã trở thành một trò chơi. Cô sẽ chỉ làm tình với anh khi màn đêm buông xuống, khi đèn điện đã tắt ngóm, và cô luôn luôn thức dậy lúc nào đó trước tảng sáng để có thể trở về phòng ngủ của cô hay luồn vào phòng của anh nếu họ ngủ quên trong giường cô. Anh đã có thể thay đổi luật lệ. Anh đã có thể chế ngự cô, hay khiến cô thở không ra hơi vào lúc trời trưa với những nụ hôn khiến cô dịu dàng lại, nhưng anh không bao giờ làm thế. Anh có tính cạnh tranh rất mạnh, và anh không muốn dành chiến thẳng bởi tiểu xảo, chỉ muốn thẳng bợi sự đầu hàng hoàn toàn từ cô.
Việc khăng khăng đòi làm tình trong bóng tối của cô lúc bắt đầu chỉ là một dạng nhẹ nhàng của những trò đùa cợt tình dục, nhưng khi một tuần trôi đi thành một tuần khác và cô nhận ra cô yêu anh sâu đậm đến thế nào, có cái gì đó đã thay đổi. Cô bắt đầu lo lắng về cách anh sẽ phản ứng khi anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Cô giờ đây đã mang bầu bốn tháng, và mặc dù cô nở bung đầy khoẻ mạnh, eo cô đã to đến cái ngưỡng cô không thể nào tới gần việc cài khuy quần được và những ngày mặc áo nhét trong quần của cô đã trôi vào dĩ vãng. Với bụng phồng lên, ngực thì không có gì ấn tượng, cô sẽ không bao giờ có thể cạnh tranh được với những người đẹp trong quá khứ của anh.
Nhưng còn có nhiều việc khác hơn là những khuyết điểm cơ thể khiến cô ngập ngừng. Sẽ ra sao nếu thần bí chính là sự quyến rũ đã kéo anh vào giường cô mỗi tối? Bí ẩn và sự cám dỗ của việc không biết? Một khi sự tò mò của anh được thoả mãn, liệu anh có mất đi hứng thú không?
Cô muốn tin rằng nó sẽ chẳng là vấn đề gì, nhưng cô biết Cal yêu những thách thức như thế nào. Liệu anh sẽ thích thú với sự bầu bạn của cô nhiều như thế này khi cô cúi theo những ý muốn của anh? Cô dường như là người phụ nữ duy nhất trong cuộc sống của anh, ngoại trừ mẹ và bà ngoại, dám đứng lên chống lại anh.
Anh là một người đàn ông thông minh, đứng đắn với một trái tim nhân ái. Nhưng anh cũng rất độc đoán và đua tranh. Liệu sự mới lạ của cuộc nổi loạn của cô là điều duy nhất khiến anh mưu cầu sự bầu bạn của cô, cả trong và ngoài giường ngủ?
Cô phải đối mặt với thực tế là thời gian để cô chơi trò chơi này đã cạn rồi. Cô cần phải dừng lại, không thể cứ là một kẻ nhát gan mãi, cởi hết quần áo ra để anh có thể nhìn thấy cô, và đối mặt với sự thật. Nếu anh không muốn cô bởi vì người mà cô là, mà chỉ muốn bởi sự thách thức phải chinh phục được cô, vậy thì những thứ mà họ đã có với nhau là vô giá trị. Cô phải làm chuyện này sớm thôi, cô quyết định. Thật là điên rồ khi cứ giữ chuyện này tiếp diễn lâu hơn nữa.
Cô leo ra khỏi giường và tiến đến phòng tắm của cô. Sau khi uống xong vitamins buổi sáng và đánh răng, cô quay trở lại phòng mình, với một tay đặt trên cái bụng vẫn đang lớn dần, lang thang ra phía cửa sổ để cô có thể nhìn ra ngoài, ngắm buổi sáng tháng Năm. Cả triền núi như sống dậy với đầy hoa nở: cây sơn thù du, đỗ quyên, đi kèm với những cây nguyệt quế đã bắt đầu ra hoa. Mùa xuân đầu tiên ở Appalachian của cô thậm chí còn đẹp hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Hoa violet, lan hài trải khắp cánh rừng nơi cô thường đi dạo, và dàn đậu tía nở hoa dọc một bên nhà cùng với một trận mưa hoa trắng của những cây mâm xôi nở rộ. Cô chưa bao giờ trải qua một tháng Năm nào tràn ngập niềm vui, và đẹp đến nghẹn thở như thế này.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ yêu ai.
Cô hiểu rằng cô đã tự khiến bản thân mình yếu đuối đến nhường nào, nhưng khi cái nhìn cảnh giác Cal luôn mang theo trong mắt anh bấy lâu nay được thay thế bằng những tràng cười và sự dịu dàng, cô bắt đầu tin rằng anh có thể cũng yêu cô. Hai tháng trước cái ý nghĩ này thật là ngớ ngẩn, nhưng giờ thì nó không có vẻ gì là không thể.
Với những người chẳng có điểm gì chung, họ chưa bao giờ thiếu đề tài để thảo luận hay những việc để làm. Trong khi cô dành buổi sáng của mình bên máy tính, Cal làm việc và quan tâm đến những cam kết của anh với chính quyền địa phương, nhưng họ dành cả buổi chiều và rất nhiều buổi tối cùng nhau.
Cal đã sơn xong nhà cho Annie trong khi cô làm vườn. Họ đến thăm Asheville vài lần cùng với nhau, nơi họ ăn tối tại một số nhà hàng ngon nhất thành phố, và đi dạo dến Biltmore Estate với một nhón khách du lịch bằng xe bus. Họ cũng tham gia đi bộ đường dài trên một vài con đường khá dễ đi ở Great Smoky Mountain National Park, và anh đưa cô đến thăm Connemara, nhà của Carl Sandberg, nơi cô bị bỏ bùa bởi cảnh đẹp và anh đã chụp ảnh cô đang chơi với lũ dê mà họ nuôi ở đó.
Bằng một thoả thuận không lời, họ không đến Salvation cùng với nhau. Khi Jane phải đi mua sắm, cô đi một mình. Thỉnh thoảng cô có đụng đầu với Kevin, và hai người bọn họ ăn trưa cùng nhau tại Petticoat Junction Cafe, nơi cô lờ tịt đi những cái nhìn thù địch của người dân địa phương. Thật may mắn, cô vẫn có thể che đậy tình trạng bầu bí của mình với những cái váy rộng thùng thình.
Cô và Cal vẫn tiếp tục cãi nhau khi anh trở nên hống hách, nhưng nói chung chúng là những cuộc cãi vã rất tuyệt, và anh không bao giờ trưng ra bất cứ một sự ghét bỏ lạnh lùng nào, đã là một phần rất nhiều của anh trong những tuần đầu đám cưới. Thay vào đó, anh gầm gào to hết mức tim anh có thể chứa được, và cô từ chối phá huỷ sự thoả mãn của anh bằng cách không chiến đấu lại. Sự thật là cô thích những trận chiến của họ nhiều cũng như anh.
Cô nghe thấy tiếng nước tắt. Vì thật không khôn ngoan khi vạch trần bản thân để thêm vào sự cám dỗ, cô cho anh vài phút để lau khô và quấn cái khăn tắm quanh người trước khi cô gõ nhẹ lên cánh cửa đã vô tư mở và luồn vào trong.
Anh đứng cạnh bồn rửa mặt với một cái khăn tắm màu đen quấn lỏng lẻo quanh hông đến nỗi cô ngạc nhiên sao nó không rơi xuống. Khi anh quết kem cạo râu lên khắp quai hàm, anh nhìn vào cái áo ngủ Snoopy màu đỏ cherry của cô.
“Khi nào thì em mới thể hiện một chút lòng nhân từ đây, Giáo sư, và dừng lại việc cám dỗ tôi với những bộ quần áo xuyềnh xoàng như thế?”
“Tối mai em sẽ mặc Winnie-the-Pooh.”
“Vẫn ở trong tim tôi.”
Cô cười, hạ thấp cái nắp bồn cầu xuống và ngồi lên. Trong một lúc cô hài lòng với bản thân mình bằng cách ngắm anh cạo râu, nhưng sau đó cô trở lại với đề tài của cuộc cãi cọ tối qua.
“Cal, giải thích cho em thêm một lần nữa sao anh không dành một chút thời gian với Kevin?”
“Chúng ta lại quay trở lại nó hả?”
“Em vẫn không hiểu sao anh không huấn luyện cậu ấy. Cậu ấy thật sự tôn trọng anh.”
“Hắn ta ghét sự gan góc của anh.”
“Đó chỉ là bởi vì cậu ấy muốn trèo lên cả thế giới. Cậu ấy trẻ và tài năng, và anh đang đứng cản đường cậu ấy.”
Những cơ bắp của anh cứng lại. Anh không thích cái thực tế cô dành thời gian với Kevin một chút nào, nhưng vì cô đã nói rõ ràng rằng cô cọi cậu ta như một người bạn, và vì Cal đã nói trắng ra với Kevin rằng anh sẽ bẻ gãy cả hai cánh tay của cậu ta nếu cậu ta dám làm quá cái việc là chạm vào cô, họ đã đi đến một thoả thuận ngừng bắn không thoải mái tí nào.
Anh ngẩng đầu lên và cạo phía dưới cằm. “Cậu ta không tài năng như cậu ta nghĩ đâu. Cậu ta có một cánh tay rất tuyệt, không phải nghi ngờ điều đó. Cậu ta nhanh và hùng hổ, nhưng cậu ta còn có nhiều điều phải học về việc đọc các chiến lược phòng thủ.”
“Vậy sao anh không dạy cậu ấy?”
“Như tôi đã nói, tôi không thấy sự logic nào trong việc huấn luyện kẻ cạnh tranh với mình, và tôi tình cờ là người cuối cùng trên trái đất này cậu ta xin lời khuyên.”
“Không đúng thế. Anh nghĩ tại sao cậu ta vẫn lượn lờ xung quanh Salvation này?”
“Vì cậu ta ngủ với Sally Terryman.”
Jane đã nhìn thấy cô nàng Sally tròn trịa trong thị trấn vài lần, và cô quyết định Cal đã chỉ ra đúng vấn đề, nhưng vì nó không phải vấn đề mà cô muốn đề cập đến, cô lờ tịt nó đi. “Cậu ta sẽ là cầu thủ suất xắc hơn nếu anh làm việc với cậu ấy, và anh sẽ để lại một cái gì đó quan trọng phía sau khi anh nghỉ hưu.”
“Điều mà còn lâu lắm mới xảy ra.” Anh thình lình cúi đầu xuống, sả hết kem cạo râu.
Cô biết mình đang đặt chân lên một vùng đất nguy hiểm và bước những bước thật thận trọng. “Anh ba mươi sáu rồi, Cal. Nó không thể còn rất lâu nữa đâu.”
“Thực tế sẽ chứng minh điều em cần biết.” Anh tóm lấy cái khăn, lau khô mặt. “Tôi đang trên đỉnh cao phong độ. Chẳng có lý do gì để tôi nghỉ hưu hết.”
“Có lẽ không phải ngay lập tức, nhưng chắc chắn trong tương lai ngay trước mắt thôi.”
“Tôi vẫn còn lại những năm huy hoàng.”
Cô nghĩ đến cái vai mà anh thường phải xoa bóp mỗi khi anh nghĩ không có ai đang nhìn, cái bể sục mà anh đã cho đặt vào trong phòng tắm, và biết rằng anh đang tự lừa dối bản thân mình.
“Anh sẽ định làm gì khi nghỉ hưu? Anh có vụ đầu tư mạo hiểm nào đang xếp hàng chờ đợi không? Anh định sẽ chuyển sang công việc huấn luyện?”
Những cơ bắp ở lưng anh cứng lại, dù chỉ hơi hơi thôi. “Sao em không dính chặt vào mấy cái hạt sơ cấp đó, Giáo sư, và để cho tương lai của tôi được yên?” Anh bước vào phòng ngủ của mình, giật phắt cái khăn tắm ra khi anh tiến về phía tủ quần áo và kéo ra một cái quần đùi. “Em nhớ, đúng không, rằng tôi sẽ bay tới Texas chiều muộn ngày hôm nay.”
Anh thay đổi chủ đề. “Đại loại như một giải thi đấu golf, em nhớ là anh nói thế.”
“Lời mời của Bobby Tom Denton.”
“Anh ta là bạn của anh?” Cô nhỏm dậy từ cái bồn cầu và dựa vào cái khung cửa dẫn vào phòng anh.
“Em yêu, đừng nói với tôi là em chưa bao giờ nghe về Bobby Tom Denton đấy nhé. Anh ta là cầu thủ wide-out nổi tiếng nhất đã từng chơi bóng bầu dục.”
“Wide-out?”
“Người nhận bóng ấy. Họ là người mà tiền vệ ném bóng cho. Tôi muốn nói với em là cái ngày anh ấy bị vỡ đầu gối và phải nghỉ hưu là ngày buồn nhất trong lịch sử bóng bầu dục chuyên nghiệp.”
“Anh ta bây giờ đang làm gì?”
Anh giật mở ra một cái quần khaki. “Hầu hết thời gian trưng ra một cái mặt tiền thật tốt. Anh ấy sống ở Telarosa, Texas, với vợ Gracie và cô con gái mới sinh. Anh ấy hàng động như thể gia đình và cái quỹ từ thiện anh ấy đang điều hành là tất cả những gì anh ấy cần trong cuộc sống này.”
“Có lẽ chúng là thế thật.”
“Em không biết Bobby Tom. Từ hồi anh ta còn là một đứa trẻ, anh ấy sống để chơi bóng.”
“Nghe như anh ta đang làm một việc thật quan trọng.”
“Quỹ Denton á?” Anh tròng cái áo sơ mi polo màu nâu đậm qua đầu. “Nó làm được rất nhiều việc có ích, đừng có hiểu sai ý tôi. Chỉ giải gôn này thôi cũng đem lại vài trăm nghìn vì một mục đích tốt đẹp, nhưng tôi đoán cái cách tôi nhìn nó là, có rất nhiều người trên đất nước này điều hành một cái quỹ như thế, nhưng chỉ có một anh chàng duy nhất có thể bắt được một quả bóng như B.T.”
Theo ý kiến của Jane, điều hành một quỹ từ thiện dường như quan trọng hơn bắt một quả bóng rất rất nhiều, nhưng cô biết khi nào thì nên giữ mồm giữ miệng. “Nghỉ hưu có thể rất thú vị. Ví dụ là anh mà xem. Anh có cơ hội để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới trong khi vẫn còn trẻ.”
