People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ọi màu sắc hiện hữu dưới vầng thái dương đều có mặt trong phòng triển lãm - từ hồng phấn cho tới sắc hoa vân anh, từ vàng chanh cho tới vàng kim, từ xanh bạc hà cho tới xanh dừa cạn - với mọi phong cách mà trí tưởng tượng có thể nghĩ ra được. Một số sinh viên đã làm sống lại trào lưu hippy bằng những cú bùng nổ hoang dã những kiểu dáng bồng bềnh. Có người lại chọn phong cách Digan lãng mạn, với nón rơm kiểu cọ, rộng vành. Rồi cả voan nhẹ tựa lông chim, buông hờ hững theo những lớp váy nhiều tầng nổi bật. Lại kèm thêm cả bèo nhún và trâm cài, nữ trang với những chiếc vòng sê-quin và hình thêu trang trí.
“Hãy đón chào những tạo vật mới lạ này!” thầy Tristan lên tiếng, đứng lùi khỏi gian trưng bày những chuỗi hạt truyền thống cách điệu táo bạo vừa sắp xếp xong của Daisy Fenwick. “Xin mời các anh các chị hãy đến dự phiên chợ souk [1] ở Marrakech [2]!”
“Trông nó thế nào?” Daisy lo âu hỏi cô bạn chuyên gia nữ trang Frankie.
“Hoang dại!” Frankie bảo. Frankie và Sinead đang kiểm tra lại lần cuối ô trưng bày tác phẩm của mình, bảo đảm cho các khung ảnh được treo đúng chuẩn lên tường, lau bụi những bệ tượng trưng nữ trang của Frankie. Ngay chính giữa những tác phẩm trưng bày, Sinead bày sáu cái bát trắng đựng bột màu nguyên chất - màu anh đào, xanh nước biển, vàng nâu, đỏ thẫm, tím và đỏ tươi. Những màu sắc ấy đã hòa quyện và tôn lên những hoa văn vẽ trên cơ thể cô trong những tấm hình.
“Đẹp đấy,” cô Claudia khen khi lướt ngang qua, với một mớ đồ dệt kim của Katrine Walker mà cô định sẽ trưng bày dù rằng Katrine sẽ vắng mặt.
“Thêm ánh sáng nữa đi!” từ gian “mặt tiền” của Marina, thầy Tristan kêu gọi sự trợ giúp kỹ thuật.
Travis đang lúi húi gắn đèn pha tăng cường, trong khi Marina đứng lóng ngóng bên cạnh.
“Ly uống rượu!” bất thần thầy Tristan kêu lên. “Trời ơi, có ai đặt mua ly uống rượu chưa?”
“Tôi đặt rồi,” cô Claudia né tránh thảm họa một cách tế nhị. “Cả nước khoáng và nước trái cây ép cũng rồi luôn, cho đủ bộ.”
“Ôi, cô đúng là thiên thần,” thầy Tristan nói, cứ đảo qua đảo lại giữa các gian hàng, đốc thúc mọi việc trong bầu không khí vốn đã quá căng thẳng.
Với hai tiếng đồng hồ còn lại, Rob kiểm tra hệ thống âm thanh. Travis chỉnh góc màn hình tivi phía trên lối vào phòng triển lãm.
“Ừm, được đấy!” Sinead bảo Frankie sau khi bọn cô đã chỉnh chang xong chi tiết cuối cùng trong gian trưng bày của mình. “Không còn gì phải lo nữa đâu. Chỉ có nước từ tốt tới tốt hơn thôi!”
Cả hai lùi lại phía sau và ngắm nghía thành quả của mình.
“Trời ơi, chẳng biết thế nào nữa!” Frankie bất giác lo sợ. Cô chỉ chực quay người bỏ chạy mà không dám ngoái đầu lại phía sau.
“Đây cũng thế!” Sinead rên rẩm. Điểm mấu chốt là cả hai đều không rõ rằng mình đã có một thử nghiệm táo bạo, hay đã hoàn toàn mất trí?
“Frankie, em bảo với thầy Tristan là bọn mình đã phủ tờ rơi khắp thành phố rồi đi!” Lee năn nỉ. “Thầy ấy nhất định không chịu tin anh!”
Nhưng thay vì thế, Frankie bíu ngay lấy Lee và bắt anh đánh giá thành quả của hai cô, “Lee, anh thấy thế nào? Phải thành thực đấy!”
“ Woa!” anh nói rất thực lòng, choáng sốc trước những khung ảnh lớn, đậm tính nghệ thuật, được treo khéo léo bên những bát màu nhuộm, những món trang sức bạc và xanh dương tinh xảo của Frankie.
“Thật không?”
Lee gật đầu. Thế rồi khi Rob dạo khúc nhạc đầu tiên, Lee chỉ những vị khách đang thấp thoáng ngoài cửa. “Tới rồi kìa!” anh thông báo.
Sinead và Frankie đứng dựa lưng vào tường, xem thầy Tristan đón khách, nhìn cô Claudia mời rượu. Gian phòng dần trở nên đông nghẹt.
“... Thú vị ghê!”
“... Rất mới mẻ!”
“... Tài tình quá!”
Những lời bình phẩm thi nhau vang lên giữa đám khách khứa.
“Ai thiết kế những đôi giày thanh thoát này vậy?” một người hỏi, thu hút sự chú ý của thầy trưởng khoa.
Thầy Tristan lôi Marina vào cuộc trò chuyện trong khi Sinead và Frankie đứng nhìn từ xa.
“Hê!” Frankie hét lên. “Ai đang nói chuyện với thầy Tristan vậy? A, bác Daniella!”
“Ôi, thế này thì có chết cũng cam!” mẹ Sinead xuýt xoa, hôn gió cô bạn chung nhà của con gái mình. Bà cuốn làn mây Coco Mademoiselle [3] đến đây, trong bộ Sophia Kokosalaki [4] màu hồng nhạt, trông tựa như một nữ thần Hy Lạp. “Bác không ngờ cháu lại giỏi vậy.”
Sinead hớt hải chạy băng qua phòng, “Mẹ Daniella, mẹ làm gì ở đây vậy? Sao mẹ không báo trước với con là mẹ sẽ tới?”
“Tại đột xuất con à. Mẹ bất ngờ có việc phải đến thành phố nên tiện thể ghé qua ủng hộ cuộc triển lãm luôn!”
“Nào, Sinead. Hãy cho Daniella xem tác phẩm độc nhất vô nhị của em đi,” thầy Tristan nhắc cô.
“ Độc nhất vô nhị theo hướng tốt hay xấu?” bà Daniella tự hỏi to thành lời khi Sinead ngượng ngùng dẫn mẹ len lỏi qua những gian vải vóc cùng đủ loại phụ kiện rực rỡ muôn màu muôn sắc.
Frankie nghiến chặt hai hàm răng khi mẹ con Sinead tới nơi. Cô ước cho mặt đất hãy nuốt chửng mình đi.
“Ồ!” bà Daniella ngắm những bức ảnh nuy của con gái, hết chăm chú từng nét hoa văn uốn lượn trên cơ thể con mình, lại săm soi những món nữ trang cực “độc” của Frankie. Lần đầu tiên trong đời, bà chẳng thốt nổi thành lời.
“Đó là nghệ thuật vẽ trên cơ thể,” Sinead vội vàng cắt nghĩa. “Bọn con nghĩ là thế giới thời trang không chỉ gói gọn trong những đường kim mũi chỉ hay những nếp xếp này nọ. Tương lai ẩn trong quá khứ... Điều đó thể hiện ở cách mà bọn con trang trí lên chính cơ thể mình!”
“Ồ!” bà Daniella lại thốt lên.
Bà Daniella muốn nói gì nhỉ? Phải chăng ý bà là Sinead đã phung phí thời gian và tiêu tốn tiền bạc của bà?
“Hình như mẹ tao không thích!” Sinead thủ thỉ với Frankie.
Frankie nhắm mắt tịt lại và nín thở.
“Đẹp quá đi mất!” cuối cùng thì mẹ Sinead cũng thốt lên. Bà cảm thấy tự hào vô cùng trong khi tham quan khắp gian phòng - Đây là tác phẩm của con gái tôi đấy! Thấy chúng độc đáo và hoang sơ chưa! - “Quá tuyệt, quá tuyệt vời!”
Những ly rượu đã uống hết được đặt trên những bậu cửa sổ. Trong khi mọi người đang rôm rả chuyện trò và cô Claudia hăng say giới thiệu cho một nhóm khách người Mỹ về tác phẩm của Sinead và Frankie thì Marina vẫy hai cô bạn lại gian trưng bày của mình.
“Gì vậy?” Frankie thắc mắc. Đầu óc cô đang bay bổng bởi những lời tán tụng và hai ly rượu Cabernet Sauvignon lớn.
“Sao hả?” Sinead đồ là cô bạn Marina cũng đã hơi quá chén.
Marina không đáp, chỉ dồn hai cô bạn chen sang chỗ tốp người xúm xít dưới cái màn hình mà Travis vừa bật lên. Thầy Tristan cũng có mặt trong đám này, đặc biệt quan tâm đến nội dung bộ phim của Travis. “Xem đi!” Marina bảo.
“Đây xem rồi,” Sinead nhắc. Truyền hình thực tế là cái tin cũ rích đối với cô.
“Không phải cái này!” Marina nói.
Frankie thấy mình trên màn hình, quay vai lại, đánh hông qua lại trên sàn catwalk.
“Xinh tươi trên đường siêu tốc,” Boz của nhóm Bad Mouth đang hát. “Nô đùa giữa đám đông...”
“Có gì đâu mà xem?” Sinead hỏi Marina.
“Thì cứ xem đi đã!” Marina hét lên.
Một cận cảnh Frankie trong phòng khách của ngôi nhà số 13, giọng Sinead nghe rõ mồn một, “Con này nó muốn nổi loạn!” và tiếng Marina bồi theo, “Cô ả bị nhọt ở mông!”
Camera của Travis úp cận cảnh. “Nghe này, Travis!” Frankie nói. “Việc gì phải nhọc xác với mớ bằng cấp vớ vẩn và đống bài kiểm tra vô bổ, hãy cứ làm những gì mà ta thấy là quan trọng với ta thôi!”
Lẫn trong những khán giả tụ tập bên dưới chiếc tivi, thầy Tristan mỉm cười ngượng ngập. Người đàn ông ngồi bên cạnh thầy húng hắng ho và hai bàn chân khẽ cựa quậy.
Nhưng Frankie vẫn chưa dừng lại. Khi camera của Travis trờ tới tóm lấy con mồi, cô nhìn thẳng vào ống kính và tuyên bố, “Ghi lại đi. Tôi xin nói với các vị rằng, tôi tẩy chay sự kiện này!”
“ Woa!” Marina trên màn hình thở dốc.
“Mày nói gì đấy, con kia?” giọng Sinead chất vấn.
Frankie trên màn hình hất mái tóc đen ra sau vai trong khi Frankie thật ngoài đời xây xẩm mặt mũi. “Tôi nói rằng trường đại học Thời trang Trung tâm chỉ có thể tổ chức cuộc triển lãm cuối năm của họ ở nơi không có ánh sáng mặt trời mà thôi!”
“Travis!” Frankie, Sinead và Marina tóm được Travis bên dàn âm thanh, ngay cạnh Rob và Lee. Ba cô cùng quây chặt và dồn anh chàng vào chỗ cửa sổ.
“Đồ đểu!” Marina hét.
Sinead góp phần với duy nhất một từ, “Judas [5]!”
“Bọn này tưởng anh là bạn chứ!” Frankie hét.
“Tại sao? Tại sao ông lại làm thế, hả?”
“Sao anh dám chiếu ngay cái đoạn tôi đang tuyên bố này nọ trước bàn dân thiên hạ hả?”
“À...” Travis không có ý định tự vệ.
“Làm thầy Tristan biết chuyện Frankie nói năng vớ vẩn rồi!” Sinead bảo anh.
“Tất cả những người khác trong phòng cũng đã xem rồi!” Marina thêm.
Lee và Rob khoanh tay quan sát cuộc chiến mà chả thèm nhúc nhích tẹo nào.
“Trav nguy rồi,” Lee nêu ý kiến. “Thể nào nó cũng điêu đứng với thứ nghệ thuật của nó cho mà xem!”
“Trừ phi...” ánh mắt Rob đã lạc đến một góc phòng, nơi thầy trưởng khoa đang đón một cặp vợ chồng vừa mới tới. Bỗng nhiên tình cảnh của Travis không còn là quan trọng nữa.
“Trừ phi gì?” Marina buông Travis “nhiễu nhương” ra. Vừa quay sang thì cô chợt thấy thầy Tristan đang bắt tay bố mẹ mình, cứ như thể mọi sự trên đời này vẫn êm đẹp như thường vậy. “Ôi Chúa ơi!”
Sinead và Frankie nhìn Marina bước qua phòng như đang trôi trong một màn sương.
“Rất hân hạnh được gặp anh!” thầy Tristan hồ hởi đón chào ông Martin Kent. “Marina chắc sẽ vui lắm đấy!”
Bà Alice quay sang nhìn con gái. “Con ngạc nhiên lắm đúng không?” bà nói với nụ cười gượng gạo.
“Chuyện gì vậy ạ? Sao bố mẹ lại đến đây?”
“Bố mẹ đưa Tom đến trường, nhân thể tạt vào đây với con luôn.”
“Không, ý con là chuyện gì đã xảy ra cơ!” Marina hết nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, cứ như thế đến mấy lần.
“Vẫn chưa ngã ngũ,” mẹ cô hạ thấp giọng. “Bố mẹ vẫn đang bàn tính.”
Ông Martin Kent chào thầy Tristan rồi tiến tới bên hai mẹ con. “Gian triển lãm của con hơi bị ác chiến đấy nhỉ!” ông vui vẻ. “Thầy Fox bảo với bố là thể nào con cũng trở thành một nhà thiết kế giày tiếng tăm lẫy lừng!”
“Quái lạ!” Frankie thì thầm với Sinead, cả hai đang theo dõi cảnh đoàn tụ của gia đình Marina từ bên kia căn phòng. “Hình như gia đình Kent tái hợp rồi thì phải.”
Sinead “đánh giá” tình hình qua các cử chỉ của họ. Bà K trông thật tuyệt trong bộ quần áo màu đen - vest cài khuy chéo, phong cách Escada, quần bó, giày cao cấp. Ông K xuềnh xoàng hơn với giày da đanh và sơ mi Polo. Hai tay đút túi quần. Lưng bà quay lại phía ông. “Tao cũng chả biết thế nào,” cô lặng lẽ bảo.
“Không lẽ ông ấy đã thú nhận với vợ về Kim?” Frankie tự hỏi.
Sinead lắc đầu, “Mày nghĩ vậy?”
“Không.”
“... Ờ, ừ, cứ chờ rồi khắc biết,” Sinead đồng tình.
“Bố đã kể với mẹ về cái chị Kim gì-gì-đó chưa?” Marina tách bố ra và kéo ông vào một góc.
“Chưa,” ông thú nhận.
“Thế bố có định nói không?”
“Bố cũng không biết nữa. Bố đã nói rồi, bố không muốn làm mẹ con tổn thương.”
Marina mở tròn mắt, “Bố đừng có nước đôi như thế! Phải dứt khoát chứ, bố có bỏ mẹ không?”
Ông nhún vai, “Bố mẹ đang tính.”
“Bố cũng đừng nói kiểu ấy với con!” Marina nói vội, biết rằng hai bố con sẽ không thể nói chuyện lâu, mà cô thì lại có quá nhiều điều muốn nói. Và lần này cô nhất định sẽ không để điều đó vuột mất, cô quyết định sẽ huỵch toẹt tất cả những suy nghĩ của mình, “Bố, đây không phải là khoa học chế tạo tên lửa. Nếu bố còn muốn ở lại thì đừng bao giờ nhắc đến tên người phụ nữ đó, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào, cả con cũng sẽ không nói!”
“Con sẽ không nói?” ông nhíu mày.
“Vâng,” Marina hứa. “Nhưng nếu bố muốn ra đi, rời bỏ gia đình và chẳng còn cần đến những gì mà cả đời bố đã vun vén, thì bố chỉ cần nhắc đến cái tên Kim Cosgrove đó một lần thôi, mọi việc sẽ chấm hết ngay.”
“Tuyệt cú mèo!” Frankie sửng sốt.
“Bé ơi, bọn này rất tự hào về em!” Sinead bảo Frankie. “Em là cô gái đầu tiên của thế kỷ hai mốt dùng cụm từ đó đấy!”
Chẳng còn ai ở trong phòng triển lãm, trừ Frankie, Sinead và Marina. Dàn ánh sáng đã ngưng hoạt động, những tác phẩm trưng bày trở nên lung linh, huyền ảo dưới ánh đèn đường màu cam.
Marina nửa cười nửa thở dài. Sinead nói đúng - thật nhẹ nhõm sau khi nói chuyện thẳng thắn với bố. Giờ thì ông bố bà mẹ tẻ nhạt, ẩm ương, thiển cận của cô (nhưng thừa nhận đi, họ là bố mẹ duy nhất của cô trên đời) sẽ buộc phải cân nhắc để chọn lựa một quyết định trong cái mớ bòng bong của mình, dù là họ có quyết định thế nào đi chăng nữa.
“Họ sẽ ở lại hay chia tay nhỉ?” Frankie tự hỏi.
“Ai mà biết?” Marina bước đi giữa những con ma-nơ-canh che rèm, những mặt bàn phủ kín quần áo, nữ trang và giày dép. “ Que sera sera!”
“Cái gì đến sẽ đến,” Sinead đệm vào. Cô đã thuộc nằm lòng bài hát đó, của Doris Day, đâu vào khoảng thập niên năm mươi thì phải:
“Ngày em còn thơ thường hay mộng mơ,
Thường hay hỏi mẹ em, mẹ ơi ngày sau
Con có lớn khôn lên và vui sướng không?
Thì mẹ em khẽ khuyên bảo rằng...”
“ Que sera sera!” Marina và Sinead cất giọng, hòa vang bài hát du dương, ngọt ngào, có từ thập kỷ mà Marina vẫn yêu thích.
“Biết ra sao ngày sau
Nào có ai biết được ngày sau...”
“Hay-quá-đi!” Frankie cười vang. “Em thì biết chắc ngày sau của em là...!”
Sinead và Marina nối đuôi siêu mẫu Frankie ra khỏi phòng, ngược hành lang vắng tanh và ra khỏi tòa nhà.
“Ngày sau em sẽ là... đồ uống Bacardi Breezer ở Escape! Để được gặp Travis, Rob và Lee.”
Sinead đuổi kịp Frankie. “Một mùa hè ở New York!” Sinead tiên đoán. “Mày sẽ chườn mặt trên tất cả các trang bìa!”
“Rob sẽ là DJ hàng đầu!” Marina mơ màng. “Còn tao làm cho Charles Jourdan!”
“Travis sẽ làm loại phim 24/24!” viễn cảnh của Sinead ít mơ mộng hơn. Cô tưởng tượng về một mùa hè sẽ phải chui vào toa-lét suốt ngày để trốn ống kính tọc mạch kia, cho tới khi chọn được một trong những mối mà mẹ Daniella đã giới thiệu và tha hồ lả lướt trên mớ kinh nghiệm làm việc.
“Em với Lee sẽ chu du tới Đông Âu!” Frankie dự đoán. “Praha, Budapest, Bucharest...”
Marina và Sinead vồ ngay lấy cô bạn. “Mày và Lee?” Marina thét to.
“Giờ mới chịu thú nhận!” Sinead hét toáng lên cái điều mà cô và Marina đã luôn nghĩ đến. “Lee bồ với Frankie. Ôi, nghiệp chướng!”
“ Woa, bình tĩnh đi!” Frankie vùng thoát được. Quán bar đã lọt vào tầm nhìn. Travis đang ở bên trong cùng với Lee và Rob, chờ các cô gái tới để tiếp tục cuộc hành quyết.
Nhưng trước khi bước vào Escape, ba cô dừng lại ngoài vỉa hè.
“Thoát nạn!” Frankie cười khoái chí. “Thế là qua khỏi năm nhất rồi!”
“Đúng đấy!” Marina tán đồng. “Bọn mình đã có những lúc thụt lùi...”
“Nhưng cũng có những lúc ‘lên tay’,” Frankie rành rọt.
“Dù sao thì cũng qua rồi,” Sinead thở dài. Đây là khoảnh khắc có thể tung tăng trên vỉa hè bên ngoài quán bar, để cho dòng xe hơi đạp thắng, nháy đèn đỏ rực, và những anh chàng toài hẳn người ra khỏi cửa xe, chòng ghẹo các cô. Này, các em ơi!
“ Húúúú!” Frankie cười toe toét.
Marina vẫy một anh chàng điển trai trong một chiếc Porsche.
Cả ba rẽ vào Escape. Và trước khi bước vào, Sinead quay ra, lột phăng chiếc mũ và tung lên bầu trời đêm.
[1] Souk: phiên chợ đặc trưng của người Hồi giáo, với ê hề hàng hóa, đủ thứ của ngon vật lạ, có cả những gánh hát, gánh xiếc, nhào lộn biểu diễn giúp vui.
[2] Marrakech: một thành phố ở phía nam Maroc, nổi tiếng với những phiên chợ Souk - ND.
[3] Một hiệu nước hoa đắt tiền của Channel, chuyên dành cho những dịp đặc biệt - ND.
[4] Sophia Kokasalaki: nhà tạo mẫu Hy Lạp, một nhân vật đình đám trong làng thời trang thế giới - ND.
[5] Judas là môn đệ của Đấng Jesus, sau phản bội khiến Người phải chịu đóng đinh vào Thập tự giá - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada