Số lần đọc/download: 2325 / 42
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:37 +0700
Chương 16 - Anh Chàng Laurence Lười Biếng
L
aurie đến Nice với ý định sẽ lưu lại đó một tuần, nhưng rồi anh ở lại đó một tháng. Anh đã mệt mỏi với việc một mình đi lang thang khắp nơi. Vả lại sự có mặt của Amy ở nơi xa lạ dường như mang đến cho anh sự thân thuộc giống như ở nhà. Đúng hơn là anh thiếu vắng “sự nuông chiều” mà anh thường nhận được, và vui mừng khi lại hưởng được mùi vị đó một lần nữa. Vì không có sự chú ý, tâng bốc nào từ những người xa lạ, thú vị bằng một nửa thái độ ngưỡng mộ của các cô gái ở nhà. Amy không bao giờ nuông chiều anh như các chị của cô. Nhưng cô rất vui khi gặp anh. Cô bám lấy anh không rời vì cảm thấy anh là đại diện cho gia đình thân yêu của cô. Cả hai tìm thấy sự an ủi một cách tự nhiên khi ở bên nhau. Họ luôn ở cạnh nhau, lúc cưỡi ngựa, đi khiêu vũ, hoặc đi dạo, vì ở Nice, không ai có thể siêng năng trong mùa lễ hội được. Nhưng trong khi có vẻ vui chơi một cách vô tư như vậy, cả hai đã ý thức khám phá nhau và có sự đánh giá về nhau. Mỗi ngày Amy lại được Laurie đánh giá cao hơn, nhưng với anh thì ngược lại. Họ đều cảm nhận được điều đó mà không cần phải nói bằng lời. Amy tìm cách làm vừa lòng anh, và đã thành công. Cô biết ơn anh đã đem lại cho cô nhiều thú vui, và cô đáp lại bằng những sự giúp đỡ nho nhỏ mà phụ nữ luôn biết cách làm cho chúng trở nên thật đáng yêu một cách khó tả. Laurie thì không hề cố gắng chút nào. Anh buông thả bản thân. Anh đang cố gắng quên, và nghĩ tất cả mọi phụ nữ đều nợ anh một lời nói dễ thương vì một người trong số họ đã lạnh nhạt với anh. Anh hào phóng tặng cô tất cả những thứ nho nhỏ có ở Nice, nếu cô thích. Đồng thời, anh cũng biết không vì thế mà cô thay đổi suy nghĩ về anh. Vì vậy anh sợ đôi mắt dịu hiền xanh biếc có vẻ như đang giám sát anh với một sự ngạc nhiên nửa buồn phiền nửa khinh miệt.
– Mọi người đều đã đi Monaco. Em thích ở lại đây để viết thư. Em đã viết xong và sẽ đi vẽ ở Valrose. Anh có đi cùng em không? – Amy nói vào một ngày trời rất đẹp, khi Laurie đến gặp cô sau buổi trưa, như thường lệ.
– Sẵn sàng. Nhưng thời tiết không phải là quá nóng nực cho một cuộc dạo chơi xa như thế sao? – Anh trả lời chậm rãi khi cảm thấy bóng râm trong phòng khách có vẻ dễ chịu so với cái nắng chói chang bên ngoài.
– Em có một cỗ xe nhỏ, Baptiste sẽ cầm cương. Anh sẽ không có việc gì khác ngoài việc giữ lấy cái ô mà không làm bẩn đôi găng tay của mình. – Amy đáp, ném một cái nhìn châm chọc về phía đôi găng tay da dê trắng bóc, một trong những sở thích làm dáng của Laurie.
– Thế thì anh rất vui được đi cùng.
Anh đưa tay ra để cầm lấy tập vẽ phác họa của cô, nhưng cô kẹp nó dưới nách và nói xẵng:
– Anh không phải phiền đâu. Đối với em không có gì mệt nhọc, nhưng đối với anh thì có vẻ không phải như vậy.
Laurie nhướng lông mày và thư thả bước theo trong khi Amy chạy xuống cầu thang. Nhưng khi cả hai đã ngồi vào xe, anh cầm lấy dây cương và để cho cậu bé Baptiste không còn gì làm ngoài việc ngủ. Đôi bạn trẻ không bao giờ cãi nhau. Amy rất có giáo dục. Còn Laurie thì lười biếng đến mức không buồn làm việc đó. Sau một phút, anh ném về phía cô một cái nhìn dò hỏi. Cô đáp bằng một nụ cười và cả hai đã tìm lại được tính khí vui vẻ của mình.
Đó là một cuộc dạo chơi khá lí thú, dọc theo các con đường hình chữ chi, đầy những chỗ cho ta khung cảnh đẹp như tranh khiến cả hai thích thú. Ở đây một tu viện cổ, nơi vọng ra tiếng hát của các thầy tu, ở kia một người chăn dê, đầu đội cái mũ nhọn và khoác trên vai một chiếc áo vét bằng vải thô, đang ngồi trên một tảng đá thổi sáo, trong khi mấy con dê của anh vui đùa trên các mỏm đá hoặc nằm nghỉ dưới chân anh. Chỗ này, chỗ kia những chú lừa xám bé nhỏ chất đầy những giỏ cỏ vừa mới cắt, cùng với một thiếu nữ đội mũ rộng vành ngồi vắt vẻo, hoặc một bà cụ già vừa đi vừa se cọc sợi. Mấy đứa trẻ mắt nâu dịu hiền chạy ra từ các căn nhà xây bằng đá xinh xinh để chào mời khách mua những bó hoa thơm, hoặc những chùm cam còn ở trên cành. Những cây ô liu khẳng khiu phủ đầy mấy ngọn đồi với chùm lá ánh bạc, quả chín vàng sáng chói trong các vườn cây ăn quả, và những đoá hoa cỏ chân ngỗng màu đỏ tươi viền hai bên đường. Phía sau các triền đồi xanh tươi và mấy vách đá thẳng đứng, dãy núi Alpes màu hồng trắng in dáng trên nền trời xanh nước Ý.
Valrose xứng đáng với cái tên của nó: dưới thời tiết luôn luôn là mùa hè, hoa hồng nở rộ khắp nơi. Chúng mọc trùm qua các cổng vòm, chen giữa mấy song sắt của cánh cổng lớn đón chào khách đi ngang qua, và mọc dọc theo con đường, đung đưa trong gió giữa mấy cây chanh, cây cọ mượt như lông tơ cho đến tận các biệt thự trên đồi. Mọi góc nhỏ đều có bóng mát, và nơi đặt sẵn những chiếc ghế xinh xắn mời ta dừng lại nghỉ ngơi là một khối lớn hoa nở rộ. Mọi hang đá nhỏ mát mẻ đều có tượng nữ thần núi bằng cẩm thạch, đang mỉm cười từ sau tấm màn che bằng hoa và mỗi vòi nước đều in bóng hoa hồng màu đỏ thẫm, trắng hoặc hồng nhạt, đang rủ xuống như mỉm cười trước vẻ đẹp của chính mình. Hoa hồng phủ đầy các bức tường nhà, các mái, leo lên các cột trụ, và bám lộn xộn trên các thành lan can sân thượng rộng lớn, từ đấy ta có thể nhìn xuống biển Địa Trung Hải mênh mông và thành phố với các tường nhà sơn màu trắng dọc theo bờ biển.
– Đây thật là một thiên đàng cho tuần trăng mật, có phải không? Anh có bao giờ thấy nhiều hoa hồng như thế này chưa? – Amy hỏi lúc dừng chân trên sân thượng ngôi biệt thự trên đỉnh đồi, để tận hưởng cảnh quan và hít thở hương thơm đang khiến ta như bị say.
– Chưa, cũng như chưa cảm nhận được nhiều gai như thế này. – Laurie đáp trong khi mút ngón tay cái bị thương khi anh cố gắng hái một bông hoa màu đỏ.
– Anh hãy thử hái bên dưới ấy, và nhớ chọn bông không có gai. – Amy nói, vươn tay hái ba bông hồng màu kem trên bức tường phía sau cô.
Cô cài chúng vào khuyết áo của Laurie như là một cách giảng hòa. Anh đứng đấy một lúc, nhìn ngắm chúng với vẻ mặt tò mò, vì nửa phần huyết thống Ý trong anh chứa đựng một chút dị đoan. Lúc đó anh như chìm trong trạng thái sầu muộn nửa ngọt ngào, nửa cay đắng của những chàng trai trẻ giàu tưởng tượng tìm thấy ý nghĩa trong những thứ nhỏ nhặt nhất và tìm thấy thức ăn cho tâm hồn lãng mạn ở khắp nơi. Anh đã nghĩ đến Jo khi đưa tay về phía bông hồng đỏ, vì cô thường hay cài lên áo những đóa hoa như thế, mọc trong nhà kính của ông nội anh. Loại hoa hồng màu nhạt Amy đã tặng anh là loại mà người Ý thường hay đặt vào tay người chết, không bao giờ có trong bó hoa cô dâu. Anh băn khoăn tự hỏi không biết điềm báo trước đó dành cho Jo hay cho chính anh. Nhưng ngay sau đó, lương tri người Mĩ của anh lại tìm thấy khía cạnh hay nhất của tâm trạng ủy mị, và anh bật lên tiếng cười vui vẻ nhất mà Amy được nghe thấy từ khi anh đến Nice.
– Đó là một lời khuyên tốt. Anh nên nghe theo để tránh bị gai đâm. Em bảo vì nghĩ là việc này sẽ khiến anh vui.
– Cám ơn em, anh sẽ làm như vậy. – Anh đáp để đùa.
Và thật ra đó là điều anh làm vài tháng sau đó, một cách hết sức thật lòng.
– Anh Laurie, bao giờ anh quay lại gặp ông của anh? – Cô hỏi, và ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ.
– Sắp tới đây.
– Anh đã nói thế ít nhất cả chục lần rồi, suốt ba tuần nay.
– Rất có thể. Những câu trả lời ngắn gọn tránh cho ta không bị hiểu lầm.
– Ông đang chờ, anh cần phải quay lại gặp ông.
– Em thật là một con người hiếu khách! Anh biết, anh biết.
– Thế thì tại sao anh không đi đi?
– Anh nghĩ, sự hư hỏng tự nhiên.
– Anh nên nói là sự biếng nhác tự nhiên. Thật là khủng khiếp! – Amy nghiêm nghị nói.
– Chuyện này không nghiêm trọng lắm đâu. Anh đến cũng chỉ quấy rầy ông thôi. Vậy thì, tốt hơn hết là anh ở lại đây và quấy rầy em lâu hơn một chút. Em chịu đựng anh tốt hơn ông. Thật ra thì anh nghĩ, việc này rất thích hợp với em.
Rồi Laurie nằm dài trên gờ rộng của lan can. Amy lắc đầu và mở quyển sổ phác họa ra với vẻ cam chịu. Nhưng cô quyết định sẽ lên lớp chàng trai này nên một phút sau cô nói tiếp:
– Hiện giờ anh làm gì?
– Anh đang nhìn mấy con thằn lằn.
– Không, không đâu! Em muốn nói anh định làm gì, anh thích làm gì?
– Hút một điếu thuốc, nếu em cho phép.
– Anh thật là chán! Em không thích thấy anh hút thuốc và em sẽ chỉ cho phép với điều kiện là anh để cho em vẽ anh. Em đang cần một dáng người.
– Rất hân hạnh. Thế em muốn anh như thế nào? Đứng, nghiêng ba phần tư, đứng trên mũi chân hay gót chân? Anh có thể kính cẩn đề nghị với em một tư thế uể oải lờ đờ và em cũng nên vẽ em vào bức tranh ấy. Em có thể gọi bố cục này là Dolce farniente[20].
– Anh đừng động đậy. Nếu muốn anh có thể ngủ. Em sẽ cố gắng làm việc thật tốt. – Amy nói giọng quả quyết.
– Thật là một sự hăng say đáng khâm phục. – Laurie thốt lên, rồi nằm dài cạnh một chậu hoa bằng đá, vẻ thỏa mãn.
– Chị Jo sẽ nói gì đây khi nhìn thấy anh lúc này? – Amy hỏi, hi vọng làm cho anh hoạt bát lên khi nhắc đến chị mình.
– Như mọi khi: “Đi chỗ khác đi, Teddy, tớ đang bận.”
Anh vừa nói vừa cười, nhưng tiếng cười của anh không tự nhiên và trán anh thoáng tối sầm lại. Cái tên thân thuộc đã khiến cho vết thương chưa được lành lại mở ra. Tất cả những thứ đó khiến Amy ngạc nhiên. Cô đã ngước mắt lên đúng lúc bắt gặp một nét mới trên gương mặt Laurie: nghiêm khắc, cay đắng, đau khổ. Nhưng nét đó biến mất thật nhanh, nhường chỗ cho sự uể oải. Cô nhìn anh với sự thích thú của người nghệ sĩ. Cô thấy anh giống một người Ý, khi anh nằm phơi nắng, đầu không đội mũ, và đôi mắt mơ màng của người miền Nam. Anh có vẻ như quên sự có mặt của cô và rơi vào mơ màng.
