Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lời Cuối Sách
ãy núi vượt qua thời gian. Sông dài vượt qua năm tháng. Mười lăm năm sau, khi Ngô Đại Vượng bước vào tuổi trung niên, không một ai biết mười lăm năm qua ông sống thế nào. Ông, vợ ông, con trai ông và cái thành phố ông mơ ước từ nhỏ, còn có cả công tác và cuộc sống của ông, chúng ta đều không hay biết, tất cả chỉ là trang giấy trắng, mù tịt hoàn toàn. Điều có thể thấy duy nhất là sau khi bước vào tuổi bốn mươi chín, nét mặt ông có vẻ già nua và bất lực. Trên nước da có phần đen sạm, do thiếu chất dinh dưỡng, có vẻ sần sùi thô ráp và hơi hướng đất quê của cánh đàn ông. Nhìn kỹ, trên mặt ông, ngoài những vết nhăn năm tháng vốn có, còn có nỗi buồn thương và hoang lạnh vượt quá độ tuổi thực tế của ông. Trên khuôn mặt người đứng tuổi có vẻ sa sút này, những biến động xã hội và sự từng trải biến động chung của mấy thế hệ con người, khiến độ tuổi của ông đã mất đi tinh thần phấn chấn và tính kiên nhẫn đối mặt với đời sống lẽ ra không nên mất. Khí phách dũng cảm tiến lên đối mặt với cuộc đời thời trẻ vốn đã không nhiều, mà mười lăm năm sau, khi lại một lần nữa xuất hiện trước cổng lớn khu gia đình thủ trưởng của Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, khí phách này đã mất từ lâu trên thân thể ông, coi như không có. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông đã biết từ lâu, sư trưởng thời đó, mấy năm trước đã là tư lệnh Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, còn Lưu Liên như quả chín ngày đó, khỏi cần nói, bây giờ là phu nhân viên tư lệnh ai nhìn thấy cũng kính nể trong thành phố này. Tình hình về viên tư lệnh có thể biết rõ thường xuyên trên báo đài và vô tuyến truyền hình, còn về cảnh ngộ cuộc sống của Lưu Liên, đành phải nghe tin vỉa hè qua miệng lưỡi của những chiến hữu thích bám gót và dựa dẫm vào kẻ có quyền thế.
Mười lăm năm bặt vô âm tín, mùa đông này của mười lăm năm sau, khi tuyết lớn phủ dày nhà cao tầng, đường vành đai và cầu vượt của thủ phủ tỉnh, khi trên sông Kim Thủy xuyên qua thành phố đóng một lớp băng dày, các em thiếu niên có thể trượt băng vui chơi trên đó, sau khi ngắm nhìn từ xa một thôi một hồi cậu thiếu niên chưa tròn mười lăm tuổi đến từ khu gia đình thủ trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, Ngô Đại Vượng mặc chiếc áo choàng quân đội có vẻ lỗi thời, đi men theo đại lộ Tân Hà bên sông Kim Thuỷ trong bóng hoàng hôn, đi khoảng năm mươi mét về hướng đông thì đến trước cổng khu gia đình thủ trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh.
Cổng lớn của khu gia đình đã khác hẳn cổng lớn khu gia đình thủ trưởng sư đoàn bộ cách phía đông tỉnh vài trăm dặm ngày xưa đã trở thành nhà máy từ bao giỡ bao giờ. Nó cao to nguy nga. Trụ cổng hai bên giống như bức tường thành thẳng đứng. Những phiến đá to rộng đến một mét vuông gắn trên trụ cổng, có lẽ rất ít người biết nó nhập từ nước nào, được mệnh danh là mác hàng quý hiếm nổi tiếng, phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể mua về một mét vuông. Thanh xà ngang trên trụ cổng không chỉ gắn đá tấm như thế, mà còn chôn ngầm nhiều bóng điện thiết kế rất tinh xảo, lại treo hai chiếc đèn lồng khổng lồ nhân ngày lễ quốc khánh và sau ngày lễ lại không kịp thời tháo xuống. Dưới đèn lồng, có hai ngươì lính bồng súng đứng gác hai bên trên bục hình vuông cao ba mươi phân, màu đỏ xen màu trắng. Dáng người tuy không nghiêm chỉnh kính cẩn, nhưng vì đó là uy danh phù phiếm của cổng lớn, của bục gác và của khu gia đình thủ trưởng Bộ chỉ huy quân sự tỉnh, còn có cả cảnh tượng người xe như nước áo quần hư nêm trước mặt, nên hai chú lính gác không thể không đứng nghiêm, ra vẻ kính cẩn. Ngô Đại Vượng không đến gần cổng lớn. Ông chỉ đứng xa xa cạnh đường cái lặng lẽ quan sát người xe ra ra vào vào trong hoàng hôn, mãi cho đến sau mười giờ đêm, ông mới lặng lẽ đi khỏi và mất hút trong đô thị phồn hoa.