“Tôi thích cái cách tôi đang sống.”
Trước khi cô có thể nói thêm gì được nữa, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, kéo cô vào vòng tay, nơi anh tiếp tục hôn cô đến khi cô không thở nổi nữa. Cô cảm thấy anh cứng lên trong quần, nhưng đang là ban ngày, và anh lùi lại với vẻ miễn cưỡng chắc chắn và nhìn xuống cô với đôi mắt nóng bỏng. “Em đã sẵn sàng hét lên ‘uncle’ chưa?”
Ánh mắt cô trôi đến môi anh, và cô thở dài. “Sắp rồi.”
“Em biết, phải không, là tôi sẽ không khiến nó dễ dàng với em đâu. Tôi sẽ không thoả mãn với bất cứ thứ gì ít hơn lột trần em giữa thanh thiên bạch nhật.”
“Em biết.”
“Tôi có thể thậm chí còn bắt em đi bộ lòng vòng bên ngoài.”
Cô nhìn anh đầy rầu rĩ. “Em sẽ không ngạc nhiên.”
“Tất nhiên tôi sẽ không bắt em làm việc gì như thế mà hoàn toàn trần truồng đâu.”
“Anh thật có trái tim nhân hậu.”
“Tôi có thể sẽ để em đi một trong những đôi giày cao gót dễ thương mà em có.”
“Quả là anh chàng triệu năm mới có một.”
Anh bắt đầu hôn cô lần nữa. Sau đó anh úp tay lên ngực cô, và cả hai bọn họ đều thở nặng nhọc đến nỗi cô thậm chí còn không muốn dừng lại. Ngay sáng hôm đó cô đã nói với bản thân mình rằng cô sẽ dừng cuộc chơi với anh, và bây giờ là lúc.
Bằng một tay, cô với xuống gấu áo ngủ của mình. Điện thoại đổ chuông. Cô kéo áo ngủ lên cao hơn, vẫn tiếp tục hôn Cal, nhưng sự dai dẳng của cái điện thoại đã làm hỏng tâm trạng.
Anh rên lớn một tiếng. “Sao máy trả lời tự động không làm việc?”
Cô thả cái áo ngủ ra. “Mấy người phụ nữ dọn nhà ở đây chiều qua. Họ chắc đã tình cờ tắt nó đi.”
“Tôi cá là cha gọi. Cha nói sẽ gọi cho tôi sáng nay.” Anh thả cô ra đầy miễn cưỡng, gục trán vào cô một chút, sau đó hôn lên chóp mũi cô.
Cô không thể tin được điều đó. Cô cuối cùng cũng gom góp được chút dũng cảm để cho phép anh nhìn thấy thân hình mập lùn của cô, và cái điện thoại ngu ngốc ấy lại đổ chuông. Cho anh sự riêng tư, cô hướng đến phòng tắm của mình, nơi mà cô tắm, rồi mặc quần áo. Sau đó cô xuống nhà bếp.
Cal đang nhét ví vào túi chiếc quần khaki của anh. “Là cha gọi điện đến. Cha và mẹ sẽ gặp ăn trưa ở Asheville hôm nay. Tôi hi vọng cha sẽ thuyết phục được mẹ đặt dấu chấm hết cho cái chuyện điên rồ này và chuyển lại về nhà. Tôi không thể tin được là mẹ lại bướng bỉnh đến như thế.”
“Có hai người dính dáng trong cuộc hôn nhân này.”
“Và một người trong số họ thì cứng đầu cứng cổ.”
Cô từ bỏ không cãi cọ với anh về chuyện này nữa. Anh tin chắc rằng mẹ anh là người có lỗi trong vụ li thân của cha mẹ mình vì bà là người chuyển ra ngoài, và Jane không thể nói gì để thuyết phục anh rằng có thể phải nghe một câu chuyện từ phía khác nữa.
“Em có biết mẹ nói gì với Ethan khi nó đề nghị mẹ một lời khuyên giữa mục sư và con chiên không? Mẹ bảo nó đi mà chú tâm vào việc của mình đi.”
Cô nhướn một bên lông mày với anh. “Ethan có thể không phải là một người tốt nhất để đưa ra lời khuyên.”
“Nó là mục sư của mẹ!”
Cô chỉ vừa kịp kháng cự lại việc đảo mắt mình. Thay vào đó, cô kiên nhẫn chỉ ra điều hoàn toàn rõ ràng. “Cả anh và Ethan đều có dính dáng cá nhân để đưa ra lời khuyên cho bất cứ ai trong số họ.”
“Yeah, tôi cũng đoán thế.” Khi anh nhặt chìa khoá xe từ kệ bếp lên, anh cau mày. “Tôi chỉ không hiểu sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra.”
Cô nhìn lên khuôn mặt phiền muộn của Cal, và thấy mình ước rằng Lynn và Jim có thể giải quyết cho xong những bất đồng, không chỉ vì bản thân họ mà còn vì mấy cậu con trai nữa. Cal và Ethan đều yêu quý cha mẹ mình, và sự ghẻ lạnh này khiến bọn họ cũng bị tổn thương.
Một lần nữa cô lại tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Lynn và Jim Bonner. Hàng năm trời họ đã xoay xở để sống với nhau rất hạnh phúc. Vậy thì sao bây giờ họ lại ly thân?
Jim Bonner sải những bước dài vào phòng ăn Blue Ridge ở Grove Park Inn, khách sạn và khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất tại Asheville. Nó luôn là một trong những nơi chốn yêu thích của Lynn, và ông đã hẹn bà đến đây ăn trưa. Có lẽ không khí dễ chịu của nó sẽ làm mềm đi trái tim của bà vợ bướng bỉnh của ông.
Grove Park Inn đã được xây dựng khoảng những năm 1900 để phục vụ như một nơi xa hoa để tránh mùa hè nóng bức của những kẻ giàu có. Được xây dựng trên sườn của Sunset Mountain bằng những khối đá hoa cương xù xì, công trình xây dựng đồ xộ này xấu xí hay nguy nga còn phải phụ thuộc vào quan điểm của bạn.
Phòng ăn Blue Ridge, như phần còn lại của khách sạn, được bày biện theo phong cách quyến rũ mộc mạc của Hội Arts and Crafts. Ông bước xuống một vài bậc thang dẫn đến một khu phòng ăn thấp hơn, và Lynn đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ được đặt cạnh một khung cửa sổ cao, có thể nhìn xuống toàn bộ ngọn núi. Ông uống cạn hình ảnh của bà.
Kể từ khi ông từ chối đến thăm bà ở Heartache Mountain, ông cũng không gọi điện hay gặp mặt bà mỗi khi ông biết bà có mặt trong thị trấn. Ông đã viện cớ ghé qua nhà thờ tối thứ tư khi bà có cuộc họp với uỷ ban tôn giáo và cứ dán chặt mắt mình vào ô tô của bà trong bãi đậu xe của cửa hàng tạp phẩm Ingles.
Về phần mình, bà dường như cố gắng hết mức có thể để tránh mặt ông. Bà luôn chọn thời điểm khi bà biết bà sẽ không đụng đầu phải ông khi ghé qua nhà, hoặc là khi ông đang ở văn phòng hay đang có ca trực. Ông đã nhẹ cả người khi bà đồng ý gặp ông hôm nay.
Niềm thoả mãn của ông khi nhìn thấy bà nhạt đi chuyển thành cơn giận dữ. Một tháng qua bà dường như chẳng thay đổi gì nhiều, trong khi ông cảm thấy bầm tím và già nua. Bà mặc một cái áo jacket sợi dệt lỏng tay màu kem và xanh oải hương, kiểu mà ông vẫn luôn thích, đi kèm với khuyên tai bạc, áo lụa và váy. Khi ông kéo cái ghế gỗ nặng nề đối diện với bà, ông cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng ông đã trông thấy những dấu vết mất ngủ dưới quầng mắt bà, nhưng chúng cũng có thể là sự đổ bóng của ánh sáng chiếu xuyên qua cửa.
Bà tặng cho ông một cái gật đầu thân mật vẫn thường dành cho người lạ. Chuyện gì đã tình cờ thay đổi cô gái trẻ miền núi, người đã từng cười rúc rich một cách không kiềm nén và trang trí bàn ăn của ông với hoa bồ công anh?
Người bồi bàn xuất hiện, và Jim gọi hai cốc rượu vang loại yêu thích của họ, chỉ để Lynn yêu cầu đổi lại thành Diet Pepsi. Sau khi người phụ vụ rời đi, ông nhìn bà một cách tọc mạch.
“Tôi tăng 5 pounds,” bà giải thích. “Bà đang trong thời kỳ thay đổi hóc môn. Bà được mong đợi phải lên vài cân mà.”
“Không phải mấy viên thuốc là nguyên nhân đấy đâu. Là cách nấu nướng của Annie đấy. Bất cứ cái gì cũng phải nhồi bơ vào trong, thế thì mẹ mới nghĩ là nó có thể ăn được.”
“Với tôi, nghe như thể cách tốt nhất để giảm 5 pounds đấy là quay về nhà.” Bà ngừng lại một chút trước khi nói. “Heartache Mountain luôn là nhà tôi.”
Ông cảm thấy như thể một luồng hơi lạnh thổi qua gáy mình. “Tôi đang nói về nhà thật của bà cơ. Nhà của chúng ta.”
Thay vì đáp trả, bà nhặt quyển thực đơn lên và bắt đầu nghiên cứu nó. Người phục vụ mang đồ uống đến và ghi món họ gọi. Trong khi đợi thức ăn được mang lên, Lynn nói về thời tiết và buổi hoà nhạc bà đã tham dự tuần trước. Bà nhắc nhở ông kiểm tra hệ thống điều hoà không khí, nói về một vài công trình xây dựng đường xá nào đó. Nó làm ông nhức nhối đến tận bên trong. Người phụ nữ xinh đẹp này, người đã từng chỉ nói những điều trong trái tim mình, giờ không còn như thế nữa.
Bà dường như cương quyết tránh bất cứ cái gì dính líu đến cá nhân, nhưng ông biết bà sẽ không thể tránh nói về mấy đứa con trai của họ. “Tối qua Gabe gọi về từ Mexico. Hình như không đứa con trai nào thấy thích hợp để nói với nó bà đã chuyển ra ngoài.”
Lo ấu khiến lông mày bà cau lại. “Ông không nói với nó điều gì chứ, phải không? Nó đã có quá nhiều việc phải xoay xở rồi. Tôi không muốn nó phải lo lắng thêm.”
“Không, tôi không nói gì hết.” Sự nhẹ nhõm của bà thật rõ ràng. “Tôi rất lo lắng về nó. Tôi ước nó về nhà.”
“Có lẽ một ngày nào đó.”
“Tôi cũng lo cho Cal nữa. Ông có nhận thấy không?”
“Nó trông vẫn ổn với tôi.”
“Còn hơn cả ổn nữa. Tôi gặp nó trong thị trấn hôm qua, và tôi chưa bao giờ thấy nó hạnh phúc hơn. Tôi không hiểu nổi, Jim. Nó luôn luôn giỏi phán đoán nhân cách, và ả đàn bà đó sẽ phá nát tim nó. Sao nó không nhìn thấy cô ta là loại người gì?”
Khuôn mặt Jim trở nên dữ tợn trước ý nghĩ về cô con dâu mới của ông. Ông đã nhìn thấy cô ta trên phố vài ngày trước, và cô ta bước ngay ngang qua ông, cứ như thể ông không hề tồn tại ấy. Cô ta từ chối xuất hiện tại nhà thờ, khước từ những lời mời giao thiệp từ một vài phụ nữ dễ thương nhất trong thị trấn, và thậm chí còn không thèm đến bữa tiệc tối trao giấy chứng nhận cho Cal mà Jaycees đã tổ chức. Người duy nhất mà cô ta dành thời gian giao du những ngày này hình như là Kevin Tucker. Không một điều gì là báo trước một tương lai tốt lành cho con trai ông cả.
“Tôi không hiểu gì hết,” Lynn tiếp tục. “Sao nó có thể hạnh phúc như thế khi nó cưới một…một…”
“Ả khốn lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Tôi ghét cô ta. Cô ta sẽ làm nó tổn thương khủng khiếp mất thôi, và nó không xứng đáng bị như thế.” Lông mày của bà cau lại, giọng bà lạc hẳn đi, chứng tỏ bà đang buồn khổ sâu thẳm đến nhường nào. “Sau ngừng đấy năm chúng ta đợi nó ổn định và cưới một ai đó dễ thương, ai đó yêu nó, nhưng nhìn xem nó đã chọn ai—một cô ả chẳng quan tâm đến ai khác trừ bản thân mình.” Bà nhìn ông với đôi mắt phiền muộn. “Tôi ước chúng ta có thể làm được điều gì đó.”
“Chúng ta thậm chí còn không thể giải quyết được các rắc rối của mình, Lynn. Sao chúng ta có thể mong đợi giải quyết cho Cal được?”
“Không giống nhau. Nó—Nó dễ bị tổn thương.”
“Còn chúng ta thì không?”
Lần đầu tiên, bà nghe có vẻ phòng thủ. “Tôi không nói thế.”
Đắng cay bóp nghẹt ngực ông và dâng lên như mật trong cuống họng. “Tôi muốn nói về cái trò mèo đuổi chuột chúng ta đang chơi. Tôi cảnh báo bà, Lynn; Tôi sẽ không trình diễn nó lâu hơn nữa đâu.”
Ông nhận ra ngay lập tức rằng mình đã mắc sai lầm. Lynn không thích bị dồn vào chân tường, và bà luôn đối đầu với hiếu chiến bằng sự bướng bỉnh lặng im của mình. Giờ thì bà đang san bằng tỉ số với ông. “Annie bảo tôi nói với ông rằng mẹ không thích ông gọi điện đến nhà.”
“Well, thế thì tệ thật.”
“Mẹ thật sự tức giận với ông.”
“Annie đã tức giận với tôi từ hồi tôi lên tám.”
“Không đúng thế. Sức khoẻ của mẹ khiến bà gàn dở.”
“Nếu mẹ dừng việc nhét bơ vào tất cả mọi thứ, mẹ có lẽ sẽ bắt đầu thấy khoẻ hơn.” Ông dựa lưng vào ghế. “Bà biết sao mẹ lại không muốn chúng ta nói chuyện với nhau không. Là vì bà sẽ phải ở tịt trên Heartache Mountain suốt ngày để chăm sóc mẹ. Mẹ sẽ không từ bỏ chuyện đó dễ dàng đâu.”
“Đó là những gì ông nghĩ hả?”
“Bà có thể cá vào nó đấy.”
“Ông nhầm rồi. Mẹ chỉ đang cố bảo vệ tôi thôi.”
“Khỏi tôi hả? Yeah, thật là đúng đắn.” Giọng ông mềm đi. “Mẹ kiếp, Lynn, tôi là một người chồng tốt với bà. Tôi không đáng phải chịu đựng chuyện này.”
Bà nhìn xuống đĩa của mình, rồi nhìn lên ông, mắt bà tràn ngập nỗi đau. “Nó luôn luôn là về ông, phải không, Jim? Ngay từ buổi ban đầu mọi thứ đã phải luôn quay vòng quanh ông. Ông xứng đáng với cái gì. Ông cảm thấy ra sao. Ông đang ở trong tâm trạng thế nào. Tôi xây cuộc sống của mình ở quanh chỉ để cố làm ông hài lòng, và nó vẫn không đủ.”
“Thật là nực cười. Bà thổi bay mọi thứ khỏi sự cân đối của nó. Nghe này, quên hết những gì tôi nói tối hôm đó đi. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ-tôi không biết nữa-có một vài cơn khủng hoảng tuổi trung niên hay cái gì đó đại loại thế. Tôi thích cái cách bà là. Bà là người vợ tốt nhất mà một người đàn ông có thể có. Hãy quên hết mọi chuyện đã xảy ra và quay trở lại cái cách mà mọi việc vốn như thế.”
“Tôi không thể vì ông không thể làm thế.”
“Bà không hiểu mình đang nói gì đâu.”
“Một vài nơi nào đó sâu thẳm trong ông đã thắt nút lại những oán giận hình thành từ ngày chúng ta cưới và chưa bao giờ mất đi. Nếu ông muốn tôi quay lại, nó chỉ là vì thói quen thôi. Tôi không nghĩ ông thích tôi nhiều, Jim. Có lẽ ông chưa bao giờ thích.”
“Thật là lố bịch. Bà đang bi kịch hoá tất cả mọi chuyện lên đấy. Chỉ cần nói cho tôi biết bà muốn gì, tôi sẽ đưa nó cho bà.”
“Ngay lúc này tôi muốn làm bản thân mình hài lòng.”
“Tốt! Cứ làm bản thân bà hài lòng đi. Tôi sẽ không cản đường bà đâu, và bà cũng không phải bỏ nhà đi để làm thế đâu.”
“Có, tôi có phải.”
“Bà đang định đổ lỗi cho tôi về mọi thứ, phải không? Cứ tiếp tục đi! Vậy thì bà cứ đi mà giải thích cho mấy thằng con trai của bà tôi là một kẻ xấu xa tệ hại đến mức nào. Và trong khi bà giải thích, nhắc luôn bọn chúng rằng bà mới là người bước ra khỏi cuộc hôn nhân 37 năm này, không phải là tôi.”
Bà gỡ hoà với ông. “Ông biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ ông bước ra khỏi cuộc hôn nhân này cái ngày chúng ta nói lời thề đó.”
“Tôi biết bà lại đổ ụp quá khứ lên đầu tôi. Giờ thì bà lại sắp sửa đổ lỗi cho tôi về tội lỗi của một cậu nhóc 18 tuổi.”
“Đó không phải là những gì tôi đang làm. Tôi chỉ chán ngắt với việc sống với cái phần vẫn mãi 18 tuổi trong ông thôi, cái phần mà vẫn chưa chấp nhận được thực tế là ông đã hạ gục Amber Lynn Glide và phải nhận lấy hậu quả. Cậu nhóc, kẻ nghĩ mình xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn chưa bao giờ mất đi.” Giọng bà trở nên lạc đi và yếu ớt. “Tôi mệt mỏi với việc sống trong tội lỗi rồi, Jim. Tôi mệt mỏi với việc luôn luôn cảm thấy tôi phải chứng tỏ bản thân mình.”
“Vậy thì dừng làm việc đó nữa! Tôi không bắt bà phải sống theo cách đó. Bà tự làm thế với bản thân mình đấy chứ.”
“Và giờ thì tôi đã nhận ra làm thế nào để quay ngược nó lại rồi.”
“Tôi không thể tin bà lại ích kỷ đến thế. Bà muốn ly dị chứ gì, Lynn? Đó là tất cả những gì mấy chuyện này dẫn tới hả? Bởi vì nếu bà muốn ly dị, bà chỉ cần nói với tôi bây giờ thôi. Tôi sẽ không sống trong cái nhà ngục như thế này mãi đâu. Chỉ cần nói với tôi bây giờ thôi.”
Ông đợi để trông thấy cơn sốc của bà. Điều mà ông vừa đề nghị thật không thể nào nghĩ tới được. Nhưng khi không có cơn sốc nào, ông bắt đầu sợ hãi. Sao bà không nói với ông đừng có nghĩ đến chuyện điên rồ như thế, rằng tình trạng của họ vẫn chưa đến nỗi tệ đủ để thậm chí nghĩ đến việc ly dị, nhưng một lần nữa, ông lại tính toán nhầm.
“Có lẽ đó là điều tốt nhất.”
Ông hoàn toàn chết lặng đi.
Bà lại đeo cái vẻ mặt xa xăm đó lên, gần như là mơ mộng. “Ông biết tôi ước gì không? Tôi ước chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi ước chúng ta có thể gặp nhau lần nữa, không quá khứ, chỉ như hai người lạ làm quen. Sau đó nếu chúng ta không thích những gì mình tìm thấy, chúng ta có thể bước đi. Nếu chúng ta thích những gì mình thấy…” Giọng bà lạc đi vì cảm xúc. “Sân chơi sẽ ngang nhau. Sẽ có sự cân bằng quyền lực.”
“Quyền lực?” Sợ hãi khuấy tung lên trong ông. “Tôi không biết bà đang nói về cái gì.”
Bà nhìn ông, cái nhìn thương hại xuyên thẳng qua người ông. “Ông thật sự không biết, phải không? Ba mươi bảy năm trời ông có hết quyền lực trong mối quan hệ của chúng ta, và tôi chẳng có gì hết. Suốt ba mươi bảy năm ròng tôi là công dân hạng hai trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng tôi không thể sống như thế này được nữa.”
Bà nói với một sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên, như một người lớn đang giải thích cho một đứa trẻ và điều đó châm thêm vào cơn giận dữ của ông
“Tốt thôi!” Ông đánh mất khả năng suy nghĩ rõ ràng, và hành động xuôi theo cơn cảm xúc dâng trào. “Bà có thể ly dị. Và tôi hi vọng bà chết nghẹn vì nó.”
Ông ném xuống một cuộn tiền mà không bận tâm phải đếm, bắn thẳng dậy khỏi ghế, lao ra khỏi phòng ăn mà không thèm nhìn lại phía sau. Khi ông sầm sập vào hành lang, ông nhận ra mình đang toát mồ hôi hột. Bà đã đảo tung cuộc đời ông từ ngày đầu tiên ông gặp bà.
Bà muốn nói về quyền lực! Ngay từ khi bà mười lăm tuổi, bà đã có cái quyền lực vặn xoắn cuộc đời ông lại. Nếu ông không gặp bà, mọi thứ đã có thể khác. Ông có thể sẽ không quay trở lại Salvation và trở thành bác sĩ gia đình. Ông sẽ đi sâu vào nghiên cứu, hoặc có lẽ sẽ gánh vác một trong những tổ chức quốc tế đông đảo và đi khắp thế giới để chữa trị những căn bệnh lây nhiễm như ông vẫn luôn mơ về. Một triệu những khả năng có thể đã mở ra cho ông nếu ông không bị ép phải cưới bà, nhưng vì bà, ông đã không thể khám phá bất kỳ cơ hội nào trong số chúng. Ông có vợ và những đứa con cần phải nuôi, vì thế, ông quay lại thị trấn quê hương với đuôi cụp giữa hai chân, đảm nhiệm phòng khám của cha mình.
Sự phẫn uất sôi lên sùng sục trong ông. Ông có cả một cuộc đời không thể thay đổi được khi ông còn quá trẻ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà đã làm điều đó với ông, cùng một người phụ nữ đã ngồi trong căn phòng ăn đó và nói với ông bà không có tí quyền lực nào. Bà đã dội toẹt đi cuộc đời ông mãi mãi, và giờ thì bà đổ lỗi cho ông.
Ông bất ngờ khự lại như thể tất cả máu đã dồn hết ra khỏi đầu. Lạy chúa. Bà nói đúng.
Ông sụp xuống một trong những cái ghế sofa được đặt dọc theo tường, đầu vùi vào trong tay. Giây trôi đi thành phút khi tất cả những chướng ngại vật tinh thần ông đã dựng nên chống lại sự thật bị dỡ bỏ.
Bà đã đúng khi nói ông luôn luôn oán giận bà, nhưng sự cay đắng của ông đã trở thành một người bạn đồng hành lâu và đầy quen thuộc đến nỗi ông đã không nhận ra. Bà đã đúng. Sau ngừng đấy năm, ông vẫn đổ lỗi cho bà.
Bao nhiêu cách ông đã trừng phạt bà qua ngừng ấy năm ùa về đập thẳng vào mặt ông: bới móc, làm bẽ mặt, sự bướng bỉnh đến mù quáng của ông và từ chối nhận biết những nhu cầu của bà. Tất cả những cách trừng phạt nho nhỏ ấy ông đã giáng lên người phụ nữ gần gũi nhất với tâm hồn ông.
Ông quệt tay qua mắt và lắc đầu. Bà đã đúng về mọi thứ.