– Trông anh như là hình nổi diễn tả một chàng hiệp sĩ trẻ tuổi nằm ngủ trên ngôi mộ của mình. – Cô nói và phác họa thật cẩn thận nét mặt nhìn nghiêng rất đẹp in rõ trên nền đá màu sậm.
– Anh mong được như thế!
– Đấy là một ước muốn điên rồ, trừ khi anh muốn phá hỏng đời anh. Đôi khi em thấy anh thay đổi nhiều quá! – Amy dừng lại, với cái nhìn nửa e dè, nửa đăm chiêu, nói lên được nhiều điều hơn là câu nói bỏ dở của cô.
Laurie nhìn thấy và hiểu ngay sự lo lắng đầy tình cảm mà cô gái do dự không nói ra, và nhìn thẳng vào mắt cô như anh thường làm với bà mẹ:
– Mọi thứ đều ổn, thưa bà.
Câu đó khiến Amy hài lòng, xoá đi những nghi ngờ đang lơ lửng trước mắt cô. Cô cũng cảm động, nói giọng thân mật:
– Em thật mừng! Em không nghĩ anh là một chàng trai xấu xa, nhưng em lo sợ anh đã thua tiền trong cái thành phố Baden-Baden ghê tởm kia, đã đánh mất trái tim vì một người phụ nữ Pháp trẻ, khả ái, đã có chồng, hoặc anh đã để cho bị lôi cuốn vào một việc làm xấu xa mà dường như đám thanh niên cho là cần thiết trong chuyến du lịch ở nước ngoài của họ. Anh đừng ở ngoài nắng như thế. Anh hãy đến nằm cạnh em trên cỏ. Chúng ta hãy là bạn, như chị Jo nói khi chúng em ngồi trên chiếc ghế dài để tâm sự.
Laurie nghe theo, đến nằm dưới chân cô và bắt đầu kết mấy đóa hoa cúc đầu xuân lên chiếc mũ của cô.
– Anh đã sẵn sàng nghe những bí mật đây.- Anh nói, ngước lên nhìn cô vẻ rất quan tâm.
– Em không có bí mật nào cả. Anh hãy bắt đầu kể chuyện của mình đi.
– Anh cũng không có, ơn Chúa. Anh nghĩ, có lẽ em có được tin tức ở nhà.
– Em đã đọc hết lá thư vừa nhận được cho anh nghe rồi. Còn anh, anh không nhận được thường xuyên à? Chị ấy không gửi cho anh hàng tập hay sao?
– Chị ấy rất bận. Anh thường đổi chỗ luôn. Vậy nên không thể nhận được thường xuyên tin tức, em biết không? Thế bao giờ thì em bắt đầu đại công trình nghệ thuật của em vậy, Raphaella[21]? – Sau một thoáng im lặng, tự hỏi không biết Amy có biết bí mật của anh không, Laurie thay đổi đề tài bằng một câu hỏi.
– Không bao giờ! – Cô đáp, với một vẻ chán nản nhưng quả quyết. – Thành phố Rome đã lấy đi tính kiêu căng của em rồi. Sau khi xem những kì quan ở đấy, em cảm thấy không gì có thể tuyệt vời hơn nên đã phải tuyệt vọng bỏ hết những ước mơ điên rồ ấy.
– Sao em lại thế, với bao nghị lực và tài năng?
– Chính thế đấy! Vì tài năng chưa phải là thiên tài, và không một nghị lực nào có thể đem lại cái đó được. Em muốn trở thành vĩ đại hoặc không là gì hết. Em không muốn là một người xoàng xĩnh, nên em sẽ không thử nữa.
– Vậy em định sẽ làm gì bây giờ?
– Trau dồi kiến thức, và trở thành một thứ trang trí cho xã hội, nếu em có được cơ may.
Đây là một lời tuyên bố táo bạo. Những người trẻ tuổi thường bạo gan như vậy, và tham vọng của Amy có một nền tảng vững chắc. Laurie mỉm cười, nhưng anh thích tinh thần lạc quan đó của cô.
– Được rồi, và anh đoán ngay lúc này đây Fred Vaughn đã chen vào?
Amy im lặng một cách tế nhị, nhưng có cái gì đó trong cử chỉ của cô khiến Laurie chú ý.
– Giờ thì anh đóng vai người anh và đặt câu hỏi. Anh được phép chứ?
– Em không hứa là sẽ trả lời.
– Nét mặt của em sẽ làm việc đó nếu như lưỡi của em không chịu làm. Em chưa phải là một phụ nữ từng trải để có thể che giấu tình cảm của mình. Năm ngoái, anh đã nghe nói về Fred. Anh nghĩ, nếu anh ấy không bị gọi về nhà gấp và phải ở lại đó lâu như thế thì chắc sẽ có cái gì đấy, phải không?
– Em không phải là người nên nói về chuyện đó. – Amy đáp ngắn gọn. Nhưng môi cô nở một nụ cười và mắt cô long lanh, chứng tỏ cô ý thức được quyền lực của mình và thích thú về việc đó.
– Hi vọng là hai người chưa đính ước với nhau chứ? – Laurie nói, nét mặt bỗng thật nghiêm trang và thật “anh cả”.
– Chưa.
– Nhưng hai người sẽ đính ước nếu như anh ấy trở lại và nếu như anh ấy quỳ gối một cách đúng kiểu, phải vậy không?
– Rất có thể.
– Thế thì em yêu cái tay Fred đó rồi?
– Em có thể, nếu em cố gắng.
– Nhưng em không muốn thử trước thời điểm quan trọng à? Trời ơi, một sự thận trọng lạ lùng! Đó là một người tốt, Amy à, nhưng anh không bao giờ nghĩ là em lại thích anh ấy.
– Anh ấy giàu có, hào hoa phong nhã và rất có giáo dục. – Amy tuyên bố, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng và có phẩm cách, nhưng hơi xấu hổ mặc dù tình cảm của cô là thật lòng.
– Anh hiểu rồi. Các nữ hoàng trong giới thượng lưu không thể không có tiền được. Vậy nên em nghĩ sẽ nhận một đám tốt. Cũng bình thường thôi, theo xu thế của xã hội. Nhưng anh thấy hơi lạ đối với một cô con gái của mẹ em.
– Nhưng đó là sự thật.
Lời nói ngắn gọn này được nói lên một cách bình tĩnh trái ngược hẳn với tuổi trẻ của người nói. Theo bản năng, Laurie nhận thấy ngay và nằm xuống với cảm giác thất vọng tràn trề. Cái nhìn của anh, sự im lặng của anh cũng như vẻ mặt không bằng lòng khiến cho Amy bực mình và ngay lập tức lạnh lùng tuyên bố:
– Em muốn anh cho em một đặc ân là anh hãy phấn chấn lên một chút!
– Em hãy giúp anh làm điều đó một cách dễ thương vào.
– Em có thể làm được nếu như em cố gắng. Và em định làm một cách đơn giản thôi.
– Vậy thì hãy thử đi. Anh cho phép đó. – Laurie nói vì anh rất mừng có được người để trêu ghẹo sau một thời gian dài không được làm những trò vui mà anh từng ưa thích.
– Sau năm phút anh sẽ nổi cáu.
– Anh không bao giờ nổi cáu với em cả. Muốn cáu phải có hai viên đá mài để đánh lửa, nhưng em thì lạnh và mềm mại như tuyết vậy.
– Anh không biết em có thể làm gì đâu. Tuyết cũng có thể làm bỏng và đau rát trong vài trường hợp. Sự thờ ơ của anh nửa thật nửa giả: một cú lay mạnh sẽ chứng minh được điều đó.
– Thế thì em hãy lay anh đi, sẽ không có gì hại cho anh và sẽ giúp em giải trí, giống như kiểu ông chồng to lớn nói khi người vợ bé nhỏ đánh ông ta. Em cứ xem anh như một người chồng hoặc một tấm thảm và hãy đập anh cho đến mệt thì thôi, nếu như em thích việc tập luyện này.
Vì rõ ràng bản thân cô cũng thấy bực, và vì muốn anh thoát khỏi sự hờ hững đã khiến anh thay đổi, nên Amy mài sắc cái lưỡi của mình như mài sắc bút chì, và bắt đầu:
– Flo và em đã đặt tên cho anh là “Laurie – kẻ lười biếng”. Anh nghĩ thế nào?
Cô nghĩ câu đó sẽ khiến anh giận, nhưng anh đan chéo hai tay phía sau đầu và nói không hề nao núng:
– Không tồi lắm. Xin cảm ơn quý bà.
– Anh có muốn biết em thật sự nghĩ gì về anh không?
– Anh thật muốn đến chết đi được.
– Vậy thì nghe đây: em khinh anh!
Nếu như cô nói “Em ghét anh”, có lẽ anh đã phá lên cười. Nhưng sự khinh miệt và giọng nói quả quyết này khiến anh ngước mắt lên nhìn, hỏi nhanh:
– Vì sao vậy?
– Vì với tất cả những cơ may để có thể trở thành người tốt, có ích và hạnh phúc, thì anh lại đầy những tật xấu, vô dụng và đau khổ.
– Những lời nói rất nặng đấy, thưa cô.
– Nếu anh thích thì em sẽ tiếp tục.
– Anh yêu cầu em đó! Rất thú vị.
– Em cũng nghĩ anh sẽ thấy như vậy. Những người ích kỉ luôn luôn thấy thỏa mãn khi nghe nói về họ.
Tính rộng rãi là ưu điểm duy nhất mà Laurie công nhận mình có. Vì vậy anh không khỏi nhảy dựng lên.
– Anh là người ích kỉ? Anh?
– Phải, rất ích kỉ. – Amy nói tiếp, giọng bình tĩnh, lạnh lùng càng có tác dụng chọc tức. – Để em trình bày cho anh thấy, vì em đã tìm hiểu anh trong khi chúng ta vui chơi và em không bằng lòng về anh chút nào. Đã sáu tháng rồi, anh ở nước ngoài: anh không làm gì khác hơn là lãng phí thời gian, tiền bạc và khiến cho bạn bè anh thất vọng.
– Thế người ta không được quyền xả hơi một chút sau bốn năm học hành vất vả?
– Anh không có vẻ vui chơi thích thú. Khi anh mới đến, em đã nói là anh có tiến bộ, nhưng bây giờ thì em rút lại lời nói đó. Anh trở nên lười biếng, thích các cuộc chuyện trò vô bổ, lãng phí thời gian vào những việc phù phiếm và thích để cho những người ngu ngốc chiều chuộng thay vì làm cho những người đứng đắn yêu mến, tôn trọng. Với tiền bạc, tài nghệ, đẳng cấp, sức khỏe và vẻ đẹp trai – À, anh thích nghe điều này, anh bạn tự phụ, nhưng đó là sự thật và em không thể không nói ra – với tất cả những thứ tuyệt vời mà anh rất chuộng đó, anh không biết làm gì khác hơn là đi lang thang. Thay vì trở thành người đàn ông trưởng thành, anh chỉ là…
Cô bỗng ngưng bặt với vẻ buồn và thương hại.
– Thánh Laurent trên vỉ nướng! – Laurie tiếp lời và cười.
– Em đã nghĩ là anh sẽ nhận lấy những lời này như vậy đó. Đàn ông các anh, tất cả đều giống nhau! Các anh luôn nói là làm theo ý muốn của chúng em, nhưng nếu chúng em nói lên một lời trách móc thật lòng thì các anh chỉ biết cười.
Đặt tay lên trang giấy của Amy không cho cô vẽ tiếp, Laurie nói giọng buồn của một đứa trẻ biết lỗi:
– Anh sẽ ngoan. Amy, anh sẽ ngoan.
Nhưng Amy không cười, vì cô đang rất thành thật. Cô dùng bút chì đánh lên bàn tay anh, mắng:
– Anh không xấu hổ với một bàn tay như thế hay sao, chăm chút như tay phụ nữ? Chỉ thích hợp để đeo những đôi găng hiệu Jouvin và hái hoa cho các bà. Còn may là nó không đeo đầy nữ trang như bàn tay của một tay chơi, mà chỉ có chiếc nhẫn cũ của chị Jo tặng anh đã lâu. Em rất muốn có chị ấy ở đây để tiếp tay với em!
– Anh cũng thế!
Trong chớp mắt, nhiều lời nói bóng gió, nhiều chi tiết trở nên có ý nghĩa trong đầu Amy và cho cô biết về những gì chị cô không bao giờ tâm sự với cô cả. Cô nhớ những ngày qua Laurie không thích nói về Jo. Cô nhớ lại nét buồn phiền trên mặt anh, sự thay đổi tính tình và việc đeo chiếc nhẫn, một thứ không xứng với bàn tay đẹp như vậy. Các cô gái rất nhanh chóng giải mã được những dấu hiệu như vậy và hiểu ý nghĩa của chúng. Amy đã tưởng tượng ra nỗi đau của tình yêu là nguyên nhân sự thay đổi ở Laurie. Giờ thì cô tin chắc điều đó.
– Em biết mình không có quyền nói với anh như thế. Và nếu như anh không phải là chàng trai có tính tình tốt nhất trên thế gian này, thì anh sẽ rất giận em. Nhưng tất cả chúng em đều rất tự hào về anh. Chúng em thương mến anh nhiều khiến em không thể chịu được ý nghĩ là ở nhà mọi người có thể thất vọng như em vậy. Nhưng có thể mọi người hiểu sự đổi thay của anh hơn em?
– Anh cũng nghĩ vậy. – Laurie đáp, giọng buồn bã, cảm động.
– Lẽ ra mọi người nên viết thư cho em về chuyện đó! Nếu biết chuyện, em đã không mắng mỏ anh như vậy mà ngược lại, rất tử tế với anh. Em chưa bao giờ thích cái cô Randal đó, nhưng bây giờ thì em thù ghét cô ta! – Amy khôn khéo nói tránh để buộc anh phải nói ra sự thật.
– Mặc xác cái cô Randal ấy đi! – Laurie nói với nét mặt khiến người ta không còn nghi ngờ gì về sự vô can của cô gái đó.
– Em xin lỗi anh. Em tưởng…
Và Amy khôn khéo bỏ lửng câu nói.
– Không, em không tưởng gì cả! Em biết rõ là chưa bao giờ anh quan tâm đến ai ngoài Jo ra! – Laurie vừa thốt lên với giọng nói hùng hồn của anh ngày trước, vừa quay mặt đi.
– Em đã nghĩ như thế, nhưng vì không ai nói gì với em cả, nên em nghĩ là mình đã đoán sai. Chị Jo có tử tế với anh không? Em tin chắc là chị rất yêu anh.
– Chị ấy rất tử tế. Nhưng chị ấy không yêu anh. Thật là may cho chị ấy, nếu anh đúng là người vô tích sự như em nghĩ. Nhưng anh trở nên như vậy là do lỗi của chị ấy, em có thể nói với chị ấy thế.
Cái nhìn buồn bã lại xuất hiện trong mắt anh khiến Amy bối rối vì cô không biết nên xoa dịu anh bằng cách nào.
– Em sai rồi, em đã không biết. Em rất hối hận vì đã nổi giận. Nhưng em thật sự muốn thấy anh nghị lực hơn, anh Teddy thân yêu.
– Em đừng gọi anh là “Teddy thân yêu”! Đó là tên chị ấy đã đặt cho anh! Hãy đợi đấy, bao giờ đến lượt em đã. – Laurie làu bàu, tay nhổ cả nắm cỏ.
– Chừng đó em sẽ nhận lấy mọi thứ một cách can đảm và em sẽ được kính trọng nếu như không được yêu. – Amy tuyên bố với sự tin tưởng của một kẻ không hiểu gì về chuyện đó.
Thế mà Laurie rất tự hào là đã chịu đựng sự bất hạnh của anh một mình và không than khóc. Bài giảng của Amy trình bày mọi thứ dưới một khía cạnh mới và lần đầu tiên, anh ý thức được rằng, có lẽ đó là sự yếu mềm và lòng ích kỉ khi anh mất hết can đảm trước thất bại đầu tiên và tự giam mình trong sự thờ ơ buồn bã.
– Em có nghĩ là Jo sẽ khinh anh như em đã làm không?
– Có, nếu như chị ấy thấy anh lúc này. Chị ấy rất ghét những kẻ lười biếng. Tại sao anh không làm cái gì đó thật vĩ đại và buộc chị ấy yêu anh?
– Anh đã cố gắng hết sức, nhưng chẳng ích gì.
– Anh muốn nói là đỗ các kì thi ư? Đó là điều nhỏ nhất anh có thể làm, chỉ riêng để cho ông nội anh vui. Sẽ thật xấu hổ nếu thất bại sau khi đã đầu tư vào đấy bao nhiêu là thời gian và tiền của, trong khi tất cả mọi người đều biết là anh có thể làm được điều đó.
– Tuy vậy anh đã thất bại vì Jo không muốn yêu anh. – Laurie nói và tựa đầu lên bàn tay một cách tuyệt vọng.
– Không đâu, sau này anh sẽ nhận thấy. Nó đã khiến anh có thể làm cái gì đó, nếu như anh thật sự muốn. Nếu như anh cố gắng chăm chỉ vào một công việc nào khác thì anh sẽ trở lại là anh và quên đi sự buồn phiền của mình.
– Không thể được.
– Anh cứ thử đi, rồi anh sẽ thấy. Anh cứ yêu chị Jo nếu như anh muốn, nhưng đừng để cho tình yêu làm hư người anh. Thật không tốt khi anh chối bỏ tất cả những năng khiếu chỉ vì không đạt được cái anh muốn. Em không nói nữa, vì em biết là anh sẽ xử sự như một người đàn ông, mặc dù cô gái đó có trái tim sắt đá.
Amy để ý thấy Laurie vừa lắng nghe cô nói vừa xoay tròn chiếc nhẫn của Jo trên ngón tay. Amy chấm phá những nét cuối cùng cho phác họa nhanh mà cô đã vẽ trong khi trò chuyện. Sau đó cô đặt phác họa lên đầu gối anh và hỏi vui vẻ:
– Anh thấy thế nào?
Anh nhìn bức phác họa và mỉm cười, vì không thể làm gì hơn, bức họa thật xuất sắc: dáng người dài thượt lười biếng nằm trên cỏ, với nét mặt thờ ơ, mắt hơi nhắm, một tay cầm điếu xì gà, tỏa ra một làn khói mỏng bao quanh cái đầu của kẻ đang mơ màng.
– Em vẽ đẹp quá! – Anh nói, với sự ngạc nhiên, thích thú thật lòng trước khả năng của cô, và cười nói thêm. – Phải, đây chính là anh.
– Là anh của hiện tại, còn đây là anh ngày trước. – Amy đặt một phác họa khác bên cạnh phác họa anh đang cầm.
Bức họa này không được đẹp bằng, nhưng rất có hồn. Nó gợi lại quá khứ thật mạnh mẽ khiến cho nét mặt chàng trai trẻ bất chợt thay đổi. Bức phác họa vẽ Laurie đang thuần hóa một chú ngựa, mũ và áo khoác đã được bỏ ra, dáng người hoạt động, nét mặt cương quyết, phong thái tràn đầy sức lực. Con vật bảnh bao kia, vừa được khuất phục, đứng đấy, quẹo cổ dưới dây cương bị giữ chặt, một chân dậm lên nền đất một cách mất bình tĩnh, đôi tai thẳng đứng như thể đang lắng nghe giọng nói đã làm chủ được nó. Cô sợ làm anh đau lòng nếu như cô nói thêm điều gì. Thế là cô lái câu chuyện sang hướng khác. Nhưng cả hai không thấy thoải mái. Sự thẳng thắn giữa bạn bè đã bị vẩn đục như một đám mây đi qua vầng mặt trời. Mặc dù tỏ ra vui vẻ nhưng trong thâm tâm họ đều cảm thấy không vừa lòng.
– Chiều nay em sẽ gặp lại anh chứ? – Amy hỏi khi cả hai từ giã trước cửa khách sạn.
– Rất tiếc là anh bận. Xin chào cô.
Laurie nghiêng mình để hôn tay cô theo kiểu nước ngoài, một cử chỉ thích hợp với anh hơn với nhiều người đàn ông khác.
– Đừng làm thế giữa chúng ta, anh Laurie. Anh hãy là chính anh. Em thích một cái bắt tay thật chặt theo kiểu người Anh hơn cách chào hỏi lịch thiệp của nước Pháp.
– Thế thì, chào cưng!
Ngày hôm sau, thay cho cuộc viếng thăm thường ngày của Laurie, Amy nhận được một bức thư ngắn mà cô rất thích thú.
Quân sư quý mến,
Em hãy làm ơn chào bà bác hộ anh. Và hãy vui mừng đi vì “Laurence – kẻ lười biếng” đã đi gặp ông nội của anh ta rồi, như một chàng trai tốt nhất. Anh chúc em một mùa đông đầy thú vị và nếu các thần linh ban phúc lành cho em, thì sẽ có một tuần trăng mật vui vẻ ở Valrose! Anh nghĩ là Fred cần được làm cho phấn chấn lên. Hãy nói với anh ấy điều đó, với lời chúc mừng của anh. Người biết ơn em!
Telemaque
“Mình rất vui là anh ấy đã ra đi.” Amy mỉm cười thì thầm.
Nhưng một giây sau, cô thở dài trong khi nói khẽ:
“Mình vui mừng, nhưng mình sẽ nhớ anh ấy!”