Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Thứ Bốc Mùi
C
olin học chung lớp với tôi nhiều năm liền. Năm lớp ba, tôi và cậu ấy bỏ ra một tuần để thuyết phục Alice Evans rằng vải nhung là một loại lông thú, và cô ấy đã không mặc đồ nhung suốt khoảng thời gian còn lại của năm đó. Nhưng ngoài chuyện ấy ra thì chúng tôi không bao giờ chơi chung với nhau cả. Vài lần tôi gặp Colin đang chơi ván trượt trong công viên và cậu ấy luôn luôn cho tôi trượt thử, nhưng chỉ có thế thôi.
Thế rồi bỗng nhiên cậu ấy có mặt khắp nơi. Cậu xuống cầu thang chung với tôi và Annemarie giờ ăn trưa, hoặc kêu to: “Đợi mình với” và cùng chúng tôi đi ra Broadway sau giờ học để đến tiệm sandwich Jimmy uống nước.
Colin chính là người nảy ra ý tưởng xin việc ở tiệm Jimmy. Ban đầu tôi nghĩ cậu ấy chỉ đùa thôi. Colin luôn nói ra những điều kỳ quặc khiến bạn vừa cảm thấy tự hào khi làm bạn với cậu ấy vừa ước gì bạn không phải đứng cạnh cậu ấy. Theo cách nói của Mẹ là “Người thích thu hút sự chú ý.”
Một ngày đầu tháng Mười Một, khi chúng tôi đang trả tiền nước ngọt uống sau giờ tan học, Colin bỗng gọi anh Jimmy: “Này anh, lúc nào anh cũng làm việc một mình ở đây cả. Anh thử hỏi chủ tiệm xem có thể tuyển bọn em vào làm không?”
“Anh là chủ tiệm ở đây,” anh Jimmy nói,“còn ‘bọn em’ là ai?”
Lúc đó chỉ có tôi, Annemarie và Colin. Colin nói: “Bọn em đây, bọn em có thể làm việc sau giờ học.”
Anh Jimmy nhón một miếng dưa chua - mà tôi không biết tên là gì - trên khay đồ ăn, thảy vào miệng: “Giờ đó trễ rồi, anh không cần thêm người. Thế còn giờ mở cửa thì sao?”
“Bọn em ăn trưa lúc mười giờ bốn mươi lăm,” Colin nói. Giờ ăn trưa như thế sớm đến mức ngớ ngẩn. Ở trường chúng tôi.
Anh Jimmy gật đâu: “Được đấy.”
Tôi không nghĩ anh Jimmy có ý định nghiêm túc, nhưng Colin bảo chúng tôi nên có mặt vào giờ ăn trưa ngày tiếp theo, trong trường hợp anh ấy cần người.
Và hóa ra anh Jimmy nói nghiêm túc thật. Ba chúng tôi làm việc vào giờ ăn trưa suốt những ngày còn lại trong tuần đó. Chúng tôi rửa những cái khay dính mỡ, cân hàng đống thịt xắt lát (lát thịt mỏng dính đúng như tên gọi), chất nước ngọt vào tủ lạnh, xắt cà chua và làm bất cứ việc gì anh Jimmy kêu làm.
Tôi nghĩ có vẻ anh Jimmy khá kỳ quặc bởi vì không ai thuê ba học sinh lớp sáu làm việc bốn mươi lăm phút một ngày cả. Vào ngày đầu tiên của chúng tôi, anh Jimmy bỏ ra năm phút, chỉ vào một cái hộp nhựa có hình nhân vật hoạt hình Fred Flintstone mà anh để trên kệ ở gian phòng phía sau. “Không bao giờ được đụng đến nó,” anh nhấn mạnh, “Không bao giờ.”
Khi tôi nói về sự kỳ quặc của anh Jimmy với Annemarie, cô nói: “Đúng thế, nhưng anh ấy kỳ quặc dễ thương, chứ không kỳ quặc dễ ghét.”
“Bạn nghĩ thế à?” tôi nói, “Thế còn cái hộp nhân vật hoạt hình thì sao?”
Cô nhún vai: “Cha mình cũng sưu tập những thứ như thế. Rất nhiều người giống vậy.”
Hóa ra anh Jimmy không định trả tiền cho chúng tôi. Thay vì thế, anh cho mỗi đứa chúng tôi một lon nước ngọt và được phép tự làm một cái sandwich từ những thứ trên khay đồ ăn. Trên khay chỉ có xà lách, cà chua, hành tây, phó-mát Mỹ, phó-mát Thụy Sĩ, và đồ chua. Các món khác - gà tây xắt lát, giăm bông, bò nướng, xúc xích Ý, cá hồi và thịt viên - thì ngoài phạm vi cho phép.
Mỗi ngày, chúng tôi mang chiếc sandwich phó-mát của của mình về trường ăn trong giờ đọc sách. Tôi ngồi cạnh Alice Evans, cô ấy không bao giờ phàn nàn chuyện gì. Annemarie ngồi cạnh Jay Stringer, khi đã cắm đầu vào cuốn sách thì không biết đến ai. Nhưng Colin ngồi cạnh Julia.
“Thầy Tompkin ơi!” Julia kêu to vào ngày thứ Sáu trong tuần đầu tiên chúng tôi làm việc với anh Jimmy, “Colin lại ăn trưa ở bàn học nữa rồi. Em ghét mùi dưa chua của cậu ta.”
Thầy Tompkin cũng đang đọc sách. Thầy nhìn lên, sờ cây tăm xỉa răng đang ngậm, và bảo: “Vậy em thử thở bằng miệng đi!”