Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ả? Em nói Uông tổng tối nay sẽ tới nhà chúng ta ở?" Đường Tư Viễn trợn trắng hai mắt nhìn Tư Nam đang đứng trước mặt, lại nhìn A Kim mang theo vẻ mặt đắc ý.
"Uh!" Tư Nam gật đầu, "Em đã gọi điện thoại nói với mẹ rồi."
"Vậy Uông tổng sẽ ở phòng nào?"
"Anh ấy nói anh ấy muốn ở phòng của em," Tư Nam trừng mắt liếc A Kim bên cạnh một cái, "Bởi vì có em chiếu cố mới có cảm giác an toàn."
"Em cho cảm giác an toàn?" Đường Tư Viễn thật sự là không biết tổng tài đại nhân nhà mình đến tột cùng đang nghĩ cái gì, đứa em trai này của hắn so với con gái còn muốn đẹp hơn, lại thêm vóc người mảnh dẹ nhìn kiểu gì đều là bộ dáng cần được bảo vệ mới phải chứ? Ở chung một chỗ với em mình sẽ có cảm giác an toàn cái gì chứ? Trừ phi chính là gặp phải sắc lang, có thể trước thì xâm phạm em mình, như vậy đứng ở bên cạnh người này mới có thể an toàn một chút.
"Anh, anh nghĩ tới cái gì đó?"
"Không có gì! Ý nghĩ của tổng tài thật không phải tiểu nhân vật như chúng ta có thể hiểu rõ được!" Đường Tư Viễn nhún nhún vai.
Hi hi. Rất tõ ràng, cái tên sắc lang này bất quá chính là mong chờ có thể ăn đậu hũ em vào buổi tối mà thôi, đương nhiên những lời này không có khả năng nói với anh Hai rồi, "Em lên trước nha!"
"Đúng rồi, vậy thì tối nay A Kim ngủ ở đâu? Nó không phải ngủ chung giường với em sao?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim đang mang vẻ mặt đắc ý một chút, không phải chứ, nó có ý muốn chiếm giữ Tư nam rất lớn, mó làm sao có thể cho phép người khác chiếm vị trí của nó đây?
"Không sao đâu!" Tư Nam xua xua tay, xoay người đi ra ngoài.
Không sao đâu? Đường Tư Viễn túm túm tóc, thật sự là thật lâu rồi không có chuyện gì làm cho hắn khó hiểu đến như vậy, Tổng tài cùng A Kim không có vấn đề gì? Xem ra mình thật sự là xem thường em trai mà, có thể đối xử với tổng tài ngang hàng với một con chó ngoại trừ em mình ra cũng sẽ chẳng còn người nào khác đâu.
Trên hành lang.
"Anh Đường!" Chính là mĩ nữ Thiên Thiên của bộ phận đối ngoại, cầm tài liệu trong tay đi đối diện với Tư nam, "Sao vừa khéo vậy!"
"Đúng vậy." Tư Nam lễ phép cười cười.
"Gấu gấu!" (Có cái gì mà vừa khéo hả?" trong hành lang công ti gặp phải đồng nghiệp mà cũng xem là vừa khéo sao? Làm gì mà áp sát lại như vậy.
"A Kim, dễ thương quá đi!" Thiên Thiên khom người muốn vuốt đầu A Kim, lại bị con chó già lắc mình một cái xô té ngồi xuống đất.
"Xin lỗi!" Tư Nam bận rộn đỡ Thiên Thiên đứng dậy, nhặt tài liệu rớt dưới đất giúp cô, "A Kim không thích người khác đụng vào nó."
"Không sao đâu." Nhìn Tư Nam tươi cười trước mặt Thiên Thiên thiếu chút nữa hôn mê lập tức quăng ra nụ cười chứa đầy điện quang.
"Tôi lên trước!" Tư Nam gật đầu với cô, quay người đi lên cầu thang.
"Anh Đường không đi thang máy sao?" Thiên Thiên hỏi với từ phía sau.
"Chỉ có hai tầng thôi mà, không cần phải dùng tới thang máy." Tư Nam trả lời, A Kim ở phía sau bám theo sát gót.
Nhìn một người một chó biến mất sau cửa hành lang, Thiên Thiên lắc đầu, như thế nào lại có hình ảnh đẹp đến như vậy chứ, giống y như là tranh vẽ, nhất định phải làm cho chó cưng của mình kết đôi với A Kim, như vậy mình có thể lợi dụng chó cưng để tiếp cận Tư Nam rồi. Tưởng tượng đến hình ảnh hai người hai chó hòa hợp thật sự là rất đẹp mà!
"Gấu gấu!" (Em thích Thiên Thiên kia sao?) A Kim đi theo sau Tư Nam phát ra nghi vấn.
"Im miệng, em nghe không hiểu anh nói cái gì hết!" Tư Nam lườm anh một cái, "Anh chờ giao phối với chó cái nhà cô ta vào ngày mai đi!"
"Gấu ô..." (Đừng vậy chứ!) muốn quan hệ anh cũng chỉ muốn quan hệ với em thôi, Uông Phong Lân nghĩ tới, hình Tư Nam ở phía trước đang bước lên cầu thang, mông thật là đẹp, thật muốn vỗ một cái. Đáng tiếc, mình bây giờ đang là A Kim, hay là chờ sau này rồi vỗ nhỉ! Cái hành lang này an tĩnh như vậy, nếu... Nghĩ tới hình ảnh đem Tư Nam đặt dưới cầu thang, A Kim rất không có tiền đồ để cho hai dòng máu nóng xịt ra, "Gấu!" (Cứu anh!)
Tư Nam quay đầu lại nhìn thấy A Kim lại xịt máu mũi không khỏi nhíu mày, rút khăn tay ở trong túi ra lau mũi giúp anh: "Anh bớt nghĩ mấy chuyện không đáng cho em, nếu không thì tự làm lấy!"
"Gâu gâu!" (Không phải là không muốn nghĩ!) không nghĩ, nhưng anh có thể làm, ngay lúc Tư Nam thay anh lau khô máu mũi, liền nhanh chóng đưa đầu lưỡi, liếm lên gương mặt Tư Nam.
"Chán anh quá đi!" Tư Nam nhăn mặt nhăn mũi, xoay người tiếp tục đi lên lầu, "Anh nếu mà cứ như vậy sau này mỗi tối anh cứ việc ra ngủ ngoài hành lang!"
"Gấu!" (Đừng như vậy mà!"
"Anh thì ngủ sung sướng rồi, em còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi theo nhanh một chút nào!" Tư Nam chuẩn bị đẩy cánh cửa ngăn cách cầu thang bộ với hành lang ra, quay đầu lại nhìn A Kim, đem cái tên bá đạo kia thành thú cưng để khi dễ, thật sự đúng là rất sảng khoái!
"Người nào cũng không gặp? Cô có biết tôi là ai không hả?" Tư Nam mới vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng gào của một người phụ nữ kiêu ngạo.
"Xin lỗi, cô Tỉnh Thượng." Thanh âm của Thước Nhã hoàn toàn không hề có bất kì sự run rẩy nào cả, "Tổng tài đang nghỉ ngơi, cho dù lão tổng tài có tự mình tới đây, ông ấy cũng không được gặp."
Tư Nam nheo mắt nhìn A Kim bên chân, thanh âm nhỏ nhỏ: "Hôn thê của anh tới kìa."
"Gấu gấu!" (Thật sự không liên quan tới anh mà!) thật là ủy khuất quá đi, rõ ràng đều là mấy người rảnh quá làm ra chuyện đáng ghét với anh, bây giờ còn muốn làm cho Tư Nam mất hứng nữa hay sao.
"Đi thôi!" Tư Nam đi vòng qua hành lang, đối với Thước Nhã cùng Tỉnh Thượng Đan đang đứng trước bàn làm việc cứ tỉnh bơ như không thấy, một đường đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
"Này, mi!" Nhìn Thước nhã đối với kêu gào của mình hoàn toàn không có phản ứng, Tỉnh Thượng Đan nghĩ muốn chuyển hướng sang Tư Nam, "Mang ta vào gặp tổng tài các ngươi."
Tư Nam đứng yên, quay đầu lại nhìn cô ta, đột nhiên cười tươi.
Tỉnh Thượng Đan trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, như thế nào lại có người cười rộ lên lại giống như là sáng bừng lên như vậy chứ? Nhưng mà ngay lập tức cô ta cũng ý thức được bản thân có chuyện quan trọng: "Mi là trợ lí mới của Phong Lân phải không? Ta nói cho mi biết, ta sắp kết hôn với Phong Lân rồi, cho nên mi..."
"Tôi biết, cô muốn gặp Uông tổng chớ gì?" Tư nam vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ đáng yêu, "Chị Thước Nhã, để cho cô ta vào đi!"
"Hả?" Thước Nhã nhìn về phía Tư Nam, khó hiểu ý tứ của y.
"Nếu như, cô có bản lãnh đánh thức anh ấy, cô cứ việc vào thôi!" Tư Nam nhún nhún vai, "Với lại, tôi cũng có chuyện phải báo cáo với anh ấy, vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, thật đúng là phiền phức."
"Gấu gấu!" (Em có ý gì hả?) A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, tại sao lại cảm giác được khuôn mặt xinh đẹp sáng bừng kia lộ ra nụ cười nguy hiểm như vậy chứ?
"A Kim, đi thôi, Nam còn tài liệu cần xử lí." Tư Nam nói xong đi vào trong phòng làm việc của mình.
"Gâu!" (Được.) không cần để ý tới cô ta, xem cô ta có thể bày ra được trò gì chứ.
Đưa tay đóng lại cửa phòng.
"Gấu gấu!" (Em thật muốn để cô ta đi gặp anh sao?)
"Không biết anh nói cái gì hết, đừng có kêu." Tư Nam ngồi xuống bàn làm việc của mình, "Để cho cô ta ầm ĩ ngoài hành lang với Thước Nhã, không bằng để cho cô ta đi vào chỗ anh ngủ nói lời yêu thương sao! Dù sao cũng theo chưa nói giống nhau."
"Gâu gâu!" (Em thật là thông minh!) Mặc dù bản thân cũng rất chân chó ca ngợi người kia nghe cũng không hiểu, nhưng mà vẫn muốn ca ngợi một chút.
"Em nghĩ, cô ta hẳn là không thể uy hiếp đến sự an toàn của anh chứ? Tư Nam suy nghĩ xong, "Nói kiểu gì cô ta cũng muốn được gả cho anh mà."
Gật đầu, điểm này thì vẫn có tự tin, Uông Phong Lân đương nhiên biết Tỉnh Thượng Đan có bao nhiêu nôn nóng muốn được gả cho mình.
"Nếu không, anh đi giám sát cô ta đi!" Tư Nam cười cười nhìn "con chó to" đang nằm rạp dưới đất.
Lắc đầu. Anh mới không cần đi! Nghe cô ta lầm bà lầm bầm sao ngọt ngào được so với nhìn em chứ? Ngay cả nhíu mày cũng đáng yêu như vậy! Nhìn kiểu gì cũng rất là ngon miệng nha!
"Không được chảy nước miếng!" Tư Nam trừng mắt với anh, người này có bị sao không vậy, nằm rạp trên mặt đất nhìn mình thôi mà cũng chảy nước miếng, chẳng lẽ mình nhìn rất giống thịt kho tàu mà mẹ làm hay sao chứ?
Ô ~ còn nói anh? Không liên quan, ai bảo em đáng yêu như vậy chứ!
"Cô muốn làm cái gì?" Cách vách vang lên tiếng của Phan Già.
Tư Nam đứng dậy: "Đi xem một chút nào!"
Vì vậy "con chó to" dẫn đầu vọt vào trong phòng nghỉ ngơi.
Tỉnh Thượng Đan trừng mắt nhìn Phan Già: "Tôi là hôn thê của anh ta, ở riêng một chỗ với anh ta một chút cũng không được sao?"
"Đương nhiên không được!" Phan Già cũng không yếu thế trừng mắt trở lại, "Tôi là hộ lí của anh ta, cho nên chỉ cần anh ta ngủ, tôi lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh!"
"Cô chỉ là một hộ lí! Cô đừng vọng tưởng có thể bay lên đầu làm phượng hoàng!"
"Có cô mới vọng tưởng ấy!" Phan Già khinh thường xoay người trợn trắng mắt, "Có cho cũng không ai thèm lấy!"
"Cô nói cái gì?" Tỉnh Thượng Đan thật sự muốn tát thẳng vào miệng Phan Già.
"Cô tốt nhất là đừng cử động!" Phan Già cười lạnh một tiếng, "Nếu như cô chạm vào tôi, tôi cam đoan hôm nay cô bị thương thì chỉ có thể quay về Nhật Bản điều trị mà thôi!"
"Cô có ý gì?"
"Không có ý gì cả! Người Ngô thị bệnh viện không đồng ý chữa trị, tôi nghĩ không có bệnh viện nào có gan nhận cả." Vẻ khinh miệt trên mặt Phan Già càng lúc càng rõ.
"Gấu gấu!" (Phụ nữ cãi nhau ầm ĩ thật đáng sợ!) A Kim nhìn về phía Tư Nam.
"Ôi, các cô ầm ĩ như vậy, định đánh thức Uông tổng sao!" Tư Nam ra vẻ tốt bụng nhắc nhở hai người phụ nữ trước mặt, ánh mắt nhìn về con chó to bên chân, ý bảo ai kia tự mà đi xử lí việc này đi.
Quả nhiên chớp mắt một cái, A Kim liền chuồn mất rồi.
"Mày, mày..." Tỉnh Thượng Đan nghiến răng kèn kẹt, nhưng mà cô ta phải thừa nhận, tiểu y tá trước mặt này nói không sai, nếu như trở thành người Ngô thị từ chối chữa bệnh, như vậy cho dù ở trong thành phố này chỉ bị một vết thương nhỏ như đứt tay thì cũng không có bệnh viện nào có gan xử lí cho mình cả.
"Hừ!" Phan Già đắc ý cười đi lại ghế mềm bên cạnh giường Uông Phong Lân ngồi xuống.
"Các người làm gì đó?" Uông Phong Lân nằm trên giường mở mắt ra.
"Phong Lân!" Âm thanh ngọt đến phát sợ.
"Cô tại sao lại ở đây? Ai cho cô vào?" Làm như không biết chuyện gì, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Tư Nam đứng ở cửa, vẻ mặt chính là vẻ mặt đang xem kịch vui, giơ tay lên: "Là em cho cô ta vào, nhìn cô ta đứng ở hành lang rất là đáng thương."
"Phong Lân, là em muốn đến chăm sóc anh mà!" Tỉnh Thượng Đan giả bộ nhu nhược, hoàn toàn không có bộ dáng hung hăng lúc nãy, "Nhưng mà, y tá này của anh dám không cho."
"Vậy thì sao? Cô ta không sai, đó là nhiệm vụ của cô ta." Uông Phong Lân ra ý bảo Phan Già đỡ mình ngồi dậy, khóe mắt liếc nhìn Tư Nam, cô ta đáng thương? Bộ dáng cô ta hung hãn như vậy, đáng thương chỗ nào hả? Bất quá mới vừa rồi bị Phan Già chỉnh thì rất buồn cười nha.
"Nhưng mà..." Tỉnh Thượng Đan vẫn còn muốn nói, lại bị cắt ngang.
"Không nhưng nhị gì cả," Uông Phong Lân ngồi thẳng người lên, "Không có việc gì, cô về được rồi!"
"Phong Lân, em lo lắng cho anh mà..."
"Tôi đều rất tốt, không cần lo lắng." Uông Phong Lân không nhịn được xua tay, "Cô tới nhìn tôi, hay là để cãi nhau ầm ĩ với y tá của tôi, hại tôi không thể nghỉ ngơi?"
"Không phải mà, không phải mà!" Tỉnh Thượng Đan còn muốn giải thích.
"Đúng vậy!" Phan Già ngồi xuống, "Rõ ràng là tới quấy rối mà."
"Em không có, Phong Lân..." Thanh âm nhu mì đến tê hết da đầu, làm cho người nghe cảm thấy khó chịu đến nghiêm trọng.
"Được rồi! Cô về đi!" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đứng ở cửa, "Tôi còn có công việc, Phan Già gọi Kiệt Nhĩ tiễn cô Tỉnh Thượng xuống dưới đi."
"Uh," Phan già gật đầu.
"Vậy anh ráng nghỉ ngơi cho tốt nha!" Tỉnh Thượng Đan lưu luyến không muốn đi ra ngoài, đi ngang qua người Tư Nam, không kềm được mà phải liếc mắt nhìn y thêm một cái, thật sự là đẹp đến không có thiên lí mà!
Phan Già đóng cửa từ bên ngoài lại.
"Cái người phụ nữ này có phải biết hôm nay Tu không có ở đây không vậy?" Uông Phong Lân day day thái dương. "Bình thường có Tu ở đây trưng ra bộ mặt lạnh lẽo đúng là có tác dụng!"
"Ha ha." Tư Nam đi tới ngồi vào bên cạnh giường anh, "Anh định biến Tu thành siêu nhân sao?"
"Không khác biệt lắm." Uông Phong Lân vòng tay qua thắt lưng ai kia, "Bất quá, anh biết một bí mật của cậu ta."
"Cái gì nữa?"
"Đại trinh thám A Kha bạn tốt của em đó, vốn là một đôi với Tu nha!"
"Á?" Tư Nam trợn mắt bịt kín miệng, "Anh nói thật hả?"
"Uh!" Uông Phong Lân cười đến gian trá, "A Kim nghe lén được đó, lần đầu tiên của bọn họ là Tu dùng sức mạnh với A Kha đó."
"Không phải chứ?" Tư Nam khó có thể tin được lắc đầu, "Vóc người A Kha tuy nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng mà thân thủ bất phàm lắm đó, người bình thường muốn đến gần người cậu ta còn khó nữa là!"
"Vậy thì tại sao lại rơi vào trong tay Tu chứ?" Uông Phong Lân cười, ngón tay xẹt qua môi Tư Nam, "Lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?"
"Anh sao tự nhiên kéo tới chúng ta hả?" Tư Nam chụp lấy tay anh, "Hôm nay anh chỉ tỉnh một chút thôi phải không?"
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân gật đầu, "Đều là tại vì cái người phụ nữ đáng ghét kia!"
"Được rồi!" Tư Nam chủ động đặt lên đôi môi Uông Phong Lân một nụ hôn nhẹ, "Anh ngủ tiếp đi! Em còn nhiều chuyện phải làm. Tu hôm nay giao cho em một dự án vừa kí kết xong, còn có rất nhiều việc phải chạy theo."
"Anh biết, em bận rộn nhiều việc!" Uông Phong Lân trái lại nằm lăn ra giường, "Tối nay anh làm sao đến nhà em?"
"Không phải Tu sắp xếp sao?"
"Anh sẽ bị khiêng qua, hay là tự mình đi vào nhà đây? Dù sao cũng là lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ!"
"Mẹ vợ cái đầu anh đó!" Tát nhẹ lên mặt anh một cái, "Em thấy, anh tốt nhất là để khiêng qua đó đi!"
"Sau đó em hôn anh tỉnh lại, giống y như là trong cổ tích ha! Công chúa hôn tỉnh hoàng tử đang ngủ say..."
"Đây cũng là giống đực nha!" Tư Nam bĩu môi, thật không biết trong đầu người kia đã nghĩ loạn tới mức độ nào nữa rồi.
"Được rồi, vương tử hôn vương tử tỉnh lại là có thể chứ gì?" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhíu lại của Tư Nam, "Vậy tối nay em tắm với anh hay là tắm với A Kim?"
"Có phải trong đầu anh toàn là chuyện đó không hả?" Tư Nam nhăn mặt cau mày.
"Hi hi, vậy rốt cuộc là em tắm cho ai?" Vẻ mặt Uông Phong Lân tràn ngập chờ mong.
"Tối rồi tính!" Tư Nam đứng dậy, cười yếu ớt nhìn người trên giường giả bộ ngoan, "Anh không nói cái này, em còn chưa nghĩ tới. Em cũng nhìn thấy em em khỏa thân rồi, em còn chưa nhìn thấy anh nha."
"Hả?" Uông Phong Lân động nửa người, cởi nút áo, "Anh lập tức cởi ra cho em coi, anh không ngại!"
"Hứ, em thèm vào!" Trừng mắt nhìn anh một cái, "Còn nữa, anh có nghĩ tới không vậy, buổi tối anh hôn mê, vậy nếu anh ngủ trên giường em thì A Kim làm sao bây giờ?"
"Hử? Cái này..." Nói cũng phải, nếu như mình hôn mê bất tỉnh ngủ ở trên giường Tư nam, vậy thì A Kim có tri giác chẳng phải sẽ không có chỗ ăn đậu hũ của Tư Nam sao? "Được rồi, lúc anh hôn mê, vậy thì để anh ở phòng dành cho khách đi!"
"Dạ!" Tư Nam gật đầu, "Bây giờ, anh ngủ tiếp đi."
"Được." Nằm xuống một lần nữa, "Tối nay sẽ cởi sạch sẽ cho em nhìn sau!"
"Anh ngủ đi!" Nhăn mặt nhăn mũi với anh một cái, giả bộ làm mặt quỉ, xoay người đi ra ngoài.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