Khi ông xuất hiện lần thứ hai ở cổng đã là lúc bình minh của ngày hôm sau. Kinh nghiệm phục vụ đã cho Ngô Đại Vượng biết nhiều thường thức cơ bản để đi vào khu nhà thủ trưởng. Thế là ông đã đi trót lọt vào trong khu gia đình của Bộ chỉ huy quân sự tỉnh trông bề ngoài có vẻ thâm nghiêm, đồng thời cũng tìm đến ngôi nhà số một ở đây một cách suôn sẻ.
Mọi cung cách bố trí cũng na ná như ngôi nhà số một mười lăm năm trước. Trong bức tường vây lan can sắt, có vườn ươm hoa mùa đông, có vườn rau bỏ trống bị tuyết phủ. Trong đất tuyết phủ vẫn còn nhìn rõ bờ và luống. Bất ngờ nhất là đoạn từ sau cổng sắt thông vào cửa chính nhà gác, lại cũng có một hành lang dài do giàn nho tạo thành. Trên giàn, dây nho khô gầy mùa đông vẫn kiên nhẫn, còn có nhiều cành tuyết như vẩy cá. Cổng lớn cũng vẫn là cổng sắt xe ô tô vào được. Trên cửa sắt lớn vẫn có một cửa sắt nhỏ đang mở. Bên trụ cổng đá gra ni tô đã bị nước mưa xói thành vết đen, có một chú lính đứng ở ngoài bót gác bằng gỗ. Khi Ngô Đại Vượng đi đến, chú lính gác nhìn ông bằng ánh mắt hoài nghi, mãi từ xa, chú đã lạnh lùng kéo dài giọng, hỏi ông một tiếng:
Này - đi đâu, tìm ai?
- Tôi đến đây, tìm chị Lưu, chị cả Lưu Liên - Ông nói - Mười lăm năm trước tư lệnh làm sư trưởng, tôi làm lính công vụ trong gia đình ông.
- Ông đến có liên hệ trước với gia đình tư lệnh không?- Lính gác hỏi.
- Không liên hệ tôi vào thế nào được cổng lớn? - Ngô Đại Vượng đáp.
Chú lính đi vào trong bót gác cầm điện thoại bấm số máy gia đình tư lệnh. Ngô Đại Vượng nhanh trí bảo chú lính:
Chú nói với Lưu Liên, tôi là Ngô Đại Vượng đã đến đang ở cổng.
Lúc này, Ngô Đại Vượng liền đứng chờ trước cổng. Không biết chú lính gác đã nói với ai mấy câu, bỏ điện thoại xuống, ngắm nghía ông một lúc, chẳng nói chẳng rằng, đẩy cửa sắt đi vào sân, rồi vào nhà, bỏ mặc Ngô Đại Vượng đứng một mình ở bên ngoài. Khu nhà thủ trưởng nằm trong phố đông ồn ào. Bởi vì khu nhà lớn, nhiều cây cối, laị vào ngày mưa tuyết lớn, có vẻ yên tĩnh vô cùng, một cảnh cô quạnh vắng vẻ vô biên vô tận đang bao trùm ngôi nhà. Bầu trời u ám nặng nề, lại bắt đầu có mưa tuyết lay phay. Chỉ một lát đã phủ trên đầu trên áo choàng của Ngô Đại Vượng một lớp trắng như nhung. Đứng trước cổng, ông lặng lẽ chờ đợi, mãi đến lúc cảm thấy hơi lành lạnh, định dậm chân tại chỗ cho ấm ngừời, thì chú lính gác gầy gầy xương xương vào trong nhà mới đi ra, đưa cho ông một bức thư, miệng phong bì đóng kín bằng hai cái đinh ghim. Đưa bức thư cho Ngô Đại Vượng, chú lính gác nói:
Cô Lưu mời người đến nhà làm đầu, không ra được, cũng không tiện để ông vào trong nhà. Cô bảo ông xem xong, có việc gì cứ viết trong thư, cô nhất định sẽ giải quyết.
Ngô Đại Vượng cầm bức thư tần ngần, mở ra đọc, nhìn thấy một câu viết trên cùng rất ngắn gọn và tiết kiệm:
“Có khó khăn gì cứ viết vào giấy này. Nếu cần tiền, viết rõ số lượng và địa chỉ gửi thư”
Tại cổng lớn, hoa tuyết bay lất phất, Ngô Đại Vượng đứng nguyên không nhúc nhích, nhìn vào trong cổng, nét mặt tái nhợt, đầy vẻ tức giận và bất lực. Lát sau, ông gấp bức thư lại, bỏ vào phong bì. Tiếp theo lấy từ trong áo choàng một cái biển gói lụa đỏ, dầy nửa tấc, rộng ba tấc, dài hơn một gang, giống như thuốc là biếu đặc chế, đưa cho chú lính gác và bảo:
Nhờ chú trao cho Lưu Liên cái này là được rồi.
Sau đó ông quay người đi luôn và dần dần mất hút trong mưa tuyết.
Ngày 17 tháng 8 năm 2004
Diêm Liên Khoa
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng