Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: _MeoQuy_
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Cậu Bạn Cũ - Tình Yêu Cũ
gồi viết vào một đêm ở nhà một mình ~!! Vote cho mình để có thêm dũng khí. Air~chan!! Tặng bạn chap này nha ~!!:3:3
Cũng như dành tặng một thông điệp cho các bạn nữ - những ai đã từng có một tình đầu vỡ nát và đau khổ... Đừng ép mình quên đi, hãy cứ để cho thời gian trôi qua sao cho thật có ý nghĩa. Rồi sẽ đến lúc nào đó... sẽ có một người thật sự sẽ vươn tay ra và giúp bạn lau đi những giọt nước mắt bạn nhé!!
...
Lăng Từ Nhật vật vã lội nước lên bờ. Khiếp thật!! Số cô quá là nhọ luôn ấy chứ. Và sau khi làm cái chuyện tồi tệ như vứt cô khỏi biển, cái tên đáng ăn cáng chổi ấy lại đi đâu mất rồi??...
- Thôi kệ!! Đi tìm vậy!!...
À!! Cô chỉ là đi tìm anh để mắng một trận thôi nha~!! Đừng hiểu lầm, không đời nào có chuyện cô nói rằng Lăng Từ Nhật cô chỉ muốn gần anh hơn thôi... Ặc ặc!! Sao mà từ khi nào mình đã có cái bản tính chiếm hữu người khác vậy nhỉ??...
...
.
.
.
...
- Ế?? Lăng Nhã Linh??
- Chị...??
Lăng Từ Nhật chạy dọc men theo bờ biển, liền bắt gặp một cảnh cả đời này cô không muốn nhìn thấy. Em gái cô ngồi một góc, tóc hai bên bết lại hai bên gò má vì ướt... Quan trọng hơn, mắt Lăng Nhã Linh dường như rất đỏ. Liền chạy lại ngồi thụp xuống, Lăng Từ Nhật vén tóc mái của Lăng Nhã Linh sang hai bên...
- Em sao vậy?? Khóc à??
- Không... không ạ!!
Lăng Nhã Linh chùi mắt, khẽ hít mũi... - Em té xuống biển nên nó thế, nước biển vào mắt, cay quá!!!...
Lăng Từ Nhật nhìn em gái cô xót xa. Té xuống biển?? Kẻ ngốc cũng có thể biết rằng em đang nói dối, quần áo khô mà bảo là té xuống nước?? Hừ!! Quá nhiều sơ hở rồi... Lăng Từ Nhật cắn môi, nói khẽ...
- Dương Duy đâu??
... Lời vừa dứt, cô cảm nhận được thân thể cứng đờ trong giây lát, rồi run run lên, gượng nói...
- Em... em đang định đi tìm cậu ấy!! - Lăng Nhã Linh đứng dậy, phủi váy... - Em đi trước!!!
Lăng Nhã Linh chạy đi, không kịp để Lăng Từ Nhật nói lời nào, bàn tay hờ hững trong không khí, quên mất cả việc hạ xuống... Khẽ thở dài, trong lòng sôi sục âm ỉ... - Lăng Nhã Linh... khóc??...
- Hửm?? Lăng Từ Nhật??...
Lăng Từ Nhật vội xoay đầu lại, một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt khiến cô ngỡ ngàng, cô lắp bắp môi...
-...Hoàng...??
Giải Hoàng nhìn Lăng Từ Nhật kinh ngạc, rồi trong ánh mắt... lóe lên một sự vui mừng. Không để ý sĩ diện, chạy ngay lại bế phốc cô lên, cười tỏa nắng...
- Hay quá!! Không ngờ gặp Nhật ở đây!! Nhật học trường nào mà tôi không thấy?? - rồi còn quá chớn quay quay cô mấy vòng...
- Hoàng.... Chóng... chóng mặt!!...
Cô đập đập vào tay anh bạn cũ. Tiêu cô rồi, như vậy hoài không chừng cô sẽ chóng mặt mà xỉu mất...
- Ơ!! Xin lỗi xin lỗi!! Không để ý...
Giải Hoàng cười trừ, ngay lập tức đặt cô xuống đứng trên mặt cát... Véo véo cái má tròn tròn của cô...
- Không ngờ gặp được Nhật ở đây!! Nhớ thật!! Cũng ba năm rồi chứ ít gì nhỉ??
- Ừ!!
Lăng Từ Nhật cười tươi nhìn Giải Hoàng, vén tóc mái sang một bên... Giải Hoàng - cậu bạn của cô khi học tiểu học. Giải Hoàng vừa vui tính vừa dịu dàng được nhiều bạn nữ mến lắm, và trong đó... có cả Lăng Từ Nhật cô nữa... Mối tình kéo dài ba năm, kết thúc thật nhanh chóng, thậm chí nó còn chưa kịp bắt đầu... Giải Hoàng đã từ chối cô trong bữa lễ tốt nghiệp...
- Không ngờ Hoàng cao lên cũng không ít nhỉ?? Nhớ hồi đó còn lùn hơn tôi cơ mà!! - Lăng Từ Nhật che miệng cười ranh ma, khẽ huých cùi chỏ vào người Giải Hoàng khiến anh phì cười...
- Hồi nào?? Làm gì có...
- Úi trùi!! Thiệt không đó ông tướng??...
... Và rồi cả hai cùng bật cười ha hả. Lăng Từ Nhật đã vì trốn tránh mà chọn trường khác học, cũng không ngờ khi gặp lại có thể cười vui vẻ như thế này. Hay là vì... trái tim cô đã có người khác rồi chăng??... Hình ảnh của Dương Khánh Nam hiện ra làm cô bối rối, gạt nhanh hết những đám mây bồng bềnh trên đầu đi...
- Tiểu Ngân đâu??...
- À!! Lần này cô ấy không có đi chơi!!
Nhắc đến Tiểu Ngân, gương mặt Giải Hoàng phút chốc vui hơn hẳn. Suốt cả cuộc nói chuyện, dường như cả hai đều ăn ý không nói gì về câu chuyện không tốt của ba năm trước..
- Cơ mà... tìm được "người ấy" chưa??
Giải Hoàng cúi đầu cười ranh ma, nhìn gương mặt đang dần đỏ chót lên của Lăng Từ Nhật. Cô lại một lần nữa huých cùi chỏ vào người Giải Hoàng, xoay đi che gương mặt đỏ ửng...
- Người ấy gì chứ?? Vớ vẩn...
- Thôi nào!! Đừng quên Nhật lúc nào cũng lèm bèm với tôi về việc tìm "người trong mộng" ấy, không nhớ à??... - nụ cười khoét lỗ sâu hơn...
- Tôi không có nha ~!!
- Ồ!! Đỏ mặt rồi kìa!! Rõ ràng là có!!...
Lăng Từ Nhật giật thót sờ sờ mặt mình. Giải Hoàng thấy thế thì cười ha hả...
- Thấy chưa thấy chưa!! Có tật giật mình nha!!!...
- Ứ giỡn nữa!! - Lăng Từ Nhật phụng phịu hờn dỗi... Giải Hoàng thấy thế thì cũng "miễn cưỡng" nuốt tiếng cười vào bụng...
- Ok!! Không giỡn nữa!! Thế cho tôi số điện thoại liên lạc đi nào!! - Giải Hoàng cười tươi, trên tay phe phẩy chiếc điện thoại... - Sau này có việc gì buồn cứ gọi tôi, tâm sự...
- Nha nha ~!! Ta gọi điện méc đại tẩu chuyện sư huynh ngoại tình a ~!! - Lăng Từ Nhật khoanh tay, nhìn Giải Hoàng kiêu ngạo, không giấu được ý cười trong khóe mắt...
- Tỷ tỷ tha mạng!! Tỷ tỷ tha mạng!!
Giải Hoàng nhập vai, chấp hai tay lại điệu bộ khiêm nhường. Rồi cả hai lại nhìn nhau, bật cười ha hả...
- Được rồi!! Để tui đọc số nha ~!!
Lăng Từ Nhật lôi trong túi ra chiếc bọc ni lông đựng điện thoại, cũng may là có chiếc bọc này nên hồi nãy bơi không bị ướt...
- Đọc số nhé... 989XXX...
... Bốp...
...Tũm...
... Lăng Từ Nhật ngớ người...
... Giải Hoàng cũng ngớ người...
... Cả hai đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu trắng xinh xắn nổi lền bền trên mặt nước, sắp rớt cmn xuống đáy luôn rồi...
- Cái... cái... cái... cái...
Lăng Từ Nhật mặt đen thui, tay vẫn đang ở trạng thái cầm điện thoại nhưng vật chủ đã ngủm củ tỏi từ ba mươi giây trước rồi. Cái *bípppppp*!!!!!!!! Chuyện gì đang xảy ra vậy??..
Lăng Từ Nhật ngước mặt lên, đã thấy Dương Khánh Nam đứng đó, chân thủ như vừa mới đá vật gì đó xong. Còn mở mồm vô cùng bình thản...
- Ôi!! Xin lỗi nhé!! Tôi "lỡ chân"...
... Và rồi kéo Lăng Từ Nhật đi một cách ngon lành không kịp ú ớ gì...
Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh - _MeoQuy_