Số lần đọc/download: 3386 / 85
Cập nhật: 2014-12-09 21:22:22 +0700
Chương 6
T
hứ bảy, ngày 24 tháng 10, lúc 2 giờ chiều
Trong phòng của bà tại khách sạn Plaza
Mình đang ngồi chờ phỏng vấn. Giờ thì không chỉ đau họng mà còn buồn nôn nữa. Có lẽ bệnh viêm phổi của mình đã biến chuyển thành cảm cúm mất rồi. Mà cũng có thể đồ ăn tối qua của mình làm từ đậu thối không biết chừng?
Hoặc đơn giản là vì mình đang lo lắng thái quá về buổi phỏng vấn sẽ được phát sóng tới khoảng 22 triệu gia đình vào tối thứ Hai này..
Nhưng mình không nghĩ rằng 22 triệu gia đình kia sẽ hứng thú với mấy câu chuyện nhạt nhẽo thiếu muối của mình.
Nghe nói trước bất kì buổi phỏng vấn nào Hoàng tử William luôn nhận được danh sách các câu hỏi trước hẳn một tuần để đưa ra những câu trả lời thật thông minh và sắc sảo. Xem ra các thành viên Hoàng gia Genovia không được hưởng những đặc quyền như vậy. Mà cho dù có cho mình chuẩn bị trước một tuần thì cũng chả chắc mình sẽ nghĩ ra cách đối đáp thông minh và sắc sảo. Nếu gượng ép thì chắc rặn ra được vài câu thông minh nhưng sắc sảo thì chắc chẳng bao giờ rồi.
Mà thậm chí có khi thông minh cũng khó ý chứ, còn phải tuỳ xem họ hỏi gì mới được.
Giờ thì mình thực sự cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, ước gì có thể nhanh kết thúc chuyện này cho rồi. Đáng ra đã phải bắt đầu từ 2 tiếng trước.
Nhưng bà không hài lòng với cách cô chuyên viên trang điểm đánh mắt cho mình. Bà nói trông giống một poulet. Trong tiếng Pháp từ đó có nghĩa là gái điếm. Hoặc con gà. Nhưng vào miệng bà thì nó luôn chỉ có một nghĩa thôi – gái điếm.
Sao mình không thể có một người bà bình thường hơn được nhỉ? Bất cứ một người bà nào sẽ luôn thấy cháu mình xinh đẹp cho dù có trang điểm thế nào đi chăng nữa. Bà của Lilly thậm chí còn chưa bao giờ thốt ra từ gái điếm trước mặt cậu ấy, ngay cả bằng tiếng Yiddish cổ cũng không.
Cô chuyên viên trang điểm phải te tẩy chạy xuống cửa hàng dưới khách sạn xem họ có phấn màu mắt xanh da trời không. Bà muốn dùng màu xanh da trời vì theo bà màu đó hợp với mắt mình. Trong khi thật ra mắt mình màu xám. Mình thực sự không hiểu ý đồ phối màu này của bà.
Nếu vậy mới lý giải được nhiều điều.
Cuối cùng thì mình cũng gặp cô Bevely Bellerieve. Xem ra cô ấy cũng khá nhân đạo. Cô ấy nói nếu thấy câu hỏi nào mình thấy quá riêng tư hay xấu hổ thì chỉ việc nói không muốn trả lời. Cô ấy thật tử tế!
Cộng thêm là cô ấy rất xinh. Cứ nhìn bố thì biết. Đảm bảo cô Beverly sẽ trở thành bạn gái của bố tuần này. Vậy cũng hay, dù sao cô ấy cũng hơi hẳn mấy cô lanh canh vẫn thường cặp với bố. Ít ra cô Beverly ăn mặc có vẻ đàng hoàng, lại còn có chút đầu óc.
Ban đấu mình cũng cho rằng cô Beverly Bellerieve tử tế như vậy thì chắc mình không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng thực sự giờ mình cũng không hiểu có phải buổi phỏng vấn làm cho mình thấy bồn chồn thế này không nữa. Hay là chuyện bố nói với mình hôm nay. Từ hôm bố lên gác xép thăm mình, hôm nay mình mới gặp lại bố. Bố hỏi mình đã khoẻ hẳn chưa và mình nói dối là đã khoẻ. Rồi bố nói: “Mia, có phải thầy Đại số của con ___”
Thế là mình hốt hoảng: “Thầy Đại số của con làm sao cơ?”, mình tưởng bố định hỏi xem thầy Gianini có dạy mình về các số đồng vị hay không.
Nhưng đó HOÀN TOÀN không phải điều bố định hỏi mình: “Có phải thầy Đại số của con đang sống cùng nhà với hai mẹ con con không?”
Lúc đó mình choáng váng nên chẳng biết phải nói thế nào. Tất nhiên là thầy Gianini không sống ở đấy rồi. Mà cũng không hẳn.
Nhưng thầy ấy sắp rồi. Cũng không còn lâu nữa đâu.
Mình đàng ậm ự: “Dạ không ạ”.
Trong bố lúc đó như vừa trút được một gánh nặng! Bố thực sự đã thở phào!
Không hiểu bố sẽ phản ứng thế nào khi biết sự thật đây?
Làm sao mình có thể tập trung vào cuộc phỏng vấn với một trong những phóng viên nổi tiếng nhất thế giới? Trong khi tất cả những gì mình suy nghĩ lúc này là người bố tội nghiệp. Bố sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được mẹ sắp làm đám cưới với thầy Đại số, lại còn sinh con nữa chứ. Mình dám chắc bố không còn yêu mẹ hay gì cả. Chỉ có điều Lilly đã từng phân tích, việc bố thay người yêu như thay áo chứng tỏ rằng bố rất có vấn đề về các mối quan hệ thân mật.
Với một ngườ mẹ như bà thì điều đó cũng không khó hiểu cho lắm.
Mình nghĩ bố thực sự mong có một mối quan hệ khăng khít như thầy Gianini và mẹ. Ai mà biết được bố sẽ đón nhận tin kết hôn của mẹ như thế nào đây? Có thể bố sẽ bị hoảng loạn. Có khi bố sẽ muốn mình đến Genovia sống với bố để vơi đi nỗi buồn!
Và tất nhiên mình sẽ đồng ý thôi vì dầu gì ông cũng là bố của mình và mình yêu bố vô cùng.
Nhưng vấn đề chính là mình chẳng hề muốn sống ở Genovia chút nào. Mình sẽ nhớ Lilly, Tina Hakim Baba và các bạn khác lắm. Còn con Louie Mập nữa chú? Mình có được phép mang nó theo hay không? Nó rất ngoan (trừ thói quen nhai bít tất và thích những thứ lấp lánh) và nếu trong lâu đài có vấn đề về mối mọt thì đảm bảo nó sẽ giải quyết ngon lành.
Nhưng nhỡ họ không cho mèo ở trong lâu đài thì sao? Mình chưa bao giờ cắt móng cho nó, vì thế có khi phải bỏ hết các loại đồ đạt hay thảm nhung gì quý báu không thì…
Thầy G và mẹ cũng đã bàn bạc xem đồ đạt của thầy sẽ để ở đâu khi dọn về. Thầy ý có rất nhiều món đồ hay ho. Ví dụ như một cái bàn đá bóng, 1 bộ trống (ai mà ngờ thầy G lại đam mê âm nhạc chứ?), 1 cái máy bắn súng, VÀ một TV mạn hình phẳng 36 inch.
Thầy ấy đúng là tuyệt hơn nhiều so với những gì mình nghĩ.
Nếu mình phải dọn đến Genovia, mình sẽ bỏ lỡ cơ hội chơi cái bàn đá bóng đó.
Nhưng nếu mình không dọn đến Genovia thì lấy ai để an ủi và vỗ về ông bố tội nghiệp của mình đây?
Úi cô trang điểm vừa quay lại với phấn mắt xanh da trời rồi.
Thế là mình sẽ bị nôn mất. May mà cả ngày nay mình lo lắng quá nên cũng chưa ăn gì.
Thứ bảy, ngày 24 tháng 10, 7 giờ tối
Trên đường đến nhà Lilly
Ôi, Chúa ơi, ôi, Chúa ơi, Chúa ơi... ÔI, CHÚA ƠIIIII.
Mình làm hỏng hết mọi chuyện rồi. Mình THỰA SỰ làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
Không hiểu chuyện gi đã xảy ra nữa. Đến giờ mình vẫn không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi thế này. Ban đầu mọi chuyện diễn ra rất ổn cơ mà. Cô Beverly Bellerieve đã rất... tử tế với mình. Khi thấy mình quá hồi hộp cô ấy đã tìm mọi cách để giúp mình bình tĩnh lại.
Nhưng thực sự mình đã lảm nhảm rất nhiều câu vô nghĩa.
Mình có suy nghĩ không á??? Có chứ, MÌNH CÓ SUY NGHĨ mà.
Và chính vì mình đã suy nghĩ quá nhiều nên giờ thì ông bố tội nghiệp... ông bố đáng thương của mình... đã biết mọi chuyện. Về mẹ và thầy G.
Mình không hề muốn chuyện này xảy ra. Mình thực sự không muốn. Mình cũng không biết làm thế nào lại buộc miệng. Mình đã quá lo lắng và hồi hộp, mình bị bao vây bởi quá nhiều đèn, micro và nhiều thứ khác. Mình cảm thấy... giống như lần ở phòng cô Hiệu trưởng Gupta và trình bày về việc chai siro ho chứa côđêin vậy.
Thế nên khi cô Berverly Bellerieve hỏi: "Mia, không phải gần đây cháu có tin vui gì sao?" Mình đã nảy tưng lên. Một phần trong mình nghĩ, làm sao cô ấy biết? Phần còn lại nghĩ, hàng triệu người đang xem chương trình này. Phải cố tỏ ra thật vui.
Và rồi mình nhanh nhảu nói: "Ồ vâng. Thật sự cháu đang rất háo hức. Cháu luôn mong được làm chị từ lâu. Nhưng mọi người không muốn làm rùm beng chuyện này lên. Thế nên sẽ chỉ là một hôn lễ nhỏ ở Toà thị chính, với cháu là người làm chứng___"
Cùng lúc đó bố đánh rơi ly rượu đang uống dở. Còn bà bắt đầu thở dốc và người ta phải đưa ngay cho bà một cái túi giấy.
Còn mình thì ngồi chết trân tại chỗ hốt hoảng, Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, mình vừa làm gì thế này?
Rõ ràng cô Beverly Bellerieve chẳng đả động gì đến việc mẹ có mang. Làm sao cô ấy biết được cơ chứ?
Thực ra cô ấy chỉ muốn tán hưu tán vượn một chút về chuyện mình đã nâng hạng từ điểm F lên điểm D môn Đại số như thế nào.
Mình định đứng dậy chạy ra an ủi bố khi thấy ông ngã bổ người ra hỏi ghế, hai tay bưng lấy mặt nhưng cả người bị vướng vào cả đống dây micro loằng ngoằng. Chú phụ trách âm thanh đã mất gần nửa tiếng để chỉnh mấy cái dây đó nên mình không muốn làm rối tung chúng lên. Ngồi từ chỗ mình có thể thấy hai vai bố run lên và mình đã nghĩ là bố đang khóc. Giống như mỗi lần xem đến đoạn cuối phim Giải cứu Willy, bố luôn nói là bố dị ứng nhưng mình biết thừa là bố đang khóc.
THấy vậy cô Beverly liền làm động tác gọi anh quay phim đến nhanh chóng gỡ dây ra giúp mình.
Nhưng khi chạy đến chỗ bố, mình mới phát hiện ra rằng bố không hề khóc...
Tuy vậy, trông sắc mặt bố không được ổn lắm. Ông thều thào gọi người mang thêm cho ly rượu khác.
Sau ba bốn hớp rượu, bố đã có vẻ gần như bình thường trở lại. Nhưng còn bà thì không. Mình e rằng bà khó có thể hồi phục nhanh thế được. Hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy bà lúc rời khỏi đó là bà đang ngồi trong xe và có người đưa thuốc Alka-Seltzer cho uống.
Mình thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện mẹ sẽ nói gì nếu mẹ biết chuyện mình vừa làm. Mặc dù bố đã nói yên tâm, bố sẽ giải thích với mẹ cho, nhưng mình cũng không biết thế nào nữa. Nét mặt bố có vẻ gì đó rất lạ. Hy vọng bố không định nện thầy G một trận.
Đúng là cái mồm tai vạ. Phen này mình bị cái mồm BÉP XÉP. LẮM ĐIỀU, TỌC MẠCH của chính mình hại chết rồi.
Không rõ sau đó mình còn nói cái gì khác nữa không vì quả thực mình đã quá hoảng loạng nên thậm chí chẳng thể nhớ nổi bất cứ điều gì khác mà cô Beverly đã hỏi.
Bố thì quả quyết với mình - sau khi mình đếm được bố đã uống hết ba ly rượu whisky - rằng bố không hề gen với thầy G một tí nào, rằng bố rất hạnh hpúc cho mẹ, và rằng bố nghĩ mẹ với thầy G là một cặp trời phú.
Vậy đó, dù gì thì đó cũng là những gì bố đã nói.
Tạ ơn Chúa là mình đã đi thẳng từ khách sạn về nhà Lilly. Cậu ấy muốn tập trung tất cả bọn mình lại để ghi hình cho chương trình tuần tới của cậu ấy. Mình đang nghĩ xem không biết tối nay có nên ở lại nhà cậu ấy không.
Mình biết như thế là rất hèn. Nhưng biết đâu sáng mai khi gặp lại mẹ thì bố đã kịp nópi chuyện một chút với mẹ rồi. Và có lẽ mẹ đã kịp có thời gian suy nghĩ, và sẽ tha thứ cho sự bồng bột của mình.
Hy vọng thế.
Chủ nhật, ngày 25 tháng 10, 2 giờ sáng.
Tại phòng ngủ của Lilly
Ai đó làm ơn trả lời giùm mình một câu thôi: tại sao tất cả mọi việc càng ngày càng trở nên tồi tệ thế này?
Rõ ràng là vẫn chưa đủ tệ khi:
Mình sinh ra trong một cơ thể không hề phát triển vòng một.
Bàn chân của mình thì to và dài như bắp đùi của người bình thường.
Mình là người thừa kế ngai vàng duy nhất của một nước quân chủ ở Châu Âu.
Dù có cố gắng đến đêu thì điểm trung bình các môn của mình vẫn tụt thảm hại.
Mình có một người hâm mộ bí mật nhất định không chịu lộ mặt.
Mẹ mình đang mang thai đứa con của thầy giáo Đại số, và…
… cả nước Mỹ này sẽ biết chuyện này sau khi chương trình phỏng vấn đặc biệt 24/7 được phát sóng vào tối thứ Hai tới.
Chưa hết, ngoài tất cả mấy chuyện đó ra, mình vô tình còn là đứa duy nhất trong hội bạn chưa biết thế nào là hôn kiểu Pháp nữa chứ.
Thật đấy. Trong chương trình tuần tới, Lilly nhất định đòi quay chủ đề Lời thú tội, qua đó cậu ấy hy vọng sẽ phát hoạ được mức độ suy đồi đạo đức của giới trẻ ngày nay. Và cậu ấy bắt tất cả bọn mình trước máy quay phải kể về những tội lỗi lớn nhất mà bản thân đã từng mắc phải. Hoá ra là Shameeka, Tina Hakim Baba, Ling Su và Lilly, TẤT CẢ đều đã từng hôn kiểu Pháp. Tất cả bọn họ.
Trừ mình.
OK, mình không mấy ngạc nhiên về Shameeka. Từ khi ngực cậu ấy phát triển sau mùa hè vừa rồi thì bọn con trai suốt ngày bu xung quanh như thể cậu ấy là bản sao mới nhất của Lra Croft vậy. Còn Ling Su với anh bạn Clifford thì quá thắm thiết ồi.
Nhưng còn Tina thì sao? Ý mình là, cậu ấy cũng có vệ sĩ, giống như mình. Làm thế nào mà cậu ấy có đủ thời gian cùng một cậu con trai nào đó thực hành hôn nhau kiểu Pháp cơ chứ?
Lại còn Lilly nữa chứ? Lilly, CÔ BẠN THÂN NHẤT CỦA MÌNH sao?? Người mà mình luôn nghĩ rằng sẽ kể cho mình nghe mọi chuyện của cậu ấy (mặc dù không phải lúc nào mình cũng làm vậy với cậu ấy)? Cậu ấy đã biết cảm giác hôn một cậu con trai kiểu Pháp là thế nào nhưng phải đợi tới tận BÂY GIỜ mới nghĩ đến chuyện nói cho mình nghe sao???
Hẳn là Boris Pelkowski hôn giỏi hơn mình tưởng. Vì mặc dù cậu ấy chẳng hề bỏ cái tật dắt áo len trong quần nhưng Lilly vẫn chấp nhận làm bạn gái cậu ấy.
Chuyện này đúng là bệnh. Bệnh, bệnh, bệnh lắm. Mình thà làm gái già chưa-từng-được-hôn còn hơn là trao nụ hôn kiểu Pháp cho Boris Pelkowski. Cậu ấy luôn cất ĐỒ ĂN trong mấy cái túi áo. Và đâu chỉ thức ăn đơn thuần đâu, còn có đủ các loại bánh kẹo màu sắc sặc sỡ như kẹo Gum hình gấu hay thạch Babies.
Lilly kể Boris sẽ bỏ đồ ăn ra ngoài khi họ hôn nhau.
Chúa ơn, mình đúng là một đứa thất bại.
Và mình chưa từng được hôn kiểu Pháp, và không có gì để tự thú trong chương trình nên Lilly đã quyết định đưa ra cho mình một lời Thách Đố. Giống như trong trò chơi Nói Thật hay Thách Đố ý. Mà mình lại không có chuyện gì để Nói Thật, nên đành bị Thách Đố vậy:
Lilly thách mình lẳng một quả cà xuống vỉa hè dưới cửa sổ phòng cậu ấy từ tầng 16.
Và mình nói nhất định mình sẽ làm được, mặc dù tất nhiên là mình chẳng muốn chút nào. Mình thấy chuyện này thật ngớ ngẩn. Có thể sẽ có người bị thương. Tuy mình đang đóng minh hoạ cho sự suy đồi của giới trẻ Mỹ ngày nay nhưng mình không hề muốn ai bị bể đầu tẹo nào.
Nhưng mình có thể làm gì đây? Đó là lời Thách Đố mà. Mình phải thưc hiện thôi. Chưa từng được hôn kiểu Pháp đã đủ xấu hổ lắm rồi. Mình không muốn bị gắn thêm cái mác hèn nhát nữa.
Mà mình cũng đâu đủ can đảm để nói cho mọi người biết rằng mặc dù chưa bao giờ hôn kiểu Pháp, nhưng mình đã nhận được một lá thư tình đầy mơ mộng của một người giấu mặt. Là con trai, tất nhiên rồi.
Vì nhỡ anh Michael chính là Jo-C-rox thì sao? Mình biết rất có thể không phải anh ấy nhưng… nhỡ phải thì sao? Mình không muốn Lilly biết. Mình lại càng không muốn cậu ấy biết về buổi phỏng vấn với Berverly Bellerieve, hay chuyện mẹ và thầy G sắp kết hôn. Mình chỉ khát khao được làm một cô gái bình thường, và thật tình mà nói trong tất cả những chuyện trên, không có gì gọi là bình thường cả.
Hình như biết được ở nơi nào đó trên thế giới có người đang thầm yêu trộm nhớ mình đã tiếp thêm cho mình rất nhiều dũng khí (mà đáng ra phải sử dụng trong buổi phỏng vấn vừa rồi với cô Berverly Bellerieve mới phải). Nhưng thôi, sao cũng được. Có lẽ mình không có khiếu ăn nói khi bị máy quay chĩa thẳng vào mặt. Nhưng ít ra mình cũng phải đủ bản lĩnh để thả một quả cà ra ngoài cửa sổ chứ.
Lilly đã bị sốc. Bởi trước giờ mình chưa từng chấp nhận Lời Thách Đố như thế bao giờ mà.
Bản thân mình cũng còn không lý giải được tại sao mình lại làm như vậy nữa là. Chắc có lẽ mình đang cố làm cho ra dáng một cô gái kiểu Josie.
Hoặc cũng có thể vì mình sợ không biết Lilly sẽ làm bắt mình làm gì khác nếu mình từ chối. Đã có lần cậu ấy thách đố mình cởi đố chạy lên xuống hành lang. Mà không phải hành lang bên trong nhà Moscovitz đâu. Mà là hành lang bên ngoài nhà cơ.
Rút cuộc thì cuối cùng mình cũng rón rén đi qua mặt hai bác Moscovitz và bò vào nhà bếp. Hai bác ý đang nằm nghỉ trong phòng khách, xung quanh la liệt hàng chồng sách y khoa dày cộm – nhưng mình biết thừa thận ra bố của Lilly đang nghiền ngẫm tạp chí thể thao Sport Illustrated còn mẹ cậu ấy thì đang cấu nghiến tờ Cosmo.
“Chào cháu, Mia” – Bố Lilly nói vọng qua cuốn tạp chí – “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Mình vội trả lời: “Dạ vâng ạ.”
“Còn mẹ cháu thế nào?” Mẹ Lilly hỏi.
“Mẹ cháu khoẻ ạ”. Mình nói.
“Mẹ cháu vẫn đang hẹn hò với thầy giáo Đại số của cháu đúng không?”
“Dạ vâng ạ” – mình nói, trong khi bụng nghĩ thầm mối quan hệ của họ giờ còn khăng khít hơn thế nhiều ấy chứ.
“Và cháu ủng hộ mối quan hệ đó?” – Bác ý vẫn chưa chịu để mình đi.
“Dạ vâng ạ”. Mình cũng chỉ biết nói thế thôi chứ chẳng nhẽ lại đem chuyện mẹ đang có thai với thấy G ra kể. Mà mình đang phải thực hiện lời thách đố kia mà, làm gì có thời gian cho trò chơi phân tích tâm lý cơ chứ.
“Cho bác gửi lời hỏi thăm đến mẹ nhé. Chắc chắn hai bác sẽ tới xem triển lãm sắp tới của mẹ con. Ở phòng tranh Mary Boone đúng không?” – Mẹ Lilly hỏi.
“Dạ đúng rồi ạ”. Hai bác nhà Moscovitz là fan hâm mộ tranh của mẹ từ lâu rồi. Một trong những bức tranh thành công nhất của mẹ có tên là Woman Enjoying a Quick Snack at Starbucks hiện đang treo trong phòng khách nhà Lilly.
“Hai bác sẽ đến” – bố Lilly nói.
Và rồi hai bác ý quay trở lại với những thế giới riêng trong hai tờ tạp chí còn mình vọt ngay vào bếp.
Có một quả cà trong ngăn đựng rau quả và mình lấy vội giấu dưới áo và tót về phòng. Cố gắng hết sức không để hai bác Moscovitz nhìn thấy lại mất công bị hỏi han. Lúc giấu quả cà dưới áo mình chợt nhận ra rằng chỉ vài tháng nữa thôi bụng mẹ cũng phình to ra như vậy. Nhưng cái cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào. Mình dám cá mẹ sẽ không vì thế mà thay đổi cái gu ăn mặc của mình đâu.
Trong khi Shameeka đang quay cảnh Lilly lải nhải vào micro về việc Mia Thermopolis chuẩn bị làm cái điều mà không cô gái ngoan nào có thể tưởng tượng được thì mình ngó vội ra ngoài cửa sổ xem có người nào đi qua không và rồi…
“NÉM!” – mình hét lên đầy khí thế, y như trong mấy bộ phim mà mình thường xem.
Đứng nhìn cảnh một quả cà tím to đùng – cỡ một quả bóng đá – xoay tròn trong không khí cũng thật là thú vị. Đường số 5 nhà Lilly ở có rất nhiều đèn đường vì thế dù bây giờ đã muộn nhưng bọn mình vẫn có thể nhìn rõ cảnh quả cà rơi cái vèo xuống đất. Cứ thế quả cà rơi tự do bên ngoài cánh cửa đóng im ỉm của các nhà tâm lý học và các nhà tài chính ngân hàng (chỉ có họ mới trả nổi tiền thuê nhà ở chung cư nhà Lilly) cho tới khi…
BẸP!
Qủa cà đã “ĐÁP” xuống vỉa hè.
Vấn đề là nó không chỉ đơn giản rơi xuống, mà là bắn toé toè loe khắp nơi trên vỉa hè thì đúng hơn. Một vài mảnh vụn bắn lên chiếc xe buýt M1 vừa chạy ngang qua, còn lại toàn bộ thì con xe Jaguar đậu gần đó lãnh đủ.
Đúng lúc mình đang thậm thụt ngó ra cửa sổ để nhìn cho rõ vụ nổ thì thấy cửa chiếc xe Jaguar bật mở. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, cùng lúc đó bảo vệ khu nhà Lilly từ trong mái hiên tầng một đi ra và nhìn lên.
Bỗng có ai đó ôm lấy eo mình kéo giật ra đằng sau, nhấc bổng cả người mình lên.
"Cúi xuống!" - anh Michael rít lên, kéo ngửa mình ra sàn.
Tất cả mọi người đồng loạt núp vội xuống. Thực ra là Lilly, anh Michael, Shameeka, Ling Su và Tina núp còn mình thì đã nằm ngửa trên sàn.
Không hiểu anh Michael từ đâu chui ra không biết. Mình thậm chí không hề biết anh ấy ở nhà nữa cơ. Ban nãy mình phải hỏi để đề phòng vụ chạy lông nhông ngoài hành lang rồi đấy chứ. Và Lilly nói anh ấy đang tham dự một buổi thuyết trình về mấy người sao mọc ở tít tận Columbia và sẽ không có mặt trong vài giờ tới.
"Mấy đứa không biết nghĩ hay sao hả? Ngoài chuyện có thể làm người khác bị thương ra, mấy đứa có biết là ở thành phố New York này luật pháp nghiêm cấm ném đồ ra cửa sổ không hả?" - Anh Michael có vẻ nổi giận thật.
"Thôi đi anh Michael. Anh đừng có mà trẻ con như thế, đó chỉ là loại rau quả bình thường thôi mà". - Lilly nói, giọng khinh khỉnh.
"Anh nói nghiêm túc đấy. Nếu ai đó nhìn thấy Mia làm chuyện đó cô bé sẽ bị bắt ngay" - anh Michael giận dữ nói.
"Không đời nào, cậu ấy là trẻ vị thành niên".
"Người ta vẫn có thể đưa ra xét xử ở toà án dành cho trẻ vị thành niên. Mà em cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếu đoạn băng vừa rồi lên đấy" - anh Michael nói.
Ôi... ôi... anh Michael đang lo bảo vệ cho danh dự của mình. Hoặc chí ít là không để cho mình bị đưa ra toà vị thành niên. Anh ấy thật đáng yêu làm sao... Chắc Jo-C-Rox là anh ấy rồi.
Lilly cong cớn: "Tất nhiên là em vẫn chiếu".
"Nếu thế thì phải bỏ phần có mặt Mia đi".
Lilly bướng bỉnh nói: "Không đời nào".
"Lilly, giờ ai cũng biết Mia. Nếu em chiếu đoạn băng đó lên thì ngay lập tức cái tin Công chúa xứ Genovia bị bắt quả tang ném đồ ra khỏi cửa sổ căn hộ cao tầng nhà bạn thân sẽ được đăng tải lên các mặt báo. Hiểu chứ?"
Lúc này mình nhận ra rằng anh Michael đã buông tay ra khỏi eo của mình, chậc...
Tina Hakim Baba hưởng ứng: "Lilly, anh Michael nói đúng đấy. Chúng ta nên cắt phần đó đi. Mia đã đủ nổi tiếng rồi không cần phải thu hút thêm sự chú ý làm gì nữa".
Đấy là Tina vẫn còn chưa biết vụ phỏng vấn trên chương trình 24/7 đó.
Lilly đứng phắt dậy và hậm hực đi về phía cửa sổ, chắc chắn là để xem xem bác bảo vệ và chiếc chủ xe Jaguar còn có ở đó không nhưng bị anh Michael kéo giật lại.
"Nguyên tắc đầu tiên, nếu muốn ném vật gì đó ra ngoài cửa sổ thì không bao giờ được nhoài người ra kiểm tra xem có ai đang đứng bên dưới nhìn lên không. Họ sẽ nhìn thấy và đoán được em ở nhà số bao nhiêu. Và em sẽ lãnh đủ mọi trách nhiệm về bất cứ vật gì vừa thảy xuống. Chẳng ai điên lại đi ngó nghiêng nhìn xuống dưới trong những tình huống như vậy, nếu không phải vì thấy có lỗi".
"Oài, anh Michael, anh vừa nói cứ như thể đã từng làm việc này nhiều lần rồi ý" - Shameeka ồ lên ngưỡng mộ.
Không chỉ có vậy. Cái cách anh ấy nói giống như cảnh sát trưởng Dirty Harry vậy.
Khi mình ném quả cà tím ra cửa sổ mình cũng có cảm giác oai phong như Dirty Harry vậy.
Cảm giác đó thật thú vị.
Nhưng vẫn không thú vị bằng lúc anh Michael lao vào bảo vệ cho mình như bây giờ.
Anh ấy nói: "Có thể nói rằng anh đã thường hay làm thí nghiệm về lực hút của Trái đất."
Ôi, còn quá nhiều điều mình chưa biết về ông anh trai của Lilly. Hoá ra anh ấy từng là một thanh niên nổi loạn.
Liệu một thanh niên nổi loạn/một thiên tài máy tính có thể nào đi thích một cô công chúa có ngực phẳng lì không nhỉ? Tối hôm nay anh ấy đã cứu mình. (Ừ thì cứu mình khỏỉ hàng giờ lao động công ích nếu mình bị tóm cổ)
Giờ mình không quan tâm đến nụ hôn kiểu Pháp hay điệu valse tình tứ gì cả, kể cả chuyện anh ấy có phải là tác giả của bức thư nặc danh kia không.
Mình chỉ biết tối nay là một sự khởi đầu của một cái gì đó.
Những việc cần làm:
Viết nhật kí môn tiếng Anh
Ngừng suy nghĩ về lá thư ngu ngốc kia
Ngừng suy nghĩ về anh Michael Moscovitz
Ngừng suy nghĩ về buổi phỏng vấn
Ngừng suy nghĩ về mẹ
Thay lót ổ cho mèo
Lấy đồ giặt
Sửa khoá phòng tắm
Mua: Nước rửa bát
Bông ngoái tai
Nẹp tranh sơn dầu(cho mẹ)
mấy thứ bôi lên móng tay khiến chúng có mùi thum thủm để mình khỏi cắn
Món quà gì đó hay hay tặng thầy G chào đón thầy đến với gia đình mới
Mòn quà gì đó hay hay tặng bố để an ủi bố đừng lo lắng, rồi sẽ có ngày bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình.
Chủ nhật, 25 tháng 10, 7 giờ tối
Mình đã rất run khi về nhà sáng nay vì sợ mẹ buồn. Vì tội mình đã buột miệng nói ra chuyện mẹ và thầy G.
Mình không phải sợ bị mẹ la mắng vì mẹ vốn dĩ không phải là tuýt người thích la hét.
Nhưng mẹ sẽ buồn nếu mình làm mấy chuyện ngu ngốc kiểu như đi chơi về muộn mà không chịu gọi điện về nhà (mà cứ nhìn cuộc sống xã hội của mình thì thấy, chuyện này khò mà xảy ra lắm).
Vậy mà lần này mình đã gây ra một chuyện tày đình như thế. Sáng nay cứ nghĩ đến cảnh mẹ đang ủ ê thất thểu ở nhà là mình không tài nào bước chân ra khỏi nhà Moscovitz được.
Lần nào từ nhà Lilly về mình cũng thấy trong lòng mênh mang làm sao! Cứ như đi dã ngoại về vậy. Gia đình cậu ấy thật đầm ấm và đời thường làm sao. Mặc dù gia đình họ toàn là những thiên tài, bố mẹ là hai nhà tâm lý học có tiếng, anh con trai thì sở hữu riêng một tờ báo điện tử, còn cô gái út thì làm chủ một chương trình cáp. Ở nhà Moscovitz, vấn đề tranh cãi duy nhất chỉ là đến lượt ai đưa chú chó Pavlov đi dạo, hoặc nên gọi món ăn Trung Quốc hay món ăn Thái.
Trong khi ở nhà mình các vấn đề luôn rối rắm, phức tạp hơn nhiều.
Thật lạ là mẹ dường như rất hành phúc khi thấy mình bước vào nhà. Mẹ chạy ra ôm mình và bảo mình đừng lo lắng gì về chuyện phỏng vấn ngày hôm qua. Bố đã nói chuyện với mẹ và mẹ hoàn toàn biết cảm nhận của mình. Hình như mẹ đang cố nhận hết mọi trách nhiệm. Nhưng về việc mẹ không chịu kể cho bố nghe về chuyện của mẹ và thầy G ngay từ đầu đâu phải lỗi của mẹ. Tất cả chỉ tại mình và cái mồm quàng quạc ngu ngốc của mình. Nhưng dù sao mình cũng cảm thấy vui vui khi mẹ lo lắng như vậy cho mình.
Và rồi hai mẹ con mình đã dành cả buổi tối lên kế hoạch cho đám cưới của mẹ và thầy G. Mẹ cho rằng ngày Halloween là ngày lý tưởng nhất để kết hôn vì chỉ riêng cái ý nghĩ kết hôn thôi đã đủ đáng sợ lắm rồi.
Vì là ngày Halloween nên thay vì mặc áo cưới, mẹ muốn đến Toà nhà thương mại Empire State (chiều cao của mình quá lý tưởng cho mấy màn cải trang kiểu này). Mẹ đang thuyết phục thầy G đóng giả làm chú chó Fay Ray thì chuông điện thoại reo. Lilly gọi.
Mình cũng hơi bất ngờ vì mình vừa mới từ nhà cậu ấy về mà. Ờ, có thể mình bỏ quên cái bàn chải đánh răng hay cái gì ở đó.
Nhưng không... Cú điện thoãi này chẳng hề liên quan một tí gì đến chuyện đó cả.
Giọng Lilly nghe rất chanh chua qua điện thoại: "Cái vụ cậu được phỏng vấn trên chương trình 24/7 tuần này là sao?"
Mình đứng chết trân bên cạnh cái điện thoại. Trong một giây mình đã nghĩ Lilly có khả năng ngoại cảm và đã giấu mình suốt bao năm qua. Mình chỉ còn biết lắp bắp hỏi: "Sao cậu biết?"
"Bởi vì cứ 5 phút trên TV lại chiếu cái đoạn quảng cáo về cuộc phỏng vấn đó chị Hai ạ."
Mình vội với tay bật TV. Lilly nói đúng. Bật kênh Tv nào cũng thấy có dòng chữ quàng cáo về buổi phỏng vấn độc quyền của Berverly Bellerieve với "nàng công chúa nước Mỹ - công chúa Mia" sẽ phát sóng vào tối mai.
Thôi xong, cuộc đời mình thế là tiêu rồi.
"Tại sao cậu không kể cho mình nghe về câu chuyện cậu sẽ lên TV?" - Lilly hoạnh hoẹ.
Lúc đó tự dưng mình thấy người nôn nao, đầu óc mụ mị nên cứ trả lời bừa: "Cũng chẳng hiểu nữa. Tự dưng hôm qua người ta đến thôi. Có chuyện gì to tát đâu".
Mình vừa dứt lời thì đầu kia nghe thấy tiếng Lilly gào toáng lên nên vội để xa cái tai nghe ra.
"Không có gì to tát á??? Cậu được cô Berverly Bellerieve phỏng vấn mà cho là không có gì to tát sao??? Chẳng nhẽ cậu không biết Berverly Bellerieve là một trong những phóng viên nổi tiếng và khó tiếp cận nhất nước Mỹ hay sao hả? Cô ấy xưa nay luôn là hình mẫu lí tưởng và thần tượng của tớ đấy, có biết không hả".
Đợi cho Lilly bình tĩnh xong mình mới dám thẽ thọt giải thích rằng mình không hề biết cái cô Berverly Bellrieve đó lại nổi tiếng đến như vậy. Mình càng không hề biết cô ấy lại là hình mẫu lí tưởng, là thần tượng của Lilly. Mình chỉ thấy rằng cô ấy rất đáng mến, thế thôi.
Nhưng hình như Lilly không buồn nghe mình giải thích. Cậu ấy làu bàu: "Lý do duy nhất tớ không nổi điên lên với cậu vì sáng mai cậu phải kể tường tận từng chi tiết về buổi phỏng vấn đó cho tớ nghe".
"Hả?"
Mình còn muốn biết: "Mà tại sao cậu phải nổi điên lên với mình?"
"Bởi vì cậu từng hứa sẽ để cho mình thực hiện buổi phỏng vấn độc quyền đầu tiên với cậu trên chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật, nhớ chưa?"
Mình không hề nhớ vụ đó nhưng cũng có thể là mình có hứa thật.
À mà lúc nãy xem đoạn quảng cáo trên TV mình phải thừa nhận rằng bà đã đúng về việc dùng màu mắt xanh da trời. Thật đang kinh ngạc, vì trước giờ bà chưa bao giờ đưa ra quyết định gì đúng đắn cả.
Top 5 điều bà đã sai:
1. Rằng bố sẽ chịu yên ổn khi tìm người phụ nữa của đời ông
2. Rằng con Louie Mập sẽ hút hết sinh khí của mình lúc ngủ và mình sẽ bị nó đè bẹp cho chết ngạt.
3. Rằng nếu mình không chịu học ở trường nữ sinh, mình sẽ bị mắc các bệnh xã hội.
4. Rằng nếu mình xỏ lỗ tai, mình sẽ bị nhiễm trùng và chết thẳng cánh vì nhiễm trùng máu.
5. Rằng cơ thể mình sẽ phát triển đầy đặn hơn khi mình đến tuổi dậy thì.
Chủ nhật, 25 tháng 10, 9 giờ tối
Có thư của Jo-C-Rox!!!!!!
Nội dung bức thư viết:
JoCrox: Chào bạn, Mia. Mình vừa xem đoạn quảng cáo về buổi hpỏng vấn sắp tới của bạn. Trông bạn thật tuyệt. Thứ lỗi cho mình không thể nói cho bạn biết mình là ai. Mình thật không ngờ bạn chưa đoán ra được mình là ai. Còn giờ thì ngừng check mail và đi làm bài tập Đại số của bạn đi nhé. Mình hiểu rõ tính bạn mà. Đó cũng chính là một trong những điễm mình thích nhất ở bạn.
Bạn của bạn.
OK, giờ thì mình sắp phát điên rồi. Ruốt cuộc thì đó là ai mới được chứ? Là ai???
Mình vội viết lại ngay:
FtLouie: Bạn là ai thế??????????????????????
Mình đã mong là cậu ấy sẽ trả lời nhưng không, không một dòng luôn. Những ai biết được thói quen luôn đợi sát ngày đi học mới chịu là bài tập Đại số của mỉnh nhỉ? À mà tất cả lớp ai chẳng biết chuyện đó.
Nhưng người biết rõ nhất là anh Michael. Có ngày nào mà anh ấy không phải giúp mình làm bài tập môn Đại số trong lớp NK&TN chứ? Và anh ấy luôn mắng mình về tội không chịu viết các con số cho thẳng hàng đấy thôi.
ƯỚC GÌ Jo-C-Rox là anh Michael Moscovitz nhỉ. Chỉ là ước thôi, ước gì... ước gì...
Nhưng mình dám chắc đó không phải là anh Michael. Chuyện đó chỉ xảy ra trong mơ thôi. Mà nếu có ngoài đời thực sự thì cũng chỉ xảy ra với những đứa con gái kiểu như Lana Weinberger thôi chứ làm gì đến lượt mình.
Dạng dấm dớ như mình giỏi lắm là vớ được mấy đứa dơ bẩn như kiểu Boris là cùng.
TẠI SAO LẠI LÀ MÌNH CHỨ???????????????????
Thứ Hai, 26 tháng 10, lớp NK&TN
Thật không may, Lilly không phải là đứa duy nhất xem đoạn băng quảng cáo giới thiệu chương trình tối nay.
Mọi người trong trường đều nói về nó. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI.
Và tất cả đề nói sẽ theo dõi chương trình tối nay.
Điều đó đồng nghĩa với việc bằng giờ này sáng mai, tất cả mọi người sẽ biết chuyện của mẹ và thầy Gianini.
Mình cũng không quá để tâm đến chuyện đó. Có gì đâu mà phải xấu hổ. Có thai là một chuyện rất đỗi tự nhiên và đáng tự hào.
Chỉ có điều mình không tài nào nhớ nỗi nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và cô Beverly Bellerieve. Chắc chắn chuyện của mẹ không phải là câu chuyện duy nhất "rền vang" trong buổi phỏng vấn. Mình rất lo hôn đó có buột miệng nói lỡ ra điều gì ngu dốt nữa hay không.
Mình quyết định rồi, phải nghiên cứu học tại nhà, phòng trường hợp...
Tina Hakim Baba kể với mình rằng trước khi cưới bố cậu ấy, mẹ cậu ấy là một siêu mẫu tại Anh và thường xuyên phải tham gia các buổi phỏng vấn. Và theo lời bác Hakim Baba thì trước khi phát sóng chính thức, bao giờ đài truyền hình cũng phải gửi cho bác ý một bản xem trước vì nếu có gì còn biên tập lại được.
Nghe thấy vậy sau giờ ăn trưa mình vội gọi ngay cho bố hỏi xem liệu cô Beverly có thể gửi cho mình một bản xem trước được không.
Bố nói: "Đợi bố chút" và quay sang hỏi cô ấy. Hoá ra cô Beverly đang có mặt ở đó. Trong phòng khách sạn của bố! Vào một buổi chiều thứ Hai!
Không hiểu bố mẹ mình làm sao nữa? Hai người đã già rồi mà vẫn cặp kè hết người này đến người khác. Mình đang tuổi lớn, đáng ra mình cần phải hẹn hò nhiều mới đúng.
Nhưng có mới nói!
Và cô ấy không ngại ngùng cầm lấy điện thoại:"Chuyện gì thế, Mia?"
Mình nói với cô ấy là mình đang rất lo lắng về cuộc phỏng vấn hôm đ1o và hỏi xem có thể xem đoạn băng trước khi phát sóng không.
Thế là cô Beverly tuôn ra như suối về chuyện không việc gì phải xem trước làm gì và rằng trong mình rất dễ thương trong cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Nói chung dau khi đặt máy xuống mình lãng đãng như bị tiêm thuốc mê chả nhớ nỗi cô ấy đã nói gì nhưng nói chung mình thấy vững tin hẳn và tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Cô Beverly lá một người trong số ít người có khả năng làm người khác cảm thấy tự tin hơn vào bản thân. Không hiểu cô ấy làm cách nào mà tài thế nhỉ.
Chẳng trách bố cứ xoắn xuýt bên cô ấy suốt từ thứ Bảy tuần trước.
2 chiếc xe cùng xuất phát, một chiếc đi về hướng Bắc với tốc độ 40 dặm/giờ còn chiếc kia đi về hướng Nam với tốc độ 50 dặm/giờ. Hỏi sau bao lâu thì hai xe cách nhau 360 dặm?
2 chiếc xe rỗi việc ấy có cách nhau bao nhiêu dặm thì cũng có liên quan gì đến mình cơ chứ?
Thứ Hai, 26 tháng 10, giờ sinh học
Cô Sing dạy môn sinh từng nói về mặt sinh lý mà nòi thì không bao giờ có chuyện ai đó có thể tắt thở vì buồn chán hoặc xấu hổ. Nhưng đảm bảo điều đó hoàn toàn có thể xảy ra vì chỉ vài phút trước thôi mình mới bị một cơn đau tim suýt chết.
Chuyện là vầy, sau giờ NK&TN, Lilly đi sang lớp Tâm lý, mình sang lớp Sinh học còn anh Michael thì tới lớp Lượng giác nhưng vì cả ba lớp ngay kề sát nhau nên tụi mình cùng đi chung với nhau. Ai dè đang đi tới sảnh thì nhỏ Lana Weinberger loe ngoe tiến về phía tụi mình - TIẾN THẲNG ĐẾN TRƯỚC MẶT ANH MICHAEL VÀ MÌNH-giơ tay chỉ vào mặt bọn mình và véo von: "Hai người đang hẹn hò hả?"
Lúc đó mình tưởng mình chết ngay tại chỗ rồi. Cứ nhìn nét mặt anh Michael lúc đó sẽ thấy, đầu anh ấy như sắp nổ tung, còn mặt thì đỏ ửng hết cả lên.
Mặt mình thì không còn có thể tái hơn.
Còn cô bạn thân nhất của mình thì sao? Cậu ấy còn đang mãi bò ra cười ngất ngây: "Điên à?"
Làm Lana và lũ bạn cũng phá lên cười hùa theo.
Mình chẳng thấy có gì đáng buồn cười ở đây cả. Bọn chúng rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy anh Michael Moscovitz lúc không mặc áo. Còn mình thì đã được chiêm ngưỡng rồi.
Chắc hẳn anh Michael cho rằng câu hỏi đó của Lana thật lố bịch nên lờ đi như không nghe thấy gì. Còn mình thì càng lúc càng muốn hỏi cho rõ xem anh ấy có phải là Jo-C-rox không. Mình luôn tìm mọi cách đưa đề tài Josie ang the Pussycats vào mỗi câu chuyện của tụi mình. Đã biết là không nên làm thế nhưng quả thật không thể kiềm chế nổi.
Mình thật chẳng muốn là đứa con gái lớp 10 duy nhất trong cái trường này chưa có bạn trai.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: bài tập trang 135
Tiếng Anh: "Hãy sống hết mình bởi đó là tất cả những gì bạn có" - trích lới Ralph Waldo Emerson. Hãy viết cảm nhận của em về câu nói trên.
Văn minh Thế giới: câu hỏi cuối chương 9
Lớp NK&TN: miễn bàn
Tiếng Pháp: Lên kế hoạch cho một chuyến đi tới Paris
Môn Sinh học: Kenny đang làm rồi!
Nhắc mẹ về cuộc hẹn với bác sĩ. Hy vọng rằng em bé không bị mắc chứng đột biến gene Tay-Sach. Nghe nói hội chứng này khá phổ biến ở những người Do Thái gốc Đông Âu và ở những người Canada gốc Pháp. Không biết họ nhà mình có ai là người Canada gốc Pháp không nhỉ? PHẢI TÌM HIỂU CHO KĨ MỚI ĐƯỢC!!
Thứ Hai, 26 tháng 10, sau giờ học
Thật mình chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra điều này nhưng quả thực là mình rất lo cho bà.
Thật đấy. Bà hình như không nhận thức được là đang làm gì nữa.
Hôm nay mình lại phải dẫn xác đến khách sạn tiếp tục bài học làm Công chúa - vì nghe nói mình sẽ có buổi ra mắt chính thức với toàn thể nhân dân Genovia vào tháng 12 tới. Bá muốn chắc chắn rằng mình sẽ không bôi tro trát trấu mắt Hoàng gia cùng những người có mặt ngày hôm đó. Thử đoán xem bà đang làm gì lúc mình tới?
Bà đang bàn bạc với người tổ chức sự kiện của Hoàng gia Genovia về đám cưới sắp tới của mẹ.
Không chỉ có vậy, người đó lặn lội từ Genovia bay sang đất Mỹ này chỉ để bàn bạc với bà về cái đám cưới thậm chí chẳng liên quan gì đến bà.
Họ đang ngồi ở bàn khách, trước mặt là một tấm giấy to đùng trải rộng với nhiều mẫu giấy nhỏ được dán chằng chịt phía trên. Vừa thấy mình bà đã xổ ra một tràng tiếng Pháp: "Ồ, Amelia. Hay quá. Vào đây nào. Ba chúng ta có rất nhiều việc cần làm, Vigo, cháu và ta".
Mắt mình trố ra kinh ngạc, mình không thể tin vào mắt mình nữa. Lúc đó mình chỉ hy vọng những gì mình thấy không phải là những gì mình đang nghĩ.
"Bà... Bà đang làm gì thế?"
"Cháu không thấy sao?" - Bà nhướn mày quay ra nhìn mình, cái lông mày tự vẽ của bà công lên đầy vẻ thách thức và cao ngạo - "Lên kế hoạch đám cưới chứ sao nữa".
Mình nuốt nước bọt cái ực. Chuyện xấu rồi đây. CỰC xấu là đằng khác!
"Ừm... đám cưới của ai hả bà?"
Bà sử dụng chất giọng mỉa mai kiêm châm biếm quý tộc: "Cháu đoán xem".
"Bà ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với bà một chút không? Chỉ hai bà cháu mình thôi".
Bà vẫy tay nói: "Cháu có thể nói bất cứ điều gì với ta trước mặt Vigo. Từ lâu cậu ấy đã mong được gặp cháu. Vigo, đây là công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo".
Bà cắt đi cái họ Thermopolis của mình. Lần nào cũng vậy.
Chú Vigo đứng phắt dậy và chạy vội đến chỗ mình. Chú ý thấp hơn mình rất nhiều, tầm tuổi mẹ, mặc vest xám, bên trong là áo sơ mi bóng màu hoa oải hương và chiếc cà vạt tía bóng lộn. Xem ra chú Vigo này cũng thích gam màu tía giống bà.
"Được gặp công chúa quả là diễm phúc của tôi", nói rồi chú ý quay sang phía bà kính cẩn nói: "Bà nói đúng, thưa bà, cô ấy có cái mũi của nhà Renaldo".
"Tôi đã nói với cậu rồi đúng không? Một cái mũi quá hoàn hảo" - Bà nói với vẻ đầy tự mãn.
Chú Vigo búng tay cái toách và nháy mắt với mình.
Rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Màu hồng. Nhất định phải là màu hồng. Xưa nay tôi luôn có cảm hứng với màu hồng của những chiếc váy dành cho phù dâu".
"Rất vui được gặp chú" - tôi nhã nhặn đáp - "Nhưng vấn đề là mẹ cháu và thầy Gianini chỉ định tổ chức đơn giản tại..."
"Toà Thị Chính chứ gì" - Bà vừa nói vừa đảo hai tròng mắt long sòng sọc. Bà sẽ chẳng phải tốn thời gian trang điểm nếu muốn đi doạ người khác bằng đôi mắt xăm đen xịt đó - "Rồi, ta đã được nghe rồi. Thật nực cười. Hai người đó sẽ phải tổ chức tại khách sạn Plaza này. Sau đó là tham dự tiệc chiêu đãi tại phòng khiêu vũ lớn. Đó là những nghĩa vụ mà mẹ của công chúa xứ Genovia cần phải làm".
"Cháu thì cho rằng mẹ và thầy không muốn thế đâu".
Bà nheo mắt nhìn mình: "Tại sao lại không chứ? Bố cháu sẽ thanh toán toàn bộ các chi phì mà. Ta cũng là người rất rộng lượng. Hai người đó mỗi người được phép mới 25 khách".
Mình nhìn xuống tấm giấy trải bàn trước mặt bà. Có hơn 50 mẫu giấy nhỏ dính trên đó.
Chắc bà phát hiện ra mình đang nhìn chòng chọc vào đống giấy tờ đó nên vội cắt ngang dòng suy nghĩ: "Còn bà cần phải mời ít nhất là 300".
Mình gửi tặng bà ánh mắt đầy lo lắng: "300 gì ạ?"
"Khách chứ ai".
Mình chết cứng một chỗ. Cần phải tiếp một thùng nước biển mình mới đủ sức tiếp tục đối thoại với bà mất.
" Cháu phải gọi cho bố và bàn với bố về việc này mới được..." mình nói.
"Cháu cứ thử xem!" - Bà cười rất nhạt - "Bố cháu với cái bà Bellerieve gì đó mất hút từ hôm đó tới giờ rồi. Nếu không cẩn thận bố cháu sẽ có kết cục giống như ông thầy Đại số của cháu mất."
Bà cứ làm như bố có thể làm cho ai đó có bầu được ý. Nếu không thì làm gì có chuyện mình trở thành người thừa kế duy nhất chứ không phải là một đứa cháu cính thống nào đấy của Hoàng gia. Rõ ràng là dùng quá nhiều hoá chất để điều trị đã khiến bố không thể nào có con được nữa. Nhưng xem ra bà vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đó, nhất là khi đứa cháu đáng thất vọng này không được như bà mong muốn.
Đúng lúc đó dòng suy nghĩ của mình bị cắt đứt bởi một tiếng rên ư ử phát ra từ dưới gầm ghế của bà. Hoá ra là con cho xù bé tí teo của bà có tên là Rommel. Nó đang rúm ró lại khi nhìn thấy mình.
Mặc dù mình biết mình chẳng đẹp đẽ gì nhưng nó có cần phải sợ mình đến thế không. Mình là người yêu động vật cơ mà!
Mà cho dù thánh Francis xứ Assisi có tái thế cũng khó mà yêu nỗi cái con Rommel này. Thứ nhất, dạo gần đây nó mắc chứng rối loạn thần kinh (mình nghi la do sống gần bà quá lâu) nên bị rụng hết cả lông, làm bà phải mặc áo len và áo choàng cho nó để khỏi bị cảm.
Ngày hôm sau Rommel mặc áo khoác lông chồn. Bằng lông chồn thật ý. Bà thậm chí còn nhuộn màu hoa oải hương cho cái áo đó để nó có thể tiệp màu với cái khăn choàng cổ của bà. Người mặc đồ lông thú đã tàn ác rồi nhưng một con vật đi mặc đồ lông thú còn tàn ác hơn gấp vạn lần.
"Rommel thôi sủa ngay đi không?" - bà nạt.
Vấn đề là con Rommel đâu có sủa. Nó đang rên ư ử thì đúng hơn. Rên ư ử vì sợ. Lúc nhìn thấy mình. MÌNH chứ không phài ai khác!!!
Ngày hôm nay mình còn bị mất mặt bao nhiêu lần nữa hả trời?
"Con chó ngu ngốc này" - Bà cuối xuống bế Rommel lên, nhưng xem ra cu cậu chẳng có vẻ gì thích thú cả. Thích thú gì nổi khi mấy cái trâm cài áo kim cương của bà đang chọc vào sương sống của nó (giờ người Rommel làm gì có mỡ, lại chẵng có tí lông nào nhưng nó đặc biệt nhạy cảm với mấy thứ nhọn nhọn). Nhưng cho dù nó cứ vung vẫy thế nào bà cũng không chịu thả nó ra. "Amelia, ta muốn mẹ con và cái ông thầy tên gì gì đó viết danh sách tên các vị khách mời của họ ra tối nay để ngáy mai ta cho người đi in phong bì. Ta biết mẹ con sẽ muốn mời thêm mấy người… ừm… bạn có-thiên-hướng-tự-do của con. Nhưng ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu họ lẳng lặng đứng bên ngoài, trộn lẫn trong đám phóng viên và du khách vẫy chào. Ý ta nói là lúc mẹ con bước từ trong chiếc limo ra. Như thế họ vừa có cảm giác được mời vừa không làm người khác khó chịu bởi những kiểu tóc dị hợm và những bộ quần áo quái đản…”
“Bà, cháu nghĩ…”
“À mà cháu nghĩ sao về chiếc váy này?” – Bà thậm chí chẳng thèm nghe mình nói và chỉ vào mẫu váy cưới của Vera Wang. Mẹ thà chết chứ đừng hòng mặt mấy thứ váy kiểu đó.
Chú Vigo nói: “Ôi không, thưa bà. Tôi nghĩ chiếc này mới hợp” và chỉ vào chiếc váy hiệu Armani. Y chang thôi, đừng hòng mẹ mặc.
“Bà ơi, cháu biết là bà quan tâm mẹ cháu nhưng chắc chắn mẹ cháu không thích một đám cưới linh đình đâu. Thật đấy. Đảm bảo là thế”.
“Pfuit” – Bà phầy tay nói. Pfuit trong tiếng Pháp tiếng lóng nghĩa là Không. “Mẹ cháu sẽ thay đổi ý kiến khi thấy thực đơn trong lễ cưới. Vigo, nói cho Amelia nghe đi”.
Vigo hồ hởi nói: “Món nấm mọc, cá hồi bọc măng, đậu Hà Lan trộn pho mát dê, rau diếp cá cuộn vụn pho mát xanh…”
“Bà ơi, không đâu. Tin cháu đi”.
Bà nói: “Vớ vẩn. Tin ta đi, Amelia, một ngày nào đó mẹ con sẽ cảm ơn ta. Vigo và ta sẽ chuẩn bị cho mẹ con một đám cưới khó quên”.
Chắc chắn rồi.
“Bà ơi, mẹ cháu và thầy G đang lên kế hoạch cho một đám cưới đơn giản và bình dị…”
Bà găm vào miệng mình một cái nhìn sắc lẹm, lạnh lùng nói: “Amelia, trong suốt ba năm ông nội cháu ngoài chiến trường chiến đấu với quân Đức, ta một mình bảo vệ Genovia khỏi quân Đức quốc xã – đó là chưa kể đến tên phát xít người Ý Mussolini. Chúng ngày đêm nã súng vào cánh cửa cung điện, cho xe tăng dày xéo các chiến hào xung quanh. Ấy thế mà ta vẫn kiên quyết không chịu đầu hàng, tất cả là nhờ vào cái ý chí thép này. Vậy mà bây giờ cháu định nói với ta rằng là ta không có khả năng thuyết phục một bà bầu làm theo cách của ta hay sao?”
Đành rằng mẹ chẳng có tí xíu điểm gì liên quan tới Mussolini hay bọn Đức quốc xã. Nhưng nếu xét về khoản phản khán của mẹ với bà nội thì chắc chắn không có một tên phát xít độc tài nào kể trên có thể qua mặt được mẹ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng rõ ràng mình không thể lôi nó ra để cãi lý với bà trong hoàn cảnh này được. Thôi thì cứ thuận theo bà cho xong. Và mình đành câm chịu ngồi nghe chú Vigo thao thao bất tuyệt về các món có trong thực đơn, loại nhạc dùng trong buổi lễ, thậm chí còn tán dương cái giá treo ảnh cưới to nghềnh ngoàng sẽ đặt ở quầy lễ tân mà chú ý đã chọn.
Đến khi xem cái thiệp cưới mình mới phát hiện ra một điều…
“Đám cưới tổ chức vào thứ Bảy tuần này ạ?” – mình hoảng hốt.
“Đúng thế” – bà nói.
“Hôm đó là Halloween!”. Thật tình cờ đó cũng chính là ngày đăng kí kết hôn của mẹ, và buổi tiệc tại nhà Shameeka.
“Thế thì sao?” – Bà ngán ngẩm hỏi lại mình.
“Dạ… thì… bà biết đấy. Hôm đó là Halloween”.
Chú Vigo quay sang hỏi bà: “Halloween là ngày gì vậy, thưa bà?”. Nói mới nhớ ở Genovia ngày lễ Halloween không được phổ biến cho lắm.
“Đó là ngày lễ của kẻ ngoại đạo. Bọn trẻ con sẽ mặc những bộ trang phục kì dị và đi xin kẹo từ những người không quen biết. Một tục lệ rất vớ vẩn của dân Mỹ” – Bà phẩy tay nói.
“Nếu thì chỉ còn chưa đầy một tuần” – Mình yếu ớt nói.
Bà nhướn cặp lông này tự vẽ xấu ỉn lên hỏi: “Vậy thì sao?”
“Dạ…thì… gấp quá. Mọi người…” (như mình chẳng hạn) “… có thể đã có kế hoạch khác”.
“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Công chúa” – chú Vigo nói xen vào – “Nhưng cần phải tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt trước khi mẹ cô… lộ rõ bụng”
Rồi, xong! Giờ đến cả người tổ chức sự kiện của Hoàng gia Genovia cũng đã biết mẹ đang có bầu. Sao bà không thuê luôn quả khinh khí cầu, bắc loa lên đó, rêu rao cho toàn nước Mỹ biết luôn cho rồi đi
Bà nói mình cũng nên tận dụng cơ hội này học hỏi luôn về các nghi lễ và thủ tục cần thiết để chuẩn bị cho đức lang quân tương lai của mình.
Khoan đã, “Cái gì tương lai cơ ạ?”
“Đức lang quân, thưa Công chúa. Ý chỉ chồng hoặc vợ của người đứng đậu của một đất nước. Giống như Hoàng tử Philip là đức lang quân của Nữ hoàng Elizabeth, người cô lựa chọn để kết hôn sẽ trở thành Hoàng tử của xứ Genovia” – xem ra chú Vigo này biết cũng nhiều thật.
Mình quay sang chú Vigo hỏi: “Cháu tưởng chú chỉ là người tổ chức sự kiện cho hoàng gia Genovia thôi chứ”.
“Vigo không chỉ tổ chức sự kiện của Hoàng gia chúng ta, chúng ấy còn là một chuyên gia về các nghi thức ngoại giao” – Bà giải thích.
“Nghi thức ý ạ? Cháu tưởng cái đó chỉ có trong quân đội”.
Bà đảo mắt, sự ngán ngẩm nổi lên cuồn cuộn: “Nghi thức ngoại giao là một dạng của các phép xã giao và nghi lễ thường dành để đón tiếp những người đứng đầu một đất nước. Trong trường hợp của cháu, Vigo sẽ chỉ cho cháu biết những tiêu chuẩn mà đức lang quân tương lai của cháu cần có. Để tránh những ngạc nhiên đáng tiếc sau này có thể xảy ra.”
Rồi bà bắt mình lấy giấy bút ra ghi lại những gì chú Vigo nói và phải luôn ghi nhớ trong đầu. Vì theo bà thì sau 4 năm nữa, lúc mình bắt đầu vào đại học và cặp bồ với ai đó hoàn toàn không phù hợp, mình sẽ hiểu được những lo lắng của bà.
Phải ngổng cổ chờ đợi tới tận Đại học á? Bà rõ ràng không thể ngờ rằng đức lang quân tương lai của cháu bà rất có thể đã xuất hiện từ bây giờ rồi?
Dù rằng mình vẫn chưa biết tên thật của Jo-C-rox nhưng ít ra thì cũng đã nhắm được đối tượng.
Nhưng sau khi nghe bài thuyết giáo của chú Vigo các tiêu chí cao siêu mà đức tương lai của mình cần có thì mình cam đoan còn khướt mới có được một nụ hôn kiểu Pháp. Mình thấu hiểu tại sao mẹ mình không hề muốn kết hôn với bố - ví dụ nếu bố có ngỏ lời cầu hôn.
Mình phài dán cái mẫu giấy đó vào đây mới được.
Các tiêu chí mà đức lang quân của Công chúa xứ Genovia cần phải có:
Đức lang quân sẽ phải xin phép công chúa nêu muốn ra khỏi phòng.Đức lang quân sẽ phải đợi công chúa nói xong mới được nói.Đức lang quân sẽ đợi công chúa cầm dĩa lên trước rồi mời được cầm dĩa của mình trong tất cả các bữa ăn.Đức lang quân sẽ không được ngồi cho tới khi công chúa đã yên vị.Đức lang quân sẽ phải đứng dậy ngay khi công chúa đứng lên.Đức lang quân sẽ không được tham gia bất cứ hoạt động nào mạo hiểm – ví dụ như đua xe, đua thuyền, leo núi, nhảy dù… - cho tới khi sinh được một người thừa kế.Đức lang quân sẽ phải từ bỏ mọi quyến chăm sóc con trong trường hợp huỷ hôn hoặc li dị.Đứa lang quân sẽ phải từ bỏ mọi quyền công dân tại đất nước của mình để làm công dân xứ Genovia. OK. Chiếu theo những tiêu chí này thì ắt hẳn mình sẽ một gã bù nhìn về làm bạn đời.
À không, lấy được chồng đã là phước lớn rồi. Có ai ẩm ương đi lấy một đứa con gái mà mình thậm chí không thể ngắt lời? Hoặc không thể quay lưng bỏ ra trong các cuộc tranh cãi? Hoặc từ bỏ quyền công dân ở đất nước của mình?
Chỉ cần nghĩ đến cái tên ất ơ nào đó mà mình buộc phải kết hôn cũng đủ rùng mình rồi. Nếu không phải vì cái tước vị công chúa này mình đã trăm năm đầu bạc với một anh chàng ưa phiêu lưu mạc hiểm, biết đua xe, leo núi, nhảy dù… Mới cay đắng làm sao.
Top 5 điều đáng tiếc khi phải làm một công chúa
Không thể kết hôn với anh Michael Moscovitz (anh ấy sẽ không đời nào chịu từ bỏ quyền công dân Mỹ để làm công dân xứ Genovia đâu).Không thể đi đâu mà không có vệ sĩ kè kè bên cạnh( mình quí chú Lars thật nhưng Giáo hoàng cũng cần có lúc cầu nguyện một mình mà).Bắt buộc phải giữ ý kiến trung lập về tất cả các chủ đề nhạy cảm kiểu như ngành công nghiệp thịt hộp, thuốc lá và Taliban.Phải tham gia các buổi học làm công chúa với bà.Vẫn bị ép phải học môn Đại số. Tối muộn ngày thứ Hai
Mình đã quyết định phải khuyên mẹ và thầy G bỏ trốn ngay lập tức. Bởi bà đã mang sang Mỹ một người siêu chuyên nghiệp về mấy cái khoản lễ nghi này! Mình biết bỏ đi trong lúc này sẽ rất khó khăn đối với mẹ bởi buổi triễn lãm tranh đang đến gần. Nhưng nếu ở lại mẹ sẽ tham gia một đám cưới mà người dân thành phố này chưa từng bao giờ được chứng kiến… từ xưa tới nay.
Nhưng lúc mình đang vào nhà cũng là lúc mẹ chạy vù vào trong toi lét.
Có vẻ như thời kì thai nghén của mẹ đã bắt đầu và mẹ sẽ có thể ói bất cứ lúc nào, không riêng gì buổi sáng.
Trông mẹ mệt như vậy mình nỡ lòng nào kể cho mẹ nghe về kế hoạch của bà chứ, nó sẽ chỉ khiến mẹ mệt thêm thôi.
“Anh nhớ đút băng vào đó” – tiếng mẹ vọng ra từ trong toi lét. Mình chẳng hiểu mẹ đang nói mô tê gì nhưng thầy G thì biết.
Mẹ muốn nhắc thầy ghi lại đoạn băng phỏng vấn trên TV. Buổi phỏng vấn giữa mình và cô Beverly Bellerieve!
Mình đã quên khuấy mất chuyện này. Nhưng mẹ thì không.
Mẹ vẫn chưa thể rời toa lét nổi nên chỉ có mình và thầy G ngồi xem chương trình phỏng vấn với nhau. Chốc chốc lại thay phiên nhau vào toa lét xem mẹ thế nào và đưa cho mẹ một ít nước và giấy ăn.
Mình tính sẽ kể cho thầy G nghe về bà nội và kế hoạch đám cưới của bà ngay khi Tv chiếu đoạn phim quảng cáo đầu tiên.
Nhưng mình đã không thể làm được điều đó sau nỗi kinh hoàng mà chương trình phỏng vấn đó mang lại cho mình.