Số lần đọc/download: 1496 / 18
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:33 +0700
Chương 15 -
Q
uá mười một giờ Julia mới tỉnh giấc. Trong mớ thư gởi cho nàng có một lá không do bưu điện đưa đến. Nàng nhận ra nét chữ rõ ràng, nét chữ thương mại của chàng, nàng bóc toáng ra. Trong phong bì chỉ có bốn bảng và một hào, thế thôi. Nàng cảm thấy ớn lạnh. Nàng không biết rõ là chàng trả lời gì cái lá thư hạ cố và món quà hạ nhục của nàng. Nàng không nghĩ tới chàng sẽ trả lại.
Nàng thấy lo lắng nàng muốn tình cảm chàng bị thương tổn, nhưng bây giờ thì nàng lại sợ là nàng đã đi quá xa.
– Dù sao thì mình hy vọng chàng cũng cho gia nhân tiền. - Nàng lẩm bẩm để tự trấn an. Nàng nhún vai - Chàng sẽ tỉnh ngộ. Cũng chẳng thiệt thòi gì khi chàng biết ráng mình chẳng phải chỉ là sữa và mật.
Nhưng nàng phải nghĩ ngợi suốt ngày hôm đó. Khi nàng đến rạp, một bưu phẩm đang nằm đợi nàng. Nhìn địa chỉ trên đó nàng biết liền bên trong có gì rồi.
Evie hỏi nàng có mở không.
– Không.
Nhưng khi còn một mình, chính tay nàng lại mở. Có nút cài tay áo, cúc áo chẽn, nút cải bằng đá quí, chiếc đồng hồ tay và cái hộp thuốc lá mà chàng rất hãnh diện. Tất cả những tặng vật nàng tặng chàng. Nhưng không có thư, không một lời giải thích. Lòng nàng như chìm lỉm và nàng nhận thấy mình run lên.
“Rõ mình là con khùng. Sao không dằn lòng lại?”.
Bây giờ thì tim đập nặng nề. Nàng không thể lên sân khấu với sự khắc khoải dày vò tâm can như thế này được, nàng sẽ trình diễn tệ hại; bằng bất kỳ giá nào nàng phải nói với chàng ngay. Có điện thoại ở nhà chàng và có dây nhánh mắc vào phòng chàng. Nàng gọi dây nói cho chàng. May quá chàng có nhà.
– Tom?
– Dạ.
Chàng lặng đi một hồi trước khi trả lời và giọng chàng bực bội.
Như thế là thế nào? Tại sao cậu lại gởi cho tôi mấy thứ đó?
– Sáng nay bà nhận lại tiền chưa?
– Rồi. Tôi chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Tôi xúc phạm cậu à?
– À, không. - Cậu trả lời. - Tôi thấy như mình là một thằng được gái bao. Tôi thấy như mình bị đập vào mặt rằng ngay đến tiền cho đầy tớ cũng phải cho. Tôi thấy cũng hơi lạ là bà không gởi tiền cho tôi mua vé hạng ba về Luân Đôn.
Mặc dù Julia đang ở tình trạng thảm hại vì lo âu đến nỗi ấp úng không nói lên lời, nàng vẫn gần như mỉm cười trước sự mỉa mai dại dột của chàng. Cậu ta là một cậu nhỏ khờ khạo.
– Nhưng cậu không thể nào bảo được là tôi cố tình làm cậu đau lòng. Cậu biết tôi quá rõ để nghĩ rằng tôi không bao giờ làm điều đó.
– Thế thì lại càng tệ “Thế mới chết mình chứ” - Julia thầm nghĩ.
– Tôi chưa khi nào xúi giục bà cho tôi những tặng phẩm ấy. Tôi không nên mượn tiền bà mới phải. Tôi không biết cậu có ý ám chỉ gì. Đây là một sự ngộ nhận khủng khiếp. Đến gặp tôi sau lúc vẫn hát đi để mình nói chuyện. Tôi biết tôi giải thích được mà. Tôi ăn tối với gia đình và sẽ ngủ ở nhà.
– Ngày mai vậy.
– Mai tôi bận.
– Tôi phải gặp cậu, Tom. Chúng mình với nhau tình sâu nghĩa nặng không thể chia tay như thế này. Cậu không thể lên án tôi mà không cho tôi được nói.
Trừng phạt tôi không vì lỗi của tôi là bất công.
– Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Julia cuống quít:
– Nhưng tôi yêu anh, Tom. Tôi yêu anh. Tôi xin gặp lại anh một lần và rồi, nếu anh còn giận thì chúng ta sẽ chia tay.
Yên lặng kéo dài trước khi chàng trả lời.
– Thôi được. Tôi sẽ đến sau buổi diễn ban ngày vào thứ tư.
– Đừng nghĩ xấu cho tôi anh Tom.
Nàng bỏ ống nghe xuống. Dù sao thì chàng cũng tới. Nàng gói lại những món đồ chàng trả lại và giấu vào chỗ mà nàng yên trí là Evie sẽ không nhìn thấy. Nàng cởi áo đang mặc và mặc vào chiếc áo hồng cũ của nàng và bắt đầu phấn son trang điểm. nàng đang ở trong tâm trạng khó chịu:
đây là lần đầu tiên nàng nói nàng yêu chàng. Nàng phật ý ở chỗ nàng bị bó buộc phải hạ mình năn nỉ chàng đến gặp. Cho tới lúc ấy chính chàng là kẻ đi tìm nàng. Nàng không hài lòng khi nghĩ rằng liên hệ giữa hai người đã ngang nhiên đảo lộn.
Xuất diễn sáng thứ tư Julia đóng rất dở. Thời tiết nóng bức ảnh hưởng đến mọi khâu nghiệp vụ và khán giả uể oải Julia thở ơ. Với nổi băn khoăn khắc khoải gậm nhấm, tâm can, nàng chẳng buồn để ý xem vở đồng là sao... “Mà vào một ngày như thế này người ta vào rạp làm gì cho khổ thân?”. Nàng mừng khi diễn xong.
– Tao đợi cậu Fennell. – Nàng nói với Evie. – Khi cậu ta ở đây tao không muốn bị quấy rầy.
Evie không trả lời. Julia liếc nhìn nó, trong nó dữ tợn. “Mặc xác nó. việc quá phải băn khoăn xem nó nghĩ gì”.
Chàng bây giờ phải có mặt. Đã quá năm giờ. Chàng sắp tới rồi. chàng ấy hứa mà. Nàng mặc một chiếc áo choàng, không phải chiếc áo vừa mặc để trình diễn mà chiếc áo kiểu đàn ông may bằng lụa màu mận chín. Evie kéo dài thời gian sắp xếp đồ đạc.
– Mày làm ơn đừng rối lên, Evie. Để tao yên thân. Evie không nói gì. Nó tiếp tục xếp gọn đồ vật trên bàn phấn đúng quy cách Julia vừa xếp đặt.
– sao mày không trả lời tao?
Evie quay lại nhìn nàng. Nó đưa mấy ngón tay xoa mũi.
– Nữ diễn viên lớn, cô có thể...
– Xéo khỏi đây ngay.
Sau khi lau rửa son phấn, nàng không tô mặt lại mà chỉ đánh chút chì xanh nhạt bên dưới mắt. Nàng thoa nhẹ làng phấn mịn nhạt, không đánh má hồng quá, không thoa son đỏ lên môi, trong nàng nhợt nhạt. Chiếc áo choàng đàn ông tạo ấn tượng thất vọng, mảnh mai, tình tứ ngay. Tim nàng đập nặng nhọc và nàng lo âu suy nghĩ, nhưng nhìn mình trong gương, nàng lẩm bẩm” Mini trong màn cuối của vở Bohème”. Và hầu như chẳng nàng ho thử một hai lần, ho điệu ho lao. Nàng tắt những ngọn đèn sáng trên bàn phấn và niềm ống ghế nệm dài, có tiếng gõ cửa ngay lúc đó và Evie bảo cậu Fennely tới. Julia đưa bàn tay xanh gầy ra.
– Tôi xin phép nằm. Tôi không được khỏe. Kiếm ghế ngồi đi. Cậu đến may quá.
– Thật đáng tiếc, có sao không?
Ồ, không có gì. - Nàng tạo một nụ cười trên đôi môi màu xám tro. Hai ba, đêm rồi tôi ngủ không được ngon giấc.
Nàng hướng mắt nhìn chàng và yên lặng ngó chàng hồi lâu. Vẻ mặt cau có nhưng nàng có cảm tưởng là chàng hoảng.
– Tôi chờ cậu để được nghe cậu nói tại sao cậu giận tôi - Nàng nói giọng trầm.
Giọng hơi run run, nàng để ý, nhưng nghe vẫn tự nhiên.
“Chúa ơi? Mình tin là chính mình cũng hoảng”.
– Không còn lý do để trở lại chuyện này nữa. Điều duy nhất tôi muốn thưa với bà là. Tôi sợ mình không trả ngay cho bà được hai trăm bảng mà tôi mắc nợ bà. Lý do là tôi không có, nhưng tôi xin trả dần. Tôi không thích khất bà, nhưng tôi không làm gì hơn được.
Nàng ngồi dậy đưa hai tay ôm ngực đau đớn.
– Tôi không hiểu. Tôi nằm suy nghĩ hai đêm liền; không ngủ, vắt óc suy nghĩ. Tôi nghĩ phát điên mất. Tôi cố gắng hiểu. Tôi không hiểu nổi, chịu, không, hiểu nổi.
“Mình diễn màn này trong vở nào nhỉ?”.
– Ồ được chứ, bà hiểu được chứ. Bà hiểu rõ quá.
Bà giận tôi, bà muốn trả thù tôi và đã trả thù. Bà trả thù tôi hay quá. Bà không thể tỏ sự khinh bỉ đối với tôi rõ hơn được nữa.
– Nhưng tại sao tôi lại phải trả thù cậu nhỉ? Tại sao tôi lại giận cậu?
– Bởi vì tôi đi nhà hàng Maidenhead với Roger để vui chơi và bà muốn tôi về.
– Nhưng tôi bảo cậu đi mà. Tôi nói tôi hy vọng cậu vui mà.
– Tôi biết bà nói vậy, nhưng mắt bà cháy rực đam mê. Tôi không muốn đi nhưng Roger lại ham quá. Tôi bảo cậu ấy là phải về ăn tối với bà và ông Michael nhưng cậu ấy bảo chúng tôi đi thì rảnh cho ông bà, và tôi không muốn điều qua tiếng lại về chuyện này. Khi tới thấy bà nổi giận thì đã muộn quá không rút lui kịp.
– Tôi không tức giận. Tồi không nghĩ nổi tại sao đầu óc cậu lại có cái ý nghĩ ấy. Tôi thấy rất tự nhiên việc cậu đi vui chơi. Cậu không thể nghĩ tôi lại xấu xa đến độ nhẫn tâm tước đoạt của cậu một chút vui (hơi trong nửa tháng nghỉ của cậu. Chú cừu non ơi, tôi chỉ có một điều là sợ chú chán. Tôi muốn chú được vui.
– Nếu thế thì tại sao bà lại gởi tôi số tiền ấy, viết cho tôi lá thứ ấy? Sĩ nhục không chịu nổi.
– Giọng Julia lạc đi. Cằm nàng bắt đầu sưng lên và sự không kiểm soát được các bắp thịt thật thảm hại lạ lùng.
Tom ngượng ngùng quay đi.
– Tôi không chịu nổi việc cậu phung phí tiền cho người làm. Tôi biết cậu không giàu có gì và tôi biết cậu đã phảl chi tiêu nhiều cho sân bãi. Tôi ghét bọn phụ nữ đi chơi với bạn trai nhỏ tuổi mà bắt tội người ta phải đài thọ hết. Thế là nhẫn tâm. Tôi đối xử với cậu như đới xử Với Roger. Tôi không hề nghĩ đến chuyện làm tình cảm của cậu bị thương tổn.
– Bà thề xem nào.
– Tôi thề chữ, sợ gì? Trời ôi? Có lẽ nào sau ngần ấy tháng mà cậu chẳng hiểu tôi? Nếu điều cậu nghĩ là đúng thì tôi phải là con đàn bà độc ác, ti tiện, đáng khinh đến thế nào. Tôi phải là giống thú vật cặn bã, nhẫn tâm, tầm thường tới mức nào! Cậu nghĩ tôi là cái thứ đó à?
Yên lặng.
– Dù sao việc đó cũng chẳng quan trọng. Lẽ ra không bao giờ tôi nên nhận tặng phẩm đắt giá của bà và không nên để bà cho mượn tiền. Việc đó dồn tôi vào thế bất lợi. Vì thế nên tôi mới nghĩ là bả khinh tôi tôi không thể không nghĩ là bà có cái quyền ấy. Sự thật là tôi không đủ tiền để chạy quanh những người giàu có hơn tôi. Tôi khùng khi nghĩ là tôi theo được vui lắm, lắm- khi vui lắm, nhưng bây giờ thì xong rồi. Tới sẽ không gặp lại bà nữa.
Nàng thở hắt ra.
– Anh chẳng coi tôi ra cái gì. Tất cả chuyện này chỉ nói lên điều đó thôi.
– Không đúng.
– Anh là tất cả trên đời với tôi. Anh biết thế. Tôi cô đơn, tình bạn của anh tôi với tôi lớn, lắm. Tôi bị bao vây bởi những lũ ăn bám, lũ ký sinh tôi biết anh không vụ lợi. Tôi cảm thấy tôi nhờ cậy anh dược, Tôi thích được gần anh. Anh là người độc nhất trên đời, mà với anh tôi hoàn toàn được_là chính tôi..Anh đâu có biết niềm vui của tôi được đỡ đần anh chút đỉnh. Không phải vì anh mà tôi tặng anh những món quà này mà vì tôi, tôi sung sướng nhìn thấy anh dùng những món mà tôi tặng anh - Nếu anh còn nghĩ đến tôi, những món ấy không làm nhục anh đâu. Anh khổ lắm khi thiếu nợ tôi chút tiền à?
Nàng hướng mắt nhìn chàng thêm một lần. Julia bao giờ cũng khóc được dễ dàng, - Và bây giờ nàng thực sự khổ tâm nên nàng khỏi phải, cố gắng chút nào mà vẫn khóc được. Trước đây chưa bao giờ chàng nhìn thấy nàng khóc. Nàng lặng lẽ khóc, đôi mắt đen được mở to, khuôn mặt gàn như bất động. Những giọt nước mắt lớn nặng nề chảy xuống. Và sự điềm tĩnh, thể bất động của tấm thân, trong thảm thiết vô cùng. Nàng chưa từng khỏe như thế kể từ lần khóc trong vở Tâm hồn đau khổ. Chúa ơi? Vở kịch ấy mới xé tâm can nàng làm sao chứ. Nàng không nhìn Tom, nàng nhìn thẳng phía trước mặt; nàng thực sự ngơ ngác vì buồn phiền nhưng cái buồn nào đây. Một bản ngã khác bên trong nàng biết việc nàng đang làm, cái bản ngã chia sẻ nỗi bất hạnh của nàng, mà vẫn theo dõi sự biểu lộ niềm bất hạnh ấy. Nàng cảm thấy chàng thất sắc đi. Nàng cảm thấy một sự xâu xé đột ngột đang xoắn lòng chàng, nàng biết máu thịt chàng không không chống đỡ nổi sự đau đớn không giấu giếm của nàng.
– Julia!
Giọng chàng đứt đoạn. nàng chầm chậm hướng đôi mắt ướt sũng của nàng về phía chàng. Chàng không thấy một người phụ nữ đang khóc, mà tất cả là niềm đau nhân loại, sự sầu khổ mênh mang, không sao an ủi được, đó là than phận con người. Chàng sụp quỳ gối vòng tay ôm nàng. Lòng chàng tan nát.
– Em yêu, em yêu quý nhất đời anh.
Nàng bất động cả phút. Dường như nàng không biết là có chàng ở đó. Chàng hôn đôi mắt lệ chảy ròng ròng và miệng chàng tìm miệng nàng. Nàng đưa miệng cho chàng như một kẻ kiệt sức, và như là, không còn ý thức được chuyện gì đang xảy ra cho mình, nàng không còn chút ý chí nào nữa. Với một động tác khó có thể nhận ra, nàng ép thân người mình vào chàng và vòng đôi tay từ từ vòng ông choàng cổ chàng. Nàng nằm trong vòng tay chàng, không hẳn là bất động, mà như thể là tất cả bất động, mà như thể là tất cả sức mạnh, tất cả sinh lực đã bỏ nàng. Trong miệng nàng, chàng nếm vị mặn của nước mắt. Sau cùng, kiệt lực, níu lấy chàng bằng đôi tay mềm mại, nàng buông mình xuống ghế nệm dài. Đôi môi chàng không rời môi nàng.
Chẳng thể nghĩ mười lăm phút sau đó, nàng vui một cách bình thản, má ửng hồng đôi chút, người vừa mới đây đã phải trải qua một cơn khóc như mưa. Mỗi người một ly uýt-ki sôđa, thuốc lá trên môi nhìn nhau âu yếm. “Cậu bé hiền quá” - Nàng nghĩ.
Nàng nảy ra ý nghĩ phải chiêu đãi cậu.
– Ông bà Quận công Rickaby sẽ đi xem hát tối nay và sau đó sẽ đi ăn ở nhà hàng Savoy. Em sợ mình không chịu đi, mình đi không. Em muốn có một người đàn ông cho thành bốn người.
– Nếu mình muốn tôi đi, tôi sẽ đi.
Màu má hồng lên của chàng báo cho nàng biết chàng phấn khởi khi được gặp những nhân vật lỗi lạc loại ấy. Nàng không bảo cho chàng biết là vợ chồng Rickaby sẵn sang đi bất kỳ nơi đâu miễn là kiếm được đãi ăn. Tom nhận lại những tặng vật chàng gởi trả một cách e thẹn nhưng vẫn là nhận. Khi chàng đi rồi, nàng ngồi vào bàn phấn và nhìn kỹ mặt mình.
– May hết sức, mình có thể khóc mà mi mắt không sưng – Nàng nói. Nàng khẽ xoa hai mi mắt. Dù sao thì bọn đàn ông cũng dễ phỉnh.
– Nàng sung sướng. mọi sự lại đâu vào đó. Nàng chiếm lại được chàng.
Nhưng ở một chỗ nào đó, nằm sâu trong trí óc hay dưới đáy lòng nàng, có một tình cảm hơi coi rẻ Tom bởi vì cậu ấy khờ dại quá.