Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 15
M
ãi một tuần lễ sau Maria mới quay trở lại làm việc ở quán Golden Glow. Khuôn mặt cô gầy xọp đi, đôi mắt nằm sâu trong hai hố mắt. Buổi lễ an táng bà Katti như vẫn còn trước mắt cô.
Buổi cầu nguyện ở nhà thờ Augustin thật là đơn giản. Cha Janowicz rất tốt bụng và rất thông cảm. Bằng một niềm thương cảm sâu sắc cha kể về lòng can đảm của mẹ nàng và lòng thành kính của bà đối với nhà thờ thiên chúa.
Maria im lặng ngồi bên Peter trong suốt thời gian đưa quan tài ra nghĩa trang trên một chiếc xe độc nhất. Buổi lễ an táng qua đi rất nhanh và rẻ tiền. Sau đó họ trở về nhà.
Ở đó những người của Hội từ thiện đang chờ họ. Bà mẹ của Francie, bà đã xuống trông hộ đứa trẻ trong khi họ đi đưa đám, đi lên nhà để cho họ nói chuyện với nhau. Người đàn ông trẻ măng và người đàn bà lớn tuổi hơn của hội từ thiện muốn biết xem là họ có thể chăm sóc đứa trẻ một cách đầy đủ được không? Maria thuyết phục họ rằng mọi việc sẽ ổn thoả. Cô ở nhà cả ngày, ban đêm khi cô phải đi làm thì đã có bố dượng cô ở nhà. Và hai người đã đồng ý cứ giữ nguyên như thế cho đến mùa thu khi Maria phải quay lại trường học.
Maria do dự một lát rồi mới bước vào quán nhảy. Cô cảm thấy kỳ lạ ở đây tất cả vẫn nguyên như cũ trong khi ở mọi nơi khác đã thay đổi nhiều. Vẫn là những đồ trang trí rẻ tiền nhất, vẫn là thứ ánh sáng xanh nhợt đùng đục và vẫn là những nốt nhạc sai bét của ban nhạc đã quá mệt mỏi. Tất cả không thay đổi.
Lão vệ sĩ đến trước mặt nàng. Khuôn mặt lì lợm như gấu của hắn không lộ một vẻ gì.
- Ông Martin muốn nói chuyện với cô - Hắn nói và chỉ ngón tay ra hiệu vè phía văn phòng.
Không trả lời Maria đi luôn qua sàn nhảy và gõ cửa. Giọng Martin vang lên.
- Cứ vào.
Cô mở cánh cửa. Martin ngồi bên bàn làm việc và đang soạn mấy tờ giấy ở trước mặt. Cô lưỡng lự đứng lại cho đến khi lão ngước nhìn lên. Sau đó cô bước vào đóng cửa lại và tiến về phía hắn.
- Anh muốn nói chuyện với em? - Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Hắn gật đầu.
- Cô ngồi xuống đây. Tôi xong ngay bây giờ.
Maria ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn làm việc và quan sát hắn. Khuôn mặt hắn thô kệch và có những nét rất đáng sợ. Mái tóc đen đốm bạc càng làm cho đôi mắt lão lạnh lùng hơn. Cằm hắn chắc, khoẻ và sắc cạnh, nhưng cái mồm mặc dù hơi mỏng lại tỏ ra mềm mỏng khác lạ.
- Chuyện xảy ra với mẹ cô tôi rất lấy làm thương tiếc, cô Maria ạ - Hắn nhẹ nhàng nói.
Cô cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình.
- Xin cám ơn anh - Cô trả lời, cổ họng tắc nghẹn lại. Cô vẫn còn không thể chịu đựng nổi khi nhắc tới điều đó.
Hắn im lặng một lúc rồi nói.
- Có người ở hội từ thiện đến đây và hỏi về công việc của cô.
Mắt Maria thoáng vẻ sợ hãi. Cô nhìn lão dò hỏi. Hắn vẫn bình tâm mỉm cười.
- Cứ yên trí. Tôi đã bảo với người đàn ông đến đây là cô làm nhiệm vụ thu tiền.
Cô lại cúi nhìn hai bàn tay mình. Giọng cô run run.
- Em không biết cám ơn anh như thế nào nữa. Anh Martin.
Hắn liếc một cái xuống mấy tờ giấy để trên bàn.
- Tại sao cô không nói với tôi là cô bao nhiêu tuổi hả maria - Hắn đột nhiên hỏi.
- Nếu biết thì anh có cho em làm không?
Hắn lưỡng lự.
- Có thể không.
- Đó chính là nguyên nhân - Cô trả lời - vả lại anh có hỏi em bao giờ đâu.
Đôi mắt Martin nhìn thằng vào mặt cô như tìm kiếm điều gì đó.
- Tôi không bao giờ nghĩ đến điều đó. Trông cô đã rất trưởng thành.
Một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.
- Em cũng đã đủ trưởng thành rồi.
Martin đứng dậy và đi vòng quanh cái bàn đến bên cô. Đặt tay lên vai cô, với vẻ trầm ngâm hắn gật đầu.
- Tôi cũng tin là như vậy.
Maria nhìn hắn dò xét.
- Em trở lại công việc được chứ anh Martin?
- Ừ - Hắn trả lời - Nhưng phải chú ý đấy. Nếu có gì nguy hiểm là cô phải biến đi ngay. Chúng tôi không thích rằng cô bị bắt quả tang ở đây, nếu không chúng tôi sẽ bị tước giấy phép kinh doanh.
- Em sẽ cẩn thận, anh Martin - Cô đảm bảo và đứng dậy - Em hứa với anh như vậy.
Martin mở cửa cho Maria. Cô còn dừng lại một chút.
- Một lần nữa xin cám ơn anh, anh Martin - Cô nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, ngượng ngùng - Em sẽ không bao giờ quên anh đã tốt bụng với em như thế nào.
Martin đứng ở cửa và nhìn theo cô đi đến phòng thay quần áo. Hắn lắc đầu vì quá ngạc nhiên. Ngay cả đến lúc này, tuy đã biết chắc mà hắn vẫn còn thấy khó tin. Chưa tới mười sau tuổi đầu. Nhưng đã có những người đàn bà Ba Lan trưởng thành sớm thế này. Hắn mỉm cười với chính mình, đóng cửa phòng rồi trở lại bàn làm việc. Năm tháng và thời gian không có nghĩa lý gì đối với cô ta. Cô ta đã tích tụ được đủ trí thông minh mà cô ta cần cho cuộc sống của mình. Cô ta có cái bản năng nhạy bén với đàn ông.
Maria mở cửa và bước vào bếp. Bố dượng cô đang đọc một tờ báo được trải rộng trên bàn.
- Thằng bé thế nào rồi? - Cô hỏi.
- Chả làm sao hết - Lão khó chịu trả lời - Nó ngủ từ lâu rồi.
Maria đi vào phòng mình và liếc qua cái giường con. Chú bé Peter đang ngủ ngon lành, ngón tay cái ngậm trong miệng. Cô nhẹ nhàng gõ ngón tay ra khỏi mồm cậu bé. Đột nhiên cô cảm thấy cái nhìn của bố dượng đang xoáy vào mình, cô quay phắt người lại. Lão đứng ở cửa phòng cô và đang quan sát cô. Tự nhiên mặt lão đỏ bừng lên.
- Ông cần tìm gì? - Cô hỏi.
Lão lúng túng.
- Không, không - Lão trả lời rồi quay lại bếp.
Maria cởi váy và quần áo lót ra, choàng lên người cái áo khoác dài rồi đi vào bếp và vặn vòi nước ở bồn rửa. Bố dượng ngước lên nhìn theo cô.
- Cái anh chàng Mike này - Lão thận trọng hỏi - Nó đưa mày về nhà phải không?
- Phải - Cô trả lời và rửa mặt bằng xà bông.
- Nó thích mày lắm hả?
- Cứ cho là thế đi.
- Trước khi lên nhà bao giờ mày cũng đứng dưới đó một lúc lâu với nó phải không? Giọng lão chứa đựng một cái gì đó rình rập.
Maria quay mặt lại lạnh lùng nhìn lão.
- Ông muốn biết để làm gì?
Lão tránh cái nhìn của cô và cúi gầm xuống bàn.
- Không có gì đâu.
- Thế thì ông cứ việc lo lấy công việc của mình - Cô nói với lão trongkhi bước qua căn bếp và đi thằng ra hành lang. Khi cô quay trở lại bếp thì lão đã đứng sẳn ở cửa và thò tay tóm lấy cánh tay cô. Maria nhìn thẳng vào mặt lão. Đôi mắt cô hơi tối lại nhưng không hề nói môt lời.
- Cháu là một cô bé xinh xắn, Maria à - Trong giọng lão ẩn một sự van xin.
Maria vẫn không nói gì.
- Nếu cháu chiều chú như đối với anh chàng kia - Lão vụng về nói - Thì tất cả sẽ đều hạnh phúc phải không?
Cô hất tay lão ra. Cô đã qua mệt để nổi cơn tức giận. Giọng cô trầm xuống, yếu ớt.
- Peter à - Cô nói, đó là lần đầu tiên cô gọi lão bằng tên mà không thêm chữ "chú" - Đừng có nghĩ vớ vẫn. Tôi ở lại đây chỉ vì mẹ tôi đã muốn như vậy. Tất cả chỉ có thế.
Lão theo cô đến tận cửa buồng ngủ. Nín thở lão lấy hết can đảm hỏi thêm một câu nữa.
- Maria à, cháu có biết là chú thương cháu như thế nào không?
- Tôi biết lắm chứ - Cô lạnh lùng đáp lại - Nhưng ông không thuộc kiểu người tôi muốn. Nếu ông thật sự cần ngay một bà vợ thì ông cứ việc đi tìm. Nàng đóng sập cánh cửa ngay trước mũi lão và cố ý xoay ổ khoá kêu loảng xoảng để lão nghe thấy. Cô đợi cho bước chân lão đi xa rồi mới cởi hết áo quần và nằm lên giường.
Maria quàng hai tay xuống dưới gáy để cho luồng gió mát thổi từ cửa sổ mơn trớn cơ thể. Từ nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn cô thấy mình thật cô đơn bất hạnh. Cô nhắm mắt lại và tưởng như khuôn mặt của mẹ đang nhìn mình.
- Hãy can đảm lên, Maria! - Mẹ cô như đang nói với cô.
- Con sẽ như vậy, Mama! Cô thì thầm hứa rồi quay người sang một bên. Maria vẫn còn nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh khẽ sập lại trước khi mơ màng thiếp đi.