The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Amazing Grace
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1214 / 20
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hi Melanie về lại L.A vào đầu tháng chín, mắt cá chân của nàng vẫn còn làm cho nàng khó chịu. Nó đau hai tháng trời suốt chuyến lưu diễn của nàng. Nàng đã đi khám bác sĩ ở New Orleans, và khi Tom đến thăm nàng ở New York, nàng đã đi với anh đến khám một bác sĩ khác. Cả hai ông bác sĩ chuyên khoa đều nói nàng cần phải có thời gian nghỉ ngơi mới lành được. Với tuổi của nàng, bệnh gì cũng chóng lành, nhưng cứ nhảy lên sàn diễn và đi khắp nước suốt hai tháng thì thật là quá căng cho nàng. Cuối cùng khi về L.A, nàng đến khám ông bác sĩ của mình, ông ta nói rằng vết thương đã không lành nguyên vẹn như trước do nàng di chuyển quá nhiều. Không có gì mới trong những điều ông ta nói. Nàng vẫn còn mang chiếc giày có cổ lớn màu đen, vì mắt cá không lành. Chỉ khi nào nàng mang nó, chân mới không đau. Khi lên sàn diễn, dù mang giày thấp hay đế phẳng, mắt cá cũng làm cho nàng đau đớn.
Trên đường về nhà, nàng gọi Tom, anh lo sợ hỏi;
- Ông ta nói sao?
- Ông ta nói em cần nghỉ ngơi, nếu không có lẽ phải về hưu non thôi, - Melanie đùa. Nàng yêu Tom vì anh quan tâm chăm sóc nàng. Anh muốn biết mọi chuyện về nàng, ngay cả điều ông bác sĩ nói khi ông ta kiểm tra X-quang lần nữa. Nàng trả lời: - Thực ra, bác sĩ nói vẫn còn đường nứt nhỏ, nếu em không để yên, thì cuối cùng chắc em phải giải phẫu để bắt vít chỗ xương bị rạn. Em nghĩ chắc em phải chọn giải pháp nghỉ ngơi một thời gian. Hiện em không có việc gì nhiều phải làm. - Tom cười.
- Em không có việc gì nhiều để làm từ khi nào thế? - Ngay hôm về nhà, nàng đã luôn luôn bận việc. Tom lo sợ cho nàng.
Khi Melanie về nhà, mẹ nàng cũng hỏi nàng như thế. Melanie đáp ông bác sĩ nói không có gì đáng lo, trừ phi nàng đi lưu diễn lại.
- Chân con có vẻ đáng lo đấy, - mẹ nàng thản nhiên đáp. - Mỗi lần mẹ nhìn vào chân con, mẹ thấy nó sưng. Con có nói như thế với ông bác sĩ không? Thậm chí con đã không thể mang giày cao gót được.
Melanie có vẻ e thẹn. - Con quên nói.
- Hai mươi tuổi mà còn quên trước quên sau, - Janet trách con gái. Melanie không hẳn đã khôn lớn hoàn toàn, nàng trông như còn trẻ thơ. Đây là nét đặc trưng của nàng, và nàng có vô số người bao quanh để chăm sóc cho nàng. Trong vài khía cạnh khác, Melanie đã khôn lớn, chín chắn sau nhiều năm lao động vất vả và tuân theo kỷ luật của nghề nghiệp. Nàng vừa là người phụ nữ quyến rũ của thế giới, vừa là đứa bé dễ thương. Mẹ nàng thích nàng tin mình còn bé bỏng. Có thế bà mới thể hiện được uy quyền, nhưng dù Janet cố gắng làm vậy, Melanie vẫn là người lớn, nàng đã trở thành người phụ nữ chín chắn.
Melanie cố chăm sóc mắt cá chân. Nàng thường đi đến trung tâm vật lý trị liệu, và ban đêm thì ngâm chân vào nước thuốc. Chân đỡ hơn, nhưng nàng rất sợ mang giày cao gót. Khi đứng diễn tập lâu, chân nàng lại đau. Bây giờ nàng phải luôn luôn nhớ cái giá nàng phải trả vì những việc đã làm, nhưng việc này không dễ. Tiền tài, danh vọng, tiếng tăm không phải đến một cách dễ dàng. Nàng phải biểu diễn suốt cả mùa hè, quên ăn mất ngủ, thường xuyên di chuyển, luôn luôn tỏ ra mọi việc đều tốt đẹp, thậm chí khi nó không được thế. Một đêm, nàng nằm suy nghĩ đến việc này và sáng mai nàng đã quyết định gọi điện thoại cho vị linh mục mà xơ Maggie đã giới thiệu. Nàng hẹn gặp ông ta vào chiều mai.
Vị linh mục là một người đàn ông nhỏ con, đầu hói và có đôi mắt hiền từ chưa bao giờ nàng thấy, ngoại trừ đôi mắt của Maggie. Họ nói chuyện một hồi rất lâu. Khi Melanie lái xe về nhà ở Hollywood, nàng đã khóc. Đấy là nước mắt của niềm vui sướng. Tất cả những ý kiến đề nghị của ông ta rất hay. Ông ta hỏi về cuộc đời nàng, những câu hỏi đã khiến nàng suy ngẫm rất nhiều. Hôm ấy nàng chỉ cần quyết định một việc thôi. Nàng không biết nàng có thể hay không, nhưng nàng đã hứa là sẽ cố.
Tối đó, khi Tom đến đưa nàng đi ăn tối, anh hỏi:
- Có gì không ổn à, Mel? - Họ đến một nhà hàng Sushi, nơi cả hai đều thích. Nhà hàng yên tĩnh, đẹp và thức ăn rất ngon. Melanie ngồi xuống bàn, nhìn Tom và cười.
- Không, em có một việc rất hay. - Melanie kể cho anh nghe về buổi gặp gỡ của nàng với cha Callaghan. Cha quản lý hai viện mồ côi ở L.A một hội truyền giáo ở Mexico, và chỉ ở L.A một phần thời gian thôi. Nàng đã may mắn vì gọi cha đúng lúc. Ngày mai cha ra đi rồi.
Nàng nói cho Tom biết về việc cha làm, hầu hết với trẻ mồ côi, với những cô gái được cứu ra khỏi nhà thổ, những cậu nhóc bán ma tuý từ khi mới bảy, tám tuổi. Cha cho họ nơi ăn chốn ở, thương yêu họ, và tạo cho họ việc làm. Cha đang giúp xây dựng một bệnh viện dành cho các bệnh nhân mắc AIDS. Cha đã làm công việc này hơn ba mươi năm. Melanie hỏi nàng có thể giúp gì cho cha không. Cha đã cười và mời nàng đến đấy thăm, cha nói có lẽ công việc ấy mới tạo cho nàng cơ hội làm việc thiện. Làm thế nàng mới có thể tìm được lời giải đáp cho cuộc đời. Nàng nói nàng có đủ thứ trên đời, danh vọng, tiền tài, bạn tốt, người hâm mộ nhiệt tình, bà mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho nàng dù nàng muốn hay không, và một người bạn trai tuyệt vời.
- Vậy tại sao tôi không được hạnh phúc? - Nàng hỏi vị linh mục, nước mắt chảy xuống má đầm đìa. - Thỉnh thoảng tôi ghét điều tôi làm. Tôi cảm thấy như mọi người đang làm chủ tôi, tôi phải làm những điều họ muốn. Và cái mắt cá chân này làm tôi đau đớn suốt ba tháng. Tôi đã chịu đựng nó suốt cả mùa hè, bây giờ tôi không thể chịu đựng được nó nữa. Mẹ tôi rất buồn vì tôi không mang giày cao gót lên sàn diễn, bà nói trông tôi chẳng ra gì hết. - Chuyện đó quay cuồng trong óc nàng, làm cho nàng rối trí. Tư tưởng của nàng lộn xộn, nàng không thể sắp xếp cho có thứ tự, rành mạch, để biến chúng thành điều có ý nghĩa, nhằm thoát khỏi mọi âu lo. Cha đưa cho nàng cái khăn giấy để lau nước mắt.
- Melanie cô muốn gì? - Cha Callaghan nhẹ nhàng hỏi. - Đừng quan tâm đến những gì người khác muốn. Mẹ cô, người đại diện cho cô, bạn trai của cô. Melanie, hãy tự hỏi chính cô thực sự muốn gì?
Nàng buột miệng nói những lời mà nàng không ngăn kịp:
- Tôi muốn khi lớn lên tôi sẽ làm y tá.
- Tôi muốn làm lính cứu hoả, nhưng lại thành linh mục. Nhiều khi người ta theo nghề khác với nghề mình mong muốn. - Cha nói cha đã theo học kiến trúc sư, rồi sau đó đi tu. Nghề này rất cần để xây dựng những ngôi làng ở Mexico, nơi hiện cha đang làm việc. Cha không nói cha đã có bằng tiến sĩ tâm lý học lâm sàng, và nó rất cần cho cha, ngay cả khi tiếp xúc với nàng. Cha thuộc dòng tu Franciscan, dòng thực tiễn phù hợp với công việc ngoài xã hội, nhưng đôi lúc cha lại thích tư tưởng của dòng Jesuit. Cha thích các thầy trong dòng Jesuit, mỗi khi có dịp là cha tranh cãi với họ rất kịch liệt. - Melanie à, cô có một nghề rất tuyệt vời. Cô đã được Chúa ban ân. Cô có tài, và tôi nghĩ cô rất thích nghề nghiệp của mình, dĩ nhiên là vào những khi cô không trình diễn với cái mắt cá chân bị đau. - Nhìn chung thì nàng không khác các cô gái đã được cha cứu ra khỏi nhà thổ ở Mexico. Rất nhiều người đã lợi dụng nàng rồi trả cho nàng nhiều tiền. Nhưng cha nghĩ rằng mọi người, kể cả mẹ nàng, đều đốc thúc nàng để họ có nhiều lợi nhuận. Như miếng chanh bị vắt đến khi cạn nước, nàng cũng thế, đi lưu diễn liên miên, rồi nàng cũng sẽ bị kiệt quệ. Bây giờ nàng muốn chạy trốn. Nàng muốn giúp người khác như nàng đã làm ở Presidio sau trận động đất. Nàng đã sống qua một thời thật ý nghĩa và bây giờ nàng muốn được trở lại cuộc sống đích thực ấy.
- Nếu làm cả hai việc thì sao? Cô hãy làm công việc cô thích và khi công việc kia không cấp thiết, cô có thể làm ngay cả trong thời gian cô làm công việc chính. Có thể cô tách khỏi sự kiểm soát của những người khác. Dành một ít thời gian trong cuộc sống để giúp đỡ người khác, những người thật sự cần cô, như những kẻ sống sót sau trận động đất mà cô và xơ Maggie đã giúp họ. Có lẽ sự cân đối trong cuộc sống sẽ làm cho cuộc đời cô có ý nghĩa hơn. Cô có nhiều thứ để cho người khác, Melanie à. Và cô sẽ rất ngạc nhiên khi thấy điều mà họ sẽ cho lại cô. - Ngay bây giờ, không có ai cho nàng gì hết, ngoài Tom. Nàng đang bị người ta vắt kiệt sức.
- Có phải cha muốn nói tôi sẽ làm việc với cha ở L.A hay hội truyền giáo Mexico không? - Nàng không biết mình có thời gian không. Mẹ nàng luôn luôn có kế hoạch cho nàng, phỏng vấn, diễn tập, ghi âm, đại nhạc hội, chương trình từ thiện. Đời nàng và thời gian không thuộc về nàng.
- Có thể như thế. Nếu cô muốn. Đừng làm việc đó để làm vừa lòng tôi. Cô đã dùng âm nhạc để làm vừa lòng nhiều người rồi. Tôi muốn cô nghĩ đến cái gì có thể làm cho cô vui sướng. Cô hãy đứng vào hàng, đến quầy và lấy vé. Không ai có thể lấy cái vé của cô. Cuộc đời của cô phải do chính cô lo liệu. Không ai được lấy cái vé ấy khỏi tay cô. Ho không có quyền làm vậy, Melanie à. Chính cô mới có quyền ấy. - Cha cười, và nàng đã hiểu hết lời ông.
- Tôi muốn đi Mexico với cha. - Nàng nói nho nhỏ. Nàng biết trong ba tuần sắp đến nàng không có hợp đồng trình diễn nào quan trọng. Chỉ có vài cuộc phỏng vấn đã được ấn định. Nàng ghi âm vào tháng chín và tháng mười, rồi sau đó có kế hoạch biểu diễn tại một buổi lễ từ thiện. Nhưng những công việc này có thể thay đổi hay huỷ bỏ. Bỗng nàng nghĩ nàng phải đi xa. Có lẽ nàng phải nghỉ làm việc một thời gian cho mắt cá chân lành hẳn, thay vì phải nhảy lò cò trong đôi giày cao gót để làm cho mẹ hài lòng. Nàng đã ngán công việc này. Nàng muốn làm theo ý của cha. Chưa bao giờ trong đời nàng làm theo ý muốn của mình. Nàng luôn luôn là cô gái ngoan ngoãn, bây giờ nàng không muốn làm thế. Nàng đã hai mươi tuổi, nàng muốn làm việc gì đó ý nghĩa để thay đổi cuộc đời. Nàng nghĩ như thế, - Tôi có thể làm việc một trong những hội truyền giáo của cha một thời gian được không? - Melanie hỏi và cha gật đầu.
- Cô có thể ở tại khu dành cho các cô bé vị thành niên. Hầu hết những cô này đều là gái điếm và nghiện ma tuý. Nhưng bây giờ nhìn họ, cô không nhận ra họ đã từng nghiện đâu, mà họ giống như các thiên thần. Việc cô đến đấy sẽ làm cho họ vui sướng vô cùng. Và cô cũng vậy.
- Khi tôi đến đấy, làm sao tôi gặp cha? - Nàng hỏi, lòng hồi hộp lo sợ. Mẹ nàng sẽ giết nàng nếu nàng làm việc này. Nhưng mặc bà, nàng cứ làm theo ý mình.
- Tôi có điện thoại di động, tôi sẽ cho cô số của tôi. - Cha đáp, rồi ghi số điện thoại. - Nếu bây giờ cô chưa tiện đến thì vài tháng nữa cũng được, vào mùa xuân thì càng tốt. Sau Giáng sinh, tôi sẽ có mặt ở đấy, cho nên cô muốn đến lúc nào cũng được, và ở bao lâu tuỳ cô. Khi nào cô tới, chúng tôi sẽ chuẩn bị chỗ ở cho cô.
- Tôi sẽ đến. - Nàng đáp, vẻ cương quyết. Nàng nghĩ rằng phải thay đổi chính mình mới được. Nàng không thể cứ để cho mẹ điều khiển mình, nàng phải làm khác đi. Và đấy là điểm để khởi đầu một cuộc sống mới.
Melanie ra về với vẻ trầm ngâm. Cha Callaghan ôm nàng, rồi lấy ngón cái làm dấu Thánh giá trên trán nàng.
- Melanie, hãy cẩn thận. Tôi hy vọng sẽ gặp cô ở đấy. Nếu không, khi tôi về, tôi sẽ tìm cô. Hãy giữ liên lạc với nhau nhé.
- Vâng thưa cha. - nàng đáp. Trên đường về nhà, nàng nghĩ đến điều cha nói. Nàng biết nàng muốn làm gì, chỉ có điều nàng không biết phải bắt đầu từ đầu thôi. Nhưng nàng muốn đi xa, có thể là trong vài tháng.
Khi ăn Sushi, nàng đã nói cho Tom biết chuyện này. Anh rất ấn tượng và kinh ngạc, rồi bỗng có vẻ lo lắng.
- Em không định vào tu viện chứ? - Nàng thấy mắt anh lộ vẻ hoảng sợ. Nàng lắc đầu và cười thoải mái. - Em không vào tu viện đâu. Em không có đủ đức tính tốt để vào đấy. Vả lại, em rất nhớ anh. - Nàng đưa tay mình để nắm tay anh. - Em chỉ muốn làm việc thiện trong một thời gian, em muốn giúp người, để cho đầu óc minh mẫn hơn, thoát khỏi mọi ràng buộc vì nhiệm vụ gia đình. Em không biết mẹ có để cho em đi không. Nhưng em cảm thấy em cần ra đi, việc này là rất quan trọng. Cha Callaghan nói rằng em không nên bỏ nghề, mà em cần phải lấy âm nhạc để giúp người ta có được niềm vui và hy vọng. Em chỉ muốn làm việc gì thiết thực trong một thời gian, như công việc ở trại Presidio chẳng hạn.
- Anh nghĩ ý kiến của em rất hay, - Tom đáp. Từ khi nàng đi lưu diễn trở về, trông Melanie có vẻ kiệt sức, anh nghĩ cái mắt cá chân đã làm cho nàng đau đớn. Chuyện này quá dễ hiểu vì nàng đi lưu diễn suốt ba tháng, đêm về thì uống thuốc giảm đau hay liên tục tiêm Cortisone. Tom biết nàng phải trả giá nhiều trên đường sự nghiệp để có danh tiếng. Anh thấy như thế thật quá thiệt thòi cho Melanie, nên chuyện đi Mexico một thời gian là rất cần cho nàng, cả về mặt linh hồn lẫn thể xác. Còn mẹ nàng lại là chuyện khác. Bây giờ anh đã hiểu rất rõ về bà, bà kiểm soát Melanie đủ mọi mặt. Bây giờ bà đã có phần thích Tom, nhưng Janet vẫn giữ khư khư con gái mình. Chuyện này phải được dẹp bỏ ngay tức khắc. Tom không đối đầu với bà, không xen vào chuyện của hai mẹ con. Anh nghĩ việc căng thẳng này sẽ kéo dài mãi, và hiện Melanie đã phản đối mẹ, nhưng nếu Melanie phản đối quá mạnh, Janet có thể sẽ điên tiết. Bà không muốn để cho Melanie tự do muốn làm gì thì làm. Melanie cũng biết thế.
- Em nghĩ trước hết em cứ ra đi, rồi sẽ nói cho mẹ biết sau. Làm thế bà sẽ không ngăn em được. Em phải gặp người đại diện người quản lý để khỏi thực hiện một số công việc trong kế hoạch, mà không để cho bà biết. Bà muốn em làm mọi việc, miễn sao có tên, có hình trên trang bìa của tất cả các tạp chí là được. Bà có thiện chí, nhưng bà không biết rằng làm thế nhiều lúc sẽ gây áp lực cho con gái. Em không phàn nàn, vì chính bà đã làm nên sự nghiệp cho em. - Nàng cười với Tom. Anh nghĩ Melanie nói thật đúng. Anh đã thấy rõ việc này từ tháng năm. Nhìn lại chuyện đã qua, anh rất buồn về mẹ nàng. Melanie rất buồn vì chuyện nàng bị đau mắt cá chân, thế mà bây giờ, sau khi gặp ông linh mục, nàng bỗng trở nên tươi vui, yêu đời.
- Anh có đến Mexico thăm em không? - Nàng hỏi. Anh cười và gật đầu.
- Dĩ nhiên. Anh rất tự hào về em, Mellie. Anh nghĩ em rất thích được tự quyết định công việc của mình. - Cả hai đều biết mẹ nàng rất ghét sự độc lập của con gái. Chính ý định này cũng khó khăn đối với Melanie. Đây là lần đầu tiên nàng có quyết định riêng cho mình mà lại là một quyết định rất quan trọng, không liên quan gì đến nghề nghiệp của nàng. Janet không muốn Melanie đi xa mục tiêu của nàng, hay quan trọng hơn là mục tiêu của bà. Melanie lâu nay không làm theo điều nàng mơ ước, mà làm theo mơ ước của mẹ. Bây giờ việc này là một sự thay đổi lớn, nó sẽ khiến cho mẹ nàng lo sợ vô cùng.
Hai người tiếp tục nói về chuyện này khi về nhà. Họ lặng lẽ lên phòng của Melanie và khoá cửa. Họ làm tình rồi ôm ấp nhau và xem phim trên tivi. Janet không quan tâm đến việc thỉnh thoảng Tom ở lại đêm, nhưng bà không muốn ai dọn đến ở, vì bà hay con gái bà. Miễn sao người đó đừng quá vênh váo, hay đừng gây ảnh hưởng đến Melanie là được. Janet bằng lòng để cho Tom đến nhà, anh khôn khéo, cẩn thận và không làm mất mặt bà.
Tom quyết định về nhà lúc hai giờ để sáng mai đi làm sớm. Khi anh về Melanie đang ngủ, nàng lơ mơ cười và hôn anh. Sáng hôm sau nàng dậy sớm, gọi điện thoại bàn về kế hoạch của nàng. Nàng yêu cầu người đại diện và người quản lý phải hết sức kín miệng, cả hai đều nói rằng họ chỉ sợ mẹ nàng sẽ phá hỏng kế hoạch của nàng thôi. Vì tất cả hợp đồng của nàng đều do bà ấy lập nên. Melanie đáp nàng sẽ nói cho mẹ biết về chuyện này, nhưng chỉ sau khi nàng đã huỷ các hợp đồng của mình, lúc ấy mẹ nàng sẽ không làm gì được. Người quản lý nói rằng việc nàng ở Mexico sẽ là cơ hội tốt cho báo chí đến để viết về nàng.
- Không! - Melanie cương quyết đáp. - Đấy là vấn đề tối kỵ. Tôi cần tránh xa khỏi những người thuộc giới truyền thông. Tôi cần thời gian để biết mình là ai và mình muốn làm gì.
- Ôi lạy Chúa, như thế không được đâu. Cô không nghĩ đến chuyện nghỉ luôn chứ? - Người đại diện hỏi. Nếu chuyện như thế xảy ra, Janet sẽ giết họ. Bà yêu Melanie nhưng bà quá yêu bản thân. Người đại diện nghĩ rằng Melanie muốn cắt bớt sự phụ thuộc của mình với mẹ, đó là hành động tốt. Sớm muộn gì việc này cũng phải đến. Vấn đề khó khăn là Janet không muốn thế. - Cô tính sẽ đi trong bao lâu?
- Có lẽ đến Giáng sinh. Chúng ta có buổi hoà nhạc tại Madison Square Garden vào tối giao thừa. Tôi không muốn huỷ buổi trình diễn hôm đó.
- Thế là tốt, - ông ta đáp, vẻ khoan khoái. - Có lẽ tôi phải dồn hết tâm sức vào chuyện này. Từ đây cho đến khi ấy, chỉ có vài công việc lặt vặt và tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, - ông ta hứa.
Hai ngày sau, cả người đại diện lẫn người quản lý đều đã làm xong những việc Melanie yêu cầu. Nàng rảnh cho đến hai tuần sau lễ Tạ Ơn. Một vài công việc đã được hủy bỏ, hay dời lại một thời gian khác lâu hơn. Không có việc nào quan trọng. Chỉ còn những việc mà nàng sẽ vắng mặt như là họp báo hay các buổi lễ từ thiện thôi. Nhưng những dịp này không biết sẽ xảy ra lúc nào và Janet muốn nàng phải có mặt hết. Thường thì Melanie làm theo ý bà, nhưng bây giờ thì ông.
Hai ngày sau, khi các hợp đồng của nàng đã được huỷ bỏ, Janet vào phòng ngủ của Melanie, đúng như nàng đã mong đợi. Chưa ai nói với bà chuyện gì hết, và Melanie đã bảo với Tom rằng tối đó nàng sẽ nói cho mẹ nàng biết. Nàng định đi vào thứ hai sắp đến, nàng đã lấy vé rồi. Nàng muốn ở chơi cuối tuần với Tom trước khi đi. Bao giờ nàng cũng nghĩ đến anh trước hết. Còn anh thì bất cứ khi nào đến thăm nàng được là anh đi. Anh rất háo hức về công việc nàng sắp làm và muốn lúc nào đấy có thì giờ anh cũng sẽ trở thành một tình nguyện viên.
Ba tháng xa nhau không phải là quá dài, nhưng anh nói anh sẽ rất nhớ nàng. Tình yêu của họ bền vững, tốt đẹp và đủ cho họ sức mạnh để vượt qua. Họ tốt, có lòng thương người, thông minh và sẵn sàng giúp đỡ tha nhân. Họ hạnh phúc vì đã may mắn gặp nhau như thế này. Trong nhiều phương diện, họ khá giống nhau. Tom đã nghĩ đến việc anh sẽ bỏ ra một hay hai tuần để làm tình nguyện viên tại một trung tâm truyền giáo ở Mexico với nàng, nếu công ty cho anh nghỉ phép. Anh thích làm việc với các em bé. Đây là bản chất thương người của anh. Khi còn nhỏ, anh đã mơ gia nhập Tổ chức Hoà bình, nhưng sau đó anh lại trở thành một kiến trúc sư. Bây giờ anh ước được làm công việc giống nàng tại Mexico. Anh ước chi được ở ba tháng với nàng tại đấy.
- Thật kỳ lạ, - Janet nói với Melanie, khi bà nhìn xấp giấy trên tay. - mẹ vừa nhận tờ giấy fax nói rằng cuộc phỏng vấn của con với tờ “Teen Vogue” đã bị huỷ bỏ. Tại sao họ làm thế? - Bà lắc đầu nhìn con gái, vẻ bực tức. - Mẹ lại còn nhận được bức email vào sáng nay của ban tổ chức lễ từ thiện gây quỹ giúp nạn nhân bị ung thư ruột kết, nói rằng họ hy vọng con sẽ hát cho buổi lễ này vào năm tới. Còn hai tuần, họ có vẻ như đã nhờ người khác thay con. Họ nói Sharon Osbourne sẽ làm việc đó. Có lẽ họ cho là con còn trẻ quá. - Bà cười nhìn Melanie. Nàng đang nằm trên giường xem tivi. Melanie suy nghĩ phải đem theo cái gì khi đi Mexico, kỳ lạ thay là mẹ nàng không chú ý thấy. Nàng nhìn mẹ, phân vân không biết đây có phải là lúc nói cho bà rõ mọi việc không. Nàng nghĩ điều này dù sao cũng không phải là dễ dàng.
- Ờ... thực ra, mẹ à, - Melanie cất tiếng ngay khi Janet dợm chân bước ra, - con đã huỷ các hợp đồng ấy... Và một vài hợp đồng khác... con quá mệt... con sắp đi xa vài tuần.
- Nàng suy nghĩ có nên báo trước cho bà biết thời gian nàng đi không. Nàng chưa nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng nàng phải nói cho bà biết việc nàng sắp làm. Janet dừng bước, cau mày quay nhìn Melanie.
- Có chuyện gì thế. Mel? Con “sắp đi xa vài tuần” nghĩa là sao? - Bà nhìn Melanie như thể nàng đã nói nàng mọc sừng hay mọc cánh.
- Thì... Chắc mẹ biết... mắt cá chân của con... đau rất khó chịu... con nghĩ... phải đi xa một thời gian cho nó lành hẳn.
- Con huỷ hợp đồng mà không hỏi mẹ à? - Melanie thấy cơn giận của mẹ đang sắp nổ ra.
- Con định nói cho mẹ biết, nhưng con không muốn làm mẹ bực mình. Bác sĩ nói con nên nghỉ ngơi cho lành hẳn chân.
- Có phải đấy là ý kiến của Tom không? - Mẹ nàng quắc mắt nhìn nàng, cố nghĩ xem ai đã xúi giục Melanie huỷ hai hợp đồng mà không hỏi ý kiến của bà. Bà nghĩ chắc có ai đã xen vào chuyện này.
- Không phải đâu mẹ, do chính con làm đấy. Con quá mệt mỏi vì chuyến đi lưu diễn. Con không muốn hát tại buổi lễ từ thiện ấy, còn tờ “Teen Vogue” thì khi khác con phỏng vấn cũng được mà.
- Vấn đề không đơn giản như thế, Melanie, - mẹ nàng vừa nói vừa nhìn nàng với ánh mắt tức giận. - Con không được huỷ hợp đồng. Con phải nói với mẹ và mẹ sẽ huỷ. Con không thể biến mất khỏi thế giới chỉ vì con mệt. Con phải xuất hiện hằng ngày trên các mặt báo.
- Tên con có trên hàng triệu đĩa CD rồi, mẹ à. Nếu con đi xa vài tuần, không ai quên con hết, hay nếu con không đến hát tại buổi lễ từ thiện giúp những người ung thư ruột kết, cũng không ai ghét con. Con cần sống cho mình một thời gian.
- Chuyện gì làm cho con muốn đi xa một thời gian? Chắc có Tom nhúng tay vào. Có lẽ Tom muốn con hoàn toàn thuộc về anh ta. Anh ta ghen với con. Anh ta không hiểu cách thức để vươn lên tột đỉnh danh vọng, và con cũng không. Con không thể nằm một chỗ xem tivi hay là chúi mũi vào sách là sẽ thành ngôi sao. Mà còn cần phải nỗ lực hết sức, Mel à. Mẹ không hiểu con đi đâu trong vài tuần mà lại huỷ kế hoạch biểu diễn của mình. Khi con thấy cần đi đâu, con cứ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ lo mọi thứ. Bây giờ hãy đứng dậy, vui vẻ và đừng lo sợ về cái mắt cá của chân nữa. Chân con chỉ bị rạn một đường nhỏ thôi. Trời ạ. Mà đã bốn tháng qua rồi! Hãy đứng dậy, Mel. Mẹ sẽ nói với tờ “Teen Vogue” tổ chức buổi họp báo lại. Còn buổi lễ từ thiện thì thôi, vì mẹ không muốn làm mích lòng Sharon. Nhưng từ nay về sau con không được tự ý huỷ hợp đồng nữa! Nghe chưa? - Bà giận đến run người, còn Melanie thì hoảng sợ. Nàng cảm thấy bủn rủn tay chân. Tình thế vẫn y như cũ. Janet nghĩ là bà làm chủ nàng. Dù bà có ý định gì, tốt hay xấu, Melanie đều nghĩ nếu cứ làm theo ý bà, thì việc bà kiểm soát nàng sẽ làm cuộc đời nàng hỏng bét.
- Con nghe rồi, mẹ à, - nàng bình tĩnh nói, - và con xin lỗi vì đã không làm theo lời mẹ. Việc này con cần làm cho chính con. - Nàng phản pháo và cương quyết đi đến cùng con đường mình đã vạch ra. - Con sẽ đi Mexico cho đến sau Lễ Tạ Ơn. Con đi vào thứ Hai. - Nàng cố gắng giữ vẻ mặt mình bình tĩnh khi nói. Đây là giây phút gay go nhất, mặc dù họ đã cãi nhau. Bất cứ khi nào Melanie muốn đưa ra quyết định riêng của mình, nàng đều phải cố gắng hết sức.
- Con sao thế? Con có điên không? Từ bây giờ đến khi ấy con có rất nhiều việc đã lên kế hoạch. Con không được đi đâu hết, Melanie, trừ phi mẹ cho phép con. Con dám nói với mẹ con sẽ đi ư? Con đừng quên rằng chính mẹ đã đưa con lên tột đỉnh danh vọng, - Bà nói đúng, chính nhờ bà nàng mới có được như ngày nay, nhưng nói ra như thế quá ác độc, và Melanie cảm thấy đó là cú đánh quá mạnh vào mặt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng phải đấu tranh với mẹ một cách quyết liệt. Làm thế là không đẹp đẽ chút nào, Melanie muốn chui vào chăn mà khóc, nhưng nàng không thể. Nàng phải giữ vững lập trường vì điều nàng làm không có gì là sai trái.
- Con đã hủy những show đã lên kế hoạch, - nàng thành thật đáp.
- Ai hủy?
- Con hủy. - Nàng không muốn người đại diện và người quản lý của nàng gặp rắc rối, cho nên nàng nhận lãnh trách nhiệm. - Con cần nghỉ trong thời gian này. Nếu việc này làm mẹ buồn thì con xin lỗi, nhưng nó rất quan trọng cho con.
- Ai đi với con? - Bà vẫn muốn tìm ra thủ phạm đã nhúng mũi vào vụ này. Nhưng thực tế chỉ có thời gian là thủ phạm. Melanie đã trưởng thành, nàng muốn tự mình làm theo ý thích của bản thân.
- Không có ai đi theo hết. Con đi một mình, mẹ à. Con sẽ ở trong một hội truyền giáo của Thiên Chúa giáo để làm công việc chăm sóc trẻ em. Con hứa khi về nhà, con sẽ làm việc cật lực trở lại. Mẹ hãy để cho con đi mà đừng nổi điên lên như thế.
- Mẹ không điên, mà chính con điên, - Janet nói lớn vào mặt nàng. Melanie không to tiếng một lần, vì tôn trọng mẹ. - Nếu con chỉ đi vài ngày, chúng ta có thể nhờ báo chí quảng cáo giúp, - bà nói với giọng hy vọng, - nhưng con đi Mexico đến ba tháng trời. Lạy Chúa, Melanie, con nghĩ sao mà đi lâu như thế? - Bỗng bà nghĩ đến người đã gợi ý nàng đi theo con đường này, - Có phải mọi chuyện là do bà nữ tu ở San Francisco sắp đặt không? Mẹ thấy bà ta có vẻ là người đáng ngại. Melanie, con hãy coi chừng bà ta. Lần sau bà ta sẽ dụ con vào tu viện đấy. Con hãy báo cho bà ta biết, nếu có ý đồ ấy, bà phải bước lên xác chết của mẹ! - Dù lời lẽ mẹ rất thô bạo, Melanie vẫn phải bật cười khi nghe bà ám chỉ đến Maggie.
- Không phải. Con đến gặp một linh mục ở đấy. Cha đang điều hành hội truyền giáo lớn ở Mexico. Con muốn đến để được tĩnh tâm một thời gian. Con hứa khi trở về, con sẽ làm việc hăng hái trở lại.
- Con làm như mẹ đã ngược đãi con! - Bà nói và bật khóc và ngồi xuống giường bên cạnh con gái. Melanie quàng tay ôm mẹ.
- Mẹ, con thương mẹ. Con rất trân trọng những gì mẹ đã làm cho con. Bây giờ con muốn làm những việc phù hợp với cuộc sống của chính mình.
- Chính vì trận động đất mà ra nông nỗi này! - Janet nói, bà vừa run vừa khóc.
- Con bị căng thẳng do cơn đau mắt cá chân gây ra. Lạy Chúa có phải vì thế mà mới có chuyện ly kỳ này hay không? - Melanie cười và nhìn mẹ. Nàng thấy như đang nhìn bức tranh biếm họa về bà. Tâm bà thì tốt, nhưng bà chỉ nghĩ đến cách làm sao cho sự nghiệp của con gái mình càng lúc càng rạng rỡ. Mà làm việc này sẽ rất khó. Bà đã làm đủ cách để thực hiện được mục đích của mình, nhưng vẫn không thể, bà chỉ sống trong mộng ước thôi. Đấy là vấn đề khó khăn cơ bản. Bà muốn sống cuộc đời của Melanie, chứ không sống cuộc đời của mình.
- Mẹ có thể đi đâu đó mà nghỉ ngơi, mẹ à. Đi suối nước khoáng hay sang London với vài người bạn, hoặc là Paris. Mẹ đừng lúc nào cũng nghĩ đến con. Không hay đâu, cả cho mẹ lẫn cho con, mẹ à.
- Mẹ yêu con, - bà khóc lóc, - Con không hiểu mẹ đã hy sinh cho con như thế nào... mẹ đã tạo cho con sự nghiệp ấy... tất cả việc mẹ làm là chỉ mong sao con được thành công. - Bà thao thao bất tuyệt, Melanie thường nghe bài diễn văn dông dài, nhưng lần này quyết cắt ngang lời mẹ.
- Con biết, mẹ à. Con cũng yêu mẹ. Xin mẹ để cho con làm việc này. Con hứa sau đó con sẽ làm việc thật tốt. Nhưng bây giờ mẹ phải để con đi con đường của chính mình. Con không còn bé bỏng, mà đã hai mươi tuổi rồi.
- Con còn bé, - Janet buồn bã nói.
- Con đã khôn lớn, - Melanie quả quyết.
Mấy ngày tiếp theo, Janet khi thì khóc, khi thì kêu ca, khi thì trách móc. Bà thay đổi thái độ từ buồn phiền qua giận dữ, đôi khi hốt hoảng. Thậm chí bà còn nhờ Tom nói với Melanie từ bỏ kế hoạch ấy đi, nhưng anh đã lịch sự trả lời rằng việc này sẽ làm cho nàng sung sướng. Lời anh nói chỉ làm cho bà tức giận thêm mà thôi. Nhà họ như địa ngục suốt mấy ngày liền, nên Melanie mong chóng đến thứ hai. Sau khi trải qua ngày cuối tuần với Tom, Melanie đến căn hộ của anh để tránh xa khỏi mẹ nàng, và chỉ về nhà vào lúc ba giờ để ngủ trước khi ra phi trường vào lúc 10 giờ hôm sau. Tom xin nghỉ làm việc buổi sáng để đưa nàng đi. Nàng không muốn đi bằng chiếc Limousine dài trắng để gây chú ý cho mọi người. Mẹ nàng đã năn nỉ nàng đi trong chiếc xe này, chắc bà đã có ý đồ gì đấy. Có lẽ bà muốn gọi báo chí đến viết bài, nhưng bà đã thất bại.
Lúc Melanie đi, Janet níu lấy nàng, khóc lóc, nói rằng có lẽ khi nàng về thì bà đã chết, vì bà bị đau tim. Melanie hứa sẽ gọi điện thoại cho bà luôn, rồi chạy nhanh ra xe Tom, với ba lô trên lưng và cái túi xách có dây rút. Nàng chỉ mang theo có chừng ấy. Nàng có vẻ như là kẻ vừa thoát khỏi nhà tù.
- Đi! - nàng hét to với anh. - Đi! Đi! Đi! Mau kẻo mẹ em chạy ra bây giờ.
Anh lái xe đi thật nhanh, khi đến chỗ đèn đỏ đầu tiên, họ dừng lại và cười với nhau. Họ có cảm giác như thể đang chạy trốn, và quả đúng như vậy, Melanie cảm thấy lòng hân hoan khi nghĩ đến những việc mà nàng sẽ làm khi đến Mexico.
Tới phi trường, anh hôn tạm biệt nàng. Nàng hứa khi đến nơi sẽ gọi cho anh. Anh có kế hoạch sẽ đến thăm nàng trong vòng hai hay ba tuần nữa. Trong thời gian này, nàng biết sẽ có nhiều điều thú vị đến với nàng.
Khi ngồi trên máy bay, nàng gọi cho mẹ. Melanie nghĩ bà sẽ cảm thấy mất mát rất nhiều nên nàng thấy thương hại cho mẹ.
Janet trả lời điện thoại, giọng bà có vẻ rất khổ sở. Khi biết con gái gọi, bà bỗng tươi tỉnh lên.
- Có phải con thay đổi ý kiến rồi không? - Bà hỏi, giọng tràn đầy hy vọng. Melanie cười.
- Không. Con đang ngồi trên máy bay. Con muốn gởi một nụ hôn về cho mẹ. Khi đến Mexico, con sẽ nhớ mẹ rất nhiều. - Khi tiếp viên hàng không kêu gọi hành khách tắt máy điện thoại di động, nàng nói cho mẹ biết nàng sắp phải bay rồi, mẹ nàng vội nói:
- Mẹ vẫn không hiểu tại sao con làm việc này. - Hành động của Melanie như một sự trừng phạt với bà. Nhưng Melanie cảm thấy đây sẽ là dịp để nàng làm việc thiện giúp đời.
- Con cần phải làm việc này, mẹ à. Con sẽ về nhanh thôi. Mẹ hãy giữ sức khỏe nhé. Con yêu mẹ, mẹ à. - Người tiếp viên hàng không nhắc nàng nhớ tắt máy điện thoại, nàng vội nói: - Con sắp bay.
- Mẹ yêu con, Mel, - Mẹ nàng đáp nhanh như nụ hôn cuối cùng. Melanie tắt máy. Nàng vui vì đã gọi cho mẹ. Nàng biết việc nàng ra đi sẽ làm cho mẹ buồn, nhưng nàng cần làm cái gì đấy cho bản thân, cần khám phá ra mình là ai, cần xem mình có sống độc lập được hay không như lời vị linh mục đã dạy.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